Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Editor: Xám
Lời này đã không thể hình dung bằng từ vô liêm sỉ nữa rồi, ta thật sự muốn vung nắm đấm lên đánh hắn tơi bời một trận, huynh trưởng cặn bã!
Ngược lại Thủy Hành Ca bình tĩnh như thường, giơ tay lên: "Phóng tên."
"Chờ đã!" Ta ôm lấy bàn tay giơ ra của hắn, ra hiệu cho những nỏ thủ nằm trên tường dừng tay, giọng gấp gáp, "Giải Ma độc quan trọng hơn! Lấy được cách thức, thả bọn họ đi cũng không sao."
Sắc mặt Thủy Hành Ca thản nhiên: "Thu Thu, nếu như bỏ qua cho bọn họ, sau này vẫn có thể bị đâm một đao. Chi bằng nhổ cỏ tận gốc, Ma độc đã ở trên người ta nhiều năm như vậy rồi, cũng không quá đáng ngại."
Ta lại không muốn hắn chịu đựng Ma độc sống hết cả đời, quá nguy hiểm. Hơn nữa sau khi bị rót quỷ khí đáng chết kia vào, thời gian phát tác của hắn càng lúc càng bất thường. Bỏ qua cho Thủy Hành Uyên nếu sau này hắn còn làm loạn ra chuyện gì thì trừng trị cũng không muộn, nhưng độc của Thủy Hành Ca phải đặt lên hàng đầu.
Thủy Hành Ca thở dài: "Thu Thu, có lúc không thể quá mềm lòng."
"Không được, ta sợ..." Biến thân đùa rất vui, nhưng quá nguy hiểm. Ta không đành lòng, cũng không muốn, thấp giọng, "Nghe ta đi, nếu như cách thức có tác dụng, sẽ thả bọn họ đi. Tinh Nguyệt các đã sắp bị giết sạch rồi, bọn họ không còn cơ hội chuyển mình nữa."
Thủy Hành Ca không lay chuyển được ta, gật đầu nói: "Ừ." Cuối cùng quay sang Thủy Hành Uyên giống như con thú bị vây khốn, ánh mắt lạnh lùng, "Nói."
Thủy Hành Uyên nhún vai: "Ta đã tìm đủ hai mươi tám giọt máu của Thẩm gia, ngươi uống nó vào, đương nhiên đã có thể hóa giải Ma độc trong cơ thể."
Ta khựng lại: "Hình như ngươi từng nói... như vậy thì hai mươi tám người Thẩm gia chúng ta sẽ chết?"
Mặt Thủy Hành Ca co rút, lại giơ tay: "Phóng..."
"Chờ đã." Ta lại ôm lấy tay hắn, thật sự muốn cởi giày ném lên mặt Thủy Hành Uyên kia, trừng mắt, "Còn có cách khác không!"
Thủy Hành Uyên cười: "Không có. Có điều nếu như ta vẩy bình máu này vào trong sân, các ngươi vẫn sẽ chết. Bởi vì ta đã dùng bùa vàng phong ấn quỷ khí của Thẩm Đông ở đây, ngươi có muốn thử một chút không?"
Ta ngẩn ra, lúc này mới biết vì sao hắn nhiệt tình kéo giật bùa vàng của những đạo sĩ kia để dán bùa của hắn lên như vậy.
"Các ngươi thả cho đi, bình sẽ giao cho các ngươi." Thủy Hành Uyên cười nói, "Ngươi không cần nghi ngờ binh máu này là giả, lần này ta tới vốn là mười phần chắc chín có thể bắt được các ngươi, nhưng không ngờ lại giẫm vào bẫy. Dù sao ta cũng sẽ không tự đùa với mình."
Thủy Hành Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một lát, mới nói: "Được."
Thủy Hành Uyên giơ tay ném bình qua, ta vội đón lấy, ôm thật chặt vào lòng. Lúc hắn chuẩn bị đi, Thủy Hành Ca trầm giọng: "Đương nhiên có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi phải tự phế võ công."
Vẻ mặt Thủy Hành Uyên cứng đờ, lần này muốn cười cũng không cười nổi: "Đệ đệ, chẳng phải ngươi đã đồng ý sẽ thả ta đi?"
Thủy Hành Ca hỏi ngược lại với giọng lạnh lùng: "Ta không cho các ngươi đi sao?"
"..." Thủy Hành Uyên chợt cười nói, "Hay lắm, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một kẻ mềm lòng nương tay, thì ra không phải, là ta đã xem nhẹ ngươi rồi. Người có thể làm Giáo chủ Ma giáo, thì có thể nhân từ đến mức nào chứ."
Hồi lâu sau Thủy Hành Ca mới nói: "Nếu như ngươi là vẫn là huynh trưởng, lúc gặp khó khăn, ta dùng tính mạng cứu ngươi cũng chẳng hề gì, nhưng đáng tiếc ngươi không phải nữa, vậy ta sẽ chỉ là giáo chủ Ma giáo, mà không phải đệ đệ của ngươi. Ta không giết ngươi là ước hẹn trước đó, nhưng vì đại cục, không thể để ngươi tiếp tục chiêu binh mãi mã mà không kiêng kỵ gì."
Lúc này ta mới cảm thấy thực ra Thủy Hành Ca là một con sói xám lớn đội lốt tiểu bạch thỏ. So ra, ta chính là... quá hòa ái dễ gần rồi... cho nên mới bị người ta hãm hại vô hạn tuần hoàn sao...
Thủy Hành Uyên nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc mà không cam lòng, nhìn trường kiếm trong tay hồi lâu, mới ném nó xuống đất, dưới ánh mặt trời ngày xuân bảo thạch trên thân kiếm lấp lánh rực rỡ. Một âm thanh nặng nề đau đớn vang lên, hắn đã hủy hết nội lực toàn thân, sắc mặt lập tức u ám, môi run nhẹ, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giả vờ trấn tĩnh, khóe môi hiện chút ý cười tàn khốc: "Hài lòng rồi?"
Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Hành Ca, mới phát hiện sắc mặt hắn cũng cực kỳ không tốt, chậm rãi nói: "Đi đi."
Thủy Hành Uyên khẽ cười, cúi người ôm Lý Linh Lung đã hôn mê lên, bước từng bước ra bên ngoài.
Hắn vừa rời khỏi sân này, Thủy Hành Ca vẫy vẫy tay, nỏ thủ bao vây thành vòng kia đã nhanh chóng lui xuống. Thủy Hành Ca thở dài một hơi, nắm tay ta, cười nói: "Tìm một nơi, xử lý sạch sẽ đồ trong bình máu, tránh việc không cẩn thận làm vỡ ở đây."
"Ừm." Ta cẩn thận hỏi, "Thủy Hành Ca, chàng rất khó chịu phải không."
Thủy Hành Ca cười nói : "Phải, khó chịu. Bị người thân đâm sau lưng một đao, quả thực không dễ chịu."
Có lẽ tự tay bức ép ca ca của mình phế bỏ võ công khắp người, càng khó chịu hơn... Chỉ là không làm như vậy, có thể sẽ tiếp tục uy hiếp đến mình. Có lúc vì tự bảo vệ mình, không thể làm người tốt đến mười phần.
Chúng ta rời khỏi căn nhà nhỏ, đi đến dòng sông vùng ngoại ô, mới cầm tảng đá chuẩn bị đập vỡ, để máu này hòa vào sông, vậy thì chắc hẳn sẽ không sao nữa. Cầm tảng đá, ta lại hỏi Thủy Hành Ca bên cạnh: "Lời ca chàng nói vừa nãy là thật sao, máu này có thể giải Ma độc của chàng?"
Thủy Hành Ca cũng ngồi xuống, nhìn bình máu giây lát: "Cho dù là thật hay giả, cũng không thể giữ lại, đổ vào sông đi."
"Ừ." Ta giơ tay lên đập vỡ bình, cả bình vỡ tan thành mảnh vụn, máu bên trong từ từ chảy vào sông, một lát sau đã hòa tan vào đó.
Giọng nói của Thủy Hành Ca hơi ngập ngừng: "Nếu nói vào sáu năm trước huynh trưởng đã bắt đầu thu thập... cho dù đã nhỏ vào vài giọt máu mới, máu này cũng nên đông rồi."
Lúc này ta mới nghĩ ra, đưa tay sờ lên chiếc bình vỡ trên đống đá, quả thực máu này không hề bám cặn lên trên, mà vẫn rất tươi! Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Lẽ nào thật sự có điều kỳ lạ?"
Ánh mắt Thủy Hành Ca vừa chạm vào ta, lại càng ngẩn người, nắm lấy vai ta: "Thu Thu, nàng làm sao vậy?"
Ta chớp chớp mắt: "Không sao hết."
Không đúng... Ta lắc lắc đầu, tại sao có chút choáng váng, lại ngẩng đầu nhìn hắn, giật nảy cả mình: "Thủy Hành Ca tại sao mặt của chàng lại biến thành màu đỏ vậy?"
"... Là mắt của nàng đã trở nên đỏ ngầu!"
Ta xoa xoa mắt, cúi đầu nhìn nước sông trong vắt, lập tức nhảy dựng lên: "Yêu quái!"
Càng nói lại càng bất thường, chỉ thấy cả người đều nóng lên, cứ giống như tẩu hỏa nhập ma trong lời kịch, cảm giác chân khí chạy toán loạn trong cơ thể. Ta lảo đà lảo đảo nhìn hắn, nhưng không nghe thấy hắn đang nói gì, cực kỳ chán ghét sự đụng chạm của hắn, giơ chưởng đánh về phía hắn: "Ma vật, chớ có chạm vào ta."
Thủy Hành Ca sửng sốt, nhưng né tránh rất nhanh, tránh được một chưởng này: "Thu Thu?"
Ta giật mình nhìn hắn, chỉ cảm thấy chán ghét, nhưng lại không nỡ làm tổn thương hắn, sợi dây trong đầu càng lúc càng loạn, đã căng đến mức sắp vỡ ra: "Thủy Hành Ca... Ta đau đầu ... Chàng mau đi đi có được không... Hình như ta... muốn giết chàng."
Tay Thủy Hành Ca lại cứ không chịu buông, vẻ mặt nghiêm trọng: "Máu trong bình là độc dược? Thủy Hành Uyên hắn đã hạ độc?"
Ta cười hì hì hai tiếng: "Làm sao có thể, đường đường là tiểu sư muội của Ngũ Độc giáo, sao có thể bị hạ độc mà còn không biết."
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thủy Hành Ca ôm ta dậy, ta túm lấy vạt áo hắn, chịu đựng lục phủ ngũ tạng đều đang quay cuồng: "Chàng đi đi, ta thật sự sẽ giết chàng mất. Ta không muốn làm như vậy."
"Đừng nói chuyện, rất nhanh đã có thể tìm được hắn rồi."
"Ta không trúng độc..." Lời nói xong, cứ không đáng tin như nói ta không say vậy.
Cả người lúc lạnh lúc nóng, hai loại cảm giác cực đoan lẫn lộn đan xen, tưởng như hận không thể chết đi. Ta liều mạng nhẫn nhịn cơn kích động muốn giết Thủy Hành Ca, túm lấy y phục của hắn vùi đầu vào lòng hắn, run rẩy giống như lá rụng trong gió thu. Hết lần này đến lần khác nói với mình ——
Đây là Thủy Hành Ca, ngươi không thể giết hắn, nếu không Thẩm Thu ngươi sẽ hối hận cả đời này!
Đến khi hắn buông ta từ trong lòng xuống, ta phát hiện đã khóc đến mức ướt hơn một nửa y phục của hắn, run giọng: "Đi mau..."
Thủy Hành Ca giơ tay điểm huyệt đạo của ta, ta động đậy, không có tác dụng. Hắn lại xé mảnh vải trói chân ta lại, trên mặt vẫn là ý cười ung dung: "Như vậy thì nàng sẽ không phải lo lắng nữa."
Ta trợn mắt, rốt cuộc là ai lo lắng, người nên lo lắng là hắn chứ, lẽ nào hắn không sợ ta mở miệng ăn sạch hắn sao? Ác linh đáng ghét! Ta vật lộn một phen, không giãy ra được: "Ma vật, mau thả ta ra."
Thủy Hành Ca im lặng vỗ đầu ta, lại ôm ta tiếp tục lên đường.
Lúc tìm được Thủy Hành Uyên, đã sắp chạng vạng, hắn đang ngồi trên bãi cỏ dưới chân núi, ngồi thiền điều tiết khí tức. Mà Lý Linh Lung bên cạnh vẫn chưa tỉnh, trên người đắp một bộ y phục của hắn.
Ta không an phận quay qua cọ lại trong lòng Thủy Hành Ca, phỉ nhổ hắn vài cái, nhưng hắn vẫn thờ ơ, ôm chặt lấy ta.
Thủy Hành Uyên nhìn hai người bọn ta bằng vẻ hứng thú, cười mệt mỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy? Nói là đến truy sát ta, lại không giống. Nhưng nếu nói đến để ân ái, thì càng không giống."
Thủy Hành Ca lạnh giọng: "Nàng vốn dĩ không sao, nhưng sau khi chạm vào máu trong bình máu, lại biến thành bộ dạng này."
Nghe thấy lời này, ta lại phỉ nhổ hắn hai cái: "Ma vật ghê tởm, mau buông ta ra! Ta phải giết ngươi! Giết ngươi!"
Thủy Hành Uyên nhìn ta mấy lần, cười nói: "Ý của ngươi là, ta hạ độc? Nếu như ta nói không phải, ngươi có tin hay không?"
"Tin. Nhưng nếu như sau này ta phát hiện ra ngươi nói dối, ta tuyệt đối sẽ không nương tay."
Thủy Hành Uyên cười: "Ngươi vẫn chịu tin ta, sao ta có thể nhẫn tâm gạt ngươi chứ, đệ đệ tốt của ta." Hắn dõi ánh mắt lên người ta, nhìn kỹ một lát, nụ cười dần thu lại, "Ta không hạ độc trong bình, có điều bộ dạng của nàng, lại khiến ta nhớ đến một vài lời sư phụ nói năm đó."
Thủy Hành Ca hỏi: "Nói cái gì?"
"Ân nhân từng nói với sư phụ, năm xưa hắn đại náo thiên đình, bị Phật tổ hàng phục trấn áp ở cấm địa. Về sau sư muội Dược tiên của hắn đã đi trộm búa thần, muốn cứu hắn, nhưng đáng tiếc không trộm được chìa khóa khóa chặt búa thần, đã bị bắt lại. Bởi vì phạm vào luật trời, Ngọc Đế đã phạt nàng đọa xuống Súc Sinh Đạo. Ai ngờ lúc ở Lục Đạo, pháp khí trên người Dược tiên hiển linh, khiến cho ba tiên tử khác áp giải nàng cùng nàng ngã vào Nhân Đạo. Ngọc Đế hết cách, đành phải để mặc như vậy. Mấy trăm năm sau, yêu quái kia đắc đạo, chất vấn Ngọc Đế chuyện này, mới nói cho hắn biết chân tướng, bởi lẽ ba tiên tử áp giải nàng vì nàng mà bị ép thành người, tu vi nghìn năm bị hủy trong chốc lát, vì thế chiếu theo nhân quả thiện ác, nàng phải trả lại tội nghiệt đã nợ, mới có thể hóa kiếp. Mà Dược tiên ghét Ma vật nhất, bây giờ xem ra..."
"... Ngươi đang nói với ta, Thu Thu chính là Dược tiên, mà ba tỷ muội của nàng, chính là tiên tử bị nàng liên lụy đầu thai?"
Thủy Hành Uyên dứt khoát tựa người lên tảng đá ở phía sau, giang tay ra: "Ta không biết."
Thủy Hành Ca giơ tay phất một cái, gió theo tay áo kéo tới, kiếm xoẹt một tiếng ra khỏi vỏ phóng đến bên Thủy Hành Uyên, rơi xuống bên cạnh. Thủy Hành Uyên lại ngồi thẳng người dậy, cười bình dị gần gũi: "Ngươi hỏi đi, ta sẽ kiên nhẫn giải đáp."
Lời này đã không thể hình dung bằng từ vô liêm sỉ nữa rồi, ta thật sự muốn vung nắm đấm lên đánh hắn tơi bời một trận, huynh trưởng cặn bã!
Ngược lại Thủy Hành Ca bình tĩnh như thường, giơ tay lên: "Phóng tên."
"Chờ đã!" Ta ôm lấy bàn tay giơ ra của hắn, ra hiệu cho những nỏ thủ nằm trên tường dừng tay, giọng gấp gáp, "Giải Ma độc quan trọng hơn! Lấy được cách thức, thả bọn họ đi cũng không sao."
Sắc mặt Thủy Hành Ca thản nhiên: "Thu Thu, nếu như bỏ qua cho bọn họ, sau này vẫn có thể bị đâm một đao. Chi bằng nhổ cỏ tận gốc, Ma độc đã ở trên người ta nhiều năm như vậy rồi, cũng không quá đáng ngại."
Ta lại không muốn hắn chịu đựng Ma độc sống hết cả đời, quá nguy hiểm. Hơn nữa sau khi bị rót quỷ khí đáng chết kia vào, thời gian phát tác của hắn càng lúc càng bất thường. Bỏ qua cho Thủy Hành Uyên nếu sau này hắn còn làm loạn ra chuyện gì thì trừng trị cũng không muộn, nhưng độc của Thủy Hành Ca phải đặt lên hàng đầu.
Thủy Hành Ca thở dài: "Thu Thu, có lúc không thể quá mềm lòng."
"Không được, ta sợ..." Biến thân đùa rất vui, nhưng quá nguy hiểm. Ta không đành lòng, cũng không muốn, thấp giọng, "Nghe ta đi, nếu như cách thức có tác dụng, sẽ thả bọn họ đi. Tinh Nguyệt các đã sắp bị giết sạch rồi, bọn họ không còn cơ hội chuyển mình nữa."
Thủy Hành Ca không lay chuyển được ta, gật đầu nói: "Ừ." Cuối cùng quay sang Thủy Hành Uyên giống như con thú bị vây khốn, ánh mắt lạnh lùng, "Nói."
Thủy Hành Uyên nhún vai: "Ta đã tìm đủ hai mươi tám giọt máu của Thẩm gia, ngươi uống nó vào, đương nhiên đã có thể hóa giải Ma độc trong cơ thể."
Ta khựng lại: "Hình như ngươi từng nói... như vậy thì hai mươi tám người Thẩm gia chúng ta sẽ chết?"
Mặt Thủy Hành Ca co rút, lại giơ tay: "Phóng..."
"Chờ đã." Ta lại ôm lấy tay hắn, thật sự muốn cởi giày ném lên mặt Thủy Hành Uyên kia, trừng mắt, "Còn có cách khác không!"
Thủy Hành Uyên cười: "Không có. Có điều nếu như ta vẩy bình máu này vào trong sân, các ngươi vẫn sẽ chết. Bởi vì ta đã dùng bùa vàng phong ấn quỷ khí của Thẩm Đông ở đây, ngươi có muốn thử một chút không?"
Ta ngẩn ra, lúc này mới biết vì sao hắn nhiệt tình kéo giật bùa vàng của những đạo sĩ kia để dán bùa của hắn lên như vậy.
"Các ngươi thả cho đi, bình sẽ giao cho các ngươi." Thủy Hành Uyên cười nói, "Ngươi không cần nghi ngờ binh máu này là giả, lần này ta tới vốn là mười phần chắc chín có thể bắt được các ngươi, nhưng không ngờ lại giẫm vào bẫy. Dù sao ta cũng sẽ không tự đùa với mình."
Thủy Hành Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một lát, mới nói: "Được."
Thủy Hành Uyên giơ tay ném bình qua, ta vội đón lấy, ôm thật chặt vào lòng. Lúc hắn chuẩn bị đi, Thủy Hành Ca trầm giọng: "Đương nhiên có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi phải tự phế võ công."
Vẻ mặt Thủy Hành Uyên cứng đờ, lần này muốn cười cũng không cười nổi: "Đệ đệ, chẳng phải ngươi đã đồng ý sẽ thả ta đi?"
Thủy Hành Ca hỏi ngược lại với giọng lạnh lùng: "Ta không cho các ngươi đi sao?"
"..." Thủy Hành Uyên chợt cười nói, "Hay lắm, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một kẻ mềm lòng nương tay, thì ra không phải, là ta đã xem nhẹ ngươi rồi. Người có thể làm Giáo chủ Ma giáo, thì có thể nhân từ đến mức nào chứ."
Hồi lâu sau Thủy Hành Ca mới nói: "Nếu như ngươi là vẫn là huynh trưởng, lúc gặp khó khăn, ta dùng tính mạng cứu ngươi cũng chẳng hề gì, nhưng đáng tiếc ngươi không phải nữa, vậy ta sẽ chỉ là giáo chủ Ma giáo, mà không phải đệ đệ của ngươi. Ta không giết ngươi là ước hẹn trước đó, nhưng vì đại cục, không thể để ngươi tiếp tục chiêu binh mãi mã mà không kiêng kỵ gì."
Lúc này ta mới cảm thấy thực ra Thủy Hành Ca là một con sói xám lớn đội lốt tiểu bạch thỏ. So ra, ta chính là... quá hòa ái dễ gần rồi... cho nên mới bị người ta hãm hại vô hạn tuần hoàn sao...
Thủy Hành Uyên nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc mà không cam lòng, nhìn trường kiếm trong tay hồi lâu, mới ném nó xuống đất, dưới ánh mặt trời ngày xuân bảo thạch trên thân kiếm lấp lánh rực rỡ. Một âm thanh nặng nề đau đớn vang lên, hắn đã hủy hết nội lực toàn thân, sắc mặt lập tức u ám, môi run nhẹ, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giả vờ trấn tĩnh, khóe môi hiện chút ý cười tàn khốc: "Hài lòng rồi?"
Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Hành Ca, mới phát hiện sắc mặt hắn cũng cực kỳ không tốt, chậm rãi nói: "Đi đi."
Thủy Hành Uyên khẽ cười, cúi người ôm Lý Linh Lung đã hôn mê lên, bước từng bước ra bên ngoài.
Hắn vừa rời khỏi sân này, Thủy Hành Ca vẫy vẫy tay, nỏ thủ bao vây thành vòng kia đã nhanh chóng lui xuống. Thủy Hành Ca thở dài một hơi, nắm tay ta, cười nói: "Tìm một nơi, xử lý sạch sẽ đồ trong bình máu, tránh việc không cẩn thận làm vỡ ở đây."
"Ừm." Ta cẩn thận hỏi, "Thủy Hành Ca, chàng rất khó chịu phải không."
Thủy Hành Ca cười nói : "Phải, khó chịu. Bị người thân đâm sau lưng một đao, quả thực không dễ chịu."
Có lẽ tự tay bức ép ca ca của mình phế bỏ võ công khắp người, càng khó chịu hơn... Chỉ là không làm như vậy, có thể sẽ tiếp tục uy hiếp đến mình. Có lúc vì tự bảo vệ mình, không thể làm người tốt đến mười phần.
Chúng ta rời khỏi căn nhà nhỏ, đi đến dòng sông vùng ngoại ô, mới cầm tảng đá chuẩn bị đập vỡ, để máu này hòa vào sông, vậy thì chắc hẳn sẽ không sao nữa. Cầm tảng đá, ta lại hỏi Thủy Hành Ca bên cạnh: "Lời ca chàng nói vừa nãy là thật sao, máu này có thể giải Ma độc của chàng?"
Thủy Hành Ca cũng ngồi xuống, nhìn bình máu giây lát: "Cho dù là thật hay giả, cũng không thể giữ lại, đổ vào sông đi."
"Ừ." Ta giơ tay lên đập vỡ bình, cả bình vỡ tan thành mảnh vụn, máu bên trong từ từ chảy vào sông, một lát sau đã hòa tan vào đó.
Giọng nói của Thủy Hành Ca hơi ngập ngừng: "Nếu nói vào sáu năm trước huynh trưởng đã bắt đầu thu thập... cho dù đã nhỏ vào vài giọt máu mới, máu này cũng nên đông rồi."
Lúc này ta mới nghĩ ra, đưa tay sờ lên chiếc bình vỡ trên đống đá, quả thực máu này không hề bám cặn lên trên, mà vẫn rất tươi! Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Lẽ nào thật sự có điều kỳ lạ?"
Ánh mắt Thủy Hành Ca vừa chạm vào ta, lại càng ngẩn người, nắm lấy vai ta: "Thu Thu, nàng làm sao vậy?"
Ta chớp chớp mắt: "Không sao hết."
Không đúng... Ta lắc lắc đầu, tại sao có chút choáng váng, lại ngẩng đầu nhìn hắn, giật nảy cả mình: "Thủy Hành Ca tại sao mặt của chàng lại biến thành màu đỏ vậy?"
"... Là mắt của nàng đã trở nên đỏ ngầu!"
Ta xoa xoa mắt, cúi đầu nhìn nước sông trong vắt, lập tức nhảy dựng lên: "Yêu quái!"
Càng nói lại càng bất thường, chỉ thấy cả người đều nóng lên, cứ giống như tẩu hỏa nhập ma trong lời kịch, cảm giác chân khí chạy toán loạn trong cơ thể. Ta lảo đà lảo đảo nhìn hắn, nhưng không nghe thấy hắn đang nói gì, cực kỳ chán ghét sự đụng chạm của hắn, giơ chưởng đánh về phía hắn: "Ma vật, chớ có chạm vào ta."
Thủy Hành Ca sửng sốt, nhưng né tránh rất nhanh, tránh được một chưởng này: "Thu Thu?"
Ta giật mình nhìn hắn, chỉ cảm thấy chán ghét, nhưng lại không nỡ làm tổn thương hắn, sợi dây trong đầu càng lúc càng loạn, đã căng đến mức sắp vỡ ra: "Thủy Hành Ca... Ta đau đầu ... Chàng mau đi đi có được không... Hình như ta... muốn giết chàng."
Tay Thủy Hành Ca lại cứ không chịu buông, vẻ mặt nghiêm trọng: "Máu trong bình là độc dược? Thủy Hành Uyên hắn đã hạ độc?"
Ta cười hì hì hai tiếng: "Làm sao có thể, đường đường là tiểu sư muội của Ngũ Độc giáo, sao có thể bị hạ độc mà còn không biết."
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thủy Hành Ca ôm ta dậy, ta túm lấy vạt áo hắn, chịu đựng lục phủ ngũ tạng đều đang quay cuồng: "Chàng đi đi, ta thật sự sẽ giết chàng mất. Ta không muốn làm như vậy."
"Đừng nói chuyện, rất nhanh đã có thể tìm được hắn rồi."
"Ta không trúng độc..." Lời nói xong, cứ không đáng tin như nói ta không say vậy.
Cả người lúc lạnh lúc nóng, hai loại cảm giác cực đoan lẫn lộn đan xen, tưởng như hận không thể chết đi. Ta liều mạng nhẫn nhịn cơn kích động muốn giết Thủy Hành Ca, túm lấy y phục của hắn vùi đầu vào lòng hắn, run rẩy giống như lá rụng trong gió thu. Hết lần này đến lần khác nói với mình ——
Đây là Thủy Hành Ca, ngươi không thể giết hắn, nếu không Thẩm Thu ngươi sẽ hối hận cả đời này!
Đến khi hắn buông ta từ trong lòng xuống, ta phát hiện đã khóc đến mức ướt hơn một nửa y phục của hắn, run giọng: "Đi mau..."
Thủy Hành Ca giơ tay điểm huyệt đạo của ta, ta động đậy, không có tác dụng. Hắn lại xé mảnh vải trói chân ta lại, trên mặt vẫn là ý cười ung dung: "Như vậy thì nàng sẽ không phải lo lắng nữa."
Ta trợn mắt, rốt cuộc là ai lo lắng, người nên lo lắng là hắn chứ, lẽ nào hắn không sợ ta mở miệng ăn sạch hắn sao? Ác linh đáng ghét! Ta vật lộn một phen, không giãy ra được: "Ma vật, mau thả ta ra."
Thủy Hành Ca im lặng vỗ đầu ta, lại ôm ta tiếp tục lên đường.
Lúc tìm được Thủy Hành Uyên, đã sắp chạng vạng, hắn đang ngồi trên bãi cỏ dưới chân núi, ngồi thiền điều tiết khí tức. Mà Lý Linh Lung bên cạnh vẫn chưa tỉnh, trên người đắp một bộ y phục của hắn.
Ta không an phận quay qua cọ lại trong lòng Thủy Hành Ca, phỉ nhổ hắn vài cái, nhưng hắn vẫn thờ ơ, ôm chặt lấy ta.
Thủy Hành Uyên nhìn hai người bọn ta bằng vẻ hứng thú, cười mệt mỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy? Nói là đến truy sát ta, lại không giống. Nhưng nếu nói đến để ân ái, thì càng không giống."
Thủy Hành Ca lạnh giọng: "Nàng vốn dĩ không sao, nhưng sau khi chạm vào máu trong bình máu, lại biến thành bộ dạng này."
Nghe thấy lời này, ta lại phỉ nhổ hắn hai cái: "Ma vật ghê tởm, mau buông ta ra! Ta phải giết ngươi! Giết ngươi!"
Thủy Hành Uyên nhìn ta mấy lần, cười nói: "Ý của ngươi là, ta hạ độc? Nếu như ta nói không phải, ngươi có tin hay không?"
"Tin. Nhưng nếu như sau này ta phát hiện ra ngươi nói dối, ta tuyệt đối sẽ không nương tay."
Thủy Hành Uyên cười: "Ngươi vẫn chịu tin ta, sao ta có thể nhẫn tâm gạt ngươi chứ, đệ đệ tốt của ta." Hắn dõi ánh mắt lên người ta, nhìn kỹ một lát, nụ cười dần thu lại, "Ta không hạ độc trong bình, có điều bộ dạng của nàng, lại khiến ta nhớ đến một vài lời sư phụ nói năm đó."
Thủy Hành Ca hỏi: "Nói cái gì?"
"Ân nhân từng nói với sư phụ, năm xưa hắn đại náo thiên đình, bị Phật tổ hàng phục trấn áp ở cấm địa. Về sau sư muội Dược tiên của hắn đã đi trộm búa thần, muốn cứu hắn, nhưng đáng tiếc không trộm được chìa khóa khóa chặt búa thần, đã bị bắt lại. Bởi vì phạm vào luật trời, Ngọc Đế đã phạt nàng đọa xuống Súc Sinh Đạo. Ai ngờ lúc ở Lục Đạo, pháp khí trên người Dược tiên hiển linh, khiến cho ba tiên tử khác áp giải nàng cùng nàng ngã vào Nhân Đạo. Ngọc Đế hết cách, đành phải để mặc như vậy. Mấy trăm năm sau, yêu quái kia đắc đạo, chất vấn Ngọc Đế chuyện này, mới nói cho hắn biết chân tướng, bởi lẽ ba tiên tử áp giải nàng vì nàng mà bị ép thành người, tu vi nghìn năm bị hủy trong chốc lát, vì thế chiếu theo nhân quả thiện ác, nàng phải trả lại tội nghiệt đã nợ, mới có thể hóa kiếp. Mà Dược tiên ghét Ma vật nhất, bây giờ xem ra..."
"... Ngươi đang nói với ta, Thu Thu chính là Dược tiên, mà ba tỷ muội của nàng, chính là tiên tử bị nàng liên lụy đầu thai?"
Thủy Hành Uyên dứt khoát tựa người lên tảng đá ở phía sau, giang tay ra: "Ta không biết."
Thủy Hành Ca giơ tay phất một cái, gió theo tay áo kéo tới, kiếm xoẹt một tiếng ra khỏi vỏ phóng đến bên Thủy Hành Uyên, rơi xuống bên cạnh. Thủy Hành Uyên lại ngồi thẳng người dậy, cười bình dị gần gũi: "Ngươi hỏi đi, ta sẽ kiên nhẫn giải đáp."