-
Chương 8
Edit: TiêuKhang
Điện thoại trong tay đột nhiên run lên, là một tin nhắn, tròng mắt đen sâu thẳm liếc nhìn cô gái trong ngực, không chút do dự tắt luôn điện thoại di động, ôm eo dìu cô xoải bước đi nhanh ra ngoài.
Mà chiếc điện thoại Tô Duyệt đang nắm chặt trong tay lúc này cũng rung lên, nhưng không có ai để ý cứ mặc nó tự rung rồi tự tắt.
Ninh Duệ Thần đá văng cửa phòng, cất giọng từ tính nói, "Ninh Uyển Thu, tối nay mượn phòng em dùng đỡ, em chịu thiệt một chút, ngủ ở nơi này đi." Nói xong liền xoay người rời đi.
Sau lưng im lặng mấy giây, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên rít gào lên sau lưng Ninh Duệ Thần, "Anh, anh cần mấy hộp Durex() hả?" (tên nhãn hiệu bao cao su)
"Không cần, em cứ giữ lại để mình sử dụng." Ninh Duệ Thần bình tĩnh trả lời, đi lên lầu nhấc chân đá văng cửa phòng ra, sau khi đi vào tiện tay đóng và khóa luôn cửa lại, tránh cho nửa đêm Ninh Uyển Thu âm thầm đánh lén.
Tuy nơi này là quán bar, nhưng cách âm được lắp đặt rất tốt, dù cho bên dưới lầu có ồn ào đến long trời lở đất, người ở trên lầu cũng sẽ không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Cô gái trong ngực vẫn ngoan ngoãn ngủ say sưa mặc cho anh ôm, Ninh Duệ Thần cẩn thận đặt cô lên giường, đang tính rút ra cánh tay bị cô ôm lấy thì đôi tay nho nhỏ lại bất ngờ tóm chặt cổ tay anh, hai mắt nhắm nghiền cau mày đau khổ cầu xin, "Đừng đi, đừng bỏ lại em một mình!"
Cô gái vùi mặt trong cánh tay, cơ thể lại bắt đầu run lên dữ dội, nỗi sợ hãi và bất lực chôn sâu ở đáy lòng lúc này đều bộc lộ ra hết khi cô ngủ, phơi bày ra ở trước mặt anh.
Do dự một lát, cuối cùng Ninh Duệ Thần quyết định không đi nữa, nằm xuống bên cạnh cô.
Cảm nhận được bên cạnh có hơi thở của người, Tô Duyệt dần dần thả lỏng các dây thần kinh bị kéo căng, hơi nghiêng người qua gối lên cánh tay Ninh Duệ Thần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chưa tới một tấc, gần tới mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô, còn có hỗn hợp mùi rượu và hương lài trên người cô. Ngay cả Ninh Duệ Thần cũng không thể tin, thứ mùi hương này còn có tác dụng làm dịu đi các dây thần kinh, nếu không thì sao với người xưa nay khó ngủ như anh sau khi nghe mùi hương này cũng rất muốn nằm ngủ một giấc.
Không kịp cho anh suy nghĩ nhiều nữa, mí mắt Ninh Duệ Thần nặng trĩu rồi dần dần khép lại, cánh tay còn lại cũng theo phản ứng bản năng vòng qua ôm lấy cơ thể mềm mại kia, rút ngắn lại khoảng cách của cả hai gần hơn một chút.
Tấm rèm cửa sổ màu xám tro bị gió thổi tung nhẹ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào căn phòng qua khung cửa sổ, lặng lẽ soi rọi lên bóng dáng của hai người.
Cũng cùng thời gian đó tại một căn phòng đèn mờ khác, trên nền đá cẩm thạch màu trắng rải đầy những cánh hoa hồng xinh đẹp, trên chiếc bàn tròn nho nhỏ có hai ngọn nến lung linh dưới ánh sáng mờ nhạt, món bò bít tết Italy và rượu vang được bày biện ngay ngắn ở hai bên, trong bình gốm sứ tinh sảo cắm một đóa hoa hồng đang nở rộ, tất cả những cách bài trí này đã cho thấy sự mờ ám của bầu không khí hiện tại.
Song song đó, có hai ánh mắt đang đối diện nhau nhưng không ai lên tiếng mà chỉ nhìn nhau như thế, có vẻ như không đành lòng quấy rầy bầu không khí lãng mạn này.
Tuy nhiên, cảm xúc trong ánh mắt kia không hề giống như đang trao tình gửi ý mà ngược lại còn nồng đậm mùi thuốc súng.
"Đây là cái gọi là bữa tối dưới nến?" Giọng nói lạnh lẽo bực bội vang lên, nghe kỹ còn có vài phần cắn răng nghiến lợi để nói.
"Dạ....Chắc là vậy...." Người còn lại hơi chần chờ rồi run giọng đáp.
"Cháu và ta ăn?"
"Dạ.... Hình như vậy...."
"Cạch!" Tô Lê Đông thở hồng hộc ném cái nĩa lên bàn, hai mắt sắp tóe lửa vì giận, mặt tái xanh nói, "Tô Đông Thần, bởi vì cháu khai man quân tình, dẫn đến làm lãng phí thời gian quý báu của ta, bây giờ hãy mau đi úp mặt vào tường đứng tư thế hành quân sám hối một giờ, sáng mai phải giao thêm bản kiểm điểm một vạn chữ nữa!"
Dứt lời, Tô Lê Đông liền chống gậy bỏ đi với sắc mặt tức giận.
Tô Đông Thần không ngừng kêu khổ, anh cùng ông nội vì Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần đã tỉ mỉ sắp đặt buổi hẹn hò hoàn mỹ này đây, một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, một đôi trai gái tình chàng ý thiếp ngồi với nhau cùng trò chuyện tâm đầu ý hợp, vui vẻ ngon miệng dùng bữa tối, tình cảm nhen nhóm cũng nhanh chóng tăng vọt bởi bầu không khí này, đây thật là một cốt truyện lãng mạn tuyệt vời biết chừng nào à!
Vậy mà, hai nhân vật chính ấy đều không hẹn lại cùng nhau mất tích, nhất là Tô Duyệt, chưa bao giờ về muộn, nhưng hôm nay đến bây giờ rồi mà vẫn không có tin tức của con bé, đúng là kỳ quái thật!
Nhưng mình sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, hôm nay không thành công cũng không có nghĩa mãi mãi sẽ luôn thất bại, nếu hai người họ vẫn còn ở Lạc Thành, mình không tin cả hai sẽ may mắn hết lần này tới lần khác thoát khỏi sự sắp đặt chu đáo của mình?
***
Sáng hôm sau khi Tô Duyệt vội vã tới công ty thì bị cô bạn tốt Hứa Hàm kéo vào một góc.
"Quần áo không thay, mặt vẫn chưa rửa, tóc tai rối loạn bù xù, thành thật khai báo đi, tối qua cậu đã đi đâu?" Hứa Hàm chống nạnh hai tay nghiêm túc hỏi.
Tô Duyệt cụp mắt né tránh, chột dạ cúi đầu lí nhí nói, "Về nhà chứ đi đâu, có thể đi đâu được nữa chứ?"
"Về nhà? Tối qua anh trai cậu gọi điện cho mình, hỏi cậu có ở chỗ mình không, lúc đó mình đã biết ngay là yêu tinh cậu lén trốn đi ra ngoài rồi, cho nên đã nói đỡ giúp cậu, bảo cậu ngủ lại ở chỗ của mình, nếu không lẽ nào người anh trai kia của cậu sao đến tận bây giờ vẫn chưa đi tìm cậu hả?"
Hứa Hàm nói thao thao như súng bắn tỉa, Tô Duyệt tự biết hết đường chối cãi, định cúi đầu mặc cho Hứa Hàm quở trách mình, cô có thể nhận ra sự lo lắng cùng tình cảm quan tâm mà Hứa Hàm dành cho mình.
"Haizzz, cậu đấy, gặp chuyện gì cũng không chịu chia sẻ với người khác, nhưng cho dù cậu không nói thì những người đó cũng sẽ tìm đủ mọi cách để bươi móc vết thương của cậu ra." Hứa Hàm lí nhí nói, "Ngày hôm qua, sau khi cậu đi, thì ai cũng biết được cậu...Bị Thẩm Gia Dũng bỏ rơi."
Tô Duyệt sững người nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, đương nhiên cô biết trong công ty này có rất nhiều người chờ đợi để xem cô làm trò hề, hôm nay có một tin tức đặt biệt như vậy, dù có đào sâu ba thước lên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này để chế nhạo cô.
Mà Hứa Hàm chính là người bạn duy nhất mà cô có thể tin tưởng ở nơi này.
"Trên người cậu sao lại có mùi rượu thế này? Hình như còn có mùi....Mùi của đàn ông?" Hứa Hàm cau mày hít lấy hít để trên người Tô Duyệt, ngơ ngác nhìn Tô Duyệt một hồi lâu mới chậm chạp nói, "Chẳng lẽ cậu nhất thời nghĩ không thông nên mượn rượu để tăng thêm can đảm, sau đó tùy tiện quơ đại anh nào tặng free cho người ta đó chứ?"
Như để che giấu cho sự chột dạ của mình, Tô Duyệt lập tức phản bác, "Gì chứ? Mình sao có thể làm ra những chuyện mất nhân cách như thế được cơ chứ?"
"Khi một người con gái bị chính người đàn ông mình yêu thương ruồng bỏ, dù cô ta có bình tĩnh hay lý trí cỡ nào đi nữa, thì những chuyện còn mất nhân cách hơn nữa vẫn có khả năng xảy ra." Hứa Hàm nhấn mạnh nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Duyệt, thẳng thắn phán, "Tô Duyệt, mặt cậu đỏ rồi!"