Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 208
Trong công ty gần đây đang đồn đại một tin nhảm.
“Này, chị có thấy tổng thanh tra gần đây rất kỳ quái không? Ôi chao, không uống cà phê, giày cao gót cũng không mang, tăng ca cũng không, nhiều chuyện kỳ quái quá đi”
“Đúng vậy, còn có lần trước em đi khám tổng quát ở bệnh viện, mấy chị biết em thấy gì không? Tổng thanh tra đi vào khoa phụ sản đó”
“Chị ấy mang thai sao? Vậy cha đứa bé là ai?”
“Cái này chị không biết đâu. Tác phong làm việc của tổng thanh tra chúng ta ai cũng biết mà. Mẹ đơn thân, chậc chậc, có trò hay để xem rồi”
Thư ký định đi ra quát ‘góc bà tám’ thì Kiều Na đã ngăn lại.
Kiều Na lắc đầu, thẳng lưng tiến về phía trước. Chuyện này cô đã sớm dự liệu được, chuyện cô mang thai không thể giấu diếm, nếu một chút lời đồn đãi đó cũng không chịu nổi thì cô vốn dĩ sẽ không sống được cho tới hôm nay.
Mấy người đàng tám chuyện hiển nhiên nhìn thấy Kiều Na đi tới, vội vàng cúi đầu làm việc.
Kiều Na cũng không nhìn họ, chỉ thản nhiên nói: “Nói cái gì cũng là tự do của mọi người, tôi sẽ không quản. Nhưng mà trong giờ làm việc không được tùy ý bàn chuyện, lãng phí thời gian, đây là quy định của công ty. Tiền lương tháng này của mọi người sẽ bị trừ”
Đầu mấy người kia đều đã cúi gầm xuống đất, mặt xám xịt.
Kiều Na đi vào thang máy, tiến vào văn phòng, tự nhiên cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đây là chỗ mà thư ký kinh nể nhất ở cô, một người phụ nữ đứng trong thương trường đã thật sự rất khó, tục ngữ nói ‘ thương trường như chiến trường’, tổng thanh tra đương nhiên phải càng phải thận trọng gấp mười gấp trăm lần hơn so với kẻ khác.
“Cách đây một tiếng vị giám đốc Hoàng kia có gọi đến, xin được gặp mặt chị. Ông ta bảo muốn tự mình nói xin lỗi chị”
Giám đốc Hoàng gần đây cực kỳ thảm, ông ta không chỉ đắc tội Phương thiếu mà chuyện ông ta làm bừa bên ngoài cũng bị vợ biết. Chức vụ bị bãi miễn, bây giờ quả thật là một con rùa vùng vẫy trong vũng bùn, thoát thân không được.
Kiều Na ngẫm nghĩ cẩn thận: Chỉ sợ cái tên giám đốc Hoàng kia còn tưởng rằng cô cùng Phương Thiệu Hoa có quan hệ gì đó, cho nên muốn mượn hơi cô để nhận lỗi với Phương Thiệu Hoa, cầu hắn thả cho ông ta một con ngựa. Nhưng tiếc là, ông ta nhìn lầm người rồi.
“Nói tôi không rảnh, không muốn gặp, bảo ông ta tự mình đi gặp Phương thiếu đi” Kiều na nói một cách gọn gàng.
Ai quen biết cô cũng biết rõ, đắc tội với Kiều Na mặc dù không đến mức sống không bằng chết, nhưng lại giống như miếng dằm nằm trong vết thương mãi không rơi ra. Cái lão hồ ly kia, nếu không trừng trị một chút quả thật có lỗi với con cô. Còn miếng dằm mang tên Phương Thiệu Hoa này, quả thật là một công cụ tốt.
Gần đây Phương Thiệu Hoa rất khó tính, dường như là nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Trong quán bar, những cô gái vốn ân cần như ong mật cũng đều không dám tới gần hắn.
Tiền Phong mò lại gần, cười hì hì nói: “Thiệu Thiệu này, gần đây cậu rất lạ nha, không phải là bị gái nó đá đó chứ?”
Phương Thiệu Hoa là một con sói đội lốt người, bình thường âu phục phẳng phiu, một dạng thanh niên tinh anh của nhân loại. Mặc dù không ‘trăng hoa’ như Tiền Phong lúc trước nhưng đối với các cô gái thì hắn luôn là một anh chàng dịu dàng hào phóng. Đương nhiên cũng không giống như bây giờ, dường như phụ nữ trên thế giới này đều là hồ ly tinh trong mắt hắn.
Nghe thấy lời nói của Tiền Phong, con ngươi của Phương Thiệu Hoa xuất hiện sự tàn nhẫn. Hắn như một chiếc phi tiêu bay về phía Tiền Phong, bàn tay bóp chặt cổ của hắn ta, nói: “Mình bị đá? Nằm mơ đi! Tiền Phong, muốn chết thì nói!”
Ném Tiền Phong qua một bên, Phương Thiệu Hoa trầm mặt đi ra ngoài.
Tiền Phong đứng bật dậy, giang tay khoác lên vai Phương Thiệu Hoa, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc “Bác sĩ nói, Nhu Y sẽ không tỉnh lại nữa. Cậu… đừng chờ nữa, tìm người khác có lẽ…”
Tiền Phong còn chưa nói xong, Phương Thiệu Hoa đá vung một quyền đến. Tiền Phong vội vàng lui về phía sau mới tránh thoát một quyền từ hắn.
“Thần kinh, mình đã cảnh cáo cậu là không được nhắc đến chuyện này” Phương Thiệu Hoa ném ra câu này liền xoay người rời khỏi quán bar.
Tiền Phong xoa xoa cánh tay, khẽ thở dài một tiếng. Con người, sợ nhất đúng là ba chữ ‘không nhận ra’. Quên đi, hắn ta vẫn nên ngoan ngoãn, về nhà ôm lấy ‘đại sói hoang’ cùng ‘tiểu sói xám’ mà sống thôi.
Phương Thiệu Hoa lái xe như vũ bão, nhanh đến dọa người. Ánh mắt hắn lạnh lùng như khối băng ngàn năm. Vệ Nhu Y, cái tên kia còn lâu lắm mới không cảm thấy đau đớn khi hắn nhắc đến.
Bàn tay nắm vô lăng của hắn nổi đầy gân xanh.
Xe phanh một tiếng dừng trước cổng công ty. Mới vừa dừng lại, giám đốc Hoàng đã chờ hơn nửa ngày lập tức xum xoe chạy tới, nói: “Phương thiếu, Phương thiếu, ha ha, không biết ngài có thể bỏ chút thời gian để tôi mời ngài một bữa cơm hay không? Lần trước là ông Hoàng tôi có mắt như mù, không cẩn thận mà quấy rầy bạn gái ngài. Hôm nay ông Hoàng tôi đến để tạ lỗi với Phương thiếu”
Tâm tình Phương Thiệu Hoa rất không tốt, không hề để ý đến ông ta: “Cút ngay!”
Giám đốc Hoàng vội cười làm lành. Ông ta đợi vài ngày mới có thể gặp mặt Phương thiếu, nếu không bắt được cơ hội này thì ông ta chết chắc rồi “Phương thiếu, ngài rộng lượng sẽ không chấp nhặt với một nhân vật nhỏ bé như tôi chứ? Tổng thanh tra Kiều ý đặc biệt bảo tôi đến tìm ngài, xin ngài hãy thả cho tôi một con ngựa”
Nghe thấy, lông mày Phương Thiệu Hoa nhếch lên. Kiều Na? Cô đặc biệt bảo tên họ Hoàng này đến tìm hắn?
Hắn biết rõ cô đang mượn tay hắn làm khẩu súng báo mối thù của mình.
Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, lá gan của cô thật đúng là rất lớn. Rốt cuộc là ai cho phép cô cả gan làm loạn như vậy? Phương Thiệu Hoa cắn chặt răng, gọi bảo vệ đem cái tên họ Hoàng này ném ra ngoài. Khuôn mặt của hắn đen thui, đi vào công ty.
Ngồi trên salon màu đen, Phương Thiệu Hoa nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, bấm điện thoại nội bộ nói với thư ký:
“Tìm cho tôi một bản hợp đồng, công ty của chúng ta bắt đầu tiến quân vào giới nghệ thuận gốm sứ”
Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên một độ cong. Cô không phải là rất muốn thành công sao? Được rồi, để cho hắn xem xem, rốt cuộc cô có năng lực gì.
Tin tức tập đoàn Phương Viên tiến quân vào giới nghệ thuật, rất nhanh kích thích làn sóng ngầm trong giới truyền thông. Một trong những đầu rồng kinh tế của Trung Quốc – tập đoàn Phương Viên, mà thủ đoàn của ông chủ nó – Phương Thiệu Hoa, ai cũng biết rõ. Sau những bước tiến trong bất động sản, tài chính, năng lượng dầu mỏ, lần đầu tiên đặt chân vào giới nghệ thuận là tin tức được tìm kiếm nhiều nhất gần đây.
Kiều Na nhìn bảng tin trên trang báo mạng, cảm thấy huyệt thái dương lại phát đau.
Phương Thiệu Hoa này rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Sau buổi triển lãm lần đó, cô luôn luôn không ngừng tìm kiếm được những công ty thích hợp để hợp tác. Mà đột nhiên hắn lại ra một chiêu này, mang lợi nhuận mà cô đang tìm kiếm treo trước mũi cô, thêm vào đó tiêu điểm truyền thông lại chuyển dời đến Phương Viên. Phương Thiệu Hoa là đang thị uy hay tuyên chiến với cô đây?
Kiều Na cắn chặt răng: Biện pháp tốt nhất hiện nay chính là hợp tác cùng Phương Viên, nhưng mà…
Thư ký hỏi: “Tổng thanh tra, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Cô ấy cũng nhận thấy tình thế khẩn trương hiện tại, Phương Viên tuyên bố hợp tác với giới nghệ thuật gốm sứ. Những công ty mới trong giới đều đã bắt đầu rục rịch, dù sao một tập đoàn cường thế như Phương Viên so với một công ty mới thành lập như công ty của Kiều Na mà nói… chỉ cần không ngu ngốc cũng biết rõ con đường nào nên đi.
Kiều Na mím chặt môi, thật lâu cũng không lên tiếng.
“Này, chị có thấy tổng thanh tra gần đây rất kỳ quái không? Ôi chao, không uống cà phê, giày cao gót cũng không mang, tăng ca cũng không, nhiều chuyện kỳ quái quá đi”
“Đúng vậy, còn có lần trước em đi khám tổng quát ở bệnh viện, mấy chị biết em thấy gì không? Tổng thanh tra đi vào khoa phụ sản đó”
“Chị ấy mang thai sao? Vậy cha đứa bé là ai?”
“Cái này chị không biết đâu. Tác phong làm việc của tổng thanh tra chúng ta ai cũng biết mà. Mẹ đơn thân, chậc chậc, có trò hay để xem rồi”
Thư ký định đi ra quát ‘góc bà tám’ thì Kiều Na đã ngăn lại.
Kiều Na lắc đầu, thẳng lưng tiến về phía trước. Chuyện này cô đã sớm dự liệu được, chuyện cô mang thai không thể giấu diếm, nếu một chút lời đồn đãi đó cũng không chịu nổi thì cô vốn dĩ sẽ không sống được cho tới hôm nay.
Mấy người đàng tám chuyện hiển nhiên nhìn thấy Kiều Na đi tới, vội vàng cúi đầu làm việc.
Kiều Na cũng không nhìn họ, chỉ thản nhiên nói: “Nói cái gì cũng là tự do của mọi người, tôi sẽ không quản. Nhưng mà trong giờ làm việc không được tùy ý bàn chuyện, lãng phí thời gian, đây là quy định của công ty. Tiền lương tháng này của mọi người sẽ bị trừ”
Đầu mấy người kia đều đã cúi gầm xuống đất, mặt xám xịt.
Kiều Na đi vào thang máy, tiến vào văn phòng, tự nhiên cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đây là chỗ mà thư ký kinh nể nhất ở cô, một người phụ nữ đứng trong thương trường đã thật sự rất khó, tục ngữ nói ‘ thương trường như chiến trường’, tổng thanh tra đương nhiên phải càng phải thận trọng gấp mười gấp trăm lần hơn so với kẻ khác.
“Cách đây một tiếng vị giám đốc Hoàng kia có gọi đến, xin được gặp mặt chị. Ông ta bảo muốn tự mình nói xin lỗi chị”
Giám đốc Hoàng gần đây cực kỳ thảm, ông ta không chỉ đắc tội Phương thiếu mà chuyện ông ta làm bừa bên ngoài cũng bị vợ biết. Chức vụ bị bãi miễn, bây giờ quả thật là một con rùa vùng vẫy trong vũng bùn, thoát thân không được.
Kiều Na ngẫm nghĩ cẩn thận: Chỉ sợ cái tên giám đốc Hoàng kia còn tưởng rằng cô cùng Phương Thiệu Hoa có quan hệ gì đó, cho nên muốn mượn hơi cô để nhận lỗi với Phương Thiệu Hoa, cầu hắn thả cho ông ta một con ngựa. Nhưng tiếc là, ông ta nhìn lầm người rồi.
“Nói tôi không rảnh, không muốn gặp, bảo ông ta tự mình đi gặp Phương thiếu đi” Kiều na nói một cách gọn gàng.
Ai quen biết cô cũng biết rõ, đắc tội với Kiều Na mặc dù không đến mức sống không bằng chết, nhưng lại giống như miếng dằm nằm trong vết thương mãi không rơi ra. Cái lão hồ ly kia, nếu không trừng trị một chút quả thật có lỗi với con cô. Còn miếng dằm mang tên Phương Thiệu Hoa này, quả thật là một công cụ tốt.
Gần đây Phương Thiệu Hoa rất khó tính, dường như là nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Trong quán bar, những cô gái vốn ân cần như ong mật cũng đều không dám tới gần hắn.
Tiền Phong mò lại gần, cười hì hì nói: “Thiệu Thiệu này, gần đây cậu rất lạ nha, không phải là bị gái nó đá đó chứ?”
Phương Thiệu Hoa là một con sói đội lốt người, bình thường âu phục phẳng phiu, một dạng thanh niên tinh anh của nhân loại. Mặc dù không ‘trăng hoa’ như Tiền Phong lúc trước nhưng đối với các cô gái thì hắn luôn là một anh chàng dịu dàng hào phóng. Đương nhiên cũng không giống như bây giờ, dường như phụ nữ trên thế giới này đều là hồ ly tinh trong mắt hắn.
Nghe thấy lời nói của Tiền Phong, con ngươi của Phương Thiệu Hoa xuất hiện sự tàn nhẫn. Hắn như một chiếc phi tiêu bay về phía Tiền Phong, bàn tay bóp chặt cổ của hắn ta, nói: “Mình bị đá? Nằm mơ đi! Tiền Phong, muốn chết thì nói!”
Ném Tiền Phong qua một bên, Phương Thiệu Hoa trầm mặt đi ra ngoài.
Tiền Phong đứng bật dậy, giang tay khoác lên vai Phương Thiệu Hoa, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc “Bác sĩ nói, Nhu Y sẽ không tỉnh lại nữa. Cậu… đừng chờ nữa, tìm người khác có lẽ…”
Tiền Phong còn chưa nói xong, Phương Thiệu Hoa đá vung một quyền đến. Tiền Phong vội vàng lui về phía sau mới tránh thoát một quyền từ hắn.
“Thần kinh, mình đã cảnh cáo cậu là không được nhắc đến chuyện này” Phương Thiệu Hoa ném ra câu này liền xoay người rời khỏi quán bar.
Tiền Phong xoa xoa cánh tay, khẽ thở dài một tiếng. Con người, sợ nhất đúng là ba chữ ‘không nhận ra’. Quên đi, hắn ta vẫn nên ngoan ngoãn, về nhà ôm lấy ‘đại sói hoang’ cùng ‘tiểu sói xám’ mà sống thôi.
Phương Thiệu Hoa lái xe như vũ bão, nhanh đến dọa người. Ánh mắt hắn lạnh lùng như khối băng ngàn năm. Vệ Nhu Y, cái tên kia còn lâu lắm mới không cảm thấy đau đớn khi hắn nhắc đến.
Bàn tay nắm vô lăng của hắn nổi đầy gân xanh.
Xe phanh một tiếng dừng trước cổng công ty. Mới vừa dừng lại, giám đốc Hoàng đã chờ hơn nửa ngày lập tức xum xoe chạy tới, nói: “Phương thiếu, Phương thiếu, ha ha, không biết ngài có thể bỏ chút thời gian để tôi mời ngài một bữa cơm hay không? Lần trước là ông Hoàng tôi có mắt như mù, không cẩn thận mà quấy rầy bạn gái ngài. Hôm nay ông Hoàng tôi đến để tạ lỗi với Phương thiếu”
Tâm tình Phương Thiệu Hoa rất không tốt, không hề để ý đến ông ta: “Cút ngay!”
Giám đốc Hoàng vội cười làm lành. Ông ta đợi vài ngày mới có thể gặp mặt Phương thiếu, nếu không bắt được cơ hội này thì ông ta chết chắc rồi “Phương thiếu, ngài rộng lượng sẽ không chấp nhặt với một nhân vật nhỏ bé như tôi chứ? Tổng thanh tra Kiều ý đặc biệt bảo tôi đến tìm ngài, xin ngài hãy thả cho tôi một con ngựa”
Nghe thấy, lông mày Phương Thiệu Hoa nhếch lên. Kiều Na? Cô đặc biệt bảo tên họ Hoàng này đến tìm hắn?
Hắn biết rõ cô đang mượn tay hắn làm khẩu súng báo mối thù của mình.
Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, lá gan của cô thật đúng là rất lớn. Rốt cuộc là ai cho phép cô cả gan làm loạn như vậy? Phương Thiệu Hoa cắn chặt răng, gọi bảo vệ đem cái tên họ Hoàng này ném ra ngoài. Khuôn mặt của hắn đen thui, đi vào công ty.
Ngồi trên salon màu đen, Phương Thiệu Hoa nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, bấm điện thoại nội bộ nói với thư ký:
“Tìm cho tôi một bản hợp đồng, công ty của chúng ta bắt đầu tiến quân vào giới nghệ thuận gốm sứ”
Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên một độ cong. Cô không phải là rất muốn thành công sao? Được rồi, để cho hắn xem xem, rốt cuộc cô có năng lực gì.
Tin tức tập đoàn Phương Viên tiến quân vào giới nghệ thuật, rất nhanh kích thích làn sóng ngầm trong giới truyền thông. Một trong những đầu rồng kinh tế của Trung Quốc – tập đoàn Phương Viên, mà thủ đoàn của ông chủ nó – Phương Thiệu Hoa, ai cũng biết rõ. Sau những bước tiến trong bất động sản, tài chính, năng lượng dầu mỏ, lần đầu tiên đặt chân vào giới nghệ thuận là tin tức được tìm kiếm nhiều nhất gần đây.
Kiều Na nhìn bảng tin trên trang báo mạng, cảm thấy huyệt thái dương lại phát đau.
Phương Thiệu Hoa này rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Sau buổi triển lãm lần đó, cô luôn luôn không ngừng tìm kiếm được những công ty thích hợp để hợp tác. Mà đột nhiên hắn lại ra một chiêu này, mang lợi nhuận mà cô đang tìm kiếm treo trước mũi cô, thêm vào đó tiêu điểm truyền thông lại chuyển dời đến Phương Viên. Phương Thiệu Hoa là đang thị uy hay tuyên chiến với cô đây?
Kiều Na cắn chặt răng: Biện pháp tốt nhất hiện nay chính là hợp tác cùng Phương Viên, nhưng mà…
Thư ký hỏi: “Tổng thanh tra, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Cô ấy cũng nhận thấy tình thế khẩn trương hiện tại, Phương Viên tuyên bố hợp tác với giới nghệ thuật gốm sứ. Những công ty mới trong giới đều đã bắt đầu rục rịch, dù sao một tập đoàn cường thế như Phương Viên so với một công ty mới thành lập như công ty của Kiều Na mà nói… chỉ cần không ngu ngốc cũng biết rõ con đường nào nên đi.
Kiều Na mím chặt môi, thật lâu cũng không lên tiếng.