• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-161

Chương 162: Bị sói xám ăn sạch




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68132.png

Xem ảnh 2
68132_2.png
Trên hành lang một bệnh viện tư nhân ở nước ngoài.



Minh Duệ Viễn được báo cậu ta có thể tiến vào phòng bệnh, ở bên sản phụ trong lúc sinh



“Cậu Minh, phương pháp sinh không đau đối với sản phụ mà nói sẽ không có quá nhiều đau đớn, cậu có thể ở bên cạnh cô Mạnh, trải nghiệm phút giây một sinh mạng nhỏ ra đời.” Một y tá ân cần nói.



Không ngờ Minh Duệ Viễn lại không ngừng xua tay từ chối: “Không, không cần đâu...” Cậu ta thật sự không tiện nói ra rằng, mình đang sợ hãi



Mỗi lần sinh con chính là một lần người phụ nữ đi qua quỷ môn quan



Mặc dù Hà Tư Ca đã từng sinh con một lần rồi, là sản phụ từng trải, so với sản phụ sinh con lần đầu có khá hơn một chút



Nhưng đối với một người đang tuổi vị thành niên như Minh Duệ Viễn mà nói, cứ nghĩ đến chuyện có một thai nhi đầy máu chui ra từ trong cơ thể cô thì vẫn là một chuyện rất đáng sợ



May mà Tiểu Hào đã chuẩn bị ổn thỏa, liên hệ với bệnh viện này từ mấy tháng trước rồi.



Sau khi xuất cảnh, Minh Duệ Viễn lợi dụng thân phận giả, dẫn theo Hà Tư Ca và Tiểu Hào, ba người đã thành công ra nước ngoài.



Đối với bên ngoài, cậu ta đều dùng tên giả Minh Duệ, chỉ sửa lại một chữ



Còn tình hình của Hà Tư Ca lại phức tạp hơn nhiều, ba tháng trước, cô gần như đều ở trong trạng thái hôn mê đứt quãng



Sau khi phẫu thuật não, mặc dù cô đã tỉnh lại, nhưng tất cả đều giống như một tờ giấy trắng, không chỉ mất trí nhớ, mà những kiến thức sinh hoạt bình thường tối thiểu nhất cũng quên luôn



Cô giống như một đứa trẻ, lúng túng đối diện với cái thế giới lạ lẫm mà nguy hiểm này



Minh Duệ Viễn nhớ lời Hà Tư Ca từng nói với mình, cậu ta biết cô mới chính là con gái của Mạnh Sưởng.



Còn cô con gái hiện tại của nhà họ Mạnh, thật ra phải là con gái của Hà Nguyên Chính mới đúng



Vậy nên Minh Nhuệ Viễn dứt khoát bảo Tiểu Hào làm cho Hà Tư Ca một thân phận hoàn toàn mới, còn đặt cho cô một cái tên hơi kỳ quái, Mạnh Tri Ngư



“Không phải cá, làm sao hiểu được niềm vui của cá? Tôi vẫn nhớ rất rõ lời giáo viên từng giảng.”



Minh Duệ Viễn dương dương tự đắc nói, tự cảm thấy bản thân lúc này rất có văn hóa.



Dưới sự sắp xếp của cậu ta, Hà Tư Ca trở thành Mạnh Tri Ngư, nhưng bản thân cô lại u mê không biết gì cả, giống như một đứa bé.



Sau khi Mạnh Tri Ngư mang thai được sáu tháng liền vào nơi này ở.



Mặc dù bệnh viện tư nhân thu phí cao, nhưng dịch vụ cũng là hạng nhất, mỗi ngày ăn cái gì, ăn bao nhiêu, vận động lúc mấy giờ, kết hợp với hoa quả gì, đều có người phụ trách chuyên môn, bảo đảm cả thai kỳ đều khỏe mạnh.



Cái bệnh viện tư này cũng có không ít phụ nữ xuất ngoại để sinh con, có một số nhà giàu có, muốn hưởng thụ trình độ y khoa ở một quốc gia phát triển, còn một số người là bồ nhí của đại gia, quyết chí sinh con trai, ra nước ngoài để tránh tai tiếng



Tóm lại, mặc dù cách Trung Hải rất xa, nhưng ở xung quanh đây vẫn có rất nhiều người phương Đông.



Một mình làm khách nơi xứ lạ, rất nhiều người phụ nữ đã trở thành bạn bè, tốp năm tốp ba, cùng tản bộ hoặc ăn chung với nhau.



So sánh ra, Mạnh Tri Ngư có vẻ rất không hòa đồng



Đối với cô mà nói, mỗi ngày đều trôi qua trong sự thăm dò tìm tòi



Hơn nữa, cô cũng không hiểu vì sao không có chồng mình ở bên cạnh, mà chỉ có cậu thiếu niên Minh Duệ Viễn



Nhìn tuổi tác của cậu ta, có lẽ còn chưa trưởng thành, tuyệt đối không thể là nửa kia của mình được.



Còn cái người đàn ông tên là Tiểu Hào kia, hắn có thể sắp xếp tất cả mọi chuyện đầu ra đấy, thái độ đối với người khác cũng rất cung kính, nhưng chỉ vĩnh viễn nghe theo sự sai bảo của một mình Minh Duệ Viễn mà thôi



“Chúc mừng, là một bé gái, nặng 3 kg, chúng tôi phải bế bé đi tắm rửa.” Một nữ y tá tóc vàng bế em bé vừa sinh ra, mỉm cười nói với Minh Duệ Viễn



“Chị ấy đâu?”



Minh Duệ Viễn chỉ liếc qua một cái, liền vội vàng hỏi



“Vẫn đang ở bên trong.” Y tá trả lời



Minh Duệ Viễn cũng không màng được đến sợ hãi nữa, đi thẳng vào phòng bệnh



Cậu ta nhìn thấy Mạnh Tri Ngư đang nằm trên giường, nhìn sắc mặt cô cũng không tệ lắm, không giống với phương pháp sinh con trong nước, máu chảy đầm đìa, kỹ thuật sinh không đau ở đây tương đối tiên tiến, sản phụ sẽ không gào thét đến mất hết cả tôn nghiêm



Một y tá mang đến một cốc nước giống đồ uống, đưa ống hút đến bên miệng Mạnh Tri Ngư



Cô hút mấy ngụm, lắc đầu, tỏ vẻ không muốn uống nữa



Y tá cũng không bắt ép, thuận tay đặt sang bên cạnh.



Nếu như không tận mắt nhìn thấy bé gái sơ sinh lúc nãy, Minh Duệ Viễn thậm chí sẽ nghi ngờ đây thật sự không phải là phòng sinh



“Chị vẫn ổn chứ?”



Cậu ta đứng bên cạnh, tay chân có chút luống cuống hỏi.



Mặc dù đã chung đụng với nhau hơn bảy tháng, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một bức tường ngăn cách vô hình, làm cho bọn họ trông không giống như người nhà, cũng không giống bạn bè.



Cảm giác đó..



rất quái lạ.



Mối Mạnh Tri Ngư khô ráp, cô liếm môi, khàn giọng nói: “Tôi không sao, không đau.”



Thật sự không đau đớn gì cả, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý



Im lặng một lúc, Mạnh Tri Ngư lại mở miệng nói: “Cậu đã đồng ý với tôi, đợi tôi sinh con ra sẽ cùng tôi về nước, để tôi đi gặp người nhà của mình, vẫn giữ lời chứ?” Minh Duệ Viễn ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng và hốt hoảng.



Cậu ta không ngờ, cô vừa sinh con xong đã nhắc tới chuyện này



Xem ra, qua mấy tháng hồi phục, mình khó có thể dễ dàng lừa gạt cô như lúc trước nữa rồi



Giống như một đứa trẻ lớn lên, bắt đầu học được cách vạch trần lời nói dối của người khác



“Chị cần phải ở cữ.”



Ở nước ngoài không chú trọng những điều này, nhưng theo Minh Duệ Viễn thấy, thể chất của người phương Đông căn bản không giống người phương Tây, vẫn phải tuân thủ một vài quy tắc cũ, chẳng hạn như sinh con xong nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt



Vì vậy, cậu ta khăng khăng bảo bên bệnh viện sắp xếp kỳ dưỡng bệnh trong một tháng



Ngoài chuyện đó ra, Minh Duệ Viễn còn phải suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên làm thế nào



Ban đầu, sở dĩ cậu ta lựa chọn làm như vậy, một mặt là vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Minh Đạt và Minh Duệ Tư, một mặt cũng ấp ủ ý định muốn cùng Hà Tư Ca cao chạy xa bay.



Lý do đầu tiên là quan trọng nhất, nếu không, cậu ta cũng sẽ không ẩn mình lâu như vậy, ngày nào cũng giả vờ cà lơ phất phơ, khiến cho tất cả mọi người đều không đề phòng.



Như vậy Minh Duệ Viễn mới có thể âm thầm bố trí tất cả, thậm chí khiến cho Tiểu Hào quay ngược lại làm việc cho mình, mưu tính kế hoạch từng bước một



Người chăm sóc chuyên nghiệp mà Tiểu Hào mời đến là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bà ta rất giỏi, cũng rất kín miệng



Có nhiều lần, Mạnh Tri Ngư muốn hỏi bà ta một số chuyện, nhưng đều bị đối phương dùng vài ba câu lấp liếm qua loa, ngược lại còn dặn dò cô phải an tâm tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ quá nhiều



Mặc dù đã dần dần thích ứng, nhưng mỗi lần nghĩ về quá khứ, trong đầu cô đều trống rỗng



Ký ức mơ hồ hoặc là thiếu hụt không phải là điều đáng sợ nhất



Đáng sợ nhất là một người căn bản không có bất cứ ký ức nào, mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, phát hiện ra sau lưng lại là một mảng trắng xóa, không có gì cả.



Đây chính là cảm giác duy nhất của Mạnh Tri Ngư



Cô chỉ biết đứa bé không phải là con của A Viễn, đương nhiên cũng không thể là của Tiểu Hào.



Ngoại trừ hai người bọn họ ra, bên cạnh cô không còn ai là người khác giới, đến một con muỗi đực cũng không có.



Thỉnh thoảng có cũng sẽ vểnh tai lên, nghe trộm Minh Duệ Viễn và Tiểu Hào nói chuyện, biết được mình và bọn họ cùng ra nước ngoài, rời khỏi cái nơi gọi là Trung Hải.



Cái tên này không xa lạ với cô.



Trong bệnh viện có rất nhiều sản phụ đến từ Trung Hải, mọi người cùng tụ tập nói chuyện với nhau, chẳng mấy đã thân quen.



Mạnh Tri Ngư nhớ là bọn họ đã từng nói, nghe giọng cô là biết cô đến từ Trung Hải.



Sau khi đứa bé được thuận lợi sinh ra, việc đặt tên đã trở thành một chuyện lớn



Mỗi khi nhìn thấy con gái ngủ say trong lòng mình, tâm tình của Mạnh Tri Ngư mới có thể trở nên bình thản yên tĩnh



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp đó, cô không nhịn được mà nghĩ phải mang tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian tặng cho sinh mạng nhỏ này



Suy nghĩ vài ngày, Mạnh Tri Ngư quyết định để con gái theo họ mình, họ Mạnh



Nghe xong quyết định của cô, Minh Duệ Viễn cảm thấy, đây không phải là bản thân tự đào một cái hố rồi chủ động nhảy xuống sao? Cô không có ký ức, cậu ta dứt khoát để cô nhận tổ quy tông, lấy họ Mạnh



Nhưng bây giờ cô lại muốn con gái mình cũng theo họ Mạnh, sớm biết thế này, Minh Duệ Viễn cảm thấy thà cậu ta không làm như vậy còn hơn



“Không thể theo họ Minh của tôi à? Tôi có thể làm ba nuôi của nó!” Cậu ta nghiêm túc hỏi.



Hình như trên cả thế giới cũng không có luật pháp nào quy định người chưa trưởng thành không thể làm cha nuôi!



“Nếu như là cha nuôi thì chẳng phải không cần theo họ của cậu à? Tôi nghĩ kỹ rồi, gọi là Mạnh Tinh Tử đi, tên mụ là Tỉnh Tỉnh, nằm mơ cũng nhiều rồi, vẫn phải tỉnh táo lại thôi.”



Mạnh Tri Ngư vừa trêu đứa bé trong lòng mình, vừa dịu dàng nói, giống như sợ dọa đến con gái vậy.



Mặc dù không bằng lòng lắm, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn thỏa hiệp



Dù sao đứa bé cũng là do cô sinh ra, một cái tên thôi mà, thế nào cũng là giá cả



Tiểu Hào đã sắp xếp xong tất cả, không có bất kỳ sơ suất nào



Hắn và Minh Duệ Viễn đều hiểu rõ, cho dù là Minh Đạt hay Phó Cẩm Hành đều không một ai chịu từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của bọn họ



Nhất là hai người Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Tư.



Một người là vì vợ mình, một người vì con trai, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ



Cho nên, để né tránh hai thế lực này, cả ngày Minh Duệ Viễn và Tiểu Hào đều thấp tha thấp thỏm, đề phòng để lại bất cứ dấu vết nào



“Tôi ra ngoài đi bộ một chút, chị đưa Tỉnh Tỉnh đi bơi đi.” Mạnh Tri Ngư ngủ trưa dậy, chuẩn bị đi vận động một chút, nói với người chăm sóc như vậy



Trong khoảng thời gian này, cô đều theo đề nghị của bác sĩ, vận động nhẹ nhàng, do đó, Mạnh Tri Ngư khôi phục vóc dáng rất nhanh, so với trước lúc mang thai đã không khác biệt bao nhiêu.



Lúc đi qua phòng tập yoga, Mạnh Tri Ngư nhìn thấy chiếc màn hình ti vi tinh thể lỏng treo trên tường đang phát sóng kênh tài chính.



Trên màn hình là một người đàn ông phương Đông, nhìn qua có lẽ khoảng ba mươi tuổi, khí chất siêu phàm



Hắn đang tham gia một tiết mục phỏng vấn, bên cạnh còn có những khách mời khác, đối mặt với những câu hỏi của người dẫn chương trình, người đàn ông này không nói nhiều, còn có phần kiệm lời.



Mạnh Tri Ngư không nhịn được dừng chân lại, đứng xem.



Ở phía dưới màn hình có một cái tên, cô nhìn mấy chữ kia, chậm rãi đọc lên: “Phó Cẩm Hành..



Tổng Giám đốc Tập đoàn Phó Thị...”



Mạnh Tri Ngư nghe không hiểu mấy thuật ngữ tài chính này lắm



Bây giờ, mặc dù cô đã có nền tảng nghe nói đọc viết cơ bản rồi, nhưng rõ ràng vẫn dễ rơi vào mơ hồ, còn thường xuyên xuất hiện lo lắng



Cho nên, Mạnh Tri Ngư lập tức cất bước, vội vàng rời khỏi đó, đi về phía bể bơi.



Sau khi phỏng vấn xong, Phó Cẩm Hành khéo léo từ chối lời mời đi ăn cơm với những người khác, có chút mệt mỏi ngồi vào trong xe



Vết thương trên bả vai hắn đã gần như khỏi hẳn rồi, nhưng đến ngày trời âm u mưa gió vẫn sẽ đau nhức, giống như không còn sức lực, cuối cùng vẫn để lại mầm bệnh.



So với việc mất đi người mình yêu thương nhất, những cơn đau đớn này sớm đã chẳng là gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom