Chương 4:
Bàn tay to đầy vết chai chậm rãi mơn trớn trên chiếc lưng trắng noãn như ngọc của cô, xúc cảm mịn màng như tơ lụa kia làm cho anh yêu thích không buông tay, khát vọng cúi đầu xuống, đôi môi nhấm nháp bầu ngực nõn nà mê người.
Nếu không phải vừa rồi quá mức kịch liệt hoan ái làm cho cô khi ở cao trào ngất đi, Nghiêm Duẫn Thần thật muốn thuận theo sự đòi hỏi dục vọng của anh lúc này, lại một lần nữa tiến vào thân thể của cô, ở giữa hai chân cô bừa bãi rong ruổi.
Cô là của anh.
Anh hiểu bản thân mình cách tiêu chuẩn "Người đàn ông tốt" còn kém rất nhiều, anh luôn làm cho cô khóc, làm cho cô thương tâm, lại không thể nào chấp nhận nhìn thấy cô đi thân mật với người đàn ông khác.
Công việc của anh làm cho anh không thể thẳng thắn với Kiều Vũ Tâm rất nhiều việc. Bởi vì, anh chính là một sát thủ quốc tế, danh hiệu "Hắc báo".
Năm ấy, trong lúc vô tình cô đã cứu anh khi anh đang bị thương, đó là lần đầu tiên anh nhận nhiệm vụ mà bị thương trở về, tuy rằng thành công hoàn thành nhiệm vụ cố chủ yêu cầu, nhưng nếu không gặp gỡ Kiều Vũ Tâm, anh tám phần mười sẽ chết vì mất máu bên trong con hẻm nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong lúc ý thức mơ hồ anh còn tưởng rằng trước mắt mình là thiên sứ hạ phàm.
Anh nghe thấy giọng nói ôn nhu của cô, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào anh, thích hương thơm tản mát ra từ trên người cô-- tươi mát ngọt ngào, mang theo sức mạnh làm anh cảm thấy yên ổn lạ thường.
Nghiêm Duẫn Thần thoát khỏi hồi ức, đôi môi để sát vào đầu vai mượt mà của Kiều Vũ Tâm khẽ hôn, đầu lưỡi ấm áp cẩn thận liếm hôn.
"Ưm..." Kiều Vũ Tâm không tự chủ được rên khẽ, dường như sợ ngứa co lại một chút.
Chỉ có bàn tay to lớn ấm áp vẫn ở trên da thịt trần trụi của cô di chuyển, cảm giác kia càng ngày càng rõ rệt, cô khẽ chớp hai hàng lông mi thật dài, rốt cục cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
"Ngô..."
Vừa tỉnh lại cô liền ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, lại cảm nhận được từ trên người anh phát ra từng trận nhiệt khí, khó có thể tự kiềm chế, một cỗ ưu thương cùng ủy khuất dâng lên trong lòng.
Cô cắn cắn môi, nước mắt bỗng nhiên chảy ra từ khóe mắt, đáng thương rơi xuống, làm ướt khăn trải giường.
"Hu hu..."
"Đừng khóc." Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn giọng nói, ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của cô.
Kiều Vũ Tâm cũng không muốn biểu hiện sự yếu đuối của mình ra như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến thái độ của anh lúc trước-- không cho cô đi làm, còn hiểu lầm cô thích ngươi đàn ông khác, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu, giống bị người khác dùng đao đâm tạo ra một lỗ thủng thật to, đau đến mức cô không thể hô hấp.
Vì sao yêu một người sẽ bị thương tổn như thế?! Cô khóc nức nở, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ra giường, nghĩ rằng như vậy sẽ tránh được anh.
"Vũ Tâm..." Anh gọi, còn xấu xa liếm vành tai của cô.
"Anh...Anh tránh ra..." Cô nhịn xuống rên rỉ, yếu ớt hờn trách, "Em muốn khóc kệ em, anh đừng để ý đến em..."
Cô luôn luôn ôn nhu như nước, tính tình dịu dàng, đối với anh một lần lại một lần bao dung, nhưng mà gần đây ngoại trừ thường xuyên rơi lệ, cô còn hay nổi giận.
Nghiêm Duẫn Thần biết tất cả đều là lỗi của anh.
Anh là một người đàn ông ích kỷ, muốn độc chiếm tất cả sự ôn nhu và tính cách tốt đẹp của cô, sợ người đàn ông khác cũng phát hiện ra vẻ đẹp ấy, sẽ cướp cô từ trong tay anh.
Anh thật sự rất tệ!
"Thực xin lỗi." Rốt cục, Nghiêm Duẫn Thần ở bên tai của cô khẽ thì thầm ba chữ này.
Nghe anh nói câu này, trong lòng Kiều Vũ Tâm bỗng nhiên chấn động. Kiêu ngạo như anh, thế nhưng lại ăn nói khép nép nhận lỗi với cô? Cô hầu như tưởng là mình đã nghe lầm, mãi đến khi anh ảo não nói nhỏ:
"Đừng khóc, là anh không tốt."
Từng gợn sóng trong lồng ngực đột nhiên kích động lên, Kiều Vũ Tâm sợ hãi trở mình, khẽ chớp đôi mắt mờ sương, yên lặng tìm tòi biểu cảm trên ngũ quan anh tuấn.
"Anh..." Thanh âm của cô nghẹn ngào, nước mắt vẫn rơi không ngừng, làm ướt đẫm cả khuôn mặt.
"Vũ Tâm!" Nghiêm Duẫn Thần cực kỳ kinh ngạc, luống cuống tay chân lau nước mắt của cô. "Làm sao vậy? Aiz... Nước mắt của em sao lại nhiều như vậy chứ?"
"Anh ăn hiếp người ta, anh... Anh chỉ biết khi dễ người ta, hu hu hu..." Làm cho cô yêu anh sâu sắc như vậy, rõ ràng hiện tại còn giận anh, buồn bực anh, nhưng làm sao cũng không hạ được quyết tâm không để ý tới anh.
Đã định trước là như vậy, ai bảo cô yêu phải một người đàn ông như vậy, cho dù vết thương chồng chất, chỉ cần một câu xin lỗi đơn giản mà anh nói, cô liền cảm động muốn chết, giống hệt một kẻ ngu ngốc...
"Em không nên yêu anh, yêu anh rất mệt mỏi... rất vất vả... Em không muốn yêu anh..." Đáng tiếc yêu là điều tự nhiên, không phải trong khả năng khống chế của cô.
Nghe được cô thương tâm bất lực thì thầm, Nghiêm Duẫn Thần lập tức luống cuống tay chân.
Anh đã quen với tình yêu của cô, chìm đắm bên trong sự ôn nhu của cô, nếu như cô bỏ anh, lúc đó anh sẽ thành cái gì? Một kẻ chỉ biết giết người, trở thành cái xác không hồn sao?!
Không! Anh không thể dễ dàng buông tay, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!
"Vũ Tâm..." Anh thống khổ gọi tên của cô, bị nỗi sợ hãi cực độ chật vật vồ lấy.
Nghiêm Duẫn Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt lên, cho cô một nụ hôn sâu nóng bỏng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, bá đạo mút lấy ngọt ngào của cô.
Anh muốn sự ôn nhu của cô, muốn cô yêu anh vô điều kiện, muốn cô hoàn toàn thần phục anh.
"Em chỉ có thể yêu anh, hiểu không? Em chỉ có thể yêu anh..."
Anh kéo hai chân Kiều Vũ Tâm ra, giữ lấy cô vừa sâu vừa hung hăng, hoàn toàn đánh tan lý trí của cô, cũng ham muốn bổ khuyết trống rỗng của cô.
Anh cấp bách muốn chứng minh cho cô biết, ngoài anh ra, ai cũng không lay động được lòng của cô.
"Ân a a --" Kiều Vũ Tâm bị anh hung hãn đè ở trên giường lớn.
"Vũ Tâm, kêu lên, lớn tiếng kêu lên, anh thích nghe."
Anh liều lĩnh đòi lấy, dục vọng nam tính ra ra vào vào nơi hoa tâm non mịn, một lần lại một lần lên xuống, giống như muốn nuốt lấy linh hồn cô.
Kiều Vũ Tâm sắp điên rồi. Lực đạo cùng tốc độ của anh không ngừng tăng lên, sắp bức cô điên lên mất rồi.
Cô nghe thấy âm thanh khi da thịt của hai người va chạm vào nhau phát ra, dục vọng giống như sóng to gió lớn không thể kiểm soát được mà vọt tới, thổi quét cắn nuốt cả hai người bọn họ.
Mà anh ở trong cơ thể cô hung hăng ma sát, phát ra nhiệt độ đủ để đốt cháy cả hai người, biến thành tro tàn, hóa thành khói bụi, không còn gì hết, không thừa lại gì hết.
"Duẫn Thần... Chậm một chút, xin anh chậm một chút, ưm a..."
Hơi thở của người đàn ông vừa thô vừa nặng nề. Dù thế nào cũng không chậm lại. Bỗng nhiên, anh xoay người Kiều Vũ Tâm lại, cô còn không kịp thở, lửa nóng kinh người liền từ phía sau lại một lần nữa thẳng tiến vào trong hoa kính của cô.
"Duẫn Thần --" Cô thét chói tai, không thể nhúc nhích, bởi vì anh dùng hai đầu gối chống đỡ mở hai đùi cô ra, hai tay thì giữa chặt hai cổ tay cô.
Nghiêm Duẫn Thần nằm trên lưng của cô, như loài mãnh thú động dục tận tình cướp lấy hết thảy tốt đẹp của cô, mang linh hồn cô lên tận chín tầng mây, mang theo cô cùng nhau bay cao.
"Em chỉ có thể yêu anh!" Anh gầm nhẹ, dục vọng rốt cục đến điểm tới hạn, ở lần sau cùng tiến sâu vào trong cô đồng thời bùng nổ, dịch thể nồng đậm nóng rực mạnh mẽ bắn vào hoa tâm ấm áp...
"A a..." Kiều Vũ Tâm bật khóc, không biết mình còn có thể thừa nhận bao nhiêu.
Cô ở dưới thân thể của người đàn ông hưởng thụ sự vui thích khi hai người thân mật, cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời đó, lại một lần nữa đoạt đi ý thức của cô.
Ngoài anh ra, cô còn có thể yêu ai...
Trong không khí có mùi cà phê thoang thoảng, đánh thức mỹ nhân đang ngủ trên giường từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Hàng mi của Kiều Vũ Tâm khẽ rung, ngơ ngác vài giây, mới ôm drap giường ngồi xuống.
Ánh nắng trong trẻo men theo khe hở của cửa sổ len lỏi chiếu vào, cô cảm giác thời tiết hôm nay thật là tốt.
Theo bản năng cắn cắn đôi môi phấn hồng, cũng không rõ vì sao lại muốn thở dài, nhìn thấy bản thân trần trụi cùng chiếc giường lớn vô cùng hỗn độn, hình ảnh lửa nóng triền miên đêm qua tái hiện ở trong đầu, làm cho lòng của cô rối loạn, càng nghĩ càng đỏ mặt, cũng càng cảm thấy chính mình thật sự không tốt.
Rõ ràng giữa hai người có nhiều điểm không lý giải được như vậy, nhưng khi ở trong vòng tay của anh, lòng cô vẫn giống như kẻ bại tướng đánh mất phương hướng. Đối với người đàn ông này, cô thật sự không thể kháng cự được!
Lúc này, cửa phòng không hoàn toàn khép lại bị người nhẹ nhàng mở ra.
Kiều Vũ Tâm ngước mắt nhìn lên, vừa vặn rơi vào đôi mắt thâm thúy của Nghiêm Duẫn Thần, ngực không khỏi run rẩy, hơi nóng trên da thịt hiện lên rõ ràng.
"Tỉnh rồi à?" Anh cất tiếng hỏi, bưng mâm thức ăn đến gần cô.
Kiều Vũ Tâm yên lặng nhìn theo anh, nhìn anh ngồi xuống bên giường, đem khay đặt ở trước mặt cô.
Cái đĩa trong khay đựng bữa sáng phong phú, có bánh mì nướng vàng giòn, dâu tây cùng mật ong và hai loại mứt, hai quả trứng luộc, chân giò hun khói được cắt thành lát chiên lên hơi cháy xém, còn có nước chanh, sữa và cà phê nóng.
"Mấy thứ này... Đều là anh làm?" Kiều Vũ Tâm nháy mắt mấy cái.
"Đúng vậy, em không tin à?" Khóe miệng anh mang theo ý cười.
Kiều Vũ Tâm mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: "Em không biết anh biết làm bữa sáng..."
"Ngoài mấy món này, anh còn biết nấu mì với hải sản, trứng xào, cơm rang vân vân."
"A..." Kiều Vũ Tâm gật gật đầu.
Ở chung với anh mấy năm nay, cô đã sớm hình thành thói quen chăm sóc anh, "Hầu hạ" giống như một đại lão gia, thẳng cho tới hôm nay mới biết được anh cũng biết làm thức ăn.
Tròn mắt nhìn đồ ăn đầy ắp trên khay, Kiều Vũ Tâm cảm thấy mới lạ, trong đầu vẫn còn đang tiêu hóa tin tức này, bỗng nhiên, một miếng bánh mì đã phết dâu tây được đưa đến bên môi cô.
"Há miệng nào." Nghiêm Duẫn Thần nhẹ giọng ra mệnh lệnh.
"Ách, em tự mình ăn được mà, ưm --" Kiều Vũ Tâm đỏ mặt từ trong drap đang phủ kín thân người trần trụi giơ ra cánh tay mềm nhũn, đang muốn cầm miếng bánh mì, Nghiêm Duẫn Thần đã thừa dịp khi cô mở miệng nói chuyện, nhét bánh mì vào trong miệng cô.
"Tối qua em bị anh làm mệt muốn chết rồi, chắc chắn toàn thân đau nhức, để anh đút cho em ăn." Anh nói rất tự nhiên, mặt không đỏ, hơi thở không loạn.
Sau khi nghe hiểu được ý của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vũ Tâm liền đỏ bừng, nhiệt độ nóng bỏng trên khuôn mặt tăng lên đột ngột, đôi môi hồng cong lên, cũng không biết nên nói gì.
"Anh... Anh... Em, em mới không có."
"Không có gì?" Nghiêm Duẫn Thần nhíu mày, lại đút cô ăn tiếp một miếng bánh mì, "Là không bị anh làm mệt chết? Hay toàn thân không đau nhức?"
"Anh anh... Em không thích nghe anh nói!" Vội ôm lấy tấm drap trước ngực, cô xấu hổ xoay mặt.
Nghiêm Duẫn Thần khẽ nở nụ cười, cuối cùng cũng tốt bụng không khi dễ cô nữa, bưng ly nước chanh để gần sát đôi môi đỏ mọng đang cong lên của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, uống thêm một chút nào."
Kiều Vũ Tâm không có cách để giận anh lâu, huống chi, người đàn ông này lại còn ôn nhu khuyên dỗ cô như thế, làm hồ nước phẳng lặng trong lòng cô khẽ gợn sóng.
Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh một cái, rốt cục khẽ mở đôi môi đỏ mọng, để anh đem ly nước trái cây kia từ từ đút vào trong miệng.
"Uống ngon không?" Anh hỏi.
"Ngon..." Cô ngượng ngùng gật đầu, thò tay vào trong khay cầm lấy một miếng bánh mì khác, cũng đút vào môi anh.
Nghiêm Duẫn Thần ngoan ngoãn há miệng cắn đồ ăn trong tay cô, nhưng ánh mắt vẫn cùng cô quấn quýt không rời, giống như bị anh nuốt vào trong bụng không phải bánh mì, mà là cô.
Không khí ái muội càng ngày càng đậm, cùng với mùi thức ăn cùng hương cà phê, có loại ấm áp lại làm cho lòng người rung động, cảm giác nhẹ nhàng lan tràn.
Anh ăn luôn miếng cuối cùng, đầu lưỡi vươn về phía trước tìm tòi, ngậm lấy đầu ngón tay mượt mà của cô, nhẹ nhàng mút.
Kiều Vũ Tâm rung động trong lòng, vội vàng cắn môi, sợ sẽ phát ra thanh âm rên rỉ làm cho mình đỏ bừng mặt.
"Anh đừng như vậy..." Cô rụt ngón tay lại, giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé lại bị bàn tay thô kệch của anh nắm chặt lại.
Nghiêm Duẫn Thần cười như không cười nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em không biết à, khóe miệng em dính một giọt nước trái cây?"
Kiều Vũ Tâm còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi liếm đi giọt nước trái cây trên miệng của cô, thuận đường chiếm lĩnh đôi môi đỏ tươi non mềm ấy, tinh tế nhấm nháp ngọt ngào của cô.
"Ưm... Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm mơ màng gọi, trong nháy mắt liền bị anh dấy lên dục hỏa, chủ động hôn đáp lại anh, cùng anh nóng bỏng dây dưa.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, dần dần từ hôn sâu chuyển thành khẽ chạm.
Nghiêm Duẫn Thần tựa vào cái trán nhẵn mịn của cô điều chỉnh hơi thở, đôi mắt sâu thẳm thật gần, thật gần như muốn tiến vào đôi mắt trong suốt như mặt nước hồ mùa thu của cô, dường như muốn mê hoặc linh hồn cô.
Kiều Vũ Tâm cũng thở hổn hển, mất rất nhiều sức lực mới gọi về lý trí. Nếu hai người lại tiếp tục trên giường lớn vành tai và tóc mai chạm với nhau, vậy cũng quá... Quá sa đọa nha! Nghĩ nghĩ, mặt cô lại đột nhiên đỏ hồng.
"Anh... Em có chuyện muốn hỏi anh... Vì sao anh lại biết em đi làm ở chỗ nào?" Cô bỗng dưng nhớ lại chuyện này. Ngày hôm qua khi ở đại sảnh công ty nhìn thấy anh, trong lòng cô rất kinh ngạc!
Ánh mắt Nghiêm Duẫn Thần híp lại, trầm mặc vài giây mới nói: "Chuyện mà anh muốn biết, đương nhiên có người giúp anh tìm hiểu."
Trên thực tế, trước đây rất lâu anh đã sắp xếp người đáng tin cậy âm thầm bảo vệ cô, bởi vì khi anh "nhận nhiệm vụ" không thể ở bên cạnh cô, đương nhiên phải có người thay anh bảo hộ cô, đồng thời, cũng thuận tiện giám thị sinh hoạt của cô.
Bất quá, chuyện có liên quan đến sự thật như thế, anh cũng không định nói cho cô biết.
Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm sửng sốt, muốn hỏi tiếp thì cảm thấy mờ mịt. Cô trừng mắt nhìn, cánh môi cong lên, đột nhiên nói: "Em muốn nói với anh là….... Em, em nhất định phải đi làm, em sẽ không từ chức ..."
Ánh mắt Nghiêm Duẫn Thần lại híp lại, thoáng lui khỏi trán của cô.
Thấy anh không nói gì, trong lòng Kiều Vũ Tâm âm thầm ra lệnh cho mình phải dũng cảm lên.
Cô muốn học tự lập nha!
Sau khi hai người ở chung, cô luôn dùng tiền của anh, ngay cả học đại học cũng là Duẫn Thần chi trả cho cô, trước kia anh không cho phép cô đi làm, nói là sợ cô chậm trễ việc học, nay cô đã tốt nghiệp, anh hẳn là không có lý do gì phản đối cô đi ra ngoài làm việc chứ?
Kiều Vũ Tâm thở sâu, còn nói: "Em không muốn làm một người vô dụng, tuy rằng em không có sự nghiệp gì hết, nhưng có thể đi ra ngoài trải nghiệm, quen biết thêm một số bạn bè. Không phải tốt lắm sao?"
Chết tiệt, anh chính là không muốn để cho cô ra xã hội, quen biết nhiều bạn bè! Nghiêm Duẫn Thần ích kỷ nghĩ, nhưng anh cũng hiểu được, nếu cứng rắn muốn cô nghỉ việc, ngoan ngoãn ở trong nhà, có lẽ cô sẽ thỏa hiệp, nhưng nhất định cô sẽ không vui.
Cô nhất định sẽ khóc, nếu vậy trái tim của anh giống như có hơn mười mũi dao cắm vào, đau đến muốn nổ tung.
Anh đau lòng khi thấy cô khóc, lại thường xuyên chọc cô khóc, nói đi nói lại, người xấu xa nhất chính là mình, chẳng lẽ anh thật có thể giam cầm cô cả đời?
"Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm gọi anh, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Anh thầm thở dài, sau đó bất động thanh sắc mở miệng, "Em sẽ cam đoan ngoan ngoãn, cho dù sau khi tan tầm, cũng sẽ không cùng đồng nghiệp đi chơi đến nửa đêm, sẽ đúng giờ về nhà?"
Nghe thấy anh có vẻ như đã dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vũ Tâm tỏa sáng, gật đầu như giã tỏi."Em nhất định sẽ thật ngoan ngoãn."
"Em còn phải cam đoan, nếu tên kia lại đi tìm em, em tuyệt đối không được để ý đến hắn?"
Kiều Vũ Tâm giật mình, trong chốc lát mới hiểu được anh chỉ là Phó Chính Vũ, vội vàng nói: "Phó tiên sinh là anh họ của Nhã Quân, lần trước là vì Nhã Quân hẹn em ăn cơm, Phó tiên sinh cũng tình cờ có mặt, chúng em mới quen nhau, em và anh ta... Chúng em thật sự không có gì."
Cô không muốn anh hiểu lầm, nhưng mà... Lòng của cô, anh còn không rõ sao?
"Anh không phân tốt xấu liền đánh người ta, anh, điểm này anh thực không đúng."
"Đánh hắn thì sao?! Ai bảo hắn thích em." Nghiêm Duẫn Thần bĩu môi, giọng nói đầy mùi giấm chua.
Kiều Vũ Tâm lại ngẩn ra, hai gò má nóng lên, trái tim đập mạnh, anh là đang ghen sao? A... Cô thế nhưng cảm thấy bộ dáng bốc đồng của anh thật hấp dẫn người khác...
Lén lút, cô cầm bàn tay to lớn Nghiêm Duẫn Thần, gáy ngọc cúi xuống có chút nhu nhược, làm người đau lòng, mãi đến khi xác định mình đã hoàn toàn khiến cho anh chú ý, cô mới ôn nhu nói: "Anh ta thích em... Em không quan tâm, đó là chuyện của anh ta. Huống chi... Em đã có người đàn ông mà em yêu thích, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng sao?"
Nghiêm Duẫn Thần bị cô gái nhỏ trước mắt đưa anh vào lưới tình đầy ngọt ngào, anh nhìn cô không chớp mắt, trái tim bên ngực trái bỗng nhiên cấp tốc tăng mạnh.
Gầm nhẹ một tiếng, anh đột nhiên ôm cô, đem tấm drap vướng mắt trên người cô kéo ra.
Kiều Vũ Tâm kinh hô, "Duẫn Thần! Anh cẩn thận... A... Anh làm đổ sữa tươi rồi!" Còn làm ướt hết người cô nữa chứ, Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn cười, áp đảo cô ở trên giường. "Không sao, đổ rồi, dù sao anh cũng sẽ liếm hết sạch."
Cô thẹn thùng toàn thân phiếm hồng, giống như một con tôm luộc. "Anh... Tối hôm qua còn muốn không đủ ư?"
Ông trời ạ, vì sao cô cảm thấy mình giống như một dâm phụ? Anh chỉ dùng ánh mắt đảo qua thân thể của cô, hai chân cô liền như nhũn ra, không có một chút sức lực.
Nghiêm Duẫn Thần để môi trên môi cô cười nhẹ, anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ chuyên chú yêu cô.
Dùng sức, yêu cô...
* * *
Bàn tay to đầy vết chai chậm rãi mơn trớn trên chiếc lưng trắng noãn như ngọc của cô, xúc cảm mịn màng như tơ lụa kia làm cho anh yêu thích không buông tay, khát vọng cúi đầu xuống, đôi môi nhấm nháp bầu ngực nõn nà mê người.
Nếu không phải vừa rồi quá mức kịch liệt hoan ái làm cho cô khi ở cao trào ngất đi, Nghiêm Duẫn Thần thật muốn thuận theo sự đòi hỏi dục vọng của anh lúc này, lại một lần nữa tiến vào thân thể của cô, ở giữa hai chân cô bừa bãi rong ruổi.
Cô là của anh.
Anh hiểu bản thân mình cách tiêu chuẩn "Người đàn ông tốt" còn kém rất nhiều, anh luôn làm cho cô khóc, làm cho cô thương tâm, lại không thể nào chấp nhận nhìn thấy cô đi thân mật với người đàn ông khác.
Công việc của anh làm cho anh không thể thẳng thắn với Kiều Vũ Tâm rất nhiều việc. Bởi vì, anh chính là một sát thủ quốc tế, danh hiệu "Hắc báo".
Năm ấy, trong lúc vô tình cô đã cứu anh khi anh đang bị thương, đó là lần đầu tiên anh nhận nhiệm vụ mà bị thương trở về, tuy rằng thành công hoàn thành nhiệm vụ cố chủ yêu cầu, nhưng nếu không gặp gỡ Kiều Vũ Tâm, anh tám phần mười sẽ chết vì mất máu bên trong con hẻm nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong lúc ý thức mơ hồ anh còn tưởng rằng trước mắt mình là thiên sứ hạ phàm.
Anh nghe thấy giọng nói ôn nhu của cô, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào anh, thích hương thơm tản mát ra từ trên người cô-- tươi mát ngọt ngào, mang theo sức mạnh làm anh cảm thấy yên ổn lạ thường.
Nghiêm Duẫn Thần thoát khỏi hồi ức, đôi môi để sát vào đầu vai mượt mà của Kiều Vũ Tâm khẽ hôn, đầu lưỡi ấm áp cẩn thận liếm hôn.
"Ưm..." Kiều Vũ Tâm không tự chủ được rên khẽ, dường như sợ ngứa co lại một chút.
Chỉ có bàn tay to lớn ấm áp vẫn ở trên da thịt trần trụi của cô di chuyển, cảm giác kia càng ngày càng rõ rệt, cô khẽ chớp hai hàng lông mi thật dài, rốt cục cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
"Ngô..."
Vừa tỉnh lại cô liền ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, lại cảm nhận được từ trên người anh phát ra từng trận nhiệt khí, khó có thể tự kiềm chế, một cỗ ưu thương cùng ủy khuất dâng lên trong lòng.
Cô cắn cắn môi, nước mắt bỗng nhiên chảy ra từ khóe mắt, đáng thương rơi xuống, làm ướt khăn trải giường.
"Hu hu..."
"Đừng khóc." Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn giọng nói, ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của cô.
Kiều Vũ Tâm cũng không muốn biểu hiện sự yếu đuối của mình ra như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến thái độ của anh lúc trước-- không cho cô đi làm, còn hiểu lầm cô thích ngươi đàn ông khác, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu, giống bị người khác dùng đao đâm tạo ra một lỗ thủng thật to, đau đến mức cô không thể hô hấp.
Vì sao yêu một người sẽ bị thương tổn như thế?! Cô khóc nức nở, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ra giường, nghĩ rằng như vậy sẽ tránh được anh.
"Vũ Tâm..." Anh gọi, còn xấu xa liếm vành tai của cô.
"Anh...Anh tránh ra..." Cô nhịn xuống rên rỉ, yếu ớt hờn trách, "Em muốn khóc kệ em, anh đừng để ý đến em..."
Cô luôn luôn ôn nhu như nước, tính tình dịu dàng, đối với anh một lần lại một lần bao dung, nhưng mà gần đây ngoại trừ thường xuyên rơi lệ, cô còn hay nổi giận.
Nghiêm Duẫn Thần biết tất cả đều là lỗi của anh.
Anh là một người đàn ông ích kỷ, muốn độc chiếm tất cả sự ôn nhu và tính cách tốt đẹp của cô, sợ người đàn ông khác cũng phát hiện ra vẻ đẹp ấy, sẽ cướp cô từ trong tay anh.
Anh thật sự rất tệ!
"Thực xin lỗi." Rốt cục, Nghiêm Duẫn Thần ở bên tai của cô khẽ thì thầm ba chữ này.
Nghe anh nói câu này, trong lòng Kiều Vũ Tâm bỗng nhiên chấn động. Kiêu ngạo như anh, thế nhưng lại ăn nói khép nép nhận lỗi với cô? Cô hầu như tưởng là mình đã nghe lầm, mãi đến khi anh ảo não nói nhỏ:
"Đừng khóc, là anh không tốt."
Từng gợn sóng trong lồng ngực đột nhiên kích động lên, Kiều Vũ Tâm sợ hãi trở mình, khẽ chớp đôi mắt mờ sương, yên lặng tìm tòi biểu cảm trên ngũ quan anh tuấn.
"Anh..." Thanh âm của cô nghẹn ngào, nước mắt vẫn rơi không ngừng, làm ướt đẫm cả khuôn mặt.
"Vũ Tâm!" Nghiêm Duẫn Thần cực kỳ kinh ngạc, luống cuống tay chân lau nước mắt của cô. "Làm sao vậy? Aiz... Nước mắt của em sao lại nhiều như vậy chứ?"
"Anh ăn hiếp người ta, anh... Anh chỉ biết khi dễ người ta, hu hu hu..." Làm cho cô yêu anh sâu sắc như vậy, rõ ràng hiện tại còn giận anh, buồn bực anh, nhưng làm sao cũng không hạ được quyết tâm không để ý tới anh.
Đã định trước là như vậy, ai bảo cô yêu phải một người đàn ông như vậy, cho dù vết thương chồng chất, chỉ cần một câu xin lỗi đơn giản mà anh nói, cô liền cảm động muốn chết, giống hệt một kẻ ngu ngốc...
"Em không nên yêu anh, yêu anh rất mệt mỏi... rất vất vả... Em không muốn yêu anh..." Đáng tiếc yêu là điều tự nhiên, không phải trong khả năng khống chế của cô.
Nghe được cô thương tâm bất lực thì thầm, Nghiêm Duẫn Thần lập tức luống cuống tay chân.
Anh đã quen với tình yêu của cô, chìm đắm bên trong sự ôn nhu của cô, nếu như cô bỏ anh, lúc đó anh sẽ thành cái gì? Một kẻ chỉ biết giết người, trở thành cái xác không hồn sao?!
Không! Anh không thể dễ dàng buông tay, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!
"Vũ Tâm..." Anh thống khổ gọi tên của cô, bị nỗi sợ hãi cực độ chật vật vồ lấy.
Nghiêm Duẫn Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt lên, cho cô một nụ hôn sâu nóng bỏng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, bá đạo mút lấy ngọt ngào của cô.
Anh muốn sự ôn nhu của cô, muốn cô yêu anh vô điều kiện, muốn cô hoàn toàn thần phục anh.
"Em chỉ có thể yêu anh, hiểu không? Em chỉ có thể yêu anh..."
Anh kéo hai chân Kiều Vũ Tâm ra, giữ lấy cô vừa sâu vừa hung hăng, hoàn toàn đánh tan lý trí của cô, cũng ham muốn bổ khuyết trống rỗng của cô.
Anh cấp bách muốn chứng minh cho cô biết, ngoài anh ra, ai cũng không lay động được lòng của cô.
"Ân a a --" Kiều Vũ Tâm bị anh hung hãn đè ở trên giường lớn.
"Vũ Tâm, kêu lên, lớn tiếng kêu lên, anh thích nghe."
Anh liều lĩnh đòi lấy, dục vọng nam tính ra ra vào vào nơi hoa tâm non mịn, một lần lại một lần lên xuống, giống như muốn nuốt lấy linh hồn cô.
Kiều Vũ Tâm sắp điên rồi. Lực đạo cùng tốc độ của anh không ngừng tăng lên, sắp bức cô điên lên mất rồi.
Cô nghe thấy âm thanh khi da thịt của hai người va chạm vào nhau phát ra, dục vọng giống như sóng to gió lớn không thể kiểm soát được mà vọt tới, thổi quét cắn nuốt cả hai người bọn họ.
Mà anh ở trong cơ thể cô hung hăng ma sát, phát ra nhiệt độ đủ để đốt cháy cả hai người, biến thành tro tàn, hóa thành khói bụi, không còn gì hết, không thừa lại gì hết.
"Duẫn Thần... Chậm một chút, xin anh chậm một chút, ưm a..."
Hơi thở của người đàn ông vừa thô vừa nặng nề. Dù thế nào cũng không chậm lại. Bỗng nhiên, anh xoay người Kiều Vũ Tâm lại, cô còn không kịp thở, lửa nóng kinh người liền từ phía sau lại một lần nữa thẳng tiến vào trong hoa kính của cô.
"Duẫn Thần --" Cô thét chói tai, không thể nhúc nhích, bởi vì anh dùng hai đầu gối chống đỡ mở hai đùi cô ra, hai tay thì giữa chặt hai cổ tay cô.
Nghiêm Duẫn Thần nằm trên lưng của cô, như loài mãnh thú động dục tận tình cướp lấy hết thảy tốt đẹp của cô, mang linh hồn cô lên tận chín tầng mây, mang theo cô cùng nhau bay cao.
"Em chỉ có thể yêu anh!" Anh gầm nhẹ, dục vọng rốt cục đến điểm tới hạn, ở lần sau cùng tiến sâu vào trong cô đồng thời bùng nổ, dịch thể nồng đậm nóng rực mạnh mẽ bắn vào hoa tâm ấm áp...
"A a..." Kiều Vũ Tâm bật khóc, không biết mình còn có thể thừa nhận bao nhiêu.
Cô ở dưới thân thể của người đàn ông hưởng thụ sự vui thích khi hai người thân mật, cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời đó, lại một lần nữa đoạt đi ý thức của cô.
Ngoài anh ra, cô còn có thể yêu ai...
Trong không khí có mùi cà phê thoang thoảng, đánh thức mỹ nhân đang ngủ trên giường từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Hàng mi của Kiều Vũ Tâm khẽ rung, ngơ ngác vài giây, mới ôm drap giường ngồi xuống.
Ánh nắng trong trẻo men theo khe hở của cửa sổ len lỏi chiếu vào, cô cảm giác thời tiết hôm nay thật là tốt.
Theo bản năng cắn cắn đôi môi phấn hồng, cũng không rõ vì sao lại muốn thở dài, nhìn thấy bản thân trần trụi cùng chiếc giường lớn vô cùng hỗn độn, hình ảnh lửa nóng triền miên đêm qua tái hiện ở trong đầu, làm cho lòng của cô rối loạn, càng nghĩ càng đỏ mặt, cũng càng cảm thấy chính mình thật sự không tốt.
Rõ ràng giữa hai người có nhiều điểm không lý giải được như vậy, nhưng khi ở trong vòng tay của anh, lòng cô vẫn giống như kẻ bại tướng đánh mất phương hướng. Đối với người đàn ông này, cô thật sự không thể kháng cự được!
Lúc này, cửa phòng không hoàn toàn khép lại bị người nhẹ nhàng mở ra.
Kiều Vũ Tâm ngước mắt nhìn lên, vừa vặn rơi vào đôi mắt thâm thúy của Nghiêm Duẫn Thần, ngực không khỏi run rẩy, hơi nóng trên da thịt hiện lên rõ ràng.
"Tỉnh rồi à?" Anh cất tiếng hỏi, bưng mâm thức ăn đến gần cô.
Kiều Vũ Tâm yên lặng nhìn theo anh, nhìn anh ngồi xuống bên giường, đem khay đặt ở trước mặt cô.
Cái đĩa trong khay đựng bữa sáng phong phú, có bánh mì nướng vàng giòn, dâu tây cùng mật ong và hai loại mứt, hai quả trứng luộc, chân giò hun khói được cắt thành lát chiên lên hơi cháy xém, còn có nước chanh, sữa và cà phê nóng.
"Mấy thứ này... Đều là anh làm?" Kiều Vũ Tâm nháy mắt mấy cái.
"Đúng vậy, em không tin à?" Khóe miệng anh mang theo ý cười.
Kiều Vũ Tâm mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: "Em không biết anh biết làm bữa sáng..."
"Ngoài mấy món này, anh còn biết nấu mì với hải sản, trứng xào, cơm rang vân vân."
"A..." Kiều Vũ Tâm gật gật đầu.
Ở chung với anh mấy năm nay, cô đã sớm hình thành thói quen chăm sóc anh, "Hầu hạ" giống như một đại lão gia, thẳng cho tới hôm nay mới biết được anh cũng biết làm thức ăn.
Tròn mắt nhìn đồ ăn đầy ắp trên khay, Kiều Vũ Tâm cảm thấy mới lạ, trong đầu vẫn còn đang tiêu hóa tin tức này, bỗng nhiên, một miếng bánh mì đã phết dâu tây được đưa đến bên môi cô.
"Há miệng nào." Nghiêm Duẫn Thần nhẹ giọng ra mệnh lệnh.
"Ách, em tự mình ăn được mà, ưm --" Kiều Vũ Tâm đỏ mặt từ trong drap đang phủ kín thân người trần trụi giơ ra cánh tay mềm nhũn, đang muốn cầm miếng bánh mì, Nghiêm Duẫn Thần đã thừa dịp khi cô mở miệng nói chuyện, nhét bánh mì vào trong miệng cô.
"Tối qua em bị anh làm mệt muốn chết rồi, chắc chắn toàn thân đau nhức, để anh đút cho em ăn." Anh nói rất tự nhiên, mặt không đỏ, hơi thở không loạn.
Sau khi nghe hiểu được ý của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vũ Tâm liền đỏ bừng, nhiệt độ nóng bỏng trên khuôn mặt tăng lên đột ngột, đôi môi hồng cong lên, cũng không biết nên nói gì.
"Anh... Anh... Em, em mới không có."
"Không có gì?" Nghiêm Duẫn Thần nhíu mày, lại đút cô ăn tiếp một miếng bánh mì, "Là không bị anh làm mệt chết? Hay toàn thân không đau nhức?"
"Anh anh... Em không thích nghe anh nói!" Vội ôm lấy tấm drap trước ngực, cô xấu hổ xoay mặt.
Nghiêm Duẫn Thần khẽ nở nụ cười, cuối cùng cũng tốt bụng không khi dễ cô nữa, bưng ly nước chanh để gần sát đôi môi đỏ mọng đang cong lên của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, uống thêm một chút nào."
Kiều Vũ Tâm không có cách để giận anh lâu, huống chi, người đàn ông này lại còn ôn nhu khuyên dỗ cô như thế, làm hồ nước phẳng lặng trong lòng cô khẽ gợn sóng.
Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh một cái, rốt cục khẽ mở đôi môi đỏ mọng, để anh đem ly nước trái cây kia từ từ đút vào trong miệng.
"Uống ngon không?" Anh hỏi.
"Ngon..." Cô ngượng ngùng gật đầu, thò tay vào trong khay cầm lấy một miếng bánh mì khác, cũng đút vào môi anh.
Nghiêm Duẫn Thần ngoan ngoãn há miệng cắn đồ ăn trong tay cô, nhưng ánh mắt vẫn cùng cô quấn quýt không rời, giống như bị anh nuốt vào trong bụng không phải bánh mì, mà là cô.
Không khí ái muội càng ngày càng đậm, cùng với mùi thức ăn cùng hương cà phê, có loại ấm áp lại làm cho lòng người rung động, cảm giác nhẹ nhàng lan tràn.
Anh ăn luôn miếng cuối cùng, đầu lưỡi vươn về phía trước tìm tòi, ngậm lấy đầu ngón tay mượt mà của cô, nhẹ nhàng mút.
Kiều Vũ Tâm rung động trong lòng, vội vàng cắn môi, sợ sẽ phát ra thanh âm rên rỉ làm cho mình đỏ bừng mặt.
"Anh đừng như vậy..." Cô rụt ngón tay lại, giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé lại bị bàn tay thô kệch của anh nắm chặt lại.
Nghiêm Duẫn Thần cười như không cười nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em không biết à, khóe miệng em dính một giọt nước trái cây?"
Kiều Vũ Tâm còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi liếm đi giọt nước trái cây trên miệng của cô, thuận đường chiếm lĩnh đôi môi đỏ tươi non mềm ấy, tinh tế nhấm nháp ngọt ngào của cô.
"Ưm... Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm mơ màng gọi, trong nháy mắt liền bị anh dấy lên dục hỏa, chủ động hôn đáp lại anh, cùng anh nóng bỏng dây dưa.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, dần dần từ hôn sâu chuyển thành khẽ chạm.
Nghiêm Duẫn Thần tựa vào cái trán nhẵn mịn của cô điều chỉnh hơi thở, đôi mắt sâu thẳm thật gần, thật gần như muốn tiến vào đôi mắt trong suốt như mặt nước hồ mùa thu của cô, dường như muốn mê hoặc linh hồn cô.
Kiều Vũ Tâm cũng thở hổn hển, mất rất nhiều sức lực mới gọi về lý trí. Nếu hai người lại tiếp tục trên giường lớn vành tai và tóc mai chạm với nhau, vậy cũng quá... Quá sa đọa nha! Nghĩ nghĩ, mặt cô lại đột nhiên đỏ hồng.
"Anh... Em có chuyện muốn hỏi anh... Vì sao anh lại biết em đi làm ở chỗ nào?" Cô bỗng dưng nhớ lại chuyện này. Ngày hôm qua khi ở đại sảnh công ty nhìn thấy anh, trong lòng cô rất kinh ngạc!
Ánh mắt Nghiêm Duẫn Thần híp lại, trầm mặc vài giây mới nói: "Chuyện mà anh muốn biết, đương nhiên có người giúp anh tìm hiểu."
Trên thực tế, trước đây rất lâu anh đã sắp xếp người đáng tin cậy âm thầm bảo vệ cô, bởi vì khi anh "nhận nhiệm vụ" không thể ở bên cạnh cô, đương nhiên phải có người thay anh bảo hộ cô, đồng thời, cũng thuận tiện giám thị sinh hoạt của cô.
Bất quá, chuyện có liên quan đến sự thật như thế, anh cũng không định nói cho cô biết.
Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm sửng sốt, muốn hỏi tiếp thì cảm thấy mờ mịt. Cô trừng mắt nhìn, cánh môi cong lên, đột nhiên nói: "Em muốn nói với anh là….... Em, em nhất định phải đi làm, em sẽ không từ chức ..."
Ánh mắt Nghiêm Duẫn Thần lại híp lại, thoáng lui khỏi trán của cô.
Thấy anh không nói gì, trong lòng Kiều Vũ Tâm âm thầm ra lệnh cho mình phải dũng cảm lên.
Cô muốn học tự lập nha!
Sau khi hai người ở chung, cô luôn dùng tiền của anh, ngay cả học đại học cũng là Duẫn Thần chi trả cho cô, trước kia anh không cho phép cô đi làm, nói là sợ cô chậm trễ việc học, nay cô đã tốt nghiệp, anh hẳn là không có lý do gì phản đối cô đi ra ngoài làm việc chứ?
Kiều Vũ Tâm thở sâu, còn nói: "Em không muốn làm một người vô dụng, tuy rằng em không có sự nghiệp gì hết, nhưng có thể đi ra ngoài trải nghiệm, quen biết thêm một số bạn bè. Không phải tốt lắm sao?"
Chết tiệt, anh chính là không muốn để cho cô ra xã hội, quen biết nhiều bạn bè! Nghiêm Duẫn Thần ích kỷ nghĩ, nhưng anh cũng hiểu được, nếu cứng rắn muốn cô nghỉ việc, ngoan ngoãn ở trong nhà, có lẽ cô sẽ thỏa hiệp, nhưng nhất định cô sẽ không vui.
Cô nhất định sẽ khóc, nếu vậy trái tim của anh giống như có hơn mười mũi dao cắm vào, đau đến muốn nổ tung.
Anh đau lòng khi thấy cô khóc, lại thường xuyên chọc cô khóc, nói đi nói lại, người xấu xa nhất chính là mình, chẳng lẽ anh thật có thể giam cầm cô cả đời?
"Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm gọi anh, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Anh thầm thở dài, sau đó bất động thanh sắc mở miệng, "Em sẽ cam đoan ngoan ngoãn, cho dù sau khi tan tầm, cũng sẽ không cùng đồng nghiệp đi chơi đến nửa đêm, sẽ đúng giờ về nhà?"
Nghe thấy anh có vẻ như đã dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vũ Tâm tỏa sáng, gật đầu như giã tỏi."Em nhất định sẽ thật ngoan ngoãn."
"Em còn phải cam đoan, nếu tên kia lại đi tìm em, em tuyệt đối không được để ý đến hắn?"
Kiều Vũ Tâm giật mình, trong chốc lát mới hiểu được anh chỉ là Phó Chính Vũ, vội vàng nói: "Phó tiên sinh là anh họ của Nhã Quân, lần trước là vì Nhã Quân hẹn em ăn cơm, Phó tiên sinh cũng tình cờ có mặt, chúng em mới quen nhau, em và anh ta... Chúng em thật sự không có gì."
Cô không muốn anh hiểu lầm, nhưng mà... Lòng của cô, anh còn không rõ sao?
"Anh không phân tốt xấu liền đánh người ta, anh, điểm này anh thực không đúng."
"Đánh hắn thì sao?! Ai bảo hắn thích em." Nghiêm Duẫn Thần bĩu môi, giọng nói đầy mùi giấm chua.
Kiều Vũ Tâm lại ngẩn ra, hai gò má nóng lên, trái tim đập mạnh, anh là đang ghen sao? A... Cô thế nhưng cảm thấy bộ dáng bốc đồng của anh thật hấp dẫn người khác...
Lén lút, cô cầm bàn tay to lớn Nghiêm Duẫn Thần, gáy ngọc cúi xuống có chút nhu nhược, làm người đau lòng, mãi đến khi xác định mình đã hoàn toàn khiến cho anh chú ý, cô mới ôn nhu nói: "Anh ta thích em... Em không quan tâm, đó là chuyện của anh ta. Huống chi... Em đã có người đàn ông mà em yêu thích, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng sao?"
Nghiêm Duẫn Thần bị cô gái nhỏ trước mắt đưa anh vào lưới tình đầy ngọt ngào, anh nhìn cô không chớp mắt, trái tim bên ngực trái bỗng nhiên cấp tốc tăng mạnh.
Gầm nhẹ một tiếng, anh đột nhiên ôm cô, đem tấm drap vướng mắt trên người cô kéo ra.
Kiều Vũ Tâm kinh hô, "Duẫn Thần! Anh cẩn thận... A... Anh làm đổ sữa tươi rồi!" Còn làm ướt hết người cô nữa chứ, Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn cười, áp đảo cô ở trên giường. "Không sao, đổ rồi, dù sao anh cũng sẽ liếm hết sạch."
Cô thẹn thùng toàn thân phiếm hồng, giống như một con tôm luộc. "Anh... Tối hôm qua còn muốn không đủ ư?"
Ông trời ạ, vì sao cô cảm thấy mình giống như một dâm phụ? Anh chỉ dùng ánh mắt đảo qua thân thể của cô, hai chân cô liền như nhũn ra, không có một chút sức lực.
Nghiêm Duẫn Thần để môi trên môi cô cười nhẹ, anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ chuyên chú yêu cô.
Dùng sức, yêu cô...
* * *