Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 332
Một cái tát vang dội vang lên trong điện, tay Sở Kim Triêu run run chỉ vào Chu Tuyết Tranh, “Ngươi…. Ngươi nữ nhân độc ác này! dám mưu hại tôn tử của trẫm, người đâu, lôi nàng ta ra đánh đến chết!”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan!” Chu Tuyết Tranh khóc hô, nàng hung tợn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Hoàng Thượng, người không nên để nàng ta lừa, mọi chuyện đều do nàng ta bày mưu.”
“Thần phi nương nương, ta có mất trí cũng sẽ không mang đứa nhỏ còn đang quấn tã để mà bày mưu.” Gia Cát Linh Ẩn lau nước mắt, “Cha mẹ nó đã không còn, Thần phi nương nương, người thật nhẫn tâm!”
“Người đâu, không nghe thấy trẫm nói gì sao?” Sở Kim Triêu la lớn, trưởng tôn của ông cứ như vậy mà mất, “Ngay tại nơi này, đánh chết nàng ta, để nàng ta chôn cùng tôn tử của trẫm.”
Liên công công phất phất tay, hai thị vệ cầm gậy gỗ tiến vào, đẩy Chu Tuyết Tranh ở trên mặt đất, “Thần phi nương nương, xin lỗi.”
“Ngươi! Ta có thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi!” Cái chết đến gần, Chu Tuyết Tranh đã lâm vào điên cuồng, “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhân bị Sở Lăng Hiên làm dơ, huynh ấy sẽ không cần ngươi nữa! Ha ha ha!”
Huynh ấy là ai trong lòng Gia Cát Linh Ẩn rất rõ, nàng cười cười không nói gì.
Gậy gỗ lần lượt đánh vào trên người Chu Tuyết Tranh, da thịt rất nhanh liền bong tróc. Một tiếng kêu nàng cũng không kêu lên, mà là kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh ẩn, nàng phải nhớ kỹ bộ dáng của nàng ta, lúc thành ma mới có thể đến tìm nàng ta.
Dần dần, ý thức của nàng trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy cả ngươi đều nhẹ bẫng, giống như ngay sau đó sẽ chết. Nàng vậy mà chết trong tay Gia Cát Linh Ẩn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh. Gia Cát Linh Ẩn, ta chết thì thế nào, Sở Lăng Hiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thiên ca ca cũng sẽ không yêu ngươi nữa.
“Hoàng Thượng, người xem, thế tử có hơi thở!” Ba Cát Linh Ẩn kêu lên, ôm thế tử đến trước mặt Sở Kim Triêu. Nín thở cho đến giờ khiến nàng cũng lo lắng tiếp tục uống thuốc với đứa bé là không tốt, quan trọng hơn là nàng không muốn để Chu Tuyết Tranh chết vào lúc này.
“Thật sự!”
Nhận lấy thế tử, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó mở ra, tay nhỏ bé đặt lên miệng cắn, con mắt linh hoạt chuyển động, còn cười khanh khách với Sở Kim Triêu hai tiếng.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Sở Kim Triêu ôm tiểu thế tử dán chặt trong ngực, kìm lòng không được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “Không có việc gì, thật tốt quá.”
“Hoàng Thượng, người nhẹ chút, đừng ép tiểu thế tử.” Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở.
“Đúng, đúng, Tam nha đầu, trả lại người cho con. Trẫm rất là vui.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Chu Tuyết Tranh sắp bất tỉnh, nói, “Hoàng Thượng, thế tử đã không sao rồi, Thần phi nương nương cũng không phải là cố ý, người tạm tha mạng cho nương nương đi. Có lẽ nương nương thật sự quên chuyện thế tử mẫn cảm với phấn hoa mai.”
“Hừ!” Sở Kim Triêu nhìn Chu Tuyết Tranh hừ lạnh một tiếng, “Nể mặt Tam nha đầu trẫm tha ngươi một mạng, nếu ngươi lại dám làm xằng làm bậy nữa trẫm sẽ tự tay giết ngươi! Dừng lại!”
Hai thị vệ hành quyết rốt cục dừng tay lại, Chu Tuyết Tranh quỳ rạp trên mặt đất nặng nề thở, khóe miệng có chất lỏng chảy ra. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại để cho bản thân mình dễ chịu một chút. Trong khoảnh khắc nàng tưởng rằng mình sắp chết.
“Đỡ Hoàng Thượng đi nghỉ ngơi.” Gia Cát Linh Ẩn phân phó cung nữ, “Hoàng Thượng, thế tử đã không sao rồi, người nên nghỉ ngơi cho tốt mới được, long thể quan trọng hơn.”
“Ừ.” Sở Kim Triêu gật đầu, ầm ĩ như vậy khiến thể chất và tinh thần đều tiêu hao, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Trong điện chỉ còn lại hai người Gia Cát Linh Ẩn cùng Chu Tuyết Tranh, còn có tiểu thế tử vẫn cười khanh khách.
Chu Tuyết Tranh vật lộn đứng lên, trên lưng truyền đến một trận đau đớn. Nàng lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, giống như một con sói đói nhìn con mồi, muốn một ngụm nuốt sống nữ tử kia vào bụng, ngay cả xương sống cũng không nhổ ra.
“Là ngươi sắp đặt hết đúng không? Vì sao lại muốn cứu ta? Muốn nhìn ta giãy dụa khi cận kề cái chết?” Vì Gia Cát Linh Ẩn mà nàng đã ở ngay cận kề cái chết, cái loại cảm giác lạnh như băng này khiến nàng sụp đổ. Nàng ta nhất định là cố ý.
“Là bởi vì cái trâm cái tóc kia!”
“Ha!” Chu Tuyết Tranh cười một tiếng the thé, khó nghe đến cực điểm, như là con vịt bị người ta nắm cổ, “Ngươi có tư cách gì mà quản chuyện của ta cùng Thiên ca ca? Ngươi chẳng qua chỉ là một dâm phụ mà thôi, luôn miệng nói thích Thiên ca ca, còn không phải có quan hệ thịt xác với nam nhân khác hay sao!”
“Hừ! Ngươi giữ lại mạng của ta, ta sẽ nghĩ cách khiến ngươi phải chết!”
“Thần phi nương nương đã quên, vừa rồi bản vương phi chỉ nói một câu là có thể cứu ngươi, lần sau ta cũng có thể dùng một câu để lấy mạng của ngươi!” Nàng ngồi xổm xuống, đảo nhanh qua khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tuyết Tranh, “Nói ta không trong sạch, ngươi thì sao? ở Thiên Thai Tự không chịu được cô đơn liền ở cùng nam nhân khác, đến lúc hồi cung còn có ý đồ lừa gạt Thất gia. Thất gia đúng là mù mắt, sao có thể từng thích một người như ngươi chứ?”
“Ha ha ha! Vậy thì thế nào? Ngươi bây giờ cũng giống ta thôi!”
“Người đâu, đưa Thần phi nương nương về cung!” Gia Cát Linh Ẩn nói, nữ nhân này thật sự rất chán ghét, thấy nàng ta rất ảnh hưởng đến tâm tình.
Thái y dùng loại thuốc tốt nhất, ở trên giường nằm sấp hai ngày Chu Tuyết Tranh miễn cưỡng có thể xuống giường. Hai ngày này nàng đều mắng Gia Cát Linh Ẩn mười vạn tám nghìn lần. Tiện nhân, bản cung sẽ không thua, Thiên ca ca là của ta!”
Nàng chống gậy, mới đi một chút trên lưng đều đau đến không chịu được.
Gia Cát Linh Ẩn, năm mươi gậy bản cung sẽ trả lại ngươi gấp bội.
Bản cung sẽ khiến ngươi phải hối hận khi giữ lại một mạng của ta, đều là ngươi tự tìm lấy.
“Nương nương, Lục điện hạ cầu kiến.”
“Truyền!”
Cung nữ trải một tấm nệm nhung thật dày trên ghế để nàng có thể ngồi thoải mái một chút. Nàng chậm rãi ngồi xuống, Sở Lăng Hiên liền tiến vào.
“Lục điện hạ, xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa không thể nhận ra được. Người trước mặt sắc mặc hình dáng đều tiều tụy, xương gò mà nhô lên, sắc mặt trắng bệch.
Sở Lăng Hiên không trả lời, hắn chỉ biết là hai ngày vừa qua trong cơ thể vẫn luôn bị lửa đốt, chỉ có nữ nhân mới có thể giảm bớt loại thống khổ này, vì thế hai ngày đêm này hắn đều ở trên người nhiều nữ nhân khác nhau không hề ra khỏi cửa, ngay cả ăn cơm uống nước cũng không dừng lại. Lúc lửa nóng kia dập tắt, hắn cảm thấy mình như chết đi.
“Hình như tình hình của Thần phi nương nương cũng không tốt?” Thanh âm Sở Lăng Hiên khan khàn.
“Vẫn khỏe chứ?” Nhớ tới chuyện gặp phải hai ngày nay, Chi Tuyết Tranh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nữ nhân điên kia đều mang những đồ đáng giá của bản cung ở đây đập bể hết, còn khố phòng bị nàng ta phóng hỏa. Lại hãm hại bản cung gây hai cho tiểu thế tử, hại ta hứng mấy chục gậy vào người.”
Chu Tuyết Tranh càng nói càng tức giận, “Cũng may người thực hiện được, có được thân thể của ả.”
Sở Lăng Hiên cười khổ một tiếng, “Ta không có! Ta bị nàng ta hạ dược, xoay vòng đến hai ngày hai đêm….”
“Người là vì …. Nên mới biến thành như vậy?” Thân thể Chu Tuyết Tranh nghệch ra, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, “Hai chúng ta đều bị ả đùa giỡn?”
Hai người đều lâm vào trầm mặc, Gia Cát Linh Ẩn, rốt cuộc thì ngươi là dạng người gì!
Tẩm cung bị phá lưng tung, bản thân thì bị đánh, Chu Tuyết Tranh vẫn lừa mình dối người nghĩ chỉ cần nàng ta bị Sở Lăng Hiên chiếm thân thể thì tất cả đều đáng giá, thế nhưng…. Lại không có chuyện như vậy. nàng chịu hết mọi chuyện đều không nhận về được cái gì! Bị nữ nhân kia hung hăng giày vò một hồi.
“Gia Cát Linh Ẩn, bản cung nhất định phải giết ngươi!” Chu Tuyết Tranh bấm móng tay bào tay cầm ghế, “Nhất định phải giết ngươi! Lục điện hạ, nếu người lại ngăn cản ta giết ả thì chỉ sợ là quan hệ hợp tác giữa chúng ta sẽ ngừng hằn!” Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải giết ả!
Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng, “Yên tâm, bản vương chẳng những sẽ không ngăn cản mà còn có thể giúp ngươi! Bản vương cũng sẽ khiến nàng nếm thử chút mùi vị bị nam nhân chơi đùa hai ngày hai đêm.” Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thật sự chọc tới bản vương, nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao!
“Vậy là tốt rồi! Ta nghĩ là rất nhanh chúng ta có thể làm điều đó!”
Lúc này, Liên công công đến tìm Chu Tuyết Tranh, nói rằng thuốc dùng cho Hoàng Thượng không có, ông đặc biệt tới lấy thuốc. Chu Tuyết Tranh đưa cho ông hai viên thuốc.
“Nương nương, hai viên chỉ sợ không đủ, còn ngày mai nữa? Thấy vương phi lệnh nô tài lĩnh thuốc dùng cho nhiều ngày, miễn cho mỗi ngày đều đến làm phiền nương nương.” Liên công công hỏi.
“Đủ rồi.” Trong mắt Chu Tuyết Tranh hiện lên một tầng ý cười, “Cứ uống hai viên này vào đi, bệnh của Hoàng Thượng tốt lên rồi, sau này không cần phải uống thuốc nữa.”
“Thật sao?” Liên công công vui mừng nói, “Nô tài thực sự rất vui.”
Liên công công nhận hộp chưa thuốc, dưới chân như lắp bánh, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
“Chính là hôm nay sao?” Sở Lăng Hiên hỏi.
“Chính là hôm nay, uống xong hai viên thuôc này thì liều thuốc này mới đúng liều lượng.”
Gương mặt tái nhợt của Sở Lăng Hiên hiện lên ý cười càng đậm, hôm nay, tốt lắm, bản vương chờ đã lâu.
“Bản vương trước đi ra ngoài bố trí cấm quân.”
“Ừ, ta đi thông báo với đại thần để bọn họ chứng kiến một khắc kích động lòng người này. Lục điện hạ, còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta?”
“Yên tâm, sau khi bản vương đăng cơ, chuyện đầu tiên chính là triệu Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô, sau đó đưa hắn lên trên giường của ngươi.”
Buổi tối, Chu Tuyết Tranh đến tẩm cung của Hoàng Thượng, bên ngoài các đại thần đã đứng đông nghìn nghịt, những người này đều là nàng mời đến chứng kiến hành vi hành hung của Gia Cát Linh Ẩn.
“Quốc công đại nhân, Thừa tướng đại nhân, xị mời hai vị theo ta vào đây.”
Nàng chọn hai vị đại thần có uy tín tiến vào, những người khác khó mà phục chúng, quan trọng hơn, Lâm thừa tướng là người của Sở Lăng Hiên.
“Hoàng Thượng, Trần Quốc công cùng Thừa tướng gia tới thăm người.” Nàng quay sang hướng Gia Cát Linh Ẩn, “Đúng giờ uống thuốc rồi, mau đưa thuốc cho Hoàng Thượng uống.”
Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu thế tử sang một bên, lấy ra một viên thuốc cho Hoàng Thượng uống vào.
“A!” Mới vừa uống thuốc vào, Sở Kim Triêu liền thống khổ kêu lên một tiếng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, hai mắt nhắm lại, không còn hơi thở.
Trong lòng Chu Tuyết Tranh kích động, xem ta liều thuốc vừa đúng.
“Thất vương phi, ngươi cho Hoàng Thượng uống cái gì? Người…. Người giết Hoàng Thượng bằng thuốc độc!” Lâ, Thừa tướng toàn thân run rẩy, la lớn, “Người đây, bắt Thất vương phi lại sau đó xử trảm!”
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Chu Tuyết Tranh nhào vào trên người Sở Kim Triêu mà gào khóc, “Hoàng Thượng, người sao vậy? Người tỉnh lại đi, trước đó người nói phong Lục điện hạ làm cái gì, người nói chờ thần thiếp trở về sẽ nói lại cho thần thiếp biết, sao người lại đi?”
“Quốc công gia, nghe ý của Thần phi nương nương thì Hoàng Thượng là muốn sắc phong Lục điện hạ làm Thái tử, bây giờ Hoàng Thượng đã…. Lâm mỗ thấy liền tuyên cáo di chiếu đi.”
“Thừa Tướng gia, Hoàng Thượng cũng không nói rõ ràng là phong Lục điện hạ làm Thái tử, hơn nữa cả ngài và ta đều biết người Hoàng Thượng vừa ý là Thất điện hạ.” Sở Lăng Dực không còn, Trần Quốc công chuyển hướng sang phe cánh Thất vương phủ.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan!” Chu Tuyết Tranh khóc hô, nàng hung tợn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Hoàng Thượng, người không nên để nàng ta lừa, mọi chuyện đều do nàng ta bày mưu.”
“Thần phi nương nương, ta có mất trí cũng sẽ không mang đứa nhỏ còn đang quấn tã để mà bày mưu.” Gia Cát Linh Ẩn lau nước mắt, “Cha mẹ nó đã không còn, Thần phi nương nương, người thật nhẫn tâm!”
“Người đâu, không nghe thấy trẫm nói gì sao?” Sở Kim Triêu la lớn, trưởng tôn của ông cứ như vậy mà mất, “Ngay tại nơi này, đánh chết nàng ta, để nàng ta chôn cùng tôn tử của trẫm.”
Liên công công phất phất tay, hai thị vệ cầm gậy gỗ tiến vào, đẩy Chu Tuyết Tranh ở trên mặt đất, “Thần phi nương nương, xin lỗi.”
“Ngươi! Ta có thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi!” Cái chết đến gần, Chu Tuyết Tranh đã lâm vào điên cuồng, “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhân bị Sở Lăng Hiên làm dơ, huynh ấy sẽ không cần ngươi nữa! Ha ha ha!”
Huynh ấy là ai trong lòng Gia Cát Linh Ẩn rất rõ, nàng cười cười không nói gì.
Gậy gỗ lần lượt đánh vào trên người Chu Tuyết Tranh, da thịt rất nhanh liền bong tróc. Một tiếng kêu nàng cũng không kêu lên, mà là kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh ẩn, nàng phải nhớ kỹ bộ dáng của nàng ta, lúc thành ma mới có thể đến tìm nàng ta.
Dần dần, ý thức của nàng trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy cả ngươi đều nhẹ bẫng, giống như ngay sau đó sẽ chết. Nàng vậy mà chết trong tay Gia Cát Linh Ẩn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh. Gia Cát Linh Ẩn, ta chết thì thế nào, Sở Lăng Hiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thiên ca ca cũng sẽ không yêu ngươi nữa.
“Hoàng Thượng, người xem, thế tử có hơi thở!” Ba Cát Linh Ẩn kêu lên, ôm thế tử đến trước mặt Sở Kim Triêu. Nín thở cho đến giờ khiến nàng cũng lo lắng tiếp tục uống thuốc với đứa bé là không tốt, quan trọng hơn là nàng không muốn để Chu Tuyết Tranh chết vào lúc này.
“Thật sự!”
Nhận lấy thế tử, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó mở ra, tay nhỏ bé đặt lên miệng cắn, con mắt linh hoạt chuyển động, còn cười khanh khách với Sở Kim Triêu hai tiếng.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Sở Kim Triêu ôm tiểu thế tử dán chặt trong ngực, kìm lòng không được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “Không có việc gì, thật tốt quá.”
“Hoàng Thượng, người nhẹ chút, đừng ép tiểu thế tử.” Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở.
“Đúng, đúng, Tam nha đầu, trả lại người cho con. Trẫm rất là vui.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Chu Tuyết Tranh sắp bất tỉnh, nói, “Hoàng Thượng, thế tử đã không sao rồi, Thần phi nương nương cũng không phải là cố ý, người tạm tha mạng cho nương nương đi. Có lẽ nương nương thật sự quên chuyện thế tử mẫn cảm với phấn hoa mai.”
“Hừ!” Sở Kim Triêu nhìn Chu Tuyết Tranh hừ lạnh một tiếng, “Nể mặt Tam nha đầu trẫm tha ngươi một mạng, nếu ngươi lại dám làm xằng làm bậy nữa trẫm sẽ tự tay giết ngươi! Dừng lại!”
Hai thị vệ hành quyết rốt cục dừng tay lại, Chu Tuyết Tranh quỳ rạp trên mặt đất nặng nề thở, khóe miệng có chất lỏng chảy ra. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại để cho bản thân mình dễ chịu một chút. Trong khoảnh khắc nàng tưởng rằng mình sắp chết.
“Đỡ Hoàng Thượng đi nghỉ ngơi.” Gia Cát Linh Ẩn phân phó cung nữ, “Hoàng Thượng, thế tử đã không sao rồi, người nên nghỉ ngơi cho tốt mới được, long thể quan trọng hơn.”
“Ừ.” Sở Kim Triêu gật đầu, ầm ĩ như vậy khiến thể chất và tinh thần đều tiêu hao, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Trong điện chỉ còn lại hai người Gia Cát Linh Ẩn cùng Chu Tuyết Tranh, còn có tiểu thế tử vẫn cười khanh khách.
Chu Tuyết Tranh vật lộn đứng lên, trên lưng truyền đến một trận đau đớn. Nàng lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, giống như một con sói đói nhìn con mồi, muốn một ngụm nuốt sống nữ tử kia vào bụng, ngay cả xương sống cũng không nhổ ra.
“Là ngươi sắp đặt hết đúng không? Vì sao lại muốn cứu ta? Muốn nhìn ta giãy dụa khi cận kề cái chết?” Vì Gia Cát Linh Ẩn mà nàng đã ở ngay cận kề cái chết, cái loại cảm giác lạnh như băng này khiến nàng sụp đổ. Nàng ta nhất định là cố ý.
“Là bởi vì cái trâm cái tóc kia!”
“Ha!” Chu Tuyết Tranh cười một tiếng the thé, khó nghe đến cực điểm, như là con vịt bị người ta nắm cổ, “Ngươi có tư cách gì mà quản chuyện của ta cùng Thiên ca ca? Ngươi chẳng qua chỉ là một dâm phụ mà thôi, luôn miệng nói thích Thiên ca ca, còn không phải có quan hệ thịt xác với nam nhân khác hay sao!”
“Hừ! Ngươi giữ lại mạng của ta, ta sẽ nghĩ cách khiến ngươi phải chết!”
“Thần phi nương nương đã quên, vừa rồi bản vương phi chỉ nói một câu là có thể cứu ngươi, lần sau ta cũng có thể dùng một câu để lấy mạng của ngươi!” Nàng ngồi xổm xuống, đảo nhanh qua khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tuyết Tranh, “Nói ta không trong sạch, ngươi thì sao? ở Thiên Thai Tự không chịu được cô đơn liền ở cùng nam nhân khác, đến lúc hồi cung còn có ý đồ lừa gạt Thất gia. Thất gia đúng là mù mắt, sao có thể từng thích một người như ngươi chứ?”
“Ha ha ha! Vậy thì thế nào? Ngươi bây giờ cũng giống ta thôi!”
“Người đâu, đưa Thần phi nương nương về cung!” Gia Cát Linh Ẩn nói, nữ nhân này thật sự rất chán ghét, thấy nàng ta rất ảnh hưởng đến tâm tình.
Thái y dùng loại thuốc tốt nhất, ở trên giường nằm sấp hai ngày Chu Tuyết Tranh miễn cưỡng có thể xuống giường. Hai ngày này nàng đều mắng Gia Cát Linh Ẩn mười vạn tám nghìn lần. Tiện nhân, bản cung sẽ không thua, Thiên ca ca là của ta!”
Nàng chống gậy, mới đi một chút trên lưng đều đau đến không chịu được.
Gia Cát Linh Ẩn, năm mươi gậy bản cung sẽ trả lại ngươi gấp bội.
Bản cung sẽ khiến ngươi phải hối hận khi giữ lại một mạng của ta, đều là ngươi tự tìm lấy.
“Nương nương, Lục điện hạ cầu kiến.”
“Truyền!”
Cung nữ trải một tấm nệm nhung thật dày trên ghế để nàng có thể ngồi thoải mái một chút. Nàng chậm rãi ngồi xuống, Sở Lăng Hiên liền tiến vào.
“Lục điện hạ, xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa không thể nhận ra được. Người trước mặt sắc mặc hình dáng đều tiều tụy, xương gò mà nhô lên, sắc mặt trắng bệch.
Sở Lăng Hiên không trả lời, hắn chỉ biết là hai ngày vừa qua trong cơ thể vẫn luôn bị lửa đốt, chỉ có nữ nhân mới có thể giảm bớt loại thống khổ này, vì thế hai ngày đêm này hắn đều ở trên người nhiều nữ nhân khác nhau không hề ra khỏi cửa, ngay cả ăn cơm uống nước cũng không dừng lại. Lúc lửa nóng kia dập tắt, hắn cảm thấy mình như chết đi.
“Hình như tình hình của Thần phi nương nương cũng không tốt?” Thanh âm Sở Lăng Hiên khan khàn.
“Vẫn khỏe chứ?” Nhớ tới chuyện gặp phải hai ngày nay, Chi Tuyết Tranh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nữ nhân điên kia đều mang những đồ đáng giá của bản cung ở đây đập bể hết, còn khố phòng bị nàng ta phóng hỏa. Lại hãm hại bản cung gây hai cho tiểu thế tử, hại ta hứng mấy chục gậy vào người.”
Chu Tuyết Tranh càng nói càng tức giận, “Cũng may người thực hiện được, có được thân thể của ả.”
Sở Lăng Hiên cười khổ một tiếng, “Ta không có! Ta bị nàng ta hạ dược, xoay vòng đến hai ngày hai đêm….”
“Người là vì …. Nên mới biến thành như vậy?” Thân thể Chu Tuyết Tranh nghệch ra, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, “Hai chúng ta đều bị ả đùa giỡn?”
Hai người đều lâm vào trầm mặc, Gia Cát Linh Ẩn, rốt cuộc thì ngươi là dạng người gì!
Tẩm cung bị phá lưng tung, bản thân thì bị đánh, Chu Tuyết Tranh vẫn lừa mình dối người nghĩ chỉ cần nàng ta bị Sở Lăng Hiên chiếm thân thể thì tất cả đều đáng giá, thế nhưng…. Lại không có chuyện như vậy. nàng chịu hết mọi chuyện đều không nhận về được cái gì! Bị nữ nhân kia hung hăng giày vò một hồi.
“Gia Cát Linh Ẩn, bản cung nhất định phải giết ngươi!” Chu Tuyết Tranh bấm móng tay bào tay cầm ghế, “Nhất định phải giết ngươi! Lục điện hạ, nếu người lại ngăn cản ta giết ả thì chỉ sợ là quan hệ hợp tác giữa chúng ta sẽ ngừng hằn!” Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải giết ả!
Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng, “Yên tâm, bản vương chẳng những sẽ không ngăn cản mà còn có thể giúp ngươi! Bản vương cũng sẽ khiến nàng nếm thử chút mùi vị bị nam nhân chơi đùa hai ngày hai đêm.” Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thật sự chọc tới bản vương, nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao!
“Vậy là tốt rồi! Ta nghĩ là rất nhanh chúng ta có thể làm điều đó!”
Lúc này, Liên công công đến tìm Chu Tuyết Tranh, nói rằng thuốc dùng cho Hoàng Thượng không có, ông đặc biệt tới lấy thuốc. Chu Tuyết Tranh đưa cho ông hai viên thuốc.
“Nương nương, hai viên chỉ sợ không đủ, còn ngày mai nữa? Thấy vương phi lệnh nô tài lĩnh thuốc dùng cho nhiều ngày, miễn cho mỗi ngày đều đến làm phiền nương nương.” Liên công công hỏi.
“Đủ rồi.” Trong mắt Chu Tuyết Tranh hiện lên một tầng ý cười, “Cứ uống hai viên này vào đi, bệnh của Hoàng Thượng tốt lên rồi, sau này không cần phải uống thuốc nữa.”
“Thật sao?” Liên công công vui mừng nói, “Nô tài thực sự rất vui.”
Liên công công nhận hộp chưa thuốc, dưới chân như lắp bánh, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
“Chính là hôm nay sao?” Sở Lăng Hiên hỏi.
“Chính là hôm nay, uống xong hai viên thuôc này thì liều thuốc này mới đúng liều lượng.”
Gương mặt tái nhợt của Sở Lăng Hiên hiện lên ý cười càng đậm, hôm nay, tốt lắm, bản vương chờ đã lâu.
“Bản vương trước đi ra ngoài bố trí cấm quân.”
“Ừ, ta đi thông báo với đại thần để bọn họ chứng kiến một khắc kích động lòng người này. Lục điện hạ, còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta?”
“Yên tâm, sau khi bản vương đăng cơ, chuyện đầu tiên chính là triệu Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô, sau đó đưa hắn lên trên giường của ngươi.”
Buổi tối, Chu Tuyết Tranh đến tẩm cung của Hoàng Thượng, bên ngoài các đại thần đã đứng đông nghìn nghịt, những người này đều là nàng mời đến chứng kiến hành vi hành hung của Gia Cát Linh Ẩn.
“Quốc công đại nhân, Thừa tướng đại nhân, xị mời hai vị theo ta vào đây.”
Nàng chọn hai vị đại thần có uy tín tiến vào, những người khác khó mà phục chúng, quan trọng hơn, Lâm thừa tướng là người của Sở Lăng Hiên.
“Hoàng Thượng, Trần Quốc công cùng Thừa tướng gia tới thăm người.” Nàng quay sang hướng Gia Cát Linh Ẩn, “Đúng giờ uống thuốc rồi, mau đưa thuốc cho Hoàng Thượng uống.”
Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu thế tử sang một bên, lấy ra một viên thuốc cho Hoàng Thượng uống vào.
“A!” Mới vừa uống thuốc vào, Sở Kim Triêu liền thống khổ kêu lên một tiếng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, hai mắt nhắm lại, không còn hơi thở.
Trong lòng Chu Tuyết Tranh kích động, xem ta liều thuốc vừa đúng.
“Thất vương phi, ngươi cho Hoàng Thượng uống cái gì? Người…. Người giết Hoàng Thượng bằng thuốc độc!” Lâ, Thừa tướng toàn thân run rẩy, la lớn, “Người đây, bắt Thất vương phi lại sau đó xử trảm!”
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Chu Tuyết Tranh nhào vào trên người Sở Kim Triêu mà gào khóc, “Hoàng Thượng, người sao vậy? Người tỉnh lại đi, trước đó người nói phong Lục điện hạ làm cái gì, người nói chờ thần thiếp trở về sẽ nói lại cho thần thiếp biết, sao người lại đi?”
“Quốc công gia, nghe ý của Thần phi nương nương thì Hoàng Thượng là muốn sắc phong Lục điện hạ làm Thái tử, bây giờ Hoàng Thượng đã…. Lâm mỗ thấy liền tuyên cáo di chiếu đi.”
“Thừa Tướng gia, Hoàng Thượng cũng không nói rõ ràng là phong Lục điện hạ làm Thái tử, hơn nữa cả ngài và ta đều biết người Hoàng Thượng vừa ý là Thất điện hạ.” Sở Lăng Dực không còn, Trần Quốc công chuyển hướng sang phe cánh Thất vương phủ.