Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Sau khi giới thiệu sơ qua về các loại dịch vụ của khách sạn, anh lễ tân liền thăm dò xem ba người muốn chọn loại hình dịch vụ nào. Mùa im lặng không nói gì vì anh ấy đang giao dịch bằng tiếng Trung, Cúc thì hoàn toàn phó mặc cho Hiểu và Mùa, vì cô cũng như Mùa, không có tiền cũng chẳng biết tiếng. Hiểu lắng nghe nãy giờ, anh hít thở một hơi dài rồi nói:
Chúng tôi là người Việt Nam!
Sở dĩ Hiểu nói vậy là bởi anh lễ tân khi phát âm tiếng Trung có chỗ còn chưa chuẩn xác lắm, mà đây là khách sạn của người Việt. Anh ta đương nhiên biết tiếng Việt. Nghe Hiểu nói vậy, anh ấy tròn mắt ngạc nhiên:
Ồ. Mọi người đều là người Việt Nam cả, thế mà không nói ngay từ đầu.
Thì anh nói liền mạch như thế chúng tôi đâu thể cắt ngang được. Nhưng không sao, những gì anh nói tôi đã nhớ kỹ rồi!
Hiểu thong thả nói.
Vậy anh cũng biết tiếng Trung à?
Anh lễ tân vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Đúng thế.
Thế mà khi nãy ông bảo vệ nói ba người là người Trung Quốc!
Vì sao lại nói thế?
Anh lễ tân chỉ tay về phía xe Hiểu và nói:
Biển số xe!!
Ra thế. Lúc này Hiểu mới chú ý, chiếc xe con 4 chỗ của anh mang biển kiểm soát của Trung Quốc.
À... xe của tôi mua bên Trung Quốc.
Anh có người quen ở đấy ạ?
Anh lễ tân tò mò.
Vâng.
Cho tôi chọn hai phòng loại tốt, một phòng đơn và một phòng đôi!
Anh lễ tân nhìn qua một lượt cả ba người rồi phán đoán:
Anh và chị này ở một phòng ạ?
Ý của anh ấy là Hiểu và Cúc, vì nhìn bụng Cúc to nên anh tưởng Hiểu là chồng của cô ấy.
Không đúng!!
Hiểu dứt khoát.
Ô thế ạ. Vậy hai chị này một phòng, còn mình anh một phòng ạ?
Cũng không đúng!!
Nói đoạn Hiểu khoác vai Mùa, hành động ấy thay cho câu trả lời mà anh lễ tân định hỏi tiếp theo. Anh ta nhanh ý đi chuẩn bị phòng và ra hiệu cho mọi người cùng đi lên tầng trên của tòa nhà. Khách sạn Vip có khác, những viên đá ốp lát dưới nền nhà cũng toát lên sự sang trọng. Như thế này chắc hẳn là sẽ tốn kém lắm đây... Mùa thầm nghĩ như thế và rồi cô chợt nhớ ra chuyện chính chưa làm xong.
Ơ. Anh ơi, anh chưa hỏi anh ấy xem ở đây có đổi được tiền Việt không à?
Ừ nhỉ. Anh quên mất, em vào phòng nghỉ ngơi đi để anh xuống hỏi xem thế nào, nhưng chắc chắn là đổi được thôi.
Nói Cúc tranh thủ tắm gội đi nhé, anh thấy ở bên tay trái có nhà hàng ăn đấy, có lẽ đây là nhà hàng của khách sạn luôn.
Hôm nay phải ăn thử đồ Việt Nam chứ nhỉ...
Dạ.
Mùa đáp lời Hiểu, anh vui vẻ bỏ đi xuống phía dưới tìm gặp anh lễ tân ban nãy. Không biết anh đã dùng lời lẽ nào để nhờ vả, chỉ một lát sau, toàn bộ số tiền mà anh có đều được chuyển đổi sang mệnh giá Việt Nam. Hiểu thầm nghĩ "Xem ta mệnh giá của tiền Việt cũng không cao lắm!"
Hiểu trở lại phòng, Mùa đang sửa soạn để đi tắm, anh đi vào nằm dài ra giường thở dài một cái, tâm trạng thoải mái và khoan khoái biết bao.
Có chuyện gì mà anh lại vui vẻ thế?
Mùa tò mò.
À. Không có gì. Chỉ là.. anh đang nghĩ xem lần đầu tiên đến đây, đến quê hương của em... cũng là quê ngoại của anh. Không biết anh có được ai đó mời ở lại lâu một chút không...
Câu nói của anh đầy ý tứ.
Chắc không có ai mời anh đâu!
Mùa phũ phàng.
Sao lại thế được?
Anh đường xá xa xôi lặn lội đưa em về đây, một chút cảm kích cũng không có à?
Vất vả như vậy... tất cả cũng là vì anh mà nên sao?
Mùa vừa nói gương mặt toát lên ý cười, cô trêu anh thôi chứ không có ý khơi lại chuyện cũ.
Thế thôi vậy. Không ai chào đón thì anh đành về vậy..
Hiểu làm mặt buồn rầu.
Nói em nghe xem có chuyện gì nào.. bày trò mãi. Anh có đổi được tiền không?
Em đoán xem!
Nhìn thái độ của anh là em biết rồi, chạy đi đâu được chứ, chắc chắn là đổi được nên mới thế...
Em giỏi nhỉ, anh chưa nói gì mà em cũng biết.
Chứ lại không à? Không có tiền làm sao anh lại bình thản như thế được? Phút chốc chẳng bị người ta đuổi khỏi đây ngay ý!
Hừm.. em càng ngày càng lý lẽ với anh rồi đấy!
Thôi em đi tắm đây, không tám chuyện với anh nữa đâu.
Mùa bỏ mặc Hiểu ở đó cô vội đi vào phòng tắm. Ở quê, nhà nghèo nên Mùa chưa từng được tắm ở nơi sang trọng và đẹp đẽ thế này. Tuy nhiên khi đến ở nhà Hiểu, nhà anh cũng thuộc dạng giàu có nên nội thất trong nhà cũng khá đẹp. Ở đây đẹp hơn chút, nhưng cảm giác không còn quá lạ lẫm nữa.
Hiểu nằm dài trên giường, anh lấy cái ví màu đen trong túi quần ra, lục tìm bức ảnh đen trắng trong đó, bức hình chụp mẹ anh cách đây gần 40 năm, tuy có chút cũ kỹ và nhòe mờ nhưng anh trân trọng nó lắm. Người phụ nữ ấy đã sinh thành ra anh, dạy bảo anh những ngày thơ ấu, vì người chồng vô tâm, bà đã cố gắng nhất có thể để đem đến cho cậu con trai những ký ức đẹp đẽ và tuyệt vời nhất. Mỗi lần nhìn ngắm bức ảnh là mỗi lần thứ cảm xúc không tên lại ùa về, đau nhói trong tim, len lỏi vào tâm trí.
Mùa tắm xong cô bỏ sang phòng Cúc xem cô ấy đang làm gì, Hiểu nhanh chân lấy quần áo và tranh thủ tắm gội để đưa hai cô gái xuống nhà hàng ăn tối. Cúc đã tắm xong, cô đang ngồi lau khô tóc, Mùa đẩy cửa bước vào.
Cậu tắm chưa?
Cúc hỏi.
Tớ vừa tắm xong, đang định hỏi xem cậu tắm xong chưa để chuẩn bị xuống ăn tối.
Tớ xong rồi đây, lau qua tóc một chút cho đỡ ướt...
Không vội đâu, cậu cứ lau kỹ vào kẻo tóc ướt lại bị cảm. Hiểu, anh ấy còn đang tắm cơ.
Thế à. Vậy thì cứ thong thả nhỉ.
Về Việt Nam thích thật Mùa nhỉ, cảm giác nó thân quen làm sao...
Công nhận luôn, tớ cũng thấy thế. Dù chưa phải là nhà mình nhưng đặt chân đến nước mình cảm nhận được ngay hơi thở của quê hương. Cảm giác mình không bị lạc lõng... khó tả...
Nghỉ đêm nay, chắc hai ngày nữa là về đến nhà thôi Mùa nhỉ. Đấy là đêm nghỉ dọc đường, còn nếu chạy liên tục thì không đến..
Ừ. Nôn nóng quá, không biết bố mẹ ở nhà ra sao. Tiếc là nhà tớ không có điện thoại... chứ không thì, ngay bây giờ tớ sẽ gọi về báo tin cho mẹ tớ biết.
Nói về gia đình, Mùa lại rưng rưng muốn khóc.
Thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, về nước được là phúc phận 70 đời rồi, lúc trước lúc mới bị bắt lên xe để đưa sang đây, chúng mình còn nghĩ là đời này khó lòng mà quay về được còn gì?
Còn sống và trở về được là may mắn nhất rồi...
Nay mai nữa thôi là về được đến nhà. Bình yên thật rồi, phải vui lên chứ...
Cúc động viên.
Ừ.. hihi.. tớ vui mà, vui quá mà sao lại cứ muốn khóc í.
Thôi chúng mình xuống đi ăn đi, chắc Hiểu- anh ấy tắm xong rồi đấy.
Đi.
Mùa nắm tay Cúc đi ra khỏi phòng và cẩn thận khóa cửa lại, thực ra đồ đạc cũng chẳng có gì quý giá ngoài mấy bộ quần áo giản đơn, nhưng người Việt Nam mà, tính cẩn thận vẫn không lẫn đi đâu được. Hiểu tắm xong đang đứng chờ sẵn ở hành lang khách sạn, thấy hai người đi ra liền ra hiệu đi theo mình xuống dưới.
Bước vào nhà hàng ăn, Mùa và Cúc thấy không quen vì hai cô là người nhà quê, chưa đặt chân vào nơi sang trọng thế này. Cảm giác rụt rè không tự nhiên. Mùa ghé tai Hiểu nói nhỏ:
Anh ơi, sang trọng thế này chắc là tốn kém lắm... hay là mình ra kia ăn tạm cái gì rồi về ngủ cũng được..
Được về nước em phải vui mừng mới đúng chứ...
Em vui mà!
Vui thì ăn một bữa ra trò xem nào, có đáng bao nhiêu đâu?
Theo anh thì đáng bao nhiêu?
Anh không biết.. nhưng cứ ăn đi, sợ gì.
Em sợ anh hết tiền mất...
Hết tiền thì mai em đi làm kiếm tiền rồi nuôi anh nhé.
Anh định ở đây hẳn à?
Vậy em muốn anh về hẳn à?
Hai người không au chịu nhường ai, phục vụ thấy ba người đứng đó tranh luận liền chạy ra chào mời và tư vấn. Mùa thầm nghĩ, nhiệt tình thế này chắc ăn một bữa cũng phải tốn bạc triệu mất. Nhưng Hiểu thì rất thản nhiên, anh chỉ trỏ thực đơn món này món kia. Xem ra anh rất hứng thú với đồ ăn Việt Nam, lựa chọn món mà không chú ý đến giá tiền. Mùa thấy tiếc của, không biết là anh ấy giàu đếm cỡ nào mà lại bình thản như vậy nữa.
Nhà hàng sang trọng nên đầu bếp cũng khá cao tay, ăn món nào cũng thấy vừa miệng. Ba người ai cũng thấy đói bụng nên tập trung ăn nhiều hơn mọi khi, đặc biệt là Hiểu. Từ ngày mẹ mất, hơn hai chục năm trời anh chưa được thưởng thức món ăn Việt Nam. Thực ra ngày ấy mẹ nấu những món đơn giản thôi. Sao có thể so sánh với bàn ăn ngập tràn hương vị thế này được, nhưng đó là hương vị của tình yêu thương. Anh nhớ không lầm thì nơi đây chính là quê ngoại của anh, ăn nhiều đồ ăn của quê mẹ cũng chính là cách để xoa dịu nỗi nhớ.
Chúng tôi là người Việt Nam!
Sở dĩ Hiểu nói vậy là bởi anh lễ tân khi phát âm tiếng Trung có chỗ còn chưa chuẩn xác lắm, mà đây là khách sạn của người Việt. Anh ta đương nhiên biết tiếng Việt. Nghe Hiểu nói vậy, anh ấy tròn mắt ngạc nhiên:
Ồ. Mọi người đều là người Việt Nam cả, thế mà không nói ngay từ đầu.
Thì anh nói liền mạch như thế chúng tôi đâu thể cắt ngang được. Nhưng không sao, những gì anh nói tôi đã nhớ kỹ rồi!
Hiểu thong thả nói.
Vậy anh cũng biết tiếng Trung à?
Anh lễ tân vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Đúng thế.
Thế mà khi nãy ông bảo vệ nói ba người là người Trung Quốc!
Vì sao lại nói thế?
Anh lễ tân chỉ tay về phía xe Hiểu và nói:
Biển số xe!!
Ra thế. Lúc này Hiểu mới chú ý, chiếc xe con 4 chỗ của anh mang biển kiểm soát của Trung Quốc.
À... xe của tôi mua bên Trung Quốc.
Anh có người quen ở đấy ạ?
Anh lễ tân tò mò.
Vâng.
Cho tôi chọn hai phòng loại tốt, một phòng đơn và một phòng đôi!
Anh lễ tân nhìn qua một lượt cả ba người rồi phán đoán:
Anh và chị này ở một phòng ạ?
Ý của anh ấy là Hiểu và Cúc, vì nhìn bụng Cúc to nên anh tưởng Hiểu là chồng của cô ấy.
Không đúng!!
Hiểu dứt khoát.
Ô thế ạ. Vậy hai chị này một phòng, còn mình anh một phòng ạ?
Cũng không đúng!!
Nói đoạn Hiểu khoác vai Mùa, hành động ấy thay cho câu trả lời mà anh lễ tân định hỏi tiếp theo. Anh ta nhanh ý đi chuẩn bị phòng và ra hiệu cho mọi người cùng đi lên tầng trên của tòa nhà. Khách sạn Vip có khác, những viên đá ốp lát dưới nền nhà cũng toát lên sự sang trọng. Như thế này chắc hẳn là sẽ tốn kém lắm đây... Mùa thầm nghĩ như thế và rồi cô chợt nhớ ra chuyện chính chưa làm xong.
Ơ. Anh ơi, anh chưa hỏi anh ấy xem ở đây có đổi được tiền Việt không à?
Ừ nhỉ. Anh quên mất, em vào phòng nghỉ ngơi đi để anh xuống hỏi xem thế nào, nhưng chắc chắn là đổi được thôi.
Nói Cúc tranh thủ tắm gội đi nhé, anh thấy ở bên tay trái có nhà hàng ăn đấy, có lẽ đây là nhà hàng của khách sạn luôn.
Hôm nay phải ăn thử đồ Việt Nam chứ nhỉ...
Dạ.
Mùa đáp lời Hiểu, anh vui vẻ bỏ đi xuống phía dưới tìm gặp anh lễ tân ban nãy. Không biết anh đã dùng lời lẽ nào để nhờ vả, chỉ một lát sau, toàn bộ số tiền mà anh có đều được chuyển đổi sang mệnh giá Việt Nam. Hiểu thầm nghĩ "Xem ta mệnh giá của tiền Việt cũng không cao lắm!"
Hiểu trở lại phòng, Mùa đang sửa soạn để đi tắm, anh đi vào nằm dài ra giường thở dài một cái, tâm trạng thoải mái và khoan khoái biết bao.
Có chuyện gì mà anh lại vui vẻ thế?
Mùa tò mò.
À. Không có gì. Chỉ là.. anh đang nghĩ xem lần đầu tiên đến đây, đến quê hương của em... cũng là quê ngoại của anh. Không biết anh có được ai đó mời ở lại lâu một chút không...
Câu nói của anh đầy ý tứ.
Chắc không có ai mời anh đâu!
Mùa phũ phàng.
Sao lại thế được?
Anh đường xá xa xôi lặn lội đưa em về đây, một chút cảm kích cũng không có à?
Vất vả như vậy... tất cả cũng là vì anh mà nên sao?
Mùa vừa nói gương mặt toát lên ý cười, cô trêu anh thôi chứ không có ý khơi lại chuyện cũ.
Thế thôi vậy. Không ai chào đón thì anh đành về vậy..
Hiểu làm mặt buồn rầu.
Nói em nghe xem có chuyện gì nào.. bày trò mãi. Anh có đổi được tiền không?
Em đoán xem!
Nhìn thái độ của anh là em biết rồi, chạy đi đâu được chứ, chắc chắn là đổi được nên mới thế...
Em giỏi nhỉ, anh chưa nói gì mà em cũng biết.
Chứ lại không à? Không có tiền làm sao anh lại bình thản như thế được? Phút chốc chẳng bị người ta đuổi khỏi đây ngay ý!
Hừm.. em càng ngày càng lý lẽ với anh rồi đấy!
Thôi em đi tắm đây, không tám chuyện với anh nữa đâu.
Mùa bỏ mặc Hiểu ở đó cô vội đi vào phòng tắm. Ở quê, nhà nghèo nên Mùa chưa từng được tắm ở nơi sang trọng và đẹp đẽ thế này. Tuy nhiên khi đến ở nhà Hiểu, nhà anh cũng thuộc dạng giàu có nên nội thất trong nhà cũng khá đẹp. Ở đây đẹp hơn chút, nhưng cảm giác không còn quá lạ lẫm nữa.
Hiểu nằm dài trên giường, anh lấy cái ví màu đen trong túi quần ra, lục tìm bức ảnh đen trắng trong đó, bức hình chụp mẹ anh cách đây gần 40 năm, tuy có chút cũ kỹ và nhòe mờ nhưng anh trân trọng nó lắm. Người phụ nữ ấy đã sinh thành ra anh, dạy bảo anh những ngày thơ ấu, vì người chồng vô tâm, bà đã cố gắng nhất có thể để đem đến cho cậu con trai những ký ức đẹp đẽ và tuyệt vời nhất. Mỗi lần nhìn ngắm bức ảnh là mỗi lần thứ cảm xúc không tên lại ùa về, đau nhói trong tim, len lỏi vào tâm trí.
Mùa tắm xong cô bỏ sang phòng Cúc xem cô ấy đang làm gì, Hiểu nhanh chân lấy quần áo và tranh thủ tắm gội để đưa hai cô gái xuống nhà hàng ăn tối. Cúc đã tắm xong, cô đang ngồi lau khô tóc, Mùa đẩy cửa bước vào.
Cậu tắm chưa?
Cúc hỏi.
Tớ vừa tắm xong, đang định hỏi xem cậu tắm xong chưa để chuẩn bị xuống ăn tối.
Tớ xong rồi đây, lau qua tóc một chút cho đỡ ướt...
Không vội đâu, cậu cứ lau kỹ vào kẻo tóc ướt lại bị cảm. Hiểu, anh ấy còn đang tắm cơ.
Thế à. Vậy thì cứ thong thả nhỉ.
Về Việt Nam thích thật Mùa nhỉ, cảm giác nó thân quen làm sao...
Công nhận luôn, tớ cũng thấy thế. Dù chưa phải là nhà mình nhưng đặt chân đến nước mình cảm nhận được ngay hơi thở của quê hương. Cảm giác mình không bị lạc lõng... khó tả...
Nghỉ đêm nay, chắc hai ngày nữa là về đến nhà thôi Mùa nhỉ. Đấy là đêm nghỉ dọc đường, còn nếu chạy liên tục thì không đến..
Ừ. Nôn nóng quá, không biết bố mẹ ở nhà ra sao. Tiếc là nhà tớ không có điện thoại... chứ không thì, ngay bây giờ tớ sẽ gọi về báo tin cho mẹ tớ biết.
Nói về gia đình, Mùa lại rưng rưng muốn khóc.
Thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, về nước được là phúc phận 70 đời rồi, lúc trước lúc mới bị bắt lên xe để đưa sang đây, chúng mình còn nghĩ là đời này khó lòng mà quay về được còn gì?
Còn sống và trở về được là may mắn nhất rồi...
Nay mai nữa thôi là về được đến nhà. Bình yên thật rồi, phải vui lên chứ...
Cúc động viên.
Ừ.. hihi.. tớ vui mà, vui quá mà sao lại cứ muốn khóc í.
Thôi chúng mình xuống đi ăn đi, chắc Hiểu- anh ấy tắm xong rồi đấy.
Đi.
Mùa nắm tay Cúc đi ra khỏi phòng và cẩn thận khóa cửa lại, thực ra đồ đạc cũng chẳng có gì quý giá ngoài mấy bộ quần áo giản đơn, nhưng người Việt Nam mà, tính cẩn thận vẫn không lẫn đi đâu được. Hiểu tắm xong đang đứng chờ sẵn ở hành lang khách sạn, thấy hai người đi ra liền ra hiệu đi theo mình xuống dưới.
Bước vào nhà hàng ăn, Mùa và Cúc thấy không quen vì hai cô là người nhà quê, chưa đặt chân vào nơi sang trọng thế này. Cảm giác rụt rè không tự nhiên. Mùa ghé tai Hiểu nói nhỏ:
Anh ơi, sang trọng thế này chắc là tốn kém lắm... hay là mình ra kia ăn tạm cái gì rồi về ngủ cũng được..
Được về nước em phải vui mừng mới đúng chứ...
Em vui mà!
Vui thì ăn một bữa ra trò xem nào, có đáng bao nhiêu đâu?
Theo anh thì đáng bao nhiêu?
Anh không biết.. nhưng cứ ăn đi, sợ gì.
Em sợ anh hết tiền mất...
Hết tiền thì mai em đi làm kiếm tiền rồi nuôi anh nhé.
Anh định ở đây hẳn à?
Vậy em muốn anh về hẳn à?
Hai người không au chịu nhường ai, phục vụ thấy ba người đứng đó tranh luận liền chạy ra chào mời và tư vấn. Mùa thầm nghĩ, nhiệt tình thế này chắc ăn một bữa cũng phải tốn bạc triệu mất. Nhưng Hiểu thì rất thản nhiên, anh chỉ trỏ thực đơn món này món kia. Xem ra anh rất hứng thú với đồ ăn Việt Nam, lựa chọn món mà không chú ý đến giá tiền. Mùa thấy tiếc của, không biết là anh ấy giàu đếm cỡ nào mà lại bình thản như vậy nữa.
Nhà hàng sang trọng nên đầu bếp cũng khá cao tay, ăn món nào cũng thấy vừa miệng. Ba người ai cũng thấy đói bụng nên tập trung ăn nhiều hơn mọi khi, đặc biệt là Hiểu. Từ ngày mẹ mất, hơn hai chục năm trời anh chưa được thưởng thức món ăn Việt Nam. Thực ra ngày ấy mẹ nấu những món đơn giản thôi. Sao có thể so sánh với bàn ăn ngập tràn hương vị thế này được, nhưng đó là hương vị của tình yêu thương. Anh nhớ không lầm thì nơi đây chính là quê ngoại của anh, ăn nhiều đồ ăn của quê mẹ cũng chính là cách để xoa dịu nỗi nhớ.