Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
#31
- Anh Tài ơi đừng dìm em anh Tài ơi, anh Tài dìm chết em thì con gà cũng không sống lại đâu á, anh Tài thả em ra em đi tìm con gà con cho anh.
Tôi chuyển hướng sang nịnh anh Tài, anh lừ mắt giao cho tôi cái hẹn từ giờ đến tối mai phải kiếm được gà con, nếu không tìm thấy thì đừng trách anh ác. Tôi vâng vâng dạ dạ trườn xuống, xách lại cái quần thủng rồi chạy qua giậu mồng tơi nhà con Vân hỏi han.
- Ê tụi bay có thấy con gà con nhà anh Tài đâu không?
Một vài đứa lắc đầu, con Vân vẫn giận tôi nên ngoảnh mặt ra chỗ khác làm thinh. Kẻ khiến tôi nghi ngờ nhất là thằng Hựu, nó hết nhìn con Vân, nhìn tôi rồi lại bịt miệng cười hi hí.
- Chính mày đó Hựu! Chính mày ăn trộm con gà.
Tôi đưa ra kết luận vô cùng thông minh, thằng Hựu chối.
- Ê, đừng gắp lửa bỏ tay người nha, tao đấm toè mỏ bây giờ.
Nó giơ nắm đấm lên doạ tôi chứ, có cái nắm đấm mà to hả? Tôi đây đứng đằng sau con Vân còn to hơn nhé! Chẳng qua võ công của tôi chưa chín muồi nên mới phải thế thôi, chứ không tôi biến nó thành lợn từ lâu rồi.
- Vân ơi Vân, thằng Hựu nó đòi đấm tao kia kìa.
- Kệ Đăng.
- Ơ thế mày không quan tâm đến khuôn mặt đẹp trai của tao nữa à?
- Mình là gì của nhau mà tớ phải quan tâm?
Ừ nhỉ? Suýt thì quên tôi đã khai trừ nó ra khỏi gia đình. Con Điệu bĩu môi lượn qua chỗ khác không thèm che chắn cho tôi nữa, bỏ mặc tôi chạy như điên đằng trước, thằng Hựu hăm he đuổi đằng sau. Cũng may nó béo, nó chạy như rùa bò nên tôi thoát. Không cam tâm, tôi đợi nó về nhà rồi chui vào bụi hoa hồng rình rập.
Thằng Hựu đang ngồi chễm trệ giữa sân cầm cái que khua múa luyện quyền, trên đầu nó có tàu lá chuối xanh non nõn nà, bên dưới có cái bô màu đỏ chói. Thi thoảng mẹ nó lại sốt ruột hỏi han.
- Ra chưa Hựu ơi?
Mỗi lần như thế nó đều cố nghiến răng nghiến lợi rặn rồi buồn tủi báo cáo.
- Chưa mẹ ơi, kiên nhẫn chờ tý mẹ ơi, mãi nó không ra ý.
- Kiên nhẫn cái đầu nhà mày, ăn cho lắm ổi xanh vào. Nhanh lên không tao gọi con Điệu sang cho nó ê mày đấy.
Cô Hương làm bộ gọi Vân ơi, thằng Hựu sợ tái xanh mặt, mếu máo xin xỏ mẹ nó rồi hít hơi rặn lấy rặn để. Đợi nó xong việc lớn, rửa tay xà bông sạch sẽ tôi mới thò mặt ra khiêu khích.
- Mày mà không nói cho tao chỗ giấu con gà thì tao sẽ méc con Vân mày có một chiếc bô nhỏ xinh màu đỏ.
- Như thế thì Vân không yêu tao nữa à?
- Con Vân đã từng yêu mày hả? Nó bảo thế á?
Tôi tức giận tra khảo, thằng Hựu đang ở thế yếu nên nó không dám đánh tôi, chỉ bẽn lẽn tâm sự.
- Ừ, nó rủ tao làm chồng nó mà, không yêu thì là gì nữa?
Cái gì? Con Vân định lấy thằng Hựu? Tôi tức hừng hực quay người lao sang nhà con Vân, thằng Hựu gọi với đằng sau dặn dò.
- Con Vân giấu con gà của mày á, đừng nói cho nó chuyện tao có bô nha!
- Tao thề danh dự.
Tôi đáp đầy dứt điểm rồi ba chân bốn cẳng lao vào giậu mồng tơi. Vân Điệu đang chơi đồ hàng một mình, nó nhặt những quả mồng tơi tim tím đặt vào chiếc lá bàng giả bộ làm thức ăn cho em búp bê.
- Con Vân kia, ai cho phép mày giấu con gà của anh Tài?
Tôi quát, nó giật bắn người nhưng không thèm đáp.
- Còn nữa, nghe đồn mày tính lấy thằng Hựu? Thằng Hựu có cái bô đỏ đẹp ghê lắm, chắc mày cũng thích ngồi bô nên mới muốn cưới nó hả?
Tôi giả bộ hỏi bâng quơ, con Điệu tức rơm rớm nước mắt. Nó lì như quỷ hại tôi phải xuống nước năn nỉ.
- Cho tao xin con gà đi không anh Tài dìm tao chết.
- Còn mơ!
- Sao vậy?
- Tại nó quyến rũ Đăng á, nó là kẻ thứ ba chen vào phá hoại hạnh phúc gia đình chúng mình.
Ôi mẹ ơi, nó nói y hệt dì nó trì chiết nhân tình của chú nó vậy! Tôi phải dỗ mãi là tôi bỏ con gà đó nó mới chịu chỉ tôi chỗ giấu con gà, trước khi tôi sang nhà anh Tài trả nó còn hắng giọng yêu cầu.
- Đăng phải li dị nó đi đã.
- Tao bảo bỏ là bỏ, mày phiền thế làm gì?
- Không được, phải ba mặt một lời á, để cho nó biết Đăng là của tớ.
Tôi mệt dễ sợ mà vẫn phải chiều nó.
- Được rồi, vợ Gà nghe cho rõ đây, anh tuyên bố li dị em, từ nay anh là của chị Vân. Em không được phép quyến rũ anh nữa.
- Em nghe rõ chưa? Lần này chị tha chứ lần sau mà dám bén mảng đến gần anh Đăng nhà chị thì chị cạo trọc đầu!
Con Vân dí ngón tay nhỏ xíu lên đầu con gà doạ nạt, rõ ràng con gà chỉ kêu chiêm chiếp thôi mà nó có thể bịa như đúng rồi.
- Em gà bảo chị Vân xinh đẹp nhất trần gian, anh Đăng không lấy chị thì anh Đăng thật ngốc nghếch.
- Nhưng chị Vân lấy anh Hựu mà?
Tôi hỏi xoáy, con Vân kêu nó không lấy thằng Hựu nữa, tôi đòi nó đền bù cho tôi vụ nó cười với anh Thắng. Nó cầm váy, nhún xuống rồi nhoẻn miệng cười thật tươi, trông nó xinh kinh khủng khiếp luôn. Hễ được tôi khen nó lại hứng chí vừa nhún vừa cười thêm phát nữa, dễ thương đến mức tôi muốn cất nó đi liền. Trả gà cho anh Tài xong tôi xị mặt bảo nó.
- Tao chả thích mày cười với ai cả.
- Thế sao được? Mẹ tớ dặn gặp ai cũng phải niềm nở hoà nhã ý. Nếu cái mặt cứ hầm hầm người ta ghét cho, rồi sẽ là em bé hư.
- Thì mày cười mỉm thôi, không được mở miệng, đừng để ai biết mày có hàm răng trắng đều và đẹp như hạt bắp.
Tôi dạy con Vân mỗi khi cười chỉ khẽ nhếch môi thôi, cơ mà nó cười mỉm còn duyên hơn cả cười lớn nên tôi đành chấp nhận một sự thật phũ phàng rằng tôi phải san sẻ sự xinh đẹp của nó với tất thảy mọi người trên thế gian này. Cũng giống như việc nó không thể ích kỷ một mình thưởng thức vẻ hào hoa phong độ của tôi.
- Hòn đá Khôi đâu hả Đăng?
- Chả biết nữa. Nhưng đừng buồn, đợi lát nữa chị Thơm sang nhà mày tao sẽ về thó vải vụn của chị ấy, hai đứa mình may công chúa Khôi.
Con Vân gật đầu, đúng như tôi dự đoán, không lâu sau chị Thơm đã chạy qua chơi với anh Thắng, tóc vẫn thơm mùi lá sả vỏ bưởi.
- Anh còn đang bận cọ xoong cơ Thơm ạ, Thơm có lười rửa bát như con Vân Điệu nhà anh không?
Anh Thắng thân thiện hỏi, chị Thơm thẹn thùng đáp.
- Em á? Em đâu có biết lười là gì đâu? Em còn đang sợ không có bát mà rửa đây này!
Tôi chuyển hướng sang nịnh anh Tài, anh lừ mắt giao cho tôi cái hẹn từ giờ đến tối mai phải kiếm được gà con, nếu không tìm thấy thì đừng trách anh ác. Tôi vâng vâng dạ dạ trườn xuống, xách lại cái quần thủng rồi chạy qua giậu mồng tơi nhà con Vân hỏi han.
- Ê tụi bay có thấy con gà con nhà anh Tài đâu không?
Một vài đứa lắc đầu, con Vân vẫn giận tôi nên ngoảnh mặt ra chỗ khác làm thinh. Kẻ khiến tôi nghi ngờ nhất là thằng Hựu, nó hết nhìn con Vân, nhìn tôi rồi lại bịt miệng cười hi hí.
- Chính mày đó Hựu! Chính mày ăn trộm con gà.
Tôi đưa ra kết luận vô cùng thông minh, thằng Hựu chối.
- Ê, đừng gắp lửa bỏ tay người nha, tao đấm toè mỏ bây giờ.
Nó giơ nắm đấm lên doạ tôi chứ, có cái nắm đấm mà to hả? Tôi đây đứng đằng sau con Vân còn to hơn nhé! Chẳng qua võ công của tôi chưa chín muồi nên mới phải thế thôi, chứ không tôi biến nó thành lợn từ lâu rồi.
- Vân ơi Vân, thằng Hựu nó đòi đấm tao kia kìa.
- Kệ Đăng.
- Ơ thế mày không quan tâm đến khuôn mặt đẹp trai của tao nữa à?
- Mình là gì của nhau mà tớ phải quan tâm?
Ừ nhỉ? Suýt thì quên tôi đã khai trừ nó ra khỏi gia đình. Con Điệu bĩu môi lượn qua chỗ khác không thèm che chắn cho tôi nữa, bỏ mặc tôi chạy như điên đằng trước, thằng Hựu hăm he đuổi đằng sau. Cũng may nó béo, nó chạy như rùa bò nên tôi thoát. Không cam tâm, tôi đợi nó về nhà rồi chui vào bụi hoa hồng rình rập.
Thằng Hựu đang ngồi chễm trệ giữa sân cầm cái que khua múa luyện quyền, trên đầu nó có tàu lá chuối xanh non nõn nà, bên dưới có cái bô màu đỏ chói. Thi thoảng mẹ nó lại sốt ruột hỏi han.
- Ra chưa Hựu ơi?
Mỗi lần như thế nó đều cố nghiến răng nghiến lợi rặn rồi buồn tủi báo cáo.
- Chưa mẹ ơi, kiên nhẫn chờ tý mẹ ơi, mãi nó không ra ý.
- Kiên nhẫn cái đầu nhà mày, ăn cho lắm ổi xanh vào. Nhanh lên không tao gọi con Điệu sang cho nó ê mày đấy.
Cô Hương làm bộ gọi Vân ơi, thằng Hựu sợ tái xanh mặt, mếu máo xin xỏ mẹ nó rồi hít hơi rặn lấy rặn để. Đợi nó xong việc lớn, rửa tay xà bông sạch sẽ tôi mới thò mặt ra khiêu khích.
- Mày mà không nói cho tao chỗ giấu con gà thì tao sẽ méc con Vân mày có một chiếc bô nhỏ xinh màu đỏ.
- Như thế thì Vân không yêu tao nữa à?
- Con Vân đã từng yêu mày hả? Nó bảo thế á?
Tôi tức giận tra khảo, thằng Hựu đang ở thế yếu nên nó không dám đánh tôi, chỉ bẽn lẽn tâm sự.
- Ừ, nó rủ tao làm chồng nó mà, không yêu thì là gì nữa?
Cái gì? Con Vân định lấy thằng Hựu? Tôi tức hừng hực quay người lao sang nhà con Vân, thằng Hựu gọi với đằng sau dặn dò.
- Con Vân giấu con gà của mày á, đừng nói cho nó chuyện tao có bô nha!
- Tao thề danh dự.
Tôi đáp đầy dứt điểm rồi ba chân bốn cẳng lao vào giậu mồng tơi. Vân Điệu đang chơi đồ hàng một mình, nó nhặt những quả mồng tơi tim tím đặt vào chiếc lá bàng giả bộ làm thức ăn cho em búp bê.
- Con Vân kia, ai cho phép mày giấu con gà của anh Tài?
Tôi quát, nó giật bắn người nhưng không thèm đáp.
- Còn nữa, nghe đồn mày tính lấy thằng Hựu? Thằng Hựu có cái bô đỏ đẹp ghê lắm, chắc mày cũng thích ngồi bô nên mới muốn cưới nó hả?
Tôi giả bộ hỏi bâng quơ, con Điệu tức rơm rớm nước mắt. Nó lì như quỷ hại tôi phải xuống nước năn nỉ.
- Cho tao xin con gà đi không anh Tài dìm tao chết.
- Còn mơ!
- Sao vậy?
- Tại nó quyến rũ Đăng á, nó là kẻ thứ ba chen vào phá hoại hạnh phúc gia đình chúng mình.
Ôi mẹ ơi, nó nói y hệt dì nó trì chiết nhân tình của chú nó vậy! Tôi phải dỗ mãi là tôi bỏ con gà đó nó mới chịu chỉ tôi chỗ giấu con gà, trước khi tôi sang nhà anh Tài trả nó còn hắng giọng yêu cầu.
- Đăng phải li dị nó đi đã.
- Tao bảo bỏ là bỏ, mày phiền thế làm gì?
- Không được, phải ba mặt một lời á, để cho nó biết Đăng là của tớ.
Tôi mệt dễ sợ mà vẫn phải chiều nó.
- Được rồi, vợ Gà nghe cho rõ đây, anh tuyên bố li dị em, từ nay anh là của chị Vân. Em không được phép quyến rũ anh nữa.
- Em nghe rõ chưa? Lần này chị tha chứ lần sau mà dám bén mảng đến gần anh Đăng nhà chị thì chị cạo trọc đầu!
Con Vân dí ngón tay nhỏ xíu lên đầu con gà doạ nạt, rõ ràng con gà chỉ kêu chiêm chiếp thôi mà nó có thể bịa như đúng rồi.
- Em gà bảo chị Vân xinh đẹp nhất trần gian, anh Đăng không lấy chị thì anh Đăng thật ngốc nghếch.
- Nhưng chị Vân lấy anh Hựu mà?
Tôi hỏi xoáy, con Vân kêu nó không lấy thằng Hựu nữa, tôi đòi nó đền bù cho tôi vụ nó cười với anh Thắng. Nó cầm váy, nhún xuống rồi nhoẻn miệng cười thật tươi, trông nó xinh kinh khủng khiếp luôn. Hễ được tôi khen nó lại hứng chí vừa nhún vừa cười thêm phát nữa, dễ thương đến mức tôi muốn cất nó đi liền. Trả gà cho anh Tài xong tôi xị mặt bảo nó.
- Tao chả thích mày cười với ai cả.
- Thế sao được? Mẹ tớ dặn gặp ai cũng phải niềm nở hoà nhã ý. Nếu cái mặt cứ hầm hầm người ta ghét cho, rồi sẽ là em bé hư.
- Thì mày cười mỉm thôi, không được mở miệng, đừng để ai biết mày có hàm răng trắng đều và đẹp như hạt bắp.
Tôi dạy con Vân mỗi khi cười chỉ khẽ nhếch môi thôi, cơ mà nó cười mỉm còn duyên hơn cả cười lớn nên tôi đành chấp nhận một sự thật phũ phàng rằng tôi phải san sẻ sự xinh đẹp của nó với tất thảy mọi người trên thế gian này. Cũng giống như việc nó không thể ích kỷ một mình thưởng thức vẻ hào hoa phong độ của tôi.
- Hòn đá Khôi đâu hả Đăng?
- Chả biết nữa. Nhưng đừng buồn, đợi lát nữa chị Thơm sang nhà mày tao sẽ về thó vải vụn của chị ấy, hai đứa mình may công chúa Khôi.
Con Vân gật đầu, đúng như tôi dự đoán, không lâu sau chị Thơm đã chạy qua chơi với anh Thắng, tóc vẫn thơm mùi lá sả vỏ bưởi.
- Anh còn đang bận cọ xoong cơ Thơm ạ, Thơm có lười rửa bát như con Vân Điệu nhà anh không?
Anh Thắng thân thiện hỏi, chị Thơm thẹn thùng đáp.
- Em á? Em đâu có biết lười là gì đâu? Em còn đang sợ không có bát mà rửa đây này!