Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 25
Tô Mộc Vũ nghe thế liền nghẹn họng, hận không thể cho hắn một cước.
Hắn đem cô xem thành con chuột con mèo sao?
Phong Kính bước thẳng ra khỏi bệnh viện, Tô Mộc Vũ ôm một đống thuốc đi theo phía sau.
Lúc qua một toà nhà chung cư trong trung tâm thành phố, đôi mắt Tô Mộc Vũ đột nhiên lóe sáng.
Trong toà nhà to lớn đó có một căn nhà mình cùng chồng cũ năm năm chung sống. Bây giờ chắc hắn cũng đang ở trong đó… cùng với người em gái ruột thịt, mà cô ta chắc cũng đang làm nũng trong lòng anh rể của mình.
Tô Mộc Vũ cười cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo nỗi chua xót. Năm năm kia lại trở thành lưỡi dao sắc bén dễ dàng tạo thành một vết thương trong lòng cô, làm sao có thể nói hết liền hết được.
Phong Kính đột nhiên ra lệnh: “Dừng xe”
Tô Mộc Vũ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phong Kính chỉ vào cửa hàng Cartier nổi tiếng bên đường, nói: “Dừnglại ở đó”
“Xin chào, xin hỏi anh cùng bạn gái muốn mua thứ gì?” Cô nhân viên mỉm cười chân thành, hiển nhiên là xem Tô Mộc Vũ bên cạnh Phong Kính là bạn gái hắn.
Trên mặt Tô Mộc Vũ có chút xấu hổ, há miệng thở dốc, chần chờ, nhưng cuối cùng cũng không có giải thích.
Phong Kính nhìn lướt qua những thứ trang sức hoa lệ trên quầy, tất cả sáng loáng đến hoa cả mắt, hắn có chút khó chịu: “Không cần rườm rà như vậy, đơn giản một chút”
Nhân viên nhìn quần áo trên người hắn một chút, sự kinh ngạc nho nhỏ trong lòng nhẹ biến mất, nụ cười hoàn mỹ lập tức xuất hiện. Ngay sau đó lấy ra một số trang sức đơn giản hơn, nói: “Đây là những món trang sức mới đưa ra thị trường ngày hôm qua, hi vọng anh chị sẽ thích”
Trong số ấy, có một chiếc cũng rất bình thường, không nổi bật lắm lại bị Phong Kính chọn trúng.
“Tiên sinh, anh quả là có con mắt tinh tường, chiếc vòng cổ này là tác phẩm cuối cùng của nhà thết kế bậc thầy Romon trước khi rời cõi đời, ông ấy đã cùng hết năm năm cuối đời để làm ra nó. Ý nghĩa của chiếc vòng cổ này là: Tình yêu nằm ở trong tim”
Một chiếc vòng cổ bằng vàng xen lẫn bạch kim nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy phía trong đường nối là một loạt mười hai viên kim cương màu hồng phấn sáng lấp lánh như mười hai vì tinh tú lặng lẽ bảo vệ lấy bầu trời đêm.
Chiếc vòng này đơn giản nhưng lại đơn giản mức hoàn mĩ, giống như chiếc vỏ cứng thô ráp hé lộ ra vẻ đẹp tình yêu bên trong. Vẻ đẹp đó khiến cho người ta chịu không nổi đành phải rơi vào vào ma thuật của nó, rung động vì nó, khuynh đảo vì nó.
Tô Mộc Vũ bị nó hấp dẫn. Chiếc vòng cổ này tượng trưng cho tham vọng yêu thương của một người con gái.
“Cái đó” Phong Kính trực tiếp ký lên tấm chi phiếu cho nhân viên bán hàng, cô ta cười đến ngoác cả miệng.
Phong Kính nhận được điện thoại, liền một mình ra ngoài nghe.
Tô Mộc Vũ đứng trước quầy chờ nhân viên hoàn thành giấy tờ. Lúc này, một đôi nam nữ ôm ấp thân mật đi vào.
Tô Mộc Tình dựa vào lòng anh rể mình, khẽ làm nũng nói: “Anh rể, em ở với anh lâu như vậy mà anh còn chưa có tặng em chiếc vòng cổ nào cả”
Tần Nghị Hằng sủng nịch nói: “Được, Tiểu Tình của anh muốn gì liền được cái đó”. Người đàn ông đối với sự làm nũng của cô gái đều rất hưởng thụ.
Hai người ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tô Mộc Vũ liền thay đổi sắc mặt. Tô Mộc Vũ cũng thế, giống như đang đứng trên một toà nhà cao tầng bị người khác đẩy xuống. Cả người đều là mồ hôi lạnh.
Nhận lấy giấy tờ trong tay nhân viên bán hàng, Tô Mộc Vũ không nói hai lời liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi.
Tô Mộc Tình hừ lạnh một tiếng, cô ta không nghĩ tới gã tình nhân chị gái mình câu được cũng có chút tiền bạc. Đôi mắt chợt lóe tinh quang, ra vẻ cao hứng giữ chặt cánh tay Tô Mộc Vũ nói: “Chị, sao chị cũng ở đây? Lâu rồi cũng không chịu gọi điện thoại cho em, em cứ tưởng chị đã chết rồi ấy chứ”
Nhìn thấy quần áo trên người Tô Mộc Vũ thì cô ta âm thầm cắn chặt răng đầy ghen tị.
Trong lòng càng phẫn hận thì mặt ngoài lại càng ra vẻ nhu thuận đáng yêu. Nhìn đến chiếc vòng cổ trong tay Tô Mộc Vũ liền cầm lấy ngắm nghía, nói: “Chị, chiếc vòng cổ này sao lại nhỏ như thế? Nhìn có chút…”
Cô ta ra vẻ thương hại, nói: “Bao nhiêu tiền vậy? Em cũng muốn mua một cái giống thế này tặng cho chị, phòng hờ sau này không cẩn thận đánh mất thì còn có cái khác thế vào. Anh rể, anh có đồng ý không?”
Tần Nghị Hằng ôn nhu nói: “Không phải anh đã nói, em muốn cái gì đều được cả sao”
Nhìn thấy mặt Tô Mộc Vũ càng lúc càng trắng bệch, trong lòng hắn càng lúc càng thấy sảng khoái.
Hắn chính là như vậy, thật muốn khiến cô sống được mà chết cũng không xong, khiến cô mất hết mặt mũi mới cảm thấy vui vẻ được. Cô không phải đã ly hôn với hắn rồi sao? Cô càng đau thì hắn lại càng cao hứng.
“Cái này bao nhiêu?” Tô Mộc Tình liếc nhìn nhân viên bán hàng, lập tức nói.
Nhân viên bán hàng đánh giá cô ta, trong lòng khinh thường, nhưng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ là một trăm hai mươi vạn”
Tô Mộc Tình ngây ngẩn cả người, chỉ một chiếc vòng đeo cổ bất hiển sơn bất lộ thủy (1) lại hơn một trăm vạn sao? Chị cô ta sao lại có thể có tiền mua những thứ mắc tiền như thế sao? Kỳ thật cô ta vốn dĩ không biết chiếc vòng này rất đặc biệt.
Nhưng… cô ta đã phóng lao, nếu không theo lao thì thật mất thể diện, đến lúc đó cô ta từng mong đặt chân vào nơi này. Tô Mộc Tình hung hăng cắn răng nói: “Mua!”. Coi như táng gia bại sản, cô ta cũng không muốn thấp hơn chị gái mình dù chỉ một chút.
Nhân viên bán hàng hơi cúi người, nói: “Thật có lỗi, vòng cổ này trên thế giới chỉ có mười hai chiếc, tìm người có duyên. Cửa hàng của chúng tôi may mắn có một chiếc đã được Tô tiểu thư mua rồi”
Mấy nhân viên bán hàng bên cạnh nhịn không được cúi đầu bật cười. Loại phụ nữ như vậy bọn họ đã thấy rất nhiều, ỷ vào bản thân tuổi trẻ xinh đẹp cùng đàn ông có tiền bên cạnh, còn không biết nhìn xem mình là ai, còn không phải là một con hồ ly tinh sao?
Hắn đem cô xem thành con chuột con mèo sao?
Phong Kính bước thẳng ra khỏi bệnh viện, Tô Mộc Vũ ôm một đống thuốc đi theo phía sau.
Lúc qua một toà nhà chung cư trong trung tâm thành phố, đôi mắt Tô Mộc Vũ đột nhiên lóe sáng.
Trong toà nhà to lớn đó có một căn nhà mình cùng chồng cũ năm năm chung sống. Bây giờ chắc hắn cũng đang ở trong đó… cùng với người em gái ruột thịt, mà cô ta chắc cũng đang làm nũng trong lòng anh rể của mình.
Tô Mộc Vũ cười cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo nỗi chua xót. Năm năm kia lại trở thành lưỡi dao sắc bén dễ dàng tạo thành một vết thương trong lòng cô, làm sao có thể nói hết liền hết được.
Phong Kính đột nhiên ra lệnh: “Dừng xe”
Tô Mộc Vũ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phong Kính chỉ vào cửa hàng Cartier nổi tiếng bên đường, nói: “Dừnglại ở đó”
“Xin chào, xin hỏi anh cùng bạn gái muốn mua thứ gì?” Cô nhân viên mỉm cười chân thành, hiển nhiên là xem Tô Mộc Vũ bên cạnh Phong Kính là bạn gái hắn.
Trên mặt Tô Mộc Vũ có chút xấu hổ, há miệng thở dốc, chần chờ, nhưng cuối cùng cũng không có giải thích.
Phong Kính nhìn lướt qua những thứ trang sức hoa lệ trên quầy, tất cả sáng loáng đến hoa cả mắt, hắn có chút khó chịu: “Không cần rườm rà như vậy, đơn giản một chút”
Nhân viên nhìn quần áo trên người hắn một chút, sự kinh ngạc nho nhỏ trong lòng nhẹ biến mất, nụ cười hoàn mỹ lập tức xuất hiện. Ngay sau đó lấy ra một số trang sức đơn giản hơn, nói: “Đây là những món trang sức mới đưa ra thị trường ngày hôm qua, hi vọng anh chị sẽ thích”
Trong số ấy, có một chiếc cũng rất bình thường, không nổi bật lắm lại bị Phong Kính chọn trúng.
“Tiên sinh, anh quả là có con mắt tinh tường, chiếc vòng cổ này là tác phẩm cuối cùng của nhà thết kế bậc thầy Romon trước khi rời cõi đời, ông ấy đã cùng hết năm năm cuối đời để làm ra nó. Ý nghĩa của chiếc vòng cổ này là: Tình yêu nằm ở trong tim”
Một chiếc vòng cổ bằng vàng xen lẫn bạch kim nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy phía trong đường nối là một loạt mười hai viên kim cương màu hồng phấn sáng lấp lánh như mười hai vì tinh tú lặng lẽ bảo vệ lấy bầu trời đêm.
Chiếc vòng này đơn giản nhưng lại đơn giản mức hoàn mĩ, giống như chiếc vỏ cứng thô ráp hé lộ ra vẻ đẹp tình yêu bên trong. Vẻ đẹp đó khiến cho người ta chịu không nổi đành phải rơi vào vào ma thuật của nó, rung động vì nó, khuynh đảo vì nó.
Tô Mộc Vũ bị nó hấp dẫn. Chiếc vòng cổ này tượng trưng cho tham vọng yêu thương của một người con gái.
“Cái đó” Phong Kính trực tiếp ký lên tấm chi phiếu cho nhân viên bán hàng, cô ta cười đến ngoác cả miệng.
Phong Kính nhận được điện thoại, liền một mình ra ngoài nghe.
Tô Mộc Vũ đứng trước quầy chờ nhân viên hoàn thành giấy tờ. Lúc này, một đôi nam nữ ôm ấp thân mật đi vào.
Tô Mộc Tình dựa vào lòng anh rể mình, khẽ làm nũng nói: “Anh rể, em ở với anh lâu như vậy mà anh còn chưa có tặng em chiếc vòng cổ nào cả”
Tần Nghị Hằng sủng nịch nói: “Được, Tiểu Tình của anh muốn gì liền được cái đó”. Người đàn ông đối với sự làm nũng của cô gái đều rất hưởng thụ.
Hai người ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tô Mộc Vũ liền thay đổi sắc mặt. Tô Mộc Vũ cũng thế, giống như đang đứng trên một toà nhà cao tầng bị người khác đẩy xuống. Cả người đều là mồ hôi lạnh.
Nhận lấy giấy tờ trong tay nhân viên bán hàng, Tô Mộc Vũ không nói hai lời liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi.
Tô Mộc Tình hừ lạnh một tiếng, cô ta không nghĩ tới gã tình nhân chị gái mình câu được cũng có chút tiền bạc. Đôi mắt chợt lóe tinh quang, ra vẻ cao hứng giữ chặt cánh tay Tô Mộc Vũ nói: “Chị, sao chị cũng ở đây? Lâu rồi cũng không chịu gọi điện thoại cho em, em cứ tưởng chị đã chết rồi ấy chứ”
Nhìn thấy quần áo trên người Tô Mộc Vũ thì cô ta âm thầm cắn chặt răng đầy ghen tị.
Trong lòng càng phẫn hận thì mặt ngoài lại càng ra vẻ nhu thuận đáng yêu. Nhìn đến chiếc vòng cổ trong tay Tô Mộc Vũ liền cầm lấy ngắm nghía, nói: “Chị, chiếc vòng cổ này sao lại nhỏ như thế? Nhìn có chút…”
Cô ta ra vẻ thương hại, nói: “Bao nhiêu tiền vậy? Em cũng muốn mua một cái giống thế này tặng cho chị, phòng hờ sau này không cẩn thận đánh mất thì còn có cái khác thế vào. Anh rể, anh có đồng ý không?”
Tần Nghị Hằng ôn nhu nói: “Không phải anh đã nói, em muốn cái gì đều được cả sao”
Nhìn thấy mặt Tô Mộc Vũ càng lúc càng trắng bệch, trong lòng hắn càng lúc càng thấy sảng khoái.
Hắn chính là như vậy, thật muốn khiến cô sống được mà chết cũng không xong, khiến cô mất hết mặt mũi mới cảm thấy vui vẻ được. Cô không phải đã ly hôn với hắn rồi sao? Cô càng đau thì hắn lại càng cao hứng.
“Cái này bao nhiêu?” Tô Mộc Tình liếc nhìn nhân viên bán hàng, lập tức nói.
Nhân viên bán hàng đánh giá cô ta, trong lòng khinh thường, nhưng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ là một trăm hai mươi vạn”
Tô Mộc Tình ngây ngẩn cả người, chỉ một chiếc vòng đeo cổ bất hiển sơn bất lộ thủy (1) lại hơn một trăm vạn sao? Chị cô ta sao lại có thể có tiền mua những thứ mắc tiền như thế sao? Kỳ thật cô ta vốn dĩ không biết chiếc vòng này rất đặc biệt.
Nhưng… cô ta đã phóng lao, nếu không theo lao thì thật mất thể diện, đến lúc đó cô ta từng mong đặt chân vào nơi này. Tô Mộc Tình hung hăng cắn răng nói: “Mua!”. Coi như táng gia bại sản, cô ta cũng không muốn thấp hơn chị gái mình dù chỉ một chút.
Nhân viên bán hàng hơi cúi người, nói: “Thật có lỗi, vòng cổ này trên thế giới chỉ có mười hai chiếc, tìm người có duyên. Cửa hàng của chúng tôi may mắn có một chiếc đã được Tô tiểu thư mua rồi”
Mấy nhân viên bán hàng bên cạnh nhịn không được cúi đầu bật cười. Loại phụ nữ như vậy bọn họ đã thấy rất nhiều, ỷ vào bản thân tuổi trẻ xinh đẹp cùng đàn ông có tiền bên cạnh, còn không biết nhìn xem mình là ai, còn không phải là một con hồ ly tinh sao?