Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131 - Chương 131
Chương 131
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (131)
Ngày hôm sau, buổi tập sáng của đội bắn tỉa.
Đội ngũ năm người vẫn hệt như mọi khi. Tối qua bốn người còn lại ra ngoài uống rượu cùng đám Tam, lúc về say ngật ngưỡng, sáng nay tỉnh dậy tinh thần không tốt lắm, cho nên năm người đứng ở đó đều ủ rũ như nhau, trông rất đều, không hề lấn cấn.
Nhưng tối qua rõ ràng Phong Lăng không ra ngoài uống rượu, sao cũng có vẻ uể oải như thế?
Trong lúc huấn luyện, Kiều Phỉ nhìn cô một lúc lâu, đến khi cô tập bắn súng, anh ta đứng sau lưng cô, vừa nhìn điểm ngắm bắn của cô vừa cất tiếng hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Phong Lăng dùng động tác chuẩn mực đưa viên đạn găm thẳng vào hồng tâm của bia ngắm, sau đó buông súng xuống, giọng nói rất bình thản: “Tối qua A K uống nhiều quá, nửa đêm ở bên ngoài gọi điện thoại cho tôi, suốt một tiếng đồng hồ, nghe anh ta mơ mơ màng màng lải nhải trong điện thoại khiến tối qua tôi ngủ không đủ giấc.”
Kiều Phỉ nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, hình như tối qua anh ta thật sự thấy A K gọi điện thoại cho ai đó, vốn tưởng cậu ta lén lút giấu căn cứ mà yêu đương bên ngoài, nào ngờ hóa ra thằng nhãi kia gọi cho Phong Lăng.
“Cậu ta gọi điện thoại cho cậu làm gì?” Kiều Phỉ nhướng mày.
“Làm sao tôi biết được, uống say quá, chắc tưởng tôi là em trai anh ấy. Lúc ấy tôi đang mê ngủ nên cũng không nghe rõ rốt cuộc anh ấy nói gì, đại khái nghe thấy anh ấy nói chuyện phiền lòng gì đó trong gia đình. Lúc trước A K đến căn cứ là vì bỏ nhà ra đi mà, chắc vì trong nhà có chuyện khiến anh ấy thấy bất đắc dĩ, uống rượu vào nên gọi cho tôi tâm sự.” Phong Lăng thản nhiên đáp.
Kiều Phỉ nhướng mày ra vẻ thấu hiểu, sau đó lại nói với giọng hơi ghen tuông: “Chậc, cái thằng này, coi cậu như chị Thỏ Hồng tâm sự ấy nhỉ.”
Phong Lăng quay đầu liếc nhìn anh ta, Kiều Phỉ cười cười: “Rồi rồi rồi, là anh Thỏ Hồng.”
Phong Lăng cầm lấy khẩu súng trường bên cạnh, không nói gì thêm.
Nhìn dáng vẻ chăm chú luyện tập của cô, Kiều Phỉ cũng không thể nói ra được chỗ nào không ổn, rõ ràng như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy tâm trạng của Phong Lăng không ổn lắm.
Thấy cô luyện tập nghiêm túc quá, Kiều Phỉ cũng không nói gì nữa, xoay người tiếp tục hướng dẫn cho bốn người kia. Cho đến lúc nghỉ giữa giờ, Kiều Phỉ có việc gấp phải tới khu vực tập luyện của đội Hai một chuyến. Năm người họ ở trên sân tập, có người đứng, có người ngồi, có cả hai người ở bên cạnh uống nước.
Phong Lăng thì không hề ngừng lại, không ngừng bắn vào bia ngắm, tiếng súng nổ đùng đùng đùng chưa hề dừng.
“Này, Phong Lăng sao thế? Trông có vẻ không vui.” Lâm Thành khẽ nói nhỏ với Tam.
Tam quay đầu nhìn về phía Phong Lăng, thấy cô đang lạnh lùng lắp thêm băng đạn chuyên dùng khi luyện tập vào súng, sau đó quay đầu nhìn A K ở bên cạnh cũng đang nhìn về hướng đó với vẻ kỳ lạ, lắc đầu với Tam: “Không biết làm sao nữa, bình thường Phong Lăng chắc hẳn là người ngoan ngoãn và tâm trạng ổn định nhất trong số chúng ta, hôm nay trông lại có vẻ không dễ trêu chọc vào. Hôm qua chúng ta mới đi uống rượu mà? Không phải cậu ta ở lại trong căn cứ à? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Thành lắc đầu: “Ai biết được.”
“Này, A K, cậu có biết nguyên nhân không?” Tam vỗ vỗ A K đang đi ngang qua. Vietwriter.vn
A K nhún vai: “Tối qua tôi say đến mức không biết mẹ là ai, làm sao biết nguyên nhân được, nhưng mà...”
“Nhưng sao?”
“Sáng nay ngủ dậy tôi có thấy nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, nửa đêm hôm qua tôi gọi cho Phong Lăng, gọi suốt một tiếng đồng hồ. Tôi sợ có lẽ tôi uống nhiều rồi nói nhăng nói cuội gì đấy trong điện thoại làm cậu ấy giận? Hay là... cậu ấy bị tôi làm ồn nên ngủ không ngon? Cho nên mới thành ra như thế?”
Lâm Thành và Tam cùng trợn mắt lên với A K: “Uống thì uống, rảnh rỗi quá gọi cho người ta làm gì?”
“Thì uống nhiều quá mà, nhật ký cuộc gọi gần nhất chỉ có Phong Lăng thôi, tôi đoán chắc là tôi tiện tay ấn gọi.”
Mấy người kia đang thầm thì thảo luận, tiếng bắn súng của Phong Lăng vẫn tiếp tục, về cơ bản cứ hai mươi giây lại bắn một phát, phát nào cũng rất chuẩn.
Đột nhiên, Lệ Nam Hành tiến tới gần, A K quay đầu thấy lão đại tới, vội vàng cung kính gật đầu, cất tiếng chào: “Chào buổi sáng lão đại!”
Lệ Nam Hành không đáp, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng bắn súng của Phong Lăng ở bên này, khi tới gần, liếc thấy Phong Lăng đang đứng trên sân tập bắn, nhìn bóng lưng thẳng tắp và tư thế cầm súng của cô, lại thấy động tác không ngừng nổ súng của cô, anh đi thẳng qua bên đó.
“Lệ lão đại!” Mấy hôm trước thấy lão đại luôn nhắm vào Phong Lăng, cứ tưởng anh lại kiếm chuyện với Phong Lăng, A K vội vàng to gan lớn mật đứng chắn trước mặt anh, cười hì hì mà nói: “Lão đại, bây giờ đang là giờ nghỉ, đợi lát nữa tập tiếp, tôi có mấy động tác mới học, không được chuẩn lắm, nhờ lão đại chỉ dạy thêm!”
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn A K đang cười như con khỉ trước mặt mình: “Cút ngay.”
Giọng của người đàn ông kia vừa trầm vừa lạnh nhạt, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của A K, trong giọng nói chẳng còn chút kiên nhẫn nào.
A K nghẹn họng, sờ mũi mình, đành phải nhường đường. Nhưng khi tránh qua một bên, A K đột nhiên tinh mắt phát hiện ra một vết thương nhỏ không hiểu bị từ bao giờ trên miệng anh, lập tức kinh ngạc hô lên: “Ôi chao, lão đại, miệng anh làm sao thế? Bị nóng trong người hả? Sao rách cả miệng thế?”
Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của Lệ Nam Hành liếc về phía anh ta lần nữa, A K lập tức rụt cổ, giơ tay xoa xoa cổ mình vài lần, nghĩ ngợi hồi lâu cũng không biết phải làm thế nào để tiếp tục ngăn cản bước chân lão đại, làm thế nào để giúp Phong Lăng.
Phong Lăng nghe thấy âm thanh phía sau, không để ý, nhưng khi nghe thấy A K nói Lệ Nam Hành bị rách miệng, viên đạn vốn được nhắm chuẩn hồng tâm của cô bị lệch ra ngoài thêm hai vòng tròn.
Cô tự biết tối hôm qua mình cắn mạnh đến mức nào, nếm được vị tanh của máu cơ mà.
Nhưng Lệ lão đại chẳng buồn cắn cô, chỉ có mỗi một lần cắn vào đầu lưỡi cô, mà cắn cũng không mạnh. Phong Lăng vẫn sợ sáng nay sẽ bị người ta nhìn ra, tối qua cô dùng túi chườm lạnh đắp lên miệng mình, cho nên sáng nay tỉnh giấc cũng không nhìn ra dấu vết gì.
Nhìn viên đạn lệch ra ngoài hẳn hai vòng, ánh mắt của Phong Lăng lạnh đi, tiếp tục giơ súng lên, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành vang lên sau lưng: “Đạn dùng cho việc luyện tập bên trong căn cứ, mỗi tuần chỉ có một số lượng nhất định, cậu định một ngày một mình cậu dùng hết số đạn của cả đội bắn tỉa dùng trong một tuần à? Những người khác khỏi cần luyện nữa phải không?”
Động tác của Phong Lăng khựng lại, ánh mắt run lên, vẫn giơ nguyên súng mà quay người lại, họng súng nhắm thẳng vào người đàn ông đang đứng trên sân tập.
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (131)
Ngày hôm sau, buổi tập sáng của đội bắn tỉa.
Đội ngũ năm người vẫn hệt như mọi khi. Tối qua bốn người còn lại ra ngoài uống rượu cùng đám Tam, lúc về say ngật ngưỡng, sáng nay tỉnh dậy tinh thần không tốt lắm, cho nên năm người đứng ở đó đều ủ rũ như nhau, trông rất đều, không hề lấn cấn.
Nhưng tối qua rõ ràng Phong Lăng không ra ngoài uống rượu, sao cũng có vẻ uể oải như thế?
Trong lúc huấn luyện, Kiều Phỉ nhìn cô một lúc lâu, đến khi cô tập bắn súng, anh ta đứng sau lưng cô, vừa nhìn điểm ngắm bắn của cô vừa cất tiếng hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Phong Lăng dùng động tác chuẩn mực đưa viên đạn găm thẳng vào hồng tâm của bia ngắm, sau đó buông súng xuống, giọng nói rất bình thản: “Tối qua A K uống nhiều quá, nửa đêm ở bên ngoài gọi điện thoại cho tôi, suốt một tiếng đồng hồ, nghe anh ta mơ mơ màng màng lải nhải trong điện thoại khiến tối qua tôi ngủ không đủ giấc.”
Kiều Phỉ nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, hình như tối qua anh ta thật sự thấy A K gọi điện thoại cho ai đó, vốn tưởng cậu ta lén lút giấu căn cứ mà yêu đương bên ngoài, nào ngờ hóa ra thằng nhãi kia gọi cho Phong Lăng.
“Cậu ta gọi điện thoại cho cậu làm gì?” Kiều Phỉ nhướng mày.
“Làm sao tôi biết được, uống say quá, chắc tưởng tôi là em trai anh ấy. Lúc ấy tôi đang mê ngủ nên cũng không nghe rõ rốt cuộc anh ấy nói gì, đại khái nghe thấy anh ấy nói chuyện phiền lòng gì đó trong gia đình. Lúc trước A K đến căn cứ là vì bỏ nhà ra đi mà, chắc vì trong nhà có chuyện khiến anh ấy thấy bất đắc dĩ, uống rượu vào nên gọi cho tôi tâm sự.” Phong Lăng thản nhiên đáp.
Kiều Phỉ nhướng mày ra vẻ thấu hiểu, sau đó lại nói với giọng hơi ghen tuông: “Chậc, cái thằng này, coi cậu như chị Thỏ Hồng tâm sự ấy nhỉ.”
Phong Lăng quay đầu liếc nhìn anh ta, Kiều Phỉ cười cười: “Rồi rồi rồi, là anh Thỏ Hồng.”
Phong Lăng cầm lấy khẩu súng trường bên cạnh, không nói gì thêm.
Nhìn dáng vẻ chăm chú luyện tập của cô, Kiều Phỉ cũng không thể nói ra được chỗ nào không ổn, rõ ràng như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy tâm trạng của Phong Lăng không ổn lắm.
Thấy cô luyện tập nghiêm túc quá, Kiều Phỉ cũng không nói gì nữa, xoay người tiếp tục hướng dẫn cho bốn người kia. Cho đến lúc nghỉ giữa giờ, Kiều Phỉ có việc gấp phải tới khu vực tập luyện của đội Hai một chuyến. Năm người họ ở trên sân tập, có người đứng, có người ngồi, có cả hai người ở bên cạnh uống nước.
Phong Lăng thì không hề ngừng lại, không ngừng bắn vào bia ngắm, tiếng súng nổ đùng đùng đùng chưa hề dừng.
“Này, Phong Lăng sao thế? Trông có vẻ không vui.” Lâm Thành khẽ nói nhỏ với Tam.
Tam quay đầu nhìn về phía Phong Lăng, thấy cô đang lạnh lùng lắp thêm băng đạn chuyên dùng khi luyện tập vào súng, sau đó quay đầu nhìn A K ở bên cạnh cũng đang nhìn về hướng đó với vẻ kỳ lạ, lắc đầu với Tam: “Không biết làm sao nữa, bình thường Phong Lăng chắc hẳn là người ngoan ngoãn và tâm trạng ổn định nhất trong số chúng ta, hôm nay trông lại có vẻ không dễ trêu chọc vào. Hôm qua chúng ta mới đi uống rượu mà? Không phải cậu ta ở lại trong căn cứ à? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Thành lắc đầu: “Ai biết được.”
“Này, A K, cậu có biết nguyên nhân không?” Tam vỗ vỗ A K đang đi ngang qua. Vietwriter.vn
A K nhún vai: “Tối qua tôi say đến mức không biết mẹ là ai, làm sao biết nguyên nhân được, nhưng mà...”
“Nhưng sao?”
“Sáng nay ngủ dậy tôi có thấy nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, nửa đêm hôm qua tôi gọi cho Phong Lăng, gọi suốt một tiếng đồng hồ. Tôi sợ có lẽ tôi uống nhiều rồi nói nhăng nói cuội gì đấy trong điện thoại làm cậu ấy giận? Hay là... cậu ấy bị tôi làm ồn nên ngủ không ngon? Cho nên mới thành ra như thế?”
Lâm Thành và Tam cùng trợn mắt lên với A K: “Uống thì uống, rảnh rỗi quá gọi cho người ta làm gì?”
“Thì uống nhiều quá mà, nhật ký cuộc gọi gần nhất chỉ có Phong Lăng thôi, tôi đoán chắc là tôi tiện tay ấn gọi.”
Mấy người kia đang thầm thì thảo luận, tiếng bắn súng của Phong Lăng vẫn tiếp tục, về cơ bản cứ hai mươi giây lại bắn một phát, phát nào cũng rất chuẩn.
Đột nhiên, Lệ Nam Hành tiến tới gần, A K quay đầu thấy lão đại tới, vội vàng cung kính gật đầu, cất tiếng chào: “Chào buổi sáng lão đại!”
Lệ Nam Hành không đáp, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng bắn súng của Phong Lăng ở bên này, khi tới gần, liếc thấy Phong Lăng đang đứng trên sân tập bắn, nhìn bóng lưng thẳng tắp và tư thế cầm súng của cô, lại thấy động tác không ngừng nổ súng của cô, anh đi thẳng qua bên đó.
“Lệ lão đại!” Mấy hôm trước thấy lão đại luôn nhắm vào Phong Lăng, cứ tưởng anh lại kiếm chuyện với Phong Lăng, A K vội vàng to gan lớn mật đứng chắn trước mặt anh, cười hì hì mà nói: “Lão đại, bây giờ đang là giờ nghỉ, đợi lát nữa tập tiếp, tôi có mấy động tác mới học, không được chuẩn lắm, nhờ lão đại chỉ dạy thêm!”
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn A K đang cười như con khỉ trước mặt mình: “Cút ngay.”
Giọng của người đàn ông kia vừa trầm vừa lạnh nhạt, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của A K, trong giọng nói chẳng còn chút kiên nhẫn nào.
A K nghẹn họng, sờ mũi mình, đành phải nhường đường. Nhưng khi tránh qua một bên, A K đột nhiên tinh mắt phát hiện ra một vết thương nhỏ không hiểu bị từ bao giờ trên miệng anh, lập tức kinh ngạc hô lên: “Ôi chao, lão đại, miệng anh làm sao thế? Bị nóng trong người hả? Sao rách cả miệng thế?”
Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của Lệ Nam Hành liếc về phía anh ta lần nữa, A K lập tức rụt cổ, giơ tay xoa xoa cổ mình vài lần, nghĩ ngợi hồi lâu cũng không biết phải làm thế nào để tiếp tục ngăn cản bước chân lão đại, làm thế nào để giúp Phong Lăng.
Phong Lăng nghe thấy âm thanh phía sau, không để ý, nhưng khi nghe thấy A K nói Lệ Nam Hành bị rách miệng, viên đạn vốn được nhắm chuẩn hồng tâm của cô bị lệch ra ngoài thêm hai vòng tròn.
Cô tự biết tối hôm qua mình cắn mạnh đến mức nào, nếm được vị tanh của máu cơ mà.
Nhưng Lệ lão đại chẳng buồn cắn cô, chỉ có mỗi một lần cắn vào đầu lưỡi cô, mà cắn cũng không mạnh. Phong Lăng vẫn sợ sáng nay sẽ bị người ta nhìn ra, tối qua cô dùng túi chườm lạnh đắp lên miệng mình, cho nên sáng nay tỉnh giấc cũng không nhìn ra dấu vết gì.
Nhìn viên đạn lệch ra ngoài hẳn hai vòng, ánh mắt của Phong Lăng lạnh đi, tiếp tục giơ súng lên, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành vang lên sau lưng: “Đạn dùng cho việc luyện tập bên trong căn cứ, mỗi tuần chỉ có một số lượng nhất định, cậu định một ngày một mình cậu dùng hết số đạn của cả đội bắn tỉa dùng trong một tuần à? Những người khác khỏi cần luyện nữa phải không?”
Động tác của Phong Lăng khựng lại, ánh mắt run lên, vẫn giơ nguyên súng mà quay người lại, họng súng nhắm thẳng vào người đàn ông đang đứng trên sân tập.