Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135 - Chương 135
Chương 135
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (135)
Núi Rogers cách Los Angeles rất xa, cho dù muốn bay qua đó cũng không thể đến thẳng điểm đích được. Căn cứ sắp xếp máy bay trực thăng cho họ, nhưng phải dừng ở trung tâm của bang Montana, hành trình còn lại phải lái xe việt dã, hơn nữa xe nhất định phải được lắp đặt loại bánh có khả năng di chuyển tốt trong tuyết, nếu không rất dễ bị trượt bánh trên dốc của một ngọn núi tuyết nào đó, khiến xe hỏng mà người cũng toi.
Xuất phát cùng Phong Lăng có vài người quen của đội Một, Tam mập cũng ở trong số đó, thêm cả thành viên của vài đội khác, mọi người ngày thường đã quen mặt nhau, cho nên cũng coi như rất ăn ý.
Ban đầu nghe nói mình được sắp xếp vào nhiệm vụ tới núi Rogers, Tam khóc như chết cha chết mẹ, Hàn Kình nói thẳng là để anh ta đi chịu khổ cho mỡ trên người giảm bớt mới xóa được ý định từ chối của Tam.
Khó khăn lắm họ mới đến được điểm đích, cũng chính là vị trí ngay phía trên núi Rogers, lúc ấy đã là nửa đêm.
Vị trí này nằm ở vách đá của một ngọn núi tuyết, đã lạnh càng thêm lạnh, bình thường thể chất của mọi người ở căn cứ rất ổn, nhưng chỗ này gió quá lạnh, thậm chí đến lúc trời gần về sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào, nếu sức gió mạnh thêm chút nữa thì có thể cuốn bay mấy người họ, nuốt chửng họ trong ngọn núi tuyết trắng xóa này.
“Hắt xì!” Tam hắt hơi một tiếng, mặt mũi đỏ ửng vì lạnh, đau khổ lên tiếng: “Cha mẹ ơi, tuy tôi béo, nhưng tốt xấu gì cũng luyện tập bao nhiêu năm nay, tố chất sức khỏe không có vấn đề gì hết, thế mà vừa đến đây đã sắp cảm lạnh rồi. Chúng ta thật sự phải đóng quân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ba tháng à? Chờ qua ba tháng nữa chắc tôi chỉ còn lại mỗi cái hồn thôi quá…”
Đại Bân đứng bên cạnh Tam cười rồi đạp mông anh ta một cái: “Nếu có chết cóng thì m* kiếp, cậu cũng không thể là một cô hồn được. Linh hồn của cậu cũng phải tính cân nặng chứ, nói một đống cô hồn cũng không quá đà đâu.”
“M* kiếp, cậu lượn đi cho nước nó trong. Sắp chết cóng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi, còn có tâm trạng mà cười được.” Tam tức giận gào lên với người phía sau, thế nhưng hét thì hét vậy, thấy mặt ai cũng đỏ ửng lên không khác gì mông khỉ, anh ta không nhịn được mà cười đến mức lăn ra đất.
Mặt Phong Lăng cũng hơi đỏ, nhưng không nghiêm trọng như họ, vì gió lạnh thổi nên má phớt hồng. Cô kéo cổ áo lên cao hơn một chút, ngăn bớt gió lạnh, chỉ trong chốc lát đã khôi phục được sắc thái bình thường.
Ngày thường, ở căn cứ, quân phục mà cô mặc được may riêng theo chiều cao, nhưng lần này ra ngoài quá vội, quần áo chống rét mà căn cứ chuẩn bị cho họ về cơ bản to ngang nhau, cô mặc lên trông rất to, đủ để quấn trọn vẹn cơ thể, muốn chui đầu vào cổ áo cũng dễ dàng, cho nên không lạnh lắm.
“Được rồi, đừng đùa nữa, tìm vị trí khuất gió ở phía trên mà quân đội bảo đã, trên xe có hai cái lều có tính năng chống gió rét rất tốt đúng không? Mau chóng dựng lều, vào đó tránh gió, sáng sớm mai tiếp tục chuẩn bị.” Phong Lăng vừa nói vừa quay người nhanh chóng đi về phía xe.
Tuy rằng trên xe rất ấm áp, nhưng họ chỉ lái hai chiếc xe việt dã loại to tới đây. Khi xuất phát, bình xăng được đổ đầy, nhưng khi lái tới đây, qua một quãng đường dài như vậy, bình xăng đã sắp cạn rồi. Mấy thùng xăng dự phòng trên xe cũng chỉ đủ cho họ lái về trạm xăng của trung tâm bang Montana thôi, không thể vì muốn sưởi ấm mà bật máy sưởi trong xe mãi được, như thế xăng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, cho nên chuyện sưởi ấm trên xe không thực tế.
Phong Lăng là người phụ trách nhiệm vụ đóng quân trên núi Rogers lần này, cũng kiêm luôn đội trưởng, cộng thêm việc cô nhỏ con như vậy mà không kêu khổ, còn nhanh chóng đi chuẩn bị lều, mấy người còn lại vốn đang than trời than đất nhất thời không lấy đâu ra mặt mũi để oán thán thêm, chỉ có thể đi theo cô.
Tam giẫm lên nền tuyết dưới chân, vừa đi về phía xe vừa nói: “Cả đời ông đây chưa từng thấy lắm tuyết như thế này.”
Phong Lăng vừa ôm khung lều đi về vị trí tránh gió vừa ném cho anh ta một câu: “Nếu anh không nhanh chóng dựng lều, thi thể của anh sẽ lập tức được an táng trong đống tuyết này đấy. Không muốn chết cóng thì mau chóng làm việc đi.”
Tam giơ tay xoa gương mặt đã cóng đến mức đau xót của mình, cơ thể béo mập nhanh chóng chạy về phía đó.
Dù gì vẫn là người có tố chất, từng huấn luyện ở căn cứ, họ làm việc cũng nhanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã dựng xong hai chiếc lều to. Mọi người chui vào bên trong thử lều. Tuy là lều dựng giữa trời tuyết trắng xóa, nhưng căn cứ XI vẫn có Liên Hợp quốc chống lưng, tất cả thiết bị của họ đều thuộc loại cao cấp nhất. Chất liệu của hai chiếc lều này có tính chất chống rét và tự làm ấm, sau khi dựng lên, bịt kín lối ra vào, qua một lúc đã có thể cảm thấy lớp tuyết phủ bên trong từ từ tan ra, nhiệt độ hình như cũng tăng thêm một chút. Tuy trong lều không hẳn là nóng, nhưng ít nhất chỉ mặc áo dày ngồi bên trong sẽ không quá lạnh, lúc đi ngủ đắp chăn dày sẽ không có vấn đề gì.
Tuy lều này khá lớn, nhưng cũng chỉ dựng được vài cái giường bên trong. Đoàn của họ, cộng cả Phong Lăng, có cả thảy tám người, mà sau khi dựng xong bảy cái giường đã không chèn thêm được nữa, chỗ trống bên cạnh cần phải chứa thiết bị quân dụng và bàn ghế, bao gồm cả một đống đồ dùng sinh hoạt.
Phong Lăng nói mình sẽ qua ở một chiếc lều khác, không cần để ý đến cô, nhưng Tam và mấy người kia nói rằng, loại lều này càng ở nhiều người càng ấm, một mình cô ở sẽ rất lạnh. Vietwriter.vn
Phong Lăng nói không sao, bình thường cô cũng đã quen sống một mình, nói rồi cô sắp xếp thêm một lát rồi cầm đồ đạc của mình sang một chiếc lều khác.
Cứ như thế, tám người họ bố trí ổn thỏa ở núi Rogers, sau khi nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau thức giấc bắt đầu thu dọn tất cả đồ dùng sinh hoạt và công cụ giữ ấm, bao gồm một số thiết bị dùng điện tạm thời, thêm cả nồi, niêu, xoong, chảo và đồ ăn.
Ba ngày sau, họ đã ăn chán những thứ lương khô ngâm nước mà mình mang theo, tuy còn rất nhiều, nhưng gần như tất cả mọi người đều không muốn ăn nữa.
Họ chịu được kiểu nước uống đun sôi từ tuyết tan, chịu đựng được những đêm đông, chịu được tất cả, nhưng không chịu nổi cửa ải đồ ăn này.
Đại Bân nói, trên núi tuyết thường sẽ có các dòng chảy bị đóng băng, nếu có thể bắt được cá bên dưới lớp băng sẽ có cá tươi để ăn. Một đám người bắt đầu bận rộn nghiên cứu xem làm thế nào để đi tìm dòng chảy, để đập băng ra tìm cá ăn. Họ chuyển từ trạng thái ca thán than phiền ban đầu sang trạng thái hưng phấn khi muốn được mạo hiểm và sinh tồn ngoài thiên nhiên hoang dã. Đến cả Phong Lăng cũng sắp bị ảnh hưởng bởi họ, những người khác ra ngoài tìm nguồn nước, cô ở lại lều, nghiên cứu xem có cách nào nhanh chóng tạo được lửa mà vẫn tiết kiệm nhiên liệu nhất.
Cô mặc quần áo rất to, rất dày ngồi trong đống tuyết, trên tay cầm một bó củi với bật lửa, nhìn ngắm những thứ thích hợp để dẫn lửa trên mặt đất.
Đột nhiên, phía xa dường như vọng tới tiếng động cơ xe, nơi này làm sao có xe được nhỉ?
Phong Lăng quay đầu, nhìn thấy một bóng người cao lớn bước xuống từ chiếc xe việt dã, khi nhìn rõ người mặc quần áo chống rét màu đen đang bước từng bước trên nền tuyết để đi về phía mình là Lệ Nam Hành, bật lửa và bó củi trên tay Phong Lăng lập tức rơi xuống nền tuyết…
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (135)
Núi Rogers cách Los Angeles rất xa, cho dù muốn bay qua đó cũng không thể đến thẳng điểm đích được. Căn cứ sắp xếp máy bay trực thăng cho họ, nhưng phải dừng ở trung tâm của bang Montana, hành trình còn lại phải lái xe việt dã, hơn nữa xe nhất định phải được lắp đặt loại bánh có khả năng di chuyển tốt trong tuyết, nếu không rất dễ bị trượt bánh trên dốc của một ngọn núi tuyết nào đó, khiến xe hỏng mà người cũng toi.
Xuất phát cùng Phong Lăng có vài người quen của đội Một, Tam mập cũng ở trong số đó, thêm cả thành viên của vài đội khác, mọi người ngày thường đã quen mặt nhau, cho nên cũng coi như rất ăn ý.
Ban đầu nghe nói mình được sắp xếp vào nhiệm vụ tới núi Rogers, Tam khóc như chết cha chết mẹ, Hàn Kình nói thẳng là để anh ta đi chịu khổ cho mỡ trên người giảm bớt mới xóa được ý định từ chối của Tam.
Khó khăn lắm họ mới đến được điểm đích, cũng chính là vị trí ngay phía trên núi Rogers, lúc ấy đã là nửa đêm.
Vị trí này nằm ở vách đá của một ngọn núi tuyết, đã lạnh càng thêm lạnh, bình thường thể chất của mọi người ở căn cứ rất ổn, nhưng chỗ này gió quá lạnh, thậm chí đến lúc trời gần về sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào, nếu sức gió mạnh thêm chút nữa thì có thể cuốn bay mấy người họ, nuốt chửng họ trong ngọn núi tuyết trắng xóa này.
“Hắt xì!” Tam hắt hơi một tiếng, mặt mũi đỏ ửng vì lạnh, đau khổ lên tiếng: “Cha mẹ ơi, tuy tôi béo, nhưng tốt xấu gì cũng luyện tập bao nhiêu năm nay, tố chất sức khỏe không có vấn đề gì hết, thế mà vừa đến đây đã sắp cảm lạnh rồi. Chúng ta thật sự phải đóng quân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ba tháng à? Chờ qua ba tháng nữa chắc tôi chỉ còn lại mỗi cái hồn thôi quá…”
Đại Bân đứng bên cạnh Tam cười rồi đạp mông anh ta một cái: “Nếu có chết cóng thì m* kiếp, cậu cũng không thể là một cô hồn được. Linh hồn của cậu cũng phải tính cân nặng chứ, nói một đống cô hồn cũng không quá đà đâu.”
“M* kiếp, cậu lượn đi cho nước nó trong. Sắp chết cóng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi, còn có tâm trạng mà cười được.” Tam tức giận gào lên với người phía sau, thế nhưng hét thì hét vậy, thấy mặt ai cũng đỏ ửng lên không khác gì mông khỉ, anh ta không nhịn được mà cười đến mức lăn ra đất.
Mặt Phong Lăng cũng hơi đỏ, nhưng không nghiêm trọng như họ, vì gió lạnh thổi nên má phớt hồng. Cô kéo cổ áo lên cao hơn một chút, ngăn bớt gió lạnh, chỉ trong chốc lát đã khôi phục được sắc thái bình thường.
Ngày thường, ở căn cứ, quân phục mà cô mặc được may riêng theo chiều cao, nhưng lần này ra ngoài quá vội, quần áo chống rét mà căn cứ chuẩn bị cho họ về cơ bản to ngang nhau, cô mặc lên trông rất to, đủ để quấn trọn vẹn cơ thể, muốn chui đầu vào cổ áo cũng dễ dàng, cho nên không lạnh lắm.
“Được rồi, đừng đùa nữa, tìm vị trí khuất gió ở phía trên mà quân đội bảo đã, trên xe có hai cái lều có tính năng chống gió rét rất tốt đúng không? Mau chóng dựng lều, vào đó tránh gió, sáng sớm mai tiếp tục chuẩn bị.” Phong Lăng vừa nói vừa quay người nhanh chóng đi về phía xe.
Tuy rằng trên xe rất ấm áp, nhưng họ chỉ lái hai chiếc xe việt dã loại to tới đây. Khi xuất phát, bình xăng được đổ đầy, nhưng khi lái tới đây, qua một quãng đường dài như vậy, bình xăng đã sắp cạn rồi. Mấy thùng xăng dự phòng trên xe cũng chỉ đủ cho họ lái về trạm xăng của trung tâm bang Montana thôi, không thể vì muốn sưởi ấm mà bật máy sưởi trong xe mãi được, như thế xăng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, cho nên chuyện sưởi ấm trên xe không thực tế.
Phong Lăng là người phụ trách nhiệm vụ đóng quân trên núi Rogers lần này, cũng kiêm luôn đội trưởng, cộng thêm việc cô nhỏ con như vậy mà không kêu khổ, còn nhanh chóng đi chuẩn bị lều, mấy người còn lại vốn đang than trời than đất nhất thời không lấy đâu ra mặt mũi để oán thán thêm, chỉ có thể đi theo cô.
Tam giẫm lên nền tuyết dưới chân, vừa đi về phía xe vừa nói: “Cả đời ông đây chưa từng thấy lắm tuyết như thế này.”
Phong Lăng vừa ôm khung lều đi về vị trí tránh gió vừa ném cho anh ta một câu: “Nếu anh không nhanh chóng dựng lều, thi thể của anh sẽ lập tức được an táng trong đống tuyết này đấy. Không muốn chết cóng thì mau chóng làm việc đi.”
Tam giơ tay xoa gương mặt đã cóng đến mức đau xót của mình, cơ thể béo mập nhanh chóng chạy về phía đó.
Dù gì vẫn là người có tố chất, từng huấn luyện ở căn cứ, họ làm việc cũng nhanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã dựng xong hai chiếc lều to. Mọi người chui vào bên trong thử lều. Tuy là lều dựng giữa trời tuyết trắng xóa, nhưng căn cứ XI vẫn có Liên Hợp quốc chống lưng, tất cả thiết bị của họ đều thuộc loại cao cấp nhất. Chất liệu của hai chiếc lều này có tính chất chống rét và tự làm ấm, sau khi dựng lên, bịt kín lối ra vào, qua một lúc đã có thể cảm thấy lớp tuyết phủ bên trong từ từ tan ra, nhiệt độ hình như cũng tăng thêm một chút. Tuy trong lều không hẳn là nóng, nhưng ít nhất chỉ mặc áo dày ngồi bên trong sẽ không quá lạnh, lúc đi ngủ đắp chăn dày sẽ không có vấn đề gì.
Tuy lều này khá lớn, nhưng cũng chỉ dựng được vài cái giường bên trong. Đoàn của họ, cộng cả Phong Lăng, có cả thảy tám người, mà sau khi dựng xong bảy cái giường đã không chèn thêm được nữa, chỗ trống bên cạnh cần phải chứa thiết bị quân dụng và bàn ghế, bao gồm cả một đống đồ dùng sinh hoạt.
Phong Lăng nói mình sẽ qua ở một chiếc lều khác, không cần để ý đến cô, nhưng Tam và mấy người kia nói rằng, loại lều này càng ở nhiều người càng ấm, một mình cô ở sẽ rất lạnh. Vietwriter.vn
Phong Lăng nói không sao, bình thường cô cũng đã quen sống một mình, nói rồi cô sắp xếp thêm một lát rồi cầm đồ đạc của mình sang một chiếc lều khác.
Cứ như thế, tám người họ bố trí ổn thỏa ở núi Rogers, sau khi nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau thức giấc bắt đầu thu dọn tất cả đồ dùng sinh hoạt và công cụ giữ ấm, bao gồm một số thiết bị dùng điện tạm thời, thêm cả nồi, niêu, xoong, chảo và đồ ăn.
Ba ngày sau, họ đã ăn chán những thứ lương khô ngâm nước mà mình mang theo, tuy còn rất nhiều, nhưng gần như tất cả mọi người đều không muốn ăn nữa.
Họ chịu được kiểu nước uống đun sôi từ tuyết tan, chịu đựng được những đêm đông, chịu được tất cả, nhưng không chịu nổi cửa ải đồ ăn này.
Đại Bân nói, trên núi tuyết thường sẽ có các dòng chảy bị đóng băng, nếu có thể bắt được cá bên dưới lớp băng sẽ có cá tươi để ăn. Một đám người bắt đầu bận rộn nghiên cứu xem làm thế nào để đi tìm dòng chảy, để đập băng ra tìm cá ăn. Họ chuyển từ trạng thái ca thán than phiền ban đầu sang trạng thái hưng phấn khi muốn được mạo hiểm và sinh tồn ngoài thiên nhiên hoang dã. Đến cả Phong Lăng cũng sắp bị ảnh hưởng bởi họ, những người khác ra ngoài tìm nguồn nước, cô ở lại lều, nghiên cứu xem có cách nào nhanh chóng tạo được lửa mà vẫn tiết kiệm nhiên liệu nhất.
Cô mặc quần áo rất to, rất dày ngồi trong đống tuyết, trên tay cầm một bó củi với bật lửa, nhìn ngắm những thứ thích hợp để dẫn lửa trên mặt đất.
Đột nhiên, phía xa dường như vọng tới tiếng động cơ xe, nơi này làm sao có xe được nhỉ?
Phong Lăng quay đầu, nhìn thấy một bóng người cao lớn bước xuống từ chiếc xe việt dã, khi nhìn rõ người mặc quần áo chống rét màu đen đang bước từng bước trên nền tuyết để đi về phía mình là Lệ Nam Hành, bật lửa và bó củi trên tay Phong Lăng lập tức rơi xuống nền tuyết…