• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-164

Chương 165: Là ai đang giả thần giả quỷ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68135.png

Xem ảnh 2
68135_2.png
Cùng với từng tiếng kêu thảm thiết của Minh Đạt, Mộ Kính Nhất tao nhã bước qua đó.



Nhìn dáng vẻ của hắn giống như đi dạo trong vườn hoa phía sau nhà mình, thảnh thơi, tự tại.



Dường như chưa từng xảy ra cuộc chém giết nào ở đây.



Cho đến khi đế giày giẫm vào máu tươi, Mộ Kính Nhất mới lộ ra một chút ghét bỏ, lùi về phía sau một bước, để lại một dấu giày đỏ trên mặt đất.



“Phó Cẩm Hành, cậu nói xem, cậu không nên ngu như vậy mới đúng, sao lại có thể bị ông ta lừa hả?”



Quan sát Minh Đạt ngã trên mặt đất, Mộ Kính Nhất quay lại nhìn Phó Cẩm Hành, tặc lưỡi lên tiếng.



Phó Cẩm Hành không để ý đến hắn, cởi áo sơ mi ra, dùng dao găm trong tay cắt một mảnh vải, cố quấn lên cổ mình.



Tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng chảy máu nhiều như thế, bây giờ hắn cũng có cảm giác mệt mỏi, cơ thể lạnh run rồi.



Làm xong mọi thứ, hắn mới trả lời câu hỏi của Mộ Kính Nhất.



“Bởi vì tôi không ngờ Minh Đạt lại mất nhân tính như thế. Chúng tôi có câu châm ngôn là người sắp chết sẽ nói lời tử tế. Ông ta nói với tôi, ông ta muốn tiết lộ bí mật của mẹ tôi, tôi mới tin tưởng.”



Phó Cẩm Hành lạnh lùng nhìn Minh Đạt gần như đã rơi vào hôn mê, cố nén kích động giơ tay cầm dao găm đâm vào tim ông ta.



“Cũng phải, tôi đã nghe câu này rồi. Có lẽ cậu cũng không ngờ người tình cũ của mẹ mình lại nóng lòng muốn giết chết con trai của bà ấy nhỉ?”



Cân nhắc một lúc, Mộ Kính Nhất gật đầu, dường như đã hiểu rõ mối quan hệ này.



Trong khoảnh khắc vừa rồi, Phó Cẩm Hành thật sự đã tin Minh Đạt.



Lý do rất đơn giản.



Giống như những gì Mộ Kính Nhất nói, hắn không muốn người đàn ông mà năm đó Mai Lan thật lòng yêu bị coi là một tên cầm thú không hơn không kém.



Vậy mà, thực tế còn tàn khốc hơn.



“Bây giờ đã nhận được câu trả lời rồi nhỉ? Cậu… không sao chứ?”



Thấy Phó Cẩm Hành không phản ứng với mình, Mộ Kính Nhất giơ tay chỉ vào cổ hắn.



Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng trả lời, một nhóm người lại xông vào.



Bọn họ nhìn thấy tình hình nơi này, tất cả đều không khỏi ngẩn ra tại chỗ.



Minh Đạt đã hôn mê rồi, Phó Cẩm Hành cũng bị thương.



Không chỉ như thế, nơi này còn có một người không rõ thân phận.



“Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên đầu, từ từ bước qua đây!”



Một người đàn ông trung niên nhìn như lãnh đạo hét lớn.



Phó Cẩm Hành và Mộ Kính Nhất nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn gặp thêm rắc rối vào lúc này.



Cho nên, bọn họ đều làm theo lệnh, đi từng bước qua đó.



Nửa tiếng sau, hai người bị tách ra, tiến hành cách ly để điều tra.



May là, trong phòng họp có camera theo dõi, dựa vào hình ảnh ở hiện trường là có thể nhìn ra, Minh Đạt tấn công trước, Phó Cẩm Hành chỉ là phòng vệ chính đáng.



Còn thân phận của Mộ Kính Nhất thì hơi phức tạp.



Hắn không chịu nói ra mối quan hệ giữa mình và Minh Đạt, thậm chí từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào.



Một chiếc xe có ký hiệu đặc biệt nhanh chóng tiến vào tòa nhà đỏ.



Mấy người như cán bộ viên chức vội vàng đi vào, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là đưa Mộ Kính Nhất đi, đồng thời từ chối bất cứ hình thức thẩm vấn và điều tra nào.



“Khuyên các anh tốt nhất đừng nhúng tay vào, hơn nữa, chúng ta luôn là nước sông không phạm nước giếng, nếu các anh kiên quyết bắt giữ, chúng tôi có quyền tiến hành can thiệp không cần thông qua sự cho phép của cấp trên. Thân phận của anh Mộ đặc biệt, tất cả những hành động của anh ấy ở Trung Hải đều được bảo vệ, hơn nữa, xuất hiện ở nơi này là chuyện ngoài ý muốn, cũng là do các anh không làm tốt công tác an toàn.”



Thái độ của người được phái tới vô cùng cứng rắn, hơn nữa Mộ Kính Nhất lại ung dung bình tĩnh, quả nhiên những người này không dám giữ hắn lại.



“Ngoài tôi ra, người ban nãy thì sao? Cũng thả cậu ta ra đi, cậu ta thật sự xui xẻo, nếu không phải các người đồng ý với yêu cầu của Minh Đạt thì cậu ta cũng sẽ không bị thương.” Mộ Kính Nhất ra khỏi phòng, mỉa mai nói.



Chờ Phó Cẩm Hành rời khỏi tòa nhà đỏ, hắn thấy Mộ Kính Nhất đang dựa vào xe, chắc là đang chờ mình.



“Chuyện vừa rồi, coi như tôi nợ anh một ân huệ.” Phó Cẩm Hành đi thẳng qua, dứt khoát nói.



Việc nào ra việc nấy, nếu như không phải Mộ Kính Nhất đến kịp, còn ném cho hắn một con dao găm thì với tình huống vừa rồi, thật sự không biết kết quả sẽ ra sao.



Cho nên, Phó Cẩm hành vẫn chủ động cảm ơn Mộ Kính Nhất.



“Ân huệ cậu nợ tôi, cũng không chỉ có việc này đâu?”



Ai ngờ, thái độ Mộ Kính Nhất vẫn gợi đòn như thế, cứ hễ mở miệng là khiến người ta khó chịu.



“Ý anh là sao?” Phó Cẩm Hành cũng híp mắt lại.



“Bớt phí lời đi, còn chậm trễ nữa sợ là máu trên người cậu cũng chảy cạn rồi đấy. Không cắt đứt cổ họng cậu, coi như mạng cậu lớn, mau đến bệnh viện đi.”



Quan sát hắn mấy cái, Mộ Kính Nhất giơ tay kéo mảnh vải Phó Cẩm Hành tùy tiện quấn lên, phát hiện nó đã bị máu thấm ướt rồi.



“Không cầm máu, cậu sẽ ngất bất cứ lúc nào.” Hắn vẫn tốt bụng nhắc nhở.



Phó Cẩm Hành không mở miệng, rút điện thoại ra, định gọi cho Tiểu Triệu.



Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng trên trán Phó Cẩm Hành đã đổ đầy mồ hôi.



Mộ Kính Nhất chú ý thấy tay ấn phím điện thoại của hắn đang run nhẹ.



“Tiểu Triệu, qua đây giúp tôi.”



Nói xong câu đó, Phó Cẩm Hành mệt mỏi buông cái tay cầm điện thoại xuống, dựa người vào bức tường bên cạnh, không ngừng thở hổn hển.



Nếu không phải Mộ Kính Nhất vẫn còn ở đây, có lẽ hắn đã không chống đỡ nổi nữa rồi.



Chết tiệt, sao hắn vẫn không đi?



Chưa đến hai phút, Tiểu Triệu đã lái xe qua đây.



Cậu ta xuống xe rồi chạy ngay tới chỗ Phó Cẩm Hành, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên người hắn.



“Anh Phó!”



Tiểu Triệu quay sang nhìn thấy Mộ Kính Nhất ở bên cạnh, lập tức gầm lên: “Là anh!”



Tiểu Triệu nhận ra Mộ Kính Nhất, cũng biết thân phận của hắn, cho nên theo bản năng liên hệ tới người làm Phó Cẩm Hành bị thương và hắn là cùng một người.



“Nếu như là tôi làm, tôi sẽ đâm thẳng vào tim hoặc là cắt cổ họng cậu ta, làm sao còn để cho cậu ta sống được? Ngu ngốc, còn không mau đưa ông chủ của cậu đến bệnh viện đi, chẳng lẽ chờ cậu ta chết à?” Mộ Kính Nhất khinh thường nói.



Phó Cẩm Hành cũng gắng gượng xốc lại tinh thần, lắc đầu với Tiểu Triệu: “Không phải anh ta làm, chúng ta đi.”



Lúc này Tiểu Triệu mới khoác lấy cánh tay Phó Cẩm Hành, đỡ hắn vào trong xe.



Trên đường đi, máu của Phó Cẩm Hành vẫn chảy mãi không ngừng.



“Anh Phó, kiên trì một chút, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện!”



Tiểu Triệu tìm thấy một chai thuốc xịt giảm đau trong xe, nhét mấy tờ giấy vào trong miệng Phó Cẩm Hành, bảo hắn cắn chặt, sau đó xịt mạnh lên vết thương.



“A!”



Phó Cẩm Hành đau đớn rên lên, cảm giác trước mắt đều biến thành màu đen.



Tiểu Triệu ném cái chai đi, lập tức lái xe đi đến bệnh viện.



Đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi, Mộ Kính Nhất khẽ cười, châm một điếu thuốc.



Đợi đến khi hút xong điếu thuốc, hắn mới lên xe, rời đi.



Đến bệnh viện, vết thương của Phó Cẩm Hành nhanh chóng được xử lý.



“Tạm thời đừng thông báo cho người nhà, tôi không sao.”



Hắn cởi trần, để mặc bác sĩ khâu vết thương và nói với Tiểu Triệu đứng ở bên cạnh.



“Nhưng mà…” Tiểu Triệu do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.



Khâu xong vết thương, Phó Cẩm Hành yêu cầu y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh nhất, dùng thời gian ngắn nhất truyền xong hai chai thuốc.



Sau đó, hắn từ chối nằm viện rồi về thẳng nhà.



Đám người Hà Tư Ca vẫn đang chờ hắn, Phó Cẩm Hành biết, nếu như hắn không về thì không ai yên tâm được.



Đến khi Phó Cẩm Hành về nhà, đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều chưa về phòng nghỉ ngơi mà vẫn ngồi trên xô pha trong phòng khách chờ đợi.



“Anh về rồi à!”



Vừa nghe thấy tiếng ô tô từ bên ngoài truyền đến, Hà Tư Ca lập tức bật dậy, chạy nhanh về phía cửa.



Nhưng cô lập tức ý thức được có chuyện gì đó không ổn.



Sắc mặt Phó Cẩm Hành tái nhợt, hơn nữa, áo sơ mi trên người cũng không phải là cái áo hắn mặc lúc đi, ngược lại giống như mua một cái áo mới.



Còn có, Hà Tư Ca hít mũi, ngửi được mùi mà chỉ có bệnh viện mới có.



“Anh bị thương à!” Cô lập tức hỏi, giọng điệu chắc chắn.



Rồi lại nhìn Tiểu Triệu, vẻ mặt cậu ta cũng căng thẳng, sợ hãi và lo lắng.



“Tiểu Triệu!”



Hà Tư Ca hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì thế?”



Đáng tiếc, Tiểu Triệu cũng không biết Phó Cẩm Hành bị thương như thế nào, ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.



“Em đừng làm khó cậu áy, cậu ấy không biết, chỉ có mình anh đi vào, cậu ấy chờ anh ở bên ngoài.”



Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Phó Cẩm Hành ngồi xuống.



Hắn chặn ngay nghiêm hình bức cung của Hà Tư Ca, để cô bỏ qua cho Tiểu Triệu vốn không biết rõ tình hình.



“Sao lại bị thương? Có phải Minh Đạt làm không! Con cáo già này, sắp chết đến nơi rồi còn muốn trở mình!” Hà Tư Ca oán hận nói, hai mắt đều đỏ lên.



Tuy rằng vết thương đã được băng bó rất kỹ, cô không thể nhìn thấy vết thương sâu đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt trắng bệch của Phó Cẩm Hành, cùng với dáng vẻ bước đi lảo đảo, Hà Tư Ca đã hiểu tất cả.



Phó Cẩm Hành không phải một người yếu đuối, nếu như ngay cả hắn cũng không thể nghiến răng kiên trì, vậy thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.



“Anh Phó, thật sự là Minh Đạt làm sao? Ông ta đây là chó cùng rứt giậu à!” Tào Cảnh Đồng căng thẳng hỏi.



Phó Cẩm Hành gật đầu, dựa vào xô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.



“Trước đó chúng ta còn một lòng muốn giữ lại cái mạng già cho ông ta, đúng là nực cười! Em mặc kệ, em phải nói với Minh Duệ Viễn, cho dù cậu ta đã hứa với ai thì đó cũng là chuyện của cậu ta, nhưng em nhất định phải khiến Minh Đạt chết!”



Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, bởi vì căm hận, toàn thân cô khẽ run lên.



Tuy đã sớm đoán được Minh Đạt chủ động đưa ra yêu cầu muốn gặp Phó Cẩm Hành thì nhất định có mục đích của ông ta, nhưng thật sự nhìn thấy Phó Cẩm Hành bị thương, Hà Tư Ca vẫn không chấp nhận được, chỉ muốn xông lên liều mạng.



“Đúng vậy, nhìn vào vị trí vết thương, lão già này căn bản ra tay rất ác độc! Nếu như hướng lên trên thêm 5 cm, không, 3 cm nữa thôi thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn!”



Thu hồi ánh mắt, Đoàn Phù Quang cũng căm hận nói.



Ba người bọn họ vẫn luôn ở nhà đợi, không ngờ đợi tới đợi lui, lại đợi được Phó Cẩm Hành bị thương trở về.



“Có cần nói với Minh Duệ Viễn không?”



Thấy Hà Tư Ca muốn gọi điện thoại, Tào Cảnh Đồng hỏi ý kiến Phó Cẩm Hành.



Thời điểm này, ở Minh Duệ Viễn có đầy những yếu tố không ổn định, chủ động đi tìm cậu ta, chưa chắc đã là một quyết định sáng suốt.



Phó Cẩm Hành mở miệng, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên, bóng đen bao vây lấy hắn.



Hắn chao đảo, hôn mê bất tỉnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom