Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Lễ thành hôn đã được ấn định xong, vả lại vội đến mức chỉ còn chưa tới một tuần lễ.
Dư Tử Cường mặt xám như tro nhìn Chung Mẫn Liên đang hí hửng ca hát viết thiếp mời, đột nhiên phảng phất thấy cuộc sống của bản thân mình rất tối tăm, không còn thấy được ánh sáng mặt trời nữa.
Ngay lúc này, người anh muốn gặp nhất chính là Đinh Tiểu Nhiên, tuy nhiên lại không gặp được.
"Tử Cường, con mau qua đây giúp mẹ xem một chút, còn thiếu người nào chưa mời không để mau chóng bổ sung thêm." Chung Mẫn Liên mãi lo đắm chìm trong niềm vui mình, căn bản không để ý đến tâm trạng tồi tệ của Dư Tử Cường.
"Tự mẹ xem là được rồi." Dư Tử Cường vô lực trả lời, cầm điện thoại di động ngẩn người, chuyện gì cũng không muốn làm hay đề cập tới.
"Đây là hôn lễ của con, con còn có thời gian rãnh rỗi ngẩn người sao, mau qua đây giúp một tay đi, bằng không thì đi tìm Tuyết Phi hàn huyên đôi câu để tăng thêm tình cảm."
"Mẹ ——"
"Rồi rồi rồi, mẹ không nói nữa để tự mình mẹ làm, không làm vướn bận cuộc sống của con, con muốn làm gì làm đi."
"Con ra ngoài hóng mát một chút." Dư Tử Cường không chịu đựng nổi bầu không khí ngột ngạt này, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới đi hai bước liền bị Chung Mẫn Liên gọi lại, "Đứng lại."
"Mẹ, không phải mẹ đã nói con muốn làm gì thì làm sao, sao giờ lại không cho con đi?"
"Trừ phi con không được đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, những chuyện khác mẹ không xen vào, đừng quên con đã hứa gì với mẹ."
"Nếu con đã hứa với mẹ, con nhất định sẽ làm được. Mẹ yên tâm con sẽ không đi tìm cô ấy, chẳng qua chỉ đi ra ngoài dạo quanh một chút." Dư Tử Cường nặng nề trả lời, tiếp tục đi ra ngoài cửa.
Lần này Chung Mẫn Liên không gọi anh lại, hưng phấn tiếp tục làm công việc của mình.
Sau khi Dư Tử Cường ra cửa, cố ý quay đầu lại nhìn sắc mặt ngật tràn hạnh phúc của Chung Mẫn Liên, điều này càng làm cho anh thấy hoảng sợ liền đóng cửa rời đi.
Xem ra cả ông trời cũng không chịu thay đổi sự thật anh phải cưới Hà Tuyết Phi.
Kể từ khi nhận được thiệp mời của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi, Đinh Tiểu Nhiên không bước ra khỏi cửa một bước, tự giam mình ở trong phòng không chịu ra ngoài, cũng không chịu liên lạc với bất cứ ai.
Lần này tự động Tạ Thiên Ngưng đến nhà tìm để hiểu cho rõ nguyên do, "Tiểu Nhiên, cậu thật sự định từ bỏ như vậy sao?"
"Không từ bỏ thì có thể làm gì được? Người ta đã sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ cậu muốn kêu mình đi vào lễ đường giành lại chú rễ sao?" Đinh Tiểu Nhiên cười khổ trả lời, sau đó mở ra hộc tủ bắt đầu thu dọn quần áo.
"Sao cậu lại thu dọn quần áo, cậu định rời khỏi nơi này sao?" Tạ Thiên Ngưng vừa thấy cô thu dọn quần áo, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Mình muốn đi du lịch vài ngày với cha mẹ để giải sầu quên đi phiền muộn, thuận tiện ăn mừng sinh nhật 28 tuổi của mình. Nếu không phải bên cạnh cậu còn có Phong Khải Trạch, mình nhất định sẽ dẫn cậu đi cùng, tiếc rằng bây giờ chẳng những cậu có chồng còn có con nữa, sợ là không thể theo mình rồi"
"Sự thật là cậu đang muốn lẫn tránh thực tế, chứ không phải muốn đi du lịch."
"Thiên Ngưng, cậu đừng nói nữa, mình không muốn nghe về chuyện này nữa đâu?"
"Vậy mình hỏi cậu thêm một lần nữa, có phải cậu thực lòng muốn quên Dư Tử Cường không?"
"Đúng vậy, mình đã quyết định chấm dứt với anh ấy, bắt đầu lại lần nữa." Đinh Tiểu Nhiên không chút do dự trả lời, hơn nữa còn trả lời rất kiên quyết không lộ ra chút bi thương nào.
Cô đã đau khổ quá nhiều, không muốn lại đau khổ thêm nữa.
Tạ Thiên Ngưng đi tới, ném hết toàn bộ quần áo trong va li ra, lớn tiếng nói: "Nếu cậu thật sự đã quyết định buông tay, vậy không cần trốn tránh nữa. Bắt đầu từ bây giờ cậu chính là tổng giám đốc điều hành của Phong Thị đế quốc, vào ngày sinh nhật 28 tuổi cũng chính là ngày cậu nhậm chức, mình và khỉ con sẽ đến công ty chào đón cậu."
"Thiên Ngưng, cậu nói thật đó chứ?" Đinh Tiểu Nhiên rất bất ngờ, có chút sợ với cí chức danh này, lo lắng chính mình không thể đảm đương nổi.
Phong Thị đế quốc là nơi không phải người bình thường có thể bước vào, hơn nữa cô vừa vào lập tức làm tổng giám đốc, quả thật quá nhanh rồi.
"Mình nói rất nghiêm túc, không giỡn đâu. Chuyến du lịch này cậu không được đi, ngoan ngoãn đến công ty mình làm."
"Thiên Ngưng, mình vào làm tổng giám đốc điều hành sẽ không ai tín nhiệm đâu, tất cả mọi người sẽ lời ra tiếng vào nói rằng mình dựa quan hệ để vào ——"
"Cậu chính là Đinh Tiểu Nhiên, còn sợ người khác lời ra tiếng vào sao? Cho dù cậu dựa vào quan hệ để vào thì đã sao? Người có thể dựa vào quan hệ để bước vào Phong Thị đế quốc, đó cũng chính là một loại bản lãnh."
Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Ngưng, thở dài nói: "Thiên Ngưng, mình phát hiện sau khi cậu sinh em bé xong, cách ăn nói rất có khí phách và quyết đoán đó nha."
"Đừng thay đổi chủ đề, hôm nay cậu ngoan ngoãn ở lại đây chuẩn bị, vài ngày nữa chuẩn bị đi làm, không được phép đi du lịch."
"A ——"
"A cái gì a, cứ quyết định vậy đi. Mình ra ngoài nói chuyện này với mẹ Đinh, hừm." Tạ Thiên Ngưng cương quyết không cho Đinh Tiểu Nhiên có cơ hội thối lui, liền đi ra bên ngoài tìm mẹ Đinh.
Đinh Tiểu Nhiên bất đắc dĩ thở dài, có chút mơ hồ không thể nghĩ ra, lại thấy Tạ Thiên Ngưng nói rất đúng, cái này đồng nghĩa với trốn tránh không muốn buông tay, nếu cô đã muốn quên sao không chịu buông bỏ hết tất cả chứ?
"Được, bỏ thì bỏ. Bắt đầu chuẩn bị tài liệu làm việc thôi." Đinh Tiểu Nhiên đã quyết định xong, không thu dọn hành lý nữa, mà chạy đến trước máy tính tra xem một số tài liệu để sau khi nhậm chức còn có chút tài liệu để làm việc.
Cô đang chuẩn bị tài liệu cho công việc, bên kia thì đang chuẩn bị cho hôn lễ, bất quá người chuẩn bị lại không phải Dư Tử Cường.
Một mình Dư Tử Cường lái xe dạo quanh không mục đích, trong lúc bất tri bất giác lại lái xe tới dưới lầu Đinh Tiểu Nhiên, nhưng không dám lên tìm cô, ngồi ở dưới lầu ngẩn người nhìn lên.
Vừa đúng lúc Tạ Thiên Ngưng ra khỏi nhà Đinh Tiểu Nhiên, thấy xe Dư Tử Cường đỗ ở bên ngoài, bất quá vẫn chưa xác định rõ có phải anh không, vì vậy bước tới xem thử một chút.
"Thiên Ngưng ——" Dư Tử Cường ngồi ở trong xe thấy Tạ Thiên Ngưng bước tới, liền quay kiếng xe xuống, chào hỏi cô, "Thiên Ngưng, sao chị lại ở chỗ này?"
Sau khi xác định là Dư Tử Cường, Tạ Thiên Ngưng liền mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế, giận dữ hỏi, "Dư Tử Cường, cậu đã muốn kết hôn với Hà Tuyết Phi rồi, sao còn tới đây hả?"
"Thật sự xin lỗi."
"Cậu đâu có lỗi gì với tôi, người cậu cần xin lỗi không phải tôi mà chính là Tiểu Nhiên."
"Ngoại trừ nói xin lỗi, tôi thật sự không biết nên nói gì. Thiên Ngưng, tôi thật sự là bất đắc dĩ, tôi không muốn cưới Hà Tuyết Phi, nhưng lại không thể không cưới cô ta." Dư Tử Cường bất lực gục lên trên tay lái, sắc mặt tràn đầy u sầu, cả người gầy gò tiều tụy đi rất nhiều.
Thấy anh như thế, Tạ Thiên Ngưng cũng không thể trách móc tiếp, thở dài nói: "Là do mẹ cậu ép cậu cưới Hà Tuyết Phi sao?"
"Ừm, mẹ lấy tánh mạng ra uy hiếp, tôi không thể không thỏa hiệp."
"Quả nhiên chuyện này thật sự rất khó, Chung Mẫn Liên nhắm đúng lợi thế của chính mình, nếu đổi tôi là cậu, e là cũng phải thỏa hiệp. Tử Cường, Hà Tuyết Phi đó có lai lịch thế nào tại sao mẹ cậu cứ ép cậu cưới cô ta? Tôi có kêu khỉ con đi điều tra Hà Tuyết Phi, qua mấy ngày nữa là sẽ có kết quả."
"Mẹ cô ta là bạn cũ của mẹ tôi, đã nhiều năm không gặp nhau. Nghe nói cả gia đình Hà Tuyết Phi đều sinh sống làm việc ở nước ngoài, thuộc gia đình rất giàu có, mỗi ngày cha cô ta chỉ lo bận rộn chuyện làm ăn căn bản không để ý tới chuyện gia đình, bây giờ còn đến Châu Phi xem cái mỏ than gì đó. Tôi thật sự không hiểu tuổi thọ của con người sống được bao lâu đâu, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, không phải đủ xài là tốt rồi sao?"
"Sinh trưởng ở nước ngoài, ở nước nào?"
"Chuyện này tôi không có hỏi nên không rõ, vả lại cũng không muốn hỏi." Dư Tử Cường vừa nhắc Hà Tuyết Phi, thái độ liền rất lạnh nhạt, tựa hồ không muốn nhắc tới cô ta.
Bất quá Tạ Thiên Ngưng lại không ngừng hỏi, "Tử Cường, cậu đã sắp kết hôn với người ta, tại sao không chịu tra xét lí lịch cho kỹ chứ?"
"Biết lí lịch cô ta nhiều thì có ích lợi gì, chỉ cần biết cô ta thuộc gia đình giàu có thì đã đủ thu phục mẹ tôi rồi."
"Cũng đúng." Không biết ở đất nuớc nào, xem ra việc điều tra lai lịch của Hà Tuyết Phi sẽ cần tốn thêm chút công sức rồi. Bất quá điều tra rõ cũng chưa chắc có lợi gì, giống như Tử Cường nói chỉ cần gia đình cô ta giàu có thì đã đủ thu phục Chung Mẫn Liên.
"Thiên Ngưng, chỉ có một mình chị tới đây sao, có cần tôi chở chị về không?" Dư Tử Cường không muốn nhắc nhiều về Hà Tuyết Phi, liền nói sang chuyện khác.
"Được, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm, mà tôi thì cũng ngại gọi khỉ con tới đón, cho nên cậu cứ chở tôi về nhà đi."
"Chà, chị là bà chủ nhỏ của Phong Thị đế quốc, cả chút tiền này chị cũng tính toán nữa sao?"
"Đừng có lải nhải, lái xe đi." Tạ Thiên Ngưng thắt dây an toàn, chờ Dư Tử Cường lái xe đi, ai ngờ đột nhiên có một cô gái chặn trước đầu xe.
Dư Tử Cường đang chuẩn bị khởi động xe, lại thấy có người chặn đường, đành vội vàng dừng xe lại.
Người chặn đường không phải ai khác, đó chính là Hà Tuyết Phi.
Hà Tuyết Phi chặn lại trước đầu xe, trông ánh mắt buồn bã mang theo chút giận dữ nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, giống như một cô gái điềm đạm đáng yêu đang kìm chế lửa giận khi bị người ta bắt nạt.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thái độ chịu đựng của Hà Tuyết Phi, lại nhìn sang Dư Tử Cường, bình thản hỏi: "Vợ chưa cưới của cậu đã tới, bước tiếp theo phải làm sao bây giờ?" vinhanh-lequydon.
"Còn làm gì nữa." Dư Tử Cường tức giận trả lời, cỡi dây đay an toàn ra, bước xuống xe.
Tạ Thiên Ngưng cũng cỡi dây đay an toàn ra bước xuống xe, muốn biết xem Hà Tuyết Phi này là người thế nào.
Hà Tuyết Phi oán giận nhìn Dư Tử Cường hỏi: "Chỉ còn vài ngày nữa anh đã kết hôn với em, sao bây giờ còn đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, chẳng lẽ anh không có chút nào để tâm đến cảm thụ của em sao?"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đến tìm Đinh Tiểu Nhiên hả?" Dư Tử Cường không vui phản bác, chẳng để chút mặt mũi nào cho Hà Tuyết Phi.
"Đây là dưới lầu nhà Đinh Tiểu Nhiên, anh không đến tìm cô ấy vậy anh đến đây làm gì?" Sau khi Hà Tuyết Phi nói xong liền đảo mắt nhìn sang Tạ Thiên Ngưng đang đứng bên cạnh, bởi vì không biết cô là ai cho nên suy đoán có chút sai lệch, "Thế nào, anh tìm được đối tượng mới rồi sao?"
"Đối tượng mới —— Hà Tuyết Phi, cô phải nhớ cho kỹ đừng có chọc giận cô gái này, bằng không dù cô có mười cái mạng cũng không bù đắp nổi đâu."
"Ý anh là muốn che chở cho đối tượng mới này sao?"
"Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ, nhưng nhớ đừng đụng vào cô gái này."
"Em——" Hà Tuyết Phi khúm núm cúi đầu, căn bản không có tính làm gì chỉ muốn biểu đạt bất mãn trong lòng mình thôi.
Nhưng sau đó lại xuất hiện thêm một người khác.