Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90 - Chương 90
Chương 90
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (90)
Phong Lăng vừa dùng khăn giấy lau miệng, vừa liếc nhìn anh.
Cô không rõ Lệ lão đại bị làm sao.
Đang yên lành, không biết sao người đàn ông này lại như có tâm sự gì đấy không sao nói rõ được.
Nhưng mà chỉ mấy phút sau, Phong Lăng lập tức bị hấp dẫn bởi một đống thịt trước mắt. Cô ăn liên tục đến quên cả trời đất, tựa như từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cơm trong nhà ăn của căn cứ ra, đây chính là bữa ăn ngon nhất cô từng ăn.
Phong Lăng cũng không ngờ rằng khẩu vị của mình lại tốt đến thế. Ăn được hơn phân nửa đồ ăn mà anh mua về, anh bỗng lấy mất hộp cơm của cô. Đũa trong tay Phong Lăng khựng lại, cô nhìn anh bằng vẻ khó hiểu: “Lão đại?”
“Ăn một lúc nhiều như vậy không sợ đầy bụng à?”
“Lão đại, anh mua về nhiều như vậy, không phải tôi nên nể mặt anh mà ăn hết sao?”
“Không cần, tôi mua nhiều như vậy là để cậu được ăn nhiều món, không phải bắt cậu ăn hết. Bình thường thích ăn chay, bây giờ đột nhiên lại ăn nhiều thịt thế, lát nữa đầy bụng, hại đến dạ dày, ngộ nhỡ cậu lại trách tôi.” Người đàn ông vứt cơm hộp qua một bên, vẻ mặt thản nhiên, rủ hàng mi: “Ít nhất ba ngày sau xuất viện về căn cứ có thể huấn luyện ngay lập tức, miễn cho dạ dày không khỏe lại xin nghỉ thêm mấy ngày.”
Phong Lăng: “…”
Nhưng nhắc đến việc về căn cứ huấn luyện, Phong Lăng lại yên tâm. Xem ra lão đại không hề muốn trách phạt cô vì cho rằng cô đã sơ suất trong lúc làm nhiệm vụ, cũng không cản trở dự tính về căn cứ của cô.
Phong Lăng nghe lời từ bỏ ý định tiếp tục ăn thêm thịt, đứng dậy muốn uống nước. Lệ Nam Hành thấy cô nghe lời như vậy thì rất hài lòng.
Dù sao cũng là thành viên dưới trướng mình, ngoan ngoãn nghe lời vẫn tốt, còn hơn những tên cố chấp, gây rắc rối khắp nơi lại không chịu bị quản lý.
Đây là ý nghĩ trực quan nhất trong lòng Lệ Nam Hành.
Dù sao thịt nướng cũng hơi mặn, một ly nước vẫn chưa đủ, Phong Lăng cầm ly của mình xoay người đi đến máy nước nóng lạnh, rót ly nước ấm uống vài hớp.
Cô vừa định đặt ly xuống, bỗng nghe tiếng Lệ Nam Hành nói: “Nước nóng không?”
Phong Lăng theo bản năng cầm ly nhìn anh: “Cũng được, vừa đủ độ ấm.”
Lệ Nam Hành nhướng mày, hơi nhếch khóe miệng, giống như không để ý mà nói: “Vừa lúc tôi cũng khát, lấy cho tôi uống với.
Phong Lăng nghe thế, đứng im một lúc. Rõ ràng cô cảm thấy việc này sai sai, nhưng mọi người đều là đàn ông, ở đây không có sẵn ly cho lão đại, anh cũng nói dùng cốc của cô rồi, tức là không có ý khách sáo với cô. Nếu cô lại khăng khăng lấy cốc giấy dùng một lần, có lẽ lão đại sẽ giáo huấn cô thêm vài câu.
Phong Lăng chỉ hơi bối rối. Cô cảm thấy có lẽ mấy ngày nay ở trong bệnh viện lâu quá, thật sự quá nhàn, không có việc gì cũng thấy xoắn xuýt.
Phong Lăng đi qua, đang muốn đưa ly nước cho anh thì Lệ Nam Hành không nói gì đè tay cô lại, cúi đầu, môi dán vào nơi cô đã đặt miệng trước đó mà uống từng ngụm. Ở góc độ này, người đàn ông lạnh lùng với khuôn mặt quyến rũ khiến cả người Phong Lăng không được tự nhiên, cảm giác tóc gáy dường như muốn dựng thẳng lên, lại cảm thấy bên tai luẩn quẩn những lời anh vừa nói.
Phong Minh Châu không phải vợ chưa cưới của anh ấy.
Anh ấy không có vợ chưa cưới.
Cũng sẽ không theo sự sắp đặt của gia tộc, tùy tiện cưới một cô gái.
Vì sao cô lại chợt nhớ đến những lời này? Phong Lăng đang muốn rút tay ra, người đàn ông lại ra vẻ uống chưa đã, cứ ấn tay cô, dán môi tại miệng cốc nơi cô vừa uống, uống cạn nước trong cốc mới buông tay.
“Nước vừa đủ ấm.” Lúc buông tay, người đàn ông thản nhiên nhìn máy lọc nước không xa: “Máy nước trong bệnh viện bỏ cái gì vào vậy?”
“Bỏ cái gì?” Phong Lăng vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, sững sờ hỏi một câu.
Người đàn ông liếc cô, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa: “Không rõ, nhưng mà nước này hơi ngọt.”
“Ngọt sao?” Phong Lăng nghi hoặc cũng nhấp nhấp môi, thử một hồi rồi nói: “Có đâu, là mùi vị bình thường của nước thôi mà.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Thấy Lệ Nam Hành chẳng nói chẳng rằng, Phong Lăng không hiểu sao lại thấy rùng mình, không nói được là cảm giác gì, chỉ là trong phút chốc bản năng muốn né tránh ánh mắt anh. Cô xoay người đi đến máy nước rót nửa cốc, lại uống một ngụm, sau đó để cốc xuống, xoay lại liếm giọt nước bên khóe môi, nói: “Vẫn là vị bình thường mà.”
Ý lão đại ám chỉ nước này bị bỏ thuốc gì vào à?
Mỗi một thành viên của căn cứ đều nên có sự đề phòng nhạy bén. Nếu có ai đó bỏ gì vào máy nước trong phòng bệnh cô, xem ra cô phải tra xét bác sĩ cùng y tá thường xuyên ra vào nơi này rồi.
Nhưng mùi vị không có vấn đề. Cô lại nhìn về phía Lệ lão đại, trông biểu cảm của anh thì có vẻ không giống như cô nghĩ.
Phong Lăng liếm môi: “Lão đại?”
Lệ Nam Hành nhìn thiếu niên có khuôn mặt mộc mạc hiếm khi lộ ra biểu cảm mờ mịt, còn có hành động thỉnh thoảng liếm cánh môi của cô, thật sự mê người vô cùng.
Không ngờ anh lại có cảm giác muốn đi tới hôn cậu ta một cái.
Lệ Nam Hành dời ánh mắt, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn màn mưa bên ngoài, sau đó lại nhìn đồng hồ, nói: “Vừa rồi Tiểu Hứa đã trở về, tôi gặp được cậu ta ở bên ngoài. Đêm nay cậu ta vẫn ở trong phòng nghỉ, tôi ở phòng bệnh này.”
Lúc Phong Lăng nghe lão đại nói muốn ở lại phòng bệnh của cô, ánh mắt không nhịn được mà nhìn phòng tắm.
Lệ Nam Hành quay đầu trông thấy nét mặt của cô, lập tức lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ tôi sẽ tắm rửa ở đây nữa chắc? Cậu cho rằng tôi có đam mê bị nhìn lén à? Cậu đừng có mơ.”
Phong Lăng oán thầm: lão đại, ý của tôi không phải vậy mà…
“Trước khi trở lại tôi có tắm qua rồi, lúc nãy đã thay quần áo, tối nay cứ vậy đi.” Giọng nói của người đàn ông thản nhiên, lạnh lùng, “Nhưng mà lần trước ngủ ở cái sofa này thật khó chịu, bỗng nhiên bị Tiểu Hứa gọi tới, bây giờ Tiểu Hứa trở lại rồi, ngay cả chỗ nghỉ ngơi bình thường cho tôi cũng không có.”
Phong Lăng theo bản năng chỉ giường bệnh của mình, nhưng mà nghĩ đến lần trước lão đại nói mình rủa anh ngủ giường bệnh, nên chỉ chỉ tay chứ không nói gì.
Trái lại, ánh mắt sắc bén của Lệ Nam Hành thoáng nhìn qua chỗ cô chỉ tay: “Để tôi ngủ giường của cậu?”
Phong Lăng cười đáp: “Nếu lão đại không ngại đây là giường bệnh thì tất nhiên…”
Lệ Nam Hành đảo mắt như có điều suy nghĩ, nhìn giường bệnh của cô một chút, đột nhiên đứng dậy đi tới. Sau khi lượn quanh giường một vòng, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá kích thước của giường, thản nhiên nói: “Chỉ là ngủ mà thôi, cũng không cần quá để ý, nhưng mà hai người chúng ngủ trên cái giường này có chật quá không?”
Hai người cùng ngủ?
Ý là muốn ngủ cùng cô á?
Phong Lăng: “…?”
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (90)
Phong Lăng vừa dùng khăn giấy lau miệng, vừa liếc nhìn anh.
Cô không rõ Lệ lão đại bị làm sao.
Đang yên lành, không biết sao người đàn ông này lại như có tâm sự gì đấy không sao nói rõ được.
Nhưng mà chỉ mấy phút sau, Phong Lăng lập tức bị hấp dẫn bởi một đống thịt trước mắt. Cô ăn liên tục đến quên cả trời đất, tựa như từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cơm trong nhà ăn của căn cứ ra, đây chính là bữa ăn ngon nhất cô từng ăn.
Phong Lăng cũng không ngờ rằng khẩu vị của mình lại tốt đến thế. Ăn được hơn phân nửa đồ ăn mà anh mua về, anh bỗng lấy mất hộp cơm của cô. Đũa trong tay Phong Lăng khựng lại, cô nhìn anh bằng vẻ khó hiểu: “Lão đại?”
“Ăn một lúc nhiều như vậy không sợ đầy bụng à?”
“Lão đại, anh mua về nhiều như vậy, không phải tôi nên nể mặt anh mà ăn hết sao?”
“Không cần, tôi mua nhiều như vậy là để cậu được ăn nhiều món, không phải bắt cậu ăn hết. Bình thường thích ăn chay, bây giờ đột nhiên lại ăn nhiều thịt thế, lát nữa đầy bụng, hại đến dạ dày, ngộ nhỡ cậu lại trách tôi.” Người đàn ông vứt cơm hộp qua một bên, vẻ mặt thản nhiên, rủ hàng mi: “Ít nhất ba ngày sau xuất viện về căn cứ có thể huấn luyện ngay lập tức, miễn cho dạ dày không khỏe lại xin nghỉ thêm mấy ngày.”
Phong Lăng: “…”
Nhưng nhắc đến việc về căn cứ huấn luyện, Phong Lăng lại yên tâm. Xem ra lão đại không hề muốn trách phạt cô vì cho rằng cô đã sơ suất trong lúc làm nhiệm vụ, cũng không cản trở dự tính về căn cứ của cô.
Phong Lăng nghe lời từ bỏ ý định tiếp tục ăn thêm thịt, đứng dậy muốn uống nước. Lệ Nam Hành thấy cô nghe lời như vậy thì rất hài lòng.
Dù sao cũng là thành viên dưới trướng mình, ngoan ngoãn nghe lời vẫn tốt, còn hơn những tên cố chấp, gây rắc rối khắp nơi lại không chịu bị quản lý.
Đây là ý nghĩ trực quan nhất trong lòng Lệ Nam Hành.
Dù sao thịt nướng cũng hơi mặn, một ly nước vẫn chưa đủ, Phong Lăng cầm ly của mình xoay người đi đến máy nước nóng lạnh, rót ly nước ấm uống vài hớp.
Cô vừa định đặt ly xuống, bỗng nghe tiếng Lệ Nam Hành nói: “Nước nóng không?”
Phong Lăng theo bản năng cầm ly nhìn anh: “Cũng được, vừa đủ độ ấm.”
Lệ Nam Hành nhướng mày, hơi nhếch khóe miệng, giống như không để ý mà nói: “Vừa lúc tôi cũng khát, lấy cho tôi uống với.
Phong Lăng nghe thế, đứng im một lúc. Rõ ràng cô cảm thấy việc này sai sai, nhưng mọi người đều là đàn ông, ở đây không có sẵn ly cho lão đại, anh cũng nói dùng cốc của cô rồi, tức là không có ý khách sáo với cô. Nếu cô lại khăng khăng lấy cốc giấy dùng một lần, có lẽ lão đại sẽ giáo huấn cô thêm vài câu.
Phong Lăng chỉ hơi bối rối. Cô cảm thấy có lẽ mấy ngày nay ở trong bệnh viện lâu quá, thật sự quá nhàn, không có việc gì cũng thấy xoắn xuýt.
Phong Lăng đi qua, đang muốn đưa ly nước cho anh thì Lệ Nam Hành không nói gì đè tay cô lại, cúi đầu, môi dán vào nơi cô đã đặt miệng trước đó mà uống từng ngụm. Ở góc độ này, người đàn ông lạnh lùng với khuôn mặt quyến rũ khiến cả người Phong Lăng không được tự nhiên, cảm giác tóc gáy dường như muốn dựng thẳng lên, lại cảm thấy bên tai luẩn quẩn những lời anh vừa nói.
Phong Minh Châu không phải vợ chưa cưới của anh ấy.
Anh ấy không có vợ chưa cưới.
Cũng sẽ không theo sự sắp đặt của gia tộc, tùy tiện cưới một cô gái.
Vì sao cô lại chợt nhớ đến những lời này? Phong Lăng đang muốn rút tay ra, người đàn ông lại ra vẻ uống chưa đã, cứ ấn tay cô, dán môi tại miệng cốc nơi cô vừa uống, uống cạn nước trong cốc mới buông tay.
“Nước vừa đủ ấm.” Lúc buông tay, người đàn ông thản nhiên nhìn máy lọc nước không xa: “Máy nước trong bệnh viện bỏ cái gì vào vậy?”
“Bỏ cái gì?” Phong Lăng vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, sững sờ hỏi một câu.
Người đàn ông liếc cô, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa: “Không rõ, nhưng mà nước này hơi ngọt.”
“Ngọt sao?” Phong Lăng nghi hoặc cũng nhấp nhấp môi, thử một hồi rồi nói: “Có đâu, là mùi vị bình thường của nước thôi mà.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Thấy Lệ Nam Hành chẳng nói chẳng rằng, Phong Lăng không hiểu sao lại thấy rùng mình, không nói được là cảm giác gì, chỉ là trong phút chốc bản năng muốn né tránh ánh mắt anh. Cô xoay người đi đến máy nước rót nửa cốc, lại uống một ngụm, sau đó để cốc xuống, xoay lại liếm giọt nước bên khóe môi, nói: “Vẫn là vị bình thường mà.”
Ý lão đại ám chỉ nước này bị bỏ thuốc gì vào à?
Mỗi một thành viên của căn cứ đều nên có sự đề phòng nhạy bén. Nếu có ai đó bỏ gì vào máy nước trong phòng bệnh cô, xem ra cô phải tra xét bác sĩ cùng y tá thường xuyên ra vào nơi này rồi.
Nhưng mùi vị không có vấn đề. Cô lại nhìn về phía Lệ lão đại, trông biểu cảm của anh thì có vẻ không giống như cô nghĩ.
Phong Lăng liếm môi: “Lão đại?”
Lệ Nam Hành nhìn thiếu niên có khuôn mặt mộc mạc hiếm khi lộ ra biểu cảm mờ mịt, còn có hành động thỉnh thoảng liếm cánh môi của cô, thật sự mê người vô cùng.
Không ngờ anh lại có cảm giác muốn đi tới hôn cậu ta một cái.
Lệ Nam Hành dời ánh mắt, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn màn mưa bên ngoài, sau đó lại nhìn đồng hồ, nói: “Vừa rồi Tiểu Hứa đã trở về, tôi gặp được cậu ta ở bên ngoài. Đêm nay cậu ta vẫn ở trong phòng nghỉ, tôi ở phòng bệnh này.”
Lúc Phong Lăng nghe lão đại nói muốn ở lại phòng bệnh của cô, ánh mắt không nhịn được mà nhìn phòng tắm.
Lệ Nam Hành quay đầu trông thấy nét mặt của cô, lập tức lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ tôi sẽ tắm rửa ở đây nữa chắc? Cậu cho rằng tôi có đam mê bị nhìn lén à? Cậu đừng có mơ.”
Phong Lăng oán thầm: lão đại, ý của tôi không phải vậy mà…
“Trước khi trở lại tôi có tắm qua rồi, lúc nãy đã thay quần áo, tối nay cứ vậy đi.” Giọng nói của người đàn ông thản nhiên, lạnh lùng, “Nhưng mà lần trước ngủ ở cái sofa này thật khó chịu, bỗng nhiên bị Tiểu Hứa gọi tới, bây giờ Tiểu Hứa trở lại rồi, ngay cả chỗ nghỉ ngơi bình thường cho tôi cũng không có.”
Phong Lăng theo bản năng chỉ giường bệnh của mình, nhưng mà nghĩ đến lần trước lão đại nói mình rủa anh ngủ giường bệnh, nên chỉ chỉ tay chứ không nói gì.
Trái lại, ánh mắt sắc bén của Lệ Nam Hành thoáng nhìn qua chỗ cô chỉ tay: “Để tôi ngủ giường của cậu?”
Phong Lăng cười đáp: “Nếu lão đại không ngại đây là giường bệnh thì tất nhiên…”
Lệ Nam Hành đảo mắt như có điều suy nghĩ, nhìn giường bệnh của cô một chút, đột nhiên đứng dậy đi tới. Sau khi lượn quanh giường một vòng, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá kích thước của giường, thản nhiên nói: “Chỉ là ngủ mà thôi, cũng không cần quá để ý, nhưng mà hai người chúng ngủ trên cái giường này có chật quá không?”
Hai người cùng ngủ?
Ý là muốn ngủ cùng cô á?
Phong Lăng: “…?”