Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Giọng nói Sở Kim Triêu nặng nề, dường như rất không vui lòng mà nói ra, “Tam nha đầu, Tĩnh phi là nữ nhân trẫm yêu nhất, cũng là mẫu thân thân sinh của lão Thất, trẫm tin tưởng con không cố ý làm vậy. Nhưng chuyện này quả thật có liên quan đến con, con giải thích như thế nào? Băng đá không thể nào tự bốc cháy, trừ phi là có người ở trên đó động tay.”
“Con phụ trách không tốt gây ra đại họa, nếu trẫm không trừng phạt con thì đối với Tĩnh phi quá không công bằng.”
Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, nhíu mày, “Phụ hoàng, nhi thần cũng tự phát hiện ra có chỗ không ổn, còn vì vậy mà bị thương, nhi thần cũng là người bị hại, nhưng không bảo vệ tốt được di thể của mẫu phi, nhi thần nguyện ý giải thích với mẫu phi.”
Chu quý phi cười lạnh một tiếng, nhìn Gia Cát Linh Ẩn nghiền ngẫm, “Ý của Thất vương phi là xin lỗi tỷ tỷ còn đối với Hoàng Thượng cùng Thất điện hạ đều không có gì áy náy trong lòng sao? Hoàng Thượng, nữ nhân này quả đúng là quá lớn, không trừng phạt nàng ta thì khó mà phục lòng dân chúng.”
“Đúng, Hoàng Thượng, người không biết hiện tại dân chúng bàn luận rất là khó nghe.” Hoàng hậu nói tiếp, “Tĩnh phi muội muội tâm địa thiện lương, thường xuyên bố thí người nghèo, đến chùa cầu phúc, dân chúng đều nhớ đến ân tình của muội ấy. Nghe nói di thể của muội ấy bị tổn hại nên dân chúng đều đến cửa cung để đưa ra yêu dách, cầu xin cho Tĩnh quý phi một công đạo, Hoàng Thượng, nghe tiếng lòng của dân chúng một chút đi.”
“Hoàng hậu, trẫm tin tưởng Tam nha đầu không phải cố ý, chỉ là vô tình nhưng quả thật là có sai. Trẫm phạt con ở từ đường tụng kinh cho Tĩnh phi một tháng.”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, không tốt!” Một tiểu công công ở bên ngoài xông vào thông báo, “Nhóm dân chúng ở ngoài cửa cung lấy cái chết để can gián, yêu cầu nghiêm trị Thất vương phi. Nói…. Nói nếu không nghiêm trị thì bọn họ sẽ chết ở bên ngoài. Có một lão bà đã đập đầu vào tường thành, đã chết rồi.”
Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn thay đổi, Chu Tuyết Viện, ngươi thật giỏi, lại có thể kích động dân chúng để tạo áp lực cho Hoàng Thượng, ghê tởm hơn chính là mê hoặc dân chúng lấy mạng của họ để áp chế, có người thậm chí mất đi cả tính mạng. Chu Tuyết viện biết Hoàng Thượng để ý nhất chính là cái gì. Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, nắm thật chặt, truyền sức mạnh cho nàng.
Thân thể Sở Kim Triêu run rẩy, ông nổi danh là vị hoàng đế nhân từ, đều coi dân chúng là lớn nhất.
“Phụ hoàng,” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, nàng vốn định chờ một chút nhưng hiện tại không thể đợi thêm nữa, “Nhi thần khẩn cầu người mời dân chúng vào cung, nhi thần muốn trực tiếp giải thích rõ với bọn họ.”
“Tam nha đầu, con muốn làm gì?” Sở Kim Triêu nghi hoặc nhìn nàng.
“Phụ hoàng, nếu nhi thần khiến cho dân chúng phẫn nộ thì nhi thần sẽ hóa giải. Cầu xin phụ hoàng cho phép.”
“Được, trẫm cho phép. Mau mời nhóm dân chúng tiến vào.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Liên công công đáp lại, lập tức chạy về phía cửa cung.
Chu quý phi cười càng sâu, kêu dân chúng tiến vào, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân. Những người bà tìm đều là những người luôn trung thành với Tĩnh phi, vì bà ta mà có thể không cần đến cả tính mạng. Nghĩ đến tình huống sắp xảy ra bà liền không thể chờ được mà muốn ăn mừng. Gia Cát Linh Ẩn, ý dân khó cãi, để dân chúng tiến vào là ngươi tự tìm lấy đường chết.
“Linh nhi.” Đến phiên Sở Lăng Thiên lo lắng.
“Yên tâm, ta có cách.” Gậy ông đập lưng ông, chiêu này nàng dùng cũng không ít.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của nàng y lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng đó là trong tiệc rượu của phủ Thừa tướng. Cười cười rồi vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng trong lòng.
Trong lòng Hoàng hậu có một dự cảm không tốt, mỗi lần loại vẻ mặt này của Gia Cát Linh Ẩn xuất hiện thì sẽ làm cho người khác không thể đoán trước được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Nửa khắc sau, Liên công công dẫn nhóm dân chúng khoảng hơn một trăm người đi vào ngự thư phòng, Sở Kim Triêu mang mọi người tới một nơi ngồi xuống để chuẩn bị xét hỏi.
Nhìn thấy Sở Kim Triêu, dân chúng liền đòng loạt quỳ xuống, “Cầu xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo cho Tĩnh phi nương nương, nghiêm trị Thất vương phi! Lấy mạng Thất vương phi đền tội.” Thanh âm của dân chúng vang vọng trong hoàng cung. Bọn họ nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong ánh mắt liền tràn ngập căm hờn cùng thù hận.
“To gan!” Hoàng hậu quát lớn, lạnh lùng nhìn những người quỳ trên mặt đất, “Thất vương phi là người mà Thất điện hạ rất yêu thương, há lại để cho các ngươi lên án! Các ngươi, ai dám nói một câu không có lợi cho Thất vương phi thì cẩn thận cái đầu!” Nói xong, chỗ sâu nhất trong ánh mắt của Hoàng hậu hiện lên một nét cười âm hiểm. Bà càng bảo vệ Gia Cát Linh Ẩn thì càng kích động đến sự phẫn nộ của dân chúng.
“Nương nương, nữ nhân này hại Tĩnh phi nương nương mà người còn bảo vệ nàng ta, chúng thảo dân không có quyền thế không thể lấy lại công đạo cho Tĩnh phi nương nương, chỉ có thể lấy cái chết để can gián cầu xin Hoàng Thượng thuận theo ý dân.” Nói xong lão bá này lấy từ trong ngực ra một lọ độc dược, chuaanrn bị há miệng liền bị Sở Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt cướp được.
Chu quý phi cẩm phục hoa lệ đứng lên, “Câm miệng hết cho bản cung! Nàng là Thất vương phi cao cao tại thượng, Thất điện hạ thương không hết sao lại vì cái chết của Tĩnh phi mà trừng phạt nàng chứ! Hôm nay, cho dù toàn bộ các ngươi đều chết ở đây thì Hoàng Thượng cũng sẽ không trừng phạt nàng!”
“Trời xanh không có mắt, đây là thói đời gì!” Dân chúng lập tức khóc rống lên, lời nói của Chu quý phi không thể nghi ngờ là khiến cho lửa giận của bọn họ bùng phát mạnh hơn, “Yêu nghiệt lộng quyền, muốn hủy diệt nước Lăng Nguyệt! Yêu nghiệt mê hoặc muôn dân, mê hoặc tâm của Thất điện hah, hãy để cho chúng thảo dân lấy máu tươi đến rửa sạch hai mắt của các người đi!”
“Để chúng thảo dân lấy máu tươi rửa sạch hai mắt.” Thanh âm vang cọng càng lớn, mỗi người đều lấy ra một lọ độc dược, lấy cái chết để bức ép.
“Hoàng Thượng, không cần để ý đến bọn họ!” Hoàng hậu cầm lấy cánh tay Sở Kim Triêu.
“Tam nha đầu….” Sở Kim Triêu vô cùng khó xử, lại nhìn nhóm dân chúng bất cứ lúc nào cũng có thể uống độc dược, một mạng cùng với trăm mạng, bên nào quan trọng hơn, ông phải làm một hoàng đế tốt, “Trẫm xin lỗi con!” Đây là lần thứ mấy ông nói những lời này với nàng?
“Phụ hoàng, để nhi thần nói.” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn không một chút bối rối, nàng trấn định mà đi đến trước mặt dân chính, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khiến cho người khác cảm thấy như một trận gió xuân thổi qua.
Những người trên mặt đất ngẩng đầu nhìn nàng, nụ cười của nàng khiến bọn họ cảm thấy đau mắt,
“Hừ! Hồ ly tinh! Hồng nhan gây tai họa!”
“Các vị phụ lão hương thân, hôm nay mục đích của bản vương phi cũng giống các vị, đó là lấy lại công đạo cho Tĩnh phi nương nương! Tĩnh phi nương nương là mẫu thân của phu quân ta, cũng là mẫu phi của ta.”
Trong lòng Sở Lăng Thiên nóng lên, bản vương phi, phu quân, mẫu phi, mỗi từ đều khuấy động lòng y. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên lại thay đổi, y có chút thu sủng nhược kinh.
“Hừ, hồ ly tinh, không cần ở chỗ này nói chuyện mê hoặc chúng ta. Nhanh đền tội đi!” Có người phẫn nộ nói.
“Câm miệng!” Chu quý phi quát lớn, “Nàng đường đường là Thất vương phi, chuyện đã làm sai cũng không đến lượt các ngươi đến trừng phạt!”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn bà một cái, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Các vị, bản vương phi nói hôm nay sẽ cho mọi người một đáp án vừa lòng, đó là sự thực về cái chết của mẫu phi ta!”
Trong đầu Chu quý phi nổ ầm một tiếng, trong chốc lát mất đi ý thức. Không có khả năng, chuyện này không có khả năng có người khác biết được! Người còn sống biết Tĩnh phi chết ở đâu cũng chỉ có bà cùng Chu Tuyết Tranh, nha đầu chết tiệt kia, bản cung thật muốn nhìn xem ngươi muốn đùa giỡn cái gì. Muốn che đậy dưới con mắt của nhiều người như vậy quả thực là mơ mộng hão huyền!
“Mọi người không nên khẩn trương, ta sẽ từng bước giải đáp câu đố cho mọi người. Ta muốn hỏi mọi người một vấn đề, băng có cháy được không?”
“Băng là do nước đông lạnh mà thành, sao có thể cháy được?”
“Đúng vậy, băng gặp được lửa sẽ hòa tna thành nước, không có khả năng cháy được.”
“Thất vương phi, người rốt cuộc muốn nói cái gì, muốn như vậy mà lừa gạt mọi người sao?”
“Đúng vậy, Tam nha đầu, chẳng lẽ là có người đổ dầu ở trên khối băng?” Sở Kim Triêu cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Phụ hoàng, người sẽ biết ngay thôi.”
Liên công công nhận được ra hiệu của nàng liền lệnh mấy tiểu công công trình lên những khối băng nhỏ, phẫn cho mỗi người một khối.
“Trong tay các ngươi có một khối băng là có thể cháy. Nhưng ta cũng không biết là khối nào, Liên công công, nhờ ông mang lên một ngọn nến để mọi người thử một chút.”
“Thất vương phi, băng sẽ không có khả năng cháy được, đây chẳng phải là nói sai sự thật sao?” Hoàng hậu nói.
Chu quý phi nhíu mày, chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra được cái gì? Thần bí như vậy không có khả năng là nàng ta biết được. “Tỷ tỷ nói đúng, băng tuyệt đối không thể cháy.”
“Bây giờ mọi người có thể thử một lần, nhớ kỹ, phải lấy tay giữ, không được dùng đồ vật khác để giữ.”
Một khối băng nhỏ như vậy, nếu như cháy thì nhất định sẽ đốt tới ngón tay. Nhưng mà không có ai tin, băng làm sao có thể cháy được, cho nên họ đều mạnh dạn đứng lên thử.
“Căn bản sẽ không cháy, nhất định là Thất vương phi nói bậy.”
“Đúng vậy, là để gạt chúng ta!”
Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt nhìn Chu quý phi, thấy bà cầm khối băng những vẫn không dám tới gần ngọn nến. Sở Lăng Thiên lấy ngọn nên trong tay cung nữ, đưa ngọn nến tới gần, “Quý phi nương nương, còn người nữa, người đang sợ cái gì? Chẳng phải người nói tuyệt đối không thể cháy hay sao?”
“Ta…. Bản cung chỉ là thấy có chút lạnh!” Chu quý phi chậm rãi đưa tay tới gần, run nhè nhẹ. Nếu cháy thật thì nhất đỉnh sẽ bỏng tay.
Thừa dịp bà không chú ý, Sở Lăng Thiên đưa ngọn nến tới gần.
“A, không được!” Chu quý phi đột nhiên hô lên một tiếng, khối băng cũng vô ý bị bà vứt trên mặt đất.
Ánh mắt Sở Lăng Thiên hiện lên ý cười, đây đúng là kết quả mà bọn họ mong muốn.
Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy khối băng còn sót lại ở trên khay, dùng chiếc đũa gắp lên chậm rãi tới gân ngọn nến. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khối băng cháy, một ngọn lửa màu lam xinh đẹp nhảy lên.
“A? Đây là có chuyện gì?”
“Nhất định là nàng ta làm yêu phép, đúng là hồ ly tinh! ”
“Yêu quái!”
Những người khác nhìn thấy một màn quỷ dị này, nhất thời cảm thấy được khó tin đến cực điểm. Chưa bao giờ nghe qua băng có thể cháy.
“Tam nha đầu, đây là cái gì?” Sở Kim Triêu tiến lên, lấy tay sờ sờ lên thứ đã bị cháy, quả thật là băng.
“Phụ hoàng, thiên nhiên có rất nhiều vật chất kỳ lạ, chỉ là chưa phát hiện ra thôi. Đây cũng là băng, nó còn có một cái tên là băng cháy. Tồn tại mấy ngàn năm, ở yên trong mắt đất nên tích tụ khí ngầm dễ cháy, cho nên mới có thể cháy được!” Gia Cát Linh Ẩn âm thầm may mắn vì mình học hóa học không tồi.
“Còn có chuyện thế này? Rất thần kỳ.” Sở Kim Triêu gật đầu.
“Thật sự có thứ thần kỳ như vậy? Thất vương phi không phải là đang gạt chúng ta chứ?”
“Các vị, trong hầm băng còn rất nhiều khối băng như vậy, nếu không tin lát nữa mọi người có thể tự mình tới xem.”
“Thất vương phi, khối băng có thể cháy thì nói lên được cái gì, cùng với chuyện hủy hoại di thể của Tĩnh phi nương nương không có liên quan.” Hoàng hậu nhắc nhở.
“Con phụ trách không tốt gây ra đại họa, nếu trẫm không trừng phạt con thì đối với Tĩnh phi quá không công bằng.”
Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, nhíu mày, “Phụ hoàng, nhi thần cũng tự phát hiện ra có chỗ không ổn, còn vì vậy mà bị thương, nhi thần cũng là người bị hại, nhưng không bảo vệ tốt được di thể của mẫu phi, nhi thần nguyện ý giải thích với mẫu phi.”
Chu quý phi cười lạnh một tiếng, nhìn Gia Cát Linh Ẩn nghiền ngẫm, “Ý của Thất vương phi là xin lỗi tỷ tỷ còn đối với Hoàng Thượng cùng Thất điện hạ đều không có gì áy náy trong lòng sao? Hoàng Thượng, nữ nhân này quả đúng là quá lớn, không trừng phạt nàng ta thì khó mà phục lòng dân chúng.”
“Đúng, Hoàng Thượng, người không biết hiện tại dân chúng bàn luận rất là khó nghe.” Hoàng hậu nói tiếp, “Tĩnh phi muội muội tâm địa thiện lương, thường xuyên bố thí người nghèo, đến chùa cầu phúc, dân chúng đều nhớ đến ân tình của muội ấy. Nghe nói di thể của muội ấy bị tổn hại nên dân chúng đều đến cửa cung để đưa ra yêu dách, cầu xin cho Tĩnh quý phi một công đạo, Hoàng Thượng, nghe tiếng lòng của dân chúng một chút đi.”
“Hoàng hậu, trẫm tin tưởng Tam nha đầu không phải cố ý, chỉ là vô tình nhưng quả thật là có sai. Trẫm phạt con ở từ đường tụng kinh cho Tĩnh phi một tháng.”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, không tốt!” Một tiểu công công ở bên ngoài xông vào thông báo, “Nhóm dân chúng ở ngoài cửa cung lấy cái chết để can gián, yêu cầu nghiêm trị Thất vương phi. Nói…. Nói nếu không nghiêm trị thì bọn họ sẽ chết ở bên ngoài. Có một lão bà đã đập đầu vào tường thành, đã chết rồi.”
Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn thay đổi, Chu Tuyết Viện, ngươi thật giỏi, lại có thể kích động dân chúng để tạo áp lực cho Hoàng Thượng, ghê tởm hơn chính là mê hoặc dân chúng lấy mạng của họ để áp chế, có người thậm chí mất đi cả tính mạng. Chu Tuyết viện biết Hoàng Thượng để ý nhất chính là cái gì. Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, nắm thật chặt, truyền sức mạnh cho nàng.
Thân thể Sở Kim Triêu run rẩy, ông nổi danh là vị hoàng đế nhân từ, đều coi dân chúng là lớn nhất.
“Phụ hoàng,” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, nàng vốn định chờ một chút nhưng hiện tại không thể đợi thêm nữa, “Nhi thần khẩn cầu người mời dân chúng vào cung, nhi thần muốn trực tiếp giải thích rõ với bọn họ.”
“Tam nha đầu, con muốn làm gì?” Sở Kim Triêu nghi hoặc nhìn nàng.
“Phụ hoàng, nếu nhi thần khiến cho dân chúng phẫn nộ thì nhi thần sẽ hóa giải. Cầu xin phụ hoàng cho phép.”
“Được, trẫm cho phép. Mau mời nhóm dân chúng tiến vào.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Liên công công đáp lại, lập tức chạy về phía cửa cung.
Chu quý phi cười càng sâu, kêu dân chúng tiến vào, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân. Những người bà tìm đều là những người luôn trung thành với Tĩnh phi, vì bà ta mà có thể không cần đến cả tính mạng. Nghĩ đến tình huống sắp xảy ra bà liền không thể chờ được mà muốn ăn mừng. Gia Cát Linh Ẩn, ý dân khó cãi, để dân chúng tiến vào là ngươi tự tìm lấy đường chết.
“Linh nhi.” Đến phiên Sở Lăng Thiên lo lắng.
“Yên tâm, ta có cách.” Gậy ông đập lưng ông, chiêu này nàng dùng cũng không ít.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của nàng y lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng đó là trong tiệc rượu của phủ Thừa tướng. Cười cười rồi vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng trong lòng.
Trong lòng Hoàng hậu có một dự cảm không tốt, mỗi lần loại vẻ mặt này của Gia Cát Linh Ẩn xuất hiện thì sẽ làm cho người khác không thể đoán trước được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Nửa khắc sau, Liên công công dẫn nhóm dân chúng khoảng hơn một trăm người đi vào ngự thư phòng, Sở Kim Triêu mang mọi người tới một nơi ngồi xuống để chuẩn bị xét hỏi.
Nhìn thấy Sở Kim Triêu, dân chúng liền đòng loạt quỳ xuống, “Cầu xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo cho Tĩnh phi nương nương, nghiêm trị Thất vương phi! Lấy mạng Thất vương phi đền tội.” Thanh âm của dân chúng vang vọng trong hoàng cung. Bọn họ nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong ánh mắt liền tràn ngập căm hờn cùng thù hận.
“To gan!” Hoàng hậu quát lớn, lạnh lùng nhìn những người quỳ trên mặt đất, “Thất vương phi là người mà Thất điện hạ rất yêu thương, há lại để cho các ngươi lên án! Các ngươi, ai dám nói một câu không có lợi cho Thất vương phi thì cẩn thận cái đầu!” Nói xong, chỗ sâu nhất trong ánh mắt của Hoàng hậu hiện lên một nét cười âm hiểm. Bà càng bảo vệ Gia Cát Linh Ẩn thì càng kích động đến sự phẫn nộ của dân chúng.
“Nương nương, nữ nhân này hại Tĩnh phi nương nương mà người còn bảo vệ nàng ta, chúng thảo dân không có quyền thế không thể lấy lại công đạo cho Tĩnh phi nương nương, chỉ có thể lấy cái chết để can gián cầu xin Hoàng Thượng thuận theo ý dân.” Nói xong lão bá này lấy từ trong ngực ra một lọ độc dược, chuaanrn bị há miệng liền bị Sở Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt cướp được.
Chu quý phi cẩm phục hoa lệ đứng lên, “Câm miệng hết cho bản cung! Nàng là Thất vương phi cao cao tại thượng, Thất điện hạ thương không hết sao lại vì cái chết của Tĩnh phi mà trừng phạt nàng chứ! Hôm nay, cho dù toàn bộ các ngươi đều chết ở đây thì Hoàng Thượng cũng sẽ không trừng phạt nàng!”
“Trời xanh không có mắt, đây là thói đời gì!” Dân chúng lập tức khóc rống lên, lời nói của Chu quý phi không thể nghi ngờ là khiến cho lửa giận của bọn họ bùng phát mạnh hơn, “Yêu nghiệt lộng quyền, muốn hủy diệt nước Lăng Nguyệt! Yêu nghiệt mê hoặc muôn dân, mê hoặc tâm của Thất điện hah, hãy để cho chúng thảo dân lấy máu tươi đến rửa sạch hai mắt của các người đi!”
“Để chúng thảo dân lấy máu tươi rửa sạch hai mắt.” Thanh âm vang cọng càng lớn, mỗi người đều lấy ra một lọ độc dược, lấy cái chết để bức ép.
“Hoàng Thượng, không cần để ý đến bọn họ!” Hoàng hậu cầm lấy cánh tay Sở Kim Triêu.
“Tam nha đầu….” Sở Kim Triêu vô cùng khó xử, lại nhìn nhóm dân chúng bất cứ lúc nào cũng có thể uống độc dược, một mạng cùng với trăm mạng, bên nào quan trọng hơn, ông phải làm một hoàng đế tốt, “Trẫm xin lỗi con!” Đây là lần thứ mấy ông nói những lời này với nàng?
“Phụ hoàng, để nhi thần nói.” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn không một chút bối rối, nàng trấn định mà đi đến trước mặt dân chính, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khiến cho người khác cảm thấy như một trận gió xuân thổi qua.
Những người trên mặt đất ngẩng đầu nhìn nàng, nụ cười của nàng khiến bọn họ cảm thấy đau mắt,
“Hừ! Hồ ly tinh! Hồng nhan gây tai họa!”
“Các vị phụ lão hương thân, hôm nay mục đích của bản vương phi cũng giống các vị, đó là lấy lại công đạo cho Tĩnh phi nương nương! Tĩnh phi nương nương là mẫu thân của phu quân ta, cũng là mẫu phi của ta.”
Trong lòng Sở Lăng Thiên nóng lên, bản vương phi, phu quân, mẫu phi, mỗi từ đều khuấy động lòng y. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên lại thay đổi, y có chút thu sủng nhược kinh.
“Hừ, hồ ly tinh, không cần ở chỗ này nói chuyện mê hoặc chúng ta. Nhanh đền tội đi!” Có người phẫn nộ nói.
“Câm miệng!” Chu quý phi quát lớn, “Nàng đường đường là Thất vương phi, chuyện đã làm sai cũng không đến lượt các ngươi đến trừng phạt!”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn bà một cái, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Các vị, bản vương phi nói hôm nay sẽ cho mọi người một đáp án vừa lòng, đó là sự thực về cái chết của mẫu phi ta!”
Trong đầu Chu quý phi nổ ầm một tiếng, trong chốc lát mất đi ý thức. Không có khả năng, chuyện này không có khả năng có người khác biết được! Người còn sống biết Tĩnh phi chết ở đâu cũng chỉ có bà cùng Chu Tuyết Tranh, nha đầu chết tiệt kia, bản cung thật muốn nhìn xem ngươi muốn đùa giỡn cái gì. Muốn che đậy dưới con mắt của nhiều người như vậy quả thực là mơ mộng hão huyền!
“Mọi người không nên khẩn trương, ta sẽ từng bước giải đáp câu đố cho mọi người. Ta muốn hỏi mọi người một vấn đề, băng có cháy được không?”
“Băng là do nước đông lạnh mà thành, sao có thể cháy được?”
“Đúng vậy, băng gặp được lửa sẽ hòa tna thành nước, không có khả năng cháy được.”
“Thất vương phi, người rốt cuộc muốn nói cái gì, muốn như vậy mà lừa gạt mọi người sao?”
“Đúng vậy, Tam nha đầu, chẳng lẽ là có người đổ dầu ở trên khối băng?” Sở Kim Triêu cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Phụ hoàng, người sẽ biết ngay thôi.”
Liên công công nhận được ra hiệu của nàng liền lệnh mấy tiểu công công trình lên những khối băng nhỏ, phẫn cho mỗi người một khối.
“Trong tay các ngươi có một khối băng là có thể cháy. Nhưng ta cũng không biết là khối nào, Liên công công, nhờ ông mang lên một ngọn nến để mọi người thử một chút.”
“Thất vương phi, băng sẽ không có khả năng cháy được, đây chẳng phải là nói sai sự thật sao?” Hoàng hậu nói.
Chu quý phi nhíu mày, chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra được cái gì? Thần bí như vậy không có khả năng là nàng ta biết được. “Tỷ tỷ nói đúng, băng tuyệt đối không thể cháy.”
“Bây giờ mọi người có thể thử một lần, nhớ kỹ, phải lấy tay giữ, không được dùng đồ vật khác để giữ.”
Một khối băng nhỏ như vậy, nếu như cháy thì nhất định sẽ đốt tới ngón tay. Nhưng mà không có ai tin, băng làm sao có thể cháy được, cho nên họ đều mạnh dạn đứng lên thử.
“Căn bản sẽ không cháy, nhất định là Thất vương phi nói bậy.”
“Đúng vậy, là để gạt chúng ta!”
Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt nhìn Chu quý phi, thấy bà cầm khối băng những vẫn không dám tới gần ngọn nến. Sở Lăng Thiên lấy ngọn nên trong tay cung nữ, đưa ngọn nến tới gần, “Quý phi nương nương, còn người nữa, người đang sợ cái gì? Chẳng phải người nói tuyệt đối không thể cháy hay sao?”
“Ta…. Bản cung chỉ là thấy có chút lạnh!” Chu quý phi chậm rãi đưa tay tới gần, run nhè nhẹ. Nếu cháy thật thì nhất đỉnh sẽ bỏng tay.
Thừa dịp bà không chú ý, Sở Lăng Thiên đưa ngọn nến tới gần.
“A, không được!” Chu quý phi đột nhiên hô lên một tiếng, khối băng cũng vô ý bị bà vứt trên mặt đất.
Ánh mắt Sở Lăng Thiên hiện lên ý cười, đây đúng là kết quả mà bọn họ mong muốn.
Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy khối băng còn sót lại ở trên khay, dùng chiếc đũa gắp lên chậm rãi tới gân ngọn nến. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khối băng cháy, một ngọn lửa màu lam xinh đẹp nhảy lên.
“A? Đây là có chuyện gì?”
“Nhất định là nàng ta làm yêu phép, đúng là hồ ly tinh! ”
“Yêu quái!”
Những người khác nhìn thấy một màn quỷ dị này, nhất thời cảm thấy được khó tin đến cực điểm. Chưa bao giờ nghe qua băng có thể cháy.
“Tam nha đầu, đây là cái gì?” Sở Kim Triêu tiến lên, lấy tay sờ sờ lên thứ đã bị cháy, quả thật là băng.
“Phụ hoàng, thiên nhiên có rất nhiều vật chất kỳ lạ, chỉ là chưa phát hiện ra thôi. Đây cũng là băng, nó còn có một cái tên là băng cháy. Tồn tại mấy ngàn năm, ở yên trong mắt đất nên tích tụ khí ngầm dễ cháy, cho nên mới có thể cháy được!” Gia Cát Linh Ẩn âm thầm may mắn vì mình học hóa học không tồi.
“Còn có chuyện thế này? Rất thần kỳ.” Sở Kim Triêu gật đầu.
“Thật sự có thứ thần kỳ như vậy? Thất vương phi không phải là đang gạt chúng ta chứ?”
“Các vị, trong hầm băng còn rất nhiều khối băng như vậy, nếu không tin lát nữa mọi người có thể tự mình tới xem.”
“Thất vương phi, khối băng có thể cháy thì nói lên được cái gì, cùng với chuyện hủy hoại di thể của Tĩnh phi nương nương không có liên quan.” Hoàng hậu nhắc nhở.