Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Mạc Phong nhanh miệng đem tất cả mọi chuyện kể qua một lần, Tiết Bố Nhân nghe cũng lấy làm kỳ, đối với Bùi Gia tiểu thư kia tràn đầy sự tò mò. Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi: "Nhị đương gia, người kiến thức rộng rãi, vậy có biết lai lịch của Bùi Minh Thúy không?"
Tiết Bố Nhân cười khổ lắc đầu, "Cũng không rõ lắm, chẳng qua ta cũng biết Bùi phiệt những năm gần đây được Thánh Thượng rất sủng ái".
Tiêu Bố Y gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, thầm nghĩ thời đại này trình độ thông tấn lạc hậu, không có mấy ai đi tìm hiểu, người nổi tiếng trong thiên hạ dù sao cũng quá ít.
Đợi đến khi Tiết Bố Nhân thấy rương bạc khóa vàng, thì cho dù hắn là kẻ lão làng, cũng ngây ra một lát, hồi lâu mới nói một câu, "Bảy nhà Nhữ Nam, danh bất hư truyền, cái này quá nửa là do Mai gia tặng".
Tất cả mọi người đều kỳ quái, hỏi Tiết Bố Nhân làm sao biết, Tiết Bố Nhân thần sắc có chút mất tự nhiên, "Trong bảy nhà Nhữ Nam, Mai gia là giàu nhất, chi ra nhiều nhất cũng không có gì ngạc nhiên".
Tiêu Bố Y trong lòng có chút kỳ quái, thầm nghĩ loại quan điểm này không khỏi quá võ đoán, nhìn thấy Tiết Bố Nhân đã bắt đầu lên danh sách hàng hóa, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Bọn họ có tiền có hàng cũng không biết là bao nhiêu, còn Tiết Bố Nhân thì lại hoàn toàn khác.
Hắn không đến một canh giờ, đã đem toàn bộ số hàng hóa lên danh sách rõ ràng, cái nào có thể mang đi ra quan ngoại, cái nào có thể mua bán trực tiếp tại bản địa, đổi thành vàng thật bạc thật được.
Tuy là như thế, hàng hóa có thể đem đi cũng không ít, Tiết Bố Nhân cau mày, "Bố Y, con còn có ý định gì không, trong này có đồ sứ, vải lụa, lá trà, tranh ảnh, lại còn không ít đặc sản, còn có vài bình Nữ nhi hồng nữa".
"Nữ nhi hồng này không phải là do bọn họ tặng, mà là do chúng ta mua uống" Chu Mộ Nho cũng thật thà, "Thiếu đương gia nói là danh tửu, muốn thưởng thức một chút nên ta đi mua về".
Tiết Bố Nhân cũng cười không nổi, không biết Tiêu Bố Y không phải là muốn thưởng thức rượu, mà là thí nghiệm phản ứng của bản thân đối với rượu, cũng không có nói nhiều, "Thật ra muốn ra quan ngoại cũng có thể. Chẳng qua chuyện này dù sao cũng có chút nguy hiểm, mấy thứ này nặng nề dể vỡ, ta thấy mang đi cũng có chút khó khăn".
"Con thật ra có ý tưởng nhẹ nhàng hơn," Tiêu Bố Y lại cười nói: "Chúng ta có thể bán son phấn đến Đột Quyết, thứ này đơn giản gọn nhẹ, khó xảy ra tai nạn".
Mọi người ngẩn ra, trong giây lát cười lớn, Tiết Bố Nhân cũng muốn cười, nhưng nghĩ lại thì nghiêm túc nói: "Bố Y, con không phải nói đùa chứ?"
Tiêu Bố Y liếc nhìn Hàn Tuyết nói: "Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, tuy nói son phấn Giang Nam xuất qua quan ngoại cũng hiếm thấy, nhưng nguyên nhân là vì hiếm thấy, cho nên mới chính là một thị trường rất lớn".
Tất cả mọi người cũng đã biết khái niệm thị trường, cảm thấy có lý, liên tục gật đầu.
"Con cũng đã hỏi qua Hàn Tuyết, nàng nói có thể hỗ trợ" Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra chỉ cần trong tộc có người sử dụng, hơn nữa có hiệu quả cao, con nghĩ gió lớn cũng có người ở lại, đáng để thử".
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, "Thiếu đương gia nói cũng đúng, Nhị đương gia, con ở trong tộc cũng có chút danh tiếng, hy vọng có thể giúp sơn trại một tay".
Tiết Bố Nhân liếc nhìn mọi người, "Ý của các ngươi thế nào?"
Dương Đắc Chí tỏ thái độ trước, "Bố Y luôn nghĩ những điều mà người khác không thể nghĩ ra, mấy tháng nay cũng đã làm vô số việc, đều đã thành công, ta cảm thấy cũng không có gì phải lo lắng".
"Thật ra chúng ta vốn không phải là người có khiếu làm ăn," Mạc Phong cũng nói: "Một khi đã như vậy, làm cái đó nói không chừng cũng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!"
"Mạc Phong nói rất đúng," Tiễn Đầu cũng nói theo một câu, "Chúng ta không cần đi con đường mà người khác đã đi, Thiếu đương gia cũng đã nói qua, tự tin không có nghĩa là sẽ thắng, nhưng không tự tin thì nhất định thất bại. Mọi người đều là huynh đệ, nước thì lội nước mà đi, lửa thì đạp lửa mà đến, có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh".
"Ta tin tưởng Thiếu đương gia" Chu Mộ Nho thấy Tiết Bố Nhân nhìn về phía mình, chỉ nói một câu ngắn gọn.
Tiết Bố Nhân lộ ra vẻ vui mừng, hắn cảm thấy Tiêu Bố Y làm rất tốt. Hắn thật ra vẫn luôn ủng hộ Tiêu Bố Y, hy vọng hắn sẽ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm, nhưng quan trọng là mọi người đều đồng lòng, hắn không nghĩ đến tất cả mọi người đều ủng hộ Tiêu Bố Y một cách vô điều kiện như vậy!
"Một khi đã như vậy, Nhị đương gia ta chủ yếu chỉ là xử lý một chút tạp sự. Nhưng Bố Y, nghe nói son phấn ở Giang Nam mới có, ta sợ các con tới đó mua sẽ chậm trễ thời gian" Tiết Bố Nhân nói ra nghi hoặc trong lòng.
Tiêu Bố Y đã sớm có dự tính, "Cái này cũng không cần lo lắng, con có bằng hữu vừa lúc có hàng, chúng ta có thể lấy hàng đổi hàng".
"Bằng hữu của con ở đâu?" Tiết Bố Nhân hỏi.
"Thiên Hương Phường" Tiêu Bố Y đáp.
"Hả?!" Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Bố Y.
Tiết Bố Nhân cũng chụp lấy vai của Tiêu Bố Y, "Bố Y quả nhiên là hậu sinh khả úy, tuổi trẻ tài cao, việc xử lý mấy cái hàng hóa này cứ giao cho ta. Chẳng qua việc liên hệ nguồn cung cấp, thì người tuổi trẻ như các con lo".
Là nam nhân đương nhiên đều biết Thiên Hương Phường, Tiết Bố Nhân là người lão làng, cũng không phản đối người trẻ tuổi làm việc, nhưng cũng không muốn đi vào trong đó.
Đám người Mạc Phong không nghĩ đến mình cũng có thể có một ngày được đi vào Thiên Hương Phường. Đó là nơi nam nhân tiêu hồn, đương nhiên cũng là nơi nam nhân tiêu tiền. Bọn họ ngày thường cho dù vất vả một năm, chỉ sợ cũng không đủ để vui vẻ ở đây một đêm.
Bước đầu tiên bước vào Thiên Hương Phường, bọn họ đều nơm nớp lo sợ, sẵn sáng chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Mạc Phong tuy rất khoái nói đạo lý, nhưng nơi như thế này cũng là lần đầu tiên đi vào, hắn đã như thế, những người còn lại thì càng xấu hổ.
Cổ ngữ có câu, đan phiêu song đổ, ý chính là nếu là đổ (đánh bạc), đương nhiên huynh đệ có thể kết bạn, nếu là phiêu (chơi gái), đương nhiên là chỉ đi một mình. Lần này lại công nhiên kết bạn đi vào nhạc phường, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên từ khi sơn trại khai thiên tích địa tới giờ.
Đám người Dương Đắc Chí đang lúc chuẩn bị bỏ chạy, bởi vì các người khác trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, điều này làm cho các huynh đệ có chút hối hận, chỉ lo nghĩ đem vải của Vương gia đổi thành tiền, nhưng không nghĩ đến may cho bản thân một bộ quần áo cho tươm tất.
Nơi đây chỉ có văn nhân, thương nhân, danh sĩ cao môn lui tới, bọn họ đích xác là quá sức quê mùa.
Một phu nhân mặt bự phấn đi đến, Mạc Phong nói khẽ với Chu Mộ Nho: "Đây khẳng định là Lĩnh đội quản giáo ở đây".
"Sao biết được?" Chu Mộ Nho cau mày.
"Ngươi không biết nghĩ sao, nữ nhân như vậy sao làm ca kỹ tiếp khách được, cho ngươi, ngươi muốn không?" Mạc Phong điềm nhiên nói.
"Ta thấy nàng ta, liền nhớ tới mẹ ta, thực ấm áp" Chu Mộ Nho thành thành thật thật đáp.
Mạc Phong phì cười.
Vốn nghĩ đến câu đầu tiên của phu nhân kia chính là ăn xin cấm vào, không nghĩ đến ánh mắt của phu nhân nhìn tới Tiêu Bố Y, nụ cười sáng lạn như mùa xuân nói, "Tiêu công tử, mau mời vào, mấy người này, đều là bằng hữu của người sao?"
Tiêu Bố Y nhớ rõ Khổng má má này, lần trước đã gặp mặt, nhìn thấy nàng ta nghi hoặc liền giải thích: "Không sai, chúng ta tới nơi này là có một số việc, Mộng Điệp cô nương có ở trong không?"
"Có, đương nhiên là có" Khổng má má xoay chuyển ánh mắt, rồi chụp lấy một nha hoàn, "Dẫn Tiêu công tử đi gặp Mộng Điệp cô nương, mấy người này cũng là khách quý của Tiêu công tử" Khổng má má có chút do dự, nàng cũng chỉ là nể mặt Tiêu Bố Y mới tươi cười với đám người Dương Đắc Chí, cũng không biết bọn họ tới nhiều người như vậy là có ý gì, cũng có chút do dự.
"Những người này cũng muốn gặp Mộng Điệp cô nương" Tiêu Bố Y cười nói.
"Ồ, là vậy" Khổng má má tuy kiến thức rộng rãi, cũng không hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y, đành phải vung tay lên, "Dẫn mấy người Tiêu công tử đi gặp Mộng Điệp cô nương".
Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Bố Y đến, tràn đầy hoan hân, lại thấy Tiêu Bố Y còn dẫn theo năm huynh đệ tới, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.
Nàng tuy kinh ngạc, nhưng cũng không quên lễ số, bảo Tiểu Hồng chuẩn bị chút điểm tâm. Nhưng mấy huynh đệ từ khi nhìn thấy Mộng Điệp, đều là hồn vía bay bổng quên mất thân đang ở tại nơi nào.
Cho dù trầm ổn như Dương Đắc Chí, cho dù thành thật như Chu Mộ Nho, cho dù là nữ nhân như Hàn Tuyết, nhìn thấy Mộng Điệp đều có loại cảm giác tự thấy xấu hổ.
Mạc Phong trong lòng lại thở dài, loại nữ nhân này trông giống như là tiểu thư khuê các, lại ở nơi này thực sự là đáng buồn.
Mộng Điệp thanh nhã, hơn nữa trên tiểu lầu nghe thấy tiếng gió, tiếng trúc kêu vang, khắp nơi không nhiễm một hạt bụi, mọi người cử chỉ thất thố, chỉ cảm thấy cho dù đặt chân nơi đâu cũng đều có loại cảm giác này. Theo như Thiếu đương gia thường nói thì, Amen, tội quá tội quá.
Tiết Bố Nhân cười khổ lắc đầu, "Cũng không rõ lắm, chẳng qua ta cũng biết Bùi phiệt những năm gần đây được Thánh Thượng rất sủng ái".
Tiêu Bố Y gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, thầm nghĩ thời đại này trình độ thông tấn lạc hậu, không có mấy ai đi tìm hiểu, người nổi tiếng trong thiên hạ dù sao cũng quá ít.
Đợi đến khi Tiết Bố Nhân thấy rương bạc khóa vàng, thì cho dù hắn là kẻ lão làng, cũng ngây ra một lát, hồi lâu mới nói một câu, "Bảy nhà Nhữ Nam, danh bất hư truyền, cái này quá nửa là do Mai gia tặng".
Tất cả mọi người đều kỳ quái, hỏi Tiết Bố Nhân làm sao biết, Tiết Bố Nhân thần sắc có chút mất tự nhiên, "Trong bảy nhà Nhữ Nam, Mai gia là giàu nhất, chi ra nhiều nhất cũng không có gì ngạc nhiên".
Tiêu Bố Y trong lòng có chút kỳ quái, thầm nghĩ loại quan điểm này không khỏi quá võ đoán, nhìn thấy Tiết Bố Nhân đã bắt đầu lên danh sách hàng hóa, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Bọn họ có tiền có hàng cũng không biết là bao nhiêu, còn Tiết Bố Nhân thì lại hoàn toàn khác.
Hắn không đến một canh giờ, đã đem toàn bộ số hàng hóa lên danh sách rõ ràng, cái nào có thể mang đi ra quan ngoại, cái nào có thể mua bán trực tiếp tại bản địa, đổi thành vàng thật bạc thật được.
Tuy là như thế, hàng hóa có thể đem đi cũng không ít, Tiết Bố Nhân cau mày, "Bố Y, con còn có ý định gì không, trong này có đồ sứ, vải lụa, lá trà, tranh ảnh, lại còn không ít đặc sản, còn có vài bình Nữ nhi hồng nữa".
"Nữ nhi hồng này không phải là do bọn họ tặng, mà là do chúng ta mua uống" Chu Mộ Nho cũng thật thà, "Thiếu đương gia nói là danh tửu, muốn thưởng thức một chút nên ta đi mua về".
Tiết Bố Nhân cũng cười không nổi, không biết Tiêu Bố Y không phải là muốn thưởng thức rượu, mà là thí nghiệm phản ứng của bản thân đối với rượu, cũng không có nói nhiều, "Thật ra muốn ra quan ngoại cũng có thể. Chẳng qua chuyện này dù sao cũng có chút nguy hiểm, mấy thứ này nặng nề dể vỡ, ta thấy mang đi cũng có chút khó khăn".
"Con thật ra có ý tưởng nhẹ nhàng hơn," Tiêu Bố Y lại cười nói: "Chúng ta có thể bán son phấn đến Đột Quyết, thứ này đơn giản gọn nhẹ, khó xảy ra tai nạn".
Mọi người ngẩn ra, trong giây lát cười lớn, Tiết Bố Nhân cũng muốn cười, nhưng nghĩ lại thì nghiêm túc nói: "Bố Y, con không phải nói đùa chứ?"
Tiêu Bố Y liếc nhìn Hàn Tuyết nói: "Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, tuy nói son phấn Giang Nam xuất qua quan ngoại cũng hiếm thấy, nhưng nguyên nhân là vì hiếm thấy, cho nên mới chính là một thị trường rất lớn".
Tất cả mọi người cũng đã biết khái niệm thị trường, cảm thấy có lý, liên tục gật đầu.
"Con cũng đã hỏi qua Hàn Tuyết, nàng nói có thể hỗ trợ" Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra chỉ cần trong tộc có người sử dụng, hơn nữa có hiệu quả cao, con nghĩ gió lớn cũng có người ở lại, đáng để thử".
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, "Thiếu đương gia nói cũng đúng, Nhị đương gia, con ở trong tộc cũng có chút danh tiếng, hy vọng có thể giúp sơn trại một tay".
Tiết Bố Nhân liếc nhìn mọi người, "Ý của các ngươi thế nào?"
Dương Đắc Chí tỏ thái độ trước, "Bố Y luôn nghĩ những điều mà người khác không thể nghĩ ra, mấy tháng nay cũng đã làm vô số việc, đều đã thành công, ta cảm thấy cũng không có gì phải lo lắng".
"Thật ra chúng ta vốn không phải là người có khiếu làm ăn," Mạc Phong cũng nói: "Một khi đã như vậy, làm cái đó nói không chừng cũng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!"
"Mạc Phong nói rất đúng," Tiễn Đầu cũng nói theo một câu, "Chúng ta không cần đi con đường mà người khác đã đi, Thiếu đương gia cũng đã nói qua, tự tin không có nghĩa là sẽ thắng, nhưng không tự tin thì nhất định thất bại. Mọi người đều là huynh đệ, nước thì lội nước mà đi, lửa thì đạp lửa mà đến, có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh".
"Ta tin tưởng Thiếu đương gia" Chu Mộ Nho thấy Tiết Bố Nhân nhìn về phía mình, chỉ nói một câu ngắn gọn.
Tiết Bố Nhân lộ ra vẻ vui mừng, hắn cảm thấy Tiêu Bố Y làm rất tốt. Hắn thật ra vẫn luôn ủng hộ Tiêu Bố Y, hy vọng hắn sẽ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm, nhưng quan trọng là mọi người đều đồng lòng, hắn không nghĩ đến tất cả mọi người đều ủng hộ Tiêu Bố Y một cách vô điều kiện như vậy!
"Một khi đã như vậy, Nhị đương gia ta chủ yếu chỉ là xử lý một chút tạp sự. Nhưng Bố Y, nghe nói son phấn ở Giang Nam mới có, ta sợ các con tới đó mua sẽ chậm trễ thời gian" Tiết Bố Nhân nói ra nghi hoặc trong lòng.
Tiêu Bố Y đã sớm có dự tính, "Cái này cũng không cần lo lắng, con có bằng hữu vừa lúc có hàng, chúng ta có thể lấy hàng đổi hàng".
"Bằng hữu của con ở đâu?" Tiết Bố Nhân hỏi.
"Thiên Hương Phường" Tiêu Bố Y đáp.
"Hả?!" Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Bố Y.
Tiết Bố Nhân cũng chụp lấy vai của Tiêu Bố Y, "Bố Y quả nhiên là hậu sinh khả úy, tuổi trẻ tài cao, việc xử lý mấy cái hàng hóa này cứ giao cho ta. Chẳng qua việc liên hệ nguồn cung cấp, thì người tuổi trẻ như các con lo".
Là nam nhân đương nhiên đều biết Thiên Hương Phường, Tiết Bố Nhân là người lão làng, cũng không phản đối người trẻ tuổi làm việc, nhưng cũng không muốn đi vào trong đó.
Đám người Mạc Phong không nghĩ đến mình cũng có thể có một ngày được đi vào Thiên Hương Phường. Đó là nơi nam nhân tiêu hồn, đương nhiên cũng là nơi nam nhân tiêu tiền. Bọn họ ngày thường cho dù vất vả một năm, chỉ sợ cũng không đủ để vui vẻ ở đây một đêm.
Bước đầu tiên bước vào Thiên Hương Phường, bọn họ đều nơm nớp lo sợ, sẵn sáng chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Mạc Phong tuy rất khoái nói đạo lý, nhưng nơi như thế này cũng là lần đầu tiên đi vào, hắn đã như thế, những người còn lại thì càng xấu hổ.
Cổ ngữ có câu, đan phiêu song đổ, ý chính là nếu là đổ (đánh bạc), đương nhiên huynh đệ có thể kết bạn, nếu là phiêu (chơi gái), đương nhiên là chỉ đi một mình. Lần này lại công nhiên kết bạn đi vào nhạc phường, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên từ khi sơn trại khai thiên tích địa tới giờ.
Đám người Dương Đắc Chí đang lúc chuẩn bị bỏ chạy, bởi vì các người khác trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, điều này làm cho các huynh đệ có chút hối hận, chỉ lo nghĩ đem vải của Vương gia đổi thành tiền, nhưng không nghĩ đến may cho bản thân một bộ quần áo cho tươm tất.
Nơi đây chỉ có văn nhân, thương nhân, danh sĩ cao môn lui tới, bọn họ đích xác là quá sức quê mùa.
Một phu nhân mặt bự phấn đi đến, Mạc Phong nói khẽ với Chu Mộ Nho: "Đây khẳng định là Lĩnh đội quản giáo ở đây".
"Sao biết được?" Chu Mộ Nho cau mày.
"Ngươi không biết nghĩ sao, nữ nhân như vậy sao làm ca kỹ tiếp khách được, cho ngươi, ngươi muốn không?" Mạc Phong điềm nhiên nói.
"Ta thấy nàng ta, liền nhớ tới mẹ ta, thực ấm áp" Chu Mộ Nho thành thành thật thật đáp.
Mạc Phong phì cười.
Vốn nghĩ đến câu đầu tiên của phu nhân kia chính là ăn xin cấm vào, không nghĩ đến ánh mắt của phu nhân nhìn tới Tiêu Bố Y, nụ cười sáng lạn như mùa xuân nói, "Tiêu công tử, mau mời vào, mấy người này, đều là bằng hữu của người sao?"
Tiêu Bố Y nhớ rõ Khổng má má này, lần trước đã gặp mặt, nhìn thấy nàng ta nghi hoặc liền giải thích: "Không sai, chúng ta tới nơi này là có một số việc, Mộng Điệp cô nương có ở trong không?"
"Có, đương nhiên là có" Khổng má má xoay chuyển ánh mắt, rồi chụp lấy một nha hoàn, "Dẫn Tiêu công tử đi gặp Mộng Điệp cô nương, mấy người này cũng là khách quý của Tiêu công tử" Khổng má má có chút do dự, nàng cũng chỉ là nể mặt Tiêu Bố Y mới tươi cười với đám người Dương Đắc Chí, cũng không biết bọn họ tới nhiều người như vậy là có ý gì, cũng có chút do dự.
"Những người này cũng muốn gặp Mộng Điệp cô nương" Tiêu Bố Y cười nói.
"Ồ, là vậy" Khổng má má tuy kiến thức rộng rãi, cũng không hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y, đành phải vung tay lên, "Dẫn mấy người Tiêu công tử đi gặp Mộng Điệp cô nương".
Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Bố Y đến, tràn đầy hoan hân, lại thấy Tiêu Bố Y còn dẫn theo năm huynh đệ tới, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.
Nàng tuy kinh ngạc, nhưng cũng không quên lễ số, bảo Tiểu Hồng chuẩn bị chút điểm tâm. Nhưng mấy huynh đệ từ khi nhìn thấy Mộng Điệp, đều là hồn vía bay bổng quên mất thân đang ở tại nơi nào.
Cho dù trầm ổn như Dương Đắc Chí, cho dù thành thật như Chu Mộ Nho, cho dù là nữ nhân như Hàn Tuyết, nhìn thấy Mộng Điệp đều có loại cảm giác tự thấy xấu hổ.
Mạc Phong trong lòng lại thở dài, loại nữ nhân này trông giống như là tiểu thư khuê các, lại ở nơi này thực sự là đáng buồn.
Mộng Điệp thanh nhã, hơn nữa trên tiểu lầu nghe thấy tiếng gió, tiếng trúc kêu vang, khắp nơi không nhiễm một hạt bụi, mọi người cử chỉ thất thố, chỉ cảm thấy cho dù đặt chân nơi đâu cũng đều có loại cảm giác này. Theo như Thiếu đương gia thường nói thì, Amen, tội quá tội quá.