Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Nghe ông chú y tế nghiêm túc nói bậy, Ninh Thư có dự cảm chẳng lành. Việc này khiến người duy nhất biết thân phận của anh ta là Ninh Thư thấy thật nhột. Cái chú Kẻ điên này giỏi ảo tưởng ghê, anh ta tiêu diệt Kẻ điên kiểu gì vậy?
Tự sát à?
Ông chú y tế nhướng mày quan sát Ninh Thư, trông thấy cô bị nghẹn trợn trắng mắt thì vỗ lưng Ninh Thư, hỏi thờ ơ: "Cô có ý kiến gì à mà phản ứng mãnh liệt thế?"
Ninh Thư xua tay: "Tôi không có ý kiến gì hết." Cô có ý kiến gì được?
Trông thấy cái mặt lạnh nhạt của ông chú y tế, dù cô có ý kiến cũng không dám ho he.
"Người cầm dịch thể giở trò lại vẫn không biết xấu hổ mà ở đây, da mặt em dày thật đấy, chẳng lẽ em không cảm thấy hối lỗi một chút nào sao?" Sồ Phượng thốt lên, "Bởi vì em, sẽ lại có bao nhiêu người bị xác sống giết, bị lây nhiễm đây."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Nghe Sồ Phượng chỉ trích, Ninh Thư nhìn sang ông chú y tế theo bản năng. Đúng ra câu này nên dành cho ông chú y tế ấy, nhân tài chế tạo ra quái vật xác sống đáng ra phải cảm thấy hổ thẹn ấy.
Ông chú y tế thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì nhún vai, "Đâu phải tôi làm mất dịch thể gen, cô nhìn tôi cũng chẳng có ích gì."
Ninh Thư: Phụt...
Thêm một lần đổi mới nhận thức về ông chú y tế, cái mặt ông chú y tế dày nhất thiên hạ.
"Hoa Đóa Nhi, tôi đang nói chuyện với em đó, rốt cuộc em quăng dịch thể gen ở đâu, em biết dịch thể gen quan trọng nhường nào mà." Sồ Phượng sầm mặt tra hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư chớp mắt nhìn qua, "Lúc ấy tôi chẳng nhớ được đã vứt ở chỗ nào, nhiều xác sống như thế, tôi xử lý xác sống còn chẳng xong thì nào nghĩ đến dịch thể gen làm gì."
"Vấn đề là dù có mất mạng, em cũng phải bảo vệ dịch thể gen." Sồ Phượng trách mắng Ninh Thư.
Chết não rồi, đúng là được bước lấn tới. Ninh Thư đập bàn, cái bàn cũ hỏng bị đập tan thành các mảnh, "Sồ Phượng, chị muốn trở mặt với tôi đúng không?"
Dù trước đây Sồ Phượng không để mắt đến cô nhưng vẫn giữ thần thái kiêu ngạo xinh đẹp, chứ không phải trở mặt chèn ép mọi đường, đè đầu cưỡi cổ cô.
Ninh Thư nhìn sang ông chú y tế đang bình chân như vại, không lẽ bạn nữ chính đang ghen, vì cô thân với ông chú y tế hơn à.
"Hoa Đóa Nhi, tôi nể em còn nhỏ không so đo với em mà em còn không biết điều, có phải em tưởng có người cho em dựa dẫm, em sẽ thành bà hoàng đúng không." Sồ Phượng nói lạnh nhạt, đôi mắt nhìn ông chú y tế ai oán.
Hoa Đóa Nhi chỉ là con nhỏ muốn dáng không có dáng, mặt mũi mà so với cô thì chắc chắn là cái đồ xấu xí. Tại sao người đàn ông này chấp nhận thân với con nhỏ Hoa Đóa Nhi cũng không muốn thân với cô chứ.
Nghĩ đến đây, Sồ Phượng càng thêm tức.
Cô Lang thu vẻ mặt hậm hực của Sồ Phượng vào mắt, anh ta bỗng khó coi, anh ta quát: "To tiếng cái gì? Kế hoạch tiếp theo nên đi đâu chứ không phải cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt này."
Sồ Phượng đáp trả: "Không có dịch thể gen, nói gì cũng là vô ích."
Đôi mắt Cô Lang nhìn ông chú y tế đầy phức tạp, quyết định dứt khoát: "Nếu Kẻ điên đã chết, dịch thể gen cũng bị hủy, vậy chúng ta trở về."
Ý Cô Lang đã rõ, không chấp hành nhiệm vụ nữa mà chuẩn bị trở về.
Ninh Thư không có ý kiến, về dịch thể gen trong tay cô, khi về sẽ giao cho chỉ huy trưởng đội đặc công, và cũng xem như nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, tiếp sau đó sẽ suy nghĩ đến việc sống sót.
Mặc dù vậy cô không thể tỏ ra quá muốn trở về, Ninh Thư rầu rĩ: "Thành quả không có, cứ vậy mà về sẽ bị phạt mất."
Sồ Phượng liếc trắng mắt qua Ninh Thư, "Đây cũng tại ai?"
Đâu phải tại cô, Ninh Thư thầm đáp trong bụng.
Cuối cùng tổ đội nhất trí trở về, bây giờ không có dịch thể gen, Cô Lang Sồ Phượng cũng không thức tỉnh siêu năng lực, đương nhiên cần lực lượng nhà nước đến bảo vệ mình, tạm thời không muốn phản bội.
Không khí bỗng trùng xuống, Cô Lang hừ lạnh một tiếng đi trước, anh ta nhìn lướt qua Ninh Thư bằng đôi mắt mất kiên nhẫn mang theo sát ý.
Ninh Thư nhích lại gần ông chú y tế, đôi mắt sâu của ông chú y tế đấu lại mắt Cô Lang, Cô Lang hừ lạnh cái nữa quay đầu bỏ đi.
"Quỷ nịnh bợ." Lang Chu châm biếm Ninh Thư một câu.
Ông chú y tế quay sang bật cười với Ninh Thư, "Dù gì các cô cũng là đồng đội, sao nhân phẩm của cô lại kém thế nhỉ."
Ninh Thư: Hờ hờ, ai mà biết được.
"Cô rất khỏe, trời sinh à?" Ông chú y tế chỉnh gọng kính hỏi Ninh Thư, đôi mắt ngược sáng rất nguy hiểm.
Vấn đề này nên trả lời thế nào đây, sao cứ cảm thấy ông chú y tế không có ý tốt nhỉ, ông chú thích giải phẫu nghiên cứu người quái lạ nhất đó.
Ninh Thư nhe răng cười cợt với ông chú y tế, cô nói: "Tôi đây là trời sinh đấy chú."
Ông chú y tế ồ một tiếng, cũng không nói gì khác, anh ta vẫy tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư nhanh nhảu lại gần mặt ông chú y tế.
Ông chú y tế nhắc: "Đừng lại gần như thế." Ninh Thư bĩu môi lùi sau hai bước, cái tật ngang ngược của ông chú đời nào đã thay đổi được.
"Dịch thể gen trong tay cô, cô có muốn kích hoạt siêu năng lực không?" Ông chú y tế hỏi Ninh Thư.
Suýt thì Ninh Thư nhảy dựng lên, thấy ông chú y tế vẫn thản nhiên thì thôi nói dối, cô lắc đầu bảo: "Tôi không muốn."
"Tại sao, đồng đội của cô đều muốn có dịch thể gen để kích hoạt siêu năng lực mà?" Ông chú y tế nhướng mày nhìn Ninh Thư, "Sợ biến thành xác sống à?"
Nói thật là năm mươi phần trăm này thật sự rất biết cách chơi đểu nhau, hoặc là trở thành dị nhân một bước lên mây, hoặc là trở thành xác sống chỉ biết ăn thịt người.
Ninh Thư vội gật đầu, "Tôi sợ trở thành xác sống."
Ông chú y tế khinh ra mặt, "Năm mươi phần trăm cũng không dám thử, không có tiền đồ."
Cần thứ ăn hại như cô để làm gì?!
Ninh Thư nghe ra được ý khinh bỉ thì tỏ vẻ tùy chú chê cười, cô vẫn cần dựa vào dịch thể gen này để hoàn thành nhiệm vụ đấy.
"Chú ơi..." Ninh Thư ngồi cạnh ông chú y tế, dựa sát vào anh ta hỏi: "Chú ơi, chú bảo cái dịch thể gen này tạo ra kiểu gì nhỉ?"
Ông chú y tế liếc Ninh Thư một cái, "Nói thì cứ nói sán lại gần thế làm gì?"'
Chậc, đồ tồi quả là ngang ngược, Ninh Thư dịch mông sang bên cạnh.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư cũng không mong ông chú y tế trả lời thắc mắc của cô, ông chú vẫn luôn đối nhân xử thế tùy hứng lắm.
Ông chú y tế chỉnh mắt kính gọng vàng, lên tiếng: "Thật ra siêu năng lực và tu tiên trong truyền thuyết đều có cùng thuộc tính giống nhau. Cái gọi là linh căn thật ra là gen cao cấp. Sự thật là dịch thể gen này được Kẻ điên lấy ra từ thí nghiệm cơ thể một cô gái. Có một số người kích hoạt thất bại, nhưng đúng hơn là vì gen trong dịch thể gen không thể ghép đôi, nên khiến gen nguyên bản rối loạn, tạo ra quái vật. Có một số người có gen cao cấp phù hợp với dịch thể gen nên kích hoạt ra gen cao cấp ẩn giấu trong cơ thể."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Chú này, chú ngông cuồng như thế là nhà chú dạy dỗ ra hả?
Cô gái trong câu chuyện của ông chú chính là nữ chính của thế giới học đường đó đậu xanh rau má. Bạn nữ chính bị đối xử như thế, đảm bảo là nữ chính uất ức nhất lịch sử, có lẽ giờ đã bị chết quắt rồi.
Chuyển ngữ: Wanhoo
Nghe ông chú y tế nghiêm túc nói bậy, Ninh Thư có dự cảm chẳng lành. Việc này khiến người duy nhất biết thân phận của anh ta là Ninh Thư thấy thật nhột. Cái chú Kẻ điên này giỏi ảo tưởng ghê, anh ta tiêu diệt Kẻ điên kiểu gì vậy?
Tự sát à?
Ông chú y tế nhướng mày quan sát Ninh Thư, trông thấy cô bị nghẹn trợn trắng mắt thì vỗ lưng Ninh Thư, hỏi thờ ơ: "Cô có ý kiến gì à mà phản ứng mãnh liệt thế?"
Ninh Thư xua tay: "Tôi không có ý kiến gì hết." Cô có ý kiến gì được?
Trông thấy cái mặt lạnh nhạt của ông chú y tế, dù cô có ý kiến cũng không dám ho he.
"Người cầm dịch thể giở trò lại vẫn không biết xấu hổ mà ở đây, da mặt em dày thật đấy, chẳng lẽ em không cảm thấy hối lỗi một chút nào sao?" Sồ Phượng thốt lên, "Bởi vì em, sẽ lại có bao nhiêu người bị xác sống giết, bị lây nhiễm đây."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Nghe Sồ Phượng chỉ trích, Ninh Thư nhìn sang ông chú y tế theo bản năng. Đúng ra câu này nên dành cho ông chú y tế ấy, nhân tài chế tạo ra quái vật xác sống đáng ra phải cảm thấy hổ thẹn ấy.
Ông chú y tế thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì nhún vai, "Đâu phải tôi làm mất dịch thể gen, cô nhìn tôi cũng chẳng có ích gì."
Ninh Thư: Phụt...
Thêm một lần đổi mới nhận thức về ông chú y tế, cái mặt ông chú y tế dày nhất thiên hạ.
"Hoa Đóa Nhi, tôi đang nói chuyện với em đó, rốt cuộc em quăng dịch thể gen ở đâu, em biết dịch thể gen quan trọng nhường nào mà." Sồ Phượng sầm mặt tra hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư chớp mắt nhìn qua, "Lúc ấy tôi chẳng nhớ được đã vứt ở chỗ nào, nhiều xác sống như thế, tôi xử lý xác sống còn chẳng xong thì nào nghĩ đến dịch thể gen làm gì."
"Vấn đề là dù có mất mạng, em cũng phải bảo vệ dịch thể gen." Sồ Phượng trách mắng Ninh Thư.
Chết não rồi, đúng là được bước lấn tới. Ninh Thư đập bàn, cái bàn cũ hỏng bị đập tan thành các mảnh, "Sồ Phượng, chị muốn trở mặt với tôi đúng không?"
Dù trước đây Sồ Phượng không để mắt đến cô nhưng vẫn giữ thần thái kiêu ngạo xinh đẹp, chứ không phải trở mặt chèn ép mọi đường, đè đầu cưỡi cổ cô.
Ninh Thư nhìn sang ông chú y tế đang bình chân như vại, không lẽ bạn nữ chính đang ghen, vì cô thân với ông chú y tế hơn à.
"Hoa Đóa Nhi, tôi nể em còn nhỏ không so đo với em mà em còn không biết điều, có phải em tưởng có người cho em dựa dẫm, em sẽ thành bà hoàng đúng không." Sồ Phượng nói lạnh nhạt, đôi mắt nhìn ông chú y tế ai oán.
Hoa Đóa Nhi chỉ là con nhỏ muốn dáng không có dáng, mặt mũi mà so với cô thì chắc chắn là cái đồ xấu xí. Tại sao người đàn ông này chấp nhận thân với con nhỏ Hoa Đóa Nhi cũng không muốn thân với cô chứ.
Nghĩ đến đây, Sồ Phượng càng thêm tức.
Cô Lang thu vẻ mặt hậm hực của Sồ Phượng vào mắt, anh ta bỗng khó coi, anh ta quát: "To tiếng cái gì? Kế hoạch tiếp theo nên đi đâu chứ không phải cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt này."
Sồ Phượng đáp trả: "Không có dịch thể gen, nói gì cũng là vô ích."
Đôi mắt Cô Lang nhìn ông chú y tế đầy phức tạp, quyết định dứt khoát: "Nếu Kẻ điên đã chết, dịch thể gen cũng bị hủy, vậy chúng ta trở về."
Ý Cô Lang đã rõ, không chấp hành nhiệm vụ nữa mà chuẩn bị trở về.
Ninh Thư không có ý kiến, về dịch thể gen trong tay cô, khi về sẽ giao cho chỉ huy trưởng đội đặc công, và cũng xem như nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, tiếp sau đó sẽ suy nghĩ đến việc sống sót.
Mặc dù vậy cô không thể tỏ ra quá muốn trở về, Ninh Thư rầu rĩ: "Thành quả không có, cứ vậy mà về sẽ bị phạt mất."
Sồ Phượng liếc trắng mắt qua Ninh Thư, "Đây cũng tại ai?"
Đâu phải tại cô, Ninh Thư thầm đáp trong bụng.
Cuối cùng tổ đội nhất trí trở về, bây giờ không có dịch thể gen, Cô Lang Sồ Phượng cũng không thức tỉnh siêu năng lực, đương nhiên cần lực lượng nhà nước đến bảo vệ mình, tạm thời không muốn phản bội.
Không khí bỗng trùng xuống, Cô Lang hừ lạnh một tiếng đi trước, anh ta nhìn lướt qua Ninh Thư bằng đôi mắt mất kiên nhẫn mang theo sát ý.
Ninh Thư nhích lại gần ông chú y tế, đôi mắt sâu của ông chú y tế đấu lại mắt Cô Lang, Cô Lang hừ lạnh cái nữa quay đầu bỏ đi.
"Quỷ nịnh bợ." Lang Chu châm biếm Ninh Thư một câu.
Ông chú y tế quay sang bật cười với Ninh Thư, "Dù gì các cô cũng là đồng đội, sao nhân phẩm của cô lại kém thế nhỉ."
Ninh Thư: Hờ hờ, ai mà biết được.
"Cô rất khỏe, trời sinh à?" Ông chú y tế chỉnh gọng kính hỏi Ninh Thư, đôi mắt ngược sáng rất nguy hiểm.
Vấn đề này nên trả lời thế nào đây, sao cứ cảm thấy ông chú y tế không có ý tốt nhỉ, ông chú thích giải phẫu nghiên cứu người quái lạ nhất đó.
Ninh Thư nhe răng cười cợt với ông chú y tế, cô nói: "Tôi đây là trời sinh đấy chú."
Ông chú y tế ồ một tiếng, cũng không nói gì khác, anh ta vẫy tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư nhanh nhảu lại gần mặt ông chú y tế.
Ông chú y tế nhắc: "Đừng lại gần như thế." Ninh Thư bĩu môi lùi sau hai bước, cái tật ngang ngược của ông chú đời nào đã thay đổi được.
"Dịch thể gen trong tay cô, cô có muốn kích hoạt siêu năng lực không?" Ông chú y tế hỏi Ninh Thư.
Suýt thì Ninh Thư nhảy dựng lên, thấy ông chú y tế vẫn thản nhiên thì thôi nói dối, cô lắc đầu bảo: "Tôi không muốn."
"Tại sao, đồng đội của cô đều muốn có dịch thể gen để kích hoạt siêu năng lực mà?" Ông chú y tế nhướng mày nhìn Ninh Thư, "Sợ biến thành xác sống à?"
Nói thật là năm mươi phần trăm này thật sự rất biết cách chơi đểu nhau, hoặc là trở thành dị nhân một bước lên mây, hoặc là trở thành xác sống chỉ biết ăn thịt người.
Ninh Thư vội gật đầu, "Tôi sợ trở thành xác sống."
Ông chú y tế khinh ra mặt, "Năm mươi phần trăm cũng không dám thử, không có tiền đồ."
Cần thứ ăn hại như cô để làm gì?!
Ninh Thư nghe ra được ý khinh bỉ thì tỏ vẻ tùy chú chê cười, cô vẫn cần dựa vào dịch thể gen này để hoàn thành nhiệm vụ đấy.
"Chú ơi..." Ninh Thư ngồi cạnh ông chú y tế, dựa sát vào anh ta hỏi: "Chú ơi, chú bảo cái dịch thể gen này tạo ra kiểu gì nhỉ?"
Ông chú y tế liếc Ninh Thư một cái, "Nói thì cứ nói sán lại gần thế làm gì?"'
Chậc, đồ tồi quả là ngang ngược, Ninh Thư dịch mông sang bên cạnh.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư cũng không mong ông chú y tế trả lời thắc mắc của cô, ông chú vẫn luôn đối nhân xử thế tùy hứng lắm.
Ông chú y tế chỉnh mắt kính gọng vàng, lên tiếng: "Thật ra siêu năng lực và tu tiên trong truyền thuyết đều có cùng thuộc tính giống nhau. Cái gọi là linh căn thật ra là gen cao cấp. Sự thật là dịch thể gen này được Kẻ điên lấy ra từ thí nghiệm cơ thể một cô gái. Có một số người kích hoạt thất bại, nhưng đúng hơn là vì gen trong dịch thể gen không thể ghép đôi, nên khiến gen nguyên bản rối loạn, tạo ra quái vật. Có một số người có gen cao cấp phù hợp với dịch thể gen nên kích hoạt ra gen cao cấp ẩn giấu trong cơ thể."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Chú này, chú ngông cuồng như thế là nhà chú dạy dỗ ra hả?
Cô gái trong câu chuyện của ông chú chính là nữ chính của thế giới học đường đó đậu xanh rau má. Bạn nữ chính bị đối xử như thế, đảm bảo là nữ chính uất ức nhất lịch sử, có lẽ giờ đã bị chết quắt rồi.