Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Tiếng xẻng cuốc đất vang vọng khắp nơi, như thể đập thẳng vào lòng Linh Đang.
Nàng đã từng trông thấy nhiều loại yêu ma quỷ quái, dù không đánh bại được chúng, nàng cũng không sinh lòng khiếp đảm, dẫu sao nàng biết mình sẽ không chết. Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi khi không biết cách đối phó với những yêu quái hãm hại người thân mình ra sao.
Nàng bất giác túm lấy tay người bên cạnh, dáng vẻ nghiêm túc, hàng trăm suy đoán lướt qua trong đầu.
Tay Phong Cẩm bị đối phương giữ rất chặt, nếu có thể thấy được da thịt dưới lớp lông, có lẽ tay hắn đã hằn một vệt bầm tím. Phong Cẩm nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ quan tâm xuất hiện trong mắt nàng.
Người bất tử, không ít thì nhiều, đều có vài phần coi thường tính mạng của bản thân. Từ chuyện nàng dám thu nhận giao nhân, nhiều lần chống đối long tộc, Phong Cẩm đã biết. Hiện tại thấy nàng tỏ vẻ sầu lo, hắn mới thấy nàng giống một con người hoàn chỉnh. Hắn vỗ nhẹ đầu nàng, dịu dàng nói: "Đi nào, đứng đây cũng không giải quyết được gì."
Linh Đang thoáng hoàn hồn, từ từ buông tay hắn ra, bước xuống dốc.
Keng, keng, keng...
Tiếng xẻng đào xới vang vọng khắp nơi.
Đi dọc theo đường bờ ruộng, Linh Đang tập trung nhìn kỹ dáng vẻ vô hồn của mọi người, nàng gọi tên từng người, nhưng chẳng ai đáp lại, cũng chẳng thấy họ có biểu cảm gì. Nếu bảo họ là con rối, lại không thấy sợi dây thao túng con rối. Linh Đang lấy kiếm chém qua khoảng không trên đầu họ, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Phong Cẩm thấy nàng tỏ ra nghiêm túc, nói: "Vừa rồi chúng ta đã thử những biện pháp đó với người dân trấn trên, họ vẫn có hơi thở của người sống, nghĩa là vẫn còn tồn tại, đừng quá lo lắng. Việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra con yêu quái kia."
"Ừ." Linh Đang đi hết một vòng quanh thôn, phát hiện dưới đất có rất nhiều bãi nước sền sệt kỳ lạ, khom người nhìn kỹ hơn, thì ra là bột mì nhão. Bởi mặt đất ẩm ướt, bột mì đã hoà với bùn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi bột mì. Tất cả các ngóc ngách trong thôn đều có, hệt như trời đổ cơn mưa bột mì vậy.
Linh Đang thu gom một ít đem cất kỹ, xác định người trong thôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này mới về nhà.
"Lão gấu trúc, không phải nhà nào ở trấn trên cũng có người trúng tà, số lượng rất rất ít, nhưng thôn Bát Tự thì khác, tất cả mọi người đều gặp tai hoạ, do đó ta nghĩ, yêu quái kia sẽ quay trở lại, và mục tiêu của nó chính là ta."
Phong Cẩm hỏi: "Vì thế, cô định ôm cây đợi thỏ ư?"
"Ừ, ta đơn thương độc mã ra ngoài tìm nó, trái lại dễ bị tấn công. Ở nhà, ít nhất còn có các ngươi yểm trợ." Vẻ mặt Linh Đang trở nên lạnh lùng, trong lòng trào dâng niềm phẫn nộ chưa từng có, tay nắm chặt đinh sắt đến rỉ máu, nhưng nàng chẳng hề hay biết, "Lúc này, ta không thể chết quá sớm được, nếu chết, ta không thể cứu người thân của mình nữa, cái giá này ta không trả được."
Từng câu từng chữ sắc bén, mỗi chữ ẩn giấu dao sắc, sự quyết tâm và cơn giận giữ của Linh Đang, Phong Cẩm đều hiểu. Hắn sờ đầu nàng, nói: "Chúng ta sẽ bảo vệ cô." Thấy túi đinh sắt trong tay nàng đã bị đâm thủng, cây đinh sắc nhọn đâm vào ngón tay nàng đến chảy cả máu, nàng lại không hay biết, lòng hắn đầy thương tiếc. Phong Cẩm cầm tay nàng lên, gỡ đinh ra, xoa nhẹ nhàng, kéo nàng về nhà băng bó.
Còn chưa về đến nhà, mới bước lên thềm đá trên sườn núi, song cả hai đã nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng.
"Linh Đang tỷ đã về rồi, Linh Đang tỷ đã về rồi!"
Phong Cẩm nhìn lại, một cô nhóc tí hon nhấc tà váy chạy tới, suýt vấp ngã, chạy đến trước mặt họ rồi nhảy lên, Linh Đang giơ tay đón lấy cô bé, hỏi: "Hồng Cát và mọi người có ổn không?"
Ngồi trên lòng bàn tay nàng, Tiểu Tiểu gật đầu mạnh: "Mấy hôm trước, Hồng Cát lại chạy ra ngoài, chắc tỷ ấy lại phải lòng đại ca trắng trẻo nào đó. Hai ca ca Dưa Chuột Ngốc và muội đều rất khoẻ, chỉ là người trong thôn..."
Linh Đang khẽ gật đầu: "Ta biết, ta vừa thấy rồi. Chuyện này xảy ra từ bao giờ, muội từ từ kể cho ta nghe."
"Dạ."
Linh Đang vừa đi vừa hỏi, lúc bước chân vào cửa, Tiểu Tiểu đã kể khái quát hết mọi chuyện: "... Yêu quái kia rất lợi hại, đột nhiên xuất hiện, sau đó vung một đống bột mì bao phủ khắp thôn. Lúc bò ra ngoài, muội và mọi người mới phát hiện ra, người dân trong thôn đã biến thành như vậy. Họ cứ đào cả ngày lẫn đêm, không rõ đang tìm thứ gì nữa."
"Vậy sau này yêu quái kia có quay lại không?"
"Có chứ, mỗi lần đến đều mang đi một túi to."
"Đó là gì vậy?"
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã về đến nhà. Quả nhiên, trong sân toàn bột mì nhão, cả sân lầy lội không thể chấp nhận nổi. Cũng may chỉ có mùi bột mì, chưa đến mức làm người ta buồn nôn. Nhưng cảnh tượng ghê tởm trước mắt vẫn khiến Linh Đang siết chặt tay, gân xanh trên trán giật giật: "Rốt cuộc hắn là tên yêu quái khốn kiếp nào, ta muốn lột da! Róc xương! Uống máu hắn!"
Tiểu Tiểu: "..."
Phong Cẩm: "..."
Thật đáng sợ!
"Gấu trúc đại nhân."
Giọng nàng dịu dàng đến nổi da gà, Phong Cẩm run lẩy bẩy, xoay người định bỏ chạy, lại bị nàng túm lấy, sau đó nàng nhảy lên lưng và hôn một cái lên cổ hắn, như thể cổ vũ: "Cõng ta vào nhà mau."
"... Kể cả mỹ nhân kế cũng không có tác dụng!"
"Vậy ngươi muốn ta dùng nắm đấm hả?"
"À không..."
Phong Cẩm nhẫn nhịn xoay người, nhấc chân, giẫm lên đống bột nhão kia - bàn chân nâng lên một lúc lâu vẫn không cách nào đặt xuống.
Tiểu Tiểu ngồi trên bờ tường nhìn hắn, hai anh em nhà ếch ngồi dưới mái hiên quan sát hắn, nhìn thế nào cũng thấy... Thật đáng thương, người gặp người "khóc"!
Phong Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng hạ chân xuống, cảm giác dính nhớp nháp truyền khắp toàn thân, khiến lông tơ trên người hắn dựng đứng, đâm cả vào mặt Linh Đang.
"A... Ta muốn lột da, róc xương, uống máu tên yêu quái kia!"
Quãng đường hai trượng dường như kéo dài thành vạn dặm. Sau khi cõng Linh Đang đến chỗ mái hiên, hai đùi Phong Cẩm đã chết lặng, hắn mất hết can đảm ngồi phịch xuống, mặt xám như tro: "Ta muốn rửa chân."
"Ộp ộp, nước giếng đều bị bột mì hoà thành bột nhão rồi."
"A... Hu hu..." Phong Cẩm đau khổ ôm mặt, nghĩ đến chuyện không có nước rửa chân, tắm giặt, hắn liền thấy tương lai vô vọng. Che mặt hồi lâu, hắn thấy môi có thứ gì đó, liếm thử một cái, vị mặn mặn. Phóng Cẩm kinh hãi, quả nhiên hắn không thể chịu được sự bẩn thỉu, còn rơi lệ nữa chứ, đủ để thấy hắn khổ sở đến mức nào. Mở tay gấu ra nhìn lại: Ô! Không phải nước mắt! Chẳng qua vừa nãy giúp đồ nhà quê đáng ghét kia lau vết thương, lông gấu dính máu. Vậy thứ hắn vừa liếm là máu của đồ nhà quê kia sao?
Hắn nghiêng đầu...Phì, phì, phì.
Không có nước rửa chân, cũng không có nước súc miệng - Hắn tựa lưng vào tấm ván gỗ, không nhúc nhích.
Linh Đang ra sau nhà trúc, định chặt một ít trúc để an ủi Phong Cẩm; hơn nữa, trèo ra sau núi có thể nhìn rõ tình hình toàn thôn, nàng muốn quan sát cẩn thận một lần nữa để xem có tìm ra được cách giải quyết mọi chuyện không. Tiểu Tiểu thấy nàng đi, cũng đi theo.
Chờ hai người đi rồi, Long Tứ mới từ từ bò ra khỏi hồ lô bên hông bạn tốt để thông khí, vừa ló đầu ra đã bị gấu trúc dùng ngón tay ngăn lại: "Hay là ta đập đồ nhà quê kia ngất xỉu, sau đó ngươi triệu hồi nước biển, cọ rửa sạch sẽ nơi này."
Long Tứ thè đầu lưỡi đỏ chót: "Không sợ sau khi tỉnh lại, nàng sẽ róc xương, uống máu ngươi sao?"
"Ôi... Hu hu..." Phong Cẩm buông tay, nhìn lên trời, "Tuy trời sắp đổ mưa, nhưng có gió mát, thời tiết không oi bức, sao ta cứ thấy toàn thân nóng nực như có lửa đốt vậy nhỉ?"
Hai mắt Long Tứ cong cong, suy đi nghĩ lại, chợt quay đầu, phát âm rõ từng chữ: "Ban ngày ban mặt... Dơ quá đi mất!" Nói xong uốn mình bỏ đi.
"..." Sao hắn lại "dơ"?! Phong Cẩm lắc đống bột sền sệt trên đùi, nhưng lắc thế nào cũng không sạch hết được, đám lông này rất dễ dính mấy thứ linh tinh. Đi qua bụi gai, rừng cây bị dính gai, dính trứng gà đã đành, hiện tại về nhà còn dính bột nhão nữa.
Có điều, hiện tại hắn thật sự rất nóng.
Vì không muốn làm bẩn chỗ ngồi của mình, hắn thu chân lại, ngả người nằm xuống, lấy tay quạt mát, nóng chết mất!
"Ộp ộp, may mà Hồng Cát không ở nhà, bằng không nhất định sẽ nhào tới."
"Ộp ộp, chúng ta không khôi phục chân thân vì sợ Hồng Cát nhào tới, có hắn ở đây, chúng ta khỏi cần sợ nữa."
"Ộp ộp."
A... Ồn ào quá! Phong Cẩm trở mình, thân thể không còn nóng bức, có điều... Ô, sao tự nhiên lại xoay người dễ dàng thế nhỉ? Hắn mở hé một mắt, đập vào mắt là đôi tay thon dài trắng trẻo của chính mình. Thoáng giật mình, Phong Cẩm lập tức ngồi dậy, mở to hai mắt, hắn lại khôi phục chân thân!
Đồ nhà quê kia ngất xỉu ư? Hắn vội vàng nhìn bàn tay, phù chú nối tiếp báo cho hắn biết, hiện tại Linh Đang còn hoạt động bình thường. Hắn chớp mắt vài cái, không hiểu nổi.
Long Tứ đang quấn quanh cây cột bên cạnh, thấy bạn tốt khôi phục dáng vẻ ban đầu, lại nhìn chính mình - hắn vẫn là rắn, không phải rồng: "Bạn tốt, ngươi làm thế nào lại biến về như cũ được?"
"Không biết." Phong Cẩm đứng bật dậy, vấn đề đầu tiên phải giải quyết chính là cái sân đầy bột mì nhão nhoét này!
Hắn am hiểu sử dụng gió, một cơn gió mạnh thổi qua, nháy mắt thổi bay bột nhão dính khắp sân. Có điều, số bột dính trong kẽ hở không dễ trôi hết, hắn lại gọi nước đến, dội sạch cả sân, tiện tay rửa sạch giếng, tảng đá và kẽ tường dính rêu xanh, khiến mọi thứ trở nên vô cùng bóng loáng, hai anh em Dưa Chuột Ngốc đồng loạt vỗ "tay".
Long Tứ hỏi: "Vì sao chỉ có ngươi thay đổi, còn ta thì sao?"
Phong Cẩm thản nhiên nói: "Thế mới nói, thường ngày làm nhiều việc tốt tốt vào."
"..." Tên thần côn này!
"Được rồi, ta đi đun nước tắm đây."
"... Này, chuyện đầu tiên ngươi làm sau khi biến về chân thân là tắm sao?"
Phong Cẩm khó hiểu: "Chẳng lẽ là cứu thế giới?"
"..." Xưa kia, rốt cuộc hắn làm thế nào lại trở thành thượng thần được, lòng bác ái đâu? Long Tứ tức giận nghĩ.
Có pháp lực, đun nước chỉ là chuyện trong nháy mắt. Được ngâm mình trong nước ấm sạch sẽ, toàn thân Phong Cẩm vô cùng sảng khoái. Hắn thoải mái dựa vào thùng tắm, hết sức dễ chịu.
Bột mì nhão... Vì sao trong vũng bột mì kia cũng chứa sát khí giống bóng đen không mặt?
Quả nhiên nó cũng giống Nhĩ Trung Nhân, đều nguyện trung thành với Vô Kiểm Nhân sao? Vậy mục tiêu của nó là thôn Bát Tự ư?
Thôn Bát Tự... Thôn thần bí, một nơi không rõ lai lịch mà ngay cả hắn cũng không hay biết, thật khiến người ta tò mò. Hắn lại nhìn tay mình: Chẳng lẽ vì vừa rồi liếm máu của Linh Đang, mình mới biến về chân thân? Vậy lần này có thể kéo dài trong bao lâu?
Ngâm mình một lúc, hắn đột nhiên nghĩ, nếu Khuẩn Nhân nói yêu quái bột mì kia vung rất nhiều bột mì trong thôn, vậy tại sao ban nãy theo chân Linh Đang đi một vòng quanh thôn, hắn lại không thấy nhiều bột mì, chỉ có căn nhà không người ở của đồ nhà quê lại có nhiều nhất?
Vậy số bột mì khác trong thôn đi nơi nào?
Nghĩ một lúc, ngoài trời rốt cuộc đổ mưa, tí tách tí tách, cọ rửa toàn bộ thôn Bát Tự...
Nàng đã từng trông thấy nhiều loại yêu ma quỷ quái, dù không đánh bại được chúng, nàng cũng không sinh lòng khiếp đảm, dẫu sao nàng biết mình sẽ không chết. Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi khi không biết cách đối phó với những yêu quái hãm hại người thân mình ra sao.
Nàng bất giác túm lấy tay người bên cạnh, dáng vẻ nghiêm túc, hàng trăm suy đoán lướt qua trong đầu.
Tay Phong Cẩm bị đối phương giữ rất chặt, nếu có thể thấy được da thịt dưới lớp lông, có lẽ tay hắn đã hằn một vệt bầm tím. Phong Cẩm nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ quan tâm xuất hiện trong mắt nàng.
Người bất tử, không ít thì nhiều, đều có vài phần coi thường tính mạng của bản thân. Từ chuyện nàng dám thu nhận giao nhân, nhiều lần chống đối long tộc, Phong Cẩm đã biết. Hiện tại thấy nàng tỏ vẻ sầu lo, hắn mới thấy nàng giống một con người hoàn chỉnh. Hắn vỗ nhẹ đầu nàng, dịu dàng nói: "Đi nào, đứng đây cũng không giải quyết được gì."
Linh Đang thoáng hoàn hồn, từ từ buông tay hắn ra, bước xuống dốc.
Keng, keng, keng...
Tiếng xẻng đào xới vang vọng khắp nơi.
Đi dọc theo đường bờ ruộng, Linh Đang tập trung nhìn kỹ dáng vẻ vô hồn của mọi người, nàng gọi tên từng người, nhưng chẳng ai đáp lại, cũng chẳng thấy họ có biểu cảm gì. Nếu bảo họ là con rối, lại không thấy sợi dây thao túng con rối. Linh Đang lấy kiếm chém qua khoảng không trên đầu họ, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Phong Cẩm thấy nàng tỏ ra nghiêm túc, nói: "Vừa rồi chúng ta đã thử những biện pháp đó với người dân trấn trên, họ vẫn có hơi thở của người sống, nghĩa là vẫn còn tồn tại, đừng quá lo lắng. Việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra con yêu quái kia."
"Ừ." Linh Đang đi hết một vòng quanh thôn, phát hiện dưới đất có rất nhiều bãi nước sền sệt kỳ lạ, khom người nhìn kỹ hơn, thì ra là bột mì nhão. Bởi mặt đất ẩm ướt, bột mì đã hoà với bùn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi bột mì. Tất cả các ngóc ngách trong thôn đều có, hệt như trời đổ cơn mưa bột mì vậy.
Linh Đang thu gom một ít đem cất kỹ, xác định người trong thôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này mới về nhà.
"Lão gấu trúc, không phải nhà nào ở trấn trên cũng có người trúng tà, số lượng rất rất ít, nhưng thôn Bát Tự thì khác, tất cả mọi người đều gặp tai hoạ, do đó ta nghĩ, yêu quái kia sẽ quay trở lại, và mục tiêu của nó chính là ta."
Phong Cẩm hỏi: "Vì thế, cô định ôm cây đợi thỏ ư?"
"Ừ, ta đơn thương độc mã ra ngoài tìm nó, trái lại dễ bị tấn công. Ở nhà, ít nhất còn có các ngươi yểm trợ." Vẻ mặt Linh Đang trở nên lạnh lùng, trong lòng trào dâng niềm phẫn nộ chưa từng có, tay nắm chặt đinh sắt đến rỉ máu, nhưng nàng chẳng hề hay biết, "Lúc này, ta không thể chết quá sớm được, nếu chết, ta không thể cứu người thân của mình nữa, cái giá này ta không trả được."
Từng câu từng chữ sắc bén, mỗi chữ ẩn giấu dao sắc, sự quyết tâm và cơn giận giữ của Linh Đang, Phong Cẩm đều hiểu. Hắn sờ đầu nàng, nói: "Chúng ta sẽ bảo vệ cô." Thấy túi đinh sắt trong tay nàng đã bị đâm thủng, cây đinh sắc nhọn đâm vào ngón tay nàng đến chảy cả máu, nàng lại không hay biết, lòng hắn đầy thương tiếc. Phong Cẩm cầm tay nàng lên, gỡ đinh ra, xoa nhẹ nhàng, kéo nàng về nhà băng bó.
Còn chưa về đến nhà, mới bước lên thềm đá trên sườn núi, song cả hai đã nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng.
"Linh Đang tỷ đã về rồi, Linh Đang tỷ đã về rồi!"
Phong Cẩm nhìn lại, một cô nhóc tí hon nhấc tà váy chạy tới, suýt vấp ngã, chạy đến trước mặt họ rồi nhảy lên, Linh Đang giơ tay đón lấy cô bé, hỏi: "Hồng Cát và mọi người có ổn không?"
Ngồi trên lòng bàn tay nàng, Tiểu Tiểu gật đầu mạnh: "Mấy hôm trước, Hồng Cát lại chạy ra ngoài, chắc tỷ ấy lại phải lòng đại ca trắng trẻo nào đó. Hai ca ca Dưa Chuột Ngốc và muội đều rất khoẻ, chỉ là người trong thôn..."
Linh Đang khẽ gật đầu: "Ta biết, ta vừa thấy rồi. Chuyện này xảy ra từ bao giờ, muội từ từ kể cho ta nghe."
"Dạ."
Linh Đang vừa đi vừa hỏi, lúc bước chân vào cửa, Tiểu Tiểu đã kể khái quát hết mọi chuyện: "... Yêu quái kia rất lợi hại, đột nhiên xuất hiện, sau đó vung một đống bột mì bao phủ khắp thôn. Lúc bò ra ngoài, muội và mọi người mới phát hiện ra, người dân trong thôn đã biến thành như vậy. Họ cứ đào cả ngày lẫn đêm, không rõ đang tìm thứ gì nữa."
"Vậy sau này yêu quái kia có quay lại không?"
"Có chứ, mỗi lần đến đều mang đi một túi to."
"Đó là gì vậy?"
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã về đến nhà. Quả nhiên, trong sân toàn bột mì nhão, cả sân lầy lội không thể chấp nhận nổi. Cũng may chỉ có mùi bột mì, chưa đến mức làm người ta buồn nôn. Nhưng cảnh tượng ghê tởm trước mắt vẫn khiến Linh Đang siết chặt tay, gân xanh trên trán giật giật: "Rốt cuộc hắn là tên yêu quái khốn kiếp nào, ta muốn lột da! Róc xương! Uống máu hắn!"
Tiểu Tiểu: "..."
Phong Cẩm: "..."
Thật đáng sợ!
"Gấu trúc đại nhân."
Giọng nàng dịu dàng đến nổi da gà, Phong Cẩm run lẩy bẩy, xoay người định bỏ chạy, lại bị nàng túm lấy, sau đó nàng nhảy lên lưng và hôn một cái lên cổ hắn, như thể cổ vũ: "Cõng ta vào nhà mau."
"... Kể cả mỹ nhân kế cũng không có tác dụng!"
"Vậy ngươi muốn ta dùng nắm đấm hả?"
"À không..."
Phong Cẩm nhẫn nhịn xoay người, nhấc chân, giẫm lên đống bột nhão kia - bàn chân nâng lên một lúc lâu vẫn không cách nào đặt xuống.
Tiểu Tiểu ngồi trên bờ tường nhìn hắn, hai anh em nhà ếch ngồi dưới mái hiên quan sát hắn, nhìn thế nào cũng thấy... Thật đáng thương, người gặp người "khóc"!
Phong Cẩm nhắm mắt lại, cuối cùng hạ chân xuống, cảm giác dính nhớp nháp truyền khắp toàn thân, khiến lông tơ trên người hắn dựng đứng, đâm cả vào mặt Linh Đang.
"A... Ta muốn lột da, róc xương, uống máu tên yêu quái kia!"
Quãng đường hai trượng dường như kéo dài thành vạn dặm. Sau khi cõng Linh Đang đến chỗ mái hiên, hai đùi Phong Cẩm đã chết lặng, hắn mất hết can đảm ngồi phịch xuống, mặt xám như tro: "Ta muốn rửa chân."
"Ộp ộp, nước giếng đều bị bột mì hoà thành bột nhão rồi."
"A... Hu hu..." Phong Cẩm đau khổ ôm mặt, nghĩ đến chuyện không có nước rửa chân, tắm giặt, hắn liền thấy tương lai vô vọng. Che mặt hồi lâu, hắn thấy môi có thứ gì đó, liếm thử một cái, vị mặn mặn. Phóng Cẩm kinh hãi, quả nhiên hắn không thể chịu được sự bẩn thỉu, còn rơi lệ nữa chứ, đủ để thấy hắn khổ sở đến mức nào. Mở tay gấu ra nhìn lại: Ô! Không phải nước mắt! Chẳng qua vừa nãy giúp đồ nhà quê đáng ghét kia lau vết thương, lông gấu dính máu. Vậy thứ hắn vừa liếm là máu của đồ nhà quê kia sao?
Hắn nghiêng đầu...Phì, phì, phì.
Không có nước rửa chân, cũng không có nước súc miệng - Hắn tựa lưng vào tấm ván gỗ, không nhúc nhích.
Linh Đang ra sau nhà trúc, định chặt một ít trúc để an ủi Phong Cẩm; hơn nữa, trèo ra sau núi có thể nhìn rõ tình hình toàn thôn, nàng muốn quan sát cẩn thận một lần nữa để xem có tìm ra được cách giải quyết mọi chuyện không. Tiểu Tiểu thấy nàng đi, cũng đi theo.
Chờ hai người đi rồi, Long Tứ mới từ từ bò ra khỏi hồ lô bên hông bạn tốt để thông khí, vừa ló đầu ra đã bị gấu trúc dùng ngón tay ngăn lại: "Hay là ta đập đồ nhà quê kia ngất xỉu, sau đó ngươi triệu hồi nước biển, cọ rửa sạch sẽ nơi này."
Long Tứ thè đầu lưỡi đỏ chót: "Không sợ sau khi tỉnh lại, nàng sẽ róc xương, uống máu ngươi sao?"
"Ôi... Hu hu..." Phong Cẩm buông tay, nhìn lên trời, "Tuy trời sắp đổ mưa, nhưng có gió mát, thời tiết không oi bức, sao ta cứ thấy toàn thân nóng nực như có lửa đốt vậy nhỉ?"
Hai mắt Long Tứ cong cong, suy đi nghĩ lại, chợt quay đầu, phát âm rõ từng chữ: "Ban ngày ban mặt... Dơ quá đi mất!" Nói xong uốn mình bỏ đi.
"..." Sao hắn lại "dơ"?! Phong Cẩm lắc đống bột sền sệt trên đùi, nhưng lắc thế nào cũng không sạch hết được, đám lông này rất dễ dính mấy thứ linh tinh. Đi qua bụi gai, rừng cây bị dính gai, dính trứng gà đã đành, hiện tại về nhà còn dính bột nhão nữa.
Có điều, hiện tại hắn thật sự rất nóng.
Vì không muốn làm bẩn chỗ ngồi của mình, hắn thu chân lại, ngả người nằm xuống, lấy tay quạt mát, nóng chết mất!
"Ộp ộp, may mà Hồng Cát không ở nhà, bằng không nhất định sẽ nhào tới."
"Ộp ộp, chúng ta không khôi phục chân thân vì sợ Hồng Cát nhào tới, có hắn ở đây, chúng ta khỏi cần sợ nữa."
"Ộp ộp."
A... Ồn ào quá! Phong Cẩm trở mình, thân thể không còn nóng bức, có điều... Ô, sao tự nhiên lại xoay người dễ dàng thế nhỉ? Hắn mở hé một mắt, đập vào mắt là đôi tay thon dài trắng trẻo của chính mình. Thoáng giật mình, Phong Cẩm lập tức ngồi dậy, mở to hai mắt, hắn lại khôi phục chân thân!
Đồ nhà quê kia ngất xỉu ư? Hắn vội vàng nhìn bàn tay, phù chú nối tiếp báo cho hắn biết, hiện tại Linh Đang còn hoạt động bình thường. Hắn chớp mắt vài cái, không hiểu nổi.
Long Tứ đang quấn quanh cây cột bên cạnh, thấy bạn tốt khôi phục dáng vẻ ban đầu, lại nhìn chính mình - hắn vẫn là rắn, không phải rồng: "Bạn tốt, ngươi làm thế nào lại biến về như cũ được?"
"Không biết." Phong Cẩm đứng bật dậy, vấn đề đầu tiên phải giải quyết chính là cái sân đầy bột mì nhão nhoét này!
Hắn am hiểu sử dụng gió, một cơn gió mạnh thổi qua, nháy mắt thổi bay bột nhão dính khắp sân. Có điều, số bột dính trong kẽ hở không dễ trôi hết, hắn lại gọi nước đến, dội sạch cả sân, tiện tay rửa sạch giếng, tảng đá và kẽ tường dính rêu xanh, khiến mọi thứ trở nên vô cùng bóng loáng, hai anh em Dưa Chuột Ngốc đồng loạt vỗ "tay".
Long Tứ hỏi: "Vì sao chỉ có ngươi thay đổi, còn ta thì sao?"
Phong Cẩm thản nhiên nói: "Thế mới nói, thường ngày làm nhiều việc tốt tốt vào."
"..." Tên thần côn này!
"Được rồi, ta đi đun nước tắm đây."
"... Này, chuyện đầu tiên ngươi làm sau khi biến về chân thân là tắm sao?"
Phong Cẩm khó hiểu: "Chẳng lẽ là cứu thế giới?"
"..." Xưa kia, rốt cuộc hắn làm thế nào lại trở thành thượng thần được, lòng bác ái đâu? Long Tứ tức giận nghĩ.
Có pháp lực, đun nước chỉ là chuyện trong nháy mắt. Được ngâm mình trong nước ấm sạch sẽ, toàn thân Phong Cẩm vô cùng sảng khoái. Hắn thoải mái dựa vào thùng tắm, hết sức dễ chịu.
Bột mì nhão... Vì sao trong vũng bột mì kia cũng chứa sát khí giống bóng đen không mặt?
Quả nhiên nó cũng giống Nhĩ Trung Nhân, đều nguyện trung thành với Vô Kiểm Nhân sao? Vậy mục tiêu của nó là thôn Bát Tự ư?
Thôn Bát Tự... Thôn thần bí, một nơi không rõ lai lịch mà ngay cả hắn cũng không hay biết, thật khiến người ta tò mò. Hắn lại nhìn tay mình: Chẳng lẽ vì vừa rồi liếm máu của Linh Đang, mình mới biến về chân thân? Vậy lần này có thể kéo dài trong bao lâu?
Ngâm mình một lúc, hắn đột nhiên nghĩ, nếu Khuẩn Nhân nói yêu quái bột mì kia vung rất nhiều bột mì trong thôn, vậy tại sao ban nãy theo chân Linh Đang đi một vòng quanh thôn, hắn lại không thấy nhiều bột mì, chỉ có căn nhà không người ở của đồ nhà quê lại có nhiều nhất?
Vậy số bột mì khác trong thôn đi nơi nào?
Nghĩ một lúc, ngoài trời rốt cuộc đổ mưa, tí tách tí tách, cọ rửa toàn bộ thôn Bát Tự...