“Tô tiểu thư, đến đây huấn luyện chỉ có một mình cô thôi.” Đồng chí David bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, ánh mắt di chuyển bay đến chỗ boss.
Hả? Tại sao lại chỉ có một mình mình đến huấn luyện vậy? Đồng chí Tô Tố liếc mắt sang phải 45 độ nhìn về phía boss Phú Hắc.
Phú Hắc vẫn chưa nguôi giận, đôi mắt phượng trợn lên: “Thời gian làm việc không được nói chuyện riêng, David đi chuẩn bị cho cuộc họp đi.” Boss giơ tay ra hiệu, ngón tay chỉ về phía cửa khiến đồng chí David chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
“Sếp à, vậy tôi cần huấn luyện những gì?” Phải làm cháu trai, cháu trai đó đồng chí Tô Tố à, mi chính là chắt trai của boss đó.
… Boss Phú cúi đầu làm việc, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Mẹ nó, thật muốn đánh, muốn đánh cho anh ta một trận, họ Tô nào đó gào thét trong lòng, cho anh thành tên điếc luôn.
Mười phút lại trôi qua, cô kìm không được liền hỏi: “Sếp à, sếp có cần tiểu nhân làm việc gì không?” Mình là cháu trai, cháu trai của anh ta…, Tô Tố tự mình thôi miên.
Phú Hắc ngẩng đầu cười: “Thời gian này chỉ cần học cách làm trợ lý của tôi là được rồi, Bạch Nhân Kính đã từng nói với tôi em làm việc rất có khoa học.”
Gào thét, hiểu lầm lớn rồi, Bao Thanh Thiên ơi, ông đang ở đâu? Tô Tố im lặng, giám đốc Bạch, Bạch cốt tinh à, tôi có đắc tội với anh sao, sao lại kêu người tình của anh đi chỉnh tôi vậy, không được như vậy, aaaaaaaaaa.
“Nửa tiếng nữa sẽ có một cuộc họp, em đi cùng tôi.” Phú Hắc ngẩng đầu nhìn lướt qua họ Tô nào đó còn đang buồn bực, nở nụ cười như có như không.
Gật đầu, Tô Tố ngồi ngẩn người ở đó chờ cuộc họp bắt đầu.