Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158 - Chương 158
Chương 158
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (158)
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Phong Lăng đang ngủ cũng nhíu mày lại, cô muốn mở mắt ra nhưng người chẳng còn tí sức lực nào, mí mắt cứ nặng trĩu, chẳng thể nhấc lên nổi.
Lại nghe thấy tiếng bước chân mấy người lấy đồ đi ra khỏi lều bạt, tuy trong lòng rất muốn bản thân mau chóng tỉnh lại, nhưng cuối cùng cô vẫn vô thức ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Phong Lăng tỉnh táo lại thì thấy có người đang cầm khăn lạnh, lau mặt giúp cô. Phong Lăng vẫn chẳng tài nào mở mắt nổi, chỉ nghe thấy giọng nói của Đại Hồ cách cô rất gần: "Phong Lăng cũng bị cảm rồi, nhưng không sốt, nhiệt độ hơn ba mươi bảy một chút, không nghiêm trọng lắm, trước hết cứ để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày đã."
Tiếp đấy người khác nói cái gì cô không còn nghe rõ nữa, lại tiếp tục thiếp đi.
Thấy cô vẫn mặc đồ thường đã ngủ, Đại Hồ vốn định giúp cô cởi quần áo ra bớt để nằm thoải mái hơn, nhưng phát hiện cho dù Phong Lăng đang mê man ngủ say, tay vẫn siết chặt một góc chăn, tựa như không có cảm giác an toàn, dù kéo thế nào cũng không kéo ra được. Vả lại, nhiệt độ trong lều cũng không phải là quá cao, nếu Phong Lăng không muốn cởi thì bọn họ cũng không cố ép, thử xốc chăn của cô lên vài lần nhưng lại bị cô kéo về lại theo bản năng, hoàn toàn không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Thêm một ngày trôi qua, Phong Lăng đang mê man lại nghe thấy Tam Bàn than thân trách phận: "Trời ơi, bây giờ phải làm sao, lão đại với Phong Lăng đều bị bệnh hết cả rồi. Thường ngày, hai người bọn họ trong căn cứ của chúng ta gần như chẳng bao giờ bị bệnh tật gì, giờ bệnh một cái lại bệnh chung, khổ chúng ta quá..."
"Cậu nói còn không thấy ngại mồm à, nếu cậu không tự tiện cho lão đại uống rượu thì chắc lão đại đã tỉnh lại từ lâu rồi. Cậu nằm năm ngày là đã có thể lao xuống giường chạy nhảy, múa may khắp nơi, chẳng lẽ tố chất thân thể của lão đại lại kém hơn cậu? Ở chỗ này, ai cũng có quyền càu nhàu, nhưng riêng cậu thì không có tư cách đó nhé!"
Tam Bàn lập tức bị mắng đến á khẩu, câm như hến một lúc lâu mới mở miệng: "Tôi chỉ có lòng tốt thôi mà, lúc đó tôi khó chịu đến mức hận chỉ không có ai đến chuốc say mình..."
"Cậu là cậu, lão đại là lão đại, sao có thể giống nhau được?" Tay Đại Hồ vỗ cái bốp lên đầu Tam Bàn: "Nếu thân thể của lão đại yếu hơn một chút thì chắc là phải bảo người trong căn cứ phải hứng gió lớn đón tuyết dữ, chịu không biết bao nhiêu nguy hiểm để phái trực thăng bay tới để đưa lão đại đến bệnh viện cấp cứu rồi đấy! May mà thân thể của lão đại tốt! Không thì, ***, cậu phải gánh tội giết người!"
...
Lại hai ngày ròng rã trôi qua. Lệ Nam Hành tỉnh dậy.
"Lão đại? Anh tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào đau hay khó chịu không? Anh muốn ăn cái gì không?" Tam Bàn trông coi ở cạnh giường, vẻ mặt áy náy, nhanh chóng hỏi han.
Lệ Nam Hành nhíu mày, liếc nhìn bộ dạng không có chuyện gì mà lại ân cần, thân thiết của Tam Bàn, anh mở miệng nhưng giọng nói lại khàn đặc như đổ đầy cát hạt bên trong: "Tôi ngủ mấy ngày rồi?"
Tam Bàn giơ tay lên, bật ra sáu ngón: "Sáu ngày rồi, à không, gần bảy ngày chứ, hôm nay đã tối rồi."
Lệ Nam Hành ngồi dậy, Tam Bàn vội vã đến đỡ anh, mãi đến khi dìu anh ngồi vững rồi mới định xoay người đi rót nước, đúng lúc này anh ta lại nghe Lệ Nam Hành dùng giọng nói khàn khàn nói: "Bảo Đại Bân đến đây."
Tam Bàn nhanh chóng ra ngoài gọi Đại Bân đến, kết quả lúc anh ta đi gọi Đại Bân thì những người khác cũng nghe thấy, vừa hay tin lão đại đã tỉnh thì ai nấy cũng hấp tấp chạy vào trong lều.
Lệ Nam Hành hờ hững nhìn Đại Bân một lát, ánh mắt cũng lướt qua những người khác, mọi người đều ở đây, chỉ có Phong Lăng là không thấy đâu.
Anh không hỏi, sau khi Đại Bân đến chỉ đơn giản hỏi vài câu về chuyện sau khi anh rơi xuống hố băng hôm đó cùng với chuyện của lũ mafia kia. Sau khi hỏi xong, thể lực của Lệ Nam Hành cũng tiêu hao gần hết, anh lại được đỡ nằm xuống giường.
Một đám người nhốn nháo, vội vã nấu cháo, thổi cơm, bưng thuốc, rót nước cho lão đại của mình. Lệ Nam Hành nằm thế cả nửa ngày mà vẫn không thấy Phong Lăng qua đây.
Lệ Nam Hành hỏi Tam Bàn: "Phong Lăng đâu rồi?"
"À lão đại, quên nói cho anh biết, mấy ngày trước, Phong Lăng vẫn luôn chăm sóc cho anh, có khi hai ba ngày liền không ngủ giấc nào, thân thể chịu không nổi, nên giờ cậu ấy bị cảm nhẹ rồi. Hai ngày nay, cậu ấy vẫn luôn nằm nghỉ ngơi ở lều bên cạnh." Tam Bàn cười hì hì, giơ tay lên gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Lão đại, anh thật sự cảm thấy trong người không có vấn đề gì hết đúng không?"
Lệ Nam Hành không lạnh không nhạt liếc anh ta một cái: "Có vấn đề gì được chứ?"
Nói xong, anh có vẻ muốn ngồi dậy.
"Ối trời lão đại ơi, anh đừng dậy, anh vừa tỉnh thôi, dù gì cũng phải ăn chút gì đó đã, sau đấy cẩn thận nghỉ ngơi thêm một tối nữa mới được. Bây giờ anh chẳng có bao nhiêu sức đâu."
"Tôi đi xem Phong Lăng sao rồi."
"Xem Phong Lăng làm gì? Phong Lăng vẫn đang ngủ, vừa rồi tôi sang lều bên để lấy đồ, thấy cậu ấy vẫn đang nằm ngủ. Lúc vào bọn tôi cũng đã nói rồi, bảo lão đại đã tỉnh, cậu ấy cũng không nói câu nào như kiểu muốn qua xem cả. Chắc là cậu ấy thật sự rất mệt, nếu không thì với sự quan tâm thường ngày của Phong Lăng đối với lão đại, chắc chắn cậu ấy đã lập tức xông qua đây xem sao rồi."
Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt tươi như hoa của Tam Bàn, một lát sau lại lạnh giọng hỏi: "Có phải cậu đã làm chuyện gì trái lương tâm rồi không? Hai chữ ‘chột dạ’ khắc rõ mồn một trên trán kìa." Lúc này, Tam Bàn lại bị sặc nước bọt, ho vài cái mới ra vẻ thán phục sự quan sát tỉ mỉ từng chi tiết của lão đại, sau đó anh ta vội vàng ngồi bên mép giường, giải thích: "Lão đại, tôi chỉ là muốn tốt cho anh thôi, sợ anh khó chịu quá nên mới làm thế!"
Lệ Nam Hành cau mày lại: "Cậu làm cái gì?"
"Thì… Mấy ngày trước, lúc tôi đang chăm sóc lão đại, sợ anh đau đầu khó chịu quá, mà trước đây không lâu, bản thân tôi đã phải nếm trải cảm giác đau đầu như muốn nổ tung kia rồi, nên để giúp anh bớt đau đớn, đàn em tốt là tôi đã lén cho anh uống một chai rượu trắng..." Tam Bàn vừa nói vừa chỉ vào mấy cái chai rượu rỗng ở bên cạnh: "Mấy chai khác vốn dùng để lau người hạ nhiệt cho anh, tôi thấy có nhiều quá nên mới đi mở một chai cho anh uống."
Lệ Nam Hành lập tức lạnh lùng nhìn Tam Bàn như nhìn một tên tâm thần. Khi Tam Bàn đang khúm núm ngồi ở trên giường, sợ hãi rụt cổ, anh mới lạnh lùng nói: "Bảo sao tôi thấy trong cổ họng mình mấy ngày nay lại khó chịu như thế."
Tự mình uống rượu và bị người ta cưỡng ép đổ rượu vào miệng hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.
Tam Bàn chột dạ cười hì hì: "Lão đại... Anh không có chuyện gì là tốt rồi..."
Lệ Nam Hành lườm cậu ta một cái, hiện tại không còn sức, chứ nếu mà có sức thì anh thật sự muốn đạp tên mập xuống giường ngay lập tức: "Được rồi, cút đi."
Tam Bàn chẳng dám ở thêm, đứng dậy lập tức trốn đến bên Đại Bân cùng Đại Hồ, đi làm cơm cho lão đại ăn cùng bọn họ.
...
Đợi cả tối cũng không thấy Phong Lăng ghé qua đây, sau khi ăn qua loa vài thứ, Lệ Nam Hành được đỡ đi đến cửa sổ ở trong lều, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Phong Lăng đang nằm trên giường đắp kín chăn ở lều sát vách, anh không nói gì, sau đó lại được đỡ lại về giường nằm xuống.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lệ Nam Hành đứng dậy xuống giường, mọi người thấy lão đại thật sự đã khỏe lại nên cũng không cản anh. Chỉ có điều lúc thấy Lệ Nam Hành vừa định đi ra khỏi lều thì họ mới vội vã đưa đồ chống lạnh cho anh khoác thêm.
"Lão đại, thời tiết mấy ngày nay càng lúc càng lạnh, anh chỉ mới khỏe lên một chút, tuyệt đối không thể bị rét nữa."
"Ừ." Lệ Nam Hành đáp bằng giọng rất hờ hững rồi đi thẳng ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (158)
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Phong Lăng đang ngủ cũng nhíu mày lại, cô muốn mở mắt ra nhưng người chẳng còn tí sức lực nào, mí mắt cứ nặng trĩu, chẳng thể nhấc lên nổi.
Lại nghe thấy tiếng bước chân mấy người lấy đồ đi ra khỏi lều bạt, tuy trong lòng rất muốn bản thân mau chóng tỉnh lại, nhưng cuối cùng cô vẫn vô thức ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Phong Lăng tỉnh táo lại thì thấy có người đang cầm khăn lạnh, lau mặt giúp cô. Phong Lăng vẫn chẳng tài nào mở mắt nổi, chỉ nghe thấy giọng nói của Đại Hồ cách cô rất gần: "Phong Lăng cũng bị cảm rồi, nhưng không sốt, nhiệt độ hơn ba mươi bảy một chút, không nghiêm trọng lắm, trước hết cứ để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày đã."
Tiếp đấy người khác nói cái gì cô không còn nghe rõ nữa, lại tiếp tục thiếp đi.
Thấy cô vẫn mặc đồ thường đã ngủ, Đại Hồ vốn định giúp cô cởi quần áo ra bớt để nằm thoải mái hơn, nhưng phát hiện cho dù Phong Lăng đang mê man ngủ say, tay vẫn siết chặt một góc chăn, tựa như không có cảm giác an toàn, dù kéo thế nào cũng không kéo ra được. Vả lại, nhiệt độ trong lều cũng không phải là quá cao, nếu Phong Lăng không muốn cởi thì bọn họ cũng không cố ép, thử xốc chăn của cô lên vài lần nhưng lại bị cô kéo về lại theo bản năng, hoàn toàn không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Thêm một ngày trôi qua, Phong Lăng đang mê man lại nghe thấy Tam Bàn than thân trách phận: "Trời ơi, bây giờ phải làm sao, lão đại với Phong Lăng đều bị bệnh hết cả rồi. Thường ngày, hai người bọn họ trong căn cứ của chúng ta gần như chẳng bao giờ bị bệnh tật gì, giờ bệnh một cái lại bệnh chung, khổ chúng ta quá..."
"Cậu nói còn không thấy ngại mồm à, nếu cậu không tự tiện cho lão đại uống rượu thì chắc lão đại đã tỉnh lại từ lâu rồi. Cậu nằm năm ngày là đã có thể lao xuống giường chạy nhảy, múa may khắp nơi, chẳng lẽ tố chất thân thể của lão đại lại kém hơn cậu? Ở chỗ này, ai cũng có quyền càu nhàu, nhưng riêng cậu thì không có tư cách đó nhé!"
Tam Bàn lập tức bị mắng đến á khẩu, câm như hến một lúc lâu mới mở miệng: "Tôi chỉ có lòng tốt thôi mà, lúc đó tôi khó chịu đến mức hận chỉ không có ai đến chuốc say mình..."
"Cậu là cậu, lão đại là lão đại, sao có thể giống nhau được?" Tay Đại Hồ vỗ cái bốp lên đầu Tam Bàn: "Nếu thân thể của lão đại yếu hơn một chút thì chắc là phải bảo người trong căn cứ phải hứng gió lớn đón tuyết dữ, chịu không biết bao nhiêu nguy hiểm để phái trực thăng bay tới để đưa lão đại đến bệnh viện cấp cứu rồi đấy! May mà thân thể của lão đại tốt! Không thì, ***, cậu phải gánh tội giết người!"
...
Lại hai ngày ròng rã trôi qua. Lệ Nam Hành tỉnh dậy.
"Lão đại? Anh tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào đau hay khó chịu không? Anh muốn ăn cái gì không?" Tam Bàn trông coi ở cạnh giường, vẻ mặt áy náy, nhanh chóng hỏi han.
Lệ Nam Hành nhíu mày, liếc nhìn bộ dạng không có chuyện gì mà lại ân cần, thân thiết của Tam Bàn, anh mở miệng nhưng giọng nói lại khàn đặc như đổ đầy cát hạt bên trong: "Tôi ngủ mấy ngày rồi?"
Tam Bàn giơ tay lên, bật ra sáu ngón: "Sáu ngày rồi, à không, gần bảy ngày chứ, hôm nay đã tối rồi."
Lệ Nam Hành ngồi dậy, Tam Bàn vội vã đến đỡ anh, mãi đến khi dìu anh ngồi vững rồi mới định xoay người đi rót nước, đúng lúc này anh ta lại nghe Lệ Nam Hành dùng giọng nói khàn khàn nói: "Bảo Đại Bân đến đây."
Tam Bàn nhanh chóng ra ngoài gọi Đại Bân đến, kết quả lúc anh ta đi gọi Đại Bân thì những người khác cũng nghe thấy, vừa hay tin lão đại đã tỉnh thì ai nấy cũng hấp tấp chạy vào trong lều.
Lệ Nam Hành hờ hững nhìn Đại Bân một lát, ánh mắt cũng lướt qua những người khác, mọi người đều ở đây, chỉ có Phong Lăng là không thấy đâu.
Anh không hỏi, sau khi Đại Bân đến chỉ đơn giản hỏi vài câu về chuyện sau khi anh rơi xuống hố băng hôm đó cùng với chuyện của lũ mafia kia. Sau khi hỏi xong, thể lực của Lệ Nam Hành cũng tiêu hao gần hết, anh lại được đỡ nằm xuống giường.
Một đám người nhốn nháo, vội vã nấu cháo, thổi cơm, bưng thuốc, rót nước cho lão đại của mình. Lệ Nam Hành nằm thế cả nửa ngày mà vẫn không thấy Phong Lăng qua đây.
Lệ Nam Hành hỏi Tam Bàn: "Phong Lăng đâu rồi?"
"À lão đại, quên nói cho anh biết, mấy ngày trước, Phong Lăng vẫn luôn chăm sóc cho anh, có khi hai ba ngày liền không ngủ giấc nào, thân thể chịu không nổi, nên giờ cậu ấy bị cảm nhẹ rồi. Hai ngày nay, cậu ấy vẫn luôn nằm nghỉ ngơi ở lều bên cạnh." Tam Bàn cười hì hì, giơ tay lên gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Lão đại, anh thật sự cảm thấy trong người không có vấn đề gì hết đúng không?"
Lệ Nam Hành không lạnh không nhạt liếc anh ta một cái: "Có vấn đề gì được chứ?"
Nói xong, anh có vẻ muốn ngồi dậy.
"Ối trời lão đại ơi, anh đừng dậy, anh vừa tỉnh thôi, dù gì cũng phải ăn chút gì đó đã, sau đấy cẩn thận nghỉ ngơi thêm một tối nữa mới được. Bây giờ anh chẳng có bao nhiêu sức đâu."
"Tôi đi xem Phong Lăng sao rồi."
"Xem Phong Lăng làm gì? Phong Lăng vẫn đang ngủ, vừa rồi tôi sang lều bên để lấy đồ, thấy cậu ấy vẫn đang nằm ngủ. Lúc vào bọn tôi cũng đã nói rồi, bảo lão đại đã tỉnh, cậu ấy cũng không nói câu nào như kiểu muốn qua xem cả. Chắc là cậu ấy thật sự rất mệt, nếu không thì với sự quan tâm thường ngày của Phong Lăng đối với lão đại, chắc chắn cậu ấy đã lập tức xông qua đây xem sao rồi."
Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt tươi như hoa của Tam Bàn, một lát sau lại lạnh giọng hỏi: "Có phải cậu đã làm chuyện gì trái lương tâm rồi không? Hai chữ ‘chột dạ’ khắc rõ mồn một trên trán kìa." Lúc này, Tam Bàn lại bị sặc nước bọt, ho vài cái mới ra vẻ thán phục sự quan sát tỉ mỉ từng chi tiết của lão đại, sau đó anh ta vội vàng ngồi bên mép giường, giải thích: "Lão đại, tôi chỉ là muốn tốt cho anh thôi, sợ anh khó chịu quá nên mới làm thế!"
Lệ Nam Hành cau mày lại: "Cậu làm cái gì?"
"Thì… Mấy ngày trước, lúc tôi đang chăm sóc lão đại, sợ anh đau đầu khó chịu quá, mà trước đây không lâu, bản thân tôi đã phải nếm trải cảm giác đau đầu như muốn nổ tung kia rồi, nên để giúp anh bớt đau đớn, đàn em tốt là tôi đã lén cho anh uống một chai rượu trắng..." Tam Bàn vừa nói vừa chỉ vào mấy cái chai rượu rỗng ở bên cạnh: "Mấy chai khác vốn dùng để lau người hạ nhiệt cho anh, tôi thấy có nhiều quá nên mới đi mở một chai cho anh uống."
Lệ Nam Hành lập tức lạnh lùng nhìn Tam Bàn như nhìn một tên tâm thần. Khi Tam Bàn đang khúm núm ngồi ở trên giường, sợ hãi rụt cổ, anh mới lạnh lùng nói: "Bảo sao tôi thấy trong cổ họng mình mấy ngày nay lại khó chịu như thế."
Tự mình uống rượu và bị người ta cưỡng ép đổ rượu vào miệng hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.
Tam Bàn chột dạ cười hì hì: "Lão đại... Anh không có chuyện gì là tốt rồi..."
Lệ Nam Hành lườm cậu ta một cái, hiện tại không còn sức, chứ nếu mà có sức thì anh thật sự muốn đạp tên mập xuống giường ngay lập tức: "Được rồi, cút đi."
Tam Bàn chẳng dám ở thêm, đứng dậy lập tức trốn đến bên Đại Bân cùng Đại Hồ, đi làm cơm cho lão đại ăn cùng bọn họ.
...
Đợi cả tối cũng không thấy Phong Lăng ghé qua đây, sau khi ăn qua loa vài thứ, Lệ Nam Hành được đỡ đi đến cửa sổ ở trong lều, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Phong Lăng đang nằm trên giường đắp kín chăn ở lều sát vách, anh không nói gì, sau đó lại được đỡ lại về giường nằm xuống.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lệ Nam Hành đứng dậy xuống giường, mọi người thấy lão đại thật sự đã khỏe lại nên cũng không cản anh. Chỉ có điều lúc thấy Lệ Nam Hành vừa định đi ra khỏi lều thì họ mới vội vã đưa đồ chống lạnh cho anh khoác thêm.
"Lão đại, thời tiết mấy ngày nay càng lúc càng lạnh, anh chỉ mới khỏe lên một chút, tuyệt đối không thể bị rét nữa."
"Ừ." Lệ Nam Hành đáp bằng giọng rất hờ hững rồi đi thẳng ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn