• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-163

Chương 164: Giấc mơ của chín trăm triệu thiếu nữ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68134.png

Xem ảnh 2
68134_2.png
Tiêu Tụng vội vàng tỏ vẻ mình không có ý đó.



Sau đó, cậu ta mở thang máy ra.



Phó Cẩm Hành không nói hai lời, đi thẳng vào thang máy.



Tiểu Tụng chờ ở cửa, mở cửa cho hắn.



“Người đâu?” Phó Cẩm Hành vừa bước vào, đã mở miệng hỏi thẳng.



“Anh Phó, chào anh.



Cô Phó đang nghỉ ngơi trong phòng, hay là anh đợi một lát, tôi đi đánh thức cô ấy?” Thẩm Lương Nguyệt đi tới, khách sáo nói.



Hình như không ngờ còn có người thứ tư ở đây, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng có chút sửng sốt: “Cô là...” Tiêu Tụng nhanh chóng nói: “Để tôi giới thiệu một chút, người này là trợ lý của tôi - Thẩm Lương Nguyệt, cô ấy phụ trách sinh hoạt hằng ngày của tôi, hai tháng này vẫn luôn đi theo tôi.” “Đúng vậy, anh Phó, tôi là trợ lý kiểm tài xế của Tiểu Tụng.” Thẩm Lương Nguyệt vừa nói, vừa rút thẻ công tác từ trong túi áo ra.



Đó là bảng tên công ty quản lý cấp cho mọi người, cô ta đưa cho Phó Cẩm Hành, chờ hắn xem xong, Thẩm Lương Nguyệt tiện tay đeo lên cổ.



“Cô Thẩm, trông cô hơi quen, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi.” Dường như Phó Cẩm Hành chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt nhìn Thẩm Lương Nguyệt có chút suy nghĩ.



Nếu như hắn không nhớ lầm, hẳn đã từng gặp người phụ nữ này trong một buổi tiệc rượu nào đó.



Chỉ là khi đó nhìn cô ta rất sành điệu, tuyệt đối không phải là cách ăn mặc khiêm tốn trung tính như hiện tại.



“À, cha tôi là Thẩm Kỳ.



Đây là công việc đầu tiên của tôi.” Thẩm Lương Nguyệt có chút ngượng ngùng cúi đầu.



“Thì ra là con gái cưng của ông Thẩm, thật là thất lễ.



Không ngờ, ông Thẩm lại để con gái bảo bối làm trợ lý cho nghệ sĩ dưới trướng mình, thật thú vị” Phó Cẩm Hành cười lớn hai tiếng.



“Vậy phiền cô Thẩm đi xem vợ tôi bây giờ thế nào rồi.



Còn cậu Tiêu, mời cậu nói cho tôi biết, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào.



Tôi nghĩ, tôi có tư cách biết rõ toàn bộ quá trình đúng không?”



Cười xong, hắn nhún ai, làm động tác mới Tiêu Tụng nói.



“Tối nay, chúng tôi vốn dĩ hẹn gặp nhau ở quán ăn, muốn bàn về công việc liên quan đến “Thực toàn thập mỹ' mùa thứ hai.



Lúc gặp nhau, chúng tôi nói chuyện rất thuận lợi, nhất thời cao hứng nên uống mấy ly.



Sau đó, chị ấy lấy



một cái áo T-shirtra, đó là cái áo kỷ niệm phiên bản giới hạn chỉ có fan hâm mộ của tôi mới có, hình như là một người bạn của chị ấy nhờ chị ấy bảo tôi ký tên lên đó.” Những lời này, trước khi Phó Cẩm Hành tới, Tiêu Tụng và Thẩm Lương Nguyệt đã tập nói trước rồi.



Cho nên, không có vấn đề gì.



“Kết quả, lúc ký tên, tôi không cẩn thận làm hỏng cái áo T-shirt kia, chị ấy rất tự trách, nói không biết ăn nói với bạn thế nào, tôi nhớ ở nhà tôi còn một cái áo mới, cho nên định tặng cho bạn chị ấy cái đó.



Vì chúng tôi đều uống rượu, nên tôi bảo Tiếu Thấm đưa chúng tôi cùng về.” Nói đến chỗ quan trọng, Tiêu Tụng dừng lại, không tiếp tục ngay.



Cậu ta sợ mình nói nhiều sai nhiều, dễ dàng bị Phó Cẩm Hành phát hiện ra sơ hở gì, cho nên định xem phản ứng của đối phương trước rồi mới quyết định.



Ai biết, Phó Cẩm Hành hoàn toàn không mở miệng, hình như cũng không có ý định mở miệng, hắn chỉ tiếp tục lắng nghe.



Đúng lúc này, Thẩm Lương Nguyệt nói: “Tới ga-ra, tôi cảm thấy bình xăng có thể có chút vấn đề, cho nên định kiểm tra một chút, không lên tầng cùng.



Qua mấy phút, Tiêu Tụng gọi điện thoại cho tôi, tôi mới vội vàng đi lên, phát hiện có lẽ là cô Hà hơi say rồi.



Tôi thấy cô ấy không thoải mái lắm, nên đỡ cô ấy vào phòng ngủ nghỉ ngơi, rồi bảo Tiêu Tụng liên lạc với anh.” Nói xong, cô ta có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Người có tửu lượng không tốt, uống một hai chai bia sẽ có cảm giác buồn ngủ, giống như bạn cùng phòng trước kia của tôi, hôm liên hoan tốt nghiệp cũng là tôi đưa cả đám về nhà.” “Đúng vậy, may mà cô lên đây ngay, nếu không đúng là khó xử, tôi cũng không biết phải làm gì mới phải.” Nhìn thấy Thẩm Lương Nguyệt nói đâu vào đấy rồi, Tiêu Tụng hậm hực nói.



“Người say rượu, sức lực thường cũng rất lớn, vừa rồi cô Hà đẩy tôi một cái, tôi và vào tường, cánh tay còn bị cọ rách da.



Có lẽ cô ấy không quen tối, tưởng là tôi muốn làm gì cô ấy, cũng khó trách, lòng đề phòng là không thể thiếu được.” Nói xong, Thẩm Lương Nguyệt xắn ống tay áo lên trước mặt bọn họ.



Tiểu Tụng cố nén, giả vờ kinh ngạc: “A, tôi chỉ thấy chị ấy đẩy có một cái, sức lực lại có thể lớn như vậy?” Phó Cẩm Hành không nói gì, nhưng rõ ràng về mặt hắn đã dịu đi không ít.



“Cô Thẩm, thật ngại quá, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.



Có điều là, chắc chắn là cô ấy vô tình, không phải cố ý muốn làm cô bị thương.



Còn tiền thuốc men và chi phí, tất cả cứ tính cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho cô, cô thấy thế nào?” Hắn khách sáo nói với Thẩm Lương Nguyệt.



“Làm sao tôi lại đòi tiền được chứ? Chỉ là trầy da chút thôi, không sao.



A, đúng rồi, tôi phải đi xem cô ấy đã dậy chưa.” Thẩm Lương Nguyệt mỉm cười nói.



Tiêu Tụng cũng nhặt cái áo T-shirt trên xô pha lên, đưa nó cho Phó Cẩm Hành.



“Nghe nói là một người bạn của cô ấy muốn tôi ký tên, tôi cũng không hỏi kỹ, anh cầm đi, nếu không phải bởi vì cái áo này, cũng sẽ không gây ra chuyện lớn như vậy.” Phó Cẩm Hành giơ tay cầm lấy cái áo T-shirt, nhìn qua, gật đầu.



“Chắc là Đoàn Phù Quang, hình như cô ấy rất thích cậu, tôi sẽ tìm cơ hội đưa cho cô ấy.” Trước kia hắn đã từng nghe Tào Cảnh Đồng than phiền, nói Đoàn Phù Quang là fan cuồng của Tiểu Tụng, trong nhà dán đầy ảnh Tiểu Tụng, khiến bạn trai như cậu ta khó tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng.



“Vẫn chưa tỉnh, có lẽ là mệt quá, tôi còn nghe thấy cô ấy đang ngày nữa.



Có phải gần đây cô ấy không nghỉ ngơi không đủ không, quầng thâm ở mắt rất đậm, tôi không tiện đánh thức cô ấy.” Thẩm Lương Nguyệt lại đi ra, có chút không biết làm sao nói.



“Nghe nói, tối hôm qua chị ấy và cô Triệu cùng thức đêm.” Tiêu Tụng ở bên cạnh bổ sung.



“Nhất định là vì chuyện Thức toàn thập mỹ rồi.” Hai người kẻ xướng người họa, Phó Cẩm Hành không nói thêm gì, hắn chỉ vào phòng ngủ, mở miệng hỏi: “Tôi muốn vào trong xem chút.” Tiêu Tụng lập tức nói: “Cứ tự nhiên”.



Phó Cẩm Hành đi thẳng vào trong, nhìn thấy Hà Tư Ca nằm trên giường, trên người còn đắp một cái chăn, thật sự ngủ rất ngon.



Hắn đến gần, vén chăn lên, phát hiện quần áo cô mặc vẫn bình thường, nhìn cũng không có chỗ nào khác thường.



Xác định cô không sao, lúc này Phó Cẩm Hành mới bế cô lên.



“Chuyện này tạm thời cứ như vậy, có điều tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu cho rõ ràng, coi như là để hai bên chúng ta đều có một câu trả lời.” Trở lại phòng khách, hắn đưa một tay ra nhặt cái áo T-shirt cùng chai nước suối đặt trên bàn trà kia lên.



Phó Cẩm Hành nhanh chóng bể Hà Tư Ca rời đi.



Bọn họ vừa đi, Tiêu Tụng thở phào một cái, cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.



Thẩm Lương Nguyệt cũng không khá hơn là bao, hai chân cô ta mềm nhũn, ngồi thẳng lên xô pha.



“Phù...”



Cô ta thở ra nặng nề, lẩm bẩm nói: “May mà anh chỉ cho nửa viên thuốc ngủ vào trong nước.



Nếu như anh thật sự có tâm tư nào khác, thật sự ngay cả thần linh cũng không thể cứu được anh!” Qua hai phút, tâm trạng Tiêu Tụng đã dịu đi không ít.



Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lương Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: “Tôi vốn không muốn làm gì chị ấy cả, là do cô nhạy cảm thôi.



Tôi chỉ muốn để chị ấy ở đây thêm một chút nữa, muốn yên tĩnh nhìn chị ấy, cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện bẩn thỉu gì à?” Bị Tiêu Tụng hỏi như thế, Thẩm Lương Nguyệt ngược lại có chút đỏ mặt tía tai.



“Tôi...



làm sao tôi biết có phải anh muốn làm chuyện xấu gì không? Tôi nhìn ra được, anh có ý với cô ấy, nhưng cô ấy căn bản chỉ coi anh là bạn bình thường!” Cô ta có chút tức giận quát lên, giọng nói vô thức cao lên rất nhiều.



“Nhìn ra được thì sao? Đúng vậy, tôi có ý với chị ấy, thì sao? Tôi còn nhìn ra được, cô cũng có ý với tôi, đúng không?” Bị Thẩm Lương Nguyệt nhìn thấu tâm sự, Tiêu Tụng thẹn quá hóa giận.



Cậu ta đột nhiên xích đến gần cô ta, cười gần một tiếng: “Thế nào cô cũng không chịu đi, còn chủ động giúp tôi, không phải là vì thích tôi sao? Được thôi, cô đã giúp tôi nhiều như thế, tôi sẽ lấy thân báo đáp, trả lại cho cô một đêm tươi đẹp, coi như là thù lao, cô thấy thế nào?”.



Lúc nói những lời này, Tiêu Tụng cố tình lộ ra nụ cười vô cùng mập mờ, lại tràn đầy ám thị, cậu ta còn từng bước từng bước dịch đến gần Thẩm Lương Nguyệt.



“Ghê tởm! Anh đúng là một thằng khốn!” Thẩm Lương Nguyệt bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tránh về phía sau.



Tiếc là đối với những lời nhục mạ của cô ta, Tiêu Tụng càng cười đắc ý hơn.



“Ô, lạt mềm buộc chặt à?”



Cậu ta thử giơ tay, kéo quần áo Thẩm Lương Nguyệt.



Không ngờ, tay Tiểu Tụng còn chưa đụng tới cô ta, Thẩm Lương Nguyệt đã giơ tay lên, tát cậu ta một cái! “Bốp...” Âm thanh vô cùng giòn giã, cái tát này quả thật không hề nhẹ tay.



Thẩm Lương Nguyệt cảm thấy tay mình cũng tê rồi.



Tiêu Tụng thảm hại hơn, nửa bên mặt cứng đờ, hơn nữa, ngay cả tai cũng đang ong ong.



“Là tự anh chuốc lấy! Đáng đời!” Thẩm Lương Nguyệt mắng, cô ta đứng lên, lao ra ngoài.



Cô gái nhỏ bị dọa liều mạng chạy không quay đầu lại.



Nhìn bóng lưng Thẩm Lương Nguyệt, Tiêu Tụng giơ tay lau khóe miệng, nở nụ cười tự giễu.



Không làm như vậy, làm sao có thể cự tuyệt được cô ta? Từ nhỏ cậu ta đã thích trêu ghẹo người khác giới, từ khi bắt đầu đi học, động một tí là được người ta tỏ tình.



Không thể đồng ý, chỉ có thể từ chối.



Ngay từ đầu, mặc cho Tiêu Tụng nói thế nào, các cô gái vẫn luôn không hiểu hoặc là cố tình không hiểu ý cậu ta, ngược lại còn hiểu lầm.



Sau này, cậu ta thông minh hơn, cứ dọa bọn họ, khiến bọn họ thất vọng tột độ với mình, từ thích trở thành ghét.



Cách này lần nào cũng hữu dụng, cho dù bây giờ dùng vẫn rất có hiệu quả.



Tiêu Tụng không nhịn được cười khổ.



Cứ như vậy đi.



Lúc Hà Tư Ca tỉnh lại, phát hiện mình đã về nhà của mình và Phó Cẩm Hành.



Nhìn thấy cách trang trí quen thuộc, cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh mấy lượt, xác định đây là phòng ngủ của hai người bọn họ mới yên tâm.



Trên cái xô pha đơn cạnh giường, Phó Cẩm Hành đang cúi đầu đọc sách.



Thấy cô tỉnh rồi, hắn mới ngẩng đầu lên: “Tỉnh rồi à? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Hà Tư Ca càng ngơ ngác: “Em...



sao em lại ở đây?”



Câu này nên là anh hỏi em mới đúng, sao em lại ngủ ở nhà Tiêu Tụng? Còn nữa, hai người lại gặp riêng nhau, em còn uống bia?” Phó Cẩm Hành hỏi liên tiếp.



Có thể nhận thấy rằng bây giờ hắn rất tức giận.



Dù sao mình có chút đuối lý, Hà Tư Ca gãi đầu, lại ho khan hai tiếng: “Em...



à thì...



em khát nước...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom