Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Tiêu Bố Y cầm lấy cái bánh, đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi Mã Cách Ba Tư đi vội vàng, mình cũng quên hỏi hắn Hàn Tuyết hiện tại thế nào. Đi vào trong này, hắn không dám đi đâu cả vì sợ gây hiểu lầm, làm cho Khả Đôn tức giận vậy không phải nguy to sao, còn quan hệ đến cả thương đội, như thế xem ra, chỉ có thể trông cậy vào Hàn Tuyết.
Thế sự chính là vi diệu như thế, ai có thể ngờ đến Hàn Tuyết lại có quan hệ đến tiền trình của thương đội. Tiêu Bố Y nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Thịt ăn vài miếng, lại uống mấy ngụm trà, ăn ăn bánh, Tiêu Bố Y đích xác cũng có chút đói, huống chi cho dù có năng lực hoài nghi thì sao, cũng không thể không ăn không uống được. Cũng may loại cảm giác kỳ dị cũng không xuất hiện nữa. Sau khi Mã Cách Ba Tư đến, người bên ngoài lều hình như cũng đã biến mất.
Tiêu Bố Y ăn một chút rồi lại lấy đao phổ ra xem, chủ yếu là lý giải chú thích của Uất Trì Cung, không tiện rút đao ra nên chỉ lấy tay thay đao, phân tích ảo diệu của đao pháp. Uất Trì Cung nói không sai, đao pháp biến hóa rất nhiều, đạo lý cơ bản hiểu được, thì chỉ tùy theo tình huống ứng biến mà thôi. Kẻ địch cũng không phải là cọc gỗ, chỉ chịu chém chứ không biết phản đòn.
Khi hắn thuần ngựa, thì không phân biệt thời gian cũng như địa điểm, hôm nay luyện đao cũng như thế. Cũng nhờ hắn phấn đấu cùng thông minh, cho nên mới nhiều lần tránh được nguy hiểm, điều này làm cho hắn lại càng không dám buông lỏng việc luyện võ, hắn tuy không nghĩ sẽ thành cao thủ gì đó, nhưng cũng không muốn mất mạng một cách oan ức.
Chẳng biết là luyện bao lâu, Tiêu Bố Y cxung dã có chút mệt mỏi cho nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát, hồi lâu đột nhiên cảm giác bên ngoài lều có chút ầm ỹ mà giật mình bừng tỉnh.
Mới ngẩng đầu lên, màn trướng đã nhấc lên, mấy binh sĩ tay cầm trường mâu đã vây quanh hắn. Một người đi đến trước mặt Tiêu Bố Y, đầu đội Thông thiên quan, thân quan phục, sắc mặt ngưng trọng, nhưng hai tay lại không cầm gì.
Tiêu Bố Y trong lòng run sợ, cũng cười nói: "Không biết huynh đài muốn làm gì?"
"Tiêu Bố Y, theo ta đi gặp Khả Đôn" Người nọ trầm giọng nói: "Ngươi chớ có phản kháng, bằng không sẽ chết thảm".
Người nọ nói tiếng Trung Nguyên, Tiêu Bố Y nghe hiểu được, trong lòng nghi hoặc, vẫn có thể bảo trì trấn tĩnh, "Huynh đài, ta vì cái gì mà phải phản kháng?"
Người nọ chỉ cười lạnh, "Ngươi tự trong lòng hiểu được, Tiêu Bố Y, cởi bỏ đao xuống".
Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, cũng cởi bỏ trường đao, đặt ở trên án. Người nọ ra hiệu một vệ binh tiến lên lục soát, tiền trong túi thì không động đến, chỉ lấy chủy thủ từ trong ống quần của hắn ra.
Người nọ liên tục cười lạnh, "Đây là cái gì?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Cái này chẳng qua là chủy thủ đem theo phòng thân, ta là một thương nhân có gặp mã phỉ cũng có cái để tự vệ chứ".
Người nọ hừ một tiếng rồi đi trước, mấy tên binh sĩ vây lấy hắn, trường mâu để sát hai bên. Tiêu Bố Y không thẹn với lòng cũng không có gì sợ hãi, hắn không nghĩ đến nhanh như vậy đã có thể gặp Khả Đôn, càng không nghĩ đến lại gặp Khả Đôn bằng phương thức này.
Người nọ dẫn dắt một đường cũng không ai ngăn trở, xem ra ở trong này cũng rất có quyền uy. Doanh trướng cực kỳ rộng lớn, liên miên không dứt. Cả đám đi chừng nửa nén hương mới đi tới trước một đại trướng bằng da rất lớn. Lều trại của người thảo nguyên đều làm bằng da, nhưng cũng chỉ dùng một ít da để lợp lên trên mà thôi, còn doanh trướng này không biết đã dùng bao nhiêu da trâu mà làm thành, hết sức xa hoa.
Tiêu Bố Y trong lòng không yên, nhưng vẫn chỉ bảo trì mỉm cười, chỉ hy vọng theo như cổ nhân nói thì không ai nỡ đánh người đang cười.
Người nọ dẫn theo Tiêu Bố Y tiến vào đại trướng, binh sĩ cũng ở lại bên ngoài. Sau khi tiến vào trong trướng, Tiêu Bố Y trong lòng cảm thán, trong này thật sự là rộng lớn làm cho hắn khó có thể tưởng tượng. Vốn nghĩ đến lều trại để ngủ thì cần bao lớn, nhưng khi hắn tiến vào trong này mới phát hiện, đại trướng chứa cả trăm người cũng còn có chút trống trải.
Trong trướng lấp lánh ánh vàng, sáng lạn huy hoàng, trên đất phủ da thú, xem ra dị thường xa hoa, so với cách trang trí khu nhà của Bùi phiệt còn muốn hoa mỹ hơn, xem ra giống như một cái cung điện di động vậy. Trong trướng tỳ nữ phân biệt, hoặc cầm phất trần, hoặc cầm hương lô, cũng có người trong tay cầm Ngọc Như Ý, dù sao tác dụng cũng không lớn, nhưng kiểu cách thì tuyệt đối không nhỏ.
Phía dưới tỳ nữ là hai đội thị vệ, cầm kích mà đứng, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, thì nhất tề hô lên, hai hàng kích giao nhau, chừa ra một cái thông đạo. Người đội Thông thiên quan tiến lên trước, Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua loại trường hợp này, nói không sợ hãi cũng là giả. Thông đạo này cực kỳ nguy hiểm, song kích mà nhất tề hạ xuống, phỏng chừng so với ngũ mã phân thây còn muốn thảm thiết hơn.
Ngẫm nghĩ lại, cũng không sợ không có đường sống, Khả Đôn tìm mình tới nơi này, quá nửa là có việc, nếu không thì đã sớm chết rồi. Nếu muốn mình chết, vừa rồi trong trướng mấy chục vệ binh mỗi người đâm một nhát, thì mình đã sớm mất mạng rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút yên tâm, vươn thẳng lưng chậm rãi đi về phía trước.
Khả Đôn cao cao tại thượng, đầu đội Phượng quan, thân mặc hoa phục, trên thêu phượng, trên mặt có mang mạng che mặt làm cho người ta thấy không rõ mặt. Tiêu Bố Y thầm nghĩ, mẫu nghi thiên hạ, tuy là tại Đột Quyết, nói vậy cũng không phải là dể dàng thấy mặt được.
Người đội Thông thiên quan đến trước Khả Đôn vài bước, chắp tay thi lễ, "Khả Đôn, Tiêu Bố Y đã được dẫn đến".
Khả Đôn chậm rãi gật đầu nói, "Ngươi hãy lui ra".
Đây là lần đầu tiên Tiêu Bố Y nghe được Khả Đôn nói chuyện, chỉ cảm thấy thanh âm trầm thấp, cực kỳ uy nghiêm.
Nhìn thấy người nọ lui ra, Tiêu Bố Y không đợi hỏi, cũng học theo người nọ khom người ôm quyền thi lễ, tuy không có quỳ nhưng lễ sổ cũng cực kỳ cung kính, "Thảo dân Tiêu Bố Y bái kiến Khả Đôn, chúc Khả Đôn cát tường như ý, tâm tưởng sự thành".
Những lời của hắn, đương nhiên cũng có ý vỗ mông ngựa, khi nhìn thấy có tỳ nữ cầm Ngọc Như Ý hắn liền nghĩ Khả Đôn này quá nửa có chút mê tín, cũng muốn may mắn, bằng không cũng sẽ không cho tỳ nữ không làm gì mà chỉ đứng cầm thứ này, một khi đã như vậy, nịnh hai câu cũng không tệ.
Đám người Mạc Phong luôn khó hiểu, không hiểu vì cái gì mà Tiêu Bố Y ra tay, lần nào cũng thuận lợi. Bọn họ đương nhiên không biết Tiêu Bố Y tâm tư kín đáo, quan sát kỹ lưỡng, đều theo dấu vết để lại mà suy đoán sự tình phát sinh, bằng không cũng sẽ không cự tuyệt Mộng Điệp, đánh cuộc bốn mươi lượng vàng, đua ngựa có thể thắng, lần này nói chuyện tự nhiên là tuân theo lệ thường, tận lực hóa giải địch ý rút kiếm giương nỏ.
Khả Đôn từ khi Tiêu Bố Y tiến vào trướng, ánh mắt liền dừng ở trên người hắn, nhìn thấy hắn khom người thi lễ, rốt cuộc cũng nói: "Tiêu Bố Y, ngươi có biết tội chưa".
Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, cũng không ngẩng đầu nhìn Khả Đôn, để tránh thất lễ. Người ta là Khả Đôn, vợ của Khả Hãn, vô cùng uy nghiêm, ngươi nhìn người ta chính là không tôn kính, điểm này Tiêu Bố Y cũng hiểu được, "Bố Y thân là thảo dân, rất nhiều quy củ không hiểu. Vốn mới gia nhập Bùi Gia thương đội, được nhận chức Phó lĩnh đội, lần này đến cầu kiến Khả Đôn, chính là vì chúng mừng đại hỉ của Khả Đôn giá nữ, không biết là có tội gì?"
Lời hắn nói có trước có sau, trước tiên là nói mình là dân áo vải, đem những tội danh về phương diện lễ số đều gạt bỏ hết đi.
Khả Đôn vẫn nhìn Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Đem Mã Cách Ba Tư lên đây".
Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, nhịn không được quay đầu nhìn lại. Đem Mã Cách Ba Tư lên? Mới vừa rồi Mã Cách Ba Tư vẫn còn đứng ở trong trướng với hắn, nay lại phải đem ra, chẳng lẽ là đã chết?
Phía sau có hai người đem một cái cáng tới, trên đó rõ ràng chính là Mã Cách Ba Tư, nhưng sắc mặt của hắn xám ngoét, như là người chết vậy, Tiêu Bố Y nhìn thấy ngực hắn khẽ phập phồng, xem ra vẫn còn hô hấp, không khỏi buông lỏng chút tâm sự.
"Tiêu Bố Y, ngươi có nhận ra hắn không?" Khả Đôn hỏi.
"Nhận ra" Tiêu Bố Y gật đầu, "Ta cùng hắn mới gặp nhau ở tại một sơn cốc phía đông, cũng gặp được Khắc Lệ Ti Tháp Cách, rồi cùng bọn họ đến doanh trướng. Mấy canh giờ trước, hắn còn đưa thực vật tới cho ta".
Tiêu Bố Y đơn giản nói rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện, Khả Đôn chậm rãi nói: "Nhưng ngươi có biết hay không, hắn mới vừa rời khỏi doanh trướng của ngươi, đi không quá mười trượng đã ngã ra trên mặt đất, hộ vệ nghe được câu cuối cùng của hắn chỉ có ba chữ?"
Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi, "Là ba chữ gì?"
"Ba chữ hắn nói chính là Tiêu Bố Y, sau đó liền hôn mê, không có tỉnh lại" Khả Đôn khẩu khí thực không chút tình cảm, "Thử hỏi ngươi nếu không phải là hung thủ, hắn sao lại trước khi hôn mê lại gọi tên ngươi?"
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, Khả Đôn trầm giọng nói: "Xem ra ngươi đã không còn gì có thể nói, giết người thường mạng, người đâu, lôi Tiêu Bố Y ra ngoài…"
"Khoan đã" Tiêu Bố Y nhìn thấy vệ sĩ tiến lên, nhịn không được lớn tiếng nói.
Các vệ sĩ mặc kệ hắn hô quát, đã ấn giữ hai vai của hắn, đã muốn đem hắn lôi ra ngoài, Khả Đôn đột nhiên xua tay, "Các ngươi lui ra trước đi, Tiêu Bố Y, ta muốn thử nghe xem ngươi có cái gì để nói".
Vệ sĩ không nghe Tiêu Bố Y nói, nhưng Khả Đôn ra lệnh một tiếng, đã lập tức buông Tiêu Bố Y ta. Tiêu Bố Y đầu óc xoay chuyển, sau khi sửa sang lại quần áo, lúc này mới nói: "Thảo dân ở tại Trung Nguyên đã nghe đại danh của Khả Đôn, nghe mọi người nói Khả Đôn đại nghĩa làm đầu, trước trung tùy thất, lại giỏi hiểu lòng người, đối xử tốt với hạ nhân, được người của các bộ lạc thảo nguyên cực kỳ yêu quý…"
Hắn một phen vỗ mông ngựa, bản thân cũng cảm thấy mặt mình cũng phát sốt, cũng không nói nhiều, đề tài chợt chuyển, không đợi Khả Đôn nói đã lắc đầu nói: "Không nghĩ đến nghe danh lại không bằng gặp mặt".
"Lớn mật, dám vô lễ?" Người đội Thông thiên quan gấp giọng mắng.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử mạng còn muốn mất, vô lễ thì tính là cái gì, hắn chỉ nhìn Khả Đôn nói: "Không biết Khả Đôn có thể cho Bố Y nói cho hết lời không?"
"Ngươi cứ nói đừng ngại" Khả Đôn thanh âm vẫn uy nghiêm, không có khúc chiết gì, nghe không ra được tâm tư.
Tiêu Bố Y đối với Khả Đôn này cũng có chút kính sợ, bởi vì người thường đều có vẻ mặt, có thể phán đoán tâm tư, nhưng người này lại làm cho người ta nhìn không thấu.
"Ta nhớ có câu, thiên hạ rộn ràng cũng vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà ra" Tiêu Bố Y trấn tĩnh nói, "Đây có ý nói làm người khi làm việc gì đếu phải có mục đích. Thảo dân vốn là dân áo vải, chỉ cầu bảo toàn tánh mạng, tại thịnh thế, không cầu bnổi danh thiên hạ, chỉ cầu kiếm đủ cơm ăn mà thôi".
Tiêu Bố Y nói đến chỗ vốn là dân áo vải, không hiểu sao lại liên tưởng đến việc Gia Cát Lượng xuất sư, vốn muốn nói chỉ cầu bảo toàn tánh mạng trong loạn thế, không cầu tiếng thấu chư hầu, nhưng nghĩ đến một khi nói đến loạn thế chư hầu, mà hiện Thiên tử tại vị, ngươi nói loạn thế, Khả Đôn lại là tông thân tùy thất, nghe nói như thế thì cũng không cần ngươi sống nữa, mà trực tiếp đem ngươi đánh chết tại chỗ.
Do đó vội vàng thắng lại mà đổi cách nói, không khỏi có khựng lại nhưng cũng không dừng lại nhiều, Tiêu Bố Y lại nói: "Thảo dân cùng Mã Cách Ba Tư một ở tại Trung Nguyên, một ở tại Phó Cốt, xa cách ngàn dặm, chỉ mới vừa gặp mặt, thực không chút liên hệ, vô danh vô lợi, không có việc gì lại hại hắn làm chi? Thảo dân tuy không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn như vậy, nếu đã hại người, còn ở lại trong này mà tùy ý ngủ, theo lý thật không thông. Thảo dân nhận thấy, Mã Cách Ba Tư từ trong trướng của ta đi ra ngoài bị hôn mê, đúng là không thể thoát khỏi hiềm nghi, nhưng ta nghĩ ta cũng tuyệt không có động cơ giết người, xin Khả Đôn minh xét!"
Thế sự chính là vi diệu như thế, ai có thể ngờ đến Hàn Tuyết lại có quan hệ đến tiền trình của thương đội. Tiêu Bố Y nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Thịt ăn vài miếng, lại uống mấy ngụm trà, ăn ăn bánh, Tiêu Bố Y đích xác cũng có chút đói, huống chi cho dù có năng lực hoài nghi thì sao, cũng không thể không ăn không uống được. Cũng may loại cảm giác kỳ dị cũng không xuất hiện nữa. Sau khi Mã Cách Ba Tư đến, người bên ngoài lều hình như cũng đã biến mất.
Tiêu Bố Y ăn một chút rồi lại lấy đao phổ ra xem, chủ yếu là lý giải chú thích của Uất Trì Cung, không tiện rút đao ra nên chỉ lấy tay thay đao, phân tích ảo diệu của đao pháp. Uất Trì Cung nói không sai, đao pháp biến hóa rất nhiều, đạo lý cơ bản hiểu được, thì chỉ tùy theo tình huống ứng biến mà thôi. Kẻ địch cũng không phải là cọc gỗ, chỉ chịu chém chứ không biết phản đòn.
Khi hắn thuần ngựa, thì không phân biệt thời gian cũng như địa điểm, hôm nay luyện đao cũng như thế. Cũng nhờ hắn phấn đấu cùng thông minh, cho nên mới nhiều lần tránh được nguy hiểm, điều này làm cho hắn lại càng không dám buông lỏng việc luyện võ, hắn tuy không nghĩ sẽ thành cao thủ gì đó, nhưng cũng không muốn mất mạng một cách oan ức.
Chẳng biết là luyện bao lâu, Tiêu Bố Y cxung dã có chút mệt mỏi cho nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát, hồi lâu đột nhiên cảm giác bên ngoài lều có chút ầm ỹ mà giật mình bừng tỉnh.
Mới ngẩng đầu lên, màn trướng đã nhấc lên, mấy binh sĩ tay cầm trường mâu đã vây quanh hắn. Một người đi đến trước mặt Tiêu Bố Y, đầu đội Thông thiên quan, thân quan phục, sắc mặt ngưng trọng, nhưng hai tay lại không cầm gì.
Tiêu Bố Y trong lòng run sợ, cũng cười nói: "Không biết huynh đài muốn làm gì?"
"Tiêu Bố Y, theo ta đi gặp Khả Đôn" Người nọ trầm giọng nói: "Ngươi chớ có phản kháng, bằng không sẽ chết thảm".
Người nọ nói tiếng Trung Nguyên, Tiêu Bố Y nghe hiểu được, trong lòng nghi hoặc, vẫn có thể bảo trì trấn tĩnh, "Huynh đài, ta vì cái gì mà phải phản kháng?"
Người nọ chỉ cười lạnh, "Ngươi tự trong lòng hiểu được, Tiêu Bố Y, cởi bỏ đao xuống".
Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, cũng cởi bỏ trường đao, đặt ở trên án. Người nọ ra hiệu một vệ binh tiến lên lục soát, tiền trong túi thì không động đến, chỉ lấy chủy thủ từ trong ống quần của hắn ra.
Người nọ liên tục cười lạnh, "Đây là cái gì?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Cái này chẳng qua là chủy thủ đem theo phòng thân, ta là một thương nhân có gặp mã phỉ cũng có cái để tự vệ chứ".
Người nọ hừ một tiếng rồi đi trước, mấy tên binh sĩ vây lấy hắn, trường mâu để sát hai bên. Tiêu Bố Y không thẹn với lòng cũng không có gì sợ hãi, hắn không nghĩ đến nhanh như vậy đã có thể gặp Khả Đôn, càng không nghĩ đến lại gặp Khả Đôn bằng phương thức này.
Người nọ dẫn dắt một đường cũng không ai ngăn trở, xem ra ở trong này cũng rất có quyền uy. Doanh trướng cực kỳ rộng lớn, liên miên không dứt. Cả đám đi chừng nửa nén hương mới đi tới trước một đại trướng bằng da rất lớn. Lều trại của người thảo nguyên đều làm bằng da, nhưng cũng chỉ dùng một ít da để lợp lên trên mà thôi, còn doanh trướng này không biết đã dùng bao nhiêu da trâu mà làm thành, hết sức xa hoa.
Tiêu Bố Y trong lòng không yên, nhưng vẫn chỉ bảo trì mỉm cười, chỉ hy vọng theo như cổ nhân nói thì không ai nỡ đánh người đang cười.
Người nọ dẫn theo Tiêu Bố Y tiến vào đại trướng, binh sĩ cũng ở lại bên ngoài. Sau khi tiến vào trong trướng, Tiêu Bố Y trong lòng cảm thán, trong này thật sự là rộng lớn làm cho hắn khó có thể tưởng tượng. Vốn nghĩ đến lều trại để ngủ thì cần bao lớn, nhưng khi hắn tiến vào trong này mới phát hiện, đại trướng chứa cả trăm người cũng còn có chút trống trải.
Trong trướng lấp lánh ánh vàng, sáng lạn huy hoàng, trên đất phủ da thú, xem ra dị thường xa hoa, so với cách trang trí khu nhà của Bùi phiệt còn muốn hoa mỹ hơn, xem ra giống như một cái cung điện di động vậy. Trong trướng tỳ nữ phân biệt, hoặc cầm phất trần, hoặc cầm hương lô, cũng có người trong tay cầm Ngọc Như Ý, dù sao tác dụng cũng không lớn, nhưng kiểu cách thì tuyệt đối không nhỏ.
Phía dưới tỳ nữ là hai đội thị vệ, cầm kích mà đứng, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, thì nhất tề hô lên, hai hàng kích giao nhau, chừa ra một cái thông đạo. Người đội Thông thiên quan tiến lên trước, Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua loại trường hợp này, nói không sợ hãi cũng là giả. Thông đạo này cực kỳ nguy hiểm, song kích mà nhất tề hạ xuống, phỏng chừng so với ngũ mã phân thây còn muốn thảm thiết hơn.
Ngẫm nghĩ lại, cũng không sợ không có đường sống, Khả Đôn tìm mình tới nơi này, quá nửa là có việc, nếu không thì đã sớm chết rồi. Nếu muốn mình chết, vừa rồi trong trướng mấy chục vệ binh mỗi người đâm một nhát, thì mình đã sớm mất mạng rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút yên tâm, vươn thẳng lưng chậm rãi đi về phía trước.
Khả Đôn cao cao tại thượng, đầu đội Phượng quan, thân mặc hoa phục, trên thêu phượng, trên mặt có mang mạng che mặt làm cho người ta thấy không rõ mặt. Tiêu Bố Y thầm nghĩ, mẫu nghi thiên hạ, tuy là tại Đột Quyết, nói vậy cũng không phải là dể dàng thấy mặt được.
Người đội Thông thiên quan đến trước Khả Đôn vài bước, chắp tay thi lễ, "Khả Đôn, Tiêu Bố Y đã được dẫn đến".
Khả Đôn chậm rãi gật đầu nói, "Ngươi hãy lui ra".
Đây là lần đầu tiên Tiêu Bố Y nghe được Khả Đôn nói chuyện, chỉ cảm thấy thanh âm trầm thấp, cực kỳ uy nghiêm.
Nhìn thấy người nọ lui ra, Tiêu Bố Y không đợi hỏi, cũng học theo người nọ khom người ôm quyền thi lễ, tuy không có quỳ nhưng lễ sổ cũng cực kỳ cung kính, "Thảo dân Tiêu Bố Y bái kiến Khả Đôn, chúc Khả Đôn cát tường như ý, tâm tưởng sự thành".
Những lời của hắn, đương nhiên cũng có ý vỗ mông ngựa, khi nhìn thấy có tỳ nữ cầm Ngọc Như Ý hắn liền nghĩ Khả Đôn này quá nửa có chút mê tín, cũng muốn may mắn, bằng không cũng sẽ không cho tỳ nữ không làm gì mà chỉ đứng cầm thứ này, một khi đã như vậy, nịnh hai câu cũng không tệ.
Đám người Mạc Phong luôn khó hiểu, không hiểu vì cái gì mà Tiêu Bố Y ra tay, lần nào cũng thuận lợi. Bọn họ đương nhiên không biết Tiêu Bố Y tâm tư kín đáo, quan sát kỹ lưỡng, đều theo dấu vết để lại mà suy đoán sự tình phát sinh, bằng không cũng sẽ không cự tuyệt Mộng Điệp, đánh cuộc bốn mươi lượng vàng, đua ngựa có thể thắng, lần này nói chuyện tự nhiên là tuân theo lệ thường, tận lực hóa giải địch ý rút kiếm giương nỏ.
Khả Đôn từ khi Tiêu Bố Y tiến vào trướng, ánh mắt liền dừng ở trên người hắn, nhìn thấy hắn khom người thi lễ, rốt cuộc cũng nói: "Tiêu Bố Y, ngươi có biết tội chưa".
Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, cũng không ngẩng đầu nhìn Khả Đôn, để tránh thất lễ. Người ta là Khả Đôn, vợ của Khả Hãn, vô cùng uy nghiêm, ngươi nhìn người ta chính là không tôn kính, điểm này Tiêu Bố Y cũng hiểu được, "Bố Y thân là thảo dân, rất nhiều quy củ không hiểu. Vốn mới gia nhập Bùi Gia thương đội, được nhận chức Phó lĩnh đội, lần này đến cầu kiến Khả Đôn, chính là vì chúng mừng đại hỉ của Khả Đôn giá nữ, không biết là có tội gì?"
Lời hắn nói có trước có sau, trước tiên là nói mình là dân áo vải, đem những tội danh về phương diện lễ số đều gạt bỏ hết đi.
Khả Đôn vẫn nhìn Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Đem Mã Cách Ba Tư lên đây".
Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, nhịn không được quay đầu nhìn lại. Đem Mã Cách Ba Tư lên? Mới vừa rồi Mã Cách Ba Tư vẫn còn đứng ở trong trướng với hắn, nay lại phải đem ra, chẳng lẽ là đã chết?
Phía sau có hai người đem một cái cáng tới, trên đó rõ ràng chính là Mã Cách Ba Tư, nhưng sắc mặt của hắn xám ngoét, như là người chết vậy, Tiêu Bố Y nhìn thấy ngực hắn khẽ phập phồng, xem ra vẫn còn hô hấp, không khỏi buông lỏng chút tâm sự.
"Tiêu Bố Y, ngươi có nhận ra hắn không?" Khả Đôn hỏi.
"Nhận ra" Tiêu Bố Y gật đầu, "Ta cùng hắn mới gặp nhau ở tại một sơn cốc phía đông, cũng gặp được Khắc Lệ Ti Tháp Cách, rồi cùng bọn họ đến doanh trướng. Mấy canh giờ trước, hắn còn đưa thực vật tới cho ta".
Tiêu Bố Y đơn giản nói rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện, Khả Đôn chậm rãi nói: "Nhưng ngươi có biết hay không, hắn mới vừa rời khỏi doanh trướng của ngươi, đi không quá mười trượng đã ngã ra trên mặt đất, hộ vệ nghe được câu cuối cùng của hắn chỉ có ba chữ?"
Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi, "Là ba chữ gì?"
"Ba chữ hắn nói chính là Tiêu Bố Y, sau đó liền hôn mê, không có tỉnh lại" Khả Đôn khẩu khí thực không chút tình cảm, "Thử hỏi ngươi nếu không phải là hung thủ, hắn sao lại trước khi hôn mê lại gọi tên ngươi?"
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, Khả Đôn trầm giọng nói: "Xem ra ngươi đã không còn gì có thể nói, giết người thường mạng, người đâu, lôi Tiêu Bố Y ra ngoài…"
"Khoan đã" Tiêu Bố Y nhìn thấy vệ sĩ tiến lên, nhịn không được lớn tiếng nói.
Các vệ sĩ mặc kệ hắn hô quát, đã ấn giữ hai vai của hắn, đã muốn đem hắn lôi ra ngoài, Khả Đôn đột nhiên xua tay, "Các ngươi lui ra trước đi, Tiêu Bố Y, ta muốn thử nghe xem ngươi có cái gì để nói".
Vệ sĩ không nghe Tiêu Bố Y nói, nhưng Khả Đôn ra lệnh một tiếng, đã lập tức buông Tiêu Bố Y ta. Tiêu Bố Y đầu óc xoay chuyển, sau khi sửa sang lại quần áo, lúc này mới nói: "Thảo dân ở tại Trung Nguyên đã nghe đại danh của Khả Đôn, nghe mọi người nói Khả Đôn đại nghĩa làm đầu, trước trung tùy thất, lại giỏi hiểu lòng người, đối xử tốt với hạ nhân, được người của các bộ lạc thảo nguyên cực kỳ yêu quý…"
Hắn một phen vỗ mông ngựa, bản thân cũng cảm thấy mặt mình cũng phát sốt, cũng không nói nhiều, đề tài chợt chuyển, không đợi Khả Đôn nói đã lắc đầu nói: "Không nghĩ đến nghe danh lại không bằng gặp mặt".
"Lớn mật, dám vô lễ?" Người đội Thông thiên quan gấp giọng mắng.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử mạng còn muốn mất, vô lễ thì tính là cái gì, hắn chỉ nhìn Khả Đôn nói: "Không biết Khả Đôn có thể cho Bố Y nói cho hết lời không?"
"Ngươi cứ nói đừng ngại" Khả Đôn thanh âm vẫn uy nghiêm, không có khúc chiết gì, nghe không ra được tâm tư.
Tiêu Bố Y đối với Khả Đôn này cũng có chút kính sợ, bởi vì người thường đều có vẻ mặt, có thể phán đoán tâm tư, nhưng người này lại làm cho người ta nhìn không thấu.
"Ta nhớ có câu, thiên hạ rộn ràng cũng vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà ra" Tiêu Bố Y trấn tĩnh nói, "Đây có ý nói làm người khi làm việc gì đếu phải có mục đích. Thảo dân vốn là dân áo vải, chỉ cầu bảo toàn tánh mạng, tại thịnh thế, không cầu bnổi danh thiên hạ, chỉ cầu kiếm đủ cơm ăn mà thôi".
Tiêu Bố Y nói đến chỗ vốn là dân áo vải, không hiểu sao lại liên tưởng đến việc Gia Cát Lượng xuất sư, vốn muốn nói chỉ cầu bảo toàn tánh mạng trong loạn thế, không cầu tiếng thấu chư hầu, nhưng nghĩ đến một khi nói đến loạn thế chư hầu, mà hiện Thiên tử tại vị, ngươi nói loạn thế, Khả Đôn lại là tông thân tùy thất, nghe nói như thế thì cũng không cần ngươi sống nữa, mà trực tiếp đem ngươi đánh chết tại chỗ.
Do đó vội vàng thắng lại mà đổi cách nói, không khỏi có khựng lại nhưng cũng không dừng lại nhiều, Tiêu Bố Y lại nói: "Thảo dân cùng Mã Cách Ba Tư một ở tại Trung Nguyên, một ở tại Phó Cốt, xa cách ngàn dặm, chỉ mới vừa gặp mặt, thực không chút liên hệ, vô danh vô lợi, không có việc gì lại hại hắn làm chi? Thảo dân tuy không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn như vậy, nếu đã hại người, còn ở lại trong này mà tùy ý ngủ, theo lý thật không thông. Thảo dân nhận thấy, Mã Cách Ba Tư từ trong trướng của ta đi ra ngoài bị hôn mê, đúng là không thể thoát khỏi hiềm nghi, nhưng ta nghĩ ta cũng tuyệt không có động cơ giết người, xin Khả Đôn minh xét!"