• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-167

Chương 168: Đàn ông phải quản tốt th n dưới của mình




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68138.png

Xem ảnh 2
68138_2.png
Đồng ý tiến hành kiểm tra, đối với Tỉnh Tỉnh mà nói, chắc chắn là rất tàn nhẫn.



Con bé còn nhỏ như vậy, căn bản không biết mình phải đối mặt với tình huống như thế nào



“Tại sao có thể như vậy..



con bé vẫn luôn khỏe mạnh..



nếu không phải hôm nay em mới phát hiện ra điều không bình thường, thì chúng ta vẫn sẽ không hay biết gì.”



Mạnh Tri Ngư khóc đến ngất đi trong ngực Phó Cẩm Hành, dù vậy, thỉnh thoảng cô vẫn thút thít một cái, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.



“Không sao, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu...” Ngoại trừ những lời này ra, Phó Cẩm Hành không biết có thể nói gì nữa



Bế Mạnh Tri Ngư vào phòng bệnh, xác định cô không có gì đáng ngại, Phó Cẩm Hành đi tìm bác sĩ bàn bạc về kế hoạch tiếp theo



“Tôi muốn biết rõ nguyên nhân thật sự khiến con bé bị mù, mong ông nói thật cho tôi biết.”



Hình như nhìn ra được lời nói của bác sĩ lúc trước vẫn còn gì che giấu, hắn đi thẳng vào vấn đề



Vừa rồi Mạnh Tri Ngư ở đây, trạng thái của cô không quá ổn định, vì vậy lúc bác sĩ giải thích nguyên nhân phát bệnh, rõ ràng không nói ra hết



“Anh Phó, thực không dám giấu giếm, tôi cho rằng sở dĩ con bé mất đi thị lực, là vì sau khi cô bé được sinh ra, liên tục dùng một loại thuốc nào đó.”



Bác sĩ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lựa chọn nói ra sự thật



“Ý của ông là..



có người đầu độc con bé sao?” Phó Cẩm Hành khó tránh khỏi kinh hãi



Kẻ nào lại nhẫn tâm như vậy, cho một đứa bé mới ra đời được mấy tháng uống thuốc độc?



“Không hẳn là đầu độc, chỉ là một khi liều lượng thuốc vượt qua khả năng chấp nhận của con người, thì có thể biến từ hiệu quả chữa trị trở thành vũ khí giết người



Hơn nữa, con bé còn nhỏ như vậy, các cơ quan trong cơ thể chưa phát triển hoàn toàn, tùy tiện sử dụng thuốc, con bé không có cách nào để hấp thu và bài tiết, lượng thuốc còn sót lại quá nhiều, cho nên ảnh hưởng đến đại não, gây sức ép lên thần kinh thị giác, dẫn đến mất đi thị giác, đây là tình huống có khả năng xảy ra nhất.”



Bác sĩ chỉ vào một vài vùng trong não bộ, nói ra suy đoán của mình.



Ông ta lại bổ sung: “Đương nhiên, cho tới bây giờ, những điều này cũng chỉ là phán đoán của tôi, vẫn chưa có kết quả kiểm tra.” “Ngày nào con bé cũng sống cùng chúng tôi, thức ăn hằng ngày đều là được người có thể tin tưởng chăm lo, tôi thật sự không thể nghĩ được kẻ nào sẽ có động cơ, hoặc là có cơ hội làm vậy!”



Phó Cẩm Hành cau chặt mày, sau khi nghe lời bác sĩ, hắn không ngừng suy nghĩ.



“Có lẽ là lúc con bé vẫn còn ở trong bụng mẹ, thời gian cụ thể thì chắc phải đợi kết quả xét nghiệm, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.” Bác sĩ thận trọng trả lời



Trước khi có kết quả kiểm tra, mọi thứ đều không thể nói chính xác.



Trên thực tế, người bệnh còn là con gái Phó Cẩm Hành, đây không phải là người bình thường, chỉ cần hắn đạp chân một cái, một nửa Trung Hải đều có thể rung lên



“Cảm ơn ông



Mặt khác, chuyện này vô cùng quan trọng, cho dù kết quả là gì, mong ông giữ bí mật giúp cả nhà chúng tôi, tôi không muốn thu hút những phóng viên ngoài kia.” Phó Cẩm Hành khẩn thiết nói



“Đương nhiên rồi, liên quan đến đạo đức nghề nghiệp, toàn bộ y bác sĩ đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.” Thái độ của bác sĩ vô cùng kiên quyết.



Đi ra khỏi văn phòng, Phó Cẩm Hành bước hai bước, dựa vào vách tường lạnh lẽo.



Một năm mất đi tình yêu, hắn chỉ là một cái xác không hồn, ngày nào cũng chỉ có thể điên cuồng mà làm việc, dùng cách này khiến mình tâm trí mình tê liệt.



Hơn nữa, vì giấu giếm chân tướng, hắn còn phải giả bộ như không có việc gì xảy ra ở trước mặt người khác



Vốn tưởng rằng ông trời đối xử với mình không tệ, vợ và con gái quay về bên mình, không ngờ lại còn đùa đợt thêm



Đợi đến lúc Phó Cẩm Hành trở lại phòng bệnh, Mạnh Tri Ngư đã tỉnh rồi



Cô dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng không còn thút thít nữa, chỉ là đôi mắt vẫn sưng đỏ dọa người như cũ



“Anh đi đâu thế? Có phải đi tìm bác sĩ không?”



Mạnh Tri Ngư ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Cẩm Hành, mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu là khẳng định



Hắn cố ý giấu giếm: “Không phải, anh chỉ đi ra ngoài hít thở một chút.” “Không thể nào! Tỉnh Tỉnh có chuyện, anh nhất định lo lắng, không thể không đi tìm bác sĩ hỏi rõ tình hình! Có phải anh biết cái gì rồi không? Mau nói cho em biết đi!” Cô sốt ruột, vén chặn lên, muốn xuống giường.



Động tác quá nhanh, Mạnh Tri Ngư chỉ cảm thấy trước mắt đen sì, cổ họng cũng tanh ngọt.



“Em đừng lộn xộn!” Phó Cẩm Hành vội vàng chạy tới, giữ cố lại



Mạnh Tri Ngư cẩm chặt cổ tay hắn, lo lắng hỏi: “Vậy anh nói cho em biết, bác sĩ đã nói với anh cái gì?”



Rơi vào đường cùng, Phó Cẩm Hành đành phải nói với cô suy đoán của bác sĩ.



Dù sao, cô cũng là mẹ của Tỉnh Tỉnh, cô có quyền biết rõ tình hình của con bé hơn bất cứ ai khác



“Uống thuốc..



em không nhớ đã từng uống loại thuốc có hại nào, lúc em mang thai được mấy tháng là đã vào bệnh viện, thức ăn hằng ngày đều có chuyên gia lo liệu..



chẳng lẽ là Minh Duệ Viễn đã động tay động chân?!”



Mạnh Tri Ngư đột nhiên nghĩ tới một khả năng.



Thật ra, trước khi cô nghĩ đến, Phó Cẩm Hành cũng đã nghi ngờ Minh Duệ Viễn.



Chỉ là hắn vẫn muốn nghe suy nghĩ của cô xem thế nào.



“Có phải em đã vô tình uống cái gì mà bản thân em cũng không có ý thức không?” Phó Cẩm Hành thử nhắc nhở



“Em..



em nghĩ xem...” Mạnh Tri Ngư cố gắng bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại



“Nhớ lại lúc mang thai khoảng hai mươi lăm tuần, bác sĩ cảm thấy cân nặng của em gần như không tăng lên, lo lắng thai nhi phát triển không tốt, vì vậy đề nghị em cố gắng ăn nhiều một chút



Sau khi Minh Duệ Viễn nghe thấy, cậu ta đã sai Tiểu Hào mang tới cho em vài loại thuốc bổ, nghe nói là mua giá cao từ chợ đen



Em sợ những thứ kia có vấn đề, còn cẩn thận đưa cho bác sĩ kiểm tra, xác định không có gì đáng ngại mới uống..



Chắc không phải là những thứ thuốc bổ kia có vấn đề chứ?” Cô chợt nghĩ tới điều gì liền biển sắc



“Đúng là hồ đồ! Đồ mua trong chợ đen, chẳng lẽ có thể tùy tiện uống sao? Em lại tin bọn chúng!” Trong cơn phẫn nộ, Phó Cẩm Hành nhất thời không kịp lựa lời mà nói



Thấy Mạnh Tri Ngư co rúm lại, sắc mặt hắn hòa hoãn hơn chút, Phó Cẩm Hành kìm nén tức giận, bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh xin lỗi, anh không nên nổi giận với em, chỉ là anh..



anh quá tức giận.”



“Anh nói không sai, là em không tốt, là trước đây em căn bản không biết Minh Duệ Viễn không phải là người tốt, còn tin tưởng cậu ta và Tiểu Hào



Em sợ con phát triển không tốt, vì vậy chỉ cần là đồ có dinh dưỡng, em đều ăn..



em xin lỗi, đều là lỗi của em...”



Nhớ tới cảnh khi đó mình cố nhét đồ ăn vào miệng, Mạnh Tri Ngư chỉ muốn đập đầu vào tường, là cô đã hại Tỉnh Tỉnh! “Những thứ này vẫn chỉ là suy đoán mà thôi



Cho dù những thuốc bổ đó có vấn đề, nhưng mà em đã hấp thu một phần rồi, phần còn dư lại mới cung cấp cho thai nhi, biết đâu cũng không phải là do chúng tạo thành



Em thử nghĩ lại xem, có thể còn có khả năng khác hay không?”



Phó Cẩm Hành thở dài một hơi, ôm lấy vai cô, không ngừng mà an ủi



“Khoảng thời gian mới quay về Trung Hải, bọn họ sợ em chạy trốn, không cho phép em ở bên Tỉnh Tỉnh



Vì vậy, em cũng không biết bọn họ có cho nó ăn cái gì không, nói không chừng con bé khóc, hai người đàn ông sẽ bực bội, vì vậy cho con bé uống thuốc...” Mạnh Tri Ngư càng nói càng sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.



Cho dù có phải hai loại khả năng có nói hay không, Minh Duệ Viễn và Tiểu Hào đều không tránh được trách nhiệm, cố ý cũng được, vô tình cũng được, tóm lại, khoản nợ này phải tính cho rõ ràng với hai kẻ này



“Đừng nói nữa, việc khẩn cấp trước mắt là xác định rốt cuộc mắt Tỉnh Tỉnh ở tình trạng nào, bọn họ vẫn đang kiểm tra cho con bé, chờ có kết quả, chúng ta lại nghĩ cách khác.”



Là chồng, là cha, Phó Cẩm Hành chỉ có thể lựa chọn kiên cường.



Nếu như ngay cả hắn cũng suy sụp, thì hai mẹ con cô còn có thể trông cậy vào ai? Y tá tiêm cho Mạnh Tri Ngư một liều an thần, cô khóc mệt, cuối cùng cũng ngủ.



Phó Cẩm Hành đi liên hệ với các chuyên gia về mắt nổi tiếng ở trong nước, cùng với chuyên gia khoa nhi, tổ chức hội chẩn



Đêm khuya, đã có báo cáo bệnh tình của Tỉnh Tỉnh.



Kết quả đã chứng minh suy đoán của bác sĩ lúc trước là đúng, sau khi Tỉnh Tỉnh được sinh ra, con bé liên tục được cho uống một loại thuốc bị cấm tiêu thụ trên thị trường.



“Loại thuốc này làm cho trẻ sơ sinh giảm bớt khóc quấy, những căn bản không đạt bất kỳ tiêu chuẩn dược phẩm nào trên thế giới, bị cấm điều chế, có lẽ chỉ có thể lưu thông ở chợ đêm, hơn nữa số lượng cực ít, bởi vì nhu cầu cũng không cao, hầu như không ai sử dụng cho con mình.”



Một chuyên gia cầm lấy báo cáo, vỗ bàn, vẻ mặt oán giận nói.



Bất cứ một người lương thiện nào nghe được chuyện này, có lẽ cũng đều căm phẫn



Huống hồ là bác sĩ nhân ái



“Bớt khóc quấy..



chẳng trách, chẳng trách Tỉnh Tỉnh rất ít khóc, em còn tưởng rằng con bé trời sinh đã ngoan ngoãn..



rõ ràng bọn chúng đã cho con uống thuốc, con bé còn nhỏ như vậy! Em phải giết cậu ta!”



Mạnh Tri Ngư không ngồi nổi nữa, cô đứng phắt dậy, muốn đi ra khỏi phòng.



“Đứng lại!”



Phó Cẩm Hành kéo cô lại, nghiến răng nói: “Em tìm cậu ta thì có lợi ích gì? Cậu ta sẽ thừa nhận sao? Bây giờ chúng ta không có chứng cứ, chỉ có thể cứu con trước!”



Đúng vậy, người làm chuyện xấu, làm sao có thể dễ dàng nhận tội? Mạnh Tri Ngư dừng lại, cô đứng tại chỗ, cắn chặt môi, không nói một lời, nước mắt không ngừng chảy xuống



Nhưng cô cũng không nói đi tìm Minh Duệ Viễn nữa.



Sau khi các chuyên gia hội chẩn, mọi người đang tranh luận không ngớt để tìm một phương án trị liệu cụ thể, tình huống này đúng là hiếm thấy trong nước, quan trọng nhất là, người bệnh không phải là người trưởng thành, mà là một đứa trẻ.



Chuyện này có nghĩa là, rất nhiều phương pháp trị liệu đều không thể sử dụng, rất nhiều thuốc không thể dùng, ngay cả người bệnh cũng không có cách nào trực tiếp phản hồi..



Tỉnh Tỉnh quá nhỏ, đừng nói là nói chuyện, ngay cả khóc cũng không nhiều.



“Nguyên tắc của tôi chỉ có một, chính là không tiếc bất cứ giá nào để chữa khỏi bệnh cho con gái của tôi! Một bệnh viện không được, đổi bệnh viện khác, trong nước không được thì đi nước ngoài! Tiền, thời gian, không thành vấn đề!” Trong phòng họp, Phó Cẩm Hành mạnh mẽ nói.



Đời này hắn có được cô con gái Tỉnh Tỉnh này là may mắn trời ban, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng sẽ không vứt bỏ đứa bé này



Nếu như có thể, hắn tình nguyện móc mắt mình để con gái có thể nhìn thấy thế giới này



Cho dù người của Phó Cẩm Hành cố hết sức đè nén tin tức này, những bệnh viện dù sao cũng là chốn người đến người đi, bọn họ cũng không thể ngang ngược bưng bít cả bệnh viện, vì vậy, không quá hai ngày, trên mạng đã bắt đầu có tin đồn



[Chẳng trách phải dưỡng thai lâu như vậy, có lẽ sinh ra đã yếu ớt rồi.]



[Hừ, người có tiền đều không sạch sẽ gì, đáng đời, bây giờ gặp báo ứng rồi đó!] [Nói không chừng sinh ra đã có bệnh, luôn giấu giếm thôi.]



Những bình luận trên mạng kia giống như con dao đâm mạnh vào tim Mạnh Tri Ngư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom