Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Rong ruổi suốt chặng đường dài đến đây, ai cũng mệt mỏi, tuy nhiên người phải suy nghĩ nhiều nhất chính là Hiểu, bởi anh lo lắng cho sự an toàn của hai cô gái nên hao tâm suy nghĩ xem làm sao để đưa hai cô khỏi nhà mình. Hiểu lên kế hoạch và gọi điện thoại cho người bạn của mình là anh bác sỹ, đúng là bạn tốt, không quản đêm hôm, không quản đường xá xa xôi đến đón ba người. Cúc bụng mang dạ chửa, đi đường xa lóc cóc cô ấy cũng thấy mệt, ngả lưng là ngủ được ngay. Mùa cũng vào giấc ngay sau đó một chút.
Trời gần sáng, cửa phòng có tiếng cộc cộc, rất nhẹ thôi nhưng liên tiếp gõ mấy lần làm Mùa tỉnh giấc. Đầu hãy còn choáng váng vì thiếu ngủ, Mùa loạng choạng bước ra cửa. Bên ngoài là Hiểu, không biết có chuyện gì mà anh gặp cô giờ này.
Sớm thế này anh đã dậy à?
Mùa ngáp ngắn ngáp dài.
Ừm. Tôi có việc phải đi luôn bây giờ, nếu ở lại lâu sợ không kịp...
Hiểu đáp.
Vội thế ư?
Trời sáng là phải có mặt, bây giờ đã 5h30 rồi, đi từ đây đến đó cũng mất hơn 1h đồng hồ. Nếu ko đi giờ này sợ muộn mất!
Ai đưa anh đi?
Tôi ra đường lớn tự bắt xe đi. Em cũng biết rồi đấy, bạn tôi - cậu ấy là bác sỹ, trời sáng cũng sẽ đến bệnh viện làm việc, bởi vậy ko thể đưa tôi đi được.
Vậy...
Mùa ngập ngừng. Ý cô muốn nói là "hai chúng tôi thì sao"...nhưng chưa kịp nói ra thì Hiểu vội trả lời luôn.
Em và Cúc cứ ở lại đây, yên tâm đi, bạn anh là người thật thà và tốt bụng lắm. Có việc gì cứ nói cậu ấy gọi điện cho tôi!
Nhưng anh ấy đâu có biết tiếng Việt Nam?
Ừ nhỉ. Nhưng mà ko sao đâu, anh ấy cũng biết chuyện rồi. Em ra hiệu là được mà?
Tôi biết rồi!
Hiểu nhìn Mùa, ánh mắt anh nhìn cô chất chứa bao tâm sự..
Anh còn muốn nói gì nữa? Đường xa thế ko đi ngay lại bị muộn đấy!
Tôi chưa có thời gian để nói chuyện với em, bởi chuyện dài lắm. Em theo tôi đi như thế này... ko sợ tôi là người xấu à? Không sợ tôi lại bán em cho kẻ khác sao?
Em chưa nghe nói Trung Quốc là nước có tệ nạn mua bán phụ nữ về làm vợ à?
Tôi... tôi...
Mùa ngập ngừng.
Chắc cũng sợ à?
Tôi... tin anh! Nên mới theo anh!?
Câu nói ấy khiến Hiểu rất ngạc nhiên, anh đã làm gì cho Mùa mà cô ấy lại tị tưởng anh như thế? Khi nghe câu chuyện cô ấy kể cách đây ko lâu Hiểu thấy bản thân mình thật có lỗi với Mùa, và với Cúc. Việc làm của anh đã vô tình tiếp tay cho bọn buôn người. Chính vì vậy, hai cô gái phải chịu đựng như ngày hôm nay hết thảy là lỗi của anh. Chuyện cái thai của Cúc, nếu như Mùa ko đồng ý trao đổi điều kiện thì anh chắc chắn vẫn sẽ giúp chứ ko khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện anh ra điều kiện với Mùa, muốn cô ấy cùng anh... chỉ là một kiểu thử thách... à... nói sao cho đúng nhỉ, trêu đùa cũng ko phải, thử lòng thì sao? Anh có chút cảm tình với cô, nếu ko nói là "thích", bởi vậy cái giây phút mà cô ấy đồng ý... anh đã mãn nguyện đến thế nào.
Anh trân trọng cô ấy, chính vì vậy mới đứng ra bênh vực và bảo vệ cô ấy trước sự công kích của gia đình mình, đêm hôm ko quản để đưa Mùa đường xa chạy trốn đến nơi an toàn. Giây phút này, khi nghe người con gái ấy nói hai chữ "tin anh" làm Hiểu thấy ấm lòng quá. Chỉ cần có câu ấy, Hiểu nguyện sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô và bù đắp cho cô.
Em và Cúc tạm thời cứ ở đây, nên nhớ, nơi đây là khu phố rất đông đúc dân cư, nhiều thành phần người sinh sống. Tốt nhất em và Cúc không nên ra khỏi nhà, mọi chuyện đã có cậu bạn anh lo.
Nó đi làm cả ngày, em và cô ấy có thể thoải mái như nhà của mình, nhưng mà đừng vào phòng riêng của cậu ấy.
Tôi nhớ rồi!
Một... hoặc hai ngày nữa tôi sẽ quay lại đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!!
Hiểu nói làm Mùa cứ ngỡ như mìnha và anh ấy là một cặp tình nhân vậy, chàng trai đang dặn dò cô gái trước lúc đi xa.. hihi.. cô không nói gì, Hiểu cũng im lặng, anh đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi lặng lẽ đi ra khỏi nhà. Ngoài đường lớn xe cộ bắt đầu náo nhiệt. Mùa đi vào trong, Cúc hãy còn ngủ rất say, cô lâng lâng nhớ lại những lời dặn dò của Hiểu khi nãy. Cảm giác giống như được yêu vậy!!!
Dù mệt nhưng Mùa không đi nằm nữa, nghĩ bản thân bây giờ phải sống nhờ nhà người khác nên cô thấy mình cần có trách nhiệm. Cô đi xuống nhà bếp, loay hoay tìm đồ đạc để nấu bữa sáng, nhìn đồng hồ cũng gần 6h sáng rồi. Khi còn ở nhà Hiểu, Mùa có học lỏm được chút tài lẻ nấu ăn của bà bếp, có lẽ bây giờ chính là thời điểm thích hợp để cô trổ tài rồi.
Anh bác sỹ đang ngủ thấy mùi thơm thức ăn bay lên tận mũi, đói bụng nên lật đật bò dậy xuống nhà thấy bàn ăn đã tươm tất, dáng vẻ nhanh nhẹn của Mùa lúc chuẩn bị khiến anh chú ý. Cậu bạn của mình quả không tồi! Tuy có chút giản dị mộc mạc song gương mặt rất thanh tú và dễ nhìn, lại đảm đang thế này... chà chà, phen này cho ở nhờ thì ngày ngày lúc nào cũng có người nấu ăn ngon cho thì thích biết mấy! Anh bác sỹ tự nhủ.
Vì không biết ngôn ngữ của nhau nên khi cùng ngồi ăn sáng, vừa miệng thấy ngon anh bác sỹ chỉ nhoẻn miệng cười, đưa ngón tay cái lên trước mặt, ý nói Mùa nấu ngon lắm. Cô hiểu ý nên rất vui. Đến giờ đi làm, anh bác sỹ đóng cửa cẩn thận và lái xe ra khỏi nhà. Nhìn căn nhà đẹp đẽ xinh xắn, xe ô tô sang trọng là Mùa biết anh ấy là bác sỹ giỏi, vì giỏi thì lương sẽ cao, tiền nhiều mới có thể mua xe đẹp nhà đẹp thế này chứ? Xem bức ảnh anh bác sỹ chụp cùng với đồng nghiệp tại bệnh viện nhân ngày lễ kỷ niệm càng làm cho Mùa tin điều đó, bệnh viện to mà đẹp quá.
Ở nhà chỉ còn hai cô gái, lúc này Cúc mới lân la gợi chuyện.
Mùa này! Cậu nói xem, cậu chủ nhà lúc trước với cậu là thế nào vậy?
(Cậu chủ nhà = Hiểu ).
Mùa đoán chắc chắn sẽ có lúc Cúc hỏi chuyện này, chỉ là không biết khi nào thôi. Bởi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, không lẽ Cúc là kẻ ngốc hay sao mà không mơ hồ đoán ra chuyện gì chứ? Mùa nghĩ rồi, chỉ có cô và Cúc là ở với nhau, không biết là còn lưu lạc đến tận đâu nữa, chỉ biết hiện tại cả hai phải dựa vào nhau mà sống. Bởi vậy, Cô ko giấu diếm Cúc nữa, đem chuyện của mình ra kể cho Cúc nghe.
Anh chủ nhà biết tiếng Việt Nam đấy!!
Cúc ngạc nhiên thật sự, cô ấy há hốc miệng ra và lắp bắp:
C..ậu... cậu... cậu..nó.. nói.. nói gì cơ?
A... a... ai... biế.. biết tiếng Việt Nam?
Cúc đã nghe rõ lời Mùa vừa nói ra, song tin tức này quả thực khiến cô rất sốc. Không ngờ cậu chủ nhà này lại có thể nói chuyện bằng tiếng Việt Nam. Nhưng mà... tại sao Mùa lại biết chuyện đó? Còn Cúc thì không?
Còn ai vào đây nữa?
Mùa nhấn mạnh.
Thế... thế tại sao cậu lại biết anh ta nói được tiếng Việt Nam?
Hỏi thừa không chịu được? Anh ấy có thể nói chuyện bằng tiếng Việt Nam với tớ thì tớ mới biết được chứ? Tự nhiên làm sao mà biết được?
Không phải..ý của tớ là cậu và anh ta có quan hệ gì, tớ cảm thấy hai người cứ thần thần bí bí thế nào ấy?
Quan hệ gì?
Mùa cãi. Cô sẽ giấu nhẹm chuyện mình và Hiểu đã vượt quá giới hạn, cô biết, chuyện đó là mình tình nguyện làm để giúp Cúc. Nhưng thực chất mà nói, trong đó quả thực cô cũng có chút tình riêng, đó là hơi "thích" Hiểu. À không đúng, nếu chỉ thích không thì ko dễ dàng mà làm chuyện đó với anh được, xảy ra mấy chuyện Mùa cảm thấy dường như cô đã yêu Hiểu mất rồi... Yêu thì ko nói ra, chuyện quan hệ nam nữ càng ko nên kể lể, bởi vậy, cô không tâm sự với Cúc chuyện này được, sợ Cúc đánh giá bản thân mình "này nọ"...
Không có quan hệ gì mà tại sao bữa ăn trưa hôm qua, người đàn ông già đó lại chỉ tay vào mặt cậu? Rồi mâu thuẫn gia đình nhà họ nữa?
Tớ không hiểu giữa cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tớ cảm thấy...
Cảm thấy làm sao?
Giống như anh ta thích cậu rồi ý!
Nghe Cúc nói câu này Mùa thấy rất vui, hihi người ngoài cũng nhìn ra được thì chứng tỏ anh ấy cũng có cảm tình với cô rồi. Nhưng Mùa vẫn chối:
Không có đâu, tớ thì có gì mà thích?
Chỉ là anh ấy tốt bụng nên giúp đỡ bọn mình thôi...
Thôi đi, không phải giấu. Tớ đoán trăm phần trăm là thật, thỉnh thoảng đêm ngủ lén lút ra ngoài người ta biết tỏng nhé!!
Mùa chột dạ. Cứ tưởng Cúc ngủ say, ai dè ko qua được mắt cô ấy.
Thế nào, tớ nói có đúng ko?
Tớ... tớ... anh ấy đã bao giờ nói thích, hay yêu tớ đâu? Bọn tớ thực sự ko có gì cả, nhưng mà anh ấy tốt bụng thật. Tớ cũng có chút cảm tình với anh ấy.
Anh ấy có biết không?
Tớ ko biết. À, anh ấy tên Hiểu nhé!
Hiểu à?
Ừ.
Tại vì lần trước cô tiểu thư đi cùng bố mẹ Hiểu đến nhà, gặp tớ trong phòng anh ấy nên cô ta ghen,... kết quả thì cậu cũng thấy rồi, bây giờ chúng mình phải đi nơi khác ở!
Như thế cũng tốt mà. Điều đó cũng chứng tỏ là Hiểu thích cậu rồi đấy!
Cúc nhấn mạnh.
Sao cậu nói vậy?
Thì anh ấy muốn bảo vệ cậu, nếu như chúng mình còn ở lại ngôi nhà đó chắc chắn cô tiểu thư vì ghen sẽ ko tha cho cậu, cả hai ông bà kia nữa!!
Như thế ko phải vì thích nên mới làm thế à?
Ừ nhỉ...
Cậu ngon rồi. Hiểu đẹp trai, sống lại trách nhiệm như thế...
Còn tớ...
Cúc ngập ngừng, cô ấy cúi xuống đưa tay lên sờ vào cái bụng đang lùm lùm của mình, ánh mắt cô ấy trùng xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thương. Cúc chưa muốn làm mẹ, hoàn cảnh đã đẩy cô vào tình thế này, thật sự cô không ghét bỏ đứa con, vì nó cũng là máu mủ của cô. Song nghĩ đến người đàn ông đó,, tên khốn kiếp đã làm cô ra nông nỗi này. Cúc hận, cô hận đến xương tủy, tên khốn ấy không xứng đáng làm bố của đứa bé trong bụng cô. Nước mắt Cúc lại chảy dài,
Mùa hiểu được tâm trạng của Cúc nên cô cũng thấy xót xa cho bạn, sự việc đã rồi, Mùa ko biết phải dùng lời lẽ gì để an ủi Cúc nữa, bởi cứ mỗi lần tâm trạng, nhớ nhà nhớ quê hương Cúc đều ôm bụng đau đớn như thế, Mùa chỉ còn cách im lặng. Im lặng để cảm nhận nỗi đau của Cúc, im lặng để đồng cảm, cùng là con gái- phụ nữ với nhau, nỗi đau này Mùa hoàn toàn có thể đồng cảm với Cúc. Nhưng vượt qua được hay không thì chỉ một mình Cúc phải chịu đựng mà thôi... bởi người mang thai là cô ấy!!
Trời gần sáng, cửa phòng có tiếng cộc cộc, rất nhẹ thôi nhưng liên tiếp gõ mấy lần làm Mùa tỉnh giấc. Đầu hãy còn choáng váng vì thiếu ngủ, Mùa loạng choạng bước ra cửa. Bên ngoài là Hiểu, không biết có chuyện gì mà anh gặp cô giờ này.
Sớm thế này anh đã dậy à?
Mùa ngáp ngắn ngáp dài.
Ừm. Tôi có việc phải đi luôn bây giờ, nếu ở lại lâu sợ không kịp...
Hiểu đáp.
Vội thế ư?
Trời sáng là phải có mặt, bây giờ đã 5h30 rồi, đi từ đây đến đó cũng mất hơn 1h đồng hồ. Nếu ko đi giờ này sợ muộn mất!
Ai đưa anh đi?
Tôi ra đường lớn tự bắt xe đi. Em cũng biết rồi đấy, bạn tôi - cậu ấy là bác sỹ, trời sáng cũng sẽ đến bệnh viện làm việc, bởi vậy ko thể đưa tôi đi được.
Vậy...
Mùa ngập ngừng. Ý cô muốn nói là "hai chúng tôi thì sao"...nhưng chưa kịp nói ra thì Hiểu vội trả lời luôn.
Em và Cúc cứ ở lại đây, yên tâm đi, bạn anh là người thật thà và tốt bụng lắm. Có việc gì cứ nói cậu ấy gọi điện cho tôi!
Nhưng anh ấy đâu có biết tiếng Việt Nam?
Ừ nhỉ. Nhưng mà ko sao đâu, anh ấy cũng biết chuyện rồi. Em ra hiệu là được mà?
Tôi biết rồi!
Hiểu nhìn Mùa, ánh mắt anh nhìn cô chất chứa bao tâm sự..
Anh còn muốn nói gì nữa? Đường xa thế ko đi ngay lại bị muộn đấy!
Tôi chưa có thời gian để nói chuyện với em, bởi chuyện dài lắm. Em theo tôi đi như thế này... ko sợ tôi là người xấu à? Không sợ tôi lại bán em cho kẻ khác sao?
Em chưa nghe nói Trung Quốc là nước có tệ nạn mua bán phụ nữ về làm vợ à?
Tôi... tôi...
Mùa ngập ngừng.
Chắc cũng sợ à?
Tôi... tin anh! Nên mới theo anh!?
Câu nói ấy khiến Hiểu rất ngạc nhiên, anh đã làm gì cho Mùa mà cô ấy lại tị tưởng anh như thế? Khi nghe câu chuyện cô ấy kể cách đây ko lâu Hiểu thấy bản thân mình thật có lỗi với Mùa, và với Cúc. Việc làm của anh đã vô tình tiếp tay cho bọn buôn người. Chính vì vậy, hai cô gái phải chịu đựng như ngày hôm nay hết thảy là lỗi của anh. Chuyện cái thai của Cúc, nếu như Mùa ko đồng ý trao đổi điều kiện thì anh chắc chắn vẫn sẽ giúp chứ ko khoanh tay đứng nhìn.
Chuyện anh ra điều kiện với Mùa, muốn cô ấy cùng anh... chỉ là một kiểu thử thách... à... nói sao cho đúng nhỉ, trêu đùa cũng ko phải, thử lòng thì sao? Anh có chút cảm tình với cô, nếu ko nói là "thích", bởi vậy cái giây phút mà cô ấy đồng ý... anh đã mãn nguyện đến thế nào.
Anh trân trọng cô ấy, chính vì vậy mới đứng ra bênh vực và bảo vệ cô ấy trước sự công kích của gia đình mình, đêm hôm ko quản để đưa Mùa đường xa chạy trốn đến nơi an toàn. Giây phút này, khi nghe người con gái ấy nói hai chữ "tin anh" làm Hiểu thấy ấm lòng quá. Chỉ cần có câu ấy, Hiểu nguyện sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô và bù đắp cho cô.
Em và Cúc tạm thời cứ ở đây, nên nhớ, nơi đây là khu phố rất đông đúc dân cư, nhiều thành phần người sinh sống. Tốt nhất em và Cúc không nên ra khỏi nhà, mọi chuyện đã có cậu bạn anh lo.
Nó đi làm cả ngày, em và cô ấy có thể thoải mái như nhà của mình, nhưng mà đừng vào phòng riêng của cậu ấy.
Tôi nhớ rồi!
Một... hoặc hai ngày nữa tôi sẽ quay lại đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!!
Hiểu nói làm Mùa cứ ngỡ như mìnha và anh ấy là một cặp tình nhân vậy, chàng trai đang dặn dò cô gái trước lúc đi xa.. hihi.. cô không nói gì, Hiểu cũng im lặng, anh đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi lặng lẽ đi ra khỏi nhà. Ngoài đường lớn xe cộ bắt đầu náo nhiệt. Mùa đi vào trong, Cúc hãy còn ngủ rất say, cô lâng lâng nhớ lại những lời dặn dò của Hiểu khi nãy. Cảm giác giống như được yêu vậy!!!
Dù mệt nhưng Mùa không đi nằm nữa, nghĩ bản thân bây giờ phải sống nhờ nhà người khác nên cô thấy mình cần có trách nhiệm. Cô đi xuống nhà bếp, loay hoay tìm đồ đạc để nấu bữa sáng, nhìn đồng hồ cũng gần 6h sáng rồi. Khi còn ở nhà Hiểu, Mùa có học lỏm được chút tài lẻ nấu ăn của bà bếp, có lẽ bây giờ chính là thời điểm thích hợp để cô trổ tài rồi.
Anh bác sỹ đang ngủ thấy mùi thơm thức ăn bay lên tận mũi, đói bụng nên lật đật bò dậy xuống nhà thấy bàn ăn đã tươm tất, dáng vẻ nhanh nhẹn của Mùa lúc chuẩn bị khiến anh chú ý. Cậu bạn của mình quả không tồi! Tuy có chút giản dị mộc mạc song gương mặt rất thanh tú và dễ nhìn, lại đảm đang thế này... chà chà, phen này cho ở nhờ thì ngày ngày lúc nào cũng có người nấu ăn ngon cho thì thích biết mấy! Anh bác sỹ tự nhủ.
Vì không biết ngôn ngữ của nhau nên khi cùng ngồi ăn sáng, vừa miệng thấy ngon anh bác sỹ chỉ nhoẻn miệng cười, đưa ngón tay cái lên trước mặt, ý nói Mùa nấu ngon lắm. Cô hiểu ý nên rất vui. Đến giờ đi làm, anh bác sỹ đóng cửa cẩn thận và lái xe ra khỏi nhà. Nhìn căn nhà đẹp đẽ xinh xắn, xe ô tô sang trọng là Mùa biết anh ấy là bác sỹ giỏi, vì giỏi thì lương sẽ cao, tiền nhiều mới có thể mua xe đẹp nhà đẹp thế này chứ? Xem bức ảnh anh bác sỹ chụp cùng với đồng nghiệp tại bệnh viện nhân ngày lễ kỷ niệm càng làm cho Mùa tin điều đó, bệnh viện to mà đẹp quá.
Ở nhà chỉ còn hai cô gái, lúc này Cúc mới lân la gợi chuyện.
Mùa này! Cậu nói xem, cậu chủ nhà lúc trước với cậu là thế nào vậy?
(Cậu chủ nhà = Hiểu ).
Mùa đoán chắc chắn sẽ có lúc Cúc hỏi chuyện này, chỉ là không biết khi nào thôi. Bởi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, không lẽ Cúc là kẻ ngốc hay sao mà không mơ hồ đoán ra chuyện gì chứ? Mùa nghĩ rồi, chỉ có cô và Cúc là ở với nhau, không biết là còn lưu lạc đến tận đâu nữa, chỉ biết hiện tại cả hai phải dựa vào nhau mà sống. Bởi vậy, Cô ko giấu diếm Cúc nữa, đem chuyện của mình ra kể cho Cúc nghe.
Anh chủ nhà biết tiếng Việt Nam đấy!!
Cúc ngạc nhiên thật sự, cô ấy há hốc miệng ra và lắp bắp:
C..ậu... cậu... cậu..nó.. nói.. nói gì cơ?
A... a... ai... biế.. biết tiếng Việt Nam?
Cúc đã nghe rõ lời Mùa vừa nói ra, song tin tức này quả thực khiến cô rất sốc. Không ngờ cậu chủ nhà này lại có thể nói chuyện bằng tiếng Việt Nam. Nhưng mà... tại sao Mùa lại biết chuyện đó? Còn Cúc thì không?
Còn ai vào đây nữa?
Mùa nhấn mạnh.
Thế... thế tại sao cậu lại biết anh ta nói được tiếng Việt Nam?
Hỏi thừa không chịu được? Anh ấy có thể nói chuyện bằng tiếng Việt Nam với tớ thì tớ mới biết được chứ? Tự nhiên làm sao mà biết được?
Không phải..ý của tớ là cậu và anh ta có quan hệ gì, tớ cảm thấy hai người cứ thần thần bí bí thế nào ấy?
Quan hệ gì?
Mùa cãi. Cô sẽ giấu nhẹm chuyện mình và Hiểu đã vượt quá giới hạn, cô biết, chuyện đó là mình tình nguyện làm để giúp Cúc. Nhưng thực chất mà nói, trong đó quả thực cô cũng có chút tình riêng, đó là hơi "thích" Hiểu. À không đúng, nếu chỉ thích không thì ko dễ dàng mà làm chuyện đó với anh được, xảy ra mấy chuyện Mùa cảm thấy dường như cô đã yêu Hiểu mất rồi... Yêu thì ko nói ra, chuyện quan hệ nam nữ càng ko nên kể lể, bởi vậy, cô không tâm sự với Cúc chuyện này được, sợ Cúc đánh giá bản thân mình "này nọ"...
Không có quan hệ gì mà tại sao bữa ăn trưa hôm qua, người đàn ông già đó lại chỉ tay vào mặt cậu? Rồi mâu thuẫn gia đình nhà họ nữa?
Tớ không hiểu giữa cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tớ cảm thấy...
Cảm thấy làm sao?
Giống như anh ta thích cậu rồi ý!
Nghe Cúc nói câu này Mùa thấy rất vui, hihi người ngoài cũng nhìn ra được thì chứng tỏ anh ấy cũng có cảm tình với cô rồi. Nhưng Mùa vẫn chối:
Không có đâu, tớ thì có gì mà thích?
Chỉ là anh ấy tốt bụng nên giúp đỡ bọn mình thôi...
Thôi đi, không phải giấu. Tớ đoán trăm phần trăm là thật, thỉnh thoảng đêm ngủ lén lút ra ngoài người ta biết tỏng nhé!!
Mùa chột dạ. Cứ tưởng Cúc ngủ say, ai dè ko qua được mắt cô ấy.
Thế nào, tớ nói có đúng ko?
Tớ... tớ... anh ấy đã bao giờ nói thích, hay yêu tớ đâu? Bọn tớ thực sự ko có gì cả, nhưng mà anh ấy tốt bụng thật. Tớ cũng có chút cảm tình với anh ấy.
Anh ấy có biết không?
Tớ ko biết. À, anh ấy tên Hiểu nhé!
Hiểu à?
Ừ.
Tại vì lần trước cô tiểu thư đi cùng bố mẹ Hiểu đến nhà, gặp tớ trong phòng anh ấy nên cô ta ghen,... kết quả thì cậu cũng thấy rồi, bây giờ chúng mình phải đi nơi khác ở!
Như thế cũng tốt mà. Điều đó cũng chứng tỏ là Hiểu thích cậu rồi đấy!
Cúc nhấn mạnh.
Sao cậu nói vậy?
Thì anh ấy muốn bảo vệ cậu, nếu như chúng mình còn ở lại ngôi nhà đó chắc chắn cô tiểu thư vì ghen sẽ ko tha cho cậu, cả hai ông bà kia nữa!!
Như thế ko phải vì thích nên mới làm thế à?
Ừ nhỉ...
Cậu ngon rồi. Hiểu đẹp trai, sống lại trách nhiệm như thế...
Còn tớ...
Cúc ngập ngừng, cô ấy cúi xuống đưa tay lên sờ vào cái bụng đang lùm lùm của mình, ánh mắt cô ấy trùng xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thương. Cúc chưa muốn làm mẹ, hoàn cảnh đã đẩy cô vào tình thế này, thật sự cô không ghét bỏ đứa con, vì nó cũng là máu mủ của cô. Song nghĩ đến người đàn ông đó,, tên khốn kiếp đã làm cô ra nông nỗi này. Cúc hận, cô hận đến xương tủy, tên khốn ấy không xứng đáng làm bố của đứa bé trong bụng cô. Nước mắt Cúc lại chảy dài,
Mùa hiểu được tâm trạng của Cúc nên cô cũng thấy xót xa cho bạn, sự việc đã rồi, Mùa ko biết phải dùng lời lẽ gì để an ủi Cúc nữa, bởi cứ mỗi lần tâm trạng, nhớ nhà nhớ quê hương Cúc đều ôm bụng đau đớn như thế, Mùa chỉ còn cách im lặng. Im lặng để cảm nhận nỗi đau của Cúc, im lặng để đồng cảm, cùng là con gái- phụ nữ với nhau, nỗi đau này Mùa hoàn toàn có thể đồng cảm với Cúc. Nhưng vượt qua được hay không thì chỉ một mình Cúc phải chịu đựng mà thôi... bởi người mang thai là cô ấy!!