• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-175

Chương 176: Hoạn nạn gặp tình yêu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69243.png

Xem ảnh 2
69243_2.png
Vừa dứt lời, gã đàn ông đã nhoài nửa người ra khỏi ghế lái, chỉ có hai tay là vẫn nắm chặt vô lăng.



Một tiếng gầm nhẹ, trong không gian nửa đóng kín như đường hầm tạo ra hiệu quả vang khắp đất trời.



Tiểu Triệu cố gắng mấy lần, định lái xe về vị trí cũ, nhưng đầu xe của đối phương đã cắm vào đuôi xe cậu, hai chiếc xe gắn liền với nhau, đấu sức với nhau, không ai có cách để thoát khỏi ai.



“Ngồi... ngồi vững!”



Thấy đã hết cách để xoay chuyển, Tiểu Triệu chỉ có thể dùng hết sức, hô lên ba chữ vào một giây trước khi lao vào tường phía trong đường hầm.



Hai chiếc xe trở thành châu chấu cùng bị trói trên một sợi dây thừng, một trước một sau lao vào đó!



“Ha ha ha!”



Gã đàn ông nham hiểm cười to ba tiếng, lại ngồi về chỗ, bật cái bật lửa trong tay lên.



Hắn vốn là một kẻ liều mạng, chỉ là một cái mạng rẻ tiền mà thôi, hôm nay có thể có cơ hội kiếm nhiều tiền, đương nhiên sẽ không bỏ qua.



“Nhanh, nhanh xuống xe!”



Đầu Tiểu Triệu đập vào kính chắn gió, trán rách một vết lớn, máu tươi đầm đìa.



Cậu tháo dây an toàn, lập tức đẩy cửa xe ra.



Chị Bình tháo dây an toàn của mình ra, lại giúp Mạnh Tri Ngư tháo, không ngờ dây an toàn của cô lại bị kẹt trong khe hở của ghế ngồi, không tháo được.



“Xe sắp nổ rồi, nhanh lên!”



Tiểu Triệu mở cửa xe, dùng sức kéo cánh tay Mạnh Tri Ngư, muốn đưa cô xuống dưới.



Cậu ta rõ tầm quan trọng của người phụ nữ này đối với Phó Cẩm Hành.



Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!



“Cậu đừng kéo cô ấy, dây an toàn của cô ấy kẹt rồi, không cởi ra thì không có cách nào xuống xe được!”



Chị Bình sốt ruột hét to, mồ hôi đầy đầu.



Chị ấy càng nóng vội, lại càng không tháo được.



“Hai người đi mau đi, không cần phải quan tâm đến tôi, tôi ngửi thấy mùi xăng! Bình xăng bị rò rỉ rồi!”



Khứu giác của Mạnh Tri Ngư luôn nhạy bén, càng đừng nói là trong khoảng thời gian mắt cô không nhìn thấy gì nữa, thính giác và khứu giác càng thêm nhạy bén.



Chị Bình không quan tâm, mồ hôi ròng ròng, chị ấy sử dụng toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng kéo được dây an toàn ra.



“Tách... “



Giờ phút này, âm thanh lanh lảnh đó đối với ba người ở hiện trường mà nói, không khác gì âm thanh tự nhiên êm ái nhất.



Hai chân Tiểu Triệu mềm nhũn, suýt nữa ngồi xuống đất.



“Nhanh, mau ra đi, xe sắp nổ rồi! Cô nói đúng, bình xăng bị rò rỉ, trên mặt đất toàn là xăng...”



Tiểu Triệu cúi đầu nhìn, sợ tới mức lắp bắp, sắc mặt cũng trắng bệch.



Chị Bình đẩy lưng Mạnh Tri Ngư, để cho cô đi xuống trước.



Tiểu Triệu không nói nhiều lời, trực tiếp cõng cô lên, quay người chạy đi.



“Ha ha ha, có ba người đi cùng tôi, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô độc rồi!”



Một giọng nói u ám truyền tới từ phía sau lưng, gã đàn ông kia vứt cái bật lửa trong tay xuống, ngọn lửa dính vào xăng trên mặt đất, lập tức bùng lên, vừa thiêu đốt vừa phát ra âm thanh tí tách, vô cùng đáng sợ.



Chân phải chị Bình vừa mới chạm đất, đột nhiên bị trẹo, chỉ kịp hét lên một tiếng, rồi ngã trở về trong xe.



Thấy ngọn lửa đã liếm tới đuôi xe, sắp tràn đến cửa xe, chị Bình theo bản năng giơ tay ra đỡ lại liền bị bỏng ngay.



“Chị Bình, chị Bình!”



Mạnh Tri Ngư quay đầu lại, cô nghe thấy thanh âm kỳ lạ, ý thức được chị Bình không cùng ra theo mình.



“Tiểu Triệu, mau thả tôi xuống, đi cứu chị Bình!”



Cô liều mạng đánh vào vai Tiểu Triệu, nhưng cậu lại không chịu nghe theo.



“Cô Phó, nếu như cô gặp xảy ra chuyện, anh Phó sẽ giết người!”



Tiểu Triệu vừa khóc nức nở vừa nói.



“Nếu anh không đi cứu chị Bình, bây giờ tôi sẽ muốn giết người!”



Thời khắc mấu chốt, Mạnh Tri Ngư chỉ hận mình không phải là một người bình thường, không thể tự mình đi cứu chị Bình được.



Cô dùng sức kéo tai Tiểu Triệu, cậu ta đau đến mức gào khóc, chỉ có thể chạy chậm lại mấy bước, đặt Mạnh Tri Ngư xuống chỗ đất trống.



“Cô Phó, cô đứng yên đừng nhúc nhích, tôi sẽ đi qua đó!”



Tiểu Triệu cắn chặt răng, lại men theo đường cũ chạy trở về.



Đợi cậu ta chạy đến trước mặt chị Bình, chị ấy đã bị sặc đến mức liên tục ho khan, nước mắt đầy mặt.



Mấy lần chị Bình muốn lao từ trong chiếc xe đã bắt lửa ra ngoài, nhưng mắt cá chân đau đớn khiến chị ấy không thể đứng lên nổi.



“Sao cậu lại quay lại... khụ khụ..”



Tiểu Triệu không rảnh để trả lời, cậu ta cúi người, cõng chị Bình lên, chạy đi hai bước.



Một luồng khí nóng khổng lồ bỗng nhiên bay từ phía sau đến, ngay cả không khí cũng rung động, hình thành từng đợt sóng mà mắt thường cũng có thể thấy được, lấy chiếc xe làm tâm, không ngừng khuếch tán ra ngoài.



Hai chân Tiểu Triệu mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất, chị Bình cũng lăn theo hai vòng, mới miễn cưỡng dừng lại được.



Mạnh Tri Ngư đứng tại chỗ, cô có thể cảm nhận được một luồng khí nóng rực đang phun vào mặt mình, sóng nhiệt cuồn cuộn.



Cô vội vàng dùng hai tay ôm lấy đầu theo phản ứng bản năng, ngồi xổm xuống.



Nhưng còn chưa làm xong động tác này đã bị một luồng khí lớn giống như sóng thần, sức công phá mạnh mẽ đánh tới.



“A...”



Mạnh Tri Ngư mở miệng, cảm giác cổ họng như nuốt phải một khối sắt nóng hổi đang cháy, cuối cùng cô không phát ra được bất cứ âm thanh nào, cơ thể bị ném ra giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống!



Nhất thời, ánh lửa ngút trời, chiếu đỏ rực cả nửa đầu đường hầm.



Tiếng còi xe ô tô, tiếng phanh xe, tiếng hét chói tai, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, mấy chiếc xe gần nhất cũng đều dừng lại, ngổn ngang lộn xộn.



Có người lập tức báo cảnh sát, hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.



Tiểu Triệu muốn đứng lên, vừa cử động, cậu đã cảm thấy đùi lành lạnh, còn hơi đau.



Cậu giơ tay sờ, thì ra là quần jeans bị rách một mảng lớn, lộ ra da thịt trắng bóc, bị một miếng sắt đâm thủng da.



Chị Bình cũng nằm phủ phục bên cạnh cậu, tóc chị ấy rối loạn, áo khoác cũng bị cắt một miếng lớn, lộ ra áo quần bên trong, may mà không bị thương.



“Cô Phó đâu?”



Tiểu Triệu chợt nhớ ra cái gì, cậu không quan tâm đến đau đớn, bò trên mặt đất.



Trên miếng đất trống cách đó bảy tám mét có một người đang nằm đó.



Cậu cố nén cơn choáng váng, cất bước chạy, lao đến bên cạnh Mạnh Tri Ngư, lật cô lại.



Quả nhiên là cô, trên mặt cô toàn là máu, vết thương không lớn không nhỏ trên trán vẫn đang chảy máu.



“Cô Phó! Cô Phó!”



Tiểu Triệu sợ hãi, cậu phát hiện một miếng sắt dính máu bên cạnh Mạnh Tri Ngư, có lẽ cô cũng giống mình, đều bị luồng khí đánh trúng, lúc rơi xuống đất lại bị những miếng sắt văng tứ tung cắt phải.



Cậu run rẩy giơ hai ngón tay ra, đặt ở dưới mũi cô.



Vẫn còn sống, có hơi thở, có lẽ chỉ là ngất đi.



Tiểu Triệu không dám chậm trễ nữa, bế cô lên.



“Chị Bình, chị Bình! Thử đứng lên đi!”



Lúc này, dù có nói gì cậu cũng không dám buông tay, hét lớn, gọi chị Bình cách đó không xa.



Vừa mới nhặt lại được tính mạng, chị Bình dứt khoát lết đôi chân đau, khó khăn đi tới.



“Cô ấy thế nào rồi?”



“Chỉ ngất đi thôi, có lẽ không có chuyện gì lớn.”



Tiểu Triệu vừa nói, vừa không ngừng cầu nguyện.



Nếu như Phó Cẩm Hành đã biết rồi, vậy thì dựa theo tính cách của hắn, nhất định sẽ mau chóng chạy đến.



“Anh Phó!”



Quả nhiên, Tiểu Triệu cõng Mạnh Tri Ngư, một tay nắm tay chị Bình, ba người vừa đi được hơn mười mét đã nhìn thấy phía trước có hai chiếc xe, một trước một sau đang vội vàng lao như bay tới đây.



Hai mắt cậu sáng lên, hô lớn: “Anh Phó đến rồi!”



Xe vẫn còn chưa dừng hẳn, đã thấy Phó Cẩm Hành đẩy cửa xe ra.



Hắn bước nhanh, vừa thấy trên lưng Tiểu Triệu có người, lập tức chạy tới.



“Anh Phó, tôi xin lỗi, là tôi vô dụng.”



Tiểu Triệu khóc nức nở nói, trên mặt cậu toàn là bụi đất, còn có hỗn hợp máu tươi cùng mồ hôi đầy mặt.



“Không, cậu đã làm rất tốt rồi, nhanh lên xe đi.”



Phó Cẩm Hành trầm giọng nói, đỡ lấy Mạnh Tri Ngư từ tay Tiểu Triệu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, quay người lên xe.



Lập tức có người tới đỡ Tiểu Triệu và chị Bình lên chiếc xe đằng sau.



Bọn họ không chậm trễ một phút giây nào, nhanh chóng rời đi, lập tức về bệnh viện.



Sự cố ngoài ý muốn này khiến cho tuyến đường cao tốc tạm thời rơi vào trạng thái tê liệt.



Hai cửa vào chính phía nam và phía bắc đã tạm thời đóng lại, một số cửa ra ở giữa cũng chỉ được ra chứ không cho vào, bởi vì vẫn không thể loại bỏ nguy cơ đánh bom khủng bố quy mô lớn, vậy nên phải cấm xe thông hành.



Sau khi cảnh sát giao thông đến đã nhanh chóng liên lạc với cảnh sát hình sự ở Trung Hải, xem xét hiện trường.



Ba chiếc xe cách nhau không xa liên tiếp xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, khiến cảnh sát đặc biệt chú trọng.



Huống hồ, bên cạnh một trong những chiếc xe đó còn phát hiện một cái xác bật lửa.



Rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa sau khi phát hiện bình xăng bị rò rỉ.



Đây đã không đơn thuần là tai nạn xe nữa mà tính chất vụ việc càng giống như một vụ mưu sát ác ý hơn.



Còn gã đàn ông kia, đã sớm bị cháy sạch không còn hình người, chết rồi không thể lại chết thêm lần nữa, nhất thời cũng không cách nào xác định được thân phận của hắn.



Hành lang bệnh viện.



Tình hình của Tiểu Triệu và chị Bình đều không nghiêm trọng lắm, hai người có một số vết thương ngoài da nhỏ, cộng thêm việc bị sóng khí lúc vụ nổ xảy ra ảnh hưởng làm cho tai bị ù, cần nghỉ ngơi.



Bọn họ nhanh chóng được đưa đến phòng bệnh, có người chăm sóc.



Nhưng tình hình của Mạnh Tri Ngư lại có chút phức tạp.



Căn cứ vào kết quả kiểm tra, cô bị sóng khí đánh trúng, lúc rơi xuống đất đã gây ra chấn động cho não bộ, cho nên mới hôn mê tại chỗ.



Theo lời bác sĩ, khoảng nửa tiếng sau cô sẽ tỉnh lại, nhưng khả năng sẽ kèm theo một số phản ứng xấu, ví dụ như choáng váng đầu óc, nôn mửa...



Phó Cẩm Hành ngồi ở cạnh giường, sắc mặt nghiêm trọng.



Mạnh Tri Ngư vẫn chưa tỉnh lại, cô nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.



Miệng vết thương trên trán cô đã ngừng chảy máu, cũng băng bó xong rồi, quấn một vòng băng gạc trên đầu, nhìn có chút dọa người, ai không biết còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì.



Tất cả các y tá và người chăm sóc đều nghĩ lại mà thấy sợ, phải biết, dáng vẻ vừa rồi của Phó Cẩm Hành giống như muốn tất cả mọi người đều phải chôn cùng.



May mà cô không có bất trắc gì.



Nếu không, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.



Nhưng mọi người đều không hiểu, không phải hai người bọn họ đã ly hôn rồi sao?



Tin tức Phó Cẩm Hành ly hôn đã gây náo động trên mạng không lâu trước đó.



Bây giờ xem ra, chỉ e là có ẩn tình khác.



Tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò, chỉ là không ai dám nói mà thôi.



“Rốt cuộc lúc nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”



Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Phó Cẩm Hành đã hỏi ba, bốn lần.



“Sắp rồi, có lẽ mấy phút nữa là sẽ tỉnh thôi. Đừng cho cô ấy xuống giường, mấy ngày này đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tránh vì choáng váng mà ngất đi lần nữa.”



Bác sĩ trực ban căng thẳng đẩy gọng kính, sợ chọc giận hắn.



“Tôi biết rồi.” Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu.



Vừa dứt lời, người phụ nữ trên giường đã phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn: “Đau quá...”



Hắn vội vàng quay lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom