Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Ngoại truyện 1
Năm mới năm nay hoàn toàn không giống bất kỳ năm mới nào trong quá khứ, vì toàn bộ năm ngày tết, Đỗ Thư Dao gần như không thể xuống giường.
Nàng ngồi trên giường, nhìn Thái Bình Vương bưng thức ăn lên đút cho nàng, rất muốn đổ luôn bát cháo còn nóng hổi này lên ánh mắt dịu dàng vô tội đang nhìn nàng của hắn.
Nàng đời này, đời này, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến, bốn chữ buông thả dục vọng này, có một ngày có thể rơi xuống thân thể mình.
Nàng chỉ là người rất bình thường, nhưng mấy ngày nay xác nhận, rất rõ ràng Thái Bình Vương không phải, ít nhất ở chuyện phòng the hắn không bình thường, hắn không giống người...
Nhớ đến chuyện này, gương mặt Đỗ Thư Dao nóng bừng, cảm thấy xấu hổ từ tận linh hồn tràn ra, không ăn cái gì, hầm hừ tức giận kéo chăn qua đầu, nằm trên giường nghi ngờ cuộc đời.
Thái Bình Vương không hề thô lỗ, một chút xíu cũng không, nàng bẽ mặt không phải vì bị thương, lần nào Thái Bình Vương cũng rất dịu dàng, lần nào cũng vậy.
Mẹ nó vấn đề là lần nào cũng vậy.
Hắn lấy đâu ra lần nào nhiều như vậy?
Đỗ Thư Dao đơn giản là chân mềm bẽ mặt, đứng trên mặt đất mà bước chân lâng lâng, vừa nhìn đã biết là quá buông thả dục vọng, nàng nghi ngờ mình sắp hói đến nơi rồi, bọng mắt rất to, trước mắt sắp xanh đen chết vì bệnh Mã Phong.
"Dao Dao, ăn gì đó đi, tối hôm qua nàng ăn rất ít." Thái Bình Vương bưng bát, vừa thổi vừa nói giọng ấm áp: "Là cho người hầm canh gà nhân sâm nấu suốt một buổi trưa, nàng nếm thử đi."
Đỗ Thư Dao tức không chịu nổi, giật chăn ra, quái gở nói: "Ngươi còn biết tối hôm qua ta ăn ít, vậy sao không để cho ta ngủ!"
"Mang đi! Ta không ăn! Ta muốn nghỉ ngơi!" Đỗ Thư Dao đạp Thái Bình Vương một cái, thân thể Thái Bình Vương lảo đảo, nhưng mà bàn tay cầm cháo lại rất vững vàng, chỉ lắc lư một chút, không để vương ra ngoài.
Thái Bình Vương có phần không biết làm sao, cũng biết mình làm sai, chẳng qua trong nhất thời thuận lợi như ý, không kiềm chế được, lại thêm năm mới này, có lẽ cũng không có chuyện gì, dứt khoát cả ngày càn quấy trong phủ...
Rốt cuộc chọc cho Dao Dao tức giận rồi, nàng tức giận chắc chắn là hắn sai rồi, Thái Bình Vương nhận sai cực kỳ nhanh nhẹn, Đỗ Thư Dao nghe thấy lại cười khẩy, vén chăn lên nhìn hắn chằm chằm.
"Năm ngày ngủ một mình." Đỗ Thư Dao nói.
Thái Bình Vương lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: "Đừng mà, ta muốn ngủ với Dao Dao, cam đoan sẽ rất thành thật."
"Hôm trước và hôm qua ngươi cũng nói như vậy." Đỗ Thư Dao oán giận nói.
Thái Bình Vương nói: "Ta không kiềm chế được, sau này ta nhất định sẽ kiềm chế, Dao Dao nàng cứ giám sát ta."
Hắn không nói như vậy còn đỡ, vừa nói như thế Đỗ Thư Dao đã thấy ứa gan, nàng giám sát cái rắm, nàng... Không chống đỡ được sự làm nũng của hắn, nếu không cũng không đến nỗi biến thành không kiềm chế được như thế này.
Thái Bình Vương làm nũng, Đỗ Thư Dao không kiềm chế được lại muốn đồng ý với hắn.
Vượt qua hai ranh giới về tâm lý và thân thể, nàng đã xác nhận rõ ràng mình thích hắn, đây không chỉ đơn giản là tình cảm nam nữ, còn có rất nhiều thứ phức tạp, chủ nhân và vật nuôi, giữa người thân, thậm chí là bạn đời sống nương tựa lẫn nhau, những tình cảm này chồng chất lên nhau, nàng rất khó không nuông chiều Thái Bình Vương.
Hậu quả của việc nuông chiều là chính nàng sốt ruột, nhưng mà Thái Bình Vương ngồi đây, nàng tức giận bề ngoài, đá hắn, mắng hắn.
Nhưng nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn không kiềm được sinh ra vui vẻ, mềm mại, còn có vô cùng thân thiết.
Đây là không thể khống chế được, trước đây Đỗ Thư Dao biết được Thái Bình Vương vì nàng mà muốn chết, Đỗ Thư Dao còn vô cùng khó hiểu, chút chuyện nhỏ này thôi, tình yêu nam nữ mà thôi, đã đến mức đòi sống đòi chết như vậy sao?
Nhưng mà sau khi mặc kệ chính mình để cảm nhận, để yêu thích, để bày tỏ, Đỗ Thư Dao mới sợ hãi phát hiện ra, hóa ra nàng cũng có tình cảm sâu đậm như vậy, đủ loại tình cảm hai đời chồng chất tích lũy lại, giống như giếng phun, dưới sự làm nũng cầu xin của Thái Bình Vương, tỷ lệ kiên trì của Đỗ Thư Dao dài nhất là nửa canh giờ.
Không bao lâu, nàng lại ngoan ngoãn ngồi dậy, để cho Thái Bình Vương đút cho nàng ăn gì đó, thỉnh thoảng nắm một thứ gì đó trong tay, vì trong lòng biết nó quá quý giá, hoàn toàn không nỡ để nó chịu chút hao tổn nào, nàng và Thái Bình Vương đều như vậy, từng giây từng phút, đều không muốn làm mình làm mẩy với nhau.
Mà tình cảm như vậy, dựa theo sự kết hợp càng sâu sắc, trở nên càng sâu nặng hơn, nồng đậm đến mức đôi khi hai người ngồi đó im lặng nắm tay nhìn nhau thôi, nha hoàn cũng cảm thấy giống như đang nhìn thứ gì đó khó mà nhìn lọt mắt được, không có lý do gì gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng.
Lúc này Thái Bình Vương đút hết bát cháo, khi Đỗ Thư Dao lau miệng, lại không kiềm chế được dính sát đến, nhẹ nhàng cọ xát môi Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao dựa vào đầu giường, ngón tay luồn qua mái tóc của Thái Bình Vương, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đáp lại, vô cùng thân mật lại không hề dữ dội, nhưng kéo dài mà quyến luyến.
Có điều khi hơi thở Thái Bình Vương dần dần nặng nề, Đỗ Thư Dao vẫn đè vai hắn xuống: "Buổi sáng vừa mới uống canh tránh thai, hai ngày nay bắt đầu có các quan lớn mang đồ đến rồi, ta phải xem mà tặng quà đáp lại, không thể kéo dài được nữa."
Thái Bình Vương "Ừ" một tiếng, ôm eo Đỗ Thư Dao, đầu gối lên bả vai nàng, mấy ngày gần đây, lần thứ hai nhắc đến: "Dao Dao, ta không muốn có con, chúng ta không cần có con được không?"
Hắn hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được việc xuất hiện một sinh mệnh nhỏ, chia đi sự nuông chiều của hắn, cho dù có là chính bản thân hắn cũng không được.
Hơn nữa hắn đã cẩn thận hỏi thăm không dưới mười thầy thuốc, phụ nữ mang thai, là chuyện cực kỳ nguy hiểm, mấy ngày gần đây hắn cố tình cho người quan tâm đến những phụ nữ có thai ở thành, năm người có ba người sinh con, hai người khó sinh, một người chết, người còn lại vị trí thai không thuận lợi, tuy rằng sinh được, nhưng người mẹ hao tổn quá nhiều sức lực, không đến mấy năm không thể hồi phục sức khỏe như trước, thầy thuốc nói, già rồi cũng có thể mắc rất nhiều bệnh.
Đây quả thật là khó khăn có thể so sánh với Quỷ Môn Quan, Thái Bình Vương nhất định sẽ không để Dao Dao gánh chịu, hắn tuyệt đối không thể nào đẩy nàng vào nguy hiểm, nếu nàng giống như người phụ nữ có thai kia vì sinh con mà chết đi, hắn chắc chắn cũng muốn cắn chết đứa nhãi con kia, rồi đi theo nàng.
Có lẽ tình cảm như vậy, có rất nhiều người khó mà hiểu nổi, nhưng Thái Bình Vương tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Cho nên hắn đang hỏi ý kiến của Đỗ Thư Dao, hơn nữa còn hỏi đến hai lần, hắn sợ nàng muốn có con, cho nên khi hỏi câu này, vô cùng căng thẳng.
Đỗ Thư Dao không cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, chỉ cho rằng hắn ôm mình vừa lâu vừa chặt như vậy, lại định làm nũng cái gì, không biết làm thế nào nói: "Đừng quấy nữa, ta có ngươi còn chưa đủ sao? Cần con làm gì, không cần."
Nàng thật sự cũng không muốn, triều đại này sinh con quá nguy hiểm, hơn nữa... Tuy rằng nàng chấp nhận Thái Bình Vương, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng ra được giữa họ mà có con sẽ như thế nào.
Thái Bình Vương nghe vậy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười rộ lên, nói bên tai nàng: "Mấy ngày tới ta đều sẽ ngoan ngoãn, nàng nghỉ ngơi một lát đi."
Đỗ Thư Dao ăn một chút, thật sự nằm xuống ngủ, Thái Bình Vương đi ra sảnh lớn, sai người gọi thầy thuốc mà hắn đã tìm kiếm nhiều ngày này đến.
"Đưa thuốc kia cho ta." Thái Bình Vương nói: "Nếu ta uống xong sau ba tháng mà không thấy ảnh hưởng đến những chuyện khác, sẽ phong thưởng hậu hĩnh cho ngươi."
Người kia là một thầy thuốc rất gầy, không phải bất kỳ thái y nào trong triều, nghe vậy khom lưng gật đầu: "Thang thuốc do gia tổ truyền lại, ngoại trừ mất hết đường con cháu ra, tuyệt đối không ảnh hưởng những thứ khác, chẳng qua vương gia... Tại sao ngài lại cần loại thuốc này?"
Hắn ta chưa nói, thuốc này vốn dành cho phụ nữ, gia tổ bọn họ đã từng là dòng họ của một phi tần trong hậu cung, sử dụng thuốc này đương nhiên không vẻ vang gì, không có bệnh tật gì uống vào, không có bất kỳ ảnh hưởng, nhưng cũng không thể mang thai con cái được nữa.
Hắn ta vốn dĩ chỉ là thầy thuốc bình thường, làm nghề chữa bệnh trong dân gian, hoàn toàn không dùng đến thủ đoạn âm độc này, phi tử trong cung nhờ toa thuốc này mà hại rất nhiều người, nhưng cuối cùng cũng phải tự chịu trái đắng, dòng họ nhà bọn họ cũng suy sụp, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi, vì lúc đó còn nằm trong tã lót cho nên tránh thoát được nguy hiểm.
Hắn ta che giấu tên tuổi, không ngờ được còn bị người ta tìm được, càng không ngờ được, lại chính là Thái Bình Vương hiện nay quyền thế rất mạnh tìm hắn ta, muốn hắn ta thay đổi phương thuốc thành phù hợp cho đàn ông hết đường con cháu.
Ban đầu hắn ta cũng không muốn đồng ý, hắn ta làm nghề chữa bệnh nhiều năm, trong lòng muốn chuộc tội cho người nhà, tuyệt đối không có lòng hại người.
Cuối cùng nghe Thái Bình Vương nói là để cho chính mình uống, còn cho phép hắn ta mở y quán với số tiền lớn, lúc này hắn ta mới động lòng.
"Ngươi không cần phải biết, nếu lo lắng, ngươi cứ tự mình nấu, nhìn ta uống." Thái Bình Vương nói xong, cũng không giải thích, vẫy tay lệnh cho hắn ta đi xuống nấu thuốc.
Hắn nhất định phải đi một bước này, vì hắn đã hỏi thăm rồi, phụ nữ uống canh tránh thai quá nhiều, cực kỳ không tốt, thuốc kia tính lạnh, phối hợp với thể chất lạnh của phụ nữ đúng lúc coi như tuyết thêm sương, uống quanh năm sẽ tổn thương đến nền tảng.
Không bằng hắn một lần cắt đứt nền tảng là được, hơn nữa hắn làm như vậy, cũng muốn hoàn toàn chặt đứt ý đồ của hoàng đế.
Một hoàng tử không thể sinh con nối dõi, thì không thể làm người kế vị được.
Hắn muốn cùng Dao Dao đến Nguyên Nam, nhất định phải hoàn toàn chặt đứt ý đồ của hoàng đế, làm cho mình hoàn toàn trở thành quân cờ bỏ đi, như vậy hoàng đế chỉ có thể sử dụng, sẽ không thật sự muốn động vào hắn làm gì.
Thái Bình Vương làm việc cực kỳ dứt khoát, Đỗ Thư Dao vẫn còn đang ngủ, Thái Bình Vương đã uống thuốc xong rồi, có điều cho dù không tổn hại đến sức khỏe chăng nữa, rốt cuộc vẫn là loại thuốc tổn thương đến nền tảng, trong một tháng sau đó, nhất định không thể sinh hoạt vợ chồng.
Cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng có thể đứng dậy bình thường đi xử lý chuyện trong vương phủ, lần này thật ra không đông người đi lại lắm, dù sao tin tức nhanh nhạy, cũng đã biết được chuyện sang năm họ phải đến đất phong, cho nên cũng không có nhiều việc lắm.
Có điều khiến Đỗ Thư Dao khá bất ngờ là ban đêm Thái Bình Vương lại thật sự rất thành thật, liên tục mười mấy ngày liền đều như vậy, Đỗ Thư Dao không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng nàng hoàn toàn khỏe rồi, đến tháng cũng đã sạch sẽ, Thái Bình Vương vẫn tuân thủ phép tắc mỗi đêm, Đỗ Thư Dao hơi nghi ngờ, không kiềm chế được buổi tối ôm eo hắn, hỏi: "Sao vậy, vương gia chán ngán thần thiếp rồi sao?"
Đỗ Thư Dao vĩnh viễn không bao giờ nghi ngờ Thái Bình Vương chán ngán nàng, ràng buộc giữa bọn họ không phải tình yêu nam nữ có thể định nghĩa được, cho dù nàng có già như một cây cà tím, vẫn không cần phải lo được lo mất trước mặt hắn.
Cho nên nàng hỏi như vậy, đương nhiên chỉ đơn giản là hay cho hắn lại có thể quá thành thật như vậy thôi.
Thái Bình Vương cũng cười, quay đầu sang nhìn Đỗ Thư Dao: "Nàng muốn rồi hả?"
Đỗ Thư Dao chậc một tiếng: "Sao hả, ngươi muốn lừa ta để ta chủ động à?"
Thái Bình Vương lắc đầu: "Ta làm sao nỡ chứ."
Hắn nói xong, rúc vào trong chăn, khẽ nói: "Ta có thể dùng những cách khác giúp nàng, cam đoan nàng sẽ thích, có được không?"
Đỗ Thư Dao cũng không phải người ham sắc dục, vội vàng nắm tóc hắn: "Nói nghiêm chỉnh, đừng làm bừa."
Lúc này Thái Bình Vương mới nghiêng người nằm bên cạnh thân thể Đỗ Thư Dao, thẳng thắn nói: "Dao Dao, ta uống một toa thuốc, không ảnh hưởng sức khỏe, lại có thể khiến đàn ông không có cách nào sinh con được, chẳng qua sau khi uống xong, phải cấm chuyện phòng the một tháng."
Toàn thân Đỗ Thư Dao chấn động, đến giờ phút này, làm sao nàng có thể không biết có chuyện gì xảy ra với Thái Bình Vương chứ.
Một lát sau nàng thở dài một hơi, theo hơi thở này, có nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống tóc mai.
"Ngươi đó, đồ ngốc." Đỗ Thư Dao nói xong, hôn lên thái dương của Thái Bình Vương.
Thái Bình Vương cười, cực kỳ ngọt ngào, ánh mắt thông suốt thăm thẳm như nước mùa xuẩn, nụ cười trong nháy mắt như nghìn vạn hoa nở.
Thế giới này, có rất nhiều chuyện, trong mắt những người khác đều khó mà hiểu được, nhưng lý do đằng sau lại vô cùng đơn giản.
Đơn giản là người yêu ngươi, không nỡ để ngươi chịu khổ mà thôi.
Nàng ngồi trên giường, nhìn Thái Bình Vương bưng thức ăn lên đút cho nàng, rất muốn đổ luôn bát cháo còn nóng hổi này lên ánh mắt dịu dàng vô tội đang nhìn nàng của hắn.
Nàng đời này, đời này, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến, bốn chữ buông thả dục vọng này, có một ngày có thể rơi xuống thân thể mình.
Nàng chỉ là người rất bình thường, nhưng mấy ngày nay xác nhận, rất rõ ràng Thái Bình Vương không phải, ít nhất ở chuyện phòng the hắn không bình thường, hắn không giống người...
Nhớ đến chuyện này, gương mặt Đỗ Thư Dao nóng bừng, cảm thấy xấu hổ từ tận linh hồn tràn ra, không ăn cái gì, hầm hừ tức giận kéo chăn qua đầu, nằm trên giường nghi ngờ cuộc đời.
Thái Bình Vương không hề thô lỗ, một chút xíu cũng không, nàng bẽ mặt không phải vì bị thương, lần nào Thái Bình Vương cũng rất dịu dàng, lần nào cũng vậy.
Mẹ nó vấn đề là lần nào cũng vậy.
Hắn lấy đâu ra lần nào nhiều như vậy?
Đỗ Thư Dao đơn giản là chân mềm bẽ mặt, đứng trên mặt đất mà bước chân lâng lâng, vừa nhìn đã biết là quá buông thả dục vọng, nàng nghi ngờ mình sắp hói đến nơi rồi, bọng mắt rất to, trước mắt sắp xanh đen chết vì bệnh Mã Phong.
"Dao Dao, ăn gì đó đi, tối hôm qua nàng ăn rất ít." Thái Bình Vương bưng bát, vừa thổi vừa nói giọng ấm áp: "Là cho người hầm canh gà nhân sâm nấu suốt một buổi trưa, nàng nếm thử đi."
Đỗ Thư Dao tức không chịu nổi, giật chăn ra, quái gở nói: "Ngươi còn biết tối hôm qua ta ăn ít, vậy sao không để cho ta ngủ!"
"Mang đi! Ta không ăn! Ta muốn nghỉ ngơi!" Đỗ Thư Dao đạp Thái Bình Vương một cái, thân thể Thái Bình Vương lảo đảo, nhưng mà bàn tay cầm cháo lại rất vững vàng, chỉ lắc lư một chút, không để vương ra ngoài.
Thái Bình Vương có phần không biết làm sao, cũng biết mình làm sai, chẳng qua trong nhất thời thuận lợi như ý, không kiềm chế được, lại thêm năm mới này, có lẽ cũng không có chuyện gì, dứt khoát cả ngày càn quấy trong phủ...
Rốt cuộc chọc cho Dao Dao tức giận rồi, nàng tức giận chắc chắn là hắn sai rồi, Thái Bình Vương nhận sai cực kỳ nhanh nhẹn, Đỗ Thư Dao nghe thấy lại cười khẩy, vén chăn lên nhìn hắn chằm chằm.
"Năm ngày ngủ một mình." Đỗ Thư Dao nói.
Thái Bình Vương lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: "Đừng mà, ta muốn ngủ với Dao Dao, cam đoan sẽ rất thành thật."
"Hôm trước và hôm qua ngươi cũng nói như vậy." Đỗ Thư Dao oán giận nói.
Thái Bình Vương nói: "Ta không kiềm chế được, sau này ta nhất định sẽ kiềm chế, Dao Dao nàng cứ giám sát ta."
Hắn không nói như vậy còn đỡ, vừa nói như thế Đỗ Thư Dao đã thấy ứa gan, nàng giám sát cái rắm, nàng... Không chống đỡ được sự làm nũng của hắn, nếu không cũng không đến nỗi biến thành không kiềm chế được như thế này.
Thái Bình Vương làm nũng, Đỗ Thư Dao không kiềm chế được lại muốn đồng ý với hắn.
Vượt qua hai ranh giới về tâm lý và thân thể, nàng đã xác nhận rõ ràng mình thích hắn, đây không chỉ đơn giản là tình cảm nam nữ, còn có rất nhiều thứ phức tạp, chủ nhân và vật nuôi, giữa người thân, thậm chí là bạn đời sống nương tựa lẫn nhau, những tình cảm này chồng chất lên nhau, nàng rất khó không nuông chiều Thái Bình Vương.
Hậu quả của việc nuông chiều là chính nàng sốt ruột, nhưng mà Thái Bình Vương ngồi đây, nàng tức giận bề ngoài, đá hắn, mắng hắn.
Nhưng nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn không kiềm được sinh ra vui vẻ, mềm mại, còn có vô cùng thân thiết.
Đây là không thể khống chế được, trước đây Đỗ Thư Dao biết được Thái Bình Vương vì nàng mà muốn chết, Đỗ Thư Dao còn vô cùng khó hiểu, chút chuyện nhỏ này thôi, tình yêu nam nữ mà thôi, đã đến mức đòi sống đòi chết như vậy sao?
Nhưng mà sau khi mặc kệ chính mình để cảm nhận, để yêu thích, để bày tỏ, Đỗ Thư Dao mới sợ hãi phát hiện ra, hóa ra nàng cũng có tình cảm sâu đậm như vậy, đủ loại tình cảm hai đời chồng chất tích lũy lại, giống như giếng phun, dưới sự làm nũng cầu xin của Thái Bình Vương, tỷ lệ kiên trì của Đỗ Thư Dao dài nhất là nửa canh giờ.
Không bao lâu, nàng lại ngoan ngoãn ngồi dậy, để cho Thái Bình Vương đút cho nàng ăn gì đó, thỉnh thoảng nắm một thứ gì đó trong tay, vì trong lòng biết nó quá quý giá, hoàn toàn không nỡ để nó chịu chút hao tổn nào, nàng và Thái Bình Vương đều như vậy, từng giây từng phút, đều không muốn làm mình làm mẩy với nhau.
Mà tình cảm như vậy, dựa theo sự kết hợp càng sâu sắc, trở nên càng sâu nặng hơn, nồng đậm đến mức đôi khi hai người ngồi đó im lặng nắm tay nhìn nhau thôi, nha hoàn cũng cảm thấy giống như đang nhìn thứ gì đó khó mà nhìn lọt mắt được, không có lý do gì gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng.
Lúc này Thái Bình Vương đút hết bát cháo, khi Đỗ Thư Dao lau miệng, lại không kiềm chế được dính sát đến, nhẹ nhàng cọ xát môi Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao dựa vào đầu giường, ngón tay luồn qua mái tóc của Thái Bình Vương, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đáp lại, vô cùng thân mật lại không hề dữ dội, nhưng kéo dài mà quyến luyến.
Có điều khi hơi thở Thái Bình Vương dần dần nặng nề, Đỗ Thư Dao vẫn đè vai hắn xuống: "Buổi sáng vừa mới uống canh tránh thai, hai ngày nay bắt đầu có các quan lớn mang đồ đến rồi, ta phải xem mà tặng quà đáp lại, không thể kéo dài được nữa."
Thái Bình Vương "Ừ" một tiếng, ôm eo Đỗ Thư Dao, đầu gối lên bả vai nàng, mấy ngày gần đây, lần thứ hai nhắc đến: "Dao Dao, ta không muốn có con, chúng ta không cần có con được không?"
Hắn hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được việc xuất hiện một sinh mệnh nhỏ, chia đi sự nuông chiều của hắn, cho dù có là chính bản thân hắn cũng không được.
Hơn nữa hắn đã cẩn thận hỏi thăm không dưới mười thầy thuốc, phụ nữ mang thai, là chuyện cực kỳ nguy hiểm, mấy ngày gần đây hắn cố tình cho người quan tâm đến những phụ nữ có thai ở thành, năm người có ba người sinh con, hai người khó sinh, một người chết, người còn lại vị trí thai không thuận lợi, tuy rằng sinh được, nhưng người mẹ hao tổn quá nhiều sức lực, không đến mấy năm không thể hồi phục sức khỏe như trước, thầy thuốc nói, già rồi cũng có thể mắc rất nhiều bệnh.
Đây quả thật là khó khăn có thể so sánh với Quỷ Môn Quan, Thái Bình Vương nhất định sẽ không để Dao Dao gánh chịu, hắn tuyệt đối không thể nào đẩy nàng vào nguy hiểm, nếu nàng giống như người phụ nữ có thai kia vì sinh con mà chết đi, hắn chắc chắn cũng muốn cắn chết đứa nhãi con kia, rồi đi theo nàng.
Có lẽ tình cảm như vậy, có rất nhiều người khó mà hiểu nổi, nhưng Thái Bình Vương tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Cho nên hắn đang hỏi ý kiến của Đỗ Thư Dao, hơn nữa còn hỏi đến hai lần, hắn sợ nàng muốn có con, cho nên khi hỏi câu này, vô cùng căng thẳng.
Đỗ Thư Dao không cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, chỉ cho rằng hắn ôm mình vừa lâu vừa chặt như vậy, lại định làm nũng cái gì, không biết làm thế nào nói: "Đừng quấy nữa, ta có ngươi còn chưa đủ sao? Cần con làm gì, không cần."
Nàng thật sự cũng không muốn, triều đại này sinh con quá nguy hiểm, hơn nữa... Tuy rằng nàng chấp nhận Thái Bình Vương, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng ra được giữa họ mà có con sẽ như thế nào.
Thái Bình Vương nghe vậy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười rộ lên, nói bên tai nàng: "Mấy ngày tới ta đều sẽ ngoan ngoãn, nàng nghỉ ngơi một lát đi."
Đỗ Thư Dao ăn một chút, thật sự nằm xuống ngủ, Thái Bình Vương đi ra sảnh lớn, sai người gọi thầy thuốc mà hắn đã tìm kiếm nhiều ngày này đến.
"Đưa thuốc kia cho ta." Thái Bình Vương nói: "Nếu ta uống xong sau ba tháng mà không thấy ảnh hưởng đến những chuyện khác, sẽ phong thưởng hậu hĩnh cho ngươi."
Người kia là một thầy thuốc rất gầy, không phải bất kỳ thái y nào trong triều, nghe vậy khom lưng gật đầu: "Thang thuốc do gia tổ truyền lại, ngoại trừ mất hết đường con cháu ra, tuyệt đối không ảnh hưởng những thứ khác, chẳng qua vương gia... Tại sao ngài lại cần loại thuốc này?"
Hắn ta chưa nói, thuốc này vốn dành cho phụ nữ, gia tổ bọn họ đã từng là dòng họ của một phi tần trong hậu cung, sử dụng thuốc này đương nhiên không vẻ vang gì, không có bệnh tật gì uống vào, không có bất kỳ ảnh hưởng, nhưng cũng không thể mang thai con cái được nữa.
Hắn ta vốn dĩ chỉ là thầy thuốc bình thường, làm nghề chữa bệnh trong dân gian, hoàn toàn không dùng đến thủ đoạn âm độc này, phi tử trong cung nhờ toa thuốc này mà hại rất nhiều người, nhưng cuối cùng cũng phải tự chịu trái đắng, dòng họ nhà bọn họ cũng suy sụp, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi, vì lúc đó còn nằm trong tã lót cho nên tránh thoát được nguy hiểm.
Hắn ta che giấu tên tuổi, không ngờ được còn bị người ta tìm được, càng không ngờ được, lại chính là Thái Bình Vương hiện nay quyền thế rất mạnh tìm hắn ta, muốn hắn ta thay đổi phương thuốc thành phù hợp cho đàn ông hết đường con cháu.
Ban đầu hắn ta cũng không muốn đồng ý, hắn ta làm nghề chữa bệnh nhiều năm, trong lòng muốn chuộc tội cho người nhà, tuyệt đối không có lòng hại người.
Cuối cùng nghe Thái Bình Vương nói là để cho chính mình uống, còn cho phép hắn ta mở y quán với số tiền lớn, lúc này hắn ta mới động lòng.
"Ngươi không cần phải biết, nếu lo lắng, ngươi cứ tự mình nấu, nhìn ta uống." Thái Bình Vương nói xong, cũng không giải thích, vẫy tay lệnh cho hắn ta đi xuống nấu thuốc.
Hắn nhất định phải đi một bước này, vì hắn đã hỏi thăm rồi, phụ nữ uống canh tránh thai quá nhiều, cực kỳ không tốt, thuốc kia tính lạnh, phối hợp với thể chất lạnh của phụ nữ đúng lúc coi như tuyết thêm sương, uống quanh năm sẽ tổn thương đến nền tảng.
Không bằng hắn một lần cắt đứt nền tảng là được, hơn nữa hắn làm như vậy, cũng muốn hoàn toàn chặt đứt ý đồ của hoàng đế.
Một hoàng tử không thể sinh con nối dõi, thì không thể làm người kế vị được.
Hắn muốn cùng Dao Dao đến Nguyên Nam, nhất định phải hoàn toàn chặt đứt ý đồ của hoàng đế, làm cho mình hoàn toàn trở thành quân cờ bỏ đi, như vậy hoàng đế chỉ có thể sử dụng, sẽ không thật sự muốn động vào hắn làm gì.
Thái Bình Vương làm việc cực kỳ dứt khoát, Đỗ Thư Dao vẫn còn đang ngủ, Thái Bình Vương đã uống thuốc xong rồi, có điều cho dù không tổn hại đến sức khỏe chăng nữa, rốt cuộc vẫn là loại thuốc tổn thương đến nền tảng, trong một tháng sau đó, nhất định không thể sinh hoạt vợ chồng.
Cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng có thể đứng dậy bình thường đi xử lý chuyện trong vương phủ, lần này thật ra không đông người đi lại lắm, dù sao tin tức nhanh nhạy, cũng đã biết được chuyện sang năm họ phải đến đất phong, cho nên cũng không có nhiều việc lắm.
Có điều khiến Đỗ Thư Dao khá bất ngờ là ban đêm Thái Bình Vương lại thật sự rất thành thật, liên tục mười mấy ngày liền đều như vậy, Đỗ Thư Dao không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng nàng hoàn toàn khỏe rồi, đến tháng cũng đã sạch sẽ, Thái Bình Vương vẫn tuân thủ phép tắc mỗi đêm, Đỗ Thư Dao hơi nghi ngờ, không kiềm chế được buổi tối ôm eo hắn, hỏi: "Sao vậy, vương gia chán ngán thần thiếp rồi sao?"
Đỗ Thư Dao vĩnh viễn không bao giờ nghi ngờ Thái Bình Vương chán ngán nàng, ràng buộc giữa bọn họ không phải tình yêu nam nữ có thể định nghĩa được, cho dù nàng có già như một cây cà tím, vẫn không cần phải lo được lo mất trước mặt hắn.
Cho nên nàng hỏi như vậy, đương nhiên chỉ đơn giản là hay cho hắn lại có thể quá thành thật như vậy thôi.
Thái Bình Vương cũng cười, quay đầu sang nhìn Đỗ Thư Dao: "Nàng muốn rồi hả?"
Đỗ Thư Dao chậc một tiếng: "Sao hả, ngươi muốn lừa ta để ta chủ động à?"
Thái Bình Vương lắc đầu: "Ta làm sao nỡ chứ."
Hắn nói xong, rúc vào trong chăn, khẽ nói: "Ta có thể dùng những cách khác giúp nàng, cam đoan nàng sẽ thích, có được không?"
Đỗ Thư Dao cũng không phải người ham sắc dục, vội vàng nắm tóc hắn: "Nói nghiêm chỉnh, đừng làm bừa."
Lúc này Thái Bình Vương mới nghiêng người nằm bên cạnh thân thể Đỗ Thư Dao, thẳng thắn nói: "Dao Dao, ta uống một toa thuốc, không ảnh hưởng sức khỏe, lại có thể khiến đàn ông không có cách nào sinh con được, chẳng qua sau khi uống xong, phải cấm chuyện phòng the một tháng."
Toàn thân Đỗ Thư Dao chấn động, đến giờ phút này, làm sao nàng có thể không biết có chuyện gì xảy ra với Thái Bình Vương chứ.
Một lát sau nàng thở dài một hơi, theo hơi thở này, có nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống tóc mai.
"Ngươi đó, đồ ngốc." Đỗ Thư Dao nói xong, hôn lên thái dương của Thái Bình Vương.
Thái Bình Vương cười, cực kỳ ngọt ngào, ánh mắt thông suốt thăm thẳm như nước mùa xuẩn, nụ cười trong nháy mắt như nghìn vạn hoa nở.
Thế giới này, có rất nhiều chuyện, trong mắt những người khác đều khó mà hiểu được, nhưng lý do đằng sau lại vô cùng đơn giản.
Đơn giản là người yêu ngươi, không nỡ để ngươi chịu khổ mà thôi.