Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Hai người trần trụi nằm ngủ, một đêm yên giấc.
Chu Chi Nam mở mắt ra trước, nhìn Nguyễn La còn đang ngủ say, cổ và đầu vai đều lộ ra dấu vết anh gặm cắn. Phía dưới không cần nhìn cũng chắc chắn là dấu vết màu đỏ tươi, eo và mông là nghiêm trọng nhất.
Người trong lòng co ro lại, ôm anh càng chặt hơn. Chu Chi Nam không rời giường ngay, để mặc cô ôm. Cánh tay kia vắt lên trán, yên lặng thở dài.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có ham muốn huỷ diệt lớn như vậy.
Trong lòng âm thầm quyết định, lần sau sẽ không để cô quấy nhiễu trêu chọc nữa.
Anh gọi điện cho Lục Hán Thanh, nói cho anh ta biết muộn chút nữa anh mới đến thương hội. Lại bưng chén cháo lên lầu, đặt bữa sáng lên đầu giường.
Nguyễn La vẫn trần trụi, ngồi dậy quấn chăn trước ngực.
Chu Chi Nam đưa đồ ngủ qua, ý là kêu cô mặc vào, nhưng cô ngủ dậy nổi tính khí, yên lặng cúi đầu không để ý đến anh.
Như vậy ngược lại giống như cái hũ nút, rơi xuống mặt đất cũng không phát ra tiếng.
Anh không nhịn được cười, “Em ngủ thẳng đến chín rưỡi mà còn gắt gỏng như vậy à. Thiếu chút nữa anh tưởng bây giờ trời trong xanh, mặt trời vẫn chưa ló dạng đấy.”
Nguyễn La thật sự rất mệt.
Mặc dù ngủ cả một đêm nhưng vẫn cảm thấy xương cốt trên người rã rời, xém chút nữa tưởng ngủ mơ thấy Tôn Ngộ Không ba lần đánh bạch cốt tinh trong《Tây Du Ký》.
Mà cô chính là bạch cốt tinh đó.
“Em vẫn muốn ngủ nữa.” Quăng ra một câu cộc cằn, quần áo lại bị ném xuống dưới chân.
Chu Chi nam ngồi xuống, không có cách nào kéo cô dậy, quần áo không muốn mặc thì không mặc, nhưng cơm vẫn phải ăn.
“Ăn hết chén cháo này rồi ngủ tiếp.”
Cô ngửi thử, là cháo nấm hương với thịt gà, thêm đêm qua “làm việc vất vả” nên cảm giác thèm ăn của cô tăng lên đột ngột, ôm chén ăn rất vội vàng.
Giống như Chu Chi Nam bỏ đói cô ba ngày vậy.
“Ăn chậm một chút. Lúc nên nhanh thì không nhanh, nên chậm lại không chậm.”
Nguyễn La biết anh nói cái gì nên có hơi thẹn thùng, đặt chén xuống đấm anh một cái.
“Anh nhìn đi, nhìn xem trên người em này, anh vẫn còn là người sao? Em nên tới toà soạn báo gửi chuyện bỉ ổi mà anh đã làm vào đêm qua, đặt tiêu đề cho các tờ báo lá cải.”
Tiêu đề viết: Ông chủ Chu của xí nghiệp Chu thị nhã nhặn cầm thú, ngược đãi thiếu nữ, kì tâm khả tru*.
(* Kì tâm khả tru: ám chỉ người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác, cho dù làm thành công hay không thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó.)
Chu Chi Nam nghi hoặc, nén cười, “Kẻ ác như em còn đi cáo trạng trước?”
“Sao em lại là kẻ ác? Chẳng lẽ anh yêu một kẻ ác? Có muốn đưa em đến cục cảnh sát luôn không, ông chủ Chu?”
Anh yên lặng dập lửa, mặc dù ngọn lửa này không hề bùng lên, kéo cái chăn lên cho cô, che kín chặt chẽ rồi lại kéo cô vào lòng.
“Rõ ràng là em trêu chọc trước, la sát giết người cũng là em mà, sao bây giờ lại nổi giận với anh, anh có thể làm gì với em đây?”
Đạt được mục đích khiến Chu Chi Nam chịu thua, Nguyễn La cười rúc vào trong chăn.
“Chu Chi Nam, nhanh ra ngoài đi, em muốn ngủ.”
Chu Chi Nam cầm lấy cái chén, gần đây anh thích mặc áo len., hôm nay là áo màu trắng gạo, cả người trông vô cùng hiền lành.
Vừa đi còn vừa nói.
“Răng không đánh, mặt không rửa, quả nhiên là Kiều Kiều thối.”
Thấy anh đến cửa, Nguyễn La quấn chăn dày lại, vẻ mặt cười vô cùng vui vẻ.
Là buổi sáng vị hồng trà của cô.
–
Buổi sáng Nguyễn La viên mãn nhưng Chu Chi Nam thì không.
Vốn dĩ định nhìn cô ngủ rồi đến thương hội, nhưng lại có người đến tìm nên không thoải mái.
Là Thẩm Văn nhà họ Thẩm, dẫn theo đứa con Thẩm Trọng Dân đến cửa.
Chu Chi Nam thật sự cảm thấy mình nên tìm thầy bói tính một quẻ, tại sao lại giao du với nhà họ Thẩm. Thẩm Văn mỉm cười, Chu Chi Nam thì ngầm nhíu mày nhìn.
Thẩm Văn và Lục Hán Thanh là ngang vai ngang vế, có quan hệ họ hàng. Nếu không ngũ phục* thì cũng là tam phục. Hơn nữa nhiều năm rồi không liên lạc, mặc dù ở cùng Thượng Hải nhưng hai ba năm chưa chắc nói với nhau được một câu.
(*Ngũ phục và tam phục: là những người cùng tông tộc, họ hàng.)
Nói về vai vế, Lục Hán Thanh phải kêu Thẩm Văn một tiếng “anh họ”, Thẩm Trọng Dân phải kêu Lục Hán Thanh một tiếng “chú.”
Lục Hán Thanh và Chu Chi Nam bắt tay với nhau, lĩnh vực nào cũng làm một chút, nhà máy trong tay nhiều không kể xiết. Nhưng Thẩm Văn bảo thủ, một nhà máy sản xuất dầu lương thực mở cửa mười mấy năm cũng không thay đổi.
Nhưng có mấy người làm ăn bảo thủ giống vậy lại coi trọng điểm ấy của ông ta. Người cũng xem như thông minh, bây giờ nhà họ Thẩm được đánh giá là giàu có, sừng sững không ngã.
Vô cớ đến nhà, tất nhiên là không có chuyện gì tốt.
Chu Chi Nam đã đoán được, trong lòng đưa ra kết luận.
Thẩm Văn mỉm cười mở miệng, “Ông chủ Chu, chuyện hỷ chuyện hỷ.”
Anh mỉm cười, “Ồ? Chuyện hỷ ở đâu?”
Nhà họ Chu đã được mấy đời, đến đời anh thì người lớn trong nhà chỉ có bố mẹ ở Anh quốc xa kia. Cũng không biết chuyện tốt chỗ nào mà muốn báo cho anh biết.
Thẩm Văn kia cũng là người thích cười, trong lòng ôm cái hộp cổ điển rồi đặt lên trên bàn trà, mở ra nhìn, là chiếc khoá vàng của tổ tiên truyền lại.
“Ông chủ Chu, lần này tôi đến kịp, cũng sợ bị người khác cướp trước. Nhưng tràn đầy thành ý, đây là chiếc khoá vàng nhà họ Thẩm tôi truyền lại, các thế hệ đều giao lại cho con dâu trưởng trong nhà.”
Nụ cười của Chu Chi Nam càng lúc càng sâu, lúc này không ai biết người của anh đang chỉ điểm bên cạnh Thẩm Văn, ông ta cũng không biết nụ cười này có ý là tai hoạ sắp xảy ra.
“Trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó tôi đã nhìn thấy rồi, em gái của cậu thật sự xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, Thượng Hải không ai không biết, không ai không rõ.”
Ồ? Chu Chi Nam vậy mà lại không biết, bản thân mình có em gái từ lúc nào vậy nhỉ.
Bà Chu cũng xem như là con gái một, một trong số các chị gái ruột của bà đã mất sớm.
Anh thật sự không có em gái họ nào cả.
“Ông chủ Thẩm có chuyện cứ nói thẳng.”
“Là như thế này, tôi đã hỏi thăm người ta, biết được em gái của cậu chưa kết hôn, tôi thấy tuổi cũng xấp xỉ với Trọng Dân nhà chúng tôi nên đến nhà ngỏ lời cầu hôn.”
Ông ta sợ Chu Chi Nam từ chối nên lại vội vàng tiếp thêm: “Em gái cậu gả vào nhà chúng tôi, đương nhiên xuất giá. Nhưng vợ tôi và tôi đều là người hiền lành, nhất định sẽ xem em ấy là con gái ruột nuôi nấng, Trọng Dân cũng là người yêu thương vợ mình.”
“Ông chủ Thẩm, tôi còn chưa nhận lời.”
Chu Chi Nam hừ lạnh, vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn rồi, thật buồn cười.
“Ha… ông chủ Chu thứ lỗi, là do tôi nóng vội.”
Thẩm Văn là người thông minh, không phải là người lóng ngóng như vậy. Tuy nhà họ Thẩm không có qua lại gì với nhà họ Chu, ông ta chỉ hỏi thăm dò la người ta, biết tiểu thư nhà họ Chu không phải người có thân phận là em gái anh.
Điều này chỉ có thể nói rõ, ông ta đã thăm dò sai người.
Chu Chi Nam pha thêm tách trà nhỏ, “Tôi nhớ thiếu gia nhà họ Thẩm cũng đi học, tôi thấy cậu ấy phát tờ rơi cách mạng ở trên đường. Ông chủ Thẩm có điều không biết, bây giờ người trẻ tuổi đều muốn tự do yêu đương, tự do kết hôn. Cũng không phải như khi anh còn trẻ.”
Thẩm Văn liếc mắt nhìn Thẩm Trọng Dân một cái, trong ánh mắt đó đều là bất mãn.
“Tôi đã bảo nó đừng dính vào những chuyện đó, Trọng Dân tất nhiên là nghe lời. Chỉ có khi không chống đỡ được sự cầu xin của bạn học mới giúp một chút mà thôi. Sau lần đó đã bị tôi gọi về nhà làm quen với hoạt động trong nhà máy, dù sao cũng phải kế thừa gia nghiệp.”
“Như vậy à, còn ý của thiếu gia Thẩm thì như thế nào?”
Từ khi Thẩm Trọng Dân đi vào nhà họ Chu không nói một tiếng nào. Hôm nay có thể nhìn thấy cậu ta không mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Dáng vẻ thiếu niên hiên ngang, mặc áo dài cũng nghiêm chỉnh nhã nhặn.
“Tôi tất nhiên nghe theo sự sắp xếp của bố.”
Chậc, cảnh tượng này nếu để cho Trình Mỹ Trân nhìn thấy, nhất định sẽ âm thầm gạt lệ.
Nói dân chủ và tự do, làm sao lại biến thành nghe theo toàn bộ sắp xếp của bố, đáng thương đáng thương.
Chu Chi Nam chỉ thầm nghĩ, ai nói tiền là thứ đồ dơ bẩn, bên trên bám nhiều vi khuẩn hơn nữa thì vẫn là món bảo bối quý giá mà người người giành giật.
Dễ dàng có thể khiến Thẩm Trọng Dân cam chịu sự sắp xếp theo chế độ hôn nhân của xã hội cũ.
Ban đầu là ai liều lĩnh ở ngay nhà họ Chu dạy bảo Nguyễn La?
Không phải Thẩm Trọng Dân ngoan ngoãn bây giờ, là Thẩm Trọng Dân của cách mạng trước đây. Tôi của quá khứ đã không phải là tôi của hiện tại, không có liên quan gì đến tôi.
Chu Chi Nam vỗ tay cho cậu ta, lật mặt linh hoạt hơn mấy phần so với Xuyên kịch.
Đóng cái hộp mà Thẩm Văn đã mở ra, Chu Chi Nam có hơi hối hận vì hôm nay mặc áo len, điều này khiến anh trông rất ôn hoà, Thẩm Văn và Thẩm Trọng Dân hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc thực sự trong đó.
“Ông chủ Thẩm, mời về cho, chuyện cưới xin này không thành.”
“Cái này… ông chủ Chu, có thể cho một nguyên do không?”
Nguyên do? Chu Chi Nam có hơi bực bội, Thẩm Văn rõ ràng là bị người có dã tâm giật dây, anh nhất định phải tóm được người đứng sau lưng đó.
Còn về bố con Thẩm Văn, thật sự cũng khiến anh không muốn nhìn nhiều. Mệt anh còn vì Nguyễn La nhìn Thẩm Trọng Dân ở cửa kính xe mà “ghen.”
Lúc này trên cầu thang vang lên âm thanh đi lại, Chu Chi Nam đặc biệt dặn dò người làm đừng lên quấy rầy Nguyễn La. Tiếng bước chân này nhất định là của Nguyễn La.
Người mới tỉnh ngủ khoác cái khăn choàng dày, đi đến trước sofa ngã xuống, cả người ôm lấy Chu Chi Nam rồi rúc vào lòng anh.
“Chu Chi Nam, anh còn chưa đi à. Để em ôm một cái, hôm nay mặc đồ thật sự rất đẹp.”
Cô đã muốn làm như vậy từ lâu, nhưng lúc đó quá buồn ngủ quá đói.
Chu Chi Nam nổi tiếng trong giới kinh doanh Thượng Hải lúc ở nhà lại mặc một chiếc áo len mềm màu trắng sữa, đáng yêu chết đi được.
Hành động của cô khiến Chu Chi Nam rất hưởng thụ, chải lại mái tóc rối cho cô.
Lại ngẩng đầu lên trả lời Thẩm Văn, “Thứ lỗi, cô ấy bị tôi chiều hư rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Văn xấu hổ, mặc dù phong tục phương Tây đã du nhập vào Thượng Hải, nhưng giữa anh em thân mật như vậy vẫn có hơi khó chấp nhận.
Thẩm Trọng Dân nghiêng đầu, cậu ta tất nhiên xem thường Nguyễn La. Nếu không phải bị người khác không chế, cậu ta nhất định khinh thường đến đây.
Nguyễn La bỗng nhiên giật mình, nhận ra trong phòng khách còn có người. Cô vội vàng đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà chạy lên trên lầu.
Chu Chi Nam hướng về phía cầu thang dặn dò, “Mau mặc thêm quần áo vào, bị ốm lại khó chịu.”
“Biết rồi…”
–
Chu Chi Nam mở mắt ra trước, nhìn Nguyễn La còn đang ngủ say, cổ và đầu vai đều lộ ra dấu vết anh gặm cắn. Phía dưới không cần nhìn cũng chắc chắn là dấu vết màu đỏ tươi, eo và mông là nghiêm trọng nhất.
Người trong lòng co ro lại, ôm anh càng chặt hơn. Chu Chi Nam không rời giường ngay, để mặc cô ôm. Cánh tay kia vắt lên trán, yên lặng thở dài.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có ham muốn huỷ diệt lớn như vậy.
Trong lòng âm thầm quyết định, lần sau sẽ không để cô quấy nhiễu trêu chọc nữa.
Anh gọi điện cho Lục Hán Thanh, nói cho anh ta biết muộn chút nữa anh mới đến thương hội. Lại bưng chén cháo lên lầu, đặt bữa sáng lên đầu giường.
Nguyễn La vẫn trần trụi, ngồi dậy quấn chăn trước ngực.
Chu Chi Nam đưa đồ ngủ qua, ý là kêu cô mặc vào, nhưng cô ngủ dậy nổi tính khí, yên lặng cúi đầu không để ý đến anh.
Như vậy ngược lại giống như cái hũ nút, rơi xuống mặt đất cũng không phát ra tiếng.
Anh không nhịn được cười, “Em ngủ thẳng đến chín rưỡi mà còn gắt gỏng như vậy à. Thiếu chút nữa anh tưởng bây giờ trời trong xanh, mặt trời vẫn chưa ló dạng đấy.”
Nguyễn La thật sự rất mệt.
Mặc dù ngủ cả một đêm nhưng vẫn cảm thấy xương cốt trên người rã rời, xém chút nữa tưởng ngủ mơ thấy Tôn Ngộ Không ba lần đánh bạch cốt tinh trong《Tây Du Ký》.
Mà cô chính là bạch cốt tinh đó.
“Em vẫn muốn ngủ nữa.” Quăng ra một câu cộc cằn, quần áo lại bị ném xuống dưới chân.
Chu Chi nam ngồi xuống, không có cách nào kéo cô dậy, quần áo không muốn mặc thì không mặc, nhưng cơm vẫn phải ăn.
“Ăn hết chén cháo này rồi ngủ tiếp.”
Cô ngửi thử, là cháo nấm hương với thịt gà, thêm đêm qua “làm việc vất vả” nên cảm giác thèm ăn của cô tăng lên đột ngột, ôm chén ăn rất vội vàng.
Giống như Chu Chi Nam bỏ đói cô ba ngày vậy.
“Ăn chậm một chút. Lúc nên nhanh thì không nhanh, nên chậm lại không chậm.”
Nguyễn La biết anh nói cái gì nên có hơi thẹn thùng, đặt chén xuống đấm anh một cái.
“Anh nhìn đi, nhìn xem trên người em này, anh vẫn còn là người sao? Em nên tới toà soạn báo gửi chuyện bỉ ổi mà anh đã làm vào đêm qua, đặt tiêu đề cho các tờ báo lá cải.”
Tiêu đề viết: Ông chủ Chu của xí nghiệp Chu thị nhã nhặn cầm thú, ngược đãi thiếu nữ, kì tâm khả tru*.
(* Kì tâm khả tru: ám chỉ người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác, cho dù làm thành công hay không thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó.)
Chu Chi Nam nghi hoặc, nén cười, “Kẻ ác như em còn đi cáo trạng trước?”
“Sao em lại là kẻ ác? Chẳng lẽ anh yêu một kẻ ác? Có muốn đưa em đến cục cảnh sát luôn không, ông chủ Chu?”
Anh yên lặng dập lửa, mặc dù ngọn lửa này không hề bùng lên, kéo cái chăn lên cho cô, che kín chặt chẽ rồi lại kéo cô vào lòng.
“Rõ ràng là em trêu chọc trước, la sát giết người cũng là em mà, sao bây giờ lại nổi giận với anh, anh có thể làm gì với em đây?”
Đạt được mục đích khiến Chu Chi Nam chịu thua, Nguyễn La cười rúc vào trong chăn.
“Chu Chi Nam, nhanh ra ngoài đi, em muốn ngủ.”
Chu Chi Nam cầm lấy cái chén, gần đây anh thích mặc áo len., hôm nay là áo màu trắng gạo, cả người trông vô cùng hiền lành.
Vừa đi còn vừa nói.
“Răng không đánh, mặt không rửa, quả nhiên là Kiều Kiều thối.”
Thấy anh đến cửa, Nguyễn La quấn chăn dày lại, vẻ mặt cười vô cùng vui vẻ.
Là buổi sáng vị hồng trà của cô.
–
Buổi sáng Nguyễn La viên mãn nhưng Chu Chi Nam thì không.
Vốn dĩ định nhìn cô ngủ rồi đến thương hội, nhưng lại có người đến tìm nên không thoải mái.
Là Thẩm Văn nhà họ Thẩm, dẫn theo đứa con Thẩm Trọng Dân đến cửa.
Chu Chi Nam thật sự cảm thấy mình nên tìm thầy bói tính một quẻ, tại sao lại giao du với nhà họ Thẩm. Thẩm Văn mỉm cười, Chu Chi Nam thì ngầm nhíu mày nhìn.
Thẩm Văn và Lục Hán Thanh là ngang vai ngang vế, có quan hệ họ hàng. Nếu không ngũ phục* thì cũng là tam phục. Hơn nữa nhiều năm rồi không liên lạc, mặc dù ở cùng Thượng Hải nhưng hai ba năm chưa chắc nói với nhau được một câu.
(*Ngũ phục và tam phục: là những người cùng tông tộc, họ hàng.)
Nói về vai vế, Lục Hán Thanh phải kêu Thẩm Văn một tiếng “anh họ”, Thẩm Trọng Dân phải kêu Lục Hán Thanh một tiếng “chú.”
Lục Hán Thanh và Chu Chi Nam bắt tay với nhau, lĩnh vực nào cũng làm một chút, nhà máy trong tay nhiều không kể xiết. Nhưng Thẩm Văn bảo thủ, một nhà máy sản xuất dầu lương thực mở cửa mười mấy năm cũng không thay đổi.
Nhưng có mấy người làm ăn bảo thủ giống vậy lại coi trọng điểm ấy của ông ta. Người cũng xem như thông minh, bây giờ nhà họ Thẩm được đánh giá là giàu có, sừng sững không ngã.
Vô cớ đến nhà, tất nhiên là không có chuyện gì tốt.
Chu Chi Nam đã đoán được, trong lòng đưa ra kết luận.
Thẩm Văn mỉm cười mở miệng, “Ông chủ Chu, chuyện hỷ chuyện hỷ.”
Anh mỉm cười, “Ồ? Chuyện hỷ ở đâu?”
Nhà họ Chu đã được mấy đời, đến đời anh thì người lớn trong nhà chỉ có bố mẹ ở Anh quốc xa kia. Cũng không biết chuyện tốt chỗ nào mà muốn báo cho anh biết.
Thẩm Văn kia cũng là người thích cười, trong lòng ôm cái hộp cổ điển rồi đặt lên trên bàn trà, mở ra nhìn, là chiếc khoá vàng của tổ tiên truyền lại.
“Ông chủ Chu, lần này tôi đến kịp, cũng sợ bị người khác cướp trước. Nhưng tràn đầy thành ý, đây là chiếc khoá vàng nhà họ Thẩm tôi truyền lại, các thế hệ đều giao lại cho con dâu trưởng trong nhà.”
Nụ cười của Chu Chi Nam càng lúc càng sâu, lúc này không ai biết người của anh đang chỉ điểm bên cạnh Thẩm Văn, ông ta cũng không biết nụ cười này có ý là tai hoạ sắp xảy ra.
“Trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó tôi đã nhìn thấy rồi, em gái của cậu thật sự xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, Thượng Hải không ai không biết, không ai không rõ.”
Ồ? Chu Chi Nam vậy mà lại không biết, bản thân mình có em gái từ lúc nào vậy nhỉ.
Bà Chu cũng xem như là con gái một, một trong số các chị gái ruột của bà đã mất sớm.
Anh thật sự không có em gái họ nào cả.
“Ông chủ Thẩm có chuyện cứ nói thẳng.”
“Là như thế này, tôi đã hỏi thăm người ta, biết được em gái của cậu chưa kết hôn, tôi thấy tuổi cũng xấp xỉ với Trọng Dân nhà chúng tôi nên đến nhà ngỏ lời cầu hôn.”
Ông ta sợ Chu Chi Nam từ chối nên lại vội vàng tiếp thêm: “Em gái cậu gả vào nhà chúng tôi, đương nhiên xuất giá. Nhưng vợ tôi và tôi đều là người hiền lành, nhất định sẽ xem em ấy là con gái ruột nuôi nấng, Trọng Dân cũng là người yêu thương vợ mình.”
“Ông chủ Thẩm, tôi còn chưa nhận lời.”
Chu Chi Nam hừ lạnh, vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn rồi, thật buồn cười.
“Ha… ông chủ Chu thứ lỗi, là do tôi nóng vội.”
Thẩm Văn là người thông minh, không phải là người lóng ngóng như vậy. Tuy nhà họ Thẩm không có qua lại gì với nhà họ Chu, ông ta chỉ hỏi thăm dò la người ta, biết tiểu thư nhà họ Chu không phải người có thân phận là em gái anh.
Điều này chỉ có thể nói rõ, ông ta đã thăm dò sai người.
Chu Chi Nam pha thêm tách trà nhỏ, “Tôi nhớ thiếu gia nhà họ Thẩm cũng đi học, tôi thấy cậu ấy phát tờ rơi cách mạng ở trên đường. Ông chủ Thẩm có điều không biết, bây giờ người trẻ tuổi đều muốn tự do yêu đương, tự do kết hôn. Cũng không phải như khi anh còn trẻ.”
Thẩm Văn liếc mắt nhìn Thẩm Trọng Dân một cái, trong ánh mắt đó đều là bất mãn.
“Tôi đã bảo nó đừng dính vào những chuyện đó, Trọng Dân tất nhiên là nghe lời. Chỉ có khi không chống đỡ được sự cầu xin của bạn học mới giúp một chút mà thôi. Sau lần đó đã bị tôi gọi về nhà làm quen với hoạt động trong nhà máy, dù sao cũng phải kế thừa gia nghiệp.”
“Như vậy à, còn ý của thiếu gia Thẩm thì như thế nào?”
Từ khi Thẩm Trọng Dân đi vào nhà họ Chu không nói một tiếng nào. Hôm nay có thể nhìn thấy cậu ta không mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Dáng vẻ thiếu niên hiên ngang, mặc áo dài cũng nghiêm chỉnh nhã nhặn.
“Tôi tất nhiên nghe theo sự sắp xếp của bố.”
Chậc, cảnh tượng này nếu để cho Trình Mỹ Trân nhìn thấy, nhất định sẽ âm thầm gạt lệ.
Nói dân chủ và tự do, làm sao lại biến thành nghe theo toàn bộ sắp xếp của bố, đáng thương đáng thương.
Chu Chi Nam chỉ thầm nghĩ, ai nói tiền là thứ đồ dơ bẩn, bên trên bám nhiều vi khuẩn hơn nữa thì vẫn là món bảo bối quý giá mà người người giành giật.
Dễ dàng có thể khiến Thẩm Trọng Dân cam chịu sự sắp xếp theo chế độ hôn nhân của xã hội cũ.
Ban đầu là ai liều lĩnh ở ngay nhà họ Chu dạy bảo Nguyễn La?
Không phải Thẩm Trọng Dân ngoan ngoãn bây giờ, là Thẩm Trọng Dân của cách mạng trước đây. Tôi của quá khứ đã không phải là tôi của hiện tại, không có liên quan gì đến tôi.
Chu Chi Nam vỗ tay cho cậu ta, lật mặt linh hoạt hơn mấy phần so với Xuyên kịch.
Đóng cái hộp mà Thẩm Văn đã mở ra, Chu Chi Nam có hơi hối hận vì hôm nay mặc áo len, điều này khiến anh trông rất ôn hoà, Thẩm Văn và Thẩm Trọng Dân hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc thực sự trong đó.
“Ông chủ Thẩm, mời về cho, chuyện cưới xin này không thành.”
“Cái này… ông chủ Chu, có thể cho một nguyên do không?”
Nguyên do? Chu Chi Nam có hơi bực bội, Thẩm Văn rõ ràng là bị người có dã tâm giật dây, anh nhất định phải tóm được người đứng sau lưng đó.
Còn về bố con Thẩm Văn, thật sự cũng khiến anh không muốn nhìn nhiều. Mệt anh còn vì Nguyễn La nhìn Thẩm Trọng Dân ở cửa kính xe mà “ghen.”
Lúc này trên cầu thang vang lên âm thanh đi lại, Chu Chi Nam đặc biệt dặn dò người làm đừng lên quấy rầy Nguyễn La. Tiếng bước chân này nhất định là của Nguyễn La.
Người mới tỉnh ngủ khoác cái khăn choàng dày, đi đến trước sofa ngã xuống, cả người ôm lấy Chu Chi Nam rồi rúc vào lòng anh.
“Chu Chi Nam, anh còn chưa đi à. Để em ôm một cái, hôm nay mặc đồ thật sự rất đẹp.”
Cô đã muốn làm như vậy từ lâu, nhưng lúc đó quá buồn ngủ quá đói.
Chu Chi Nam nổi tiếng trong giới kinh doanh Thượng Hải lúc ở nhà lại mặc một chiếc áo len mềm màu trắng sữa, đáng yêu chết đi được.
Hành động của cô khiến Chu Chi Nam rất hưởng thụ, chải lại mái tóc rối cho cô.
Lại ngẩng đầu lên trả lời Thẩm Văn, “Thứ lỗi, cô ấy bị tôi chiều hư rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Văn xấu hổ, mặc dù phong tục phương Tây đã du nhập vào Thượng Hải, nhưng giữa anh em thân mật như vậy vẫn có hơi khó chấp nhận.
Thẩm Trọng Dân nghiêng đầu, cậu ta tất nhiên xem thường Nguyễn La. Nếu không phải bị người khác không chế, cậu ta nhất định khinh thường đến đây.
Nguyễn La bỗng nhiên giật mình, nhận ra trong phòng khách còn có người. Cô vội vàng đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà chạy lên trên lầu.
Chu Chi Nam hướng về phía cầu thang dặn dò, “Mau mặc thêm quần áo vào, bị ốm lại khó chịu.”
“Biết rồi…”
–