Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156 - Chương 156
Chương 156
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (156)
Kể từ năm năm tuổi, sau khi được đám người kia đưa ra khỏi hang sói, Phong Lăng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cả.
Thậm chí, ngay cả cảm giác khi khóc ra sao, chính cô cũng không nhớ được.
Thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, hình như lần cuối cùng cô khóc là năm chỉ mới ba, bốn tuổi. Khi đó, cô đã đói đến mức bật khóc trong hang sói. Lúc ấy, cơ thể gầy rộc, mỗi ngày chẳng ăn được bao nhiêu, tuổi lại còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, không tìm cái ăn được sẽ khóc.
Sau đấy, cô đã dần quên đi việc làm sao để khóc.
Thế mà bây giờ, Phong Lăng lại cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên.
Lòng bàn tay Phong Lăng có một vết chai, cô cảm thấy chỗ chai đó là nơi mẫn cảm nhất trên người, cô muốn rụt tay về nhưng người đàn ông kia vẫn nắm chặt cổ tay cô. Cái hôn này dừng lại trong lòng bàn tay cô rất lâu, đến lúc Phong Lăng không còn giãy giụa nữa, Lệ Nam Hành mới hôn chầm chậm dọc theo bàn tay, hôn lên trên cổ tay. Lúc hôn đến động mạch ở trên cổ tay Phong Lăng, có lẽ vì chỗ ấy có động mạch chủ, anh lại từ từ hôn lên theo từng tiếng tim đập mạnh mẽ của cô.
Mãi đến khi môi của người đàn ông kia lướt qua nơi đó.
Tay Phong Lăng bỗng chốc nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới thân, ngón chân trong chốc lát cũng duỗi thẳng ra!
Tựa như có cảm giác quay cuồng mịt mù nào đấy ập đến, khiến cho tất cả lý trí trong đầu Phong Lăng đều bay hơi chẳng còn gì cả chỉ trong phút chốc, một chút bản năng còn sót lại đang nhắc nhở cô rằng không thể tiếp tục được nữa, phải đẩy anh ra. Nhưng trong lòng bàn tay cô tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông kia, ánh mắt thương tiếc lúc anh trao nụ hôn là thứ mà cô chưa từng được thấy trước đây.
Đứa trẻ từ nhỏ đã được sói nuôi lớn như cô mà cũng có ngày được người ta nâng niu?
Cô bất chấp như vậy chỉ vì muốn có một bát cơm nóng để ăn, có một ổ chăn ấm để ngủ, để có thể trở thành một con người vui vẻ tiếp tục sống, bây giờ cũng được người ta đối xử dịu dàng như thế?
Cô mà cũng... Có thể được người ta coi là con gái, thậm chí là tiếc thương, yêu chiều sao?
Dù cho chỉ là một vết chai, mà cũng được người ta xem như vết tích của tất cả nỗ lực mà cô từng đấu tranh trong sinh mệnh này, được người ấy thấu hiểu và đau lòng? Không biết là cảm xúc nào đã quấy nhiễu suy nghĩ của Phong Lăng, mà cô không giãy giụa nữa, thậm chí còn quên luôn cả việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào chiếc lều này. Nhưng trong lúc người đàn ông kia chưa dừng lại, tay cô vẫn nắm lấy ga trải giường, các ý nghĩ bủa vây trong đầu.
...
Bởi vì đang sốt cao nên khi người đàn ông đó cắn vào cánh môi, Phong Lăng cảm thấy nóng đến nỗi không nhịn được phải hít sâu vào một hơi, nhưng chung quy cô vẫn không thể thốt ra âm thanh nào, hết thảy đau đớn cùng tiếng khóc thút thít đã dâng đến đầu môi đều bị cô nuốt ngược vào trong...
...
Men rượu nóng hầm hập.
Dục vọng là thứ nóng hừng hực.
Nhiệt độ cơ thể cũng thế.
Bao nhiêu yêu thương và oán hận trong nhiều năm huấn luyện và khổ cực rèn luyện ở căn cứ hoàn toàn được khơi lên trong giờ khắc này.
Trong lều, dưới ánh đèn mập mờ, màn lều vô tình bị gió lạnh thổi bay lất phất, cửa sổ nhỏ của lều đã được đóng chặt.
Vì vẫn chưa hạ sốt nên dù người đàn ông kia có làm bất cứ động tác gì, anh cũng chẳng chảy một giọt mồ hôi nào, nhưng hiện tại trán Phong Lăng đã lấm tấm.
Phong Lăng nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, bỗng nhiên cảm nhận được một sự bất lực không tên nào đó, không biết chuyện đã đi đến bước đường này rồi thì tiếp theo sẽ còn ra sao nữa, nhưng cô vẫn giơ tay, choàng lấy cổ anh theo bản năng, cảm nhận men say nồng trên người anh.
Gần hai tiếng đồng hồ, Phong Lăng như bị xào nấu trên nồi lửa, giày vò, lăn qua lộn lại.
Nói chung, lần đầu tiên trong đời của cô cùng đàn ông không được thoải mái cho lắm, bởi vì Lệ Nam Hành vốn đang không tỉnh táo cũng như chẳng còn chút lý trí nào, khiến cô không còn sức để cắn anh chứ đừng nói chi tới việc giãy giụa.
Người đàn ông siết chặt eo của Phong Lăng.
Cô túm chặt tấm chăn ở dưới thân, cảm nhận cảm giác say mãnh liệt, sự nóng bỏng và nhiệt độ cực cao trong cơn sốt của anh. Lần đầu tiên trong đời, Phong Lăng cảm thấy mình “bị thương” nặng rồi!
Hơn nữa còn là "vết thương bên trong"!
...
Lúc tất cả kết thúc, bên ngoài vẫn yên lặng như tờ.
Người đàn ông kia chẳng thèm chỉnh đốn đồ trên người mà đã lăn ra giường, men say chưa tan, không biết rốt cuộc anh đang thấy mệt mỏi vì đang bị bệnh hay là đang cảm thấy thoải mái vì vừa được giải phóng dục vọng, nhưng tóm lại là anh nằm ngủ thẳng cẳng.
Phong Lăng chịu đựng cơn đau khắp toàn thân, nhất là cơn đau đáng sợ ở thân dưới, gắng gượng bò ra khỏi vị trí cạnh người đàn ông kia, nhưng vì đau quá mà cô không bám chắc được vào giường, người bỗng ngã nhào xuống đất.
Cô ngồi dậy, cầm vải quấn ngực cùng quần áo đã bị xé nát bươm lên, rồi lại lấy đồ lông quấn quanh cơ thể. Tuy rất khó khăn vất vả nhưng Phong Lăng vẫn cố chấp lôi vali ở dưới gầm giường ra, lấy một miếng vải quấn ngực mới cùng một bộ quần áo khác, sau đấy cô lại ném đống đồ đã bị xé rách kia vào trong bếp lò đang cháy hừng hực trong lều, thiêu rụi tất cả. Sau đấy, Phong Lăng mới chậm rãi bước loạng choạng đi vào phòng tắm.
Vì sợ sau khi tuần tra trở về, Đại Bân sẽ phát hiện có chỗ khác thường nên cô nhịn đau, tranh thủ tắm rửa nhanh chỉ trong năm phút đồng hồ, mặc quần áo gọn gàng rồi mới chầm chậm bước ra ngoài. Cô nhìn người đàn ông đang nằm ở trên giường. Phải mất kha khá thời gian, cô mới dọn dẹp hết được đồ đạc trên giường, may là ga trải giường này là màu đen, vết máu lẫn vào giữa nền đen thăm thẳm này hẳn sẽ không bị ai thấy được.
Cô lau sạch người anh, rồi lại giật ga trải giường ở dưới người anh ra. Mấy ngày gần đây, vì tên khốn kiếp này bị sốt nên mọi người đều giúp anh lau người để hạ nhiệt, trên người vốn không mặc quần áo, cô chỉ thủ tiêu cái quần cho anh. Sau khi đắp chăn lại cho Lệ Nam Hành, đảm bảo rằng bọn Đại Bân sẽ không phát hiện được dấu vết gì, bấy giờ Phong Lăng mới yên tâm thở phào, người mềm nhũn ngồi bệt xuống cạnh giường.
Vừa rồi, Lệ Nam Hành vốn cũng không tỉnh táo, cho dù là lúc dịu dàng hôn môi cô hay là khi tàn nhẫn làm chuyện kia... Anh đều là dựa vào bản năng của mình.
Vì thế, lần đầu tiên của cô cũng không được đối xử dịu dàng gì cho cam. w●ebtruy●enonlin●e●com
Thậm chí, anh làm càng lúc càng mạnh khiến cô còn hoài nghi không biết mình có phải đã bị xé rách ra luôn rồi hay không.
Phong Lăng ngồi ở bên giường, cảm giác mình chỉ động đậy nhẹ thôi là cả người sẽ đau nhức, khó chịu. Cô lại lia mắt sang nhìn người đàn ông đang nằm trên giường ngủ giống như chưa có chuyện gì xảy ra kia, rồi lại dời tầm mắt nhìn sang bình rượu trắng đã trống trơn trên bàn cạnh giường.
Nhớ đến động tác lúc nãy của người đàn ông, Phong Lăng chỉ cảm thấy cả đầu óc bỗng chốc nóng lên.
Nhưng dù sao Lệ Nam Hành cũng đã phát hiện rồi.
Nhìn khuôn mặt không biết đang hôn mê hay chỉ đang ngủ ngon giấc của người đàn ông này, Phong Lăng bắt đầu mơ màng.
Liệu cô có bị đuổi ra khỏi căn cứ không?
Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây…
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (156)
Kể từ năm năm tuổi, sau khi được đám người kia đưa ra khỏi hang sói, Phong Lăng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cả.
Thậm chí, ngay cả cảm giác khi khóc ra sao, chính cô cũng không nhớ được.
Thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, hình như lần cuối cùng cô khóc là năm chỉ mới ba, bốn tuổi. Khi đó, cô đã đói đến mức bật khóc trong hang sói. Lúc ấy, cơ thể gầy rộc, mỗi ngày chẳng ăn được bao nhiêu, tuổi lại còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, không tìm cái ăn được sẽ khóc.
Sau đấy, cô đã dần quên đi việc làm sao để khóc.
Thế mà bây giờ, Phong Lăng lại cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên.
Lòng bàn tay Phong Lăng có một vết chai, cô cảm thấy chỗ chai đó là nơi mẫn cảm nhất trên người, cô muốn rụt tay về nhưng người đàn ông kia vẫn nắm chặt cổ tay cô. Cái hôn này dừng lại trong lòng bàn tay cô rất lâu, đến lúc Phong Lăng không còn giãy giụa nữa, Lệ Nam Hành mới hôn chầm chậm dọc theo bàn tay, hôn lên trên cổ tay. Lúc hôn đến động mạch ở trên cổ tay Phong Lăng, có lẽ vì chỗ ấy có động mạch chủ, anh lại từ từ hôn lên theo từng tiếng tim đập mạnh mẽ của cô.
Mãi đến khi môi của người đàn ông kia lướt qua nơi đó.
Tay Phong Lăng bỗng chốc nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới thân, ngón chân trong chốc lát cũng duỗi thẳng ra!
Tựa như có cảm giác quay cuồng mịt mù nào đấy ập đến, khiến cho tất cả lý trí trong đầu Phong Lăng đều bay hơi chẳng còn gì cả chỉ trong phút chốc, một chút bản năng còn sót lại đang nhắc nhở cô rằng không thể tiếp tục được nữa, phải đẩy anh ra. Nhưng trong lòng bàn tay cô tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông kia, ánh mắt thương tiếc lúc anh trao nụ hôn là thứ mà cô chưa từng được thấy trước đây.
Đứa trẻ từ nhỏ đã được sói nuôi lớn như cô mà cũng có ngày được người ta nâng niu?
Cô bất chấp như vậy chỉ vì muốn có một bát cơm nóng để ăn, có một ổ chăn ấm để ngủ, để có thể trở thành một con người vui vẻ tiếp tục sống, bây giờ cũng được người ta đối xử dịu dàng như thế?
Cô mà cũng... Có thể được người ta coi là con gái, thậm chí là tiếc thương, yêu chiều sao?
Dù cho chỉ là một vết chai, mà cũng được người ta xem như vết tích của tất cả nỗ lực mà cô từng đấu tranh trong sinh mệnh này, được người ấy thấu hiểu và đau lòng? Không biết là cảm xúc nào đã quấy nhiễu suy nghĩ của Phong Lăng, mà cô không giãy giụa nữa, thậm chí còn quên luôn cả việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào chiếc lều này. Nhưng trong lúc người đàn ông kia chưa dừng lại, tay cô vẫn nắm lấy ga trải giường, các ý nghĩ bủa vây trong đầu.
...
Bởi vì đang sốt cao nên khi người đàn ông đó cắn vào cánh môi, Phong Lăng cảm thấy nóng đến nỗi không nhịn được phải hít sâu vào một hơi, nhưng chung quy cô vẫn không thể thốt ra âm thanh nào, hết thảy đau đớn cùng tiếng khóc thút thít đã dâng đến đầu môi đều bị cô nuốt ngược vào trong...
...
Men rượu nóng hầm hập.
Dục vọng là thứ nóng hừng hực.
Nhiệt độ cơ thể cũng thế.
Bao nhiêu yêu thương và oán hận trong nhiều năm huấn luyện và khổ cực rèn luyện ở căn cứ hoàn toàn được khơi lên trong giờ khắc này.
Trong lều, dưới ánh đèn mập mờ, màn lều vô tình bị gió lạnh thổi bay lất phất, cửa sổ nhỏ của lều đã được đóng chặt.
Vì vẫn chưa hạ sốt nên dù người đàn ông kia có làm bất cứ động tác gì, anh cũng chẳng chảy một giọt mồ hôi nào, nhưng hiện tại trán Phong Lăng đã lấm tấm.
Phong Lăng nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, bỗng nhiên cảm nhận được một sự bất lực không tên nào đó, không biết chuyện đã đi đến bước đường này rồi thì tiếp theo sẽ còn ra sao nữa, nhưng cô vẫn giơ tay, choàng lấy cổ anh theo bản năng, cảm nhận men say nồng trên người anh.
Gần hai tiếng đồng hồ, Phong Lăng như bị xào nấu trên nồi lửa, giày vò, lăn qua lộn lại.
Nói chung, lần đầu tiên trong đời của cô cùng đàn ông không được thoải mái cho lắm, bởi vì Lệ Nam Hành vốn đang không tỉnh táo cũng như chẳng còn chút lý trí nào, khiến cô không còn sức để cắn anh chứ đừng nói chi tới việc giãy giụa.
Người đàn ông siết chặt eo của Phong Lăng.
Cô túm chặt tấm chăn ở dưới thân, cảm nhận cảm giác say mãnh liệt, sự nóng bỏng và nhiệt độ cực cao trong cơn sốt của anh. Lần đầu tiên trong đời, Phong Lăng cảm thấy mình “bị thương” nặng rồi!
Hơn nữa còn là "vết thương bên trong"!
...
Lúc tất cả kết thúc, bên ngoài vẫn yên lặng như tờ.
Người đàn ông kia chẳng thèm chỉnh đốn đồ trên người mà đã lăn ra giường, men say chưa tan, không biết rốt cuộc anh đang thấy mệt mỏi vì đang bị bệnh hay là đang cảm thấy thoải mái vì vừa được giải phóng dục vọng, nhưng tóm lại là anh nằm ngủ thẳng cẳng.
Phong Lăng chịu đựng cơn đau khắp toàn thân, nhất là cơn đau đáng sợ ở thân dưới, gắng gượng bò ra khỏi vị trí cạnh người đàn ông kia, nhưng vì đau quá mà cô không bám chắc được vào giường, người bỗng ngã nhào xuống đất.
Cô ngồi dậy, cầm vải quấn ngực cùng quần áo đã bị xé nát bươm lên, rồi lại lấy đồ lông quấn quanh cơ thể. Tuy rất khó khăn vất vả nhưng Phong Lăng vẫn cố chấp lôi vali ở dưới gầm giường ra, lấy một miếng vải quấn ngực mới cùng một bộ quần áo khác, sau đấy cô lại ném đống đồ đã bị xé rách kia vào trong bếp lò đang cháy hừng hực trong lều, thiêu rụi tất cả. Sau đấy, Phong Lăng mới chậm rãi bước loạng choạng đi vào phòng tắm.
Vì sợ sau khi tuần tra trở về, Đại Bân sẽ phát hiện có chỗ khác thường nên cô nhịn đau, tranh thủ tắm rửa nhanh chỉ trong năm phút đồng hồ, mặc quần áo gọn gàng rồi mới chầm chậm bước ra ngoài. Cô nhìn người đàn ông đang nằm ở trên giường. Phải mất kha khá thời gian, cô mới dọn dẹp hết được đồ đạc trên giường, may là ga trải giường này là màu đen, vết máu lẫn vào giữa nền đen thăm thẳm này hẳn sẽ không bị ai thấy được.
Cô lau sạch người anh, rồi lại giật ga trải giường ở dưới người anh ra. Mấy ngày gần đây, vì tên khốn kiếp này bị sốt nên mọi người đều giúp anh lau người để hạ nhiệt, trên người vốn không mặc quần áo, cô chỉ thủ tiêu cái quần cho anh. Sau khi đắp chăn lại cho Lệ Nam Hành, đảm bảo rằng bọn Đại Bân sẽ không phát hiện được dấu vết gì, bấy giờ Phong Lăng mới yên tâm thở phào, người mềm nhũn ngồi bệt xuống cạnh giường.
Vừa rồi, Lệ Nam Hành vốn cũng không tỉnh táo, cho dù là lúc dịu dàng hôn môi cô hay là khi tàn nhẫn làm chuyện kia... Anh đều là dựa vào bản năng của mình.
Vì thế, lần đầu tiên của cô cũng không được đối xử dịu dàng gì cho cam. w●ebtruy●enonlin●e●com
Thậm chí, anh làm càng lúc càng mạnh khiến cô còn hoài nghi không biết mình có phải đã bị xé rách ra luôn rồi hay không.
Phong Lăng ngồi ở bên giường, cảm giác mình chỉ động đậy nhẹ thôi là cả người sẽ đau nhức, khó chịu. Cô lại lia mắt sang nhìn người đàn ông đang nằm trên giường ngủ giống như chưa có chuyện gì xảy ra kia, rồi lại dời tầm mắt nhìn sang bình rượu trắng đã trống trơn trên bàn cạnh giường.
Nhớ đến động tác lúc nãy của người đàn ông, Phong Lăng chỉ cảm thấy cả đầu óc bỗng chốc nóng lên.
Nhưng dù sao Lệ Nam Hành cũng đã phát hiện rồi.
Nhìn khuôn mặt không biết đang hôn mê hay chỉ đang ngủ ngon giấc của người đàn ông này, Phong Lăng bắt đầu mơ màng.
Liệu cô có bị đuổi ra khỏi căn cứ không?
Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây…