• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-165

Chương 166: Chia rẽ hết đôi này đến đôi khác




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68136.png

Xem ảnh 2
68136_2.png
Câu nói này thành công làm sắc mặt Mộ Kính Nhất trở nên vô cùng khó coi



Nhưng hắn vẫn ôm chút may mắn, chính là đang đánh cuộc Phó Cẩm Hành là người trong cuộc nên mơ hồ, tạm thời vẫn chưa đoán được thân phận của mình.



“Nếu như anh muốn tiếp tục giấu giếm, tôi cũng sẽ không tùy tiện vạch trần anh



Dù sao, sự tồn tại của anh đối với tôi mà nói, thực ra cũng là một sự sỉ nhục.” Phó Cẩm Hành đến gần Mộ Kính Nhất, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được, lạnh lùng mở miệng



Chỉ thấy khóe mắt Mộ Kính Nhất giật giật, đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo, mang theo mùi vị khát máu mãnh liệt



“Sỉ nhục? Hai chữ này, phải là tôi trả cho anh mới đúng!” Mộ Kính Nhất hất Phó Cẩm Hành ra, đi đến bên cạnh Minh Duệ Viễn, nói với bác sĩ vẫn còn đang khâu miệng vết thương: “Bây giờ cậu ta thế nào rồi?” “Viên đạn đã được lấy ra, không còn nguy hiểm đến tính mạng, thể chất của cậu ta rất tốt, lại trẻ tuổi, mặc dù mất máu tương đối nhiều, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.”



Bác sĩ nhanh chóng trả lời, dường như không có hứng thú với tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, ngay cả việc vết thương do súng để lại trên người Minh Duệ Viễn từ đâu mà có, cũng không hỏi một câu.



Đàn em của Mộ Kính Nhất làm việc luôn hiểu ngậm miệng mới là quy tắc duy nhất để có thể tồn tại.



“Tốt.”



Mộ Kính Nhất không nói thêm gì nữa, một chữ “tốt” đã biểu đạt đầy đủ ý của hắn



Hơn nữa, hắn đích thân xuất hiện ở nơi này cũng đã nói rõ tất cả



Mấy tên vệ sĩ sau khi xử lý xong vết thương của mình cũng dìu nhau cùng xuất hiện trước mặt Mộ Kính Nhất



“Ông chủ..” Tên dẫn đầu khó khăn mở miệng, hình như có chút không hiểu tình hình trước mắt.



Vốn dĩ cái tên nhóc trúng đạn này vẫn luôn ở phe đối nghịch với Mộ Kính Nhất, hơn nữa còn đánh đòn phủ đầu, bọn họ bắt cậu ta lại cũng là chuyện đương nhiên.



Nhưng nhìn thái độ của Mộ Kính Nhất, hình như lại không phải như vậy.



“Không phải là lỗi của các cậu.”



Mộ Kính Nhất chậm rãi mở miệng, thấy dáng vẻ của hắn không giống muốn truy cứu trách nhiệm thì mấy tên vệ sĩ, bao gồm cả gã đàn ông mặc âu phục đều lộ vẻ vui mừng, tưởng là cuối cùng mình cũng tránh được một kiếp nạn rội.



Những câu tiếp theo của Mộ Kính Nhất lại làm bọn họ cảm thấy da đầu tê dại



“Cầm lấy tiền rồi cút đi càng xa càng tốt cho tôi!”



Hẳn không cố ý lên cao giọng, nhưng tất cả những người kia đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người vì bị thương mà không đứng vững, “bịch” một tiếng ngã xuống trước mặt Mộ Kính Nhất.



Mộ Kính Nhất không giết bọn họ, còn muốn cho bọn họ tiền, đuổi bọn họ đi, vì sao bọn họ lại sợ đến như vậy? Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu.



Cô nghĩ, nhất định là lời nói và hành động của Mộ Kính Nhất này không đồng nhất, ngoài miệng nói không phải là lỗi của bọn họ nhưng sau lưng vẫn muốn những tên đàn em này chịu trách nhiệm



Gã đàn ông mặc âu phục tiến lên một bước, hắn do dự một chút, nhưng vẫn thanh minh cho mình: “Anh Mộ, đúng là tôi đã nổ súng, nhưng trong tình huống lúc đó, tôi cũng chỉ phản ứng theo cách hợp lý nhất.” Mộ Kính Nhất không buồn ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Đúng, vì vậy tôi cũng không có ý trách cậu.” Gã đàn ông mặc âu phục vẫn muốn nói gì nữa, những lời đến miệng rồi lại thôi



Bị Mộ Kính Nhất đích thân ra lệnh đuổi đi, mặc dù không cần lo lắng đến tính mạng, nhưng có nghĩa là sau này sẽ không thể lăn lộn ở vùng này nữa



Loại người như bọn họ vĩnh viễn không có khả năng tìm được một công việc đàng hoàng, chỉ có thể làm tay sai cho kẻ có tiền



Người Mộ Kính Nhất đuổi đi, ai còn dám dùng? Ai dám đi chọc tức Mộ Kính Nhất, khiến hắn không vui? Vì vậy, thoạt nhìn chỉ là bị Mộ Kính Nhất đuổi đi, nhưng trên thực tế, đã tương đương với việc thất nghiệp mãi mãi, phải sống chui rúc đầu đường xó chợ.



Thấy ca phẫu thuật của Minh Duệ Viễn sắp kết thúc, Mộ Kính Nhất có chút bực mình: “Còn không cút đi, còn chờ tôi tiễn các người một đoạn đường à?” Mấy tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều biết hai anh em Mộ Kính Nhất và Rand tàn nhẫn đến mức nào, nếu như tiếp tục dây dưa, nói không chừng sẽ tiền mất tật mang, chẳng còn gì nữa.



Vậy nên bọn họ lại dìu nhau rời đi giống như vừa nãy



Trong nháy mắt, ngoại trừ đám người Mộ Kính Nhất ra, chỉ còn lại một mình gã đàn mặc âu phục.



Nhìn hắn như đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội, khuôn mặt vặn vẹo, bắp thịt hai bên hàm cũng không ngừng run rẩy, không khống chế được.



Đột nhiên, gã đàn ông mặc âu phục móc một khẩu súng ra, chính là khẩu súng vừa rồi dùng để bắn Minh Duệ Viễn



Vừa nãy hắn bắn hai phát, đã dùng hai viên đạn, còn lại bốn viên



Kỹ năng bắn súng của gã đàn ông mặc âu phục khá tốt, vì vậy, hắn vô cùng tự tin, dùng bổn viên đạn còn sót lại này cũng đủ để đọ sức rồi



Hẳn không cảm thấy mình là một người có lòng tham, ở bên cạnh Mộ Kính Nhất nhiều năm như vậy, cũng chỉ là muốn đòi lại sự công bằng mà thôi.



“Họ Mộ kia, tôi ở bên cạnh anh làm con chó cho anh nhiều năm như vậy, cả ngày chỉ biết vẫy đuôi với anh, vắt óc nghĩ cách nịnh nọt anh, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy! Rõ ràng thằng nhóc kia có ý đồ xấu, nó muốn lấy mạng anh, tôi dạy dỗ nó cho anh, anh còn muốn đuổi tôi đi à?!”



Giọng nói của gã đàn ông mặc âu phục run rẩy, hắn dùng hai tay nắm chặt khẩu súng kia, họng súng nhắm vào tim Mộ Kính Nhất



Có thể thấy, làm ra hành động này đối với hắn mà nói là một việc rất mạo hiểm.



Phó Cẩm Hành theo bản năng dùng cơ thể che chắn cho Mạnh Tri Ngư, nhanh chóng kéo cô lui về phía sau hai bước, tránh để bị đạn ngộ thương.



Dao súng không có mắt, ngộ nhỡ trúng đạn thay Mộ Kính Nhất, vậy thì quá oan uổng rồi



Dù bị một cao thủ bắn súng chĩa vào, Mộ Kính Nhất vẫn không hề sợ hãi, thậm chí hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích



“Cậu cũng biết cậu là một con chó đấy à, tôi còn tưởng là cậu không biết cơ đấy



Nếu cậu đã là chó, tôi có thể nuôi cậu, đương nhiên cũng có thể đuổi cậu đi, để cậu làm một con chó hoang!” Mộ Kính Nhất lạnh lùng nói



“Anh đừng ép tôi!” Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cơ thể gã đàn ông mặc âu phục đang run rẩy dữ dội, hắn hiểu, nếu không thành công tức là sẽ phải bỏ mạng.



Trước kia cũng từng có người muốn phản bội Mộ Kính Nhất, kết quả là bị Rand đánh đến chết, mỗi lần đến lúc sắp tắt thở sẽ bị cho uống một lượng thuốc kích thích lớn để kéo dài sự sống, chịu đựng nhiều đau đớn hơn



Là người tận mắt nhìn thấy tất cả, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai khác là mình chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi! “Anh..



anh thật quá đáng!”



Trong cơn kích động, gã đàn ông mặc âu phục dùng ngón trỏ ra sức bóp cò, quả quyết lựa chọn nổ súng! Chỉ có điều, hắn quá kích động nên mất sự chính xác, viên đạn bị bắn lệch đi, gần như chỉ sượt qua vai Mộ Kính Nhất rồi ghim thẳng vào bức tường phía sau hắn



Đây là lần đầu tiên hắn lỡ tay, nhưng lại là trong thời khắc mấu chốt như vậy!



Hình như gã đàn ông mặc âu phục không chấp nhận được sai lầm của mình, đôi tay cầm súng run rẩy, ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Mộ Kính Nhất



Mà Mộ Kính Nhất chính là chờ thời khắc này, hắn nhảy vọt lên cao, tung một cú đá giữa không trung, mũi chân vừa hạ xuống đã đá chính xác vào cổ họng gã đàn ông mặc âu phục! “Rắc







Tiếng xương bị đá gãy vang lên giữa không trung, giống như là vật gì nát vụn, vô cùng chói tai.



“A...”



Gã đàn ông mặc âu phục kêu lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt, cổ họng bị vỡ nát làm hắn chỉ phát ra được một nửa tiếng kêu rồi không thể nói được gì nữa.



Hắn ngã ngửa ta sau, đập xuống đất



Trợ lý của bác sĩ tư nhân vội vàng kéo rèm, chia đôi phòng nghỉ để bên trong tiếp tục làm phẫu thuật, để không bị quấy rầy



“Chó cắn chủ, đương nhiên đáng chết rồi.” Mộ Kính Nhất nhẹ nhàng xoay cổ vặn hai tay, đi thẳng đến bên cạnh gã đàn ông mặc âu phục



Hắn chậm rãi nhấc một chân lên, giẫm lên cổ người kia.



Máu tươi ào ào chảy ra khỏi cổ họng, có không khí lọt vào nên thỉnh thoảng lại có mấy cái bọt khí nhỏ trồi lên



Gã đàn ông mặc âu phục vẫn mở to mắt, hắn chết không nhắm mắt



Khẩu súng kia rơi xuống bên cạnh hắn, bên trong vẫn còn ba viên đạn.



Chẳng qua, chủ nhân của nó cũng không có cơ hội dùng nó nữa rồi.



Mộ Kính Nhất cúi người, nhặt khẩu súng lên, cầm trong tay, sau đó nhắm vào gã đàn ông mặc âu phục, bắn liền ba phát



Vỏ đạn bắn tung tóe bên cạnh hắn, trong nháy mắt, lại có ba lỗ máu xuất hiện.



“Đồ điện...”



Mạnh Tri Ngư lẩm bẩm, nước mắt đã dâng lên.



Đây là lần thứ hai cô tận mắt thấy có người nổ súng, lại nhớ đến cảnh trước đây Minh Duệ Viễn bắn chết Minh Duệ Tư, Mạnh Tri Ngư phát run, chỉ có thể dựa sát vào người Phó Cẩm Hành



Cô cắn môi, sợ mình phát ra tiếng hét



“Được rồi, vừa rồi chỉ là đang thanh lý môn hộ thôi, thật là khiến những vị khách phương xa chê cười, xin lỗi nhé.”



Mộ Kính Nhất quay người lại, đối mặt với Phó Cẩm Hành, hắn cười giơ tay lên, khẩu súng trong tay lại rơi xuống đất



Sau đó, hắn bất đắc dĩ nhún vai, giống như tất cả những chuyện này cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy



“Anh Mộ, ca phẫu thuật đã hoàn thành rất thuận lợi.”



Trợ lý của bác sĩ tư nhân đi từ đằng sau rèm ra, nhẹ giọng nói với Mộ Kính Nhất



Hắn gật đầu: “Vất vả rồi.”



Sau đó, có người đi vào, trước tiên khiêng thi thể của gã đàn ông mặc âu phục đi, sau đó lại đưa Minh Duệ Viễn vừa mới phẫu thuật xong sang một cái giường lớn sạch sẽ thoải mái hơn, thuận tiện cho cậu ta truyền dịch



Cho dù Mộ Kính Nhất vẫn luôn cố gắng duy trì thái độ hững hờ vô cảm, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, hắn vô cùng quan tâm đến cậu thiếu niên tên là Minh Duệ Viễn này



“Anh rất sợ cậu ta chết đi nhỉ.” Phó Cẩm Hành nhếch miệng, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn



Nếu bây giờ Minh Duệ Viễn tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ Mộ Kính Nhất, có lẽ cậu ta sẽ cười đến rách cả miệng vết thương mất



“Người giống như anh đương nhiên sẽ không hiểu được cái gì gọi là máu mủ tình thâm rồi.” Mộ Kính Nhất nhìn mặt Minh Duệ Viễn trắng bệch vì mất quá nhiều máu, hy vọng tìm được nét tương tự với mình từ trên khuôn mặt trẻ tuổi này



Không ngờ, quanh đi quẩn lại, người hắn muốn tìm lại xuất hiện ngay lúc này!



Nếu như cậu ta là con trai của Minh Đạt, thì chẳng phải chính là..



em trai của mình sao?!



“Máu mủ..”



Mạnh Tri Ngư chỉ nói hai chữ, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Mộ Kính Nhất



“Chẳng lẽ cô vẫn chưa biết à? Mẹ chồng của cô từng vứt bỏ một đứa con trai! Đứa con trai ruột của bà ta!”



Mắt Mộ Kính Nhất lập tức đỏ ngầu lên, hung dữ chất vấn



“Người bây giờ đứng trước mặt các người chính là đứa bé trai đã chết hơn ba mươi năm trước! Đúng vậy, nó không chết! Nó may mắn vẫn sống sót, còn được một đôi vợ chồng nước ngoài tốt bụng nhận nuôi, cùng họ vượt qua đại dương, đến nơi này! Thể trạng của nó yếu đuối nhiều bệnh



Khoảng thời gian trước năm bảy tuổi, lúc nào nó cũng có thể chết, nhưng bây giờ nó vẫn sống rất tốt!”



Mộ Kính Nhất gào lên như phát điên, hắn giống như một con sư tử tức giận, lúc nào cũng có thể nhảy bổ về phía trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom