• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-162

Chương 163: Váy ngủ hai d y, dấu son môi đỏ tươi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68133.png

Xem ảnh 2
68133_2.png
Nghe thấy người phụ nữ kia nói thể, Mộ Kính Nhất mới mở mắt ra.



Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Nếu như Phó Cẩm Hành đã nghi ngờ, nhất định sẽ truy tìm căn nguyên.” Dừng một chút, Mộ Kính Nhất tiếp tục mở miệng nói: “Catherine, em là một người thừa kế ưu tú, có em ở đây, gia tộc Bruno sẽ không có chuyện gì cả.” Người phụ nữ tên là Catherine đi tới, im lặng giơ tay ra, lau máu mũi của hắn.



“Em chỉ là một người phụ nữ, em không có bản lĩnh lớn như vậy.



Em đã sớm biết, anh và Rand không giống nhau, anh không phải anh trai của em, em luôn muốn gả cho anh.” Nói mãi một hồi, nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống.



“Thật xin lỗi, ha ha.” Mộ Kính Nhất nặng nề cười vài tiếng.



“Em muốn đi gặp người phụ nữ kia, nếu không phải tại cô ấy, anh sẽ không hành hạ bản thân đến mức này!” Catherine quay người muốn đi, lại bị Mộ Kính Nhất nắm lấy cổ tay.



Rõ ràng hắn đã suy yếu tới cực điểm, nhưng vào lúc này, sức lực lại vô cùng lớn.



“Không được.



Không ai được đi quấy rầy cô ấy, ca phẫu thuật của cô ấy mới vừa kết thúc.” Mộ Kính Nhất kiên quyết nói.



Lúc nói chuyện, lại có mấy giọt máu mũi chảy ra, khiến khuôn mặt hắn lấm tấm, giống như vừa bị ngã vào mâm thuốc nhuộm.



“Anh đã sắp chết rồi! Anh sắp vì cô ta mà chết rồi! Vì sao anh không nói cho bọn họ biết, những thiết bị kia có bức xạ vô cùng mạnh!” Catherine vừa khóc vừa nói, hoàn toàn không còn chút cao quý nào như thường ngày.



Rand đi rồi, Mộ Kính Nhất cũng sắp không chống cự được nữa, Catherine đã thành người thừa kế gia tộc, đây là vị trí mà biết bao người nằm mơ đều muốn có được! Tất cả đều dễ như trở bàn tay.



Nhưng cô lại chỉ muốn trở về như khi còn bé, vĩnh viễn đi theo sau lưng hai người anh trai, làm một cái đuôi nhỏ! “Anh không muốn nói.” Mộ Kính Nhất buông lỏng tay, lộ ra dáng vẻ tươi cười dịu dàng vô cùng hiếm thấy.



“Từ trước đến nay, anh đều muốn đứng trước mặt hỏi mẹ ruột của mình, trước đây vì sao bà ấy lại quyết định vứt bỏ anh? Nhưng anh rất nhu nhược, anh có rất nhiều cơ hội, lại không có dũng khí đứng trước mặt bà ấy...



Nói một hơi dài, hắn lại ho dữ dội.



Catherine vội vàng đỡ Mộ Kính Nhất dậy, để một cái gối ở phía sau cho hắn ngồi thoải mái hơn, lại dùng tay không ngừng vuốt ngực hắn.



Giằng co cả buổi, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.



Phần cổ áo ngủ đã dính đầy vết máu.



Mộ Kính Nhất thở hổn hển, cúi đầu nhìn một cái.



“Thật tốt, không bao lâu nữa là anh có thể đích thân hỏi bà ấy rồi.



Anh có thể gặp bà ấy, chỉ mong tất cả đều sẽ không quá muộn...” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.



“Nếu anh ta lại gọi điện thoại tới, em phải nói như thế nào? Người đàn ông này khó đối phó, em sợ anh ta sẽ vạch trần lời nói của em.” Catherine lo lắng nói.



Cô xem như đã nhìn thấu rồi, cho dù chết, Mộ Kính Nhất cũng sẽ không để người phụ nữ kia sống trong cảm giác bất an, áy náy.



Nếu không, hắn cũng đã không trốn ở biệt thự này mấy ngày mấy đêm rồi.



“Nếu cậu ta gọi tiếp, em cứ dựa theo ước định lúc trước của chúng ta...



Nói với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ không quấy rầy nữa.” Từ ngày đầu tiên Catherine vội vàng chạy tới, bọn họ đã bàn bạc ổn thỏa hết rồi.



“Được.” Catherine run giọng trả lời, nước mắt chực trào ra.



Mộ Kính Nhất đoán không sai, cuộc điện thoại này không chỉ không làm tan biến mối nghi ngờ trong lòng Phó Cẩm Hành, ngược lại càng làm hắn thêm bất an.



Không bao lâu sau, hắn lại gọi tới.



Catherine hít sâu một hơi, lúc này mới trả lời.



“Anh Phó, xin chào, tôi là Catherine.” Cô tự giới thiệu.



Phó Cẩm Hành nhanh chóng phản ứng lại: “Catherine.



Bruno?” “Là tôi, bây giờ chúng tôi ở bên nhau.



Tôi đã thuyết phục được người lớn trong gia tộc, bọn họ đã đồng ý hôn sự của chúng tôi, nhưng hôn lễ không thể tổ chức ở trong nước được, vì vậy chúng tôi quyết định ra nước ngoài đăng ký.



Còn hôn lễ...



có thể sẽ tổ chức ở một nơi mà chúng tôi yêu thích, sẽ không mời người thân hay bạn bè, chỉ có hai chúng tôi.” Hít sâu một hơi, Catherine nói lý do đã chuẩn bị từ trước ra.



Cô nghĩ, như vậy thì ít nhất Phó Cẩm Hành sẽ không tiếp tục truy tìm tung tích của Mộ Kính Nhất nữa.



Quả nhiên, Phó Cẩm Hành chỉ ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.



“Trong khoảng thời gian này, anh ta đều ở bên cô sao?” Hắn vẫn có chút nghi ngờ.



“Đương nhiên.



Thật ra từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, đã sớm có tình cảm rồi, chỉ là chúng tôi nghĩ đến cảm giác của Rand nên mới không thể đưa ra quyết định.



Hiện tại Rand đã không còn nữa, gia tộc cần người thừa kế, tuy rằng tôi rất tùy hứng, thế nhưng bề trên chỉ có thể đồng ý.



Yêu cầu duy nhất của bọn họ chính là bắt chúng tôi ra nước ngoài đăng ký, không muốn làm xôn xao dư luận.” Nói xong, Catherine quay đầu lại nhìn người phía sau một cái.



Cô hoảng sợ phát hiện Mộ Kính Nhất đã hôn mê rồi.



“Xin lỗi, chúng tôi có rất nhiều chuyện phải làm, tạm biệt!” Cúp điện thoại, Catherine hô lớn, gọi bác sĩ đi vào.



Cho dù chỉ có thể khiến hắn sống thêm vài ngày, cô cũng bằng lòng, cho dù phải trả cái giá lớn thế nào.



Thế nhưng bọn họ đều rõ, Mộ Kính Nhất không còn bao nhiêu thời gian...



Cách giải thích của Catherine, nghe qua làm cho người ta hơi ngạc nhiên, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cũng không phải là hoàn toàn không thể.



Gia tộc Bruno hiện tại đang là rắn mất đầu, những lão già kia chỉ muốn lấy tiền, không muốn làm việc.



Vì vậy, Phó Cẩm Hành cũng chỉ xoắn xuýt một chút, không tiếp tục nghi ngờ nữa.



Quan trọng hơn là hắn đã sớm biết Mộ Kính Nhất và Rand có một cô em gái là Catherine, hình như cô gái đó đã sớm biết Mộ Kính Nhất là con nuôi, nhiều năm trước đã vô cùng yêu thích Mộ Kính Nhất, không hề che giấu tâm tư.



Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, nghe nói Catherine không đến công ty mà xin nghỉ dài hạn, nói là có chuyện riêng phải xử lý.



Có thể làm cho một người phụ nữ mạnh mẽ lựa chọn nghỉ ngơi, nhất định là chuyện lớn, Vì vậy, đương nhiên Phó Cẩm Hành tin những lời cô ấy nói.



Từ khi Hà Tư Ca tỉnh lại, tốc độ khôi phục của cô vô cùng lạc quan, điểm này khiến tất cả bác sĩ cùng y tá rất ngạc nhiên.



Chỉ có Hà Tư Ca biết, cô nhất định phải khỏe lại.



Vì mình, vì người mình yêu, cô phải mau chóng khỏe lại.



Nhưng dưới áp lực này, Phó Cẩm Hành lại phản đối.



“Tư Ca, chúng ta có rất nhiều thời gian, em không thể ép buộc mình như vậy.



Còn nữa, em tuyệt đối không thể lén bảo y tá đưa thêm thuốc, không được có lần sau!” Phát hiện Hà Tư Ca vụng trộm gia tăng liều lượng thuốc nhiều lần, muốn khiến mình mau khỏe, lần đầu tiên Phó Cẩm Hành giận dữ với cô.



“Em muốn về nhà, em nhớ bọn trẻ.” Hà Tư Ca sờ cái đầu trọc lốc của mình, nhẹ giọng giải thích.



Cô có thể không để ý đến hình tượng, không để ý người khác đối xử với mình thế nào, nhưng cô không muốn vứt bỏ cơ hội ở bên hai đứa con của mình.



Chỉ cần có thể mau khỏe lại, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào! “Dục tốc bất đạt! Em làm như vậy sẽ không có hiệu quả gì, nói không chừng còn lãng phí tâm huyết của mọi người! Còn nữa, Mộ Kính Nhất không có ở đây, bây giờ thuốc em uống đều là anh ta đích thân nghiên cứu ra, ngộ nhỡ em uống hết trước thời hạn thì làm thế nào?” Phó Cẩm Hành cố ý dọa cô.



Trên thực tế, cho dù Mộ Kính Nhất không có ở đây, nhưng phòng thí nghiệm của hắn vẫn còn, toàn bộ đội nghiên cứu vẫn còn, không thể không điều chế ra được thuốc cho Hà Tư Ca.



Phó Cẩm Hành chỉ giả vờ nói như vậy mà thôi.



Nhưng Hà Tư Ca lại tin thật.



Cô có chút sợ hãi: “Mộ Kính Nhất đi đâu rồi? Không phải anh nói với em là anh ta đề nghị đưa em tới đây tiếp nhận trị liệu sao?”



Hai ngày nay, Phó Cẩm Hành đã nói hết mọi chuyện xảy ra trước đó với Hà Tư Ca.



Vì vậy, cô biết rõ đã xảy ra chuyện gì.



“Anh ta đi kết hôn rồi, nói chúng ta đừng quấy rầy anh ta.



Như vậy cũng tốt, chờ em đỡ hơn, chúng ta có thể quay về Trung Hải rồi.” Phó Cẩm Hành thở dài, thoải mái nói.



“Kết hôn?” Rõ ràng Hà Tư Ca không thật sự tin.



“Đúng vậy.



Có lẽ cuối cùng anh ta đã nghĩ thông suốt, không tiếp tục ôm bất cứ ảo tưởng không thực tế nào nữa rồi, đây là chuyện tốt.



Chẳng lẽ em không vui à?” Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh cô, dùng hai tay ôm Hà Tư Ca, u ám nói, giọng nói cũng trở nên chua chát.



“Không phải.



Em chỉ hơi kinh ngạc thôi.” Cô dựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận từng nhịp tim của hắn.



Lúc cô gần chết, là người đàn ông này không màng tất cả mà cứu lấy cô, chống lại cả thần chết.



Vì vậy, quãng đời còn lại, cô phải ở bên hắn.



“Nếu như chỉ là hơi kinh ngạc, vậy thì không cần suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt, để cho mình khỏe lại, chúng ta mới có thể về nhà.” Phó Cẩm Hành vỗ nhẹ sau lưng Hà Tư Ca, đột nhiên bật cười.



Cô nhíu mày: “Anh cười cái gì?” Hắn ho khan một tiếng, cũng không nói gì.



Hà Tư Ca nghi ngờ đảo mắt, nghiêm mặt nói: “Nói mau!” Theo trực giác, cô cảm thấy điều Phó Cẩm Hành muốn nói không phải là lời tốt đẹp gì.



“Anh chỉ cảm thấy, cho dù em cạo trọc nhìn vẫn rất đẹp, ừm, chính là như vậy.”



Hắn lại không nhịn được bật cười.



“Anh lại dám cười em!” Nghe ra sự trêu ghẹo trong giọng nói của hắn, mặt Hà Tư Ca đỏ lên, véo mạnh eo Phó Cẩm Hành.



Hai ngón tay cô dùng sức kẹp lấy phần thịt mềm, nhéo một cái, cảm giác kia muốn thoải mái bao nhiêu liền thoải mái bấy nhiêu! “Đâu có đâu có, vợ đại nhân tha mạng!” “Còn nói không phải à? Vậy anh cười vui vẻ như vậy làm gì? Cho anh biết sự lợi hại của em này!” Trong phòng bệnh, giọng nói cầu xin tha thứ của Phó Cẩm Hành vang lên hết lần này đến lần khác.



Bọn họ đắm chìm trong thế giới hạnh phúc của mình, không để ý thấy một người phụ nữ đứng trên hành lang.



Người đó mặc bộ quần áo màu đen, đội một cái mũ đen, mạng che mặt màu đen kín nửa khuôn mặt.



Sắc mặt Catherine trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ.



Cô cầm một bông hoa hồng màu trắng trên tay, đứng lặng hồi lâu, Catherine mới run rẩy đặt nó trước cửa.



Có lẽ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, có một người đàn ông dùng tính mạng của mình để chứng minh tình yêu của hắn là thuần khiết, là vĩnh hằng, là đủ tư cách xứng với người phụ nữ mình yêu.



“Chào cô, xin hỏi cô...”.



Một y tá nhìn thấy Catherine, kinh ngạc hỏi.



Catherine quay người lại, dùng tay ra hiệu với y tá: “Suyt.” Cô nhanh chóng rời đi, im hơi lặng tiếng, giống như lúc đến, không bị bất cứ ai chú ý tới.



Con người sống trên đời, chỉ muốn có được thứ mình thật sự yêu thích mà thôi.



Cô đã trở thành bà Mộ, dù chỉ một tiếng đồng hồ, dù chỉ còn lại một chiếc nhẫn cưới.



Thế gian không có gì hoàn mỹ tuyệt đối.



Nhưng đây đã có thể coi là hoàn mỹ rồi, không phải sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom