Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Lý do Sồ Phượng kiên quyết đi theo ông chú y tế rất đúng đắn. Ở đây hoang vắng, đến gần biên giới cũng chẳng có mấy ai, lại còn có nhiều vật tư như vậy, không lẽ dựa vào hai cái đùi vác chỗ đồ này đi.
Vả lại giờ tổ đội chỉ còn có ba người là cô, Cô Lang và Lang Chu. Trong tiềm thức, Sồ Phượng đã đá Ninh Thư ra khỏi hàng ngũ.
Nếu như gặp phải xác sống thì làm sao, vác đống đồ này chạy qua xác sống à. Lỡ lại gặp xác sống tiến hóa biến dị thì sao, rõ ràng là họ không có biện pháp đánh lại xác sống biến dị mà.
Cô Lang biết mình đang hạnh hoẹ vô cớ, nhưng dù đúng anh cũng không muốn ở chung một chỗ với gã đàn ông kia. Gã đàn ông kia mang đến cảm giác rất nguy hiểm và anh thì không ưa nổi.
Dù vậy lý do của Sồ Phượng rất hợp lý, ông anh Lang Chu còn lại trong đội đứng về phía Sồ Phượng, hai đấu một, Cô Lang đành phải thỏa hiệp, anh ta nắm tay Sồ Phượng, nói: "Tránh xa thằng đó ra một chút, tôi thấy thằng đó không đàng hoàng với em, đừng để bị lừa."
Ông chú y tế bị người khác mắng biến thái vẫn bình chân như vại, chẳng hề quan tâm hàm ý của Cô Lang. Đến Ninh Thư cũng bái phục sự bình tĩnh này.
Thật ra Ninh Thư hiểu tại sao Cô Lang không muốn đi theo ông chú y tế, sự thật là ông chú y tế quá trâu bò, hào quang quá chói mắt, lu mờ cả hào quang của nam chính.
Nam chính là ai cơ chứ, trời sinh đã tự cảm thấy mình tài trí hơn người, kiêu ngạo về bản thân, sao chịu đứng ở top dưới được.
Thế nhưng trong tình huống hiện tại, Cô Lang buộc phải nhẫn nhịn cơn thịnh nộ trong lòng, vừa khuân đồ lên xe vừa nhìn ông chú y tế bằng đôi mắt căm hận.
Ông chú y tế lặng lẽ ngắm móng tay của mình, không quan tâm anh ta, làm Cô Lang tức đến xanh lè cái mặt đẹp trai.
Chuyển xong đồ đạc ba người mới lên xe, Lang Chu nhìn Ninh Thư vô tư thì ngứa ngáy phải kháy đểu: "Có ai đó chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ không biết giúp đỡ."
Rốt cuộc cô đã đắc tội thằng cha này ở đâu, mà chó cứ cắn nhặng đi gây sự với cô ấy nhỉ.
"Chẳng phải mọi người xong cả rồi à? Có tôi hay không liên quan gì." Ninh Thư đang ỷ có ông chú y tế bên cạnh để thẳng lưng cạy khóe.
"Mày..." Lang Chu giơ nắm đấm với Ninh Thư nhưng lại kiêng kỵ liếc mắt qua ông chú y tế, anh ta châm chọc Ninh Thư, "Tưởng mày tìm được chỗ dựa vững chắc chắc."
Ninh Thư đắc chí ra mặt.
"Đừng cãi nhau nữa Lang Chu." Sồ Phượng nhắc Lang Chu, rồi lại nói chuyện với ông chú y tế: "Anh bạn này, tiếp theo anh đi đâu đây?"
Không biết có phải do ảo giác của Ninh Thư hay không mà lúc Sồ Phượng nói chuyện với ông chú y tế, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều.
Thật ra chuyện này bình thường thôi. Nghĩ mà xem, bọn cô là đặc công, để hoàn thành nhiệm vụ là cần phải biết lợi dụng ưu điểm của bản thân và một vài thủ đoạn. Ví dụ như Sồ Phượng có hình thể bốc lửa, mặt đẹp lạnh lùng, đây chính là ưu điểm của cô ta.
Ninh Thư soi gương chiếu hậu ngắm mặt mình, mặt đã bẩn còn dính cả óc, ngũ quan bình thường, tóc tai tán loạn.
Tóm lại một chữ thôi là xấu.
Ninh Thư liếc mắt qua bạn nữ chính xinh đẹp, cô lặng lẽ vuốt tóc tai cho gọn gàng.
Ôi mẹ, quả nhiên cô trở thành bệ đỡ cho nữ chính. Trong đội có hai cô gái, sự tồn tại của cô đã nâng đỡ sự hoàn mỹ của Sồ Phượng, cô rất nghi ngờ sự tồn tại nguyên chủ có tác dụng này.
Khổ ghê chưa!
Nghe thấy câu hỏi của Sồ Phượng, ông chú y tế nheo mày, quay đầu lại nhìn Sồ Phượng, Sồ Phượng ưỡn ngực, hỏi thêm: "Anh định đi đâu?"
Ông chú y tế chỉnh mắt kính trên sống mũi, hỏi: "Các cô định đi đâu thì tôi đi theo đó."
Nghe thấy thế, Sồ Phượng cười, mặt cô ta càng thêm xinh đẹp, trong khi đó Cô Lang lại sầm mặt.
Cứ vậy, ông chú y tế gia nhập vào tổ đội, Sồ Phượng bảo đi đâu là đi đấy, làm Cô Lang tức đến hậm hực cả ngày. Khi gặp xác sống, anh ta là người đầu tiên xông lên trút giận xuống xác sống.
Dù thế, Sồ Phượng ngày càng tin tưởng ông chú y tế, mà mỗi lần Ninh Thư thấy mắt kính ông chú y tế lóe sáng là lại bứt rứt trong lòng.
Nhất là khi trông thấy Sồ Phượng đối mặt với ông chú y tế có dáng vẻ của con gái thì Ninh Thư càng thêm sợ hãi.
Này chú, chú đang muốn thay đổi cuộc đời làm nam chính à?
Thực tế mạt thế chính là như vậy. Trong hoàn cảnh cực đoan này, nhân tính sẽ nhân lên vô số lần, quy luật nguyên thủy của con người là cá lớn đớp cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, sẽ được biểu hiện rõ rệt.
Sùng bái kẻ mạnh, thần phục kẻ mạnh là bản năng.
Trong tay ông chú có vũ khí tối tân, thân thủ nhanh nhẹn, lần nào đối mặt với xác sống cũng không hoang mang. Càng thêm đặc biệt đó là người đàn ông này không giống như đang sống trong mạt thế. Quần áo sạch sẽ, móng tay cắt dũa gọn gàng, người ngợm sạch thơm, quyến rũ lạ thường.
Cô Lang thì ngược lại, cả ngày bực bội không điên cuồng chém, điên cuồng đạp xác sống, quần áo thì bẩn, người ngợm hôi rích.
Có sự đối lập này, quả thật Cô Lang bị đè bẹp xuống bùn đất, hào quang nam chính cũng leo lắt không ánh sáng.
Điều Ninh Thư khá để ý đó là mục đích của nhóm Sồ Phượng, họ vẫn tìm dịch thể gen nhưng đã lâu rồi mà vẫn không tìm được dịch thể gen.
Ninh Thư sờ dịch thể gen trong túi mình, dịch thể gen này là ngày trước cầm về từ trong tay xác sống, lúc ấy ông chú y tế chê lọ bẩn nên Ninh Thư giữ lại, thế nhưng đã lâu vậy rồi ông chú vẫn không đòi cô.
Đương nhiên Ninh Thư sẽ không ngu mà dâng dịch thể gen cho ông chú. Ninh Thư vẫn rất tò mò, rốt cuộc dịch thể gen này là cái thứ gì mà có thể khiến thế giới trở thành dạng giờ.
Theo như ký ức của nguyên chủ, chỉ huy trưởng tổ đặc công bảo rằng, thật ra nó là thứ quốc gia dùng để tăng cường sức khỏe cơ thể, cải thiện gen. Phụ trách hạng mục này là nhà khoa học với biệt danh Kẻ điên, và bất ngờ hơn khi thứ này có thể hoàn thành.
Thế nhưng, thứ có thể tăng cường sức khỏe này có năm mươi phần trăm có thể kích hoạt ra gen cao cấp của con người, thức tỉnh siêu năng lực. Một nửa phần trăm còn lại sẽ trở thành quái vật không cảm xúc, mạnh bạo, thèm ăn thịt người, hơn nữa bản thân con virus mang trong cơ thể có thể đồng hóa nhân loại thành đồng loại của chúng.
Gây ra những chuyện như vậy rồi ông chú cầm đồ bỏ chạy, trong khi đó quái vật trong phòng thí nghiệm xông ra ngoài reo rắc tai ương khắp thế gian.
Người may mắn kích hoạt siêu năng lực ở phòng thí nghiệm được quốc gia thu nạp. Để cướp lại dịch thể gen bị ông chú mang đi mới có nhóm Ninh Thư làm nhiệm vụ. Còn Cô Lang, Sồ Phượng biết dịch thể gen có tác dụng khác thì phản bội quốc gia, giấu diếm dịch thể gen.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Chú à, chú đúng là nghiệp chướng mà.
Mục đích chú đi theo tổ đội này là gì, lẽ nào chú có đam mê giải phẫu nữ chính?
"Qua đây." Ông chú y tế vẫy tay gọi Ninh Thư như gọi chó, Ninh Thư đen mặt đi qua, hỏi: "Chuyện gì thế chú?"
"Qua đây, bẻ gãy cọc thép này." Ông chú y tế chỉ vào cái cọc thép to tướng và sai Ninh Thư.
Ninh Thư: Vì sao?
Chuyển ngữ: Wanhoo
Lý do Sồ Phượng kiên quyết đi theo ông chú y tế rất đúng đắn. Ở đây hoang vắng, đến gần biên giới cũng chẳng có mấy ai, lại còn có nhiều vật tư như vậy, không lẽ dựa vào hai cái đùi vác chỗ đồ này đi.
Vả lại giờ tổ đội chỉ còn có ba người là cô, Cô Lang và Lang Chu. Trong tiềm thức, Sồ Phượng đã đá Ninh Thư ra khỏi hàng ngũ.
Nếu như gặp phải xác sống thì làm sao, vác đống đồ này chạy qua xác sống à. Lỡ lại gặp xác sống tiến hóa biến dị thì sao, rõ ràng là họ không có biện pháp đánh lại xác sống biến dị mà.
Cô Lang biết mình đang hạnh hoẹ vô cớ, nhưng dù đúng anh cũng không muốn ở chung một chỗ với gã đàn ông kia. Gã đàn ông kia mang đến cảm giác rất nguy hiểm và anh thì không ưa nổi.
Dù vậy lý do của Sồ Phượng rất hợp lý, ông anh Lang Chu còn lại trong đội đứng về phía Sồ Phượng, hai đấu một, Cô Lang đành phải thỏa hiệp, anh ta nắm tay Sồ Phượng, nói: "Tránh xa thằng đó ra một chút, tôi thấy thằng đó không đàng hoàng với em, đừng để bị lừa."
Ông chú y tế bị người khác mắng biến thái vẫn bình chân như vại, chẳng hề quan tâm hàm ý của Cô Lang. Đến Ninh Thư cũng bái phục sự bình tĩnh này.
Thật ra Ninh Thư hiểu tại sao Cô Lang không muốn đi theo ông chú y tế, sự thật là ông chú y tế quá trâu bò, hào quang quá chói mắt, lu mờ cả hào quang của nam chính.
Nam chính là ai cơ chứ, trời sinh đã tự cảm thấy mình tài trí hơn người, kiêu ngạo về bản thân, sao chịu đứng ở top dưới được.
Thế nhưng trong tình huống hiện tại, Cô Lang buộc phải nhẫn nhịn cơn thịnh nộ trong lòng, vừa khuân đồ lên xe vừa nhìn ông chú y tế bằng đôi mắt căm hận.
Ông chú y tế lặng lẽ ngắm móng tay của mình, không quan tâm anh ta, làm Cô Lang tức đến xanh lè cái mặt đẹp trai.
Chuyển xong đồ đạc ba người mới lên xe, Lang Chu nhìn Ninh Thư vô tư thì ngứa ngáy phải kháy đểu: "Có ai đó chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ không biết giúp đỡ."
Rốt cuộc cô đã đắc tội thằng cha này ở đâu, mà chó cứ cắn nhặng đi gây sự với cô ấy nhỉ.
"Chẳng phải mọi người xong cả rồi à? Có tôi hay không liên quan gì." Ninh Thư đang ỷ có ông chú y tế bên cạnh để thẳng lưng cạy khóe.
"Mày..." Lang Chu giơ nắm đấm với Ninh Thư nhưng lại kiêng kỵ liếc mắt qua ông chú y tế, anh ta châm chọc Ninh Thư, "Tưởng mày tìm được chỗ dựa vững chắc chắc."
Ninh Thư đắc chí ra mặt.
"Đừng cãi nhau nữa Lang Chu." Sồ Phượng nhắc Lang Chu, rồi lại nói chuyện với ông chú y tế: "Anh bạn này, tiếp theo anh đi đâu đây?"
Không biết có phải do ảo giác của Ninh Thư hay không mà lúc Sồ Phượng nói chuyện với ông chú y tế, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều.
Thật ra chuyện này bình thường thôi. Nghĩ mà xem, bọn cô là đặc công, để hoàn thành nhiệm vụ là cần phải biết lợi dụng ưu điểm của bản thân và một vài thủ đoạn. Ví dụ như Sồ Phượng có hình thể bốc lửa, mặt đẹp lạnh lùng, đây chính là ưu điểm của cô ta.
Ninh Thư soi gương chiếu hậu ngắm mặt mình, mặt đã bẩn còn dính cả óc, ngũ quan bình thường, tóc tai tán loạn.
Tóm lại một chữ thôi là xấu.
Ninh Thư liếc mắt qua bạn nữ chính xinh đẹp, cô lặng lẽ vuốt tóc tai cho gọn gàng.
Ôi mẹ, quả nhiên cô trở thành bệ đỡ cho nữ chính. Trong đội có hai cô gái, sự tồn tại của cô đã nâng đỡ sự hoàn mỹ của Sồ Phượng, cô rất nghi ngờ sự tồn tại nguyên chủ có tác dụng này.
Khổ ghê chưa!
Nghe thấy câu hỏi của Sồ Phượng, ông chú y tế nheo mày, quay đầu lại nhìn Sồ Phượng, Sồ Phượng ưỡn ngực, hỏi thêm: "Anh định đi đâu?"
Ông chú y tế chỉnh mắt kính trên sống mũi, hỏi: "Các cô định đi đâu thì tôi đi theo đó."
Nghe thấy thế, Sồ Phượng cười, mặt cô ta càng thêm xinh đẹp, trong khi đó Cô Lang lại sầm mặt.
Cứ vậy, ông chú y tế gia nhập vào tổ đội, Sồ Phượng bảo đi đâu là đi đấy, làm Cô Lang tức đến hậm hực cả ngày. Khi gặp xác sống, anh ta là người đầu tiên xông lên trút giận xuống xác sống.
Dù thế, Sồ Phượng ngày càng tin tưởng ông chú y tế, mà mỗi lần Ninh Thư thấy mắt kính ông chú y tế lóe sáng là lại bứt rứt trong lòng.
Nhất là khi trông thấy Sồ Phượng đối mặt với ông chú y tế có dáng vẻ của con gái thì Ninh Thư càng thêm sợ hãi.
Này chú, chú đang muốn thay đổi cuộc đời làm nam chính à?
Thực tế mạt thế chính là như vậy. Trong hoàn cảnh cực đoan này, nhân tính sẽ nhân lên vô số lần, quy luật nguyên thủy của con người là cá lớn đớp cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, sẽ được biểu hiện rõ rệt.
Sùng bái kẻ mạnh, thần phục kẻ mạnh là bản năng.
Trong tay ông chú có vũ khí tối tân, thân thủ nhanh nhẹn, lần nào đối mặt với xác sống cũng không hoang mang. Càng thêm đặc biệt đó là người đàn ông này không giống như đang sống trong mạt thế. Quần áo sạch sẽ, móng tay cắt dũa gọn gàng, người ngợm sạch thơm, quyến rũ lạ thường.
Cô Lang thì ngược lại, cả ngày bực bội không điên cuồng chém, điên cuồng đạp xác sống, quần áo thì bẩn, người ngợm hôi rích.
Có sự đối lập này, quả thật Cô Lang bị đè bẹp xuống bùn đất, hào quang nam chính cũng leo lắt không ánh sáng.
Điều Ninh Thư khá để ý đó là mục đích của nhóm Sồ Phượng, họ vẫn tìm dịch thể gen nhưng đã lâu rồi mà vẫn không tìm được dịch thể gen.
Ninh Thư sờ dịch thể gen trong túi mình, dịch thể gen này là ngày trước cầm về từ trong tay xác sống, lúc ấy ông chú y tế chê lọ bẩn nên Ninh Thư giữ lại, thế nhưng đã lâu vậy rồi ông chú vẫn không đòi cô.
Đương nhiên Ninh Thư sẽ không ngu mà dâng dịch thể gen cho ông chú. Ninh Thư vẫn rất tò mò, rốt cuộc dịch thể gen này là cái thứ gì mà có thể khiến thế giới trở thành dạng giờ.
Theo như ký ức của nguyên chủ, chỉ huy trưởng tổ đặc công bảo rằng, thật ra nó là thứ quốc gia dùng để tăng cường sức khỏe cơ thể, cải thiện gen. Phụ trách hạng mục này là nhà khoa học với biệt danh Kẻ điên, và bất ngờ hơn khi thứ này có thể hoàn thành.
Thế nhưng, thứ có thể tăng cường sức khỏe này có năm mươi phần trăm có thể kích hoạt ra gen cao cấp của con người, thức tỉnh siêu năng lực. Một nửa phần trăm còn lại sẽ trở thành quái vật không cảm xúc, mạnh bạo, thèm ăn thịt người, hơn nữa bản thân con virus mang trong cơ thể có thể đồng hóa nhân loại thành đồng loại của chúng.
Gây ra những chuyện như vậy rồi ông chú cầm đồ bỏ chạy, trong khi đó quái vật trong phòng thí nghiệm xông ra ngoài reo rắc tai ương khắp thế gian.
Người may mắn kích hoạt siêu năng lực ở phòng thí nghiệm được quốc gia thu nạp. Để cướp lại dịch thể gen bị ông chú mang đi mới có nhóm Ninh Thư làm nhiệm vụ. Còn Cô Lang, Sồ Phượng biết dịch thể gen có tác dụng khác thì phản bội quốc gia, giấu diếm dịch thể gen.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Chú à, chú đúng là nghiệp chướng mà.
Mục đích chú đi theo tổ đội này là gì, lẽ nào chú có đam mê giải phẫu nữ chính?
"Qua đây." Ông chú y tế vẫy tay gọi Ninh Thư như gọi chó, Ninh Thư đen mặt đi qua, hỏi: "Chuyện gì thế chú?"
"Qua đây, bẻ gãy cọc thép này." Ông chú y tế chỉ vào cái cọc thép to tướng và sai Ninh Thư.
Ninh Thư: Vì sao?