• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-173

Chương 174: Ngày nhớ đêm mong




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69241.png

Xem ảnh 2
69241_2.png
“Gọi xong chưa, vậy tôi lấy lại nhé.”



Tiêu Tụng nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi áo khoác, trên mặt hiện lên một chút lúng túng không dễ phát hiện.



Là do mình nhìn lầm rồi sao?



Hà Tư Ca cảm thấy nhất định là mình đã nhìn lầm rồi.



Người ta là minh tinh lớn, có lượng fan hùng hậu, dùng ảnh ai đặt màn hình khóa chẳng được, sao lại lấy ảnh mình?



Tuyệt đối không có khả năng.



Có lẽ là của một nghệ sĩ nữ nào đó, nói không chừng là Trương Tử Hân.



Dù sao Trương Tử Hân và cô cũng có nét giống nhau, lúc chụp ảnh, góc chụp cũng rất quan trọng, cho dù hai người không giống nhau hoàn toàn, nhưng chỉ cần tìm được một góc chụp tốt, thoạt nhìn cũng không khác biệt lắm.



Chẳng lẽ, Tiêu Tụng và Trương Tử Hân…



Không phải trước kia hai người bọn họ đã từng cùng tham gia chương trình à?



Vừa nghĩ như thế, ánh mắt Hà Tư Ca nhìn Tiêu Tụng lập tức có chút thú vị, giống như đã phát hiện được bí mật nào của cậu ta.



“Chị nhìn gì thế?”



Nhận ra ánh mắt cô đang dừng lại trên mặt mình, Tiêu Tụng hơi mất tự nhiên hỏi một câu.



Không phải cô... đã biết cái gì rồi chứ?



“Không nhìn gì hết, trợ lý của cậu lại tới giục cậu rồi kìa, cậu đi nhanh đi. Còn nữa, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, may mà có cậu.”



Hà Tư Ca vội đứng dậy, vẫy tay với Tiêu Tụng, giục cậu ta đi mau.



Người trợ lý ở bên kia quả thật đã gấp gáp thúc giục rồi, hơn nữa, Phó Cẩm Hành cũng đã sắp đến, Tiêu Tụng cũng không muốn chạm mặt hắn.



Cho nên, sau khi cậu ta dặn dò người phục vụ vài câu, lập tức dẫn người rời khỏi quán cà phê.



Hà Tư Ca ngồi một mình một lúc, đã trông thấy Phó Cẩm Hành vội vã chạy vào.



Vừa thấy hắn đến, Hà Tư Ca vốn đã khôi phục được một chút bình tĩnh lập tức đứng dậy, đón hắn.



“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao em lại chạy đến đây?”



Hà Tư Ca lập tức lao vào ngực Phó Cẩm Hành, ôm chặt hắn, gần như không nói nên lời.



“Đi, lên xe rồi nói.”



Nhìn dáng vẻ cô, có vẻ tình hình rất nghiêm trọng, Phó Cẩm Hành cũng không hỏi nhiều nữa, mà ôm chặt Hà Tư Ca, dẫn cô rời khỏi khách sạn trước.



Sau khi lên xe, hắn lấy một chiếc chăn quấn lên người Hà Tư Ca.



Cô vẫn hơi run rẩy, nhưng cũng không hoàn toàn là vì lạnh, phần lớn là vì quá sợ hãi nên mới như thế.



“Đợi chút, anh đi mua đồ uống cho em.”



Phó Cẩm Hành nắm tay Hà Tư Ca, nhìn thấy bên cạnh có một quán trà sữa, hắn vội vàng đi mua một ly trà sữa nóng cho cô.



“Cho em này, cầm lấy đi.”



Hắn nhanh chóng quay lại, nhét cốc trà sữa nóng vào tay cô.



“Em không lạnh.”



Hà Tư Ca miễn cưỡng cười, chờ Phó Cẩm Hành ngồi xuống, lập tức dựa đầu vào vai hắn.



Hắn chưa kịp mở miệng, điện thoại lại vang lên.



“Anh Phó, tôi là Bạch Hải Đường, tôi nhìn thấy xe của Tư Ca đỗ ở trước cửa nhà tôi, túi của cô ấy còn rơi dưới đất, trong xe cũng không có ai. Cô ấy đi cũng gần hai tiếng rồi, vừa nãy tôi ngủ …”



Trong di động truyền đến câu nói không đầu không đuôi của Bạch Hải Đường, có thể nghe ra cô rất sốt ruột.



“Ừm, không sao, tôi đang ở cạnh cô ấy. Lát nữa tôi sẽ cho người đến lái xe về, cô không cần lo lắng.” Liếc Hà Tư Ca một cái, Phó Cẩm Hành nói nhanh.



“Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay công ty bất động sản đang thay camera theo dõi mới, không quay được phía cổng, tôi sợ đến nỗi sắp báo cảnh sát rồi.”



Bạch Hải Đường nghĩ mà vẫn sợ, nghe xong liền thở phào một hơi.



Phó Cẩm Hành cúp điện thoại, quay sang nhìn Hà Tư Ca: “Túi của em cũng rơi ở đó rồi, chẳng trách em lại dùng điện thoại của người khác gọi cho anh.”



Cô gật đầu: “Em gặp Phó Cẩm Thiêm ở trước cửa nhà Bạch Hải Đường, anh ta kéo em lên xe, chắc chắn nó đã bị rơi vào lúc đó.”



Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa nghe thấy quả nhiên là anh ta, lông mày Phó Cẩm Hành vẫn nhíu chặt lại.



“Em đừng có ngăn anh phái người đi theo em nữa, lần này sợ rồi chứ?” Hắn trầm giọng hỏi.



Trước khi ra ngoài, Hà Tư Ca đã dùng lời ngon ngọt thuyết phục Phó Cẩm Hành, nói là cô chỉ đi gặp bạn thân một chút, không nhất thiết phải phái người đi theo cô.



Hắn nhất thời mềm lòng, nên đã đồng ý.



Ai ngờ, suýt nữa gây ra họa lớn.



“Sau này cho dù em đi đâu, anh sẽ đi cùng với em, hoặc là nhất định phải phái người đi theo em, cho dù em cảm thấy không được tự do, vậy cũng không được. Không phải các phu nhân của tất cả các nguyên thủ nước ngoài hay thành viên hoàng gia đều phải như thế sao?”



Nhìn dáng vẻ Phó Cẩm Hành, e là chuyện này không thể thương lượng được nữa rồi.



“Không nói đến chuyện này nữa, Phó Cẩm Thiêm bắt em đến đây, cậu ta… làm em bị thương à?”



Cục u trên trán Hà Tư Ca vẫn còn sưng, chỉ là sau khi chườm đá đã không còn quá đỏ, nhìn không đáng sợ như ban nãy nữa.



“Là em tự va vào đấy, anh ta không dám đối xử với em như thế đâu. May mà gặp được Tiêu Tụng ở khách sạn, anh không biết đâu, những nhân viên kia rất thờ ơ, em cầu xin cô lễ tân giúp đỡ, nhưng hình như cô ta cảm thấy em đang nói đùa…” Hà Tư Ca sợ hãi nói.



“Thì ra là Tiêu Tụng.”



Phó Cẩm Hành có chút đăm chiêu gật đầu: “Cách nơi này không xa có một phim trường, chắc là cậu ta đang quay phim, nên mới ở khách sạn này.”



“Đúng vậy, em nghe trợ lý của cậu ta nói lát nữa sẽ đến phim trường. Nếu không có mấy vệ sĩ đi theo bên cạnh cậu ta, có lẽ Phó Cẩm Thiêm cũng sẽ không dễ dàng chịu thua như thế đâu, nói tới nói lui, em vẫn nên nghe lời anh, mỗi khi ra ngoài phải dẫn theo vài người đi cùng…”



Có lẽ là Hà Tư Ca đang chột dạ, cho nên sau khi nói xong liền cúi đầu xuống.



“Anh ta đến thăm Bạch Hải Đường, tình cờ gặp em à?”



Chuyện đến nước này, Phó Cẩm Hành cũng cảm thấy, chắc chưa đến nỗi là Bạch Hải Đường báo tin cho Phó Cẩm Thiêm, Hà Tư Ca đã làm đến mức này rồi, người phụ nữ kia cũng sẽ không vô lương tâm như thế.



“Có lẽ là vậy. Hải Đường đã xin nghỉ việc rồi, qua hai ngày nữa là sẽ đi. Em đoán, Phó Cẩm Thiêm cũng đã nghe được tin, muốn tìm cô ấy, kết quả là nhìn thấy em.”



Hà Tư Ca đã bình tĩnh hơn, nhớ lại tình hình lúc đó, khẳng định tất cả đều là trùng hợp.



Coi như là cô xui xẻo gặp phải Phó Cẩm Thiêm.



“Cậu ta thật sự không muốn quay đầu rồi, ngay cả em mà cũng dám đụng đến.” Phó Cẩm Hành im lặng một lúc, mới nặng nề mở miệng nói.



Phó Cẩm Thiêm cố tình bắt người đến khách sạn vắng vẻ như vậy, muốn làm gì, không cần nói cũng biết.



Nếu như Hà Tư Ca không may mắn gặp Tiêu Tụng ở khách sạn, thì cho dù mình có đến, cũng sẽ chậm một bước.



“Anh định làm gì?”



Nghe ra sự quyết liệt trong giọng nói của hắn, Hà Tư Ca tò mò hỏi.



Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Sáng ngày kia Hải Đường đi rồi, nếu như anh thật sự muốn làm gì, thì có thể đợi cô ấy đi rồi hãy làm không? Em có thể nhìn ra cô ấy thực sự có tình cảm với Phó Cẩm Thiêm, bây giờ khó khăn lắm mới có thể hạ quyết tâm, em không muốn cô ấy bị ảnh hưởng.”



“Đợi xem đã. Đi, chúng ta về trước, vết thương của em cần được xử lý một chút.”



Phó Cẩm Hành thắt dây an toàn, lái xe về bệnh viện.



Lời Hà Tư Ca rốt cuộc cũng có tác dụng, hai ngày tiếp theo, Phó Cẩm Hành không làm bất cứ chuyện gì cả.



Chạng vạng tối ngày thứ ba, có một tổ điều tra bất ngờ xuất hiện ở chi nhánh Hằng Khoa, bắt Phó Cẩm Thiêm mới từ bên ngoài về công ty đi.



Nghe nói là muốn tiến hành điều tra chuyện liên quan đến anh ta.



Người đồng thời bị dẫn đi còn có Vương Lệ Sa, trợ lý của Phó Cẩm Thiêm.



Những người liên quan đều được dẫn theo để làm thủ tục liên quan, phòng làm việc của hai người đều bị phong tỏa, ngay cả máy tính cũng bị mang đi hết.



Tin tức này nhanh chóng truyền khắp lên mạng.



Người phát ngôn tin tức của Tập đoàn Phó Thị thông báo trước tiên sẽ tổ chức họp báo, tuyên bố chuyện này không liên quan đến nội bộ tập đoàn, đồng thời cũng sẽ tích cực phối hợp với các cơ quan liên quan, cung cấp tất cả các bằng chứng cần thiết.



“Anh Phó, có người tung tin trong lúc nhậm chức ở Phó Thị, Phó Cẩm Thiêm hối lộ nhân viên chính phủ, xin hỏi anh biết không?”



“Phó Thị tuyên bố đây là hành vi cá nhân, là một trong những lãnh đạo cao cấp của Phó Thị, anh có thể cam đoan rằng hành động của Phó Cẩm Thiêm không có bất cứ liên quan gì với tập đoàn không?”



“Phó Cẩm Thiêm ủy thác luật sư nói là tiếp theo anh ta sẽ giải thích chi tiết, có phải ám chỉ nó sẽ liên quan đến anh không, cho hỏi anh dự định sẽ trả lời như thế nào?”



“Anh Phó, có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”



“Đúng vậy, trả lời một chút đi, chúng tôi đã chờ ở đây hơn bốn tiếng, trời cũng sắp tối rồi!”



Hơn hai mươi phóng viên cùng người quay phim chen chúc nhau ở trước cửa Phó Thị từ chín rưỡi sáng, khi xe của Phó Cẩm Hành xuất hiện ở trước cửa công ty, bọn họ lập tức nhao nhao xúm lại.



Đối mặt với những câu hỏi xảo quyệt đó, Phó Cẩm Hành chỉ hơi mín môi, không hề mở miệng.



Tài xế chặn trước mặt hắn, hơn mười người vệ sĩ đứng cạnh nhau chặn đám người kia lại, mở ra một con đường để Phó Cẩm Hành bước vào công ty.



Những phóng viên kia không vào được, đành phải tiếp tục chặn ở cửa.



Đi được vài bước, Phó Cẩm Hành bỗng nhiên quay lại.



Nhìn dáng vẻ hắn, hình như có gì muốn nói.



Đám người ồn ào lập tức yên lặng.



Nhìn thấy tất cả những người đó đều mong chờ tha thiết nhìn mình, Phó Cẩm Hành hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không thích chiếm dụng tài nguyên công cộng để giải quyết chuyện gia đình, cảm ơn sự quan tâm của các bạn, nhưng đây là lần cuối cùng tôi công khai trả lời, hy vọng truyền thông có thể lên tiếng cho những đoàn thể xứng đáng hơn, thay vì cứ nhìn chằm chằm vào việc người giàu đã ly hôn hay chưa, sinh mấy đứa con rồi, có muốn kiện cáo tranh giành tài sản không.”



Nói xong, ánh mắt Phó Cẩm Hành trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn lướt qua mọi người một vòng, một lần nữa quay người rời đi.



Lúc này, không ai dám ầm ĩ hét lớn như vừa rồi nữa.



Trở lại văn phòng, một tập tài liệu đã được để sẵn trên bàn làm việc của Phó Cẩm Hành. Hắn cầm lấy, đọc lướt qua một lần.



Đều là chứng cứ Phó Cẩm Thiêm qua lại với những người không nên tiếp xúc trong hai năm gần đây, trong đó còn có nhiều khoản chuyển tiền lớn.



Bọn họ tự cho rằng mình làm chặt chẽ kín kẽ không chê vào đâu được, thậm chí còn đặc biệt mở một tài khoản ngân hàng ở nước ngoài để che giấu tai mắt của người khác.



Sau khi xem xong, Phó Cẩm Hành gọi Lạc Tuyết vào.



“Công bố cái này đi.”



Lạc Tuyết giơ tay nhận lấy, có chút do dự: “Anh Phó, công bố cái này ra ngoài, bên Phó Cẩm Thiêm nhất định sẽ liều mạng giãy chết, luật sư của anh ta không giống như đang cố làm ra vẻ huyền bí, có lẽ trên tay thựa sự có con át chủ bài có thể lật ngược ván bài này...”



Con át chủ bài sao?



Ha ha, còn gì ngoài mối quan hệ giữa hắn và Phó Trí Hán.



“Tôi tự có chừng mực, cô cứ đi đi.”



Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng khoát tay một cái, Lạc Tuyết lập tức đáp lại: “Vâng, tôi biết rồi.”



Vừa nghĩ đến Phó Cẩm Thiêm sẽ tiến hành phản công, Phó Cẩm Hành cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cùng nặng nề.



Hắn cảm thấy, mình thật sự phải đi thăm Phó Trí Hán rồi.



Sau chuyện của Ngô Ngữ Hi, Phó Trí Hán đã tự thú với cảnh sát, bị đưa đi ngay tại hiện trường..



Hiện tại, ông ta vẫn còn bị giam giữ trong nhà giam Trung Hải.



Không biết vì lý do gì, Phó Trí Hán không để luật sư bào chữa cho mình, với tình hình của ông ta, hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu liên quan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom