-
Chương 42
Triển Trần Tiêu lộ diện, một chưởng đánh bay tên gây sự kia, ánh mắt linh hoạt quét một vòng xung quanh.
Đánh người, hắn có thể, nói chuyện, hắn lại không.
Hắn chỉ thích hợp làm bộ gương mặt đẹp trai tàn khốc, chuyện tình còn lại cũng không do hắn giải quyết, vì vậy Triển Trần Tiêu coi như một soái ca tàn khốc tới động thủ, rồi lại mau chóng rời đi.
Tiếp theo, một thanh niên tuấn lãng trẻ tuổi khác đi ra, cũng một thân hoa y, dung mạo mặc dù kém Triển Trần Tiêu kinh hãi thế tục, nhưng cũng là nam tử cực kỳ xuất chúng. Hắn có khí chất sang trọng, lời nói điềm đạm mang theo hòa khí tiêu chuẩn tươi cười, hướng mọi người thi lễ:
” Chuyện tình này đã quấy rầy nhã hứng các vị rồi, tại hạ rất xin lỗi, hôm nay bổn điếm mời, hy vọng các vị công tử tiểu thư thưởng thức mỹ thoải mái, chớ đem chuyện tên nhàm chán kia để ở trong lòng.”
Mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó rất nhiều người đều cười, được mời một bữa -tuy đối với nhân sĩ danh lưu khoản tiền nhỏ không coi là vất đề nhưng đã nói lên lão bản nơi này rất khí phách, nên vui vẻ ra mặt. Vô luận phản ứng thế nào thì nhất định cũng tăng thêm hảo cảm với tửu lâu này rồi.
Lâm Phong quan sát âm thầm gật đầu, mời ăn một bữa thu mua lòng người? Quyết định của Hồ Viêm nàng rất đồng ý, trong lòng mơ hồ cảm giác có vài phần sơ sẩy, chuyển nhìn lên trên lầu hai đánh giá một phen. Trên lầu quả nhiên có một nam tử áo lam đang đánh giá cục diện phía lầu dưới, tuy là tỏ vẻ sự tình không liên quan đến mình nhưng ánh mắt một khắc cũng không dời mọi người ở tửu lâu, dường như muốn tìm tòi gì.
Vị trí kia lúc nào cũng có thể ngay lập tức phi thân xuống, nếu có người gây sự sẽ có thể ngăn cản trước tiên.
Khá lắm! Ba người đó tựa hồ có một loại ăn ý, phối hợp rất khăng khít.
Lâm Phong mỉm cười uống một hớp rượu, yên lòng, chuyện đi Xa Trì nàng không cần phí nhiều tâm tư rồi, mấy tiểu tử kia ước chừng là nghe được một chữ Tịnh Kiên Vương – minh hiệu “Ám”, đối với thân phận chính mình có chút cảnh giác và hoài nghi, cũng bắt đầu trở nên tự tin, thậm chí tự phụ!
Bất quá Lâm Phong muốn chính là ‘hủy thiên diệt địa’ sự tự phụ cùng kiêu ngạo, nếu không, làm sao có thể tại bên người nàng làm thủ hạ? Làm sao có thể trợ giúp nàng làm thành sự nghiệp?
Nhìn bố trí dần dần thuần thục, trong lòng Lâm Phong rất có cảm giác thành tựu, nhịn không được cười lên một tiếng.
Nụ cười vô tư lại đúng lúc để cho người bên này nhìn thỏa thích. Nàng vốn xinh đẹp kinh hãi thế tục, nếu không phải dùng một thân lạnh lùng băng sương nhắc nhở người khác về sự lãnh khốc của nàng, chỉ sợ rất ít người có thể quên loại mộng ảo xinh đẹp này. Lam Phượng vốn là Ân Tang đệ nhất mỹ nhân có vẻ thanh thuần trắc trở, bây giờ đến Lâm Phong thì không còn nửa điểm làm cho người ta cảm giác không ổn.
Bắc Thần Thiên tinh thần bừng sáng, hai tròng mắt gắt gao nhìn chuyên chú Lâm Phong, tia sáng kỳ dị đột xuất hiện, giơ chén rượu nhấp một ngụm, bỗng nhiên nghĩ đến lời ca của nàng mấy ngày trước.
“Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.” Lời ấy quả thật không sai nha!
Âu Dương Hiểu cùng Nam Cung Xuy Tuyết song song cúi đầu, nghĩ đến nữ tử này tính tình cổ quái làm người ta không đoán ra tâm tư của nàng, rõ ràng bình thường rất xinh đẹp, lại khinh thường hay là không muốn đi lợi dụng điểm này, mà nàng rất cao ngạo, cái cao ngạo căn bản không thể xuất hiện trên người một nữ nhân! Nàng có khi vô cớ tức giận, cũng có đôi khi vô cớ mỉm cười, thật sự là một quái nhân.
Bên kia Bắc Thần Tường cũng nhìn đến ngây người, trong lòng hoài nghi lớn nhưng trách không được Vương huynh đối với hắn cưng chiều quá độ, chẳng lẽ là đoạn tay áo chi phích? ( Đáng thương cho Thần Thiên -_-
Đánh người, hắn có thể, nói chuyện, hắn lại không.
Hắn chỉ thích hợp làm bộ gương mặt đẹp trai tàn khốc, chuyện tình còn lại cũng không do hắn giải quyết, vì vậy Triển Trần Tiêu coi như một soái ca tàn khốc tới động thủ, rồi lại mau chóng rời đi.
Tiếp theo, một thanh niên tuấn lãng trẻ tuổi khác đi ra, cũng một thân hoa y, dung mạo mặc dù kém Triển Trần Tiêu kinh hãi thế tục, nhưng cũng là nam tử cực kỳ xuất chúng. Hắn có khí chất sang trọng, lời nói điềm đạm mang theo hòa khí tiêu chuẩn tươi cười, hướng mọi người thi lễ:
” Chuyện tình này đã quấy rầy nhã hứng các vị rồi, tại hạ rất xin lỗi, hôm nay bổn điếm mời, hy vọng các vị công tử tiểu thư thưởng thức mỹ thoải mái, chớ đem chuyện tên nhàm chán kia để ở trong lòng.”
Mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó rất nhiều người đều cười, được mời một bữa -tuy đối với nhân sĩ danh lưu khoản tiền nhỏ không coi là vất đề nhưng đã nói lên lão bản nơi này rất khí phách, nên vui vẻ ra mặt. Vô luận phản ứng thế nào thì nhất định cũng tăng thêm hảo cảm với tửu lâu này rồi.
Lâm Phong quan sát âm thầm gật đầu, mời ăn một bữa thu mua lòng người? Quyết định của Hồ Viêm nàng rất đồng ý, trong lòng mơ hồ cảm giác có vài phần sơ sẩy, chuyển nhìn lên trên lầu hai đánh giá một phen. Trên lầu quả nhiên có một nam tử áo lam đang đánh giá cục diện phía lầu dưới, tuy là tỏ vẻ sự tình không liên quan đến mình nhưng ánh mắt một khắc cũng không dời mọi người ở tửu lâu, dường như muốn tìm tòi gì.
Vị trí kia lúc nào cũng có thể ngay lập tức phi thân xuống, nếu có người gây sự sẽ có thể ngăn cản trước tiên.
Khá lắm! Ba người đó tựa hồ có một loại ăn ý, phối hợp rất khăng khít.
Lâm Phong mỉm cười uống một hớp rượu, yên lòng, chuyện đi Xa Trì nàng không cần phí nhiều tâm tư rồi, mấy tiểu tử kia ước chừng là nghe được một chữ Tịnh Kiên Vương – minh hiệu “Ám”, đối với thân phận chính mình có chút cảnh giác và hoài nghi, cũng bắt đầu trở nên tự tin, thậm chí tự phụ!
Bất quá Lâm Phong muốn chính là ‘hủy thiên diệt địa’ sự tự phụ cùng kiêu ngạo, nếu không, làm sao có thể tại bên người nàng làm thủ hạ? Làm sao có thể trợ giúp nàng làm thành sự nghiệp?
Nhìn bố trí dần dần thuần thục, trong lòng Lâm Phong rất có cảm giác thành tựu, nhịn không được cười lên một tiếng.
Nụ cười vô tư lại đúng lúc để cho người bên này nhìn thỏa thích. Nàng vốn xinh đẹp kinh hãi thế tục, nếu không phải dùng một thân lạnh lùng băng sương nhắc nhở người khác về sự lãnh khốc của nàng, chỉ sợ rất ít người có thể quên loại mộng ảo xinh đẹp này. Lam Phượng vốn là Ân Tang đệ nhất mỹ nhân có vẻ thanh thuần trắc trở, bây giờ đến Lâm Phong thì không còn nửa điểm làm cho người ta cảm giác không ổn.
Bắc Thần Thiên tinh thần bừng sáng, hai tròng mắt gắt gao nhìn chuyên chú Lâm Phong, tia sáng kỳ dị đột xuất hiện, giơ chén rượu nhấp một ngụm, bỗng nhiên nghĩ đến lời ca của nàng mấy ngày trước.
“Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.” Lời ấy quả thật không sai nha!
Âu Dương Hiểu cùng Nam Cung Xuy Tuyết song song cúi đầu, nghĩ đến nữ tử này tính tình cổ quái làm người ta không đoán ra tâm tư của nàng, rõ ràng bình thường rất xinh đẹp, lại khinh thường hay là không muốn đi lợi dụng điểm này, mà nàng rất cao ngạo, cái cao ngạo căn bản không thể xuất hiện trên người một nữ nhân! Nàng có khi vô cớ tức giận, cũng có đôi khi vô cớ mỉm cười, thật sự là một quái nhân.
Bên kia Bắc Thần Tường cũng nhìn đến ngây người, trong lòng hoài nghi lớn nhưng trách không được Vương huynh đối với hắn cưng chiều quá độ, chẳng lẽ là đoạn tay áo chi phích? ( Đáng thương cho Thần Thiên -_-