Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 694 - Chương 694
Chương 694 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (694)
Nào giờ, Phong Lăng vẫn mê lẩu như ngày đầu mới yêu, hai tháng, cô đã đi đến rất nhiều nơi, nhưng cuối cùng vẫn quay trở về Thục Xuyên để ở. Nhưng vì đang mang thai nên mỗi tuần Lệ Nam Hành chỉ cho cô ăn lẩu hai lần, hơn nữa còn phải là loại ít cay. Nếu cay quá thì phải dùng nước lọc tráng qua một lượt rồi mới được ăn. Trong nồi, đồ chay mặn gì đều có đủ, dù chỉ là ăn lẩu thôi anh cũng yêu cầu cô phải chú ý đến dinh dưỡng.
Lệ Nam Hành từ một người trước mặt các phần tử khủng bố thì luôn nhạy bén, đáng sợ như lang như báo, vậy mà giờ lại hóa thân thành một người lắm điều. Quan trọng là không biết anh đã trao đổi số điện thoại với chị Trần từ lúc nào, cứ lâu lâu lại gọi điện hỏi chị chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý những điều gì, rồi nào thì phải để ý chăm sóc tới cảm xúc của cô như thế nào, sức khỏe thân thể cô ra sao, ăn uống và nhiều phương diện khác nữa.
Thỉnh thoảng, Phong Lăng lại nghe thấy một người đường đường là Lệ lão lại gọi điện phổ cập kiến thức với chị Trần, còn làm cả một quyển ghi chú, nhìn những nét chữ già dặn trên quyển sổ ghi chú đó, Phong Lăng cạn lời.
…
Từ khi Tần Tư Đình hạ “tử lệnh”, trong ba tháng đầu mang thai cũng chính là trước hai mươi tuần thai đầu không được động chân động tay với Phong Lăng, Lệ Nam Hành không khác gì một lão hòa thượng đã thiền định, hàng ngày chỉ quản cô chuyện ăn uống, sinh hoạt, nhưng lúc ngủ tuyệt đối rất biết điều, không dám manh động.
Nhưng sau khi lời nguyền ba tháng được giải trừ, ngay cái đêm Phong Lăng mang thai tròn hai mươi tuần, Lệ Nam Hành đã tự tắm gội thơm tho, lôi Phong Lăng lên giường ôm ấp. Phong Lăng nói dù đã qua ba tháng nhưng kiểu gì vẫn phải chú ý một chút, nhưng Lệ Nam Hành vẫn kiên quyết nói Tần Tư Đình và các bác sĩ ở khoa sản đều đã nói qua ba tháng là được rồi, chỉ cần không phóng túng quá là được. Anh còn chỉ ngọn đèn trong phòng ngủ, thề thốt nhất định sẽ nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu than vãn nói sau này có con rồi có khi sẽ giống như Mặc Cảnh Thâm với Quý Noãn, suốt ngày bị con cái quấn lấy, đòi ngủ chung giường, thế giới nhỏ bé của hai người sẽ ngày một ít đi, tốt nhất là nên trân trọng giây phút này ba la.
Cuối cùng, Phong Lăng bị tên này nói đến nỗi không chịu nổi nữa, đành thỏa hiệp trong vòng tay cường tráng của anh.
Kỳ thật, nghĩ cũng biết, dù sao Lệ Nam Hành cũng là Lệ Nam Hành, anh không phải Mặc Cảnh Thâm, nếu con họ dám trèo lên giường làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, chắc anh sẽ không chút nể nang mà đạp đứa nhỏ xuống giường ngay tức khắc.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy, Phong Lăng bắt đầu cân nhắc đến việc nên để đứa nhỏ ở cạnh ông bà, nếu không không biết đứa nhỏ sẽ bị cha nó ức hiếp thành ra cái dạng gì nữa.
Đêm đó, quả thật Lệ Nam Hành đã nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng vì phải nhẫn nhịn quá lâu, một lần không đủ lại thêm một lần, có điều giờ anh cũng không thể tùy tiện bế cô vào nhà tắm nữa, sợ nguy hiểm nên cứ giày vò cô trên giường cho đến khi Phong Lăng thật sự mệt và buồn ngủ rồi, anh mới quyến luyến rời ra.
Bây giờ, đồng hồ sinh học của Phong Lăng rất chuẩn, dù tối qua có hơi mệt, nhưng cô ngủ rất ngon, hơn sáu giờ là đã dậy rồi.
Thời gian gần đây, cô với Lệ Nam Hành đang ở căn phòng trên tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở Thục Xuyên. Đó là một căn hộ sang trọng có bếp, có ngăn cách, có thể tự nấu nướng. Thỉnh thoảng họ cũng sẽ ăn đồ trong khách sạn, nhưng lúc nào nổi hứng lên thì sẽ tự nấu.
Dạo này, Phong Lăng vẫn còn một kiểu nghén, đó chỉnh là thỉnh thoảng cô lại thèm ăn sủi cảo. Trước đây cô không thường ăn món này, đợt rồi có ăn ở nhà chị Trần, sau đó đến Trường Bạch Sơn ăn hai lần. Sủi cảo nhân hẹ, trứng gà và tôm ngon đến mức cứ cách vài ba ngày cô lại thèm ăn. Thế là hôm qua sau khi đi ăn lẩu về, cô liền kéo Lệ Nam Hành tới siêu thị gần đó mua bột và nguyên liệu.
Chị Trần đã dạy cô món này nhưng cô không biết mình tự gói thì có ngon không, thế là từ sáng sớm đã dậy để chuẩn bị…
Lệ Nam Hành vẫn đang ngủ, nghe thấy trong bếp liên tục vang lên tiếng “bụp bụp bụp” rất lâu, là Phong Lăng vừa gọi điện cho chị Trần, chị Trần từng dạy cô phải làm thế nào để băm nhân, cô đang băm không ngừng, chuẩn bị lát nữa sẽ gói bánh.
Tuy tối qua rất thỏa mãn, nhưng sau đó thấy Phong Lăng ngủ trong lòng mình, nửa đêm còn lại anh bị cứng suốt mấy tiếng đồng hồ. Nhưng vì sợ cô gái này giờ đang có em bé không chịu nổi, anh phải đi tắm nước lạnh mất mấy lần, lại sợ người lạnh sẽ lạnh sang cô, tắm xong còn ngồi trong phòng khách một lúc, đến khi người ấm lại mới nằm xuống cạnh cô. Cứ vật vã như thế đến tận khi trời sáng mới ngủ, giờ đúng là anh đang rất buồn ngủ. Thế là anh cứ thế ngủ thêm một tiếng nữa trong tiếng bụp bụp bụp đều đặn truyền ra từ phòng bếp.
Vietwriter.vn
Khi Lệ Nam Hành tỉnh dậy, Phong Lăng đã nấu xong mì, đang ngồi trước bàn ăn gói sủi cảo. Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài trời đang mưa, trên tấm kính có một lớp nước và sương giăng kín.
Người phụ nữ đang chăm chú nặn sủi cảo, cô cũng chỉ là người mới học gói, nhân làm xong rồi nhưng phần vỏ mới đầu cô nặn không được tròn lắm, mười mấy cái đầu gói xong trông hơi xấu, nhưng hai ba chục cái sau cũng dần có hình dạng hơn, cho đến lúc cô gói hơn bốn mươi cái, hai tay cô chỉ cần miết một cái đã có thể làm được một cái sủi cảo trắng trắng tròn tròn một cách hoàn mỹ.
Trước đây, lúc ở trong căn cứ Phong Lăng rất thích súng, giờ cô lại rất thích học nấu ăn, có lẽ không có thứ gì có thể khiến người ta cảm nhận được món quà cuộc sống bình phàm bằng thức ăn. Thông thường chỉ cần là món cô thích cô có thể học nấu rất nhanh, giống như món sủi cảo này vậy, càng lúc càng ra hình ra dạng rồi. Những cái gói về sau đều được bày rất chỉnh tề, chưa nấu đã khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Hình ảnh Phong Lăng khéo tay hay làm như vậy thật khiến người ta nhìn không dời mắt. Không phải Lệ Nam Hành chưa từng ăn món này, nhất là khi ở Mỹ, anh cũng chỉ thích ăn một số món Trung, nhưng bây giờ, nhìn Phong Lăng tùy ý dùng dây chun buộc tóc lên đằng sau, tập trung gói bánh, anh lại cảm thấy tim mình như được lấp đầy.
Lệ Nam Hành cứ đứng trước cửa phòng ngủ nhìn cảnh tượng trong bếp, gần như đắm chìm trong cảnh tượng hoàn mỹ trước mắt.
Phong Lăng rất hài lòng với việc những chiếc bánh của mình ngày càng được gói đẹp đẽ, chiếc lúm đồng tiền không thường xuyên được trông thấy lúc này cũng đã hiện ra.
Lệ Nam Hành bước lên tấm thảm dày bên ngoài, tiến lại gần ôm lấy eo Phong Lăng từ phía sau.
“Tỉnh rồi à?” Phong Lăng biết là anh nên cũng không quay mặt lại. Kết quả lại bị người đàn ông vươn tới cắn lên môi một cái, đã thế còn hôn tới hôn lui không chịu rời đi.
Nào giờ, Phong Lăng vẫn mê lẩu như ngày đầu mới yêu, hai tháng, cô đã đi đến rất nhiều nơi, nhưng cuối cùng vẫn quay trở về Thục Xuyên để ở. Nhưng vì đang mang thai nên mỗi tuần Lệ Nam Hành chỉ cho cô ăn lẩu hai lần, hơn nữa còn phải là loại ít cay. Nếu cay quá thì phải dùng nước lọc tráng qua một lượt rồi mới được ăn. Trong nồi, đồ chay mặn gì đều có đủ, dù chỉ là ăn lẩu thôi anh cũng yêu cầu cô phải chú ý đến dinh dưỡng.
Lệ Nam Hành từ một người trước mặt các phần tử khủng bố thì luôn nhạy bén, đáng sợ như lang như báo, vậy mà giờ lại hóa thân thành một người lắm điều. Quan trọng là không biết anh đã trao đổi số điện thoại với chị Trần từ lúc nào, cứ lâu lâu lại gọi điện hỏi chị chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý những điều gì, rồi nào thì phải để ý chăm sóc tới cảm xúc của cô như thế nào, sức khỏe thân thể cô ra sao, ăn uống và nhiều phương diện khác nữa.
Thỉnh thoảng, Phong Lăng lại nghe thấy một người đường đường là Lệ lão lại gọi điện phổ cập kiến thức với chị Trần, còn làm cả một quyển ghi chú, nhìn những nét chữ già dặn trên quyển sổ ghi chú đó, Phong Lăng cạn lời.
…
Từ khi Tần Tư Đình hạ “tử lệnh”, trong ba tháng đầu mang thai cũng chính là trước hai mươi tuần thai đầu không được động chân động tay với Phong Lăng, Lệ Nam Hành không khác gì một lão hòa thượng đã thiền định, hàng ngày chỉ quản cô chuyện ăn uống, sinh hoạt, nhưng lúc ngủ tuyệt đối rất biết điều, không dám manh động.
Nhưng sau khi lời nguyền ba tháng được giải trừ, ngay cái đêm Phong Lăng mang thai tròn hai mươi tuần, Lệ Nam Hành đã tự tắm gội thơm tho, lôi Phong Lăng lên giường ôm ấp. Phong Lăng nói dù đã qua ba tháng nhưng kiểu gì vẫn phải chú ý một chút, nhưng Lệ Nam Hành vẫn kiên quyết nói Tần Tư Đình và các bác sĩ ở khoa sản đều đã nói qua ba tháng là được rồi, chỉ cần không phóng túng quá là được. Anh còn chỉ ngọn đèn trong phòng ngủ, thề thốt nhất định sẽ nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu than vãn nói sau này có con rồi có khi sẽ giống như Mặc Cảnh Thâm với Quý Noãn, suốt ngày bị con cái quấn lấy, đòi ngủ chung giường, thế giới nhỏ bé của hai người sẽ ngày một ít đi, tốt nhất là nên trân trọng giây phút này ba la.
Cuối cùng, Phong Lăng bị tên này nói đến nỗi không chịu nổi nữa, đành thỏa hiệp trong vòng tay cường tráng của anh.
Kỳ thật, nghĩ cũng biết, dù sao Lệ Nam Hành cũng là Lệ Nam Hành, anh không phải Mặc Cảnh Thâm, nếu con họ dám trèo lên giường làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, chắc anh sẽ không chút nể nang mà đạp đứa nhỏ xuống giường ngay tức khắc.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy, Phong Lăng bắt đầu cân nhắc đến việc nên để đứa nhỏ ở cạnh ông bà, nếu không không biết đứa nhỏ sẽ bị cha nó ức hiếp thành ra cái dạng gì nữa.
Đêm đó, quả thật Lệ Nam Hành đã nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng vì phải nhẫn nhịn quá lâu, một lần không đủ lại thêm một lần, có điều giờ anh cũng không thể tùy tiện bế cô vào nhà tắm nữa, sợ nguy hiểm nên cứ giày vò cô trên giường cho đến khi Phong Lăng thật sự mệt và buồn ngủ rồi, anh mới quyến luyến rời ra.
Bây giờ, đồng hồ sinh học của Phong Lăng rất chuẩn, dù tối qua có hơi mệt, nhưng cô ngủ rất ngon, hơn sáu giờ là đã dậy rồi.
Thời gian gần đây, cô với Lệ Nam Hành đang ở căn phòng trên tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở Thục Xuyên. Đó là một căn hộ sang trọng có bếp, có ngăn cách, có thể tự nấu nướng. Thỉnh thoảng họ cũng sẽ ăn đồ trong khách sạn, nhưng lúc nào nổi hứng lên thì sẽ tự nấu.
Dạo này, Phong Lăng vẫn còn một kiểu nghén, đó chỉnh là thỉnh thoảng cô lại thèm ăn sủi cảo. Trước đây cô không thường ăn món này, đợt rồi có ăn ở nhà chị Trần, sau đó đến Trường Bạch Sơn ăn hai lần. Sủi cảo nhân hẹ, trứng gà và tôm ngon đến mức cứ cách vài ba ngày cô lại thèm ăn. Thế là hôm qua sau khi đi ăn lẩu về, cô liền kéo Lệ Nam Hành tới siêu thị gần đó mua bột và nguyên liệu.
Chị Trần đã dạy cô món này nhưng cô không biết mình tự gói thì có ngon không, thế là từ sáng sớm đã dậy để chuẩn bị…
Lệ Nam Hành vẫn đang ngủ, nghe thấy trong bếp liên tục vang lên tiếng “bụp bụp bụp” rất lâu, là Phong Lăng vừa gọi điện cho chị Trần, chị Trần từng dạy cô phải làm thế nào để băm nhân, cô đang băm không ngừng, chuẩn bị lát nữa sẽ gói bánh.
Tuy tối qua rất thỏa mãn, nhưng sau đó thấy Phong Lăng ngủ trong lòng mình, nửa đêm còn lại anh bị cứng suốt mấy tiếng đồng hồ. Nhưng vì sợ cô gái này giờ đang có em bé không chịu nổi, anh phải đi tắm nước lạnh mất mấy lần, lại sợ người lạnh sẽ lạnh sang cô, tắm xong còn ngồi trong phòng khách một lúc, đến khi người ấm lại mới nằm xuống cạnh cô. Cứ vật vã như thế đến tận khi trời sáng mới ngủ, giờ đúng là anh đang rất buồn ngủ. Thế là anh cứ thế ngủ thêm một tiếng nữa trong tiếng bụp bụp bụp đều đặn truyền ra từ phòng bếp.
Vietwriter.vn
Khi Lệ Nam Hành tỉnh dậy, Phong Lăng đã nấu xong mì, đang ngồi trước bàn ăn gói sủi cảo. Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài trời đang mưa, trên tấm kính có một lớp nước và sương giăng kín.
Người phụ nữ đang chăm chú nặn sủi cảo, cô cũng chỉ là người mới học gói, nhân làm xong rồi nhưng phần vỏ mới đầu cô nặn không được tròn lắm, mười mấy cái đầu gói xong trông hơi xấu, nhưng hai ba chục cái sau cũng dần có hình dạng hơn, cho đến lúc cô gói hơn bốn mươi cái, hai tay cô chỉ cần miết một cái đã có thể làm được một cái sủi cảo trắng trắng tròn tròn một cách hoàn mỹ.
Trước đây, lúc ở trong căn cứ Phong Lăng rất thích súng, giờ cô lại rất thích học nấu ăn, có lẽ không có thứ gì có thể khiến người ta cảm nhận được món quà cuộc sống bình phàm bằng thức ăn. Thông thường chỉ cần là món cô thích cô có thể học nấu rất nhanh, giống như món sủi cảo này vậy, càng lúc càng ra hình ra dạng rồi. Những cái gói về sau đều được bày rất chỉnh tề, chưa nấu đã khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Hình ảnh Phong Lăng khéo tay hay làm như vậy thật khiến người ta nhìn không dời mắt. Không phải Lệ Nam Hành chưa từng ăn món này, nhất là khi ở Mỹ, anh cũng chỉ thích ăn một số món Trung, nhưng bây giờ, nhìn Phong Lăng tùy ý dùng dây chun buộc tóc lên đằng sau, tập trung gói bánh, anh lại cảm thấy tim mình như được lấp đầy.
Lệ Nam Hành cứ đứng trước cửa phòng ngủ nhìn cảnh tượng trong bếp, gần như đắm chìm trong cảnh tượng hoàn mỹ trước mắt.
Phong Lăng rất hài lòng với việc những chiếc bánh của mình ngày càng được gói đẹp đẽ, chiếc lúm đồng tiền không thường xuyên được trông thấy lúc này cũng đã hiện ra.
Lệ Nam Hành bước lên tấm thảm dày bên ngoài, tiến lại gần ôm lấy eo Phong Lăng từ phía sau.
“Tỉnh rồi à?” Phong Lăng biết là anh nên cũng không quay mặt lại. Kết quả lại bị người đàn ông vươn tới cắn lên môi một cái, đã thế còn hôn tới hôn lui không chịu rời đi.