Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Hắn Cười Rồi
Lúc trở về Vương phủ đã rất muộn, hai người nằm trên giường trêu đùa một lúc, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Đỗ Thư Dao bị nhiệt độ cơ thể và tiết tấu run run của Thái Bình Vương dựa sát vào làm tỉnh. Dường như hắn rất lạnh, cả người vùi vào trong chăn, ôm lấy eo nàng nhưng vẫn còn đang run.
Sau khi Đỗ Thư Dao mơ màng tỉnh lại còn tưởng hắn lại không ngủ ngon, nửa đêm canh ba còn nháo. Nàng đang muốn trách hắn, vén chăn đưa tay sờ một chút, ngay lập tức giật mình ngồi dậy.
“Sao ngươi lại nóng thế này?” Đỗ Thư Dao sờ đầu Thái Bình Vương, nhìn sắc mặt ửng hồng của hắn, nàng đặt tay lên trán hắn chút, lại sờ cổ hắn.
Trên người, trên mặt hắn nóng hầm hập, nhưng lại không có chút mồ hôi nào. Ngón tay Đỗ Thư Dao sờ mặt hắn, Thái Bình Vương lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, sau đó dán lên tay nàng, trong cổ họng cũng phát ra tiếng ô ô trầm thấp, rõ ràng hắn đang rất khó chịu.
“Ngươi bị sốt rồi.” Đỗ Thư Dao nói: “Chắc là do nhảy xuống hồ, trời lạnh lại còn bị gió lạnh thổi...”
Nàng nhanh chóng bọc người hắn lại, xoay người muốn đến gian bên cạnh gọi Thúy Thúy. Tuy ban đêm rất phiền nhưng cũng phải gọi thái y đến khám bệnh mới được.
Nhưng nàng vừa động, Thái Bình Vương lại đáng thương kéo nàng lại. Hắn cũng ngồi dậy, ôm lấy nàng. Chân Đỗ Thư Dao cũng đứng dưới đất, bị ôm từ sau, người hắn còn bọc trong chăn chỉ lộ ra hai cái chân rũ ở mép giường, còn có cái đầu làm dáng vẻ bất lực.
“Thúy Thúy!” Đỗ Thư Dao bị ôm chặt lấy không đi được, chỉ có thể cao giọng gọi đến gian bên cạnh: “Thúy Thúy à!”
Thúy Thúy lại ngủ say như chết, Đỗ Thư Dao gọi hai tiếng cũng không gọi được nàng ta, ngược lại lại gọi các tỳ nữ khác đến, còn có... Hồng Luân.
Hồng Luân đến trước tỳ nữ, lúc hắn đứng ở ngoài cửa sổ hỏi: “Vương phi có chuyện gì muốn phân phó ạ?”, Đỗ Thư Dao cắn môi phân phó: “Đến gian bên cạnh gọi nha đầu ngủ say như chết kia đến đây cho ta.”
Những tỳ nữ canh đêm khác tiến vào, Đỗ Thư Dao phân phó bọn họ chuẩn bị nước lạnh, khăn tay, còn lệnh cho hai người trong đó đi mời thái y.
Mà rất nhanh Hồng Luân đã quay lại, đứng ngoài cửa sổ gõ nhẹ, nói: “Bẩm Vương phi, tỳ nữ kia không ở trong phòng.”
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Thư Dao là có lẽ đúng lúc nàng ta đi vệ sinh? Nhưng sau đó nghĩ lại thấy không đúng, nếu đi vệ sinh thì cũng không thể có lý nào nàng gọi lại không trả lời được.
Hồng Luân rất nhanh đã giải thích nghi hoặc cho nàng: “Tiểu tỳ nữ kia không có ở trong phòng, người của thuộc hạ vừa báo lại, nàng ta ở trong phòng hạ nhân.”
Nửa đêm chạy đến phòng hạ nhân ư?
Đỗ Thư Dao có chút tức giận nhưng lại thật sự không có trách cứ gì. Tuổi Thúy Thúy còn nhỏ, tuy tuổi tác của cơ thể này cũng không hơn kém nàng ta là mấy nhưng tuổi tâm lý của nàng lại lớn, vẫn luôn coi Thúy Thúy như muội muội của mình.
Đỗ Thư Dao chỉ nghĩ nàng ta có quan hệ tốt với tỳ nữ nào đó nên đến chỗ đó ngủ một đêm mà thôi. Ngày thường, buổi tối cơ bản nàng không gọi Thúy Thúy, trẻ con ngủ không ngon sẽ không lớn được. Nếu đêm có muốn uống nước thì nàng và Thái Bình Vương đều không sai sử người khác.
Ai biết đêm nay Thái Bình Vương lại bị sốt chứ.
Đỗ Thư Dao chỉ nói: “Chắc nàng ấy đi tìm tỷ muội tốt rồi. Ngươi kêu nàng nhanh trở về đi.”
Lời Đỗ Thư Dao vừa nói, thân ảnh Hồng Luân đứng ở bên giường lại nhiều hơn một bóng người nữa. Người này lại gần Hồng Luân nói gì đó, sau đó lập tức bay vút đi. Hồng Luân lại đi vào phòng lần nữa khom người nói với Đỗ Thư Dao: “E là tiểu tỳ nữ kia không tự mình trở về được rồi, cũng không di chuyển được. Nô đã cho người đi xem xét, Vương phi, ngài cũng nên có chuẩn bị tâm lý.”
Hồng Luân đột nhiên nói như vậy, trong lòng Đỗ Thư Dao lại nhảy lên mãnh liệt. Lúc này tỳ nữ đang hầu hạ nàng mặc y phục, thái y sắp đến cũng không thể không để ý đến hình tượng. Nhưng Hồng Luân lại nói một câu như vậy khiến Đỗ Thư Dao lập tức cứng đờ, trong đầu nháy mắt lóe qua rất nhiều suy nghĩ. Sau đó nàng run giọng hỏi: “Thúy Thúy... sao lại không tự trở về được?”
Hồng Luân là tử sĩ hành tẩu giữa sống chết, trước giờ không có suy nghĩ nhân từ nương tay. Làm cây đao của Dương Lâu, gần như hắn không có bất cứ tình cảm nào trong mỗi nhiệm vụ, bởi vì tình cảm với tử sĩ mà nói chính là chí mạng.
Hắn trải qua mưa tanh gió máu nửa đời, sau khi lĩnh mệnh vào trong vương phủ lại đột nhiên giống như đã tiến vào một thế giới mới, không có sóng ngầm đấu đá lẫn nhau, từ quản sự cho đến nô bộc, ngoài mặt chủ nhân không phải Thái Bình vương phi nhưng với ánh mắt sắc bén của Hồng Luân sao lại không nhìn ra, tất cả trong Vương phủ này đều chịu ảnh hưởng của Thái Bình vương phi.
Nàng đối đãi với mỗi hạ nhân đều rất khoan dung, không giống như dáng vẻ khoan dung từ trên cao nhìn xuống thương hại con kiến như chủ mẫu nhà quyền quý, mà thật sự coi hạ nhân như người trong nhà cùng sinh sống, thật lòng thật dạ với tất cả các nô bộc chức vụ, dù ai muốn đi nàng chưa từng thu lại khế ước bán thân, thậm chí còn cho một chút tiền trợ cấp.
Ngay cả thời gian trước, kỹ nữ trong Ám Hạng mang theo trở về kia phẩm hạnh xấu xa, ham ăn lười làm, nhưng trong khoảng thời gian này nàng ta cũng bắt đầu suy nghĩ lại, chủ động giúp đỡ làm việc, muốn ở lại trong Vương phủ.
Nàng cũng thật lòng bảo vệ Thái Bình Vương, tuy hắn đã sớm nhìn ra trong đó không hề có tình cảm nam nữ.
Một người tính cách chân thật như vậy, Hồng Luân chưa từng gặp qua. Thế cho nên khoảng thời gian này hắn và đám thuộc hạ vào trong phủ nhận được toàn là ý tốt, nhiều đến mức khiến bọn hắn luống cuống tay chân.
Nếu có thể, Hồng Luân thật sự muốn giống như tất cả người trong Vương phủ, đem hết sức lực bảo vệ nơi giống như thế ngoại đào nguyên này.
Nhưng đáng tiếc.
Trăm ngàn suy nghĩ chỉ là trong nháy mắt.
Hồng Luân nhất thời mềm lòng do dự, lại mở miệng, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn: “Trên người tiểu tỳ nữ trúng vô số dao chỉ còn lại một hơi thở.”
Hắn lại nói: “Nếu tốc độ của Vương phi nhanh một chút có lẽ còn có thể gặp nàng ta lần cuối.”
Đỗ Thư Dao mạnh mẽ quay đầu lại, tỳ nữ đang cắm trang sức lên đầu nàng bị nàng đột nhiên quay đi hất trang sức rơi xuống đất, bịch một tiếng tuy rất nhỏ nhưng tiếng ngọc vỡ lại nghe rất rõ ràng.
Đỗ Thư Dao gần như nghiêng ngả chạy đến phòng hạ nhân, áo ngoài trên người nàng còn chưa buộc hết quá vướng víu, nửa đường đã bị nàng kéo xuống ném đi.
Nhưng khi nàng thở hồng hộc chạy đến phòng hạ nhân, nhìn thấy dưới gốc cây chỉ bị gió thu nhẹ nhàng thổi qua đã rụng lá có một đám người đèn đuốc sáng trưng vây quanh đó, bước chân nàng lảo đảo được Hồng Luân luôn đi theo bên người đỡ được. Nước mắt làm mờ đi ánh đèn không xa, thậm chí nàng còn không có dũng khí bước thêm một bước.
Hồng Luân chỉ vươn cánh tay ra để Đỗ Thư Dao bám vào, cảm thấy cả người nàng đều đang run rẩy, nhịn không được lên tiếng: “Nếu Vương phi không nỡ nhìn... thì đừng miễn cưỡng.”
Đỗ Thư Dao lại cắn răng bước lên trước một bước.
Nước mắt chảy xuống trên mặt, nàng chỉ nhìn một cái cũng đoán được rốt cuộc là ai đã hại Thúy Thúy. Đây chính là sân trước phòng của Tiểu Xuân.
Đỗ Thư Dao đẩy tay Hồng Luân ra, lệnh: “Trở về bảo vệ Thái Bình Vương.”
Hồng Luân chần chờ một lát, muốn nói bên chỗ Thái Bình Vương còn có cao thủ lợi hại hơn hắn đang bảo vệ, ngược lại nàng ở chỗ nàng nếu kẻ bắt cóc còn đang ẩn nấp chưa rời đi mới là nguy hiểm nhất.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt phiếm hồng của Đỗ Thư Dao, hắn lại không có chút chần chờ nghe theo, buông tay nàng ra, vờ như bay về phía Thái Bình Vương nhưng thực chất là ở trong tối âm thầm tiếp tục bảo vệ nàng.
Lúc này Đỗ Thư Dao mới cắn răng bước nhanh đến chỗ của Thúy Thúy.
Sau khi nàng đi đến, đám người cũng không tản ra ngay lập tức, gần như tất cả mọi người đều không muốn để nàng nhìn thấy người đang nằm dưới đất.
Ngày thường Vương phi cưng chiều tiểu tỳ nữ này như thế nào mọi người đều nhìn thấy. Bỗng nhiên xảy ra chuyện này, đối với Vương phi yếu ớt dịu dàng trong lòng bọn họ mà nói là một điều quá tàn nhẫn.
Nhưng Đỗ Thư Dao bước từng bước lại gần, khi đẩy đám người này ra thì hiện trường không thảm thiết như nàng đã tưởng tượng. Cả người Thúy Thúy được đậy một tấm vải màu tối, giống như đắp chăn nằm trên đất, không nhìn thấy chỗ bị thương trên người nàng ta. Chỉ là đất xung quanh nàng ta nằm, dưới ánh đèn có đậm màu hơn đất bên cạnh. Mùi tanh của đất ẩm ướt bao phủ trong không khí khiến người ta không thể thở được.
Nàng ta vẫn còn một hơi thở, sống chết không chịu nuốt xuống, là có người dùng nội lực bảo vệ cũng là vì đợi Đỗ Thư Dao đến.
Khuôn mặt ngày thường hồng hào của nàng liền trắng bệch. Đây là lần đầu tiên Đỗ Thư Dao tận mắt nhìn thấy cái chết, trước mắt như mờ đi không rõ, nghẹn ngào đến nỗi chỉ có thể phát ra những tiếng rất nhỏ.
Thúy Thúy cố gắng mở mắt ra, trong mắt vẫn sáng ngời lại dần dần mờ đi, căn bản không thể nhìn rõ được gì. Nhưng nàng ta vẫn biết người đến là ai, bởi vì không có người nào có thể dịu dàng sờ trán nàng ta như vậy, còn tốt hơn cả mẫu thân thân sinh.
“Thúy Thúy, không sao đâu.” Đỗ Thư Dao nhẹ giọng nói, bàn tay đặt lên trán của Thúy Thúy: “Lập tức sẽ tốt thôi, ta đã gọi thái y đến đây rồi.”
Thúy Thúy hao hết khí lực của mình như muốn vươn tay từ trong tấm vải ra nhưng cuối cùng chỉ có thể cố một chút liền buông xuống. Đỗ Thư Dao cách tấm vải nắm được tay nàng ta, ánh mắt Thúy Thúy xoay chuyển, không tập trung nhìn được gì, sau một lát mới mấp máy môi.
Thở ra khí, Đỗ Thư Dao che miệng mình lại đến gần bên môi Thúy Thúy muốn nghe nàng ta nói gì. Nàng cố gắng phân biệt nhưng vẫn không thể nào phân biệt ra nội dung gì trong tiếng nói mỏng manh của Thúy Thúy.
Chỉ nghe thấy có từ “thái (rất)”.
Rất gì?
Rất đau ư?
Mắt Thúy Thúy khép lại, lúc này Đỗ Thư Dao mới dám di chuyển nàng ta, ôm lấy đầu nàng ta khóc ra tiếng.
Hai người ở chung không nhiều lắm nhưng nàng thật lòng thích tiểu cô nương này.
Một tiểu cô nương hoạt bát như vậy, hiện giờ cả người lại lạnh như một khối băng.
Đỗ Thư Dao không thể hình dung được cảm giác hiện giờ của mình. Nàng chỉ là người bình thường, đến thế giới này không có bàn tay vàng gì cả, thậm chí còn không quen thuộc với quy tắc sinh tồn của thế giới này. Từng bước đi nàng đều nơm nớp lo sợ, thậm chí ngay cả sống cũng đều cảm thấy may mắn.
Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hận, hận bản thân quá nhân từ nương tay, không nắm được chứng cứ trước để xử lý dứt khoát Tiểu Xuân. Thậm chí nàng hận hoàng đế không thể nhanh chóng tra ra Tiểu Xuân bất thường bắt nàng phải đợi. Thậm chí nàng còn hận cái thế giới coi mạng người như cỏ rác thế này.
Nàng bị hại chết trên đường tối, xuyên đến dị thế, thậm chí xuyên thành người nhu nhược, phu quân là một tên khùng, tất cả mọi chuyện đều không thế khiến cảm xúc của nàng suy sụp. Nhưng giờ khắc này, nàng thật sự không chống đỡ được nữa, bên tai đùng một tiếng, lúc bị kéo đứng lên liền ngất đi.
Đêm nay, cả Vương phủ đều rối loạn lên, bình thản yên ổn trước kia cuối cùng bị rối loạn. Đỗ Thư Dao ngất đi rất ngắn, nàng tỉnh lại lần nữa cảm xúc đã bị nén xuống một chỗ sâu không nhìn thấy, bắt đầu có thể bình tĩnh chỉ huy mọi người trong phủ tìm tung tích của Tiểu Xuân.
Nàng sai người truyền hết mọi chuyện xảy ra trong phủ vào trong cung, bản thân nàng ở bên người Thái Bình Vương. Hắn bị sốt vẫn luôn không hạ, châm cứu cũng châm rồi, thuốc cũng đã uống nhưng vẫn sốt như vậy. Nhóm thái y mặt mày cau có thức trắng đêm để viết phương thuốc mới.
Thi thể của Thúy Thúy vẫn không di chuyển ngay mà đợi đến trời sắp sáng chủ sự của hình bộ đích thân dẫn người đến Vương phủ, Đỗ Thư Dao mới giao hiện trường cho bọn họ. Thế nhưng Hồng Luân vẫn âm thầm quan sát trong tối lại đến báo phát hiện thi thể của Tiểu Xuân ở trong phòng Thái Bình Vương.
Cổ tay hắn ta bị cắt, máu đều chảy hết vào trong bể tắm thường ngày Thái Bình Vương dùng để ngâm thuốc. Một mảnh máu đỏ trong ao nhìn thấy mà rợn người.
Mà người của hình bộ vừa cẩn thận tra xét thi thể của Thúy Thúy phát hiện một góc ngọc bội vỡ ở trong lòng bàn tay nàng ta. Sau đó lại kiểm tra bên chỗ Tiểu Xuân, mãi cho đến giữa trưa, Đỗ Thư Dao mới nhận được kết luận sơ bộ.
“Ngươi nói Tiểu Xuân là tử sĩ?” Đỗ Thư Dao khó có thể tin nhìn Hồng Luân: “Nhưng tử sĩ không phải ai cũng đều có võ công cao cường ư? Nếu hắn ta có võ nghệ tuyệt đỉnh thì sao lại không có người phát hiện được?”
Hồng Luân khom người nói: “Bẩm Vương phi, tử sĩ chia làm rất nhiều loại, một loại trong đó nhìn giống người bình thường, ẩn nấp trong đám người, có một số thậm chí còn ẩn nấp mấy chục năm, trước khi gây chuyện rất khó phát hiện ra.”
Đỗ Thư Dao há miệng thở dốc, Hồng Luân lấy một cái hộp gỗ nhỏ ra, cách một tầng vải đưa cho nàng xem.
“Thuộc hạ của nô tài có người hiểu về độc dược, nói mỡ này có chứa kịch độc, dính vào một chút dù là ở trên da cũng có thể chết người.”
“Đây là... phát hiện trong phòng của Tiểu Xuân?” Đỗ Thư Dao quả thật đã nhìn thấy Tiểu Xuân thoa rồi, nhưng nàng chỉ nghĩ hắn ta muốn dụ dỗ lung tung mới như vậy, nhưng không ngờ...
“Lẽ nào hắn ta muốn hại ta?”
Đỗ Thư Dao nghĩ nghĩ quả như thế. Mỗi lần nàng và Thái Bình Vương đi trên đường nhỏ gặp được Tiểu Xuân, hắn ta đều dùng các loại biện pháp để dẫn dụ sự chú ý của nàng. Nàng còn từng vì Liên Hoa mà cảm thấy không đáng. Nhưng ai có thể ngờ được, Tiểu Xuân lại không phải nam quan mà là tử sĩ.
Hồng Luân nói tiếp: “Không phải.”
“Nô nghĩ là hắn ta muốn mưu hại chính là Thái Bình Vương. Loại tử sĩ trên người không có võ công thông thường đều là dùng độc. Ngoài đồ vật có chứa độc ra thì thường cả người đều là độc.”
Đỗ Thư Dao nhìn hắn, Hồng Luân giải thích: “Đã cho thái y kiểm tra máu của hắn ta, hắn ta chết có chút kỳ quái.”
Hiển nhiên, hắn tự sát, nhưng chết cũng phải để máu chảy vào trong bể tắm của Thái Bình Vương, đây là điểm đáng ngờ.
Rất nhanh thái y đã kiểm tra ra kết quả, trong máu của Tiểu Xuân quả thực có chứa độc. Loại độc này rất khó dùng dược liệu riêng biệt để phân biệt, vì người mang độc tố có trong máu thế này còn có thể sống được thì bình thường từ nhỏ đã được dùng làm dược nhân nuôi lớn.
Sắc mặt thái y lo lắng: “Đám hạ quan đã so sánh dược tính và tác dụng của thuốc, dự đoán ra được, Vương gia không phải vì nhiễm phong hàn mà e là bị nhiễm loại máu độc này trong nước thuốc.”
Đỗ Thư Dao có chút không chống đỡ được chống xuống mặt bàn, đúng thật là phòng dột còn gặp mưa rào, nàng nói: “Vương gia có nghiêm trọng không?”
Thái y lại lập tức nói: “Điều này Vương phi không cần quá lo lắng, máu độc quá nặng người chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu độc tố thật sự lợi hại vậy người mang độc cũng không thể sống được.”
“Chỉ là nếu thật sự có phản ứng trong nước thuốc, thì e là phải cần điều phối lại, làm lại từ đầu mới được.”
Đỗ Thư Dao không có vì câu nói này mà nhẹ nhõm, nàng lệnh cho người truyền những phát hiện mới này vào cung.
Sau khi người của hình bộ tra xét xong, Thúy Thúy được chuyển đi thay y phục mới, rửa mặt chải đầu, thậm chí trang điểm lại, sau đó được đưa đến biệt viện không người ở trong Vương phủ.
Nàng ta vẫn còn có mẫu thân đang sống, chính là nhà mẹ đẻ khối cơ thể này của Đỗ Thư Dao. Lần trước chuyện này do hoàng đế làm chủ, sau khi xử lý chuyện của di nương nàng, Đỗ Thư Dao chưa từng hỏi thăm gì. Lần này nàng phái người trực tiếp đến phủ thượng thư truyền tin cho bà vú kia, cũng chính là mẫu thân thân sinh của Thúy Thúy.
Sau khi làm xong hết chuyện này, cả thể xác và tinh thần của Đỗ Thư Dao đều mệt mỏi. Nhưng cả người nàng nhìn có vẻ tùy lúc có thể ngất đi, tay cũng có chút run rẩy.
Nàng trở về phòng, Thái Bình Vương sốt cả đêm vẫn chưa hạ, cả người đều có chút mê man. Đỗ Thư Dao lại vắt khăn tay, ngồi bên giường để đầu Thái Bình Vương lên đùi nàng, đắp khăn mặt lên trán hắn.
Với người phát sốt thì đồ lạnh đều sẽ khiến họ run run. Thái Bình Vương mở mắt ra run run một lát. Sau khi mở mắt phát hiện là Đỗ Thư Dao thì hắn lại tủi thân lập tức rơi nước mắt, vô cùng đáng thương cọ cọ lên đùi nàng. Dáng vẻ đó không cần nói Đỗ Thư Dao cũng biết hắn đang khó chịu, đang tủi thân nàng không bên cạnh hắn.
Từ đêm qua đến giờ Đỗ Thư Dao căn bản không biết trong lòng mình có cảm giác gì. Trong phủ không có người làm chủ, những người mới đến còn chưa quen thuộc, quá nhiều chuyện đợi nàng giải quyết. Căn bản ngay cả thời gian đau buồn nàng cũng không có, cả người đều trong trạng thái rất quỷ dị, chân như không chạm xuống đất.
Nhưng Thái Bình Vương cọ nàng như vậy, nàng lại cảm thấy trong miệng mình có chút đắng, còn có chút tanh tanh, cơ thể quả thật giống như quá tải, ngay cả xương cốt cũng phát đau, cổ tay cũng không biết vặn đến đâu rồi.
Dường như trong nháy mắt tất cả giác quan của nàng đều trở lại trong sự nương tựa ỷ lại của Thái Bình Vương. Những đau thương và sợ hãi nàng ép lại đều trở lại trong cơ thể.
Cuối cùng nhịn không được, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Thái Bình Vương.
Thái Bình Vương bị nước mắt lăn xuống hơi sửng sốt một chút, chịu đựng đầu óc đau nhức mê man bò dậy, theo bản năng muốn liếm mặt Đỗ Thư Dao, nhưng lại nhớ có người dạy hắn như vậy rất bẩn, nên hắn giơ tay lau nước mắt cho nàng.
Giờ phút này Đỗ Thư Dao vô cùng yếu ớt, bổ nhào vào trong ngực Thái Bình Vương, tựa đầu lên bờ vai nóng bỏng của hắn, hai tay nắm lấy y phục hắn như người đuối nước nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
“Thúy Thúy chết rồi... nàng ấy còn nhỏ như vậy.” Đỗ Thư Dao nghẹn ngào nói, âm thanh mơ hồ không rõ: “Ngươi cũng trúng độc, ta vô dụng, là ta vô dụng, hu hu hu...”
“Ta không bảo vệ được ai cả.” Đỗ Thư Dao khóc đến mức gân xanh bên thái dương cũng giật giật. Một đêm, chỗ thịt béo lên trước kia dường như biến mất, dưới lớp da mỏng trên trán nàng mạch máu nhảy lên, là một cô nương bất lực đang tự trách.
“Xin lỗi...” Đỗ Thư Dao nói rất mơ hồ, nàng cũng không cần Thái Bình Vương có thể nghe hiểu, nàng chỉ cần có người ôm lấy mình, vết thương cũng không cần ai đến liếm cho, nàng chỉ cần dựa vào một chút là được.
Thái Bình Vương bị ôm ngồi ở trên giường, khuôn mặt hồng hồng vì sốt mờ mịt lại như hiểu được gì đó. Hắn giơ tay giống như Đỗ Thư Dao từng vuốt ve hắn vuốt đầu nàng, cuối cùng còn cúi đầu dùng lưỡi liếm nước mắt cho nàng.
Mằn mặn, giống như vị máu.
Cảm xúc của Đỗ Thư Dao suy sụp không lâu, giờ đang là ban ngày, nàng hiện giờ là chủ của Vương phủ, ngay cả khóc cũng không thể khóc to tiếng.
Rất nhanh, Đỗ Thư Dao lau sạch nước mắt, dùng khăn lạnh trên trán Thái Bình Vương thấm nước lau mặt, lại vắt khăn lạnh đặt lên trán hắn. Sau đó nàng ngồi xuống bên giường, ngoài vành mắt và đầu mũi hơi đỏ là không nhìn ra bộ dạng yếu ớt bất lực vừa rồi.
Thái Bình Vương vùi trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhìn chăm chú vào Đỗ Thư Dao. Lúc này nàng mới chú ý đến, một bên mắt đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ con người của hắn sâu thẳm đẹp như trong tưởng tượng của nàng.
Đỗ Thư Dao thay khăn cho hắn, lộ ra cái trán, đắp lên cổ hắn. Chỗ này nhiều động mạch tốt cho hạ nhiệt hơn.
Sau đó nàng mỉm cười, vuốt đầu Thái Bình Vương nói: “Đừng sợ, thái y cam đoan với ta ngươi tuyệt đối không có chuyện gì đâu. Tối nay, chậm nhất là tối nay ngươi sẽ hạ sốt.”
Thái Bình Vương gật đầu, vẫn luôn nhìn nàng. Ngón tay Đỗ Thư Dao đặt trên trán hắn chầm chậm xoa qua xoa lại. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của tỳ nữ, nàng giật mình, giọng nói này... là của Liên Hoa.
“Vương phi, cả ngày rồi, ngài và Vương gia cũng nên ăn chút gì đó đi.”
Đỗ Thư Dao đứng bật lên, một cỗ lửa giận vô danh lập tức bùng lên, nàng lại nhịn không được tức giận. Nếu không phải nàng ta, nếu không phải nàng ta bị Tiểu Xuân kia mê hoặc thì Thúy Thúy sẽ không chết, Chuỗi Chuỗi cũng không bị trúng độc, tất cả đều vẫn còn tốt đẹp!
Đỗ Thư Dao gần như là chạy ra gian ngoài mở cửa ra. Nhưng nháy mắt khi nàng mở cửa, lửa giận trong lòng lại như tan biến. Liên Hoa nào biết Tiểu Xuân là tử sĩ, ở trong phủ lâu như vậy, không phải ngay cả nàng cũng không nhìn ra ư.
Nàng ta cũng chỉ là nha đầu ngốc bị lừa, cũng còn rất nhỏ. Hơn nữa nàng vừa nhìn thấy bộ dạng nàng ta thế này, lời tức giận cũng không thể nói ra được, chỉ nói: “Ngươi làm sao thế này?”
Liên Hoa gầy yếu vô cùng, những chỗ lộ ra ngoài đều bị thương, móng tay cũng bị mất vài móng, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu mỹ nữ lanh lợi trước kia nữa.
Thậm chí một con mắt của nàng ta còn có máu bầm nghiêm trọng, hơi không mở ra được.
Nàng ta nhìn thấy Đỗ Thư Dao ra, trực tiếp “bùm” một cái quỳ xuống trên thềm đá trước cửa. Âm thanh đầu gối chạm xuống đất nghe khiến Đỗ Thư Dao ê răng.
Liên Hoa cúi đầu, lên tiếng: “Vương phi đừng nhìn, tránh làm bẩn mắt Vương phi.”
“Là nô tỳ mắt...” Liên Hoa nghẹn ngào một chút, nói: “Là nô tỳ nhìn sai người, là nô tỳ lợi dụng lòng tốt của Vương phi gây ra sai lầm lớn như này, nô tỳ đáng chết vạn lần, nô tỳ đã hại chết tiểu Thúy Thúy...”
Liên Hoa nghẹn ngào một tiếng: “Nô tỳ đến để xin chết.”
Nàng ta nói xong, lấy từ trong tay áo ra một con dao găm trực tiếp đâm lên cổ mình.
May mà Đỗ Thư Dao luôn luôn nhìn nàng ta, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay nàng ta, mũi dao cũng chỉ đâm vào da trên cổ, máu tươi chảy xuống. Nàng ta ngẩng đầu lên, đáy mắt bị thương đỏ ngầu tích tụ nước mắt chớp vài cái, Đỗ Thư Dao tưởng nàng ta chảy nước mắt máu.
Nàng gắt gao nhíu mày lại, nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của Liên Hoa, nghĩ chắc hoàng đế thật sự đã giáo huấn nàng ta. Huống hồ lúc này muốn nàng ta quay về chắc là biết nàng sẽ bỏ qua cho nàng ta. Đỗ Thư Dao nhìn Liên Hoa, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: “Trong phủ không thể có người chết nữa, vải tang và quan tài đã không đủ nữa rồi.”
Tay Liên Hoa buông lỏng, dao găm rơi xuống đất, nàng ta quỳ gối đi hai bước ôm lấy chân Đỗ Thư Dao khóc đến mức thở không ra hơi.
Liên Hoa trở về, sau khi suy sụp quỳ gối bên chân Đỗ Thư Dao lại càng giống như một cỗ máy hơn nàng, bắt tay vào xử lý chuyện trong Vương phủ. Dáng vẻ nàng ta rất dọa người, liền lấy tấm mạng che mặt. Cũng may ảnh hưởng trước kia vẫn còn, người trong Vương phủ vẫn nghe theo phân phó.
Liên Hoa vừa về, gánh nặng trên vai Đỗ Thư Dao liền ít đi hơn nửa. Cuối cùng nàng cũng có thời gian ở bên cạnh Chuỗi Chuỗi đang sốt mê man, cũng bớt thời gian húp được chén cháo.
Thế nhưng Thái Bình Vương lại giống nàng chưa ăn gì cả nhưng hắn không chịu ăn cháo. Đỗ Thư Dao dỗ hắn thế nào cũng không được, ngay cả cho người làm cháo thịt hắn cũng không ăn.
Khó khăn lắm mới dỗ được hắn uống hai ngụm, lại nôn ra một ngụm cháo kèm theo cả máu dọa Đỗ Thư Dao sợ đến mức hồn bay phách tán. May mà thái y đến kiểm tra một phen nói là không có chuyện gì, cháo vẫn cần phải ăn, ăn chút gì đó mới có thể khỏe nhanh được, đây mãi mãi là chân lý không thể thay đổi.
Lúc trời sắp tối, Đỗ Thư Dao nghe Liên Hoa báo cáo tất cả sự việc trong phủ, quyết định chút chuyện liên quan đến tang lễ do nàng sắp xếp. Còn nghe tiến triển hình bộ bên kia phái người đến truyền lại, vết đao trên người Thúy Thúy nhìn như chém loạn giống như người không có võ công tức giận kích động chém lung tung. Nhưng đám người khám nghiệm vừa vặn lại có người có võ công nhìn ra được tuy vết thương chém loạn nhưng bên trong quá gọn gàng, vết thương trên dưới thậm chí không dùng tay khám căn bản không nhìn ra được đâm sâu thế nào, rõ ràng bất giác đã có thêm chút nội lực.
Tiến triển của vụ án truyền đến, Đỗ Thư Dao lập tức hoang mang. Vốn dĩ muộn thế rồi vì sao Thúy Thúy lại đi tìm Tiểu Xuân nàng căn bản còn chưa nghĩ ra. Hiện giờ lại xác định trong tình huống Tiểu Xuân không hề biết võ công nhưng Thúy Thúy lại bị người có võ công giết chết. Hiển nhiên hung thủ giết chết Thúy Thúy không phải là Tiểu Xuân.
Liên Hoa ở bên cạnh sau khi nghe thấy vậy hơi cúi đầu xuống, nước mắt rơi trên giày thêu của nàng ta. Thực ra nàng ta vẫn luôn không tin Tiểu Xuân sẽ giết người, còn dùng thủ đoạn hung tàn như thế. Vậy nên lúc nàng ta thỉnh tội với Đỗ Thư Dao cũng không chịu nói bản thân mắt mù.
Những ngày tháng dịu dàng làm bạn kia, sao có thể là nàng ta mù được chứ.
Hắn ta yếu ớt như vậy, trên tay có vết xước nhỏ cũng tìm nàng kể khổ. Khi ở Ám Hạng, nhiều lần nàng ta nói muốn chuộc hắn ta ra nhưng hắn chỉ cười từ chối, nói không được, Liên Hoa tỷ tỷ, ta sẽ hại tỷ.
Liên Hoa vẫn luôn nghĩ hắn nói muốn chuộc người trong Ám Hạng căn bản là giá trên trời, huống chi không có quyền thế căn bản không làm được chuyện gì. Hiện giờ mới biết, hắn nói hại chính là ý này.
Liên Hoa lại nhớ lại đã từng hỏi hắn vì sao lại sa vào con đường làm nô, còn bị bán. Tiểu Xuân chỉ nói trời sinh mệnh không tốt, lại nói thực ra hắn đã từng suýt có thể chạy thoát được nhưng người cứu hắn lại là đồ tể muốn hắn cùng giết lợn, nhưng hắn không dám.
Lúc đó Liên Hoa chỉ nghĩ đó là chuyện cười, nhưng giờ nghĩ lại, một tử sĩ lại không dám sát sinh, lấy thuốc bôi có kịch độc lại chỉ dám dùng máu độc không đi đến đâu kia, sau khi chết còn bị người ta vu oan hãm hại, sao lại không phải là chuyện cười chứ?
Những người thân bất do kỷ như bọn họ sinh ra đã là nô, ai lại không phải là chuyện cười đâu?
Người của hình bộ đi, Liên Hoa cũng lui ra, Đỗ Thư Dao lại ngây ra một lúc lâu, cảm thấy trước mắt mình như có một đám sương mờ vây lấy. Nàng đoán Thúy Thúy đã đụng vào Tiểu Xuân và người liên lạc mới bị hại, hình bộ bên kia đưa phương hướng cũng là cái này. Nhưng nàng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc vì sao nửa đêm canh ba Thúy Thúy không ngủ lại đi đến đó?
Nàng hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra. Đến giờ, chứng cứ nàng nắm được cũng chỉ có chút ít như vậy, giống như phương hướng điều ra lại bị đứt đoạn.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn chính là mục tiêu đều nhằm vào Thái Bình Vương. Kết hợp với lời đồn thời gian trước Thái Bình Vương đã có chuyển biến tốt thì e là có người không muốn hắn tốt lên.
Đỗ Thư Dao lại ở trong phòng khách một lúc mới mệt mỏi trở về phòng ngủ. Thái Bình Vương vốn đang nhắm mắt, nhìn thấy nàng lại mở mắt ra, trong mắt vì sốt cao mà có nước mắt sinh lý, cứ long lanh nhìn nàng như vậy, lại thêm dáng vẻ ốm yếu kia trông rất đáng thương.
Cún con này đúng thật biết giả bộ đáng thương.
Đỗ Thư Dao chỉ có lúc đối mặt với Thái Bình Vương mới có thể cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng ngồi xuống bên giường, bên ngoài trời đã tối, Thái Bình Vương đã đổi thuốc, nàng giơ tay sờ sờ hắn, nhiệt độ đã giảm xuống một chút, không nóng như buổi sáng và trưa.
Đỗ Thư Dao dỗ dành hắn một lát, Liên Hoa liền đứng ngoài gõ cửa, nói: “Vương phi, lại ăn chút thức ăn đi, Vương gia cũng cần phải ăn chút gì mới được.”
Sau khi Đỗ Thư Dao đáp lại, nàng ta mở cửa đi vào, bưng cháo gạo vẫn luôn ủ ấm đến bàn nhỏ bên giường. Khi nàng ta đi ra ngoài, Đỗ Thư Dao cũng nói với bóng lưng nàng ta: “Ngươi cũng ăn chút gì đi, mấy ngày nay trong phủ phần lớn chuyện đều phải dựa vào ngươi nữa.”
Bước chân Liên Hoa ngừng lại, ổn định tâm tình nhưng giọng nói vẫn có vẻ run run: “Tạ ơn Vương phi.”
Đỗ Thư Dao nghe không nổi giọng điệu thế này, như có thể dao động dây cũng chua xót trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Lui xuống đi.”
Sau khi Liên Hoa lui ra, Đỗ Thư Dao lại tiếp tục dỗ Thái Bình Vương ăn, hắn rất cố gắng phối hợp, ăn từng miếng nhỏ, nuốt cũng rất khó khăn.
Bình thường hắn thực sự không đụng vào gạo, nhưng hiện giờ ở trong cơ thể nhân loại, bị bệnh chỉ có thể ăn cháo gạo mới tốt lên được. Sau khi Đỗ Thư Dao hết dỗ lại khuyên hai người chia nhau ăn hết một bát.
Thái Bình Vương vẫn không thể ăn được, Đỗ Thư Dao thật sự rất mệt, muốn rửa mặt đi ngủ, căn bản không muốn dỗ hắn nữa nhưng lại không nỡ mắng hắn trong lúc bị bệnh. Trong đầu nàng không biết lại chập cái gì, lướt qua tình cảnh đút thuốc đút cháo trong phim truyền hình, nàng hít một hơi uống một ngụm, sau đó lại kéo cổ Thái Bình Vương lấp kín miệng hắn.
Thái Bình Vương chắc là bị dọa, uống cháo rất thuận lợi, ngón tay nàng lại xoa xoa chỗ cổ họng hắn, hắn ừng ực nuốt xuống một ngụm to.
Đút hai ngụm lớn được chừng non nửa bát, Đỗ Thư Dao lau miệng. Thấy Thái Bình Vương trừng mắt tròn tròn nhìn nàng, nàng lại có chút muốn cười, đưa tay chạm vào chóp mũi hắn: “Được rồi, ngươi cũng không nóng nữa, mau dậy súc miệng đi, ta không chê ngươi bẩn đã tốt lắm rồi.”
Hai người rửa mặt đơn giản sau đó cùng nhau ngủ. Thế nhưng đêm nay Đỗ Thư Dao lại ngủ không yên, bởi vì mấy lần nàng đều cảm thấy hô hấp không thông.
Nàng không biết được là sau khi nàng ngủ, Thái Bình Vương tinh thần đã tốt lên một chút lại không ngủ. Hắn gối đầu nhìn bên mặt của nàng, rất lâu rất lâu, sau đó chống người dậy dùng ngón tay chọc chọc môi nàng.
Mềm mềm, giống thịt mỡ.
Hắn nghiêng đầu, tóc dài vì thế mà tản ra đầu vai đen óng nhưng lại giống lông chó đen thui mượt mà trước kia của hắn, đều rất rậm.
Hắn nhìn Đỗ Thư Dao gần như vậy, mỗi ngày thích nhất chính là nhìn nàng. Hắn nhớ lúc nàng đút cháo cho mình hình như cái chỗ mềm mại giống thịt mỡ này ăn rất ngon.
Vì thế hắn nghiêng người tiến lại gần dán lên, liếm liếm, lại mút mút.
Một lần lại một lần, hình như không có vị gì cả, không ngon như khi lẫn với cháo. Vậy là Thái Bình Vương lại mút một lúc nữa liền nằm xuống tiếp tục nhìn nàng.
Buổi sáng Đỗ Thư Dao đã quá mệt, nàng cảm thấy hít thở không thông, giống như bị con ruồi làm phiền. Nàng cũng mơ màng mở mắt nhìn thấy Chuỗi Chuỗi nhưng lại không cảm thấy hắn đang phá rối, lại ôm hắn cọ cọ ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm lại chìm vào trong mộng, mơ thấy đều là chuyện kiếp trước của nàng.
Rất hỗn loạn, giống như vở kịch chắp vá lại không ăn khớp với nhau, người nàng không nhớ đến lại lần lượt hiện ra.
Một đêm phải nói là ngủ vô cùng mệt mỏi. Sáng hôm sau Đỗ Thư Dao tỉnh lại cảm thấy một đêm này như không ngủ, xương cốt cả người đau nhức, thịt cũng đau, sắc mặt cũng rất kém.
May mà tin tốt là Thái Bình Vương đã đỡ hơn, hạ sốt, cả thái y sáng sớm đến bắt mạch, Đỗ Thư Dao đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hôm nay là ngày thứ hai. Theo phong tục ở đây, người qua đời phải đợi ba ngày nhưng người chết đột ngột lại không thể đợi quá lâu, người Đỗ Thư Dao phái đi tìm mẫu thân của Thúy Thúy truyền lời về nói sau khi Yến di nương mất, mẫu thân Thúy Thúy đã đi tha hương phương xa, căn bản chưa từng nói với Thúy Thúy một tiếng nào.
Vì thế Đỗ Thư Dao kiền theo quy chế bình thường tìm một nơi coi như tốt để hạ táng nàng ta. Thông thường hạ nhân chết, có thân nhân thì chuẩn bị quan tài, người không có thân nhân thì dùng một chiếc chiếu quấn vào trực tiếp ném xuống hố cũng không có chủ tử nào quan tâm.
Nhưng khi đưa tang Thúy Thúy, Đỗ Thư Dao tự mình đưa tiễn đến cửa, Liên Hoa vẫn luôn cầm bài vị một đường tiễn đến trên núi hạ táng.
Còn về Tiểu Xuân, Đỗ Thư Dao biết Liên Hoa đã nhận thi thể từ hình bộ về, cụ thể chôn ở đâu nàng cũng không hỏi. Nàng không thể nào không có chút khúc mắc gì giúp Tiểu Xuân hạ táng. Dù coi như không thành công nhưng hắn ta cũng đã dùng máu độc hại Chuỗi Chuỗi một lần khiến hắn ngâm người trong nước thuốc trước đó đều uổng phí.
Tiễn Thúy Thúy đi, Đỗ Thư Dao lệnh cho người niêm phong phòng hạ nhân bên đó lại chuyển họ đến viện khách khác trong Vương phủ. Bận rộn một buổi sáng xong, Đỗ Thư Dao không ăn được thứ gì, lúc dùng cơm chỉ động vài miếng. Thái Bình Vương lại khôi phục vị giác muốn ăn liền ăn không ít. Nhìn dáng vẻ đó lại nghỉ ngơi một hai ngày là có thể bắt đầu điều trị lại được.
Đến giờ ngọ, Hỷ Lạc công công từ trong cung đích thân đến một chuyến động viên Đỗ Thư Dao, ban thưởng rất nhiều thứ, lại mang đến vài người hầu đắc lực giúp đỡ thu dọn Vương phủ.
“Vương phi vất vả rồi.” Hỷ Lạc công công nói chuyện nhẹ nhàng giọng điệu lại càng chói tai hơn, nhưng ông ta thực sự rất ít nhẹ nhàng nói chuyện như thế với người nào. Chuyện lần này, đừng nói ông ta, trong hoàng thành không có ai dám xem nhẹ Thái Bình vương phi. Sau khi xảy ra chuyện đêm qua, một loạt thủ đoạn xử lý của Đỗ Thư Dao khiến hoàng đế vô cùng hài lòng.
“Bệ hạ bận bịu quốc sự, không thể đích thân đến đây, lệnh cho lão nô khen ngợi sự rộng lượng của Vương phi. Bệ hạ đã cho người tìm phủ đệ mới cho Vương phi và Vương gia, đợi sau hai ngày nghỉ ngơi là có thể chuyển đi.”
Với chuyện này Đỗ Thư Dao không có ý kiến gì, nhưng dù sao trong Vương phủ đột ngột chết hai người, hoàng thượng làm như vậy cũng là bảo vệ, nàng không thể không nhận ý tốt này, liền hướng về phía xa tạ ơn.
Tiễn Hỷ Lạc công công đi đã là buổi trưa, Liên Hoa trở về đơn giản báo cáo chuyện hạ táng cho Đỗ Thư Dao, sau đó rửa mặt trước lại giao cho những tỳ nữ khác đưa canh cho Đỗ Thư Dao, là sáng sớm dậy nàng ta cho người hầm.
Nếu là trước kia thì Đỗ Thư Dao chắc chắn rất vui vẻ nhưng hiện giờ nàng thực sự không có khẩu vị gì, canh đặt trước bàn nàng lại chống tay lên bàn nhắm mắt xoa ấn đường.
Nghe thấy tiếng trước mặt nàng biết là Thái Bình Vương, vì thế không mở mắt ra. Nhưng một lát sau cằm nàng lại bị nâng lên, mở mắt nhìn thấy quai hàm Thái Bình Vương phồng lên đang hạ xuống môi nàng.
Cách làm này có chút đột ngột, Đỗ Thư Dao không né kịp liền bị đổ đầy miệng canh đắng chát nhưng lại thơm mùi xương. Thái Bình Vương còn học dáng vẻ của nàng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt vuốt lấy cổ nàng, nàng không có yết hầu nhô ra nhưng bị vuốt rất ngứa, theo bản năng nuốt xuống.
Bên miệng rớt ra một chút, nàng vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, đang muốn hỏi ngươi làm gì vậy thì liền nhìn thấy Thái Bình Vương hơi cong môi lên.
Hắn nở nụ cười.
Nửa đêm, Đỗ Thư Dao bị nhiệt độ cơ thể và tiết tấu run run của Thái Bình Vương dựa sát vào làm tỉnh. Dường như hắn rất lạnh, cả người vùi vào trong chăn, ôm lấy eo nàng nhưng vẫn còn đang run.
Sau khi Đỗ Thư Dao mơ màng tỉnh lại còn tưởng hắn lại không ngủ ngon, nửa đêm canh ba còn nháo. Nàng đang muốn trách hắn, vén chăn đưa tay sờ một chút, ngay lập tức giật mình ngồi dậy.
“Sao ngươi lại nóng thế này?” Đỗ Thư Dao sờ đầu Thái Bình Vương, nhìn sắc mặt ửng hồng của hắn, nàng đặt tay lên trán hắn chút, lại sờ cổ hắn.
Trên người, trên mặt hắn nóng hầm hập, nhưng lại không có chút mồ hôi nào. Ngón tay Đỗ Thư Dao sờ mặt hắn, Thái Bình Vương lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, sau đó dán lên tay nàng, trong cổ họng cũng phát ra tiếng ô ô trầm thấp, rõ ràng hắn đang rất khó chịu.
“Ngươi bị sốt rồi.” Đỗ Thư Dao nói: “Chắc là do nhảy xuống hồ, trời lạnh lại còn bị gió lạnh thổi...”
Nàng nhanh chóng bọc người hắn lại, xoay người muốn đến gian bên cạnh gọi Thúy Thúy. Tuy ban đêm rất phiền nhưng cũng phải gọi thái y đến khám bệnh mới được.
Nhưng nàng vừa động, Thái Bình Vương lại đáng thương kéo nàng lại. Hắn cũng ngồi dậy, ôm lấy nàng. Chân Đỗ Thư Dao cũng đứng dưới đất, bị ôm từ sau, người hắn còn bọc trong chăn chỉ lộ ra hai cái chân rũ ở mép giường, còn có cái đầu làm dáng vẻ bất lực.
“Thúy Thúy!” Đỗ Thư Dao bị ôm chặt lấy không đi được, chỉ có thể cao giọng gọi đến gian bên cạnh: “Thúy Thúy à!”
Thúy Thúy lại ngủ say như chết, Đỗ Thư Dao gọi hai tiếng cũng không gọi được nàng ta, ngược lại lại gọi các tỳ nữ khác đến, còn có... Hồng Luân.
Hồng Luân đến trước tỳ nữ, lúc hắn đứng ở ngoài cửa sổ hỏi: “Vương phi có chuyện gì muốn phân phó ạ?”, Đỗ Thư Dao cắn môi phân phó: “Đến gian bên cạnh gọi nha đầu ngủ say như chết kia đến đây cho ta.”
Những tỳ nữ canh đêm khác tiến vào, Đỗ Thư Dao phân phó bọn họ chuẩn bị nước lạnh, khăn tay, còn lệnh cho hai người trong đó đi mời thái y.
Mà rất nhanh Hồng Luân đã quay lại, đứng ngoài cửa sổ gõ nhẹ, nói: “Bẩm Vương phi, tỳ nữ kia không ở trong phòng.”
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Thư Dao là có lẽ đúng lúc nàng ta đi vệ sinh? Nhưng sau đó nghĩ lại thấy không đúng, nếu đi vệ sinh thì cũng không thể có lý nào nàng gọi lại không trả lời được.
Hồng Luân rất nhanh đã giải thích nghi hoặc cho nàng: “Tiểu tỳ nữ kia không có ở trong phòng, người của thuộc hạ vừa báo lại, nàng ta ở trong phòng hạ nhân.”
Nửa đêm chạy đến phòng hạ nhân ư?
Đỗ Thư Dao có chút tức giận nhưng lại thật sự không có trách cứ gì. Tuổi Thúy Thúy còn nhỏ, tuy tuổi tác của cơ thể này cũng không hơn kém nàng ta là mấy nhưng tuổi tâm lý của nàng lại lớn, vẫn luôn coi Thúy Thúy như muội muội của mình.
Đỗ Thư Dao chỉ nghĩ nàng ta có quan hệ tốt với tỳ nữ nào đó nên đến chỗ đó ngủ một đêm mà thôi. Ngày thường, buổi tối cơ bản nàng không gọi Thúy Thúy, trẻ con ngủ không ngon sẽ không lớn được. Nếu đêm có muốn uống nước thì nàng và Thái Bình Vương đều không sai sử người khác.
Ai biết đêm nay Thái Bình Vương lại bị sốt chứ.
Đỗ Thư Dao chỉ nói: “Chắc nàng ấy đi tìm tỷ muội tốt rồi. Ngươi kêu nàng nhanh trở về đi.”
Lời Đỗ Thư Dao vừa nói, thân ảnh Hồng Luân đứng ở bên giường lại nhiều hơn một bóng người nữa. Người này lại gần Hồng Luân nói gì đó, sau đó lập tức bay vút đi. Hồng Luân lại đi vào phòng lần nữa khom người nói với Đỗ Thư Dao: “E là tiểu tỳ nữ kia không tự mình trở về được rồi, cũng không di chuyển được. Nô đã cho người đi xem xét, Vương phi, ngài cũng nên có chuẩn bị tâm lý.”
Hồng Luân đột nhiên nói như vậy, trong lòng Đỗ Thư Dao lại nhảy lên mãnh liệt. Lúc này tỳ nữ đang hầu hạ nàng mặc y phục, thái y sắp đến cũng không thể không để ý đến hình tượng. Nhưng Hồng Luân lại nói một câu như vậy khiến Đỗ Thư Dao lập tức cứng đờ, trong đầu nháy mắt lóe qua rất nhiều suy nghĩ. Sau đó nàng run giọng hỏi: “Thúy Thúy... sao lại không tự trở về được?”
Hồng Luân là tử sĩ hành tẩu giữa sống chết, trước giờ không có suy nghĩ nhân từ nương tay. Làm cây đao của Dương Lâu, gần như hắn không có bất cứ tình cảm nào trong mỗi nhiệm vụ, bởi vì tình cảm với tử sĩ mà nói chính là chí mạng.
Hắn trải qua mưa tanh gió máu nửa đời, sau khi lĩnh mệnh vào trong vương phủ lại đột nhiên giống như đã tiến vào một thế giới mới, không có sóng ngầm đấu đá lẫn nhau, từ quản sự cho đến nô bộc, ngoài mặt chủ nhân không phải Thái Bình vương phi nhưng với ánh mắt sắc bén của Hồng Luân sao lại không nhìn ra, tất cả trong Vương phủ này đều chịu ảnh hưởng của Thái Bình vương phi.
Nàng đối đãi với mỗi hạ nhân đều rất khoan dung, không giống như dáng vẻ khoan dung từ trên cao nhìn xuống thương hại con kiến như chủ mẫu nhà quyền quý, mà thật sự coi hạ nhân như người trong nhà cùng sinh sống, thật lòng thật dạ với tất cả các nô bộc chức vụ, dù ai muốn đi nàng chưa từng thu lại khế ước bán thân, thậm chí còn cho một chút tiền trợ cấp.
Ngay cả thời gian trước, kỹ nữ trong Ám Hạng mang theo trở về kia phẩm hạnh xấu xa, ham ăn lười làm, nhưng trong khoảng thời gian này nàng ta cũng bắt đầu suy nghĩ lại, chủ động giúp đỡ làm việc, muốn ở lại trong Vương phủ.
Nàng cũng thật lòng bảo vệ Thái Bình Vương, tuy hắn đã sớm nhìn ra trong đó không hề có tình cảm nam nữ.
Một người tính cách chân thật như vậy, Hồng Luân chưa từng gặp qua. Thế cho nên khoảng thời gian này hắn và đám thuộc hạ vào trong phủ nhận được toàn là ý tốt, nhiều đến mức khiến bọn hắn luống cuống tay chân.
Nếu có thể, Hồng Luân thật sự muốn giống như tất cả người trong Vương phủ, đem hết sức lực bảo vệ nơi giống như thế ngoại đào nguyên này.
Nhưng đáng tiếc.
Trăm ngàn suy nghĩ chỉ là trong nháy mắt.
Hồng Luân nhất thời mềm lòng do dự, lại mở miệng, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn: “Trên người tiểu tỳ nữ trúng vô số dao chỉ còn lại một hơi thở.”
Hắn lại nói: “Nếu tốc độ của Vương phi nhanh một chút có lẽ còn có thể gặp nàng ta lần cuối.”
Đỗ Thư Dao mạnh mẽ quay đầu lại, tỳ nữ đang cắm trang sức lên đầu nàng bị nàng đột nhiên quay đi hất trang sức rơi xuống đất, bịch một tiếng tuy rất nhỏ nhưng tiếng ngọc vỡ lại nghe rất rõ ràng.
Đỗ Thư Dao gần như nghiêng ngả chạy đến phòng hạ nhân, áo ngoài trên người nàng còn chưa buộc hết quá vướng víu, nửa đường đã bị nàng kéo xuống ném đi.
Nhưng khi nàng thở hồng hộc chạy đến phòng hạ nhân, nhìn thấy dưới gốc cây chỉ bị gió thu nhẹ nhàng thổi qua đã rụng lá có một đám người đèn đuốc sáng trưng vây quanh đó, bước chân nàng lảo đảo được Hồng Luân luôn đi theo bên người đỡ được. Nước mắt làm mờ đi ánh đèn không xa, thậm chí nàng còn không có dũng khí bước thêm một bước.
Hồng Luân chỉ vươn cánh tay ra để Đỗ Thư Dao bám vào, cảm thấy cả người nàng đều đang run rẩy, nhịn không được lên tiếng: “Nếu Vương phi không nỡ nhìn... thì đừng miễn cưỡng.”
Đỗ Thư Dao lại cắn răng bước lên trước một bước.
Nước mắt chảy xuống trên mặt, nàng chỉ nhìn một cái cũng đoán được rốt cuộc là ai đã hại Thúy Thúy. Đây chính là sân trước phòng của Tiểu Xuân.
Đỗ Thư Dao đẩy tay Hồng Luân ra, lệnh: “Trở về bảo vệ Thái Bình Vương.”
Hồng Luân chần chờ một lát, muốn nói bên chỗ Thái Bình Vương còn có cao thủ lợi hại hơn hắn đang bảo vệ, ngược lại nàng ở chỗ nàng nếu kẻ bắt cóc còn đang ẩn nấp chưa rời đi mới là nguy hiểm nhất.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt phiếm hồng của Đỗ Thư Dao, hắn lại không có chút chần chờ nghe theo, buông tay nàng ra, vờ như bay về phía Thái Bình Vương nhưng thực chất là ở trong tối âm thầm tiếp tục bảo vệ nàng.
Lúc này Đỗ Thư Dao mới cắn răng bước nhanh đến chỗ của Thúy Thúy.
Sau khi nàng đi đến, đám người cũng không tản ra ngay lập tức, gần như tất cả mọi người đều không muốn để nàng nhìn thấy người đang nằm dưới đất.
Ngày thường Vương phi cưng chiều tiểu tỳ nữ này như thế nào mọi người đều nhìn thấy. Bỗng nhiên xảy ra chuyện này, đối với Vương phi yếu ớt dịu dàng trong lòng bọn họ mà nói là một điều quá tàn nhẫn.
Nhưng Đỗ Thư Dao bước từng bước lại gần, khi đẩy đám người này ra thì hiện trường không thảm thiết như nàng đã tưởng tượng. Cả người Thúy Thúy được đậy một tấm vải màu tối, giống như đắp chăn nằm trên đất, không nhìn thấy chỗ bị thương trên người nàng ta. Chỉ là đất xung quanh nàng ta nằm, dưới ánh đèn có đậm màu hơn đất bên cạnh. Mùi tanh của đất ẩm ướt bao phủ trong không khí khiến người ta không thể thở được.
Nàng ta vẫn còn một hơi thở, sống chết không chịu nuốt xuống, là có người dùng nội lực bảo vệ cũng là vì đợi Đỗ Thư Dao đến.
Khuôn mặt ngày thường hồng hào của nàng liền trắng bệch. Đây là lần đầu tiên Đỗ Thư Dao tận mắt nhìn thấy cái chết, trước mắt như mờ đi không rõ, nghẹn ngào đến nỗi chỉ có thể phát ra những tiếng rất nhỏ.
Thúy Thúy cố gắng mở mắt ra, trong mắt vẫn sáng ngời lại dần dần mờ đi, căn bản không thể nhìn rõ được gì. Nhưng nàng ta vẫn biết người đến là ai, bởi vì không có người nào có thể dịu dàng sờ trán nàng ta như vậy, còn tốt hơn cả mẫu thân thân sinh.
“Thúy Thúy, không sao đâu.” Đỗ Thư Dao nhẹ giọng nói, bàn tay đặt lên trán của Thúy Thúy: “Lập tức sẽ tốt thôi, ta đã gọi thái y đến đây rồi.”
Thúy Thúy hao hết khí lực của mình như muốn vươn tay từ trong tấm vải ra nhưng cuối cùng chỉ có thể cố một chút liền buông xuống. Đỗ Thư Dao cách tấm vải nắm được tay nàng ta, ánh mắt Thúy Thúy xoay chuyển, không tập trung nhìn được gì, sau một lát mới mấp máy môi.
Thở ra khí, Đỗ Thư Dao che miệng mình lại đến gần bên môi Thúy Thúy muốn nghe nàng ta nói gì. Nàng cố gắng phân biệt nhưng vẫn không thể nào phân biệt ra nội dung gì trong tiếng nói mỏng manh của Thúy Thúy.
Chỉ nghe thấy có từ “thái (rất)”.
Rất gì?
Rất đau ư?
Mắt Thúy Thúy khép lại, lúc này Đỗ Thư Dao mới dám di chuyển nàng ta, ôm lấy đầu nàng ta khóc ra tiếng.
Hai người ở chung không nhiều lắm nhưng nàng thật lòng thích tiểu cô nương này.
Một tiểu cô nương hoạt bát như vậy, hiện giờ cả người lại lạnh như một khối băng.
Đỗ Thư Dao không thể hình dung được cảm giác hiện giờ của mình. Nàng chỉ là người bình thường, đến thế giới này không có bàn tay vàng gì cả, thậm chí còn không quen thuộc với quy tắc sinh tồn của thế giới này. Từng bước đi nàng đều nơm nớp lo sợ, thậm chí ngay cả sống cũng đều cảm thấy may mắn.
Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hận, hận bản thân quá nhân từ nương tay, không nắm được chứng cứ trước để xử lý dứt khoát Tiểu Xuân. Thậm chí nàng hận hoàng đế không thể nhanh chóng tra ra Tiểu Xuân bất thường bắt nàng phải đợi. Thậm chí nàng còn hận cái thế giới coi mạng người như cỏ rác thế này.
Nàng bị hại chết trên đường tối, xuyên đến dị thế, thậm chí xuyên thành người nhu nhược, phu quân là một tên khùng, tất cả mọi chuyện đều không thế khiến cảm xúc của nàng suy sụp. Nhưng giờ khắc này, nàng thật sự không chống đỡ được nữa, bên tai đùng một tiếng, lúc bị kéo đứng lên liền ngất đi.
Đêm nay, cả Vương phủ đều rối loạn lên, bình thản yên ổn trước kia cuối cùng bị rối loạn. Đỗ Thư Dao ngất đi rất ngắn, nàng tỉnh lại lần nữa cảm xúc đã bị nén xuống một chỗ sâu không nhìn thấy, bắt đầu có thể bình tĩnh chỉ huy mọi người trong phủ tìm tung tích của Tiểu Xuân.
Nàng sai người truyền hết mọi chuyện xảy ra trong phủ vào trong cung, bản thân nàng ở bên người Thái Bình Vương. Hắn bị sốt vẫn luôn không hạ, châm cứu cũng châm rồi, thuốc cũng đã uống nhưng vẫn sốt như vậy. Nhóm thái y mặt mày cau có thức trắng đêm để viết phương thuốc mới.
Thi thể của Thúy Thúy vẫn không di chuyển ngay mà đợi đến trời sắp sáng chủ sự của hình bộ đích thân dẫn người đến Vương phủ, Đỗ Thư Dao mới giao hiện trường cho bọn họ. Thế nhưng Hồng Luân vẫn âm thầm quan sát trong tối lại đến báo phát hiện thi thể của Tiểu Xuân ở trong phòng Thái Bình Vương.
Cổ tay hắn ta bị cắt, máu đều chảy hết vào trong bể tắm thường ngày Thái Bình Vương dùng để ngâm thuốc. Một mảnh máu đỏ trong ao nhìn thấy mà rợn người.
Mà người của hình bộ vừa cẩn thận tra xét thi thể của Thúy Thúy phát hiện một góc ngọc bội vỡ ở trong lòng bàn tay nàng ta. Sau đó lại kiểm tra bên chỗ Tiểu Xuân, mãi cho đến giữa trưa, Đỗ Thư Dao mới nhận được kết luận sơ bộ.
“Ngươi nói Tiểu Xuân là tử sĩ?” Đỗ Thư Dao khó có thể tin nhìn Hồng Luân: “Nhưng tử sĩ không phải ai cũng đều có võ công cao cường ư? Nếu hắn ta có võ nghệ tuyệt đỉnh thì sao lại không có người phát hiện được?”
Hồng Luân khom người nói: “Bẩm Vương phi, tử sĩ chia làm rất nhiều loại, một loại trong đó nhìn giống người bình thường, ẩn nấp trong đám người, có một số thậm chí còn ẩn nấp mấy chục năm, trước khi gây chuyện rất khó phát hiện ra.”
Đỗ Thư Dao há miệng thở dốc, Hồng Luân lấy một cái hộp gỗ nhỏ ra, cách một tầng vải đưa cho nàng xem.
“Thuộc hạ của nô tài có người hiểu về độc dược, nói mỡ này có chứa kịch độc, dính vào một chút dù là ở trên da cũng có thể chết người.”
“Đây là... phát hiện trong phòng của Tiểu Xuân?” Đỗ Thư Dao quả thật đã nhìn thấy Tiểu Xuân thoa rồi, nhưng nàng chỉ nghĩ hắn ta muốn dụ dỗ lung tung mới như vậy, nhưng không ngờ...
“Lẽ nào hắn ta muốn hại ta?”
Đỗ Thư Dao nghĩ nghĩ quả như thế. Mỗi lần nàng và Thái Bình Vương đi trên đường nhỏ gặp được Tiểu Xuân, hắn ta đều dùng các loại biện pháp để dẫn dụ sự chú ý của nàng. Nàng còn từng vì Liên Hoa mà cảm thấy không đáng. Nhưng ai có thể ngờ được, Tiểu Xuân lại không phải nam quan mà là tử sĩ.
Hồng Luân nói tiếp: “Không phải.”
“Nô nghĩ là hắn ta muốn mưu hại chính là Thái Bình Vương. Loại tử sĩ trên người không có võ công thông thường đều là dùng độc. Ngoài đồ vật có chứa độc ra thì thường cả người đều là độc.”
Đỗ Thư Dao nhìn hắn, Hồng Luân giải thích: “Đã cho thái y kiểm tra máu của hắn ta, hắn ta chết có chút kỳ quái.”
Hiển nhiên, hắn tự sát, nhưng chết cũng phải để máu chảy vào trong bể tắm của Thái Bình Vương, đây là điểm đáng ngờ.
Rất nhanh thái y đã kiểm tra ra kết quả, trong máu của Tiểu Xuân quả thực có chứa độc. Loại độc này rất khó dùng dược liệu riêng biệt để phân biệt, vì người mang độc tố có trong máu thế này còn có thể sống được thì bình thường từ nhỏ đã được dùng làm dược nhân nuôi lớn.
Sắc mặt thái y lo lắng: “Đám hạ quan đã so sánh dược tính và tác dụng của thuốc, dự đoán ra được, Vương gia không phải vì nhiễm phong hàn mà e là bị nhiễm loại máu độc này trong nước thuốc.”
Đỗ Thư Dao có chút không chống đỡ được chống xuống mặt bàn, đúng thật là phòng dột còn gặp mưa rào, nàng nói: “Vương gia có nghiêm trọng không?”
Thái y lại lập tức nói: “Điều này Vương phi không cần quá lo lắng, máu độc quá nặng người chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu độc tố thật sự lợi hại vậy người mang độc cũng không thể sống được.”
“Chỉ là nếu thật sự có phản ứng trong nước thuốc, thì e là phải cần điều phối lại, làm lại từ đầu mới được.”
Đỗ Thư Dao không có vì câu nói này mà nhẹ nhõm, nàng lệnh cho người truyền những phát hiện mới này vào cung.
Sau khi người của hình bộ tra xét xong, Thúy Thúy được chuyển đi thay y phục mới, rửa mặt chải đầu, thậm chí trang điểm lại, sau đó được đưa đến biệt viện không người ở trong Vương phủ.
Nàng ta vẫn còn có mẫu thân đang sống, chính là nhà mẹ đẻ khối cơ thể này của Đỗ Thư Dao. Lần trước chuyện này do hoàng đế làm chủ, sau khi xử lý chuyện của di nương nàng, Đỗ Thư Dao chưa từng hỏi thăm gì. Lần này nàng phái người trực tiếp đến phủ thượng thư truyền tin cho bà vú kia, cũng chính là mẫu thân thân sinh của Thúy Thúy.
Sau khi làm xong hết chuyện này, cả thể xác và tinh thần của Đỗ Thư Dao đều mệt mỏi. Nhưng cả người nàng nhìn có vẻ tùy lúc có thể ngất đi, tay cũng có chút run rẩy.
Nàng trở về phòng, Thái Bình Vương sốt cả đêm vẫn chưa hạ, cả người đều có chút mê man. Đỗ Thư Dao lại vắt khăn tay, ngồi bên giường để đầu Thái Bình Vương lên đùi nàng, đắp khăn mặt lên trán hắn.
Với người phát sốt thì đồ lạnh đều sẽ khiến họ run run. Thái Bình Vương mở mắt ra run run một lát. Sau khi mở mắt phát hiện là Đỗ Thư Dao thì hắn lại tủi thân lập tức rơi nước mắt, vô cùng đáng thương cọ cọ lên đùi nàng. Dáng vẻ đó không cần nói Đỗ Thư Dao cũng biết hắn đang khó chịu, đang tủi thân nàng không bên cạnh hắn.
Từ đêm qua đến giờ Đỗ Thư Dao căn bản không biết trong lòng mình có cảm giác gì. Trong phủ không có người làm chủ, những người mới đến còn chưa quen thuộc, quá nhiều chuyện đợi nàng giải quyết. Căn bản ngay cả thời gian đau buồn nàng cũng không có, cả người đều trong trạng thái rất quỷ dị, chân như không chạm xuống đất.
Nhưng Thái Bình Vương cọ nàng như vậy, nàng lại cảm thấy trong miệng mình có chút đắng, còn có chút tanh tanh, cơ thể quả thật giống như quá tải, ngay cả xương cốt cũng phát đau, cổ tay cũng không biết vặn đến đâu rồi.
Dường như trong nháy mắt tất cả giác quan của nàng đều trở lại trong sự nương tựa ỷ lại của Thái Bình Vương. Những đau thương và sợ hãi nàng ép lại đều trở lại trong cơ thể.
Cuối cùng nhịn không được, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Thái Bình Vương.
Thái Bình Vương bị nước mắt lăn xuống hơi sửng sốt một chút, chịu đựng đầu óc đau nhức mê man bò dậy, theo bản năng muốn liếm mặt Đỗ Thư Dao, nhưng lại nhớ có người dạy hắn như vậy rất bẩn, nên hắn giơ tay lau nước mắt cho nàng.
Giờ phút này Đỗ Thư Dao vô cùng yếu ớt, bổ nhào vào trong ngực Thái Bình Vương, tựa đầu lên bờ vai nóng bỏng của hắn, hai tay nắm lấy y phục hắn như người đuối nước nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
“Thúy Thúy chết rồi... nàng ấy còn nhỏ như vậy.” Đỗ Thư Dao nghẹn ngào nói, âm thanh mơ hồ không rõ: “Ngươi cũng trúng độc, ta vô dụng, là ta vô dụng, hu hu hu...”
“Ta không bảo vệ được ai cả.” Đỗ Thư Dao khóc đến mức gân xanh bên thái dương cũng giật giật. Một đêm, chỗ thịt béo lên trước kia dường như biến mất, dưới lớp da mỏng trên trán nàng mạch máu nhảy lên, là một cô nương bất lực đang tự trách.
“Xin lỗi...” Đỗ Thư Dao nói rất mơ hồ, nàng cũng không cần Thái Bình Vương có thể nghe hiểu, nàng chỉ cần có người ôm lấy mình, vết thương cũng không cần ai đến liếm cho, nàng chỉ cần dựa vào một chút là được.
Thái Bình Vương bị ôm ngồi ở trên giường, khuôn mặt hồng hồng vì sốt mờ mịt lại như hiểu được gì đó. Hắn giơ tay giống như Đỗ Thư Dao từng vuốt ve hắn vuốt đầu nàng, cuối cùng còn cúi đầu dùng lưỡi liếm nước mắt cho nàng.
Mằn mặn, giống như vị máu.
Cảm xúc của Đỗ Thư Dao suy sụp không lâu, giờ đang là ban ngày, nàng hiện giờ là chủ của Vương phủ, ngay cả khóc cũng không thể khóc to tiếng.
Rất nhanh, Đỗ Thư Dao lau sạch nước mắt, dùng khăn lạnh trên trán Thái Bình Vương thấm nước lau mặt, lại vắt khăn lạnh đặt lên trán hắn. Sau đó nàng ngồi xuống bên giường, ngoài vành mắt và đầu mũi hơi đỏ là không nhìn ra bộ dạng yếu ớt bất lực vừa rồi.
Thái Bình Vương vùi trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhìn chăm chú vào Đỗ Thư Dao. Lúc này nàng mới chú ý đến, một bên mắt đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ con người của hắn sâu thẳm đẹp như trong tưởng tượng của nàng.
Đỗ Thư Dao thay khăn cho hắn, lộ ra cái trán, đắp lên cổ hắn. Chỗ này nhiều động mạch tốt cho hạ nhiệt hơn.
Sau đó nàng mỉm cười, vuốt đầu Thái Bình Vương nói: “Đừng sợ, thái y cam đoan với ta ngươi tuyệt đối không có chuyện gì đâu. Tối nay, chậm nhất là tối nay ngươi sẽ hạ sốt.”
Thái Bình Vương gật đầu, vẫn luôn nhìn nàng. Ngón tay Đỗ Thư Dao đặt trên trán hắn chầm chậm xoa qua xoa lại. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của tỳ nữ, nàng giật mình, giọng nói này... là của Liên Hoa.
“Vương phi, cả ngày rồi, ngài và Vương gia cũng nên ăn chút gì đó đi.”
Đỗ Thư Dao đứng bật lên, một cỗ lửa giận vô danh lập tức bùng lên, nàng lại nhịn không được tức giận. Nếu không phải nàng ta, nếu không phải nàng ta bị Tiểu Xuân kia mê hoặc thì Thúy Thúy sẽ không chết, Chuỗi Chuỗi cũng không bị trúng độc, tất cả đều vẫn còn tốt đẹp!
Đỗ Thư Dao gần như là chạy ra gian ngoài mở cửa ra. Nhưng nháy mắt khi nàng mở cửa, lửa giận trong lòng lại như tan biến. Liên Hoa nào biết Tiểu Xuân là tử sĩ, ở trong phủ lâu như vậy, không phải ngay cả nàng cũng không nhìn ra ư.
Nàng ta cũng chỉ là nha đầu ngốc bị lừa, cũng còn rất nhỏ. Hơn nữa nàng vừa nhìn thấy bộ dạng nàng ta thế này, lời tức giận cũng không thể nói ra được, chỉ nói: “Ngươi làm sao thế này?”
Liên Hoa gầy yếu vô cùng, những chỗ lộ ra ngoài đều bị thương, móng tay cũng bị mất vài móng, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu mỹ nữ lanh lợi trước kia nữa.
Thậm chí một con mắt của nàng ta còn có máu bầm nghiêm trọng, hơi không mở ra được.
Nàng ta nhìn thấy Đỗ Thư Dao ra, trực tiếp “bùm” một cái quỳ xuống trên thềm đá trước cửa. Âm thanh đầu gối chạm xuống đất nghe khiến Đỗ Thư Dao ê răng.
Liên Hoa cúi đầu, lên tiếng: “Vương phi đừng nhìn, tránh làm bẩn mắt Vương phi.”
“Là nô tỳ mắt...” Liên Hoa nghẹn ngào một chút, nói: “Là nô tỳ nhìn sai người, là nô tỳ lợi dụng lòng tốt của Vương phi gây ra sai lầm lớn như này, nô tỳ đáng chết vạn lần, nô tỳ đã hại chết tiểu Thúy Thúy...”
Liên Hoa nghẹn ngào một tiếng: “Nô tỳ đến để xin chết.”
Nàng ta nói xong, lấy từ trong tay áo ra một con dao găm trực tiếp đâm lên cổ mình.
May mà Đỗ Thư Dao luôn luôn nhìn nàng ta, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay nàng ta, mũi dao cũng chỉ đâm vào da trên cổ, máu tươi chảy xuống. Nàng ta ngẩng đầu lên, đáy mắt bị thương đỏ ngầu tích tụ nước mắt chớp vài cái, Đỗ Thư Dao tưởng nàng ta chảy nước mắt máu.
Nàng gắt gao nhíu mày lại, nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của Liên Hoa, nghĩ chắc hoàng đế thật sự đã giáo huấn nàng ta. Huống hồ lúc này muốn nàng ta quay về chắc là biết nàng sẽ bỏ qua cho nàng ta. Đỗ Thư Dao nhìn Liên Hoa, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: “Trong phủ không thể có người chết nữa, vải tang và quan tài đã không đủ nữa rồi.”
Tay Liên Hoa buông lỏng, dao găm rơi xuống đất, nàng ta quỳ gối đi hai bước ôm lấy chân Đỗ Thư Dao khóc đến mức thở không ra hơi.
Liên Hoa trở về, sau khi suy sụp quỳ gối bên chân Đỗ Thư Dao lại càng giống như một cỗ máy hơn nàng, bắt tay vào xử lý chuyện trong Vương phủ. Dáng vẻ nàng ta rất dọa người, liền lấy tấm mạng che mặt. Cũng may ảnh hưởng trước kia vẫn còn, người trong Vương phủ vẫn nghe theo phân phó.
Liên Hoa vừa về, gánh nặng trên vai Đỗ Thư Dao liền ít đi hơn nửa. Cuối cùng nàng cũng có thời gian ở bên cạnh Chuỗi Chuỗi đang sốt mê man, cũng bớt thời gian húp được chén cháo.
Thế nhưng Thái Bình Vương lại giống nàng chưa ăn gì cả nhưng hắn không chịu ăn cháo. Đỗ Thư Dao dỗ hắn thế nào cũng không được, ngay cả cho người làm cháo thịt hắn cũng không ăn.
Khó khăn lắm mới dỗ được hắn uống hai ngụm, lại nôn ra một ngụm cháo kèm theo cả máu dọa Đỗ Thư Dao sợ đến mức hồn bay phách tán. May mà thái y đến kiểm tra một phen nói là không có chuyện gì, cháo vẫn cần phải ăn, ăn chút gì đó mới có thể khỏe nhanh được, đây mãi mãi là chân lý không thể thay đổi.
Lúc trời sắp tối, Đỗ Thư Dao nghe Liên Hoa báo cáo tất cả sự việc trong phủ, quyết định chút chuyện liên quan đến tang lễ do nàng sắp xếp. Còn nghe tiến triển hình bộ bên kia phái người đến truyền lại, vết đao trên người Thúy Thúy nhìn như chém loạn giống như người không có võ công tức giận kích động chém lung tung. Nhưng đám người khám nghiệm vừa vặn lại có người có võ công nhìn ra được tuy vết thương chém loạn nhưng bên trong quá gọn gàng, vết thương trên dưới thậm chí không dùng tay khám căn bản không nhìn ra được đâm sâu thế nào, rõ ràng bất giác đã có thêm chút nội lực.
Tiến triển của vụ án truyền đến, Đỗ Thư Dao lập tức hoang mang. Vốn dĩ muộn thế rồi vì sao Thúy Thúy lại đi tìm Tiểu Xuân nàng căn bản còn chưa nghĩ ra. Hiện giờ lại xác định trong tình huống Tiểu Xuân không hề biết võ công nhưng Thúy Thúy lại bị người có võ công giết chết. Hiển nhiên hung thủ giết chết Thúy Thúy không phải là Tiểu Xuân.
Liên Hoa ở bên cạnh sau khi nghe thấy vậy hơi cúi đầu xuống, nước mắt rơi trên giày thêu của nàng ta. Thực ra nàng ta vẫn luôn không tin Tiểu Xuân sẽ giết người, còn dùng thủ đoạn hung tàn như thế. Vậy nên lúc nàng ta thỉnh tội với Đỗ Thư Dao cũng không chịu nói bản thân mắt mù.
Những ngày tháng dịu dàng làm bạn kia, sao có thể là nàng ta mù được chứ.
Hắn ta yếu ớt như vậy, trên tay có vết xước nhỏ cũng tìm nàng kể khổ. Khi ở Ám Hạng, nhiều lần nàng ta nói muốn chuộc hắn ta ra nhưng hắn chỉ cười từ chối, nói không được, Liên Hoa tỷ tỷ, ta sẽ hại tỷ.
Liên Hoa vẫn luôn nghĩ hắn nói muốn chuộc người trong Ám Hạng căn bản là giá trên trời, huống chi không có quyền thế căn bản không làm được chuyện gì. Hiện giờ mới biết, hắn nói hại chính là ý này.
Liên Hoa lại nhớ lại đã từng hỏi hắn vì sao lại sa vào con đường làm nô, còn bị bán. Tiểu Xuân chỉ nói trời sinh mệnh không tốt, lại nói thực ra hắn đã từng suýt có thể chạy thoát được nhưng người cứu hắn lại là đồ tể muốn hắn cùng giết lợn, nhưng hắn không dám.
Lúc đó Liên Hoa chỉ nghĩ đó là chuyện cười, nhưng giờ nghĩ lại, một tử sĩ lại không dám sát sinh, lấy thuốc bôi có kịch độc lại chỉ dám dùng máu độc không đi đến đâu kia, sau khi chết còn bị người ta vu oan hãm hại, sao lại không phải là chuyện cười chứ?
Những người thân bất do kỷ như bọn họ sinh ra đã là nô, ai lại không phải là chuyện cười đâu?
Người của hình bộ đi, Liên Hoa cũng lui ra, Đỗ Thư Dao lại ngây ra một lúc lâu, cảm thấy trước mắt mình như có một đám sương mờ vây lấy. Nàng đoán Thúy Thúy đã đụng vào Tiểu Xuân và người liên lạc mới bị hại, hình bộ bên kia đưa phương hướng cũng là cái này. Nhưng nàng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc vì sao nửa đêm canh ba Thúy Thúy không ngủ lại đi đến đó?
Nàng hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra. Đến giờ, chứng cứ nàng nắm được cũng chỉ có chút ít như vậy, giống như phương hướng điều ra lại bị đứt đoạn.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn chính là mục tiêu đều nhằm vào Thái Bình Vương. Kết hợp với lời đồn thời gian trước Thái Bình Vương đã có chuyển biến tốt thì e là có người không muốn hắn tốt lên.
Đỗ Thư Dao lại ở trong phòng khách một lúc mới mệt mỏi trở về phòng ngủ. Thái Bình Vương vốn đang nhắm mắt, nhìn thấy nàng lại mở mắt ra, trong mắt vì sốt cao mà có nước mắt sinh lý, cứ long lanh nhìn nàng như vậy, lại thêm dáng vẻ ốm yếu kia trông rất đáng thương.
Cún con này đúng thật biết giả bộ đáng thương.
Đỗ Thư Dao chỉ có lúc đối mặt với Thái Bình Vương mới có thể cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng ngồi xuống bên giường, bên ngoài trời đã tối, Thái Bình Vương đã đổi thuốc, nàng giơ tay sờ sờ hắn, nhiệt độ đã giảm xuống một chút, không nóng như buổi sáng và trưa.
Đỗ Thư Dao dỗ dành hắn một lát, Liên Hoa liền đứng ngoài gõ cửa, nói: “Vương phi, lại ăn chút thức ăn đi, Vương gia cũng cần phải ăn chút gì mới được.”
Sau khi Đỗ Thư Dao đáp lại, nàng ta mở cửa đi vào, bưng cháo gạo vẫn luôn ủ ấm đến bàn nhỏ bên giường. Khi nàng ta đi ra ngoài, Đỗ Thư Dao cũng nói với bóng lưng nàng ta: “Ngươi cũng ăn chút gì đi, mấy ngày nay trong phủ phần lớn chuyện đều phải dựa vào ngươi nữa.”
Bước chân Liên Hoa ngừng lại, ổn định tâm tình nhưng giọng nói vẫn có vẻ run run: “Tạ ơn Vương phi.”
Đỗ Thư Dao nghe không nổi giọng điệu thế này, như có thể dao động dây cũng chua xót trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Lui xuống đi.”
Sau khi Liên Hoa lui ra, Đỗ Thư Dao lại tiếp tục dỗ Thái Bình Vương ăn, hắn rất cố gắng phối hợp, ăn từng miếng nhỏ, nuốt cũng rất khó khăn.
Bình thường hắn thực sự không đụng vào gạo, nhưng hiện giờ ở trong cơ thể nhân loại, bị bệnh chỉ có thể ăn cháo gạo mới tốt lên được. Sau khi Đỗ Thư Dao hết dỗ lại khuyên hai người chia nhau ăn hết một bát.
Thái Bình Vương vẫn không thể ăn được, Đỗ Thư Dao thật sự rất mệt, muốn rửa mặt đi ngủ, căn bản không muốn dỗ hắn nữa nhưng lại không nỡ mắng hắn trong lúc bị bệnh. Trong đầu nàng không biết lại chập cái gì, lướt qua tình cảnh đút thuốc đút cháo trong phim truyền hình, nàng hít một hơi uống một ngụm, sau đó lại kéo cổ Thái Bình Vương lấp kín miệng hắn.
Thái Bình Vương chắc là bị dọa, uống cháo rất thuận lợi, ngón tay nàng lại xoa xoa chỗ cổ họng hắn, hắn ừng ực nuốt xuống một ngụm to.
Đút hai ngụm lớn được chừng non nửa bát, Đỗ Thư Dao lau miệng. Thấy Thái Bình Vương trừng mắt tròn tròn nhìn nàng, nàng lại có chút muốn cười, đưa tay chạm vào chóp mũi hắn: “Được rồi, ngươi cũng không nóng nữa, mau dậy súc miệng đi, ta không chê ngươi bẩn đã tốt lắm rồi.”
Hai người rửa mặt đơn giản sau đó cùng nhau ngủ. Thế nhưng đêm nay Đỗ Thư Dao lại ngủ không yên, bởi vì mấy lần nàng đều cảm thấy hô hấp không thông.
Nàng không biết được là sau khi nàng ngủ, Thái Bình Vương tinh thần đã tốt lên một chút lại không ngủ. Hắn gối đầu nhìn bên mặt của nàng, rất lâu rất lâu, sau đó chống người dậy dùng ngón tay chọc chọc môi nàng.
Mềm mềm, giống thịt mỡ.
Hắn nghiêng đầu, tóc dài vì thế mà tản ra đầu vai đen óng nhưng lại giống lông chó đen thui mượt mà trước kia của hắn, đều rất rậm.
Hắn nhìn Đỗ Thư Dao gần như vậy, mỗi ngày thích nhất chính là nhìn nàng. Hắn nhớ lúc nàng đút cháo cho mình hình như cái chỗ mềm mại giống thịt mỡ này ăn rất ngon.
Vì thế hắn nghiêng người tiến lại gần dán lên, liếm liếm, lại mút mút.
Một lần lại một lần, hình như không có vị gì cả, không ngon như khi lẫn với cháo. Vậy là Thái Bình Vương lại mút một lúc nữa liền nằm xuống tiếp tục nhìn nàng.
Buổi sáng Đỗ Thư Dao đã quá mệt, nàng cảm thấy hít thở không thông, giống như bị con ruồi làm phiền. Nàng cũng mơ màng mở mắt nhìn thấy Chuỗi Chuỗi nhưng lại không cảm thấy hắn đang phá rối, lại ôm hắn cọ cọ ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm lại chìm vào trong mộng, mơ thấy đều là chuyện kiếp trước của nàng.
Rất hỗn loạn, giống như vở kịch chắp vá lại không ăn khớp với nhau, người nàng không nhớ đến lại lần lượt hiện ra.
Một đêm phải nói là ngủ vô cùng mệt mỏi. Sáng hôm sau Đỗ Thư Dao tỉnh lại cảm thấy một đêm này như không ngủ, xương cốt cả người đau nhức, thịt cũng đau, sắc mặt cũng rất kém.
May mà tin tốt là Thái Bình Vương đã đỡ hơn, hạ sốt, cả thái y sáng sớm đến bắt mạch, Đỗ Thư Dao đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hôm nay là ngày thứ hai. Theo phong tục ở đây, người qua đời phải đợi ba ngày nhưng người chết đột ngột lại không thể đợi quá lâu, người Đỗ Thư Dao phái đi tìm mẫu thân của Thúy Thúy truyền lời về nói sau khi Yến di nương mất, mẫu thân Thúy Thúy đã đi tha hương phương xa, căn bản chưa từng nói với Thúy Thúy một tiếng nào.
Vì thế Đỗ Thư Dao kiền theo quy chế bình thường tìm một nơi coi như tốt để hạ táng nàng ta. Thông thường hạ nhân chết, có thân nhân thì chuẩn bị quan tài, người không có thân nhân thì dùng một chiếc chiếu quấn vào trực tiếp ném xuống hố cũng không có chủ tử nào quan tâm.
Nhưng khi đưa tang Thúy Thúy, Đỗ Thư Dao tự mình đưa tiễn đến cửa, Liên Hoa vẫn luôn cầm bài vị một đường tiễn đến trên núi hạ táng.
Còn về Tiểu Xuân, Đỗ Thư Dao biết Liên Hoa đã nhận thi thể từ hình bộ về, cụ thể chôn ở đâu nàng cũng không hỏi. Nàng không thể nào không có chút khúc mắc gì giúp Tiểu Xuân hạ táng. Dù coi như không thành công nhưng hắn ta cũng đã dùng máu độc hại Chuỗi Chuỗi một lần khiến hắn ngâm người trong nước thuốc trước đó đều uổng phí.
Tiễn Thúy Thúy đi, Đỗ Thư Dao lệnh cho người niêm phong phòng hạ nhân bên đó lại chuyển họ đến viện khách khác trong Vương phủ. Bận rộn một buổi sáng xong, Đỗ Thư Dao không ăn được thứ gì, lúc dùng cơm chỉ động vài miếng. Thái Bình Vương lại khôi phục vị giác muốn ăn liền ăn không ít. Nhìn dáng vẻ đó lại nghỉ ngơi một hai ngày là có thể bắt đầu điều trị lại được.
Đến giờ ngọ, Hỷ Lạc công công từ trong cung đích thân đến một chuyến động viên Đỗ Thư Dao, ban thưởng rất nhiều thứ, lại mang đến vài người hầu đắc lực giúp đỡ thu dọn Vương phủ.
“Vương phi vất vả rồi.” Hỷ Lạc công công nói chuyện nhẹ nhàng giọng điệu lại càng chói tai hơn, nhưng ông ta thực sự rất ít nhẹ nhàng nói chuyện như thế với người nào. Chuyện lần này, đừng nói ông ta, trong hoàng thành không có ai dám xem nhẹ Thái Bình vương phi. Sau khi xảy ra chuyện đêm qua, một loạt thủ đoạn xử lý của Đỗ Thư Dao khiến hoàng đế vô cùng hài lòng.
“Bệ hạ bận bịu quốc sự, không thể đích thân đến đây, lệnh cho lão nô khen ngợi sự rộng lượng của Vương phi. Bệ hạ đã cho người tìm phủ đệ mới cho Vương phi và Vương gia, đợi sau hai ngày nghỉ ngơi là có thể chuyển đi.”
Với chuyện này Đỗ Thư Dao không có ý kiến gì, nhưng dù sao trong Vương phủ đột ngột chết hai người, hoàng thượng làm như vậy cũng là bảo vệ, nàng không thể không nhận ý tốt này, liền hướng về phía xa tạ ơn.
Tiễn Hỷ Lạc công công đi đã là buổi trưa, Liên Hoa trở về đơn giản báo cáo chuyện hạ táng cho Đỗ Thư Dao, sau đó rửa mặt trước lại giao cho những tỳ nữ khác đưa canh cho Đỗ Thư Dao, là sáng sớm dậy nàng ta cho người hầm.
Nếu là trước kia thì Đỗ Thư Dao chắc chắn rất vui vẻ nhưng hiện giờ nàng thực sự không có khẩu vị gì, canh đặt trước bàn nàng lại chống tay lên bàn nhắm mắt xoa ấn đường.
Nghe thấy tiếng trước mặt nàng biết là Thái Bình Vương, vì thế không mở mắt ra. Nhưng một lát sau cằm nàng lại bị nâng lên, mở mắt nhìn thấy quai hàm Thái Bình Vương phồng lên đang hạ xuống môi nàng.
Cách làm này có chút đột ngột, Đỗ Thư Dao không né kịp liền bị đổ đầy miệng canh đắng chát nhưng lại thơm mùi xương. Thái Bình Vương còn học dáng vẻ của nàng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt vuốt lấy cổ nàng, nàng không có yết hầu nhô ra nhưng bị vuốt rất ngứa, theo bản năng nuốt xuống.
Bên miệng rớt ra một chút, nàng vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, đang muốn hỏi ngươi làm gì vậy thì liền nhìn thấy Thái Bình Vương hơi cong môi lên.
Hắn nở nụ cười.