Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170-171
Chương 170: Không cùng huyết thống
Chương 170: Không cùng huyết thống
Đường Hoan Thúc cùng Đường Nguyệt Y không hề biết anh đã từng kết hôn, cô ta hồi hộp chờ anh trả lời, từ nhỏ đến lớn cô ta lớn lên cùng anh nên Tiêu Thế Tu đối xử với cô ta cũng không xa cách nhưng cũng không phải là thân mật mà luôn giữ ở mức bạn bè.
Chờ đợi một hồi cuối cùng anh mới trả lời:
“Chú Đường, cháu xin lỗi, hiện tại cháu chỉ coi Nguyệt Y như em gái mà thôi.”
Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai cô ta vậy, cơ thể Đường Nguyệt Y đông cứng trên ghế. Đường Hoan Thúc cũng ngây người mất giây lát nhưng ông ta cũng không hề ép anh, ông ta nở nụ cười:
“Thế Tu, chắc là ta quá đã quá đường đột rồi.”
“Không sao đâu ạ chú Đường.”
Đường Hoan Thúc khéo léo chuyển chủ đề, bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hoà nhã, kết thúc ông ta cùng Đường Nguyệt Y tiễn anh ra về, cô ta đợi xe của anh đi khuất mới quay sang nói với ông ta:
“Ba, ban nãy là sao? Sao ba lại thay đổi ý kiến? Chỉ cần nói thêm một chút nữa biết đâu Thế Tu sẽ đồng ý.”
Chương 170: Không cùng huyết thống
Đường Hoan Thúc mắng cô:
“Cái con bé này, con còn không hiểu tính cách của thằng nhóc đó hay sao? Con càng ép nó thì nó sẽ càng kháng cự hơn thôi, chi bằng ngoài mặt bằng lòng bên trong âm thầm tìm cách để nó chịu trách nhiệm với con.”
Đường Nguyệt Y bấy giờ mới hiểu ra, cô ta vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông ta:
“Đúng là chỉ có ba là tốt nhất!”
Đường Hoan Thúc đưa tay lên xoa đầu con gái, đứa con gái nhỏ này của ông ta ngay từ bé đã dành tình cảm cho Tiêu Thế Tu, ông ta đâu phải không biết, nhưng lúc đó ông ta chỉ nghĩ là trẻ con đơn thuần thôi không ngờ cô ta lại nuôi dưỡng đoạn tình cảm đó cho tới tận bây giờ, mỗi ngày tình cảm đó dành cho anh lại tăng thêm, cũng chính vì anh mà cô ta từ bỏ đam mê làm ca sĩ của mình để theo học nghành quản trị kinh doanh, Đường Nguyệt Y hi vọng sau này có thể sánh bước cùng với anh…
“Được rồi, mai là sinh nhật con, mời Thế Tu đến đi, ba đã có cách.”
Ông ta nhếch môi cười, trong mắt hiện lên ý đồ ranh mãnh.
Chương 170: Không cùng huyết thống
Lâm Sơ Nguyệt đến bệnh viện thăm ông ngoại, cô khoác thêm một chiếc áo khóc mỏng bên ngoài để tránh doạ cho ông một phen, dù sao cũng là lần đầu mặc thế này, nhưng Lý Khuynh Ngang vẫn nhận ra.
“Cháu chuẩn bị đi dự tiệc à?”
“À…không ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt ấp a ấp úng lảng tránh ánh mắt ông, sau khi tỉnh lại thì sức khoẻ của ông rất tốt nên cô đã bớt lo lắng hơn.
Lý Khuynh Ngang nhận ra cô có điều gì đó khó nói nên cũng không bắt ép.
“Sơ Nguyệt, ông cần cháu giúp ông một chuyện.”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Ông cất con dấu của mình trong phòng của mẹ cháu cùng với một số giấy tờ chuyển nhượng lại tài sản cho cháu, cháu hãy quay trở về lấy nó đi, càng sớm càng tốt trước khi Lâm Chấn Xuyên phát hiện ra.”
Lần trước ông ta làm giả giấy tờ còn tự soạn thảo di chúc để ép Lý Khuynh Ngang ký vào nhưng không thành, lần này không thể để cho ông ta thành công được, Lâm Chấn Xuyên vẫn đang bù đầu để xoa dịu những tin đồn sau hôm sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, vậy nên phần lớn thời gian ông ta ở công ty chứ không ở nhà, Lý Đan Hà lúc này đang chuẩn bị đi mua sắm thì bất chợt chạm mặt Lâm Sơ Nguyệt.
Chương 170: Không cùng huyết thống
Lần trước ông ta làm giả giấy tờ còn tự soạn thảo di chúc để ép Lý Khuynh Ngang ký vào nhưng không thành, lần này không thể để cho ông ta thành công được, Lâm Chấn Xuyên vẫn đang bù đầu để xoa dịu những tin đồn sau hôm sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, vậy nên phần lớn thời gian ông ta ở công ty chứ không ở nhà, Lý Đan Hà lúc này đang chuẩn bị đi mua sắm thì bất chợt chạm mặt Lâm Sơ Nguyệt.
“Cô…cô là ai? Đến đây làm gì?”
Bà ta nhìn Lâm Sơ Nguyệt, hoài nghi, cô tháo kính râm xuống, cong môi cười nói:
“Chào mẹ kế, mới một thời gian không gặp đã quên con rồi sao?”
Lý Đan Hà giật mình, hét to:
“Lâm Sơ Nguyệt? Cô còn dám vác mặt về cái nhà này sao?!”
“Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không dám về?”
“Cô…người đâu, mau lôi con nhỏ xấc láo này ra khỏi đây ngay!”
Lý Đan Hà dùng ngón tay chỉ thằng vào mặt cô, mấy người hầu tiến lên nhưng lại bị lời nói của Lâm Sơ Nguyệt cảnh cáo:
“Tôi là đại tiểu thư của Lâm gia, ai dám đụng vào?”
“Đại tiểu thư?” Lý Đan Hà nhếch môi cười khẩy:
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đâu phải là con của Lâm gia mà đại tiểu thư gì ở đây?!”
Chương 170: Không cùng huyết thống
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đâu phải là con của Lâm gia mà đại tiểu thư gì ở đây?!”
Lâm Sơ Nguyệt từng bước áp sát bà ta, gương mặt cùng giọng nói lạnh như băng:
“Câu đó phải dành cho bà mới đúng, Lý Đan Hà! Lâm Phỉ Thuý đâu phải là con của bà với Lâm Chấn Xuyên, đúng không?”
Sắc mặt bà ta lập tức trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy:
“Mày…mày đừng có mà ăn nói linh tinh!”
Lâm Sơ Nguyệt cười, ghé sát vào tai bà ta nói nhỏ chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy:
“Lý Đan Hà, tôi nói linh tinh hay không bà là người hiểu rõ nhất! Năm xưa bà làm sao có thể có con với Lâm Chấn Xuyên được? Tại vì ông ta vốn dĩ bị vô sinh!”
Cơ thể Lý Đan Hà run lên bần bật, hai bàn tay nắm chặt với nhau, móng tay bấm sâu vào da thịt. Đúng vậy năm xưa vốn dĩ Lâm Chấn Xuyên bị vô sinh nhưng ông ta không chấp nhận sự thật này, còn đổ cho bà ta bị bệnh, cuối cùng bà ta lại cùng với một người đàn ông khác…lừa dối ông ta!
Lâm Sơ Nguyệt nhìn phản ứng đó của bà ta, nhớ lại những gì mà ông ngoại từng nói, quả nhiên Lâm Chấn Xuyên và cô không hề có quan hệ huyết thống, ông ta đã lừa mẹ cô làm bà mang thai với người đàn ông khác sau đó nhiễm nhiên trở thành người đứng đầu Lâm gia sau khi hãm hại mọi người trong gia đình cô.
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Lâm Sơ Nguyệt không biết đằng sau bức màn năm xưa còn ẩn chứa những bí mật động trời gì nữa, nếu như ông ngoại cũng ra đi theo mẹ thì giờ đây có lẽ Lâm Chấn Xuyên đã thành công chôn vùi tội ác đó rồi.
“Lý Đan Hà, bà lừa Lâm Chấn Xuyên, nếu như ông ta mà biết được sự thật này thì sẽ thế nào?”
Bà ta giật mình, hai mắt mở to hiện ra vẻ sợ hãi. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, nói tiếp:
“Tôi chỉ cần nói với ông ta một câu thôi rồi xét nghiệm ADN thì Lâm Chấn Xuyên sẽ biết được ngay thôi, bà nghĩ với tính cách của ông ta thì sẽ xử lý bà thế nào? Niệm tình cũ hay là…sẽ đuổi bà ra khỏi đây ngay lập tức hoặc tống bà vào tù?”
Cơ thể Lý Đan Hà run lên bần bật theo từng câu chữ của Lâm Sơ Nguyệt, bà ta há miệng mà cơ miệng đơ cứng chẳng nói được gì, trong lòng cô chẳng có một chút thương cảm nào, so với những gì mà mẹ cô phải chịu từ bọn chúng thì những lời này có là gì?!
Lý Đan Hà hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng mặt lên nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đừng có ở đây ăn nói hàm hồ, coi chừng không về được đâu!”
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Cô nhếch môi, cười lạnh:
“Bà định uy hiếp tôi sao?”
“Vì con gái tao thì cái gì tao cũng dám làm!”
Lâm Sơ Nguyệt nghe xong, bật cười to:
“Nói hay lắm! Lý Đan Hà, tôi cũng vì mẹ tôi nên cái gì tôi cũng dám làm!”
“Năm xưa bà cùng với Lâm Chấn Xuyên hại chết mẹ tôi, hại ông ngoại tôi, hại tôi tan cửa nát nhà, Lý Đan Hà bà nói xem tôi nên làm gì đây?”
Còn nỗi đau nào đau đớn hơn việc mất đi gia đình và người thân, còn bị chính người mà mình gọi là cha phản bội?
Sắc mặt Lý Đan Hà lúc xanh lúc trắng, biểu hiện bị cô kích động không ít, bà ta nghiến răng, ra lệnh cho người hầu:
“Mau lôi con nhỏ này ra ngoài! Đừng để nó ở đây ăn nói hàm hồ nữa!”
Bà ta trừng mắt quát lớn, mấy người hầu kia dù sao cũng ăn cơm dưới trướng bà ta nên nhanh chóng ở hai bên dồn sức lôi cô ra khỏi cửa.
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Bà ta trừng mắt quát lớn, mấy người hầu kia dù sao cũng ăn cơm dưới trướng bà ta nên nhanh chóng ở hai bên dồn sức lôi cô ra khỏi cửa.
Lâm Sơ Nguyệt lén lấy ngân châm trong túi xách ra, nhanh nhẹn châm trúng từng huyệt đạo trên người bọn họ, mấy người hầu đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn rồi ngã gục hết xuống dưới đất.
“Mày…”
Lý Đan Hà hoảng sợ lùi lại, Lâm Sơ Nguyệt cong môi:
“Hai người đúng là giống nhau nhỉ? Đến biểu cảm sợ hãi cũng giống y hệt nhau.”
“Mày nói gì?”
Lý Đan Hà sửng sốt trợn to mắt, hôm qua bà ta thấy Lâm Phỉ Thuý khóc lóc trong điện thoại sau đó sáng nay lại nói không có gì, ban nãy bà ta còn thấy cô ta ôm mặt nhốt mình trong phòng, hoá ra là do Lâm Sơ Nguyệt gây ra sao?
“Con nhỏ khốn kiếp này! Có phải mày đã làm gì Phỉ Thuý không?!”
Cô không hề giấu giếm mà trả lời:
“Tôi đã rạch mặt cô ta đấy.”
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
“Rạch mặt?”
Lý Đan Hà không tin nổi vào tai mình, bà ta biết Lâm Phỉ Thuý trân trọng vẻ ngoài của mình đến nhường nào, đối với con gái thì gương mặt là quan trọng nhất, nay lại bị huỷ dung…Lý Đan Hà không thể rha thứ cho Lâm Sơ Nguyệt được, bà ta vươn hai tay rồi lao tới cô, thanh âm gào thét:
“Con khốn! Hôm nay tao phải xé xác mày ra! Mày đã hãm hại con gái tao!”
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy lách người sang một bên, Lý Đan Hà vồ hụt còn bị ngã sõng soài trên đất, nhưng bà ta cứ như phát điên mà lao tới cô tiếp.
Cô không muốn ở đây phí thời gian với bà ta nhiều nên đã dùng ngân châm làm cho bà ta bất động, Lý Đan Hà nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm thù, vằn đỏ lên tia máu, Lâm Sơ Nguyệt sảng khoái bật cười:
“Lý Đan Hà, tôi không có thời gian để chơi đùa với bà, bà yên tâm đi, sau Lâm Phỉ Thuý sẽ đến lượt bà, từng người một các người sẽ phải chịu tội trước mặt mẹ tôi!”
Dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt liền quay người bỏ vào bên trong, Lý Đan Hà ú a ú ớ hét cũng không hét được, bà ta cắn chặt môi dưới tới nỗi bật máu.
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Lâm Sơ Nguyệt tìm phòng của mẹ, nhưng căn phòng đó đã bị khoá trái cửa, ổ khoá do để lâu ngày nên cũng rỉ sét đi nhiều, cô tìm một con sư tử bằng đá được đặt trên bệ gần đó, bê nó tới rồi đập vào khoá cửa.
Sau vài lần đập, ổ khoá liền bung ra, Lâm Sơ Nguyệt mở cửa đi vào, mùi không khí ẩm thấp và bụi bao xung quanh bỗng chốc xông vào mũi cô khiến cô hắt xì mấy lần liền.
Cô đi tới cửa sổ rồi mở rèm ra, ánh sáng mặt trời hắt vào bên trong căn phòng giúp cô nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Mọi đồ vật đều bị bụi phủ dày đặc, sau khi mẹ cô chết thì Lâm Chấn Xuyên đã cho đốt hết đồ đạc trong phòng đi chẳng để lại cái gì, đến một tấm ảnh cũng chẳng giữ lại được.
Lâm Sơ Nguyệt cố kìm nước mắt, cô hít sâu một hơi rồi theo lời ông ngoại, tìm viên gạch ông đã đánh dấu rồi bẩy nó lên. Cô không tốn nhiều sức để lật được nó ra, bên trong quả nhiên có giấy tờ và con dấu của ông, còn có một bức ảnh mẹ cô ôm cô trên đùi, vẻ mặt ẩn chứa nụ cười hạnh phúc.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve bức ảnh ố vàng, giọt nước mắt nóng hồi theo gò má rơi xuống, hai bả vai gầy khẽ run lên, đột nhiên giật mình một cái, Lâm Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy vụt qua người mình, sau đó tầm mắt phía trước bỗng chốc tối sầm….
Chương 170: Không cùng huyết thống
Chương 170: Không cùng huyết thống
Đường Hoan Thúc cùng Đường Nguyệt Y không hề biết anh đã từng kết hôn, cô ta hồi hộp chờ anh trả lời, từ nhỏ đến lớn cô ta lớn lên cùng anh nên Tiêu Thế Tu đối xử với cô ta cũng không xa cách nhưng cũng không phải là thân mật mà luôn giữ ở mức bạn bè.
Chờ đợi một hồi cuối cùng anh mới trả lời:
“Chú Đường, cháu xin lỗi, hiện tại cháu chỉ coi Nguyệt Y như em gái mà thôi.”
Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai cô ta vậy, cơ thể Đường Nguyệt Y đông cứng trên ghế. Đường Hoan Thúc cũng ngây người mất giây lát nhưng ông ta cũng không hề ép anh, ông ta nở nụ cười:
“Thế Tu, chắc là ta quá đã quá đường đột rồi.”
“Không sao đâu ạ chú Đường.”
Đường Hoan Thúc khéo léo chuyển chủ đề, bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hoà nhã, kết thúc ông ta cùng Đường Nguyệt Y tiễn anh ra về, cô ta đợi xe của anh đi khuất mới quay sang nói với ông ta:
“Ba, ban nãy là sao? Sao ba lại thay đổi ý kiến? Chỉ cần nói thêm một chút nữa biết đâu Thế Tu sẽ đồng ý.”
Chương 170: Không cùng huyết thống
Đường Hoan Thúc mắng cô:
“Cái con bé này, con còn không hiểu tính cách của thằng nhóc đó hay sao? Con càng ép nó thì nó sẽ càng kháng cự hơn thôi, chi bằng ngoài mặt bằng lòng bên trong âm thầm tìm cách để nó chịu trách nhiệm với con.”
Đường Nguyệt Y bấy giờ mới hiểu ra, cô ta vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông ta:
“Đúng là chỉ có ba là tốt nhất!”
Đường Hoan Thúc đưa tay lên xoa đầu con gái, đứa con gái nhỏ này của ông ta ngay từ bé đã dành tình cảm cho Tiêu Thế Tu, ông ta đâu phải không biết, nhưng lúc đó ông ta chỉ nghĩ là trẻ con đơn thuần thôi không ngờ cô ta lại nuôi dưỡng đoạn tình cảm đó cho tới tận bây giờ, mỗi ngày tình cảm đó dành cho anh lại tăng thêm, cũng chính vì anh mà cô ta từ bỏ đam mê làm ca sĩ của mình để theo học nghành quản trị kinh doanh, Đường Nguyệt Y hi vọng sau này có thể sánh bước cùng với anh…
“Được rồi, mai là sinh nhật con, mời Thế Tu đến đi, ba đã có cách.”
Ông ta nhếch môi cười, trong mắt hiện lên ý đồ ranh mãnh.
Chương 170: Không cùng huyết thống
Lâm Sơ Nguyệt đến bệnh viện thăm ông ngoại, cô khoác thêm một chiếc áo khóc mỏng bên ngoài để tránh doạ cho ông một phen, dù sao cũng là lần đầu mặc thế này, nhưng Lý Khuynh Ngang vẫn nhận ra.
“Cháu chuẩn bị đi dự tiệc à?”
“À…không ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt ấp a ấp úng lảng tránh ánh mắt ông, sau khi tỉnh lại thì sức khoẻ của ông rất tốt nên cô đã bớt lo lắng hơn.
Lý Khuynh Ngang nhận ra cô có điều gì đó khó nói nên cũng không bắt ép.
“Sơ Nguyệt, ông cần cháu giúp ông một chuyện.”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Ông cất con dấu của mình trong phòng của mẹ cháu cùng với một số giấy tờ chuyển nhượng lại tài sản cho cháu, cháu hãy quay trở về lấy nó đi, càng sớm càng tốt trước khi Lâm Chấn Xuyên phát hiện ra.”
Lần trước ông ta làm giả giấy tờ còn tự soạn thảo di chúc để ép Lý Khuynh Ngang ký vào nhưng không thành, lần này không thể để cho ông ta thành công được, Lâm Chấn Xuyên vẫn đang bù đầu để xoa dịu những tin đồn sau hôm sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, vậy nên phần lớn thời gian ông ta ở công ty chứ không ở nhà, Lý Đan Hà lúc này đang chuẩn bị đi mua sắm thì bất chợt chạm mặt Lâm Sơ Nguyệt.
Chương 170: Không cùng huyết thống
Lần trước ông ta làm giả giấy tờ còn tự soạn thảo di chúc để ép Lý Khuynh Ngang ký vào nhưng không thành, lần này không thể để cho ông ta thành công được, Lâm Chấn Xuyên vẫn đang bù đầu để xoa dịu những tin đồn sau hôm sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, vậy nên phần lớn thời gian ông ta ở công ty chứ không ở nhà, Lý Đan Hà lúc này đang chuẩn bị đi mua sắm thì bất chợt chạm mặt Lâm Sơ Nguyệt.
“Cô…cô là ai? Đến đây làm gì?”
Bà ta nhìn Lâm Sơ Nguyệt, hoài nghi, cô tháo kính râm xuống, cong môi cười nói:
“Chào mẹ kế, mới một thời gian không gặp đã quên con rồi sao?”
Lý Đan Hà giật mình, hét to:
“Lâm Sơ Nguyệt? Cô còn dám vác mặt về cái nhà này sao?!”
“Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không dám về?”
“Cô…người đâu, mau lôi con nhỏ xấc láo này ra khỏi đây ngay!”
Lý Đan Hà dùng ngón tay chỉ thằng vào mặt cô, mấy người hầu tiến lên nhưng lại bị lời nói của Lâm Sơ Nguyệt cảnh cáo:
“Tôi là đại tiểu thư của Lâm gia, ai dám đụng vào?”
“Đại tiểu thư?” Lý Đan Hà nhếch môi cười khẩy:
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đâu phải là con của Lâm gia mà đại tiểu thư gì ở đây?!”
Chương 170: Không cùng huyết thống
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đâu phải là con của Lâm gia mà đại tiểu thư gì ở đây?!”
Lâm Sơ Nguyệt từng bước áp sát bà ta, gương mặt cùng giọng nói lạnh như băng:
“Câu đó phải dành cho bà mới đúng, Lý Đan Hà! Lâm Phỉ Thuý đâu phải là con của bà với Lâm Chấn Xuyên, đúng không?”
Sắc mặt bà ta lập tức trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy:
“Mày…mày đừng có mà ăn nói linh tinh!”
Lâm Sơ Nguyệt cười, ghé sát vào tai bà ta nói nhỏ chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy:
“Lý Đan Hà, tôi nói linh tinh hay không bà là người hiểu rõ nhất! Năm xưa bà làm sao có thể có con với Lâm Chấn Xuyên được? Tại vì ông ta vốn dĩ bị vô sinh!”
Cơ thể Lý Đan Hà run lên bần bật, hai bàn tay nắm chặt với nhau, móng tay bấm sâu vào da thịt. Đúng vậy năm xưa vốn dĩ Lâm Chấn Xuyên bị vô sinh nhưng ông ta không chấp nhận sự thật này, còn đổ cho bà ta bị bệnh, cuối cùng bà ta lại cùng với một người đàn ông khác…lừa dối ông ta!
Lâm Sơ Nguyệt nhìn phản ứng đó của bà ta, nhớ lại những gì mà ông ngoại từng nói, quả nhiên Lâm Chấn Xuyên và cô không hề có quan hệ huyết thống, ông ta đã lừa mẹ cô làm bà mang thai với người đàn ông khác sau đó nhiễm nhiên trở thành người đứng đầu Lâm gia sau khi hãm hại mọi người trong gia đình cô.
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Lâm Sơ Nguyệt không biết đằng sau bức màn năm xưa còn ẩn chứa những bí mật động trời gì nữa, nếu như ông ngoại cũng ra đi theo mẹ thì giờ đây có lẽ Lâm Chấn Xuyên đã thành công chôn vùi tội ác đó rồi.
“Lý Đan Hà, bà lừa Lâm Chấn Xuyên, nếu như ông ta mà biết được sự thật này thì sẽ thế nào?”
Bà ta giật mình, hai mắt mở to hiện ra vẻ sợ hãi. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, nói tiếp:
“Tôi chỉ cần nói với ông ta một câu thôi rồi xét nghiệm ADN thì Lâm Chấn Xuyên sẽ biết được ngay thôi, bà nghĩ với tính cách của ông ta thì sẽ xử lý bà thế nào? Niệm tình cũ hay là…sẽ đuổi bà ra khỏi đây ngay lập tức hoặc tống bà vào tù?”
Cơ thể Lý Đan Hà run lên bần bật theo từng câu chữ của Lâm Sơ Nguyệt, bà ta há miệng mà cơ miệng đơ cứng chẳng nói được gì, trong lòng cô chẳng có một chút thương cảm nào, so với những gì mà mẹ cô phải chịu từ bọn chúng thì những lời này có là gì?!
Lý Đan Hà hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng mặt lên nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, mày đừng có ở đây ăn nói hàm hồ, coi chừng không về được đâu!”
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Cô nhếch môi, cười lạnh:
“Bà định uy hiếp tôi sao?”
“Vì con gái tao thì cái gì tao cũng dám làm!”
Lâm Sơ Nguyệt nghe xong, bật cười to:
“Nói hay lắm! Lý Đan Hà, tôi cũng vì mẹ tôi nên cái gì tôi cũng dám làm!”
“Năm xưa bà cùng với Lâm Chấn Xuyên hại chết mẹ tôi, hại ông ngoại tôi, hại tôi tan cửa nát nhà, Lý Đan Hà bà nói xem tôi nên làm gì đây?”
Còn nỗi đau nào đau đớn hơn việc mất đi gia đình và người thân, còn bị chính người mà mình gọi là cha phản bội?
Sắc mặt Lý Đan Hà lúc xanh lúc trắng, biểu hiện bị cô kích động không ít, bà ta nghiến răng, ra lệnh cho người hầu:
“Mau lôi con nhỏ này ra ngoài! Đừng để nó ở đây ăn nói hàm hồ nữa!”
Bà ta trừng mắt quát lớn, mấy người hầu kia dù sao cũng ăn cơm dưới trướng bà ta nên nhanh chóng ở hai bên dồn sức lôi cô ra khỏi cửa.
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Bà ta trừng mắt quát lớn, mấy người hầu kia dù sao cũng ăn cơm dưới trướng bà ta nên nhanh chóng ở hai bên dồn sức lôi cô ra khỏi cửa.
Lâm Sơ Nguyệt lén lấy ngân châm trong túi xách ra, nhanh nhẹn châm trúng từng huyệt đạo trên người bọn họ, mấy người hầu đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn rồi ngã gục hết xuống dưới đất.
“Mày…”
Lý Đan Hà hoảng sợ lùi lại, Lâm Sơ Nguyệt cong môi:
“Hai người đúng là giống nhau nhỉ? Đến biểu cảm sợ hãi cũng giống y hệt nhau.”
“Mày nói gì?”
Lý Đan Hà sửng sốt trợn to mắt, hôm qua bà ta thấy Lâm Phỉ Thuý khóc lóc trong điện thoại sau đó sáng nay lại nói không có gì, ban nãy bà ta còn thấy cô ta ôm mặt nhốt mình trong phòng, hoá ra là do Lâm Sơ Nguyệt gây ra sao?
“Con nhỏ khốn kiếp này! Có phải mày đã làm gì Phỉ Thuý không?!”
Cô không hề giấu giếm mà trả lời:
“Tôi đã rạch mặt cô ta đấy.”
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
“Rạch mặt?”
Lý Đan Hà không tin nổi vào tai mình, bà ta biết Lâm Phỉ Thuý trân trọng vẻ ngoài của mình đến nhường nào, đối với con gái thì gương mặt là quan trọng nhất, nay lại bị huỷ dung…Lý Đan Hà không thể rha thứ cho Lâm Sơ Nguyệt được, bà ta vươn hai tay rồi lao tới cô, thanh âm gào thét:
“Con khốn! Hôm nay tao phải xé xác mày ra! Mày đã hãm hại con gái tao!”
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy lách người sang một bên, Lý Đan Hà vồ hụt còn bị ngã sõng soài trên đất, nhưng bà ta cứ như phát điên mà lao tới cô tiếp.
Cô không muốn ở đây phí thời gian với bà ta nhiều nên đã dùng ngân châm làm cho bà ta bất động, Lý Đan Hà nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm thù, vằn đỏ lên tia máu, Lâm Sơ Nguyệt sảng khoái bật cười:
“Lý Đan Hà, tôi không có thời gian để chơi đùa với bà, bà yên tâm đi, sau Lâm Phỉ Thuý sẽ đến lượt bà, từng người một các người sẽ phải chịu tội trước mặt mẹ tôi!”
Dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt liền quay người bỏ vào bên trong, Lý Đan Hà ú a ú ớ hét cũng không hét được, bà ta cắn chặt môi dưới tới nỗi bật máu.
Chương 171: Cái gì cũng dám làm
Lâm Sơ Nguyệt tìm phòng của mẹ, nhưng căn phòng đó đã bị khoá trái cửa, ổ khoá do để lâu ngày nên cũng rỉ sét đi nhiều, cô tìm một con sư tử bằng đá được đặt trên bệ gần đó, bê nó tới rồi đập vào khoá cửa.
Sau vài lần đập, ổ khoá liền bung ra, Lâm Sơ Nguyệt mở cửa đi vào, mùi không khí ẩm thấp và bụi bao xung quanh bỗng chốc xông vào mũi cô khiến cô hắt xì mấy lần liền.
Cô đi tới cửa sổ rồi mở rèm ra, ánh sáng mặt trời hắt vào bên trong căn phòng giúp cô nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Mọi đồ vật đều bị bụi phủ dày đặc, sau khi mẹ cô chết thì Lâm Chấn Xuyên đã cho đốt hết đồ đạc trong phòng đi chẳng để lại cái gì, đến một tấm ảnh cũng chẳng giữ lại được.
Lâm Sơ Nguyệt cố kìm nước mắt, cô hít sâu một hơi rồi theo lời ông ngoại, tìm viên gạch ông đã đánh dấu rồi bẩy nó lên. Cô không tốn nhiều sức để lật được nó ra, bên trong quả nhiên có giấy tờ và con dấu của ông, còn có một bức ảnh mẹ cô ôm cô trên đùi, vẻ mặt ẩn chứa nụ cười hạnh phúc.
Lâm Sơ Nguyệt vuốt ve bức ảnh ố vàng, giọt nước mắt nóng hồi theo gò má rơi xuống, hai bả vai gầy khẽ run lên, đột nhiên giật mình một cái, Lâm Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy vụt qua người mình, sau đó tầm mắt phía trước bỗng chốc tối sầm….