Thời gia trôi qua hơn phân nửa, lãnh đạo mới bưng cốc cà phê chậm rãi tiến vào. Toàn hội trường im re, mọi người mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, ngoại trừ Tô Tố run cầm cập nửa ngày trời, nơm nớp lo sợ chỉ vào lãnh đạo, thấp giọng hỏi Bạch cốt tinh, “Giám đốc, anh ta không phải là Phú tổng đó chứ?”
“Đúng, anh ta chính là Phú tổng.”
“O — MG” Tô Tố hai tay bưng mặt, đập đầu vào mặt bàn, không sống nữa, không sống nữa, mất mặt quá đi, ngay cả bà ngoại cũng phải mất mặtvì cô rồi.
“Cô Tô, cô Tô.”
Họ Tô nào đó vẫn còn chìm trong sự hổ thẹn. Đừng kéo tay áo của tôi, Tô Tố trợn mắt nhìn Bạch cốt tinh, “Cô Tô.”
Hả? Còn có ai khác đang gọi mình sao?
Ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo nửa vòng, rốt cục nhìn thấy nụ cười tươi như hoa nở của Phú tổng.
“Có” cánh tay thẳng tắp giơ lên, khuôn mặt mang vẻ trung thành yêu nước.
“Cô đi bật đèn lên” đồng chí Phú tổng chỉ vào bức tường, cái công tắc nho nhỏ màu đỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của 1 vật thể, đo đỏ tôi tối.
Oh, oh, gât đầu, gật đầu, đồng chí Tô Tố bước từng bước nhỏ, một tay chuẩn xác ấn công tắc, mọi người hóa đá!
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con bà nó, có ai đến nói cho cô biết, cái công tắc này sao lại là chuông báo động ??
Không đếm xỉa đến vẻ mặt đau khổ yếu ớt của Tô Tố, khóe miệng đồng chí Phú tổng hàm chứa ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Cô Tô, tôi quên không nói cho cô, công tắc đèn là cái màu trắng.” Cố ý, đây tuyệt đối là cố ý, cái tên đại tư bản đáng ghét này.
Tiếng chuông báo động thê lương vang lên khắp cả tầng lầu của công ty, Tô Tố hận không thể nâng giọng lên quãng 8, dùng sức gào thét của mình át đi âm thanh báo động kia. “Được rồi, chúng ta tiếp tục hội nghị” người nào đó vỗ tay, khóe miệng mang ý cười, chỉ chỉ vào công tắc màu đỏ “Cô Tô, cô cũng ngồi xuống đi, không cần lo lắng, phí báo động sẽ được khấu trừ vào lương của cô”.
Khấu trừ tiền lương, khấu trừ tiền lương, âm thanh quỷ dị xông thẳng vào não Tô Tố, nhiều tầng âm thanh cứ mãi vang vọng. Cho đến khi hội nghị kết thúc, đồng chí Tô Tố vẫn ngồi ở đó như một tảng đá, khuôn mặt mang theo nụ cười như kiểu mộng du, khóe miệng hàm chứa sự buồn khổ, cái xã hội này thật khó mà hòa đồng được.