-
Chương 93
Bác Mộ Trì dán vào ngực anh, lúng ta lúng túng như vô tội: “Em không làm gì cả, em ngủ như vậy không thoải mái, em chỉ đang điều chỉnh tư thế thôi.”
Trán của Phó Vân Hành kéo căng, bóp mặt cô: “Thành thật lại đi.”
Bác Mộ Trì “à” lên, an phận được nửa phút, sau đó nâng mắt thổi vào tai anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Bảo… có phải anh có phản ứng rồi không.”
Một giây sau, miệng của Bác Mộ Trì bị chặn lại.
Phó Vân Hành không thể nhịn được nữa, tránh cái chân bị thương của cô đi, đè cô hôn một lúc lâu, khàn giọng hỏi: “Định nghịch bao lâu nữa?”
Báo Mộ Trì kéo áo anh: “Anh không giận nữa thì không nghịch nữa.”
Cô chớp mắt: “Anh thế này rồi thì không sao chứ? Có cần em giúp không?”
Phó Vân Hành: “Không cần đâu.”
Anh cố gắng để nét mặt của anh mềm đi, nhẫn nại nói: “Chờ vết thương của em lành rồi nói.”
“À.” Bác Mộ Trì gật đầu: “Vậy anh có muốn đi toilet không?”
Có phòng tắm đơn trong phòng bệnh vip.
Phó Vân Hành: “Không cần đâu, ngủ đi.”
“Được rồi.” Bác Mộ Trì có hơi tiếc nuối: “Vậy anh kìm nén như vậy sẽ không nghẹn đến mức hỏng chứ?”
Ánh mắt của Phó Vân Hành trầm xuống, ôm bờ eo của cô, không muốn trả lời: “Đi ngủ đi.”
Bác Mộ Trì hậm hực, nhắm mắt lại mấy giây, cô lại mở mắt ra một lần nữa, cẩn thận từng ly từng tí hỏi: “Muốn em giúp không?”
“...”
Sự thật chứng minh, vợ chồng đầu giường cãi nhau và cuối giường làm hoà cũng rất hợp với cặp yêu nhau.
Chí ít là khi áp dụng trên người Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì.
-
Hôm sau, Trì Lục đến đưa bữa sáng cho hai người, thấy hai người càng dính nhau hơn.
Bà ấy nhướng mày, cười như ngầm hiểu ý, cũng không nói gì.
Phó Vân Hành đi làm, Trì Lục đến bệnh viện ở với Bác Mộ Trì để giết thời gian.
Nhân thời gian dưỡng thương này, bà ấy còn mang cho Bác Mộ Trì không ít sách, để cô đọc lúc rảnh, tranh thủ sang năm còn tốt nghiệp.
Lúc nghỉ trưa, Phó Vân Hành nhận được điện thoại của Triệu Hàng.
“Em gái Mộ Trì bị thương à?”
Phó Vân Hành nhíu mày: “Hửm, làm sao cậu biết?”
Triệu Hàng: “Tôi nghe đồng nghiệp ở bệnh viện các cậu nói, nói là thiên tài trượt tuyết Bác Mộ Trì vào bệnh viện của cậu. Họ có biết cô ấy là bạn gái của cậu không?”
Phó Vân Hành cũng không rõ là họ có biết hay không: “Không chắc nữa.”
Anh nói: “Cậu muốn đến thăm cũng được.”
Triệu Hàng: “Sau khi tan làm tôi sẽ qua để thăm em gái Mộ Trì, cô ấy bị thương có nặng không?”
“Rách dây chằng cấp hai.” Giọng Phó Vân Hành nhàn nhạt: “Không phải phẫu thuật.”
Triệu Hàng: “Vậy là được.”
Anh ấy im lặng: “Sau khi tan làm tôi sẽ đến thăm cô ấy.”
Phó Vân Hành đồng ý.
Cúp điện thoại, Phó Vân Hành đi ra từ phòng bệnh của Bác Mộ Trì.
“Bác sĩ Tiểu Phó.”
Có đồng nghiệp gọi anh: “Anh cũng đi thăm Bác Mộ Trì à?”
Hôm qua tin tức Phó Vân Hành đi khám bệnh ở bệnh viện với Bác Mộ Trì có rất nhiều người không biết.
Phó Vân Hành hơi giật mình: “Mọi người muốn đi thăm cô ấy à?”
Có điều dưỡng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng thế, bọn tôi rất thích cô ấy, biết cô ấy đến bệnh viện của chúng ta nên muốn đi thăm.”
Phó Vân Hành hơi dừng lại, gật nhẹ: “Vậy à.”
Anh không hỏi nhiều nữa, nhưng không phủ nhận việc mình đi thăm Bác Mộ Trì.
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn tới cửa phòng bệnh của Bác Mộ Trì.
Nhìn thấy anh, Trì Lục cất tiếng chào, nhìn về phía người đi theo phía sau anh: “Đây là?”
Phó Vân Hành: “Họ nói muốn đến thăm Đâu Đâu.”
Trì Lục hơi sửng sốt, cười hỏi: “Được.”
Bà ấy quay đầu nhìn Bác Mộ Trì: “Gặp đồng nghiệp của Vân Bảo không con?”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, đầu óc mấy người đồng nghiệp của Phó Vân Hành mơ hồ. Hình như họ nghe hiểu gì đó, mà lại như không nghe hiểu.
Bác Mộ Trì “à” lên: “Được ạ.”
Phó Vân Hành đáp lại, nhìn về đồng nghiệp đang lóe lên sự mờ mịt: “Đi vào đi.”
Đồng nghiệp ngơ ngác vào phòng bệnh, nhìn thấy gương mặt không trang điểm vẫn xinh đẹp, tươi tắn của Bác Mộ Trì, có y tá nhỏ la lên: “Trời ơi, em Mộ Trì ơi, ngoài đời chị còn đẹp hơn trên tivi.”
Bác Mộ Trì cười: “Cảm ơn.”
Mọi người lao nhao khen Bác Mộ Trì.
Sau khi khen xong, có người chú ý tới Phó Vân Hành đi sang bên cạnh rót nước như ở quen rồi, sau đó đưa cho cô uống.
Mọi người đồng loạt nhìn cảnh này, thật sự không thể kìm nén được nữa, tò mò hỏi: “Bác sĩ Tiểu Phó, anh với em gái Mộ Trì… có quan hệ gì thế?”
Phó Vân Hành nhướng mày, liếc nhau với Bác Mộ Trì, thản nhiên nói: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Mọi người: “!!!”
???
Sau khi ngạc nhiên xong, các đồng nghiệp biết là không được quấy rầy Bác Mộ Trì nên đã lục đục rời khỏi.
Sau khi mọi người đi, Trì Lục cũng nói là muốn ra bên ngoài hóng gió, để hai người trò chuyện một lúc.
Bác Mộ Trì nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp của anh, cười một lúc lâu, sau đó mới nói với Phó Vân Hành: “Bác sĩ Tiểu Phó à.”
“Hửm?” Phó Vân Hành cũng đang nhìn cô: “Buổi trưa ăn gì?”
“Canh gà hầm của dì Dương.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Đồng nghiệp của anh biết em là bạn gái của anh rồi, có ảnh hưởng gì đến độ nổi tiếng của anh trong bệnh viện không?”
Phó Vân Hành: “Ảnh hưởng thì ảnh hưởng.”
Anh không quan tâm.
Bác Mộ Trì hết sức vui mừng, vểnh môi lên, đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng.
“Em ăn cơm xong còn chưa rửa mặt.” Cô thúc giục Phó Vân Hành: “Anh mau rửa mặt giúp em, nhỡ buổi chiều đồng nghiệp của anh lại đến thăm, em không thể mang khuôn mặt này ra gặp họ được.”
Phó Vân Hành nhìn cô một hồi lâu: “Rất xinh rồi mà.”
“Có dầu đấy.” Bác Mộ Trì nhấn mạnh điểm quan trọng
Phó Vân Hành không có cách, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn mặt rồi chuẩn bị lau mặt cho cô.
Hai người quá chuyên tâm rửa mặt, cũng không chú ý tới nhóm đồng nghiệp nhận được tin tức đầu tiên đã đến gần cửa rồi.
Lúc mấy người đang xoắn xuýt trốn tránh có nên đẩy cửa đi vào hay không, đã thấy bác sĩ Phó dịu dàng mà họ chưa từng gặp tự lau mặt cho bạn gái, lau xong anh còn cúi đầu hôn bạn gái.
Mọi người cực kỳ khiếp sợ, lại nhìn thấy Bác Mộ Trì chủ động giơ tay lên, ôm lấy cổ bác sĩ Phó.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bệnh bị quần chúng vây xem đẩy ra.
Hai người đang hôn nhau nghe được tiếng động, nhìn về phía cửa trước.
Yên lặng một lát.
Đồng nghiệp Phó Vân Hành quen ngại ngùng chào hỏi với hai người, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng bệnh, nói lắp: “Các cậu tiếp tục…. tiếp tục đi.”
Cửa lại được đóng lại.
Bác Mộ Trì ngớ ra một lúc, nói một câu: “Xong rồi, không còn mặt mũi làm người nữa.”
Nghe nói vậy, không hiểu sao Phó Vân Hành hơi buồn cười.
Anh đưa tay gõ xuống đầu Bác Mộ Trì, “Là anh hôn em trước.”
“Vậy cũng không giống?”
Phó Vân Hành lại cúi đầu hôn khóe môi cô một cái.
Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút, thấy buồn cười: “Được rồi, anh nói không giống thì không giống.”
“Ừ.” Phó Vân Hành dừng một xíu, cúi đầu hỏi: “Có muốn hôn lại không?”
“...Muốn.”
Ánh sáng bên ngoài phòng chiếu vào, ánh nắng lại ấm áp.
Phó Vân Hành cúi đầu rồi thành kính hôn cô, Hình ảnh vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp.
-
Sau nửa tháng Bác Mộ Trì nằm viện, cô bắt đầu xuống giường vận động.
Cô không dám quá liều, thỉnh thoảng chỉ có thể vịn tường đi một xíu.
Chuyện đang dưỡng thương, cô rất nghe lời bác sĩ và Phó Vân Hành, không nên quá độ, tuyệt đối không vượt quá giới hạn.
Phần kiên trì và nghe lời này của cô, cho phép một tháng sau cô có thể đi lại bình thường.
Chỉ là vẫn không thể tập luyện quá mức.
Bác Mộ Trì xuất viện chưa đến ba ngày, ngày phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí mà cô đồng ý lúc trước đã đến.
Có điều nơi chụp không ở Bắc Thành, mà là ở Sùng Lễ cô quen thuộc.
Nơi tuyết bay đầy trời.
Phó Vân Hành lo lắng cô đi theo tập thể, cô ý xin nghỉ hai ngày đi cùng cô.
Biết chuyện này, Bác Mộ Trì còn cười bảo anh dính người, cô chỉ phỏng vấn mà thôi nên không sao cả.
Phó Vân Hành cam chịu để cô nói mình dính người, kiên quyết theo cô.
Tạp chí thuê một gian nhà gỗ nhỏ, dùng làm nơi chụp hình và phỏng vấn.
Lúc Bác Mộ nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ, cô đã yêu ngay lập tức.
Cô rất thích kiểu chất liệu giống pha lê này, cả căn nhà được gỗ bao bọc.
Lò sưởi âm tường trong phòng đang cháy, rất có bầu không khí.
Sau khi tổng biên tập hỏi ý kiến của cô, nói có muốn ra bên ngoài chụp ảnh nhóm hay không.
Bác Mộ Trì không có ý kiến.
Chụp xong ảnh bên ngoài nhà, đoàn người trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Bác Mộ Trì ngồi xuống phía cửa sổ sát sàn, nhìn thấy bông tuyết đang tung bay bên ngoài, khóe môi cô cong lên.
Lúc bọn họ đến bên này, tuyết đang rơi.
Trên đầu rồi trên vai họ toàn có bông tuyết rơi xuống.
Sợ cô chụp ảnh nhiều sẽ mệt mỏi, tổng biên tập rất săn sóc mà lên phỏng vấn.
Bác Mộ Trì nhận lấy cốc nước ấm Phó Vân Hành đưa cho cô, cười khanh khách nhìn tổng biên tập ngồi trước mặt cô, quy củ trả lời vấn đề cô ấy đặt ra.
Thực ra đa số vấn đề đều triển khai xoay quanh thân phận vận động viên của cô.
Có kế hoạch nghề nghiệp, mong đợi vào tương lai, cũng có nỗi đau xót của nghề.
Rất nhiều, rất nhiều.
Sau khi buổi phỏng vấn nghề nghiệp kết thúc, tổng biên tập cười nhìn cô: “Chị có thể hỏi em gái Mộ Trì mấy vấn đề cá nhân không?”
Bác Mộ Trì khẽ run: “Có thể ạ.”
Tổng biên tập liếc nhìn Phó Vân Hành đang ở một bên mà không vào trong, mỉm cười hỏi: “Sao em và bạn trai quen nhau?”
“Chúng em là thanh mai trúc mã.” Bác Mộ Trì không giấu diếm, “Từ lúc sinh ra đã quen biết.”
Con mắt của tổng biên tập sáng lên, “Vậy có phải quan hệ từ nhỏ đến lớn rất tốt?”
“Hồi nhỏ tốt lắm.” Bác Mộ Trì thành thật trả lời, “Nhưng sau khi em vào đội tuyển quốc gia, chúng em ít khi liên lạc.”
Tổng biên tập ngầm hiểu: “Sau đó thì phải ở chung với nhau?”
“Năm ngoái.” Bác Mộ Trì nói.
Tổng biên tập cười, “Lúc em đoạt giải ở Thế vận hội mùa đông, em có nói cho mọi người rằng mình có bạn trai, là quyết định tạm thời hay đã dự tính từ trước?”
“Lúc trước đã suy nghĩ kỹ.”
Cô đưa mắt sang, đối diện với tầm mắt của người cách đó không xa.
Tình ý lan tỏa xung quanh hai người.
Tổng biên tập nhịn cười, “Lúc đó sau khi em công khai tình yêu, tất cả mọi người đều nói em gái Mộ Trì rất lãng mạn, chắc hẳn bạn trai em rất hạnh phúc.
“Là em rất hạnh phúc.”
Bác Mộ Trì cười, đôi mắt cong cong trả lời.
“Lại một câu hỏi nữa, tại sao em lại muốn nói với mọi người về mối quan hệ của mình khi bạn giành chức vô địch?”
Bác Mộ Trì yên lặng một lúc, chân thành nói: “Bởi vì em không chỉ muốn trở thành một vận động viên bước vào sân trượt tuyết với lá cờ đỏ năm sao trên vai, em càng muốn bạn trai nhìn thấy mình.”
Kể từ ngày quyết định đi trượt tuyết, cô đã muốn trở thành vận động viên trượt tuyết giỏi nhất. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Và bây giờ, cô có thêm một nguyện vọng nữa.
Cô không chỉ muốn trở thành sắc màu chói lọi trong tuyết trắng, mà còn muốn trở thành người duy nhất trong mắt Phó Vân Hành.
Nghe được câu trả lời của cô, tổng biên tập không khỏi cảm khái: “Bên trong Mộ Trì có một trái tim lãng mạn.”
Cô ấy đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi khác: “Đối với em mà nói, lãng mạn là gì?”
Bác Mộ Trì nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liếc nhìn Phó Vân Hành, lại quay đầu nhìn bông tuyết rơi bên ngoài, nhẹ giọng trả lời: “Là bạn trai em và trượt tuyết.”
Với cô mà nói, lãng mạn chính là Phó Vân Hành và trượt tuyết.
Nghe vậy, ý cười đáy mắt tổng biên tập càng đậm hơn.
“Đó là câu trả lời lãng mạn nhất mà chị từng nghe.” Cô ấy hỏi: “Bạn trai trả lời câu hỏi này tương đối chung chung, em cảm thấy bạn trai làm gì thì mới lãng mạn, hay không cần làm gì?”
Bác Mộ Trì: “Không cần làm gì.”
Cô nghiêm túc nói: “Đối với em, sự tồn tại của anh ấy là điều lãng mạn nhất trên đời.”
...
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, tổng biên tập và nhân viên đã ăn gần một tấn cơm chó.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Bác Mộ Trì lại đi thay quần áo và chụp nhiều kiểu ảnh khác.
Đến lúc cuối, tổng biên tập đã hỏi ý kiến Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì, chụp một bộ ảnh cho họ.
Trời tối dần, hai người họ đang ngồi bên lò sưởi, một bên là cây thông giáng sinh nhỏ, còn có một quả cầu pha lê với những bông tuyết bay. Bên ngoài cửa sổ, khi Bác Mộ Trì đang chụp ảnh, Phó Vân Hành đã làm một người tuyết nhỏ cho cô ở bên ngoài.
Hai người ngồi cạnh nhau, Bác Mộ Trì tựa vào vai Phó Vân Hành, hai người nhìn tuyết đột nhiên rơi dày đặc ngoài cửa sổ.
Mọi thứ thật yên tĩnh và đẹp đẽ.
Ngọn lửa trong lò sưởi cháy không ngừng.
Chẳng biết lúc nào, hai người đã vẽ hai nhân vật hoạt hình trên ô cửa kính mờ sương, bọn họ ngồi tựa vào vai nhau, giống hai người họ lúc này vậy.
Chứng kiến cảnh này, mọi người trong tổ tòa soạn đều xúc động.
Với bọn họ mà nói, khung cảnh này là sự tồn tại lãng mạn nhất hôm nay.
-
Đêm hôm đó, buổi chụp ảnh kết thúc.
Ngày hôm sau, trở về từ tạp chí Tiên Phong, Phó Vân Hành còn hơn nửa ngày nghỉ, nên cùng Bác Mộ Trì đi dạo xung quanh.
Đi loanh quanh một vòng, hai người lần nữa trở lại căn nhà gỗ chưa rút hợp đồng thuê.
Phó Vân Hành tự mình xuống bếp nấu bữa trưa cho cô.
Sau khi ăn xong, hai người lên lầu ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, Phó Vân Hành gọi cô: “Đâu Đâu.”
Bác Mộ Trì: “Hửm?”
Phó Vân Hành nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chúng ta đi du lịch đi.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra: “Anh có thời gian sao?”
Phó Vân Hành siết chặt tay cô, đan xen mười ngón tay với cô: “Ừm.”
Bác Mộ Trì cười: “Được.”
Cô tò mò: “Sao đột nhiên nói chuyện này?”
“Không phải đột nhiên.”
Đây là điều mà Phó Vân Hành đã nghĩ đến trước đây.
“Em muốn đi đâu?”
Phó Vân Hành hỏi.
Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Phó Vân Hành yên lặng một lúc, ra hiệu cho cô nhìn ngoài cửa sổ: “Anh muốn đưa em đi ngắm tuyết.”
Bác Mộ Trì nhịn cười, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm: “Nhưng bây giờ chúng ta đang ngắm tuyết mà.”
“Anh biết.” Phó Vân Hành trả lời.
Nhưng anh vẫn muốn đưa cô đi ngắm tuyết.
Bởi vì anh muốn mỗi ngày của cô đều lãng mạn.
Em nói anh và trượt tuyết là điều lãng mạn nhất đối với mình.
Vậy anh muốn anh và trượt tuyết tồn tại vĩnh viễn trong trái tim em, mỗi ngày đều xuất hiện trong ánh mắt của em, để cho em nhìn thấy, để cho em cảm nhận.
Bác Mộ Trì biết tấm lòng của Phó Vân Hành.
Cô cười dịu dàng đồng ý: “Được, vậy chúng ta sẽ đi ngắm tuyết.”
Đột nhiên, giờ phút này, cô chợt nhớ tới [Phù Sinh Lục Ký] mà cô đã đọc. Lúc ấy, khi nhìn quyển sách đó, Bác Mộ Trì cảm thấy khó hiểu, khó đọc. Nhưng đến khi nhìn thấy một câu trong sách, trái tim cô bỗng lặng đi.
Trong sách viết—— trong đêm tuyết, đốt lò sưởi, dựa sát vào nhau, lắng nghe tuyết rơi.
Khi nhìn thấy nó, Bác Mộ Trì nghĩ, một ngày nào đó cô yêu, cô nhất định phải cùng người mình thích trong đêm tuyết, dựa sát vào nhau, nghe âm thanh tuyết rơi xuống bên ngoài, ngắm tuyết tô điểm cho thế giới đầy màu sắc, điểm tô bằng những màu sắc sạch sẽ nhất.
Nghĩ đến cảnh đó, Bác Mộ Trì nghiêng người nhìn người bên cạnh, dựa vào vai anh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành cúi đầu nhìn cô: “Muốn nói cái gì?”
Bác Mộ Trì khẽ chớp mắt, nói: “Em thật sự thích anh.”
Phó Vân Hành ngơ ra, hôn khóe môi cô, nói với cô: “Anh yêu em.”
Anh nguyện thề dưới sông núi băng tuyết này, kiếp này anh chỉ yêu một mình cô.
Anh muốn cùng cô ngắm tuyết trên thế giới này, và chờ ngân hà tỏa sáng.
Bên cạnh cô đến hết cuộc đời.
Trán của Phó Vân Hành kéo căng, bóp mặt cô: “Thành thật lại đi.”
Bác Mộ Trì “à” lên, an phận được nửa phút, sau đó nâng mắt thổi vào tai anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Bảo… có phải anh có phản ứng rồi không.”
Một giây sau, miệng của Bác Mộ Trì bị chặn lại.
Phó Vân Hành không thể nhịn được nữa, tránh cái chân bị thương của cô đi, đè cô hôn một lúc lâu, khàn giọng hỏi: “Định nghịch bao lâu nữa?”
Báo Mộ Trì kéo áo anh: “Anh không giận nữa thì không nghịch nữa.”
Cô chớp mắt: “Anh thế này rồi thì không sao chứ? Có cần em giúp không?”
Phó Vân Hành: “Không cần đâu.”
Anh cố gắng để nét mặt của anh mềm đi, nhẫn nại nói: “Chờ vết thương của em lành rồi nói.”
“À.” Bác Mộ Trì gật đầu: “Vậy anh có muốn đi toilet không?”
Có phòng tắm đơn trong phòng bệnh vip.
Phó Vân Hành: “Không cần đâu, ngủ đi.”
“Được rồi.” Bác Mộ Trì có hơi tiếc nuối: “Vậy anh kìm nén như vậy sẽ không nghẹn đến mức hỏng chứ?”
Ánh mắt của Phó Vân Hành trầm xuống, ôm bờ eo của cô, không muốn trả lời: “Đi ngủ đi.”
Bác Mộ Trì hậm hực, nhắm mắt lại mấy giây, cô lại mở mắt ra một lần nữa, cẩn thận từng ly từng tí hỏi: “Muốn em giúp không?”
“...”
Sự thật chứng minh, vợ chồng đầu giường cãi nhau và cuối giường làm hoà cũng rất hợp với cặp yêu nhau.
Chí ít là khi áp dụng trên người Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì.
-
Hôm sau, Trì Lục đến đưa bữa sáng cho hai người, thấy hai người càng dính nhau hơn.
Bà ấy nhướng mày, cười như ngầm hiểu ý, cũng không nói gì.
Phó Vân Hành đi làm, Trì Lục đến bệnh viện ở với Bác Mộ Trì để giết thời gian.
Nhân thời gian dưỡng thương này, bà ấy còn mang cho Bác Mộ Trì không ít sách, để cô đọc lúc rảnh, tranh thủ sang năm còn tốt nghiệp.
Lúc nghỉ trưa, Phó Vân Hành nhận được điện thoại của Triệu Hàng.
“Em gái Mộ Trì bị thương à?”
Phó Vân Hành nhíu mày: “Hửm, làm sao cậu biết?”
Triệu Hàng: “Tôi nghe đồng nghiệp ở bệnh viện các cậu nói, nói là thiên tài trượt tuyết Bác Mộ Trì vào bệnh viện của cậu. Họ có biết cô ấy là bạn gái của cậu không?”
Phó Vân Hành cũng không rõ là họ có biết hay không: “Không chắc nữa.”
Anh nói: “Cậu muốn đến thăm cũng được.”
Triệu Hàng: “Sau khi tan làm tôi sẽ qua để thăm em gái Mộ Trì, cô ấy bị thương có nặng không?”
“Rách dây chằng cấp hai.” Giọng Phó Vân Hành nhàn nhạt: “Không phải phẫu thuật.”
Triệu Hàng: “Vậy là được.”
Anh ấy im lặng: “Sau khi tan làm tôi sẽ đến thăm cô ấy.”
Phó Vân Hành đồng ý.
Cúp điện thoại, Phó Vân Hành đi ra từ phòng bệnh của Bác Mộ Trì.
“Bác sĩ Tiểu Phó.”
Có đồng nghiệp gọi anh: “Anh cũng đi thăm Bác Mộ Trì à?”
Hôm qua tin tức Phó Vân Hành đi khám bệnh ở bệnh viện với Bác Mộ Trì có rất nhiều người không biết.
Phó Vân Hành hơi giật mình: “Mọi người muốn đi thăm cô ấy à?”
Có điều dưỡng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng thế, bọn tôi rất thích cô ấy, biết cô ấy đến bệnh viện của chúng ta nên muốn đi thăm.”
Phó Vân Hành hơi dừng lại, gật nhẹ: “Vậy à.”
Anh không hỏi nhiều nữa, nhưng không phủ nhận việc mình đi thăm Bác Mộ Trì.
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn tới cửa phòng bệnh của Bác Mộ Trì.
Nhìn thấy anh, Trì Lục cất tiếng chào, nhìn về phía người đi theo phía sau anh: “Đây là?”
Phó Vân Hành: “Họ nói muốn đến thăm Đâu Đâu.”
Trì Lục hơi sửng sốt, cười hỏi: “Được.”
Bà ấy quay đầu nhìn Bác Mộ Trì: “Gặp đồng nghiệp của Vân Bảo không con?”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, đầu óc mấy người đồng nghiệp của Phó Vân Hành mơ hồ. Hình như họ nghe hiểu gì đó, mà lại như không nghe hiểu.
Bác Mộ Trì “à” lên: “Được ạ.”
Phó Vân Hành đáp lại, nhìn về đồng nghiệp đang lóe lên sự mờ mịt: “Đi vào đi.”
Đồng nghiệp ngơ ngác vào phòng bệnh, nhìn thấy gương mặt không trang điểm vẫn xinh đẹp, tươi tắn của Bác Mộ Trì, có y tá nhỏ la lên: “Trời ơi, em Mộ Trì ơi, ngoài đời chị còn đẹp hơn trên tivi.”
Bác Mộ Trì cười: “Cảm ơn.”
Mọi người lao nhao khen Bác Mộ Trì.
Sau khi khen xong, có người chú ý tới Phó Vân Hành đi sang bên cạnh rót nước như ở quen rồi, sau đó đưa cho cô uống.
Mọi người đồng loạt nhìn cảnh này, thật sự không thể kìm nén được nữa, tò mò hỏi: “Bác sĩ Tiểu Phó, anh với em gái Mộ Trì… có quan hệ gì thế?”
Phó Vân Hành nhướng mày, liếc nhau với Bác Mộ Trì, thản nhiên nói: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Mọi người: “!!!”
???
Sau khi ngạc nhiên xong, các đồng nghiệp biết là không được quấy rầy Bác Mộ Trì nên đã lục đục rời khỏi.
Sau khi mọi người đi, Trì Lục cũng nói là muốn ra bên ngoài hóng gió, để hai người trò chuyện một lúc.
Bác Mộ Trì nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp của anh, cười một lúc lâu, sau đó mới nói với Phó Vân Hành: “Bác sĩ Tiểu Phó à.”
“Hửm?” Phó Vân Hành cũng đang nhìn cô: “Buổi trưa ăn gì?”
“Canh gà hầm của dì Dương.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Đồng nghiệp của anh biết em là bạn gái của anh rồi, có ảnh hưởng gì đến độ nổi tiếng của anh trong bệnh viện không?”
Phó Vân Hành: “Ảnh hưởng thì ảnh hưởng.”
Anh không quan tâm.
Bác Mộ Trì hết sức vui mừng, vểnh môi lên, đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng.
“Em ăn cơm xong còn chưa rửa mặt.” Cô thúc giục Phó Vân Hành: “Anh mau rửa mặt giúp em, nhỡ buổi chiều đồng nghiệp của anh lại đến thăm, em không thể mang khuôn mặt này ra gặp họ được.”
Phó Vân Hành nhìn cô một hồi lâu: “Rất xinh rồi mà.”
“Có dầu đấy.” Bác Mộ Trì nhấn mạnh điểm quan trọng
Phó Vân Hành không có cách, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn mặt rồi chuẩn bị lau mặt cho cô.
Hai người quá chuyên tâm rửa mặt, cũng không chú ý tới nhóm đồng nghiệp nhận được tin tức đầu tiên đã đến gần cửa rồi.
Lúc mấy người đang xoắn xuýt trốn tránh có nên đẩy cửa đi vào hay không, đã thấy bác sĩ Phó dịu dàng mà họ chưa từng gặp tự lau mặt cho bạn gái, lau xong anh còn cúi đầu hôn bạn gái.
Mọi người cực kỳ khiếp sợ, lại nhìn thấy Bác Mộ Trì chủ động giơ tay lên, ôm lấy cổ bác sĩ Phó.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bệnh bị quần chúng vây xem đẩy ra.
Hai người đang hôn nhau nghe được tiếng động, nhìn về phía cửa trước.
Yên lặng một lát.
Đồng nghiệp Phó Vân Hành quen ngại ngùng chào hỏi với hai người, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng bệnh, nói lắp: “Các cậu tiếp tục…. tiếp tục đi.”
Cửa lại được đóng lại.
Bác Mộ Trì ngớ ra một lúc, nói một câu: “Xong rồi, không còn mặt mũi làm người nữa.”
Nghe nói vậy, không hiểu sao Phó Vân Hành hơi buồn cười.
Anh đưa tay gõ xuống đầu Bác Mộ Trì, “Là anh hôn em trước.”
“Vậy cũng không giống?”
Phó Vân Hành lại cúi đầu hôn khóe môi cô một cái.
Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút, thấy buồn cười: “Được rồi, anh nói không giống thì không giống.”
“Ừ.” Phó Vân Hành dừng một xíu, cúi đầu hỏi: “Có muốn hôn lại không?”
“...Muốn.”
Ánh sáng bên ngoài phòng chiếu vào, ánh nắng lại ấm áp.
Phó Vân Hành cúi đầu rồi thành kính hôn cô, Hình ảnh vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp.
-
Sau nửa tháng Bác Mộ Trì nằm viện, cô bắt đầu xuống giường vận động.
Cô không dám quá liều, thỉnh thoảng chỉ có thể vịn tường đi một xíu.
Chuyện đang dưỡng thương, cô rất nghe lời bác sĩ và Phó Vân Hành, không nên quá độ, tuyệt đối không vượt quá giới hạn.
Phần kiên trì và nghe lời này của cô, cho phép một tháng sau cô có thể đi lại bình thường.
Chỉ là vẫn không thể tập luyện quá mức.
Bác Mộ Trì xuất viện chưa đến ba ngày, ngày phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí mà cô đồng ý lúc trước đã đến.
Có điều nơi chụp không ở Bắc Thành, mà là ở Sùng Lễ cô quen thuộc.
Nơi tuyết bay đầy trời.
Phó Vân Hành lo lắng cô đi theo tập thể, cô ý xin nghỉ hai ngày đi cùng cô.
Biết chuyện này, Bác Mộ Trì còn cười bảo anh dính người, cô chỉ phỏng vấn mà thôi nên không sao cả.
Phó Vân Hành cam chịu để cô nói mình dính người, kiên quyết theo cô.
Tạp chí thuê một gian nhà gỗ nhỏ, dùng làm nơi chụp hình và phỏng vấn.
Lúc Bác Mộ nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ, cô đã yêu ngay lập tức.
Cô rất thích kiểu chất liệu giống pha lê này, cả căn nhà được gỗ bao bọc.
Lò sưởi âm tường trong phòng đang cháy, rất có bầu không khí.
Sau khi tổng biên tập hỏi ý kiến của cô, nói có muốn ra bên ngoài chụp ảnh nhóm hay không.
Bác Mộ Trì không có ý kiến.
Chụp xong ảnh bên ngoài nhà, đoàn người trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Bác Mộ Trì ngồi xuống phía cửa sổ sát sàn, nhìn thấy bông tuyết đang tung bay bên ngoài, khóe môi cô cong lên.
Lúc bọn họ đến bên này, tuyết đang rơi.
Trên đầu rồi trên vai họ toàn có bông tuyết rơi xuống.
Sợ cô chụp ảnh nhiều sẽ mệt mỏi, tổng biên tập rất săn sóc mà lên phỏng vấn.
Bác Mộ Trì nhận lấy cốc nước ấm Phó Vân Hành đưa cho cô, cười khanh khách nhìn tổng biên tập ngồi trước mặt cô, quy củ trả lời vấn đề cô ấy đặt ra.
Thực ra đa số vấn đề đều triển khai xoay quanh thân phận vận động viên của cô.
Có kế hoạch nghề nghiệp, mong đợi vào tương lai, cũng có nỗi đau xót của nghề.
Rất nhiều, rất nhiều.
Sau khi buổi phỏng vấn nghề nghiệp kết thúc, tổng biên tập cười nhìn cô: “Chị có thể hỏi em gái Mộ Trì mấy vấn đề cá nhân không?”
Bác Mộ Trì khẽ run: “Có thể ạ.”
Tổng biên tập liếc nhìn Phó Vân Hành đang ở một bên mà không vào trong, mỉm cười hỏi: “Sao em và bạn trai quen nhau?”
“Chúng em là thanh mai trúc mã.” Bác Mộ Trì không giấu diếm, “Từ lúc sinh ra đã quen biết.”
Con mắt của tổng biên tập sáng lên, “Vậy có phải quan hệ từ nhỏ đến lớn rất tốt?”
“Hồi nhỏ tốt lắm.” Bác Mộ Trì thành thật trả lời, “Nhưng sau khi em vào đội tuyển quốc gia, chúng em ít khi liên lạc.”
Tổng biên tập ngầm hiểu: “Sau đó thì phải ở chung với nhau?”
“Năm ngoái.” Bác Mộ Trì nói.
Tổng biên tập cười, “Lúc em đoạt giải ở Thế vận hội mùa đông, em có nói cho mọi người rằng mình có bạn trai, là quyết định tạm thời hay đã dự tính từ trước?”
“Lúc trước đã suy nghĩ kỹ.”
Cô đưa mắt sang, đối diện với tầm mắt của người cách đó không xa.
Tình ý lan tỏa xung quanh hai người.
Tổng biên tập nhịn cười, “Lúc đó sau khi em công khai tình yêu, tất cả mọi người đều nói em gái Mộ Trì rất lãng mạn, chắc hẳn bạn trai em rất hạnh phúc.
“Là em rất hạnh phúc.”
Bác Mộ Trì cười, đôi mắt cong cong trả lời.
“Lại một câu hỏi nữa, tại sao em lại muốn nói với mọi người về mối quan hệ của mình khi bạn giành chức vô địch?”
Bác Mộ Trì yên lặng một lúc, chân thành nói: “Bởi vì em không chỉ muốn trở thành một vận động viên bước vào sân trượt tuyết với lá cờ đỏ năm sao trên vai, em càng muốn bạn trai nhìn thấy mình.”
Kể từ ngày quyết định đi trượt tuyết, cô đã muốn trở thành vận động viên trượt tuyết giỏi nhất. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Và bây giờ, cô có thêm một nguyện vọng nữa.
Cô không chỉ muốn trở thành sắc màu chói lọi trong tuyết trắng, mà còn muốn trở thành người duy nhất trong mắt Phó Vân Hành.
Nghe được câu trả lời của cô, tổng biên tập không khỏi cảm khái: “Bên trong Mộ Trì có một trái tim lãng mạn.”
Cô ấy đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi khác: “Đối với em mà nói, lãng mạn là gì?”
Bác Mộ Trì nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liếc nhìn Phó Vân Hành, lại quay đầu nhìn bông tuyết rơi bên ngoài, nhẹ giọng trả lời: “Là bạn trai em và trượt tuyết.”
Với cô mà nói, lãng mạn chính là Phó Vân Hành và trượt tuyết.
Nghe vậy, ý cười đáy mắt tổng biên tập càng đậm hơn.
“Đó là câu trả lời lãng mạn nhất mà chị từng nghe.” Cô ấy hỏi: “Bạn trai trả lời câu hỏi này tương đối chung chung, em cảm thấy bạn trai làm gì thì mới lãng mạn, hay không cần làm gì?”
Bác Mộ Trì: “Không cần làm gì.”
Cô nghiêm túc nói: “Đối với em, sự tồn tại của anh ấy là điều lãng mạn nhất trên đời.”
...
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, tổng biên tập và nhân viên đã ăn gần một tấn cơm chó.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Bác Mộ Trì lại đi thay quần áo và chụp nhiều kiểu ảnh khác.
Đến lúc cuối, tổng biên tập đã hỏi ý kiến Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì, chụp một bộ ảnh cho họ.
Trời tối dần, hai người họ đang ngồi bên lò sưởi, một bên là cây thông giáng sinh nhỏ, còn có một quả cầu pha lê với những bông tuyết bay. Bên ngoài cửa sổ, khi Bác Mộ Trì đang chụp ảnh, Phó Vân Hành đã làm một người tuyết nhỏ cho cô ở bên ngoài.
Hai người ngồi cạnh nhau, Bác Mộ Trì tựa vào vai Phó Vân Hành, hai người nhìn tuyết đột nhiên rơi dày đặc ngoài cửa sổ.
Mọi thứ thật yên tĩnh và đẹp đẽ.
Ngọn lửa trong lò sưởi cháy không ngừng.
Chẳng biết lúc nào, hai người đã vẽ hai nhân vật hoạt hình trên ô cửa kính mờ sương, bọn họ ngồi tựa vào vai nhau, giống hai người họ lúc này vậy.
Chứng kiến cảnh này, mọi người trong tổ tòa soạn đều xúc động.
Với bọn họ mà nói, khung cảnh này là sự tồn tại lãng mạn nhất hôm nay.
-
Đêm hôm đó, buổi chụp ảnh kết thúc.
Ngày hôm sau, trở về từ tạp chí Tiên Phong, Phó Vân Hành còn hơn nửa ngày nghỉ, nên cùng Bác Mộ Trì đi dạo xung quanh.
Đi loanh quanh một vòng, hai người lần nữa trở lại căn nhà gỗ chưa rút hợp đồng thuê.
Phó Vân Hành tự mình xuống bếp nấu bữa trưa cho cô.
Sau khi ăn xong, hai người lên lầu ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, Phó Vân Hành gọi cô: “Đâu Đâu.”
Bác Mộ Trì: “Hửm?”
Phó Vân Hành nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chúng ta đi du lịch đi.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra: “Anh có thời gian sao?”
Phó Vân Hành siết chặt tay cô, đan xen mười ngón tay với cô: “Ừm.”
Bác Mộ Trì cười: “Được.”
Cô tò mò: “Sao đột nhiên nói chuyện này?”
“Không phải đột nhiên.”
Đây là điều mà Phó Vân Hành đã nghĩ đến trước đây.
“Em muốn đi đâu?”
Phó Vân Hành hỏi.
Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Phó Vân Hành yên lặng một lúc, ra hiệu cho cô nhìn ngoài cửa sổ: “Anh muốn đưa em đi ngắm tuyết.”
Bác Mộ Trì nhịn cười, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm: “Nhưng bây giờ chúng ta đang ngắm tuyết mà.”
“Anh biết.” Phó Vân Hành trả lời.
Nhưng anh vẫn muốn đưa cô đi ngắm tuyết.
Bởi vì anh muốn mỗi ngày của cô đều lãng mạn.
Em nói anh và trượt tuyết là điều lãng mạn nhất đối với mình.
Vậy anh muốn anh và trượt tuyết tồn tại vĩnh viễn trong trái tim em, mỗi ngày đều xuất hiện trong ánh mắt của em, để cho em nhìn thấy, để cho em cảm nhận.
Bác Mộ Trì biết tấm lòng của Phó Vân Hành.
Cô cười dịu dàng đồng ý: “Được, vậy chúng ta sẽ đi ngắm tuyết.”
Đột nhiên, giờ phút này, cô chợt nhớ tới [Phù Sinh Lục Ký] mà cô đã đọc. Lúc ấy, khi nhìn quyển sách đó, Bác Mộ Trì cảm thấy khó hiểu, khó đọc. Nhưng đến khi nhìn thấy một câu trong sách, trái tim cô bỗng lặng đi.
Trong sách viết—— trong đêm tuyết, đốt lò sưởi, dựa sát vào nhau, lắng nghe tuyết rơi.
Khi nhìn thấy nó, Bác Mộ Trì nghĩ, một ngày nào đó cô yêu, cô nhất định phải cùng người mình thích trong đêm tuyết, dựa sát vào nhau, nghe âm thanh tuyết rơi xuống bên ngoài, ngắm tuyết tô điểm cho thế giới đầy màu sắc, điểm tô bằng những màu sắc sạch sẽ nhất.
Nghĩ đến cảnh đó, Bác Mộ Trì nghiêng người nhìn người bên cạnh, dựa vào vai anh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành cúi đầu nhìn cô: “Muốn nói cái gì?”
Bác Mộ Trì khẽ chớp mắt, nói: “Em thật sự thích anh.”
Phó Vân Hành ngơ ra, hôn khóe môi cô, nói với cô: “Anh yêu em.”
Anh nguyện thề dưới sông núi băng tuyết này, kiếp này anh chỉ yêu một mình cô.
Anh muốn cùng cô ngắm tuyết trên thế giới này, và chờ ngân hà tỏa sáng.
Bên cạnh cô đến hết cuộc đời.