Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 109
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình nên Mộ lâu chủ không hỏi Yến Kinh Thiên đã trải qua chuyện gì. Tuy giờ gã là thuộc hạ của nàng nhưng gã không cần phải nói hết mọi chuyện cho nàng. Huống chi, nhìn Quốc sư đại nhân có vẻ như không muốn nhắc lại chuyện này lắm.
Dáng vẻ trầm mặc của hắn khiến nàng chợt cảm thấy, có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến hắn.
Nàng ôm hắn an ủi, kết quả "không cẩn thận" đã lăn lên giường. Đến cuối cùng, họ đã không phân rõ là ai an ủi ai nữa. Nhưng cũng chẳng sao vì hôm sau hai người cũng không bận việc gì cả.
"Quốc sư đại nhân, phu nhân..."
Nữ nhân mặc váy bông mộc mạc nề nếp đứng tại chỗ. Mày liễu mắt hạnh, đôi môi đỏ thẫm, nhìn qua rất ôn hoà nhưng không hề nhu nhược giống Tang Nhu.
Mộ lâu chủ nhìn nàng ta từ đầu đến chân, tựa như muốn nhìn thấu nàng ta vậy.
Sau đó, một đôi tay chợt xuất hiện trên eo nàng. Nàng bị hắn ôm vào lòng, bên tai văng vẳng giọng nói không vui của hắn: "Sao nàng lại nhìn nàng ta lâu như vậy chứ? Nàng ta có đẹp bằng ta không?"
Nàng chẳng buồn để ý đến tính hay ghen của ai kia. Trong mắt nàng, đây đều do Quốc sư đại nhân rảnh rỗi sinh nông nổi thôi. Còn về nguyên nhân ấy hả? Vì hắn đẩy một đứa trẻ mới ba tuổi lên ngôi chứ sao.
Bây giờ hắn không cần phải ứng phó với Vân quý phi và Thái tử luôn thích gây hấn với hắn, đồng thời cũng không cần phải bận tâm về Mặc Thiên ngu ngốc vô dụng lại thích ra vẻ ta đây. Nàng chợt có cảm giác rằng sau này mình sẽ thường xuyên bị hắn quấn quýt cho xem.
Nữ nhân tò mò ngước lên nhìn Quốc sư đại nhân nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống khi chạm phải ánh mắt của Mộ lâu chủ.
Mộ lâu chủ cong môi rồi nói: "Nhìn cô nương có vẻ như đã lành hẳn, khi nào thì cô nương sẽ rời khỏi đây?"
Nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng như muốn nói gì đấy, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi gằm xuống.
Mộ lâu chủ nhìn Quốc sư đại nhân với vẻ bất đắc dĩ. Đúng thật là nàng đã bị người ta ăn vạ rồi.
Hắn nỉ non bên tai nàng: "Mị lực của phu nhân đúng là lớn, ngay cả nữ nhân cũng bị nàng câu hồn luôn."
Nàng thúc hắn rồi mới nhìn nàng ta nói: "Được rồi, vậy cô nương ở lại đi!" Vốn dĩ nàng dẫn nàng ta về là để giữ lại giám sát mà: "Ngươi tên gì?"
"Tiểu nữ là Ngọc Nhi." Ngọc Nhi không kênh kiệu hay xu nịnh, chỉ ôn hoà trả lời.
Mộ lâu chủ gật gật đầu: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi." Tuy nàng muốn giám sát nàng ta nhưng không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh, ít nhất cũng phải cho nàng ta không gian để hành động chứ.
Ngọc Nhi mới rời khỏi, Mộ lâu chủ liền hỏi Quốc sư đại nhân: "Chàng thấy sao?"
Hắn sờ sờ cằm, nheo mắt nói: "Ta không cảm nhận được ác ý từ nàng ta." Dù ít hay nhiều thì đôi mắt sẽ tiết lộ cảm xúc của chủ nhân của chúng nó nhưng hắn không nhìn thấy một chút ác ý nào từ nàng ta cả. "Nếu không phải nàng ta thật sự không có ác ý thì chính là quá giỏi nguỵ trang."
Mộ lâu chủ cũng cảm thấy như vậy. Vì thế mà họ càng xem trọng nữ nhân Ngọc Nhi này hơn.
Ngọc Nhi vừa cười mỉa mai vừa đi ra khỏi đại sảnh, sau đó đi về phía phòng của mình. Nếu Mộ Lưu Ly đã có thể khống chế toàn bộ Lạc Tiên lâu thì tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị xúc động. Đồng thời, một Văn Nhân Dịch dù là trong mắt hay trong lòng đều chỉ có phu nhân của mình thì sao có thể bị người khác mê hoặc chứ?
Nữ nhân bị tổn thương vì tình lại không hiểu tình yêu là gì đã rất đáng buồn nhưng bản thân nàng ta càng đáng buồn hơn.
Ngọc Nhi đang mơ màng đi thì bất chợt có một làn gió thổi qua, sau đó nàng ta nghe thấy một giọng nói đang kêu gào thảm thiết: "Sư huynh, cứu đệ với!" Nàng ta thảng thốt, bước chân vẫn không ngừng lại, đôi mắt càng lộ rõ vẻ hoang mang.
Vẻ mặt Yến Kinh Thiên tiều tụy, đôi mắt tràn ngập ai oán, hai tay nắm chặt ống tay của Quốc sư đại nhân như đang thể hắn là cọng rơm cứu mạng của gã vậy.
Mộ lâu chủ nhăn mày đá văng gã, trong lòng thì nghĩ, có khi nào nàng đã làm một cuộc giao dịch lỗ vốn không.
Quốc sư đại nhân sửa sang lại ống tay áo của mình, không vui hỏi: "Lại sao nữa?" Hồi nãy hắn còn đang cảm thấy Kinh Thiên đã rất kiềm chế tính khí kể từ khi theo nàng, lẽ nào nhanh như vậy mà gã đã gây ra chuyện nữa rồi?
Yến Kinh Thiên tức giận nói: "Còn không phải vì khối băng bên cạnh đột nhiên thổi "Nhiếp hồn", hại đệ gặp ác mộng cả đêm, suýt nữa là chết trong mơ luôn rồi!"
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân nhíu nhíu mày nói: "Minh Y."
Minh Y liền xuất hiện, lạnh lùng nói: "Gã trộm y phục của ta khi ta đang tắm." Minh Y cũng biết cáo trạng đấy nhé.
Y đã nghe được toàn bộ lời của Kinh Thiên nên y rất khinh thường hành vi tránh nặng tìm nhẹ này của gã.
Kinh Thiên căm tức đáp trả: "Nếu không phải do ngươi quăng ta ra ngoài thì ta sẽ báo thù sao? Vả lại, ta chỉ trộm y phục chứ có đánh ngươi đâu chứ!"
Minh Y liếc nhìn gã, lạnh lùng nói: "Chủ thượng phân phó ta ném ngươi ra ngoài chứ không phải ta muốn làm vậy. Ngươi trộm quần áo của ta là lỗi của ngươi, bản tính trộm cắp khó sửa. Ngươi không đánh ta là vì ngươi vốn không phải đối thủ của ta."
Nghe vậy, cơn tức trong lòng Yến Kinh Thiên càng lớn hơn. Dĩ nhiên gã biết Diêm Vương đã ra lệnh cho y nhưng vì gã còn yêu quý tính mạng của mình nên không dám gây chuyện với sư huynh! Giờ gã còn không đánh bại được Minh Y mới đau chứ.
Cuối cùng vẫn là Quốc sư đại nhân lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này: "Minh Y, giúp gã giải thuật đi!"
Tuy khuôn mặt Minh Y vẫn vô cảm nhưng trong lòng rất ngạc nhiên, bình thường Chủ thượng sẽ không nhúng tay vào những chuyện nhỏ thế này, lẽ nào người sợ thuật nhiếp hồn sẽ ảnh hưởng đến đầu óc vốn không được nhanh nhạy của Yến Kinh Thiên ư? Nhưng y luyện thuật này cũng không phải ngày một ngày hai, bây giờ chỉ cần y không muốn thì tình trạng này sẽ không xuất hiện mà?
Dù lòng hơi hoang mang nhưng Minh Y không hỏi gì cả. Y đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh của người nên có một số việc y cũng không cần suy nghĩ thêm. Vì vậy, y bình tĩnh giải thuật nhiếp hồn cho Kinh Thiên. Thật ra, nguyên nhân chính Minh Y làm vậy là vì dạy dỗ Yến Kinh Thiên, miễn cho gã không giận cá chém thớt lên y mỗi khi bị Chủ thượng chọc tức.
Mộ lâu chủ nhìn Yến Kinh Thiên từ đầu đến chân. Tuy Quốc sư đại nhân đã nói gã vốn khôn lanh nhưng nàng thật sự không nhìn ra được gã khôn khéo từ cách hành xử trẻ con này.
Sau khi Yến Kinh Thiên được giải thuật nhiếp hồn thì mới nhớ tới chính sự, gã vội vàng đưa một đơn đặt hàng Lạc Tiên lâu nhận được cho Mộ lâu chủ. Đây cũng là lý do mà hôm qua gã đến, cuối cùng lại bị người ta ném ra ngoài, thiệt quá đau lòng mà.
Mộ lâu chủ nhìn thoáng qua rồi nhướng mày: "Kinh Hồng tiên tử nhờ cậy sao?"
"Kinh Hồng tiên tử?" Vừa nhắc tới Tô Hân là Quốc sư đại nhân liền nghĩ đến tình địch hắn ghét nhất - Quân Như Ngọc. Hắn nhíu mày hỏi: "Nhờ cậy gì vậy?"
Nàng suy tư đáp: "Tô Cửu Nương mất tích." Quan trọng nhất là, bất chợt Lạc Tiên lâu lại không tra ra được nguyên nhân bà mất tích nên đơn uỷ thác này mới đến tay Mộ lâu chủ.
Tô Cửu Nương là mẫu thân của Tô Hân. Bà là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy trong trong chốn giang hồ. Vào lúc bà nổi bật nhất thì lại không chồng mà chửa, đến giờ mọi người vẫn chưa biết ai là phụ thân của Tô Hân cả.
Dù nữ nhi chốn giang hồ phóng kháng đến cỡ nào thì cũng vẫn phải giữ gìn thanh danh nên khi xảy ra chuyện như vậy, lẽ ra dù Tô Cửu Nương không bị mọi người xỉ vả thì cũng sẽ bị lời ra tiếng vào mới đúng.
Nhưng không, Tô Cửu Nương vẫn được sùng bái như cũ. Không những thế, mỗi khi họ nhắc đến chuyện này thì cũng chỉ nói bà từng có người tình mà thôi.
Thậm chí, sau khi bà rời khỏi chốn giang hồ, Võ lâm đồng đạo vẫn còn rất nể mặt bà. Tuy Tô Hân nhận được danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân là do bản thân nàng ta nỗ lực nhưng một phần cũng từ danh tiếng của mẫu thân mình.
Nữ tử như bà được ca tụng là kỳ nữ đúng là không ngoa.
Đã rất lâu Tô Cửu Nương đã không bước chân vào chốn Võ lâm thì sao giờ lại đột nhiên mất tích? Là kẻ thù cũ hay là giang hồ chuẩn bị làm gì đây?
Quốc sư đại nhân đang định nói gì đó thì chợt thấy hai mắt Mộ lâu chủ sáng bừng lên. Hắn vội vàng ghé lại gần nhìn đơn uỷ thác rồi chợt cảm thấy đau đầu khi thấy thù lao, trong lòng thì cảm thán thói quen này của nàng không tốt chút nào.
"Không được đi!" Quốc sư đại nhân không có hảo cảm với Tô Hân, ai bảo hồi đấy nàng ta đã từng muốn chia rẽ hắn và Mộ lâu chủ chứ? Nói đi cũng phải nói lại, mẫu thân nàng ta mất tích thì có liên quan gì đến Mộ lâu chủ chứ? Hiển nhiên, Quốc sư đại nhân của chúng ta đã quên mất là người khác trả tiền nhờ nàng giúp đỡ.
Nàng nhíu mày: "Chàng dựa vào đâu mà dám không cho ta đi? Lẽ nào chàng đã quên lời hứa sẽ không quản thúc ta sao?" Đây là điều kiện nàng đã đặt ra trước khi thành thân, giờ lấy ra dùng là trúng phóc luôn.
Nghe vậy, sắc mặt của Quốc sư tối sầm lại. Nữ nhân hám lợi này, vì bạc mà bỏ phu quân! Nàng còn dám nhắc lại điều kiện trước kia cơ đấy, có khi nào tiếp theo nàng sẽ nói họ là phu thê giả luôn không!
"Nếu nàng dám đi thì sau này ngủ một mình nhé." Tuy lời này có vẻ nhẹ nhàng nhưng nó có lực sát thương rất lớn với Mộ lâu chủ.
Khuôn mặt của Mộ lâu chủ đen lại, rối rắm giữa bạc sáng bóng và cái ôm ấm áp thơm ngát của Quốc sư đại nhân. Nàng nên chọn bên nào đây?
Đến cuối cùng, nàng lật bàn, cả giận nói: "Văn Nhân Dịch, chàng quá đáng lắm!"
Quốc sư đại nhân biết mình đã thắng nên vội vàng vừa đấm vừa xoa, dỗ dành nàng: "Vi phu đền bạc cho nàng nhé?"
Mộ lâu chủ không mấy hứng thú nói: "Của chàng vốn là của ta, làm vậy có gì vui đâu?"
Hắn nhướng mày hỏi: "Vậy nàng không nhận?"
"Ai nói ta không nhận?!" Đồ đã dâng lên tận cửa thì tội gì không nhận chứ.
Kinh Thiên bị ngó lơ nãy giờ cảm thán trong lòng, sao hai người này càng bên nhau thì càng ngây thơ vậy? Làm việc gì cũng có thể biến thành liếc mắt đưa tình, đã vậy còn không ảnh hưởng đến tình cảm của họ nữa chứ. Theo gã thấy, đây tuyệt đối là một bộ môn nghệ thuật!
Tuy Quốc sư đại nhân không muốn Mộ lâu chủ tìm Tô Cửu Nương để tránh liên quan đến Quân Như Ngọc nhưng vẫn hơi để ý đến chuyện này: "Sao Tô Hân lại nhờ cậy Lạc Tiên lâu? Lẽ nào Quân Như Ngọc cũng không có manh mối sao?" Thế lực của Phiêu Miểu sơn trang rất lớn, chắc không đến nỗi phải cần sự trợ giúp của người ngoài để tìm một người chứ?
Tô Cửu Nương mất tích cũng đã được một thời gian, nếu Phiêu Miểu sơn trang không có bất kỳ manh mối thì chuyện này không dễ giải quyết đâu.
Beta-er: Hikari2088
Vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình nên Mộ lâu chủ không hỏi Yến Kinh Thiên đã trải qua chuyện gì. Tuy giờ gã là thuộc hạ của nàng nhưng gã không cần phải nói hết mọi chuyện cho nàng. Huống chi, nhìn Quốc sư đại nhân có vẻ như không muốn nhắc lại chuyện này lắm.
Dáng vẻ trầm mặc của hắn khiến nàng chợt cảm thấy, có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến hắn.
Nàng ôm hắn an ủi, kết quả "không cẩn thận" đã lăn lên giường. Đến cuối cùng, họ đã không phân rõ là ai an ủi ai nữa. Nhưng cũng chẳng sao vì hôm sau hai người cũng không bận việc gì cả.
"Quốc sư đại nhân, phu nhân..."
Nữ nhân mặc váy bông mộc mạc nề nếp đứng tại chỗ. Mày liễu mắt hạnh, đôi môi đỏ thẫm, nhìn qua rất ôn hoà nhưng không hề nhu nhược giống Tang Nhu.
Mộ lâu chủ nhìn nàng ta từ đầu đến chân, tựa như muốn nhìn thấu nàng ta vậy.
Sau đó, một đôi tay chợt xuất hiện trên eo nàng. Nàng bị hắn ôm vào lòng, bên tai văng vẳng giọng nói không vui của hắn: "Sao nàng lại nhìn nàng ta lâu như vậy chứ? Nàng ta có đẹp bằng ta không?"
Nàng chẳng buồn để ý đến tính hay ghen của ai kia. Trong mắt nàng, đây đều do Quốc sư đại nhân rảnh rỗi sinh nông nổi thôi. Còn về nguyên nhân ấy hả? Vì hắn đẩy một đứa trẻ mới ba tuổi lên ngôi chứ sao.
Bây giờ hắn không cần phải ứng phó với Vân quý phi và Thái tử luôn thích gây hấn với hắn, đồng thời cũng không cần phải bận tâm về Mặc Thiên ngu ngốc vô dụng lại thích ra vẻ ta đây. Nàng chợt có cảm giác rằng sau này mình sẽ thường xuyên bị hắn quấn quýt cho xem.
Nữ nhân tò mò ngước lên nhìn Quốc sư đại nhân nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống khi chạm phải ánh mắt của Mộ lâu chủ.
Mộ lâu chủ cong môi rồi nói: "Nhìn cô nương có vẻ như đã lành hẳn, khi nào thì cô nương sẽ rời khỏi đây?"
Nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng như muốn nói gì đấy, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi gằm xuống.
Mộ lâu chủ nhìn Quốc sư đại nhân với vẻ bất đắc dĩ. Đúng thật là nàng đã bị người ta ăn vạ rồi.
Hắn nỉ non bên tai nàng: "Mị lực của phu nhân đúng là lớn, ngay cả nữ nhân cũng bị nàng câu hồn luôn."
Nàng thúc hắn rồi mới nhìn nàng ta nói: "Được rồi, vậy cô nương ở lại đi!" Vốn dĩ nàng dẫn nàng ta về là để giữ lại giám sát mà: "Ngươi tên gì?"
"Tiểu nữ là Ngọc Nhi." Ngọc Nhi không kênh kiệu hay xu nịnh, chỉ ôn hoà trả lời.
Mộ lâu chủ gật gật đầu: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi." Tuy nàng muốn giám sát nàng ta nhưng không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh, ít nhất cũng phải cho nàng ta không gian để hành động chứ.
Ngọc Nhi mới rời khỏi, Mộ lâu chủ liền hỏi Quốc sư đại nhân: "Chàng thấy sao?"
Hắn sờ sờ cằm, nheo mắt nói: "Ta không cảm nhận được ác ý từ nàng ta." Dù ít hay nhiều thì đôi mắt sẽ tiết lộ cảm xúc của chủ nhân của chúng nó nhưng hắn không nhìn thấy một chút ác ý nào từ nàng ta cả. "Nếu không phải nàng ta thật sự không có ác ý thì chính là quá giỏi nguỵ trang."
Mộ lâu chủ cũng cảm thấy như vậy. Vì thế mà họ càng xem trọng nữ nhân Ngọc Nhi này hơn.
Ngọc Nhi vừa cười mỉa mai vừa đi ra khỏi đại sảnh, sau đó đi về phía phòng của mình. Nếu Mộ Lưu Ly đã có thể khống chế toàn bộ Lạc Tiên lâu thì tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị xúc động. Đồng thời, một Văn Nhân Dịch dù là trong mắt hay trong lòng đều chỉ có phu nhân của mình thì sao có thể bị người khác mê hoặc chứ?
Nữ nhân bị tổn thương vì tình lại không hiểu tình yêu là gì đã rất đáng buồn nhưng bản thân nàng ta càng đáng buồn hơn.
Ngọc Nhi đang mơ màng đi thì bất chợt có một làn gió thổi qua, sau đó nàng ta nghe thấy một giọng nói đang kêu gào thảm thiết: "Sư huynh, cứu đệ với!" Nàng ta thảng thốt, bước chân vẫn không ngừng lại, đôi mắt càng lộ rõ vẻ hoang mang.
Vẻ mặt Yến Kinh Thiên tiều tụy, đôi mắt tràn ngập ai oán, hai tay nắm chặt ống tay của Quốc sư đại nhân như đang thể hắn là cọng rơm cứu mạng của gã vậy.
Mộ lâu chủ nhăn mày đá văng gã, trong lòng thì nghĩ, có khi nào nàng đã làm một cuộc giao dịch lỗ vốn không.
Quốc sư đại nhân sửa sang lại ống tay áo của mình, không vui hỏi: "Lại sao nữa?" Hồi nãy hắn còn đang cảm thấy Kinh Thiên đã rất kiềm chế tính khí kể từ khi theo nàng, lẽ nào nhanh như vậy mà gã đã gây ra chuyện nữa rồi?
Yến Kinh Thiên tức giận nói: "Còn không phải vì khối băng bên cạnh đột nhiên thổi "Nhiếp hồn", hại đệ gặp ác mộng cả đêm, suýt nữa là chết trong mơ luôn rồi!"
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân nhíu nhíu mày nói: "Minh Y."
Minh Y liền xuất hiện, lạnh lùng nói: "Gã trộm y phục của ta khi ta đang tắm." Minh Y cũng biết cáo trạng đấy nhé.
Y đã nghe được toàn bộ lời của Kinh Thiên nên y rất khinh thường hành vi tránh nặng tìm nhẹ này của gã.
Kinh Thiên căm tức đáp trả: "Nếu không phải do ngươi quăng ta ra ngoài thì ta sẽ báo thù sao? Vả lại, ta chỉ trộm y phục chứ có đánh ngươi đâu chứ!"
Minh Y liếc nhìn gã, lạnh lùng nói: "Chủ thượng phân phó ta ném ngươi ra ngoài chứ không phải ta muốn làm vậy. Ngươi trộm quần áo của ta là lỗi của ngươi, bản tính trộm cắp khó sửa. Ngươi không đánh ta là vì ngươi vốn không phải đối thủ của ta."
Nghe vậy, cơn tức trong lòng Yến Kinh Thiên càng lớn hơn. Dĩ nhiên gã biết Diêm Vương đã ra lệnh cho y nhưng vì gã còn yêu quý tính mạng của mình nên không dám gây chuyện với sư huynh! Giờ gã còn không đánh bại được Minh Y mới đau chứ.
Cuối cùng vẫn là Quốc sư đại nhân lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này: "Minh Y, giúp gã giải thuật đi!"
Tuy khuôn mặt Minh Y vẫn vô cảm nhưng trong lòng rất ngạc nhiên, bình thường Chủ thượng sẽ không nhúng tay vào những chuyện nhỏ thế này, lẽ nào người sợ thuật nhiếp hồn sẽ ảnh hưởng đến đầu óc vốn không được nhanh nhạy của Yến Kinh Thiên ư? Nhưng y luyện thuật này cũng không phải ngày một ngày hai, bây giờ chỉ cần y không muốn thì tình trạng này sẽ không xuất hiện mà?
Dù lòng hơi hoang mang nhưng Minh Y không hỏi gì cả. Y đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh của người nên có một số việc y cũng không cần suy nghĩ thêm. Vì vậy, y bình tĩnh giải thuật nhiếp hồn cho Kinh Thiên. Thật ra, nguyên nhân chính Minh Y làm vậy là vì dạy dỗ Yến Kinh Thiên, miễn cho gã không giận cá chém thớt lên y mỗi khi bị Chủ thượng chọc tức.
Mộ lâu chủ nhìn Yến Kinh Thiên từ đầu đến chân. Tuy Quốc sư đại nhân đã nói gã vốn khôn lanh nhưng nàng thật sự không nhìn ra được gã khôn khéo từ cách hành xử trẻ con này.
Sau khi Yến Kinh Thiên được giải thuật nhiếp hồn thì mới nhớ tới chính sự, gã vội vàng đưa một đơn đặt hàng Lạc Tiên lâu nhận được cho Mộ lâu chủ. Đây cũng là lý do mà hôm qua gã đến, cuối cùng lại bị người ta ném ra ngoài, thiệt quá đau lòng mà.
Mộ lâu chủ nhìn thoáng qua rồi nhướng mày: "Kinh Hồng tiên tử nhờ cậy sao?"
"Kinh Hồng tiên tử?" Vừa nhắc tới Tô Hân là Quốc sư đại nhân liền nghĩ đến tình địch hắn ghét nhất - Quân Như Ngọc. Hắn nhíu mày hỏi: "Nhờ cậy gì vậy?"
Nàng suy tư đáp: "Tô Cửu Nương mất tích." Quan trọng nhất là, bất chợt Lạc Tiên lâu lại không tra ra được nguyên nhân bà mất tích nên đơn uỷ thác này mới đến tay Mộ lâu chủ.
Tô Cửu Nương là mẫu thân của Tô Hân. Bà là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy trong trong chốn giang hồ. Vào lúc bà nổi bật nhất thì lại không chồng mà chửa, đến giờ mọi người vẫn chưa biết ai là phụ thân của Tô Hân cả.
Dù nữ nhi chốn giang hồ phóng kháng đến cỡ nào thì cũng vẫn phải giữ gìn thanh danh nên khi xảy ra chuyện như vậy, lẽ ra dù Tô Cửu Nương không bị mọi người xỉ vả thì cũng sẽ bị lời ra tiếng vào mới đúng.
Nhưng không, Tô Cửu Nương vẫn được sùng bái như cũ. Không những thế, mỗi khi họ nhắc đến chuyện này thì cũng chỉ nói bà từng có người tình mà thôi.
Thậm chí, sau khi bà rời khỏi chốn giang hồ, Võ lâm đồng đạo vẫn còn rất nể mặt bà. Tuy Tô Hân nhận được danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân là do bản thân nàng ta nỗ lực nhưng một phần cũng từ danh tiếng của mẫu thân mình.
Nữ tử như bà được ca tụng là kỳ nữ đúng là không ngoa.
Đã rất lâu Tô Cửu Nương đã không bước chân vào chốn Võ lâm thì sao giờ lại đột nhiên mất tích? Là kẻ thù cũ hay là giang hồ chuẩn bị làm gì đây?
Quốc sư đại nhân đang định nói gì đó thì chợt thấy hai mắt Mộ lâu chủ sáng bừng lên. Hắn vội vàng ghé lại gần nhìn đơn uỷ thác rồi chợt cảm thấy đau đầu khi thấy thù lao, trong lòng thì cảm thán thói quen này của nàng không tốt chút nào.
"Không được đi!" Quốc sư đại nhân không có hảo cảm với Tô Hân, ai bảo hồi đấy nàng ta đã từng muốn chia rẽ hắn và Mộ lâu chủ chứ? Nói đi cũng phải nói lại, mẫu thân nàng ta mất tích thì có liên quan gì đến Mộ lâu chủ chứ? Hiển nhiên, Quốc sư đại nhân của chúng ta đã quên mất là người khác trả tiền nhờ nàng giúp đỡ.
Nàng nhíu mày: "Chàng dựa vào đâu mà dám không cho ta đi? Lẽ nào chàng đã quên lời hứa sẽ không quản thúc ta sao?" Đây là điều kiện nàng đã đặt ra trước khi thành thân, giờ lấy ra dùng là trúng phóc luôn.
Nghe vậy, sắc mặt của Quốc sư tối sầm lại. Nữ nhân hám lợi này, vì bạc mà bỏ phu quân! Nàng còn dám nhắc lại điều kiện trước kia cơ đấy, có khi nào tiếp theo nàng sẽ nói họ là phu thê giả luôn không!
"Nếu nàng dám đi thì sau này ngủ một mình nhé." Tuy lời này có vẻ nhẹ nhàng nhưng nó có lực sát thương rất lớn với Mộ lâu chủ.
Khuôn mặt của Mộ lâu chủ đen lại, rối rắm giữa bạc sáng bóng và cái ôm ấm áp thơm ngát của Quốc sư đại nhân. Nàng nên chọn bên nào đây?
Đến cuối cùng, nàng lật bàn, cả giận nói: "Văn Nhân Dịch, chàng quá đáng lắm!"
Quốc sư đại nhân biết mình đã thắng nên vội vàng vừa đấm vừa xoa, dỗ dành nàng: "Vi phu đền bạc cho nàng nhé?"
Mộ lâu chủ không mấy hứng thú nói: "Của chàng vốn là của ta, làm vậy có gì vui đâu?"
Hắn nhướng mày hỏi: "Vậy nàng không nhận?"
"Ai nói ta không nhận?!" Đồ đã dâng lên tận cửa thì tội gì không nhận chứ.
Kinh Thiên bị ngó lơ nãy giờ cảm thán trong lòng, sao hai người này càng bên nhau thì càng ngây thơ vậy? Làm việc gì cũng có thể biến thành liếc mắt đưa tình, đã vậy còn không ảnh hưởng đến tình cảm của họ nữa chứ. Theo gã thấy, đây tuyệt đối là một bộ môn nghệ thuật!
Tuy Quốc sư đại nhân không muốn Mộ lâu chủ tìm Tô Cửu Nương để tránh liên quan đến Quân Như Ngọc nhưng vẫn hơi để ý đến chuyện này: "Sao Tô Hân lại nhờ cậy Lạc Tiên lâu? Lẽ nào Quân Như Ngọc cũng không có manh mối sao?" Thế lực của Phiêu Miểu sơn trang rất lớn, chắc không đến nỗi phải cần sự trợ giúp của người ngoài để tìm một người chứ?
Tô Cửu Nương mất tích cũng đã được một thời gian, nếu Phiêu Miểu sơn trang không có bất kỳ manh mối thì chuyện này không dễ giải quyết đâu.