Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172 - Chương 172
Chương 172 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (172)
Cậu thanh niên này có phải là ếch ngồi đáy giếng hay không thì Phong Minh Châu không biết, nhưng rõ ràng là người này không hề nể mặt cô ta.
Phong Minh Châu miết chiếc túi xách trong tay, không nhiều lời. Điều khiến cô ta tức giận hơn nữa là bình thường Lệ Nam Hành đã chẳng chú ý gì đến mình, giờ đến người bên cạnh anh cũng chẳng khách khí với cô ta!
Những người xuất thân từ căn cứ XI đều có tính cách như vậy hay sao?
Phong Lăng hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô Phong đó nữa, sau khi đi ra khỏi cửa hàng, cô cất mười cân gia vị vào sau cốp xe. Đóng cốp xe lại, cô xoay người định lên xe.
Giây phút cửa xe mở ra, Phong Lăng đột nhiên cảm thấy có một lực tác động. Động tác của cô khựng lại, mặt không đổi sắc, quay đầu nhìn thì thấy Phong Minh Châu vừa dây dưa với cô ở tầng phụ của trung tâm thương mại cũng đã đi theo ra ngoài.
Phong Lăng liếc nhìn bàn tay đang đặt trên cửa xe của Phong Minh Châu, giọng nói không nghe ra có chút xao động nào nhưng rõ ràng là cô đã hơi mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì không?”
Phong Minh Châu tiếp tục mỉm cười: “Biết tôi là vợ chưa cưới của Lệ Nam Hành rồi mà cậu vẫn dám coi thường tôi như vậy?”
Phong Lăng bình tĩnh nhìn Phong Minh Châu, không trả lời, rõ ràng chẳng chú ý gì đến đối phương.
Bầu không khí quá im lặng và tẻ ngắt, Phong Minh Châu lại nhìn cô một lúc, sau đó hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Phong Lăng.” Phong Lăng chẳng định che giấu, cũng không hề cảm thấy mình làm sai chuyện gì mà phải lo sợ người khác biết nên đáp: “Nếu cô Phong cảm thấy uất ức thì có thể báo tên của tôi lên trên bất cứ lúc nào. Như vậy cũng tiện, lỡ sau này có ra ngoài làm việc, Lệ lão đại cũng có thể nhắc tôi trước mấy câu, dặn tôi phải biết săn sóc hơn khi gặp cô Phong ở ngoài. Nhưng trước đó, Lệ lão đại chưa từng nhắc đến tên của cô, tôi chỉ làm theo theo mệnh lệnh của căn cứ, cô Phong không cần phải làm khó tôi.”
Thấy Phong Lăng này luôn không tự ti không kiêu ngạo trước mặt mình, Phong Minh Châu lạnh lùng cong môi, đổi chủ đề: “Cậu cũng mang họ Phong?”
“Đúng, rất trùng hợp, tôi cũng mang họ Phong.”
Nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng của Phong Minh Châu càng sâu hơn: “Người Hoa mang họ Phong sinh sống ở Los Angeles không nhiều, dù gì chúng ta cũng coi như là có duyên. Biết đâu mấy trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta cũng là người một nhà thì sao, cậu cứ coi như giúp đỡ người nhà đi, đưa tôi vào căn cứ được không?”
“Buông tay ra.” Phong Lăng không nhìn Phong Minh Châu nữa, trực tiếp mở cửa xe, lại cảm nhận thấy đối phương đẩy cửa xe tới trước, sự mất kiên nhẫn trong mắt hiện lên rõ ràng, ba chữ cô nói ra đơn giản nhưng mang ý cảnh cáo.
“Nhà họ Phong cũng có mối quan hệ rất mật thiết với quân đội Mỹ, chúng ta cùng một phe mà, dù tôi có đi vào căn cứ thì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, huống hồ quan hệ giữa tôi và lão đại của các cậu…”
Phong Minh Châu còn chưa dứt lời, cửa xe phía trước đột nhiên bị mở bung ra, cổ tay luôn dùng sức của Phong Minh Châu suýt nữa bị gãy vì lực này. Cô ta đau đến mức mặt tái nhợt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Phong Lăng đang bình tĩnh mở cửa xe ra rồi nhẹ nhàng ngồi vào vị trí lái.
“Cậu!”
Phong Lăng không nhìn Phong Minh Châu, tiện tay thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại, thậm chí còn không kéo cửa kính xuống để cho cô ta có cơ hội nói nhiều thêm một câu, dứt khoát khởi động xe.
Phong Minh Châu thấy tên nhóc tên Phong Lăng thật sự lái xe đi, hơn nữa nhìn thái độ hung hăng của cậu ta, người này hoàn toàn không có chút do dự nào, nếu mình còn tiếp tục dây dưa nữa, không chừng sẽ bị chiếc xe này tông phải. Phong Minh Châu trừng mắt với người ngồi bên trong qua tấm kính xe, chỉ đành lùi về sau một bước, nhưng vì đôi giày cao gót dưới chân quá cao nên cô ta loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.
Mùi khói xe xộc vào mũi, Phong Minh Châu bị sặc ho khù khụ mấy tiếng, ngẩng khuôn mặt mang vẻ khó tin lên, thấy chiếc xe kia đã đi thẳng không có chút chần chờ. Cô ta tức giận tới mức ném mạnh chiếc túi xách trong tay xuống đất.
Phong Lăng lái xe đi, tiếp tục đi đến trạm kế tiếp, đồ đạc cần phải mua còn rất nhiều, cô không muốn làm lỡ thời gian.
Lúc rẽ khỏi con đường gần trung tâm thương mại, cô vẫn không nhìn Phong Minh Châu bị bỏ lại ở phía sau.
Nhưng ngày trước, cô từng nghe A K nói, có nhiều cô gái vô cùng nhõng nhẽo hoặc thích làm ra vẻ, có lẽ cô Phong này cũng nằm trong số đó. Quả nhiên, con gái rất phiền toái.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng sống ở nơi nào có quá nhiều người giới tính nữ, số lượng người có giới tính nữ mà cô từng tiếp xúc chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay.
Nhưng cho đến tận bây giờ, trong số những người cô từng gặp, có hai cô gái kỳ quái nhất chính là Tần Thư Khả và Phong Minh Châu này. Một người thì ngây thơ, hồn nhiên, dây dưa không chịu xong; một người lại có tính cách tiểu thư cao ngạo, sự kiêu căng từ trong xương, vênh váo đến mức khiến người ta muốn đạp cho một cú lên mặt.
Nếu bảo sau khi trở lại làm con gái, ngày nào cô cũng phải sống theo kiểu làm bộ làm tịch như vậy thì cô thà cắt phăng hai khối thịt trước ngực đi cho xong.
Phong Lăng đạp mạnh chân ga, lái xe rời khỏi tầm mắt của Phong Minh Châu.
… Nguồn : Vietwriter.vn
Buổi tối tại nhà họ Phong.
Sau khi tham gia buổi tụ họp tiểu thư thượng lưu, Phong Minh Châu quay về biệt thự của nhà họ Phong. Trên người cô ta còn chút mùi rượu, lúc bước vào cửa, Phong Minh Châu đã nhìn thấy hai chiếc đèn lồng hình con thỏ màu trắng luôn được treo trước cửa chính vào ngày này hàng năm.
Vừa nhìn thấy chiếc đèn lồng hình con thỏ màu trắng này, bỗng chốc, Phong Minh Châu thấy hơi bực tức, cộng thêm sự tức giận phải chịu đựng ở bên ngoài vào chiều hôm nay, cô ta không thèm nhìn người quản gia đi ra nghênh đón mà bước nhanh vào nhà.
Quả nhiên, vừa đẩy cửa bước vào, cô ta đã trông thấy Tần Thu luôn ở mãi trong phòng, đang quỳ lạy trước Bồ Tát tại phòng khách.
“Mẹ à, bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao mẹ cứ như vậy mãi thế!” Phong Minh Châu tức giận đến mức ném thẳng chiếc túi xách lên chiếc bàn bên cạnh tạo ra tiếng động không nhỏ: “Sắp hai mươi năm rồi! Mẹ còn định để tang em con đến bao giờ! Thời gian mà em gái con sống trên đời này chỉ có một năm, duyên phận mẹ con giữa con bé và mẹ chỉ ngắn ngủi như vậy thôi. Mẹ nhất định muốn con phải sống trong bóng tối trong suốt quãng đời còn lại vì nó sao? Mẹ nhất định phải để cho tất cả mọi người biết con còn có một đứa em gái đã chết à? Hình dáng em ấy thế nào, con còn không biết, nhưng năm nào mẹ cũng phải nhắc nhở người trong nhà về…”
“Minh Châu!” Bà cụ Phong và ông cụ Phong vừa đi từ trên lầu xuống đã nghe thấy giọng cô ta: “Con có biết hôm nay là ngày gì không, ra ngoài uống rượu vào rồi chạy về nhà la lối om sòm như thế còn ra thể thống gì?”
“Con thật sự không thể chịu nổi nữa! Vốn dĩ con đang vui vẻ ở ngoài nhưng vừa về nhà đã phải nhìn thấy cái đèn lồng màu trắng treo trước cửa. Rõ ràng một người đã chết gần hai mươi năm, mà năm nào nhà chúng ta cũng phải treo đèn lồng trắng vào ngày này, con phát sợ lên rồi!”
“Con đang nói cái gì thế hả! Ngày xưa, khi em gái con mới sinh còn quấn tã, mỗi lần con bé khóc, ông và bà nội con đều dùng đèn lồng hình con thỏ đã mua về để dỗ dành con bé. Lần nào nhìn thấy chiếc đèn lồng hình con thỏ, con bé cũng cười. Đèn lồng hình con
thỏ đều có màu trắng, có gì đáng sợ như lời con nó hả! Con làm chị mà bao năm qua trừ phàn nàn và oán trách, con đã làm được gì chưa!” Mặt ông cụ Phong sầm xuống.
Tần Thu đã quen với việc năm nào con gái lớn cũng làm ầm ĩ vào ngày này, bà quỳ trước Bồ Tát, nhắm mắt lại, chẳng nói gì, chỉ chăm chú lần tràng hạt trong tay.
Cậu thanh niên này có phải là ếch ngồi đáy giếng hay không thì Phong Minh Châu không biết, nhưng rõ ràng là người này không hề nể mặt cô ta.
Phong Minh Châu miết chiếc túi xách trong tay, không nhiều lời. Điều khiến cô ta tức giận hơn nữa là bình thường Lệ Nam Hành đã chẳng chú ý gì đến mình, giờ đến người bên cạnh anh cũng chẳng khách khí với cô ta!
Những người xuất thân từ căn cứ XI đều có tính cách như vậy hay sao?
Phong Lăng hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô Phong đó nữa, sau khi đi ra khỏi cửa hàng, cô cất mười cân gia vị vào sau cốp xe. Đóng cốp xe lại, cô xoay người định lên xe.
Giây phút cửa xe mở ra, Phong Lăng đột nhiên cảm thấy có một lực tác động. Động tác của cô khựng lại, mặt không đổi sắc, quay đầu nhìn thì thấy Phong Minh Châu vừa dây dưa với cô ở tầng phụ của trung tâm thương mại cũng đã đi theo ra ngoài.
Phong Lăng liếc nhìn bàn tay đang đặt trên cửa xe của Phong Minh Châu, giọng nói không nghe ra có chút xao động nào nhưng rõ ràng là cô đã hơi mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì không?”
Phong Minh Châu tiếp tục mỉm cười: “Biết tôi là vợ chưa cưới của Lệ Nam Hành rồi mà cậu vẫn dám coi thường tôi như vậy?”
Phong Lăng bình tĩnh nhìn Phong Minh Châu, không trả lời, rõ ràng chẳng chú ý gì đến đối phương.
Bầu không khí quá im lặng và tẻ ngắt, Phong Minh Châu lại nhìn cô một lúc, sau đó hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Phong Lăng.” Phong Lăng chẳng định che giấu, cũng không hề cảm thấy mình làm sai chuyện gì mà phải lo sợ người khác biết nên đáp: “Nếu cô Phong cảm thấy uất ức thì có thể báo tên của tôi lên trên bất cứ lúc nào. Như vậy cũng tiện, lỡ sau này có ra ngoài làm việc, Lệ lão đại cũng có thể nhắc tôi trước mấy câu, dặn tôi phải biết săn sóc hơn khi gặp cô Phong ở ngoài. Nhưng trước đó, Lệ lão đại chưa từng nhắc đến tên của cô, tôi chỉ làm theo theo mệnh lệnh của căn cứ, cô Phong không cần phải làm khó tôi.”
Thấy Phong Lăng này luôn không tự ti không kiêu ngạo trước mặt mình, Phong Minh Châu lạnh lùng cong môi, đổi chủ đề: “Cậu cũng mang họ Phong?”
“Đúng, rất trùng hợp, tôi cũng mang họ Phong.”
Nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng của Phong Minh Châu càng sâu hơn: “Người Hoa mang họ Phong sinh sống ở Los Angeles không nhiều, dù gì chúng ta cũng coi như là có duyên. Biết đâu mấy trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta cũng là người một nhà thì sao, cậu cứ coi như giúp đỡ người nhà đi, đưa tôi vào căn cứ được không?”
“Buông tay ra.” Phong Lăng không nhìn Phong Minh Châu nữa, trực tiếp mở cửa xe, lại cảm nhận thấy đối phương đẩy cửa xe tới trước, sự mất kiên nhẫn trong mắt hiện lên rõ ràng, ba chữ cô nói ra đơn giản nhưng mang ý cảnh cáo.
“Nhà họ Phong cũng có mối quan hệ rất mật thiết với quân đội Mỹ, chúng ta cùng một phe mà, dù tôi có đi vào căn cứ thì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, huống hồ quan hệ giữa tôi và lão đại của các cậu…”
Phong Minh Châu còn chưa dứt lời, cửa xe phía trước đột nhiên bị mở bung ra, cổ tay luôn dùng sức của Phong Minh Châu suýt nữa bị gãy vì lực này. Cô ta đau đến mức mặt tái nhợt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Phong Lăng đang bình tĩnh mở cửa xe ra rồi nhẹ nhàng ngồi vào vị trí lái.
“Cậu!”
Phong Lăng không nhìn Phong Minh Châu, tiện tay thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại, thậm chí còn không kéo cửa kính xuống để cho cô ta có cơ hội nói nhiều thêm một câu, dứt khoát khởi động xe.
Phong Minh Châu thấy tên nhóc tên Phong Lăng thật sự lái xe đi, hơn nữa nhìn thái độ hung hăng của cậu ta, người này hoàn toàn không có chút do dự nào, nếu mình còn tiếp tục dây dưa nữa, không chừng sẽ bị chiếc xe này tông phải. Phong Minh Châu trừng mắt với người ngồi bên trong qua tấm kính xe, chỉ đành lùi về sau một bước, nhưng vì đôi giày cao gót dưới chân quá cao nên cô ta loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.
Mùi khói xe xộc vào mũi, Phong Minh Châu bị sặc ho khù khụ mấy tiếng, ngẩng khuôn mặt mang vẻ khó tin lên, thấy chiếc xe kia đã đi thẳng không có chút chần chờ. Cô ta tức giận tới mức ném mạnh chiếc túi xách trong tay xuống đất.
Phong Lăng lái xe đi, tiếp tục đi đến trạm kế tiếp, đồ đạc cần phải mua còn rất nhiều, cô không muốn làm lỡ thời gian.
Lúc rẽ khỏi con đường gần trung tâm thương mại, cô vẫn không nhìn Phong Minh Châu bị bỏ lại ở phía sau.
Nhưng ngày trước, cô từng nghe A K nói, có nhiều cô gái vô cùng nhõng nhẽo hoặc thích làm ra vẻ, có lẽ cô Phong này cũng nằm trong số đó. Quả nhiên, con gái rất phiền toái.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng sống ở nơi nào có quá nhiều người giới tính nữ, số lượng người có giới tính nữ mà cô từng tiếp xúc chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay.
Nhưng cho đến tận bây giờ, trong số những người cô từng gặp, có hai cô gái kỳ quái nhất chính là Tần Thư Khả và Phong Minh Châu này. Một người thì ngây thơ, hồn nhiên, dây dưa không chịu xong; một người lại có tính cách tiểu thư cao ngạo, sự kiêu căng từ trong xương, vênh váo đến mức khiến người ta muốn đạp cho một cú lên mặt.
Nếu bảo sau khi trở lại làm con gái, ngày nào cô cũng phải sống theo kiểu làm bộ làm tịch như vậy thì cô thà cắt phăng hai khối thịt trước ngực đi cho xong.
Phong Lăng đạp mạnh chân ga, lái xe rời khỏi tầm mắt của Phong Minh Châu.
… Nguồn : Vietwriter.vn
Buổi tối tại nhà họ Phong.
Sau khi tham gia buổi tụ họp tiểu thư thượng lưu, Phong Minh Châu quay về biệt thự của nhà họ Phong. Trên người cô ta còn chút mùi rượu, lúc bước vào cửa, Phong Minh Châu đã nhìn thấy hai chiếc đèn lồng hình con thỏ màu trắng luôn được treo trước cửa chính vào ngày này hàng năm.
Vừa nhìn thấy chiếc đèn lồng hình con thỏ màu trắng này, bỗng chốc, Phong Minh Châu thấy hơi bực tức, cộng thêm sự tức giận phải chịu đựng ở bên ngoài vào chiều hôm nay, cô ta không thèm nhìn người quản gia đi ra nghênh đón mà bước nhanh vào nhà.
Quả nhiên, vừa đẩy cửa bước vào, cô ta đã trông thấy Tần Thu luôn ở mãi trong phòng, đang quỳ lạy trước Bồ Tát tại phòng khách.
“Mẹ à, bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao mẹ cứ như vậy mãi thế!” Phong Minh Châu tức giận đến mức ném thẳng chiếc túi xách lên chiếc bàn bên cạnh tạo ra tiếng động không nhỏ: “Sắp hai mươi năm rồi! Mẹ còn định để tang em con đến bao giờ! Thời gian mà em gái con sống trên đời này chỉ có một năm, duyên phận mẹ con giữa con bé và mẹ chỉ ngắn ngủi như vậy thôi. Mẹ nhất định muốn con phải sống trong bóng tối trong suốt quãng đời còn lại vì nó sao? Mẹ nhất định phải để cho tất cả mọi người biết con còn có một đứa em gái đã chết à? Hình dáng em ấy thế nào, con còn không biết, nhưng năm nào mẹ cũng phải nhắc nhở người trong nhà về…”
“Minh Châu!” Bà cụ Phong và ông cụ Phong vừa đi từ trên lầu xuống đã nghe thấy giọng cô ta: “Con có biết hôm nay là ngày gì không, ra ngoài uống rượu vào rồi chạy về nhà la lối om sòm như thế còn ra thể thống gì?”
“Con thật sự không thể chịu nổi nữa! Vốn dĩ con đang vui vẻ ở ngoài nhưng vừa về nhà đã phải nhìn thấy cái đèn lồng màu trắng treo trước cửa. Rõ ràng một người đã chết gần hai mươi năm, mà năm nào nhà chúng ta cũng phải treo đèn lồng trắng vào ngày này, con phát sợ lên rồi!”
“Con đang nói cái gì thế hả! Ngày xưa, khi em gái con mới sinh còn quấn tã, mỗi lần con bé khóc, ông và bà nội con đều dùng đèn lồng hình con thỏ đã mua về để dỗ dành con bé. Lần nào nhìn thấy chiếc đèn lồng hình con thỏ, con bé cũng cười. Đèn lồng hình con
thỏ đều có màu trắng, có gì đáng sợ như lời con nó hả! Con làm chị mà bao năm qua trừ phàn nàn và oán trách, con đã làm được gì chưa!” Mặt ông cụ Phong sầm xuống.
Tần Thu đã quen với việc năm nào con gái lớn cũng làm ầm ĩ vào ngày này, bà quỳ trước Bồ Tát, nhắm mắt lại, chẳng nói gì, chỉ chăm chú lần tràng hạt trong tay.