Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Tuy Thẩm Thiên Lăng kiếp trước cũng tập võ mấy ngày, nhưng chỉ để diễn trên truyền hình thôi! Ngoại trừ nhìn đẹp mắt thì chẳng có gì khác, lực sát thương căn bản là âm vô cực, vậy nên cũng không dám bày ra làm gì cho mất mặt!
Thẩm Thiên Phong buông chân hắn ra, thở dài. “Sao lại cứng vậy?”
WTF ngươi mới cứng, cả nhà ngươi đều cứng! Thẩm Thiên Lăng trong lòng gào thét, sau đó thống khổ nói. “Mới bắt đầu thì tập đơn giản chút đi!”. Đừng nên vừa bắt đầu đã chọn loại động tác xiếc ảo thuật có độ khó cao này, rất đau biết không!
“Vậy trước hết đứng tấn nửa canh giờ đi”. Thẩm Thiên Phong lại nói.
“Bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Nửa canh giờ bằng một tiếng đồng hồ đó! Đứng tấn một tiếng thì quá thảm rồi! Tối đa năm phút thôi, không hơn nổi đâu!
“Nửa canh giờ”. Trong chuyện này Thẩm Thiên Phong rất nghiêm khắc. “Ngươi bước đi không vững, phải bắt đầu luyện từ việc đứng tấn”
Chỉ là rèn luyện thân thể thôi mà! Vì sao phải dùng phương pháp tàn nhẫn như thế chứ? Thẩm Thiên Lăng nước mắt lưng tròng đứng tấn, cực kì muốn nói cho đại ca hắn biết thật ra khiêu vũ thể thao cũng có công hiệu như vậy! Hơn nữa còn đẹp mắt!
“Tách chân ra một chút”. Thẩm Thiên Phong đè vai hắn xuống. “Duỗi thẳng tay”
Xuống chút nữa thì kéo rách “trứng” mất! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rất khổ sở nhìn Thẩm Thiên Phong!
Thế nhưng Thẩm Thiên Phong không chút động đậy!
Ba phút sau, Thẩm Thiên Lăng thấy đau chân!
“Phải ổn định khí tức”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu hắn.
Ổn định cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng cực kì chán nản!
“Phu nhân mệt sao?”. Tần Thiếu Vũ đến gần ân cần hỏi.
“Cách xa ta một chút!”. Thẩm tiểu thiếu gia lời lẽ đanh thép!
Sau năm phút, Thẩm Thiên Lăng đầu gối đều đau, đặt mông ngồi bẹp xuống đất.
Thẩm Thiên Phong: …
“Phu nhân!”. Tần Thiếu Vũ vội kéo hắn lên.
Thẩm Thiên Lăng ngập nước mắt. “Mau bóp một chút, chuột rút rồi”
“Chỗ này hả?”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy bắp chân hắn.
“Nhẹ chút!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ gào lên.
“Vâng vâng vâng”. Tần Thiếu Vũ rất ôn hoà, tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Thiên Phong ngồi xổm bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, cười không được giận cũng không được, quả thật không biết nói sao.
Thẩm Thiên Lăng nhăn mặt, tỏ ý “Lão tử không muốn luyện nữa”!
“Được rồi được rồi, hôm nay không luyện”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn dậy. “Chúng ta về xem có bị thương không”
“Ta đã cưng hắn lắm rồi, sao ngươi còn hơn ta nữa vậy”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ.
“Có sao đâu, tương lai sẽ gả cho ta mà”. Tần Thiếu Vũ híp mắt cười. “Điêu ngoa hơn nữa ta cũng nhịn được”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt căm ghét nhìn Tần Thiếu Vũ, lời kịch ngôn tình cẩu huyết này cực kì ngu xuẩn và buồn nôn!
“Ôi, công tử bị sao vậy?”. Bảo Đậu đang dọn phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng được ôm về nên bị doạ giật mình.
“Không sao, chân bị chuột rút”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường. “Đem một chậu nước nóng tới đây, lấy thêm chút rượu thuốc”
“Ta đi ngay”. Bảo Đậu xoay người ra ngoài, Thẩm Thiên Phong thấy vậy khó hiểu. “Chuột rút thôi mà, dùng rượu thuốc làm gì?”
“Bóp một chút cho thoải mái”. Tần Thiếu Vũ xắn ống quần Thẩm Thiên Lăng lên, vắt khăn nóng đắp lên đầu gối hắn.
“Nóng!”. Thẩm Thiên Lăng la lên.
Tần Thiếu Vũ vội lấy khăn xuống, da đã đỏ một mảng lớn.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ. “Thiếu hiệp, da ngươi dày ghê”. Vậy mà có thể nhúng tay vào nước sôi!
Tần Thiếu Vũ lộ vẻ mặt biết sai, dùng rượu thuốc bóp chân cho hắn.
Nhìn cảnh tượng phu phu ân ái này thật đau mắt, thế nên Thẩm Thiên Phong quyết định về ngủ, đồng thời tiện tay lôi Bảo Đậu đi.
“Đại thiếu gia?”. Bảo Đậu hơi bối rối, sao đang êm đẹp lại lôi mình qua chỗ hắn?
“Kể ta nghe, gần đây Lăng nhi đang làm gì”. Thẩm Thiên Phong ngồi trên ghế.
“Công tử cũng không làm gì đặc biệt”. Bảo Đậu thành thật trả lời. “Nếu không đọc sách, phơi nắng thì ngủ trưa”. Tuy nghe rất lười nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ của Ảnh đế, kiếp trước Thẩm Thiên Lăng ngủ không đủ, nên sau khi xuyên không ham mê lớn nhất của hắnchính là ngủ trưa, sét đánh cũng không nhúc nhích.
“Không lén chạy ra ngoài nữa?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Chuyện này quả thật không có”. Bảo Đậu nghiêm túc nói. “Ta một tấc cũng không rời công tử, hắn xa nhất là tới nhà bếp”
“Nhà bếp?”. Thẩm Thiên Phong nhíu mày. “Qua đó làm gì?”
“Ăn hai cái đùi gà nguội ngắt”. Bảo Đậu vẻ mặt rất >_<, rõ ràng cũng thấy khó hiểu! Đói bụng thì kêu đầu bếp làm đồ ăn nóng, nhưng công tử lại nói ngại quấy rầy người khác!
“Thôi bỏ đi”. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. “Sau này Lăng nhi có gì khác thường đều phải báo rõ với ta, nhớ chưa?”
“Vâng”. Bảo Đậu gật đầu.
“Đừng để Lăng nhi biết chuyện này, về đi”. Thẩm Thiên Phong phất tay một cái.
“Vâng”. Bảo Đậu tuy trong lòng bối rối, nhưng vẫn biết chừng mực mà không hỏi nhiều.
“Nhẹ chút!”. Trong phòng ngủ bên kia tiểu viện, Thẩm tiểu thiếu gia đang hít một hơi khí lạnh.
“Vi phu chỉ muốn tốt cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ ấn lên huyệt vị của hắn, tỉnh bơ dùng hai phần nội lực.
“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng kêu long trời lở đất, nước mắt cũng rớt xuống!
“Đau vậy à?”. Tần Thiếu Vũ đổi chỗ. “Ấn ở đây một chút nữa”
“Ngươi mau buông… ngao!”. Lần này còn đau hơn!
Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, ngã sấp về phía trước hôn mê!
Đau đến mức hôn mê!
Tần Thiếu Vũ ngừng tay, trong mắt lướt qua vài biểu cảm không rõ.
“Ôi chao, công tử nhà ta làm sao vậy?”. Bảo Đậu vừa vào phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng nửa chết nửa sống ngã trên giường, vậy nên quá sợ hãi.
“Không sao, tiểu Lăng chỉ ngủ…”
“Người đâu!”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói xong, Bảo Đậu đã khóc chạy ra cửa. “Công tử lại xỉu rồi!”
…
“Lần này ta không có nói gì nha”. Sau nửa nén nhang, Bảo Đậu đứng trước mặt Thẩm trang chủ, cực kì nghiêm túc bảo đảm.
“Là lỗi của ta”. Tần Thiếu Vũ thở dài. “Ta không ngờ thân thể hắn yếu vậy, hơi ấn vào chân là đau đến ngất đi”
“Lăng nhi số khổ của ta ơi…”. Thẩm phu nhân còn chưa tới, giọng đã vô cùng chuyên nghiệp truyền vào phòng.
Thẩm lão trang chủ đau đầu, còn tưởng lần này giấu được, sao lại truyền đến tai nàng cơ chứ.
“Đang êm đẹp, sao lại nói xỉu liền xỉu chứ”. Thẩm phu nhân kéo váy nhảy vào phòng, khóc vô cùng cảm động.
“Yên tâm đi, ta đã bắt mạch cho Lăng nhi, không đáng lo”. Thẩm trang chủ an ủi. “Lát nữa sẽ tỉnh”
“Bộ dạng như vậy kêu ta yên tâm làm sao được…”. Thẩm phu nhân lả lướt nhào vào bên giường khóc. “Sau này nếu gả cho Truy Ảnh cung, không biết còn sống được mấy năm nữa…”
“Nương…”. Thẩm Thiên Lăng yếu ớt mở mắt, run run vươn tay.
Thật ra hắn đã sớm tỉnh, chỉ lười mở mắt mà thôi. Tính đợi mấy người này đi rồi dậy, lại không ngờ nghe được Thẩm phu nhân nói câu đó.
Vậy nên trong nháy mắt hắn đã tỉnh!
Trong sơn trang, trừ Thẩm Thiên Phong có thể làm chỗ dựa, quan trọng hơn là có vị nương này! Chỉ bằng bản lĩnh khiến lão trang chủ chịu được tiếng khóc thiên hôn địa ám mấy chục năm của nàng, biết ngay là thủ đoạn sẽ không đơn giản! Hơn nữa mẹ con đồng tâm, sau này nếu mình không muốn đi Truy Ảnh cung, nàng mới là người có khả năng giúp nhất!
“Lăng nhi tỉnh rồi”. Thẩm phu nhân vội nắm tay hắn. “Đang yên ổn sao lại xỉu, nương sớm bị ngươi hù chết mất thôi”
“Đau đến xỉu”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng uất ức, mím môi nhìn mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, nhìn qua thật khiến người ta tan chảy trái tim! Giỡn sao, Thẩm tiểu thiếu gia là ai? Là Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử! Hơn nữa vì hắn từng một lần cao hứng đóng vai khách mời hoàng hậu mà suýt đoạt luôn giải Ảnh hậu! Chút kĩ xảo biểu diễn ấy căn bản không tính là gì biết không! Một giây trước mừng rỡ như điên, một giây sao gào khóc cũng không thành vấn đề!
Thẩm phu nhân quả nhiên bị đả kích, ngay cả giọng cũng run rẩy. “Đang êm đẹp sao lại đau? Có phải đại ca đánh ngươi không?”
“Ta không có!”. Thẩm Thiên Phong cảm thấy oan uổng.
“Là hắn!”. Thẩm Thiên Lăng quyết đoán vươn tay chỉ Tần Thiếu Vũ.
“Ngươi dám đánh Lăng nhi của ta?”. Thẩm phu nhân nghe vậy nhướn mày, đặc biệt hung dữ.
Thẩm Thiên Lăng trong lòng khen ngợi mẹ hắn, đây mới là nữ vương đại nhân!
“Thẩm phu nhân nghiêm trọng rồi, ta thương hắn còn không hết, sao lại nỡ tổn thương hắn?”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Chỉ là sáng nay thấy hắn bị chuột rút nên mới giúp hắn xoa bóp chân, ai ngờ dùng sức hơi mạnh nên… Tần mỗ tự biết xấu hổ với Thẩm phu nhân”
Thẩm phu nhân chưa nói gì, trên mặt lại toả ra lạnh lùng, ánh mắt như hàn băng.
Thẩm Thiên Lăng thành công bị doạ, lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của nương hắn, có chút khó tiếp thu! Bất quá vẫn rất cảm động! Thẩm tiểu thiếu gia trong lòng mừng thầm, chuyện huỷ bỏ hôn ước sau này đều hoàn toàn dựa vào nương! Nhìn có vẻ cực kì đáng tin cậy!
“Ngươi vừa mới gọi cái gì?”. Thẩm phu nhân lạnh lùng nói.
Tần Thiếu Vũ rất ngoan ngoãn. “Nhạc mẫu đại nhân”
“Vậy mới đúng!”. Thẩm phu nhân trong nháy mắt cười tươi như hoa. “Thẩm phu nhân Thẩm phu nhân, nghe quá xa cách!”
Thẩm Ảnh đế chịu đả kích lớn!
Đáng tin cậy cái quái gì!
Nương mới là không đáng tin nhất!
“Chuột rút phải bồi bổ mới được”. Thẩm phu nhân quay đầu dặn dò người hầu. “Nói phòng bếp làm món Bát bửu ngan gạo nếp vịt hoa quế cá muối chân giò tôm sấy sườn ướp cá chiên….”
“Đủ rồi đủ rồi”. Thẩm Thiên Lăng nuốt nước bọt cắt ngang nàng. “Đừng lãng phí”. Tuy xuyên việt thành con nhà giàu nhưng cũng cần tiết kiệm, làm ra một hạt gạo không dễ nha!
“Mấy thứ này đều không đủ”. Thẩm phu nhân nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Đi dặn Vương đại nương chưng một chén canh gà đen tuyết dao hảo hạng tới”. Thẩm phu nhân lấy khăn tay lau mặt cho Thẩm Thiên Lăng. “Lăng nhi thân thể yếu ớt, phải tẩm bổ cho hắn một chút”
Nói nửa ngày chỉ cho tô canh gà.
Thẩm tiểu thiếu gia rất thất vọng.
Nhưng những người còn lại đều hoảng hốt, đồng loạt dùng vẻ mặt “WTF vật quý như vậy cũng có thể tuỳ tiện lấy ra cho người ta ăn, ngươi có phải điên rồi không” nhìn Thẩm phu nhân!
Kể cả Thẩm lão trang chủ!
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng cũng bị doạ, lẽ nào ở đây gà đen rất hiếm?
Thẩm Thiên Phong buông chân hắn ra, thở dài. “Sao lại cứng vậy?”
WTF ngươi mới cứng, cả nhà ngươi đều cứng! Thẩm Thiên Lăng trong lòng gào thét, sau đó thống khổ nói. “Mới bắt đầu thì tập đơn giản chút đi!”. Đừng nên vừa bắt đầu đã chọn loại động tác xiếc ảo thuật có độ khó cao này, rất đau biết không!
“Vậy trước hết đứng tấn nửa canh giờ đi”. Thẩm Thiên Phong lại nói.
“Bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Nửa canh giờ bằng một tiếng đồng hồ đó! Đứng tấn một tiếng thì quá thảm rồi! Tối đa năm phút thôi, không hơn nổi đâu!
“Nửa canh giờ”. Trong chuyện này Thẩm Thiên Phong rất nghiêm khắc. “Ngươi bước đi không vững, phải bắt đầu luyện từ việc đứng tấn”
Chỉ là rèn luyện thân thể thôi mà! Vì sao phải dùng phương pháp tàn nhẫn như thế chứ? Thẩm Thiên Lăng nước mắt lưng tròng đứng tấn, cực kì muốn nói cho đại ca hắn biết thật ra khiêu vũ thể thao cũng có công hiệu như vậy! Hơn nữa còn đẹp mắt!
“Tách chân ra một chút”. Thẩm Thiên Phong đè vai hắn xuống. “Duỗi thẳng tay”
Xuống chút nữa thì kéo rách “trứng” mất! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rất khổ sở nhìn Thẩm Thiên Phong!
Thế nhưng Thẩm Thiên Phong không chút động đậy!
Ba phút sau, Thẩm Thiên Lăng thấy đau chân!
“Phải ổn định khí tức”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu hắn.
Ổn định cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng cực kì chán nản!
“Phu nhân mệt sao?”. Tần Thiếu Vũ đến gần ân cần hỏi.
“Cách xa ta một chút!”. Thẩm tiểu thiếu gia lời lẽ đanh thép!
Sau năm phút, Thẩm Thiên Lăng đầu gối đều đau, đặt mông ngồi bẹp xuống đất.
Thẩm Thiên Phong: …
“Phu nhân!”. Tần Thiếu Vũ vội kéo hắn lên.
Thẩm Thiên Lăng ngập nước mắt. “Mau bóp một chút, chuột rút rồi”
“Chỗ này hả?”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy bắp chân hắn.
“Nhẹ chút!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ gào lên.
“Vâng vâng vâng”. Tần Thiếu Vũ rất ôn hoà, tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Thiên Phong ngồi xổm bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, cười không được giận cũng không được, quả thật không biết nói sao.
Thẩm Thiên Lăng nhăn mặt, tỏ ý “Lão tử không muốn luyện nữa”!
“Được rồi được rồi, hôm nay không luyện”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn dậy. “Chúng ta về xem có bị thương không”
“Ta đã cưng hắn lắm rồi, sao ngươi còn hơn ta nữa vậy”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ.
“Có sao đâu, tương lai sẽ gả cho ta mà”. Tần Thiếu Vũ híp mắt cười. “Điêu ngoa hơn nữa ta cũng nhịn được”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt căm ghét nhìn Tần Thiếu Vũ, lời kịch ngôn tình cẩu huyết này cực kì ngu xuẩn và buồn nôn!
“Ôi, công tử bị sao vậy?”. Bảo Đậu đang dọn phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng được ôm về nên bị doạ giật mình.
“Không sao, chân bị chuột rút”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường. “Đem một chậu nước nóng tới đây, lấy thêm chút rượu thuốc”
“Ta đi ngay”. Bảo Đậu xoay người ra ngoài, Thẩm Thiên Phong thấy vậy khó hiểu. “Chuột rút thôi mà, dùng rượu thuốc làm gì?”
“Bóp một chút cho thoải mái”. Tần Thiếu Vũ xắn ống quần Thẩm Thiên Lăng lên, vắt khăn nóng đắp lên đầu gối hắn.
“Nóng!”. Thẩm Thiên Lăng la lên.
Tần Thiếu Vũ vội lấy khăn xuống, da đã đỏ một mảng lớn.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ. “Thiếu hiệp, da ngươi dày ghê”. Vậy mà có thể nhúng tay vào nước sôi!
Tần Thiếu Vũ lộ vẻ mặt biết sai, dùng rượu thuốc bóp chân cho hắn.
Nhìn cảnh tượng phu phu ân ái này thật đau mắt, thế nên Thẩm Thiên Phong quyết định về ngủ, đồng thời tiện tay lôi Bảo Đậu đi.
“Đại thiếu gia?”. Bảo Đậu hơi bối rối, sao đang êm đẹp lại lôi mình qua chỗ hắn?
“Kể ta nghe, gần đây Lăng nhi đang làm gì”. Thẩm Thiên Phong ngồi trên ghế.
“Công tử cũng không làm gì đặc biệt”. Bảo Đậu thành thật trả lời. “Nếu không đọc sách, phơi nắng thì ngủ trưa”. Tuy nghe rất lười nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ của Ảnh đế, kiếp trước Thẩm Thiên Lăng ngủ không đủ, nên sau khi xuyên không ham mê lớn nhất của hắnchính là ngủ trưa, sét đánh cũng không nhúc nhích.
“Không lén chạy ra ngoài nữa?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Chuyện này quả thật không có”. Bảo Đậu nghiêm túc nói. “Ta một tấc cũng không rời công tử, hắn xa nhất là tới nhà bếp”
“Nhà bếp?”. Thẩm Thiên Phong nhíu mày. “Qua đó làm gì?”
“Ăn hai cái đùi gà nguội ngắt”. Bảo Đậu vẻ mặt rất >_<, rõ ràng cũng thấy khó hiểu! Đói bụng thì kêu đầu bếp làm đồ ăn nóng, nhưng công tử lại nói ngại quấy rầy người khác!
“Thôi bỏ đi”. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. “Sau này Lăng nhi có gì khác thường đều phải báo rõ với ta, nhớ chưa?”
“Vâng”. Bảo Đậu gật đầu.
“Đừng để Lăng nhi biết chuyện này, về đi”. Thẩm Thiên Phong phất tay một cái.
“Vâng”. Bảo Đậu tuy trong lòng bối rối, nhưng vẫn biết chừng mực mà không hỏi nhiều.
“Nhẹ chút!”. Trong phòng ngủ bên kia tiểu viện, Thẩm tiểu thiếu gia đang hít một hơi khí lạnh.
“Vi phu chỉ muốn tốt cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ ấn lên huyệt vị của hắn, tỉnh bơ dùng hai phần nội lực.
“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng kêu long trời lở đất, nước mắt cũng rớt xuống!
“Đau vậy à?”. Tần Thiếu Vũ đổi chỗ. “Ấn ở đây một chút nữa”
“Ngươi mau buông… ngao!”. Lần này còn đau hơn!
Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, ngã sấp về phía trước hôn mê!
Đau đến mức hôn mê!
Tần Thiếu Vũ ngừng tay, trong mắt lướt qua vài biểu cảm không rõ.
“Ôi chao, công tử nhà ta làm sao vậy?”. Bảo Đậu vừa vào phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng nửa chết nửa sống ngã trên giường, vậy nên quá sợ hãi.
“Không sao, tiểu Lăng chỉ ngủ…”
“Người đâu!”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói xong, Bảo Đậu đã khóc chạy ra cửa. “Công tử lại xỉu rồi!”
…
“Lần này ta không có nói gì nha”. Sau nửa nén nhang, Bảo Đậu đứng trước mặt Thẩm trang chủ, cực kì nghiêm túc bảo đảm.
“Là lỗi của ta”. Tần Thiếu Vũ thở dài. “Ta không ngờ thân thể hắn yếu vậy, hơi ấn vào chân là đau đến ngất đi”
“Lăng nhi số khổ của ta ơi…”. Thẩm phu nhân còn chưa tới, giọng đã vô cùng chuyên nghiệp truyền vào phòng.
Thẩm lão trang chủ đau đầu, còn tưởng lần này giấu được, sao lại truyền đến tai nàng cơ chứ.
“Đang êm đẹp, sao lại nói xỉu liền xỉu chứ”. Thẩm phu nhân kéo váy nhảy vào phòng, khóc vô cùng cảm động.
“Yên tâm đi, ta đã bắt mạch cho Lăng nhi, không đáng lo”. Thẩm trang chủ an ủi. “Lát nữa sẽ tỉnh”
“Bộ dạng như vậy kêu ta yên tâm làm sao được…”. Thẩm phu nhân lả lướt nhào vào bên giường khóc. “Sau này nếu gả cho Truy Ảnh cung, không biết còn sống được mấy năm nữa…”
“Nương…”. Thẩm Thiên Lăng yếu ớt mở mắt, run run vươn tay.
Thật ra hắn đã sớm tỉnh, chỉ lười mở mắt mà thôi. Tính đợi mấy người này đi rồi dậy, lại không ngờ nghe được Thẩm phu nhân nói câu đó.
Vậy nên trong nháy mắt hắn đã tỉnh!
Trong sơn trang, trừ Thẩm Thiên Phong có thể làm chỗ dựa, quan trọng hơn là có vị nương này! Chỉ bằng bản lĩnh khiến lão trang chủ chịu được tiếng khóc thiên hôn địa ám mấy chục năm của nàng, biết ngay là thủ đoạn sẽ không đơn giản! Hơn nữa mẹ con đồng tâm, sau này nếu mình không muốn đi Truy Ảnh cung, nàng mới là người có khả năng giúp nhất!
“Lăng nhi tỉnh rồi”. Thẩm phu nhân vội nắm tay hắn. “Đang yên ổn sao lại xỉu, nương sớm bị ngươi hù chết mất thôi”
“Đau đến xỉu”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng uất ức, mím môi nhìn mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, nhìn qua thật khiến người ta tan chảy trái tim! Giỡn sao, Thẩm tiểu thiếu gia là ai? Là Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử! Hơn nữa vì hắn từng một lần cao hứng đóng vai khách mời hoàng hậu mà suýt đoạt luôn giải Ảnh hậu! Chút kĩ xảo biểu diễn ấy căn bản không tính là gì biết không! Một giây trước mừng rỡ như điên, một giây sao gào khóc cũng không thành vấn đề!
Thẩm phu nhân quả nhiên bị đả kích, ngay cả giọng cũng run rẩy. “Đang êm đẹp sao lại đau? Có phải đại ca đánh ngươi không?”
“Ta không có!”. Thẩm Thiên Phong cảm thấy oan uổng.
“Là hắn!”. Thẩm Thiên Lăng quyết đoán vươn tay chỉ Tần Thiếu Vũ.
“Ngươi dám đánh Lăng nhi của ta?”. Thẩm phu nhân nghe vậy nhướn mày, đặc biệt hung dữ.
Thẩm Thiên Lăng trong lòng khen ngợi mẹ hắn, đây mới là nữ vương đại nhân!
“Thẩm phu nhân nghiêm trọng rồi, ta thương hắn còn không hết, sao lại nỡ tổn thương hắn?”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Chỉ là sáng nay thấy hắn bị chuột rút nên mới giúp hắn xoa bóp chân, ai ngờ dùng sức hơi mạnh nên… Tần mỗ tự biết xấu hổ với Thẩm phu nhân”
Thẩm phu nhân chưa nói gì, trên mặt lại toả ra lạnh lùng, ánh mắt như hàn băng.
Thẩm Thiên Lăng thành công bị doạ, lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của nương hắn, có chút khó tiếp thu! Bất quá vẫn rất cảm động! Thẩm tiểu thiếu gia trong lòng mừng thầm, chuyện huỷ bỏ hôn ước sau này đều hoàn toàn dựa vào nương! Nhìn có vẻ cực kì đáng tin cậy!
“Ngươi vừa mới gọi cái gì?”. Thẩm phu nhân lạnh lùng nói.
Tần Thiếu Vũ rất ngoan ngoãn. “Nhạc mẫu đại nhân”
“Vậy mới đúng!”. Thẩm phu nhân trong nháy mắt cười tươi như hoa. “Thẩm phu nhân Thẩm phu nhân, nghe quá xa cách!”
Thẩm Ảnh đế chịu đả kích lớn!
Đáng tin cậy cái quái gì!
Nương mới là không đáng tin nhất!
“Chuột rút phải bồi bổ mới được”. Thẩm phu nhân quay đầu dặn dò người hầu. “Nói phòng bếp làm món Bát bửu ngan gạo nếp vịt hoa quế cá muối chân giò tôm sấy sườn ướp cá chiên….”
“Đủ rồi đủ rồi”. Thẩm Thiên Lăng nuốt nước bọt cắt ngang nàng. “Đừng lãng phí”. Tuy xuyên việt thành con nhà giàu nhưng cũng cần tiết kiệm, làm ra một hạt gạo không dễ nha!
“Mấy thứ này đều không đủ”. Thẩm phu nhân nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Đi dặn Vương đại nương chưng một chén canh gà đen tuyết dao hảo hạng tới”. Thẩm phu nhân lấy khăn tay lau mặt cho Thẩm Thiên Lăng. “Lăng nhi thân thể yếu ớt, phải tẩm bổ cho hắn một chút”
Nói nửa ngày chỉ cho tô canh gà.
Thẩm tiểu thiếu gia rất thất vọng.
Nhưng những người còn lại đều hoảng hốt, đồng loạt dùng vẻ mặt “WTF vật quý như vậy cũng có thể tuỳ tiện lấy ra cho người ta ăn, ngươi có phải điên rồi không” nhìn Thẩm phu nhân!
Kể cả Thẩm lão trang chủ!
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng cũng bị doạ, lẽ nào ở đây gà đen rất hiếm?