-
Chương 29
Thấy Phó Vân Hành trả lời, Bác Mộ Trì nghiêng đầu tưởng tượng dáng vẻ của anh lúc gõ mấy chữ này.
Chắc là đành chịu.
Nếu không bất ngờ, anh sẽ nhìn ra được cô tháo vòng cổ rồi nhét dưới gối đầu. Về phần có thể phát hiện là cô cố ý để lại hay không, phải chờ quan sát thực tế.
Nhắc đến chuyện này, Bác Mộ Trì buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mặt tràn đầy niềm vui.
“Lại có ý đồ gì xấu?” Đàm Thư tìm hai cuốn sách rồi trở về, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt dịu dàng đang tươi cười của cô, dáng vẻ trước mắt như có tình yêu.
Cô ấy khẽ “chậc” một tiếng, đè nặng giọng điệu rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Lên kế hoạch gài bẫy Phó Vân Hành?”
Từ trước đến nay Bác Mộ Trì không bí mật gì ở trước mắt cô ấy, cô cho cô ấy nhìn giao diện trò chuyện của hai người.
Xem xong, Đàm Thư im lặng.
Ánh mắt của cô ấy sáng quắc, nhìn người trước mặt, không biết nên nói gì?
“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Bác Mộ Trì thoải mái đón nhận sự đánh giá của cô ấy.
Đàm Thư im lặng, chậm chạp nói: “Phó Vân Hành có biết tiểu thanh mai của anh ấy nhiều tâm tư như vậy không? Cậu cố ý để vòng cổ ở đó?”
Bác Mộ Trì nhướng mày, khen cô ấy, “Không hổ là Đàm Thư từ nhỏ đã cấu kết làm việc xấu với mình, hiểu tớ thật.”
Đàm Thư nghẹn lời, “Ai cấu kết với cậu làm việc xấu?”
Rõ ràng lúc bé cô ấy cũng bị cô gài bẫy được chứ, mới không thể không tham gia với cô.
Bác Mộ Trì bật cười, mặt mày xinh đẹp lóa mắt, “Cậu đấy.”
Cô nghiêm túc nói.
“…” Đàm Thư tức giận liếc nhìn cô, lại lần nữa đưa đề tài nói chuyện về trên người Phó Vân Hành, chỉ điện thoại của cô rồi ra hiệu, “Cậu không trả lời anh ấy sao?”
Bác Mộ Trì: “Trả lời.”
Tuy nói như thế nhưng dáng vẻ của cô không gấp gáp chút nào.
Đàm Thư thấy cô rời khỏi WeChat, nhập tên hai khu dân cư trên app bản đồ rồi tìm kiếm khoảng cách.
Cô ấy liếc mắt, “Đây là?”
“Một là khu dân cư tớ đang ở, một là chỗ Phó Vân Hành ở.” Bác Mộ Trì nói, “Tớ muốn xem nếu như buổi sáng tớ chạy bộ, chạy bao lâu mới có thể tới.”
Đàm Thư: “…”
Cô ấy nhìn, mười hai km.
Hay lắm, cô ấy có cảm giác cả đời này mình cũng không thể bẫy người ta như Bác Mộ Trì.
Xem xong đường đi, Bác Mộ Trì mới rì rì trả lời Phó Vân Hành: [ Khi nào anh đến bệnh viện? Tối em qua anh có nhà không? ]
Phó Vân Hành trả lời tin nhắn rất nhanh: [ Khi nào em tới đây. ]
Bác Mộ Trì: [ Em và Đàm Thư đang ở bên ngoài, vẫn chưa chắc khi nào về. ]
Phó Vân Hành: [ 5 giờ anh đến bệnh viện. ]
Ca tối ở bệnh viện không bắt đầu sớm như vậy, nhưng theo thói quen Phó Vân Hành tới sớm hơn một chút, hỏi thăm tình hình của người bệnh từ bác sĩ phụ trách ca sáng, tiện thể buổi tối có bỗng phát sinh tình huống cũng có phương án xử lý trước. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tất nhiên đây cũng là dưới tình huống thời gian dư giả, anh có thể sắp xếp công việc của mình như vậy.
Bác Mộ Trì: [.]
Phó Vân Hành: [?]
Bác Mộ Trì không nói gì, đè nén giọng gửi cho anh một tin nhắn thoại trêu chọc: [ Bác sĩ Tiểu Phó, có cần em nhắc nhở anh một chút không, bây giờ đã 4 rưỡi rồi. ]
Nghe hết lời nói của Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành rất có qua có lại.
[ Không để ý. ] Anh dừng lại, giọng nói trầm trầm đáp lại cô, chọc ghẹo gọi cô một câu, [ Em gái Đâu Đâu. ]
Lỗ tai Bác Mộ Trì tê rần, ngay cả cổ họng cũng có hơi ngứa.
Phó Vân Hành cố ý à?
Anh không biết giọng nói của mình dễ nghe hả?
Sau khi nghe toàn bộ quá trình, Đàm Thư ngồi ở một bên rất kinh ngạc, cô ấy uống nửa cốc nước cho đỡ sợ, quay đầu nhìn Bác Mộ Trì nói: “Trước đây Phó Vân Hành cũng nói chuyện với cậu như vậy?”
Bác Mộ Trì ngơ ngác, mờ mịt gật gật đầu.
Đàm Thư: “Cậu mạnh thật.”
“Hả?” Bác Mộ Trì khó hiểu, “Nói thế là sao?”
“Giọng nói này của anh ấy, còn có thái độ trêu chọc của cậu, đến giờ cậu mới rung động vẫn chưa đủ vững vàng sao?” Đổi lại là cô ấy, đã thất thủ từ lâu rồi.
Ở phương diện sắc đẹp và giọng nói, Đàm Thư tự biết sức chống cự của mình.
“…”
Bác Mộ Trì không nói gì, “Lúc trước tớ cũng không liên hệ với anh ấy.”
Nghe vậy, Đàm Thư vỗ vỗ bả vai của cô, thở dài nói: “Thật đáng tiếc, cậu nên nói chuyện yêu đương với Phó Vân Hành khi anh ấy học cấp 3 chứ.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, để cô ấy tỉnh táo một chút, lúc Phó Vân Hành học cấp ba, cô mới học cấp hai.
Hai người họ mà thật sự yêu sớm, chân sẽ bị phụ huynh hai nhà đánh gãy.
Đàm Thư: “…Chắc chỉ có Phó Vân Hành gãy chân thôi, chắc là không ai dám đánh gãy chân cậu đâu.”
Bác Mộ Trì: “…”
Sự khác biệt này cũng không quá lớn.
Cuối cùng, Bác Mộ Trì suy nghĩ được hai phương án cho Phó Vân Hành chọn.
Một là Phó Vân Hành mang vòng cổ đến bệnh viện, buổi tối cô tới bệnh viện tìm anh, hai là cô hơi nhớ bánh bao trước tiểu khu nhà anh, sáng sớm mai cô chạy bộ qua đó lấy.
Phó Vân Hành chọn cái đầu tiên, nhưng vẫn báo trước với cô.
Nếu buổi tối đột ngột phát sinh tình huống, có thể cô đến bệnh viện cũng không lấy được.
Bác Mộ Trì cũng không để ý chuyện này, nhàn nhã tự tại trả lời: [ Không sao, nếu như anh bận thì coi như em đến bệnh viện đi dạo. ]
Phó Vân Hành: [… Ừm.]
-
5 rưỡi, Phó Vân Hành xuất hiện ở bệnh viện.
Lúc Vương Minh Hiên nhìn thấy anh, còn tưởng rằng đồng hồ thời gian của mình rối loạn.
“Sao cậu tới đây sớm vậy?” Vương Minh Hiên làm ca sáng, lúc này vẫn chưa tới giờ tan làm, nhưng vì lý do khoa của anh ấy không được coi là bận rộn, anh ấy tương đối thoải mái
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, “Rảnh thì cũng là rảnh?”
Vương Minh Hiên nghẹn lời.
Phó Vân Hành đưa đồ trong tay cho anh ấy, thản nhiên nói: “Lần trước cậu nhờ tôi hỗ trợ xem tài liệu của ca bệnh, tôi đọc rồi, tôi đã làm một bài phân tích đơn giản, thế nhưng tình huống cụ thể còn phải để người bệnh đến bệnh viện chụp lại lần nữa mới biết được.”
Sợ anh ấy lo lắng, Phó Vân Hành nói nhỏ, “Bài phân tích tôi nhờ đàn anh Thúc hỗ trợ rồi, có lẽ là mấy tình huống như vậy.”
Mấy ngày hôm trước, Vương Minh Hiên tìm Phó Vân Hành rồi nhờ hỗ trợ xem một ca bệnh.
Ca bệnh không ở khoa của anh ấy, là một người bà con xa của anh ấy, mấy năm trước đã làm phẫu thuật cắt u một lần, sau khi khôi phục bình thường, hiện giờ lại xuất hiện một vài triệu chứng khác.
Chuyên ngành của Phó Vân Hành là khoa giải phẫu thần kinh, trước mắt cũng đang thực tập ở khoa giải phẫu thần kinh, mặc dù thua kém bác sĩ lão làng có kinh nghiệm, nhưng nghiên cứu của anh ở phương diện này cũng không kém bác sĩ chính thức, thậm chí suy nghĩ và thử nghiệm của anh còn mạnh dạn hơn người bình thường.
Tất nhiên Vương Minh Hiên cũng không nhờ anh phẫu thuật giúp, chỉ là xem trước tình huống.
“Được.” Vương Minh Hiên nhận lấy, hích bả vai của anh, cười nói: “Cảm ơn.”
Phó Vân Hành: “Khách sáo rồi.”
Anh nói: “Không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Vương Minh Hiên đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Đúng rồi, thứ bảy tuần sau cậu có nghỉ không?”
Phó Vân Hành: “Có việc gì?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Vương Minh Hiên xấu hổ cười, “Bạn gái của tôi nói công việc quá vất vả, thứ bảy đi ra ngoài chơi, bảo tớ gọi cậu đi.”
Mạnh Mộng, bạn gái Vương Minh Hiên là sinh viên cùng trường với họ, chỉ có điều học ngành khác. Bạn gái anh ấy học ngành tài vụ kế toán.
Dù lúc đi học Phó Vân Hành không được xem là nhân vật làm mưa làm gió gì, nhưng chính xác cũng là nhân tài ưu tú khiến nhiều người ngưỡng mộ. Người nhớ thương anh cũng nhiều, bó tay không lấy được phương thức liên lạc của anh cũng rất nhiều.
Bạn cùng phòng của bạn gái Vương Minh Hiên chính là một trong số đó.
Thỉnh thoảng có một lần, mấy người tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm. Từ lần đầu tiên cô ta đã coi trọng Phó Vân Hành, mạnh mẽ tiến công theo đuổi anh, thế nhưng đóa hoa trên đỉnh núi cao khó hái, như vậy mấy năm đã qua mà cũng không có tiến triển gì.
Thứ bảy là sinh nhật của bạn cùng phòng Mạnh Mộng, lúc Mạnh Mộng hỏi cô ta muốn quà sinh nhật gì, cô ta nói muốn cùng đám Phó Vân Hành ăn một bữa cơm rồi đi ra ngoài chơi.
Mạnh Mộng bó tay, không đành lòng nhìn bạn cùng phòng đau lòng, chỉ có thể nhờ Vương Minh Hiên lại đây hỏi một chút.
Nếu Phó Vân Hành từ chối, vậy Mạnh Mộng cũng lực bất tòng tâm.
“Tôi đến làm bóng đèn?” Phó Vân Hành không để tâm hỏi.
Vương Minh Hiên hơi khựng lại, “Chắc chắn không chỉ có hai chúng tôi.”
Anh ấy nhìn Phó Vân Hành, giá trị kỳ vọng tăng lên, “Cuối tuần ra ngoài thả lỏng một chút cũng không có gì là không tốt.”
Phó Vân Hành liếc nhìn anh ấy một cái, biết ý nghĩ trong lòng anh ấy.
Anh thấp giọng nói: “Các cậu đi đi, tôi có việc.”
Vương Minh Hiên đang định hỏi chuyện, bị Phó Vân Hành nhìn, đành ép lời nói đã đến bên miệng trở về.
Thôi, thật ra trước lúc hỏi, anh ấy đã biết không nhiều hy vọng lắm.
……
Phó Vân Hành không để chuyện này trong lòng, sau khi trở lại khoa phẫu thuật thần kinh từ khoa của Vương Minh Hiên, lại tập trung ngồi ở trước máy tính tiếp tục sửa luận văn.
Không hiểu sao hôm nay anh không thể bình tĩnh ở trong nhà.
“Anh trai bác sĩ.” Bỗng chốc, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của một cô gái nhỏ.
Phó Vân Hành quay đầu nhìn, là cô bé nhỏ trong phòng bệnh chạy tới.
Anh ngẩn ra, cười đứng dậy rồi ngồi xổm trước mặt cô bé, “Sao lại chạy ra đây một mình?”
Cô gái nhỏ này là bệnh nhân tuần trước khoa của anh tiếp nhận, trước mắt còn đang theo dõi bệnh tình.
Cô bé vừa ngây thơ vừa hoạt bát, vừa vào ở ba bốn ngày đã có thể quen tất cả bác sĩ y tá trong khoa. Trong tất cả các bác sĩ y tá, cô bé thích nhất Phó Vân Hành, thích thứ hai là Triệu Hàng. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Y tá từng hỏi vì sao lại sắp xếp như vậy, đáp án cô bé đưa ra là Phó Vân Hành đẹp trai dịu dàng nhất, mà Triệu Hàng thú vị nhất, luôn mang đồ ăn cho cô bé.
Phó Vân Hành đẹp trai nhất thì tất cả mọi người đồng ý, nhưng nói anh dịu dàng nhất, thật ra các bác sĩ các y tá cũng không nghĩ như vậy.
Song họ cũng không ngăn cản cô bé thích Phó Vân Hành.
Nếu không cô bé lại làm nũng để chị y tá giúp cô bé đến phòng làm việc của Phó Vân Hành.
“Em không chạy ra một mình.” Cô bé tên là Thu Thu, lớn lên cực kì đáng yêu và thông minh, một đôi mắt to đen bóng giống như quả nho, con ngươi rất rực rỡ.
Cô bé chỉ chỉ bên ngoài, giọng sữa ngon ngọt nói: “Là chị y tá đưa em tới đây.”
Phó Vân Hành hiểu rõ, giơ tay lên sờ đầu cô bé, “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Nói đến đây, cô bé sờ bụng một cái, chớp đôi mắt nói: “Đói bụng.”
“…”
Nhìn dáng vẻ lúc này của cô bé, trong đầu Phó Vân Hành bỗng xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Anh nhớ khi còn bé Bác Mộ Trì cũng như thế này. Lượng vận động của cô lớn, cũng nhanh đói bụng hơn người bình thường, một ngày trừ ăn ba bữa sáng trưa chiều ra, còn phải có bữa phụ. Chỉ cần trễ một bữa cơm, cô sẽ ôm bụng kêu đói, cực kỳ khoa trương.
Bỗng chốc, Phó Vân Hành sửa lại suy nghĩ của mình.
Không riêng hồi nhỏ, thật ra hiện giờ Bác Mộ Trì cũng không thay đổi quá nhiều.
“Anh trai.” Thu Thu đưa bàn tay nhỏ nhắn múp thịt lên quơ quơ trước mặt anh, “Anh đang ngẩn người à?”
Phó Vân Hành dở khóc dở cười, nhìn cô bé rồi nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, “Em có biết ngẩn người là gì không?”
“Biết chứ.” Cô bé trả lời, “Mẹ thường xuyên nhìn em đến ngẩn người.”
Phó Vân Hành ngẩn ra, có chút khó chịu không nói nên lời.
Anh rũ mắt giấu đi cảm xúc dao động trong con ngươi, duỗi tay sờ đầu cô bé một cái, giọng điệu dịu dàng nói: “Muốn ăn gì, anh mua cho em có được không?”
Đôi mắt Thu Thu sáng bừng, như ngôi sao rực rỡ: “Em muốn ăn kem.”
“…”
Thấy Phó Vân Hành không nói lời nào, khóe miệng Thu Thu mím thành một đường thẳng, nhỏ giọng nói: “Anh trai, em không thể ăn sao?”
Mẹ cô bé sẽ không cho cô bé ăn.
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, dịu dàng nói: “Anh mua kẹo cho em ăn, được chứ?”
“Vậy em muốn ăn kẹo hồ lô.” Thu Thu lớn tiếng nói.
Đường nét trên mặt Phó Vân Hành dịu dàng hơn một chút, lên tiếng trả lời: “Được, mua kẹo hồ lô cho em.”
Trước cửa bệnh viện thường hay có các chú các chị bán kẹo hồ lô, Phó Vân Hành nói một tiếng với mẹ Thu Thu rồi nắm tay cô bé đi ra ngoài.
Bây giờ cô bé đang trong thời hạn theo dõi, tạm thời vẫn chưa quyết định phẫu thuật, tuổi quá nhỏ, bọn họ đều mong trị liệu cho cô bé trước. Với tuổi tác này của cô bé, có thể không làm phẫu thuật thì tốt nhất không nên động. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên so sánh mà nói, Thu Thư ở bệnh viện rất tự do.
Vẫn chưa tới giờ Phó Vân Hành làm việc, thời gian cũng là tự do.
Lúc Thúc Chính Dương tới, anh đang ra ngoài với Thu Thu.
Nghe thấy Thu Thu nói Phó Vân Hành định mua kẹo hồ lô cho cô bé, Thúc Chính Dương nhướng mày, lấy hai mươi tệ từ trong ví tiền ra, “Mua thêm hai cây đi, đây là anh Chính Dương mời em ăn.”
Hai bên trán Phó Vân Hành nhíu lại, nhìn Thúc Chính Dương, “Đàn anh, vậy cũng so đo?”
“Đó là đương nhiên.” Thúc Chính Dương nói: “Anh đang tranh thủ xếp thứ hai đấy.”
Anh ấy chỉ bảng xếp hạng bác sĩ Thu Thu thích nhất.
Phó Vân Hành cảm thấy anh ấy rất ngây thơ nhưng cũng không nhiều lời.
Thu Thu nghe hai người nói chuyện, trả lại tiền cho Thúc Chính Dương, “Mẹ nói không thể tùy tiện nhận tiền của anh chị.”
Thúc Chính Dương cười, khom lưng ngồi xổm xuống, “Này là anh Chính Dương mau kẹo hồ lô cho Thu Thu, em có thể nhận.”
“Không được không được.” Thu Thu chắp tay ra sau lưng không muốn nhận.
Thúc Chính Dương không có cách, chỉ có thể xin viện trợ từ Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành nhận lấy, “Không thể ăn nhiều kẹo hồ lô, anh cầm tiền của anh Chính Dương mua đồ chơi cho em được chứ”
Thu Thu chỉ là một cô bé, nghe được hai chữ “đồ chơi”, trên nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng, “Dạ!”
“…”
Chắc là đành chịu.
Nếu không bất ngờ, anh sẽ nhìn ra được cô tháo vòng cổ rồi nhét dưới gối đầu. Về phần có thể phát hiện là cô cố ý để lại hay không, phải chờ quan sát thực tế.
Nhắc đến chuyện này, Bác Mộ Trì buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mặt tràn đầy niềm vui.
“Lại có ý đồ gì xấu?” Đàm Thư tìm hai cuốn sách rồi trở về, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt dịu dàng đang tươi cười của cô, dáng vẻ trước mắt như có tình yêu.
Cô ấy khẽ “chậc” một tiếng, đè nặng giọng điệu rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Lên kế hoạch gài bẫy Phó Vân Hành?”
Từ trước đến nay Bác Mộ Trì không bí mật gì ở trước mắt cô ấy, cô cho cô ấy nhìn giao diện trò chuyện của hai người.
Xem xong, Đàm Thư im lặng.
Ánh mắt của cô ấy sáng quắc, nhìn người trước mặt, không biết nên nói gì?
“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Bác Mộ Trì thoải mái đón nhận sự đánh giá của cô ấy.
Đàm Thư im lặng, chậm chạp nói: “Phó Vân Hành có biết tiểu thanh mai của anh ấy nhiều tâm tư như vậy không? Cậu cố ý để vòng cổ ở đó?”
Bác Mộ Trì nhướng mày, khen cô ấy, “Không hổ là Đàm Thư từ nhỏ đã cấu kết làm việc xấu với mình, hiểu tớ thật.”
Đàm Thư nghẹn lời, “Ai cấu kết với cậu làm việc xấu?”
Rõ ràng lúc bé cô ấy cũng bị cô gài bẫy được chứ, mới không thể không tham gia với cô.
Bác Mộ Trì bật cười, mặt mày xinh đẹp lóa mắt, “Cậu đấy.”
Cô nghiêm túc nói.
“…” Đàm Thư tức giận liếc nhìn cô, lại lần nữa đưa đề tài nói chuyện về trên người Phó Vân Hành, chỉ điện thoại của cô rồi ra hiệu, “Cậu không trả lời anh ấy sao?”
Bác Mộ Trì: “Trả lời.”
Tuy nói như thế nhưng dáng vẻ của cô không gấp gáp chút nào.
Đàm Thư thấy cô rời khỏi WeChat, nhập tên hai khu dân cư trên app bản đồ rồi tìm kiếm khoảng cách.
Cô ấy liếc mắt, “Đây là?”
“Một là khu dân cư tớ đang ở, một là chỗ Phó Vân Hành ở.” Bác Mộ Trì nói, “Tớ muốn xem nếu như buổi sáng tớ chạy bộ, chạy bao lâu mới có thể tới.”
Đàm Thư: “…”
Cô ấy nhìn, mười hai km.
Hay lắm, cô ấy có cảm giác cả đời này mình cũng không thể bẫy người ta như Bác Mộ Trì.
Xem xong đường đi, Bác Mộ Trì mới rì rì trả lời Phó Vân Hành: [ Khi nào anh đến bệnh viện? Tối em qua anh có nhà không? ]
Phó Vân Hành trả lời tin nhắn rất nhanh: [ Khi nào em tới đây. ]
Bác Mộ Trì: [ Em và Đàm Thư đang ở bên ngoài, vẫn chưa chắc khi nào về. ]
Phó Vân Hành: [ 5 giờ anh đến bệnh viện. ]
Ca tối ở bệnh viện không bắt đầu sớm như vậy, nhưng theo thói quen Phó Vân Hành tới sớm hơn một chút, hỏi thăm tình hình của người bệnh từ bác sĩ phụ trách ca sáng, tiện thể buổi tối có bỗng phát sinh tình huống cũng có phương án xử lý trước. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tất nhiên đây cũng là dưới tình huống thời gian dư giả, anh có thể sắp xếp công việc của mình như vậy.
Bác Mộ Trì: [.]
Phó Vân Hành: [?]
Bác Mộ Trì không nói gì, đè nén giọng gửi cho anh một tin nhắn thoại trêu chọc: [ Bác sĩ Tiểu Phó, có cần em nhắc nhở anh một chút không, bây giờ đã 4 rưỡi rồi. ]
Nghe hết lời nói của Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành rất có qua có lại.
[ Không để ý. ] Anh dừng lại, giọng nói trầm trầm đáp lại cô, chọc ghẹo gọi cô một câu, [ Em gái Đâu Đâu. ]
Lỗ tai Bác Mộ Trì tê rần, ngay cả cổ họng cũng có hơi ngứa.
Phó Vân Hành cố ý à?
Anh không biết giọng nói của mình dễ nghe hả?
Sau khi nghe toàn bộ quá trình, Đàm Thư ngồi ở một bên rất kinh ngạc, cô ấy uống nửa cốc nước cho đỡ sợ, quay đầu nhìn Bác Mộ Trì nói: “Trước đây Phó Vân Hành cũng nói chuyện với cậu như vậy?”
Bác Mộ Trì ngơ ngác, mờ mịt gật gật đầu.
Đàm Thư: “Cậu mạnh thật.”
“Hả?” Bác Mộ Trì khó hiểu, “Nói thế là sao?”
“Giọng nói này của anh ấy, còn có thái độ trêu chọc của cậu, đến giờ cậu mới rung động vẫn chưa đủ vững vàng sao?” Đổi lại là cô ấy, đã thất thủ từ lâu rồi.
Ở phương diện sắc đẹp và giọng nói, Đàm Thư tự biết sức chống cự của mình.
“…”
Bác Mộ Trì không nói gì, “Lúc trước tớ cũng không liên hệ với anh ấy.”
Nghe vậy, Đàm Thư vỗ vỗ bả vai của cô, thở dài nói: “Thật đáng tiếc, cậu nên nói chuyện yêu đương với Phó Vân Hành khi anh ấy học cấp 3 chứ.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, để cô ấy tỉnh táo một chút, lúc Phó Vân Hành học cấp ba, cô mới học cấp hai.
Hai người họ mà thật sự yêu sớm, chân sẽ bị phụ huynh hai nhà đánh gãy.
Đàm Thư: “…Chắc chỉ có Phó Vân Hành gãy chân thôi, chắc là không ai dám đánh gãy chân cậu đâu.”
Bác Mộ Trì: “…”
Sự khác biệt này cũng không quá lớn.
Cuối cùng, Bác Mộ Trì suy nghĩ được hai phương án cho Phó Vân Hành chọn.
Một là Phó Vân Hành mang vòng cổ đến bệnh viện, buổi tối cô tới bệnh viện tìm anh, hai là cô hơi nhớ bánh bao trước tiểu khu nhà anh, sáng sớm mai cô chạy bộ qua đó lấy.
Phó Vân Hành chọn cái đầu tiên, nhưng vẫn báo trước với cô.
Nếu buổi tối đột ngột phát sinh tình huống, có thể cô đến bệnh viện cũng không lấy được.
Bác Mộ Trì cũng không để ý chuyện này, nhàn nhã tự tại trả lời: [ Không sao, nếu như anh bận thì coi như em đến bệnh viện đi dạo. ]
Phó Vân Hành: [… Ừm.]
-
5 rưỡi, Phó Vân Hành xuất hiện ở bệnh viện.
Lúc Vương Minh Hiên nhìn thấy anh, còn tưởng rằng đồng hồ thời gian của mình rối loạn.
“Sao cậu tới đây sớm vậy?” Vương Minh Hiên làm ca sáng, lúc này vẫn chưa tới giờ tan làm, nhưng vì lý do khoa của anh ấy không được coi là bận rộn, anh ấy tương đối thoải mái
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, “Rảnh thì cũng là rảnh?”
Vương Minh Hiên nghẹn lời.
Phó Vân Hành đưa đồ trong tay cho anh ấy, thản nhiên nói: “Lần trước cậu nhờ tôi hỗ trợ xem tài liệu của ca bệnh, tôi đọc rồi, tôi đã làm một bài phân tích đơn giản, thế nhưng tình huống cụ thể còn phải để người bệnh đến bệnh viện chụp lại lần nữa mới biết được.”
Sợ anh ấy lo lắng, Phó Vân Hành nói nhỏ, “Bài phân tích tôi nhờ đàn anh Thúc hỗ trợ rồi, có lẽ là mấy tình huống như vậy.”
Mấy ngày hôm trước, Vương Minh Hiên tìm Phó Vân Hành rồi nhờ hỗ trợ xem một ca bệnh.
Ca bệnh không ở khoa của anh ấy, là một người bà con xa của anh ấy, mấy năm trước đã làm phẫu thuật cắt u một lần, sau khi khôi phục bình thường, hiện giờ lại xuất hiện một vài triệu chứng khác.
Chuyên ngành của Phó Vân Hành là khoa giải phẫu thần kinh, trước mắt cũng đang thực tập ở khoa giải phẫu thần kinh, mặc dù thua kém bác sĩ lão làng có kinh nghiệm, nhưng nghiên cứu của anh ở phương diện này cũng không kém bác sĩ chính thức, thậm chí suy nghĩ và thử nghiệm của anh còn mạnh dạn hơn người bình thường.
Tất nhiên Vương Minh Hiên cũng không nhờ anh phẫu thuật giúp, chỉ là xem trước tình huống.
“Được.” Vương Minh Hiên nhận lấy, hích bả vai của anh, cười nói: “Cảm ơn.”
Phó Vân Hành: “Khách sáo rồi.”
Anh nói: “Không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Vương Minh Hiên đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Đúng rồi, thứ bảy tuần sau cậu có nghỉ không?”
Phó Vân Hành: “Có việc gì?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Vương Minh Hiên xấu hổ cười, “Bạn gái của tôi nói công việc quá vất vả, thứ bảy đi ra ngoài chơi, bảo tớ gọi cậu đi.”
Mạnh Mộng, bạn gái Vương Minh Hiên là sinh viên cùng trường với họ, chỉ có điều học ngành khác. Bạn gái anh ấy học ngành tài vụ kế toán.
Dù lúc đi học Phó Vân Hành không được xem là nhân vật làm mưa làm gió gì, nhưng chính xác cũng là nhân tài ưu tú khiến nhiều người ngưỡng mộ. Người nhớ thương anh cũng nhiều, bó tay không lấy được phương thức liên lạc của anh cũng rất nhiều.
Bạn cùng phòng của bạn gái Vương Minh Hiên chính là một trong số đó.
Thỉnh thoảng có một lần, mấy người tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm. Từ lần đầu tiên cô ta đã coi trọng Phó Vân Hành, mạnh mẽ tiến công theo đuổi anh, thế nhưng đóa hoa trên đỉnh núi cao khó hái, như vậy mấy năm đã qua mà cũng không có tiến triển gì.
Thứ bảy là sinh nhật của bạn cùng phòng Mạnh Mộng, lúc Mạnh Mộng hỏi cô ta muốn quà sinh nhật gì, cô ta nói muốn cùng đám Phó Vân Hành ăn một bữa cơm rồi đi ra ngoài chơi.
Mạnh Mộng bó tay, không đành lòng nhìn bạn cùng phòng đau lòng, chỉ có thể nhờ Vương Minh Hiên lại đây hỏi một chút.
Nếu Phó Vân Hành từ chối, vậy Mạnh Mộng cũng lực bất tòng tâm.
“Tôi đến làm bóng đèn?” Phó Vân Hành không để tâm hỏi.
Vương Minh Hiên hơi khựng lại, “Chắc chắn không chỉ có hai chúng tôi.”
Anh ấy nhìn Phó Vân Hành, giá trị kỳ vọng tăng lên, “Cuối tuần ra ngoài thả lỏng một chút cũng không có gì là không tốt.”
Phó Vân Hành liếc nhìn anh ấy một cái, biết ý nghĩ trong lòng anh ấy.
Anh thấp giọng nói: “Các cậu đi đi, tôi có việc.”
Vương Minh Hiên đang định hỏi chuyện, bị Phó Vân Hành nhìn, đành ép lời nói đã đến bên miệng trở về.
Thôi, thật ra trước lúc hỏi, anh ấy đã biết không nhiều hy vọng lắm.
……
Phó Vân Hành không để chuyện này trong lòng, sau khi trở lại khoa phẫu thuật thần kinh từ khoa của Vương Minh Hiên, lại tập trung ngồi ở trước máy tính tiếp tục sửa luận văn.
Không hiểu sao hôm nay anh không thể bình tĩnh ở trong nhà.
“Anh trai bác sĩ.” Bỗng chốc, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của một cô gái nhỏ.
Phó Vân Hành quay đầu nhìn, là cô bé nhỏ trong phòng bệnh chạy tới.
Anh ngẩn ra, cười đứng dậy rồi ngồi xổm trước mặt cô bé, “Sao lại chạy ra đây một mình?”
Cô gái nhỏ này là bệnh nhân tuần trước khoa của anh tiếp nhận, trước mắt còn đang theo dõi bệnh tình.
Cô bé vừa ngây thơ vừa hoạt bát, vừa vào ở ba bốn ngày đã có thể quen tất cả bác sĩ y tá trong khoa. Trong tất cả các bác sĩ y tá, cô bé thích nhất Phó Vân Hành, thích thứ hai là Triệu Hàng. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Y tá từng hỏi vì sao lại sắp xếp như vậy, đáp án cô bé đưa ra là Phó Vân Hành đẹp trai dịu dàng nhất, mà Triệu Hàng thú vị nhất, luôn mang đồ ăn cho cô bé.
Phó Vân Hành đẹp trai nhất thì tất cả mọi người đồng ý, nhưng nói anh dịu dàng nhất, thật ra các bác sĩ các y tá cũng không nghĩ như vậy.
Song họ cũng không ngăn cản cô bé thích Phó Vân Hành.
Nếu không cô bé lại làm nũng để chị y tá giúp cô bé đến phòng làm việc của Phó Vân Hành.
“Em không chạy ra một mình.” Cô bé tên là Thu Thu, lớn lên cực kì đáng yêu và thông minh, một đôi mắt to đen bóng giống như quả nho, con ngươi rất rực rỡ.
Cô bé chỉ chỉ bên ngoài, giọng sữa ngon ngọt nói: “Là chị y tá đưa em tới đây.”
Phó Vân Hành hiểu rõ, giơ tay lên sờ đầu cô bé, “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Nói đến đây, cô bé sờ bụng một cái, chớp đôi mắt nói: “Đói bụng.”
“…”
Nhìn dáng vẻ lúc này của cô bé, trong đầu Phó Vân Hành bỗng xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Anh nhớ khi còn bé Bác Mộ Trì cũng như thế này. Lượng vận động của cô lớn, cũng nhanh đói bụng hơn người bình thường, một ngày trừ ăn ba bữa sáng trưa chiều ra, còn phải có bữa phụ. Chỉ cần trễ một bữa cơm, cô sẽ ôm bụng kêu đói, cực kỳ khoa trương.
Bỗng chốc, Phó Vân Hành sửa lại suy nghĩ của mình.
Không riêng hồi nhỏ, thật ra hiện giờ Bác Mộ Trì cũng không thay đổi quá nhiều.
“Anh trai.” Thu Thu đưa bàn tay nhỏ nhắn múp thịt lên quơ quơ trước mặt anh, “Anh đang ngẩn người à?”
Phó Vân Hành dở khóc dở cười, nhìn cô bé rồi nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, “Em có biết ngẩn người là gì không?”
“Biết chứ.” Cô bé trả lời, “Mẹ thường xuyên nhìn em đến ngẩn người.”
Phó Vân Hành ngẩn ra, có chút khó chịu không nói nên lời.
Anh rũ mắt giấu đi cảm xúc dao động trong con ngươi, duỗi tay sờ đầu cô bé một cái, giọng điệu dịu dàng nói: “Muốn ăn gì, anh mua cho em có được không?”
Đôi mắt Thu Thu sáng bừng, như ngôi sao rực rỡ: “Em muốn ăn kem.”
“…”
Thấy Phó Vân Hành không nói lời nào, khóe miệng Thu Thu mím thành một đường thẳng, nhỏ giọng nói: “Anh trai, em không thể ăn sao?”
Mẹ cô bé sẽ không cho cô bé ăn.
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, dịu dàng nói: “Anh mua kẹo cho em ăn, được chứ?”
“Vậy em muốn ăn kẹo hồ lô.” Thu Thu lớn tiếng nói.
Đường nét trên mặt Phó Vân Hành dịu dàng hơn một chút, lên tiếng trả lời: “Được, mua kẹo hồ lô cho em.”
Trước cửa bệnh viện thường hay có các chú các chị bán kẹo hồ lô, Phó Vân Hành nói một tiếng với mẹ Thu Thu rồi nắm tay cô bé đi ra ngoài.
Bây giờ cô bé đang trong thời hạn theo dõi, tạm thời vẫn chưa quyết định phẫu thuật, tuổi quá nhỏ, bọn họ đều mong trị liệu cho cô bé trước. Với tuổi tác này của cô bé, có thể không làm phẫu thuật thì tốt nhất không nên động. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên so sánh mà nói, Thu Thư ở bệnh viện rất tự do.
Vẫn chưa tới giờ Phó Vân Hành làm việc, thời gian cũng là tự do.
Lúc Thúc Chính Dương tới, anh đang ra ngoài với Thu Thu.
Nghe thấy Thu Thu nói Phó Vân Hành định mua kẹo hồ lô cho cô bé, Thúc Chính Dương nhướng mày, lấy hai mươi tệ từ trong ví tiền ra, “Mua thêm hai cây đi, đây là anh Chính Dương mời em ăn.”
Hai bên trán Phó Vân Hành nhíu lại, nhìn Thúc Chính Dương, “Đàn anh, vậy cũng so đo?”
“Đó là đương nhiên.” Thúc Chính Dương nói: “Anh đang tranh thủ xếp thứ hai đấy.”
Anh ấy chỉ bảng xếp hạng bác sĩ Thu Thu thích nhất.
Phó Vân Hành cảm thấy anh ấy rất ngây thơ nhưng cũng không nhiều lời.
Thu Thu nghe hai người nói chuyện, trả lại tiền cho Thúc Chính Dương, “Mẹ nói không thể tùy tiện nhận tiền của anh chị.”
Thúc Chính Dương cười, khom lưng ngồi xổm xuống, “Này là anh Chính Dương mau kẹo hồ lô cho Thu Thu, em có thể nhận.”
“Không được không được.” Thu Thu chắp tay ra sau lưng không muốn nhận.
Thúc Chính Dương không có cách, chỉ có thể xin viện trợ từ Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành nhận lấy, “Không thể ăn nhiều kẹo hồ lô, anh cầm tiền của anh Chính Dương mua đồ chơi cho em được chứ”
Thu Thu chỉ là một cô bé, nghe được hai chữ “đồ chơi”, trên nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng, “Dạ!”
“…”