Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: (H)
Cô gật đầu như giã tỏi, đổi lại tần suất rút ra đâm vào dần chậm, chẳng mấy chốc đã dừng lại, sau đó, có thể nhíu mày hưởng thụ dư vị cao trào, vòng eo lún xuống, cả người mất sức.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, ánh mắt thâm trầm.
“Anh hỏi, Kiều Kiều trả lời, được không?”
Nguyễn La đồng ý, cái này mà tính là trò chơi gì, thầm nghĩ Chu Chi Nam thật sự rườm rà, hỏi thẳng là được rồi.
“Câu đầu tiên, sổ sách của thương hội cứ ba tháng gom thành một quý, mỗi năm có bốn quý, cất vào một hộp. Vậy một năm có bao nhiêu tháng?”
Cô cố gắng khiến đầu óc mình xoay chuyển, tiêu hoá những lời này của anh, nhưng lòng có dư mà lực không đủ.
“Bốn tháng…”
Giây tiếp theo bị cắm đầy, “A… nhẹ một chút…”
“Ngốc như vậy còn muốn đi thương hội với anh?”
Anh châm biếm một câu, dưới tay không chút lưu tình xé hẳn sườn xám bên ngoài của cô, chỉ chừa một lớp váy lót mỏng manh trên người, còn không bằng không có.
“Làm gì vậy…”
Chu Chi Nam nhún eo, vào ra mạnh mẽ, rút ra hết bên ngoài rồi lại đâm một mạch đến nơi sâu nhất. Thấy cửa huyệt hồng hào của cô nuốt vào, cái miệng bên trên lại hít thở rên rỉ, dáng vẻ rất mê người.
“Trừng phạt.”
Nguyễn La bị anh cắm mấy cái như vậy lại cảm thấy cả người mềm nhũn.
“Câu hỏi thứ hai, cửa hàng kia của em thu được bao nhiêu tiền cho thuê?”
Cô sụp đổ, vốn tưởng Chu Chi Nam muốn hỏi vấn đề tình cảm, nào ngờ lại là những câu hỏi quái lạ này. Cô giãy dụa lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, vì lúc này eo cô đã đau mỏi, còn bị Chu Chi Nam kiềm chế.
“Chu Chi Nam… đừng hỏi nữa mà…”
Chỗ kia của anh cắm cô kín kẽ, ngăn không cho bao nhiêu nước xuân chảy ra ngoài, Nguyễn La tiến thoái lưỡng nan, cũng rất khó chịu.
Đáp lại lời cô là chiếc váy lót bằng vải cotton bị kéo rách, cô gái hoảng sợ, giây tiếp theo trở thành thiếu nữ khoả thân tranh sơn dầu, vai hẹp, tròn trịa, eo nhỏ, mông vểnh, xuống phía dưới là đôi chân trắng nõn ngọc ngà dưới ánh trăng.
Là hình ảnh khiến người ta cực kỳ thỏa mãn, có lẽ anh cũng say cùng cô rồi.
“Dễ rách.”
Cô vô cùng tức giận, bên dưới bị anh cắm vào, cẳng chân cọ lên người anh thì thấy vẫn là tây trang giày da. Ngoài cởi khoá quần và kéo cà-vạt ra thì mọi thứ vẫn còn trên người anh. Hai người đối lập nhau hoàn toàn.
Nhưng lại nói váy lót bằng vải cotton của cô dễ rách.
Anh cố ý trêu chọc, giống như cắm vào với tư thế này cả đêm không dừng. Trong lòng Nguyễn La tán thưởng người anh em của ông chủ Chu không già, thể lực vẫn rất tốt so với tuổi tác.
Nhưng không thể nói lời này ra được, nếu không anh sẽ làm cô đến ngày mai không xuống giường được mất.
Đằng sau vang lên giọng nói của người đàn ông, “Câu hỏi thứ ba…”
Cô gái xinh đẹp quay đầu lại, giả vờ đáng thương, “Anh Chi Nam… eo đau… huhu…”
Chu Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, gạt mái tóc rối của cô ra, đồng thời rút ra, dễ dàng lật cô lại, đổi thành tư thế cắm vào chính diện, còn có thể ôm người mềm mại vào lòng, cũng đủ thoải mái.
Cô uống rượu nên miệng đầy hơi nóng, trách mắng ở bên tai Chu Chi Nam, nhất định muốn truyền nửa phần nhiệt cho anh. Chu Chi Nam cũng nóng, bàn tay nắm lấy cục bột trắng mềm trước ngực cô, nặn ra các loại hình dạng, đổi lại tiếng rên rỉ càng thêm quyến rũ của Nguyễn La.
Cô đang nói một câu, “Anh Chi Nam… thật thoải mái…”
Hai chân gắt gao kẹp lấy thắt lưng của anh, khiến anh vào càng sâu hơn, lại nước mắt lưng tròng cầu xin anh: “Anh làm em mạnh lên… mạnh thêm chút nữa…”
Anh nhíu mày, không chút kiêng dè cắm rút, khom người cắn lên đầu nhũ đang vểnh cao của cô. Nguyễn La đau nhíu mày, tay lại luồn vào mái tóc của anh ấn đầu anh dán sát vào hơn.
Cô rõ ràng bị anh đụng chạm mà trở nên có mấy phần linh hoạt, ôm chặt lấy anh, mềm mại nói: “Câu hỏi… cuối cùng… ưm… em rất yêu anh…”
Ai nói Chu Chi Nam muốn làm Chúa cứu thế Nguyễn La cô, anh hoàn toàn đầu hàng, anh sắp sửa rơi vào tà đạo tiểu yêu câu hồn này rồi.
Anh thậm chí còn chưa nói câu hỏi, chạm vào môi cô lẩm bẩm câu “trả lời đúng rồi” rồi lại cắn mút. Bàn tay nắm chặt bả vai Nguyễn La chạy nước rút cuối cùng, bên dưới của cô bị anh cắm đến hồn bay phách lạc sắp lên đỉnh, theo anh tiết ra lần nữa.
Chu Chi Nam bắn hết ra, ôm cô lật người lại, đổi thành cô ở bên trên. Miệng huyệt của Nguyễn La bị lấp kín bởi đồ vật mềm nhũn nhưng kích thước vẫn to lớn kia, cũng có một ít chất lỏng không bịt kín được chảy ra ngoài, nhưng ông chủ Chu mắc bệnh sạch sẽ lại làm như không thấy.
Cứ có một khoảnh khắc như vậy, muốn châm một điếu thuốc.
Nói là làm liền, anh lấy điếu thuốc trong ngăn kéo châm lửa. Nguyễn La không có sức lực nằm bò lên người anh, bàn tay nghịch ngợm bò vào trong áo sơmi của anh sờ tới sờ lui.
“Thật không công bằng…”
“Hửm?” Anh hút hơi thuốc, ác ý nhả vào mặt cô.
Nguyễn La híp mắt phẩy phẩy tay, “Anh thật đáng ghét. Lần sau không cởi quần áo cũng đừng cởi của em.”
Hút mấy hơi đã nghiền, anh dập tắt điếu thuốc, trêu chọc trả lời cô, “Không cởi, vậy xé?”
Kéo chăn đắp cho Nguyễn La, hai người ở bên dưới lộn xộn ẩm ướt, nhưng chẳng ai để ý tới. Muốn làm một đôi lãng mạn nhất Thượng Hải bây giờ, những giây phút ấm áp sau khi làm tình thật đáng quý.
Anh xoay cằm Nguyễn La đang giả vờ tức giận lại, vuốt ve đôi môi bị anh cắn đỏ của cô, “Tháng sau sinh nhật tổ chức lớn nhé?”
Nói là tháng Một năm sau, sinh nhật mười chín tuổi của cô.
“Cũng có phải tuổi chẵn đâu, làm lớn làm gì?”
Vẻ mặt anh đầy nghiêm túc trả lời cô: “Mặc áo đuôi tôm cho em xem.”
Nguyễn La không kìm được ý cười.
Trên đời này luôn luôn có người xem lời say của bạn là thật.
Hôn sự của hai nhà họ Thẩm – Trình kết thúc chưa được bao lâu, bên ngoài Thượng Hải gió yên sóng lặng, Nguyễn La bắt đầu đi làm với Chu Chi Nam mỗi ngày.
Cô thông minh, đi theo sau Ngô Tiểu Giang học mấy việc vụn vặt đơn giản rất nhanh. Nhưng vào sâu thêm nữa, dạy cô xong rồi cô cũng không muốn đi làm, nói thẳng là sợ chọc vào rắc rối.
Chu Chi Nam rất hiểu cô, cô đã quen với tản mạn, sợ gánh thêm trách nhiệm. Anh cũng không muốn cô làm chuyện lớn, trở thành một bà chủ độc lập một phương diện là đã đủ rồi, có thể giúp đỡ anh lại có thể tin cậy.
Nhìn “đồ đệ” có thể một mình đảm đương một phương diện, qua năm mới, “sư phụ” Ngô Tiểu Giang bắt đầu bị Chu Chi Nam đá về tay Lục Hán Thanh. Nói với Lục Hán Thanh rằng người ban đầu cậu không muốn cho, bây giờ tôi không thèm nữa.
Lục Hán Thanh mắng anh sắc lệnh trí hôn, thấy sắc quên nghĩa, bị Nguyễn La lạnh mặt tóm Lý Thanh Như ra uy hiếp. Cô đã quen với việc bảo vệ Chu Chi Nam ở bên ngoài, người khác nói cô một trăm điều không phải đều được, nhưng nói Chu Chi Nam một điều không phải thì tuyệt đối không thể.
Ngô Tiểu Giang tuổi tác chưa lớn nhưng đủ chín chắn cẩn thận, yên lặng pha trà thêm cho Lục Hán Thanh, độ ấm vừa đủ vào miệng, ngăn chặn cái miệng đang lải nhải của anh ta.
Nguyễn La kêu thẳng: “Lục Hán Thanh, anh học theo Ngô tiểu tiên sinh kìa, không có chững chạc gì cả.”
Cách mấy ngày cô và Lục Hán Thanh sẽ đấu khẩu một trận, trong thương hội ầm ĩ có thêm chút khói lửa, rất náo nhiệt.
Chưa đến nửa tháng, Thượng Hải truyền ra tin tức Chu Chi Nam dẫn bạn gái vào thương hội. Mỗi khi ra ngoài xã giao đều tránh không được bị hỏi một câu.
Đầu tháng Một là sinh nhật của Nguyễn La. Cô không muốn làm lớn, Chu Chi Nam cũng không ép, nói sang năm lại làm.
Hôm đó anh đích thân xuống bếp nấu một bát mì trường thọ cho cô. Nguyễn La vô cùng nể mặt ăn sạch, sau đó cười hì hì đòi quà.
Quà đã sớm chuẩn bị xong, được đựng trong hai hộp gỗ lim, cô mở ra từng cái một. Một hộp trong đó đựng một sợi dây chuyền dài bằng ngọc trai, màu sắc đồng nhất, mỗi một viên đều được chọn lựa tỉ mỉ mới thành một chuỗi này.
Ngoài miệng Nguyễn La phàn nàn, “Anh tặng cho em cái này làm gì, đeo vào còn rất nặng…” Nhưng cái tay đã cầm lên đeo vào cổ.
Chu Chi Nam làm như không nghe thấy, đứng dậy sửa sang lại tóc cho cô. Độ dài của chuỗi ngọc trai vừa vặn đến trước ngực, tăng thêm mấy phần cao quý, cũng rất hợp với bộ sườn xám gấm trắng mà cô đang mặc hôm nay.
“Như vậy ngược lại rất giống bà chủ Chu.”
Trong nhà có rất nhiều đồ trang sức, nhưng bình thường không thấy cô đeo nhiều. Từ khi đến thương hội mới bối mái tóc dài rối bù thành dáng vẻ lão luyện. Mặc dù nói người đẹp giản dị, nhưng cũng không nên quá nhạt nhẽo, ngược lại giống như Chu Chi Nam không làm ăn được vậy.
“Xin hãy gọi em là Chu tiểu thư, cảm ơn.” Cô cười để lộ hàm răng phản bác lại anh.
Chu Chi Nam đẩy đẩy cái hộp còn lại, ý bảo cô mở ra xem. Nguyễn La mở ra, cả đống giấy tờ mua bán đất, mua bán nhà, đếm qua loa có hơn mười tờ.
“Chu Chi Nam, anh đây là làm gì vậy?”
Nhìn đống chứng từ kia, mắt cô sáng lên, cái này không phải là tiền mặt nhưng có thể biến thành tiền mặt bất cứ lúc nào.
“Lấy một ít bỏ bên người đi.”
Nguyễn La trợn mắt lườm một cái, “Em mang mấy cái này bên người sẽ bị cướp gọn đấy.”
“Ai bảo em mang ra ngoài, bỏ trong két sắt khóa lại.”
Cô lại gần ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh nói một câu, “Cảm ơn, em rất thích.”
Anh hiểu cô, “Là thích tiền thôi.”
“Thích anh nhất, có anh thì có tiền đó.”
Đúng là vô cùng can đảm, không chút che giấu suy nghĩ nội tâm với anh.
Chu Chi Nam hôn lên thái dương cô, dịu dàng nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ, Chu La.”
Anh muốn lấy họ anh thêm vào tên cô.
Đã từng là chiếm hữu rõ ràng, nhưng bây giờ lại thỉnh cầu hai chữ thuộc về.
Khởi đầu năm mới nhưng cũng là thời điểm cuối năm, trước khi năm mới âm lịch đến, việc trong tay Chu Chi Nam vẫn còn rất nhiều. Thỉnh thoảng buổi tối sẽ ăn cơm với các ông chủ khác, Nguyễn La không quen uống rượu xã giao nên anh bảo cô về một mình trước.
Bây giờ Nguyễn La thường lấy sách kinh tế ở trong thư phòng của Chu Chi Nam ra đọc, cứ rảnh rổi lại ngó qua, anh nói học nhiều một chút dù sao vẫn tốt. Vốn dĩ chỉ có thể đọc những cuốn sách nông cạn, bây giờ lấy một cuốn sách phức tạp hơn một chút, dù trên đó đã đó những phê bình và chú giải của Chu Chi Nam, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn phải hỏi anh.
Hôm nay cô về nhà một mình, xe dừng yên ổn ở nhà họ Chu. Nguyễn La lấy một cái thẻ kẹp sách có khắc chữ Chu Chi Nam đặt vào rồi khép sách lại. Xuống xe vào cửa nhìn thấy một vị khách không mời mà đến ở trong phòng khách, trên bàn trà đặt mấy hộp quà.
Còn khoảng một tháng nữa mới đến Tết âm lịch, đến tặng quà cũng không nên sớm như vậy.
Dì Mai thấy cô về bèn vội vàng đón trước, thông báo một câu, “Lương tiểu thư đến rồi.”
–
Anh nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, ánh mắt thâm trầm.
“Anh hỏi, Kiều Kiều trả lời, được không?”
Nguyễn La đồng ý, cái này mà tính là trò chơi gì, thầm nghĩ Chu Chi Nam thật sự rườm rà, hỏi thẳng là được rồi.
“Câu đầu tiên, sổ sách của thương hội cứ ba tháng gom thành một quý, mỗi năm có bốn quý, cất vào một hộp. Vậy một năm có bao nhiêu tháng?”
Cô cố gắng khiến đầu óc mình xoay chuyển, tiêu hoá những lời này của anh, nhưng lòng có dư mà lực không đủ.
“Bốn tháng…”
Giây tiếp theo bị cắm đầy, “A… nhẹ một chút…”
“Ngốc như vậy còn muốn đi thương hội với anh?”
Anh châm biếm một câu, dưới tay không chút lưu tình xé hẳn sườn xám bên ngoài của cô, chỉ chừa một lớp váy lót mỏng manh trên người, còn không bằng không có.
“Làm gì vậy…”
Chu Chi Nam nhún eo, vào ra mạnh mẽ, rút ra hết bên ngoài rồi lại đâm một mạch đến nơi sâu nhất. Thấy cửa huyệt hồng hào của cô nuốt vào, cái miệng bên trên lại hít thở rên rỉ, dáng vẻ rất mê người.
“Trừng phạt.”
Nguyễn La bị anh cắm mấy cái như vậy lại cảm thấy cả người mềm nhũn.
“Câu hỏi thứ hai, cửa hàng kia của em thu được bao nhiêu tiền cho thuê?”
Cô sụp đổ, vốn tưởng Chu Chi Nam muốn hỏi vấn đề tình cảm, nào ngờ lại là những câu hỏi quái lạ này. Cô giãy dụa lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, vì lúc này eo cô đã đau mỏi, còn bị Chu Chi Nam kiềm chế.
“Chu Chi Nam… đừng hỏi nữa mà…”
Chỗ kia của anh cắm cô kín kẽ, ngăn không cho bao nhiêu nước xuân chảy ra ngoài, Nguyễn La tiến thoái lưỡng nan, cũng rất khó chịu.
Đáp lại lời cô là chiếc váy lót bằng vải cotton bị kéo rách, cô gái hoảng sợ, giây tiếp theo trở thành thiếu nữ khoả thân tranh sơn dầu, vai hẹp, tròn trịa, eo nhỏ, mông vểnh, xuống phía dưới là đôi chân trắng nõn ngọc ngà dưới ánh trăng.
Là hình ảnh khiến người ta cực kỳ thỏa mãn, có lẽ anh cũng say cùng cô rồi.
“Dễ rách.”
Cô vô cùng tức giận, bên dưới bị anh cắm vào, cẳng chân cọ lên người anh thì thấy vẫn là tây trang giày da. Ngoài cởi khoá quần và kéo cà-vạt ra thì mọi thứ vẫn còn trên người anh. Hai người đối lập nhau hoàn toàn.
Nhưng lại nói váy lót bằng vải cotton của cô dễ rách.
Anh cố ý trêu chọc, giống như cắm vào với tư thế này cả đêm không dừng. Trong lòng Nguyễn La tán thưởng người anh em của ông chủ Chu không già, thể lực vẫn rất tốt so với tuổi tác.
Nhưng không thể nói lời này ra được, nếu không anh sẽ làm cô đến ngày mai không xuống giường được mất.
Đằng sau vang lên giọng nói của người đàn ông, “Câu hỏi thứ ba…”
Cô gái xinh đẹp quay đầu lại, giả vờ đáng thương, “Anh Chi Nam… eo đau… huhu…”
Chu Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, gạt mái tóc rối của cô ra, đồng thời rút ra, dễ dàng lật cô lại, đổi thành tư thế cắm vào chính diện, còn có thể ôm người mềm mại vào lòng, cũng đủ thoải mái.
Cô uống rượu nên miệng đầy hơi nóng, trách mắng ở bên tai Chu Chi Nam, nhất định muốn truyền nửa phần nhiệt cho anh. Chu Chi Nam cũng nóng, bàn tay nắm lấy cục bột trắng mềm trước ngực cô, nặn ra các loại hình dạng, đổi lại tiếng rên rỉ càng thêm quyến rũ của Nguyễn La.
Cô đang nói một câu, “Anh Chi Nam… thật thoải mái…”
Hai chân gắt gao kẹp lấy thắt lưng của anh, khiến anh vào càng sâu hơn, lại nước mắt lưng tròng cầu xin anh: “Anh làm em mạnh lên… mạnh thêm chút nữa…”
Anh nhíu mày, không chút kiêng dè cắm rút, khom người cắn lên đầu nhũ đang vểnh cao của cô. Nguyễn La đau nhíu mày, tay lại luồn vào mái tóc của anh ấn đầu anh dán sát vào hơn.
Cô rõ ràng bị anh đụng chạm mà trở nên có mấy phần linh hoạt, ôm chặt lấy anh, mềm mại nói: “Câu hỏi… cuối cùng… ưm… em rất yêu anh…”
Ai nói Chu Chi Nam muốn làm Chúa cứu thế Nguyễn La cô, anh hoàn toàn đầu hàng, anh sắp sửa rơi vào tà đạo tiểu yêu câu hồn này rồi.
Anh thậm chí còn chưa nói câu hỏi, chạm vào môi cô lẩm bẩm câu “trả lời đúng rồi” rồi lại cắn mút. Bàn tay nắm chặt bả vai Nguyễn La chạy nước rút cuối cùng, bên dưới của cô bị anh cắm đến hồn bay phách lạc sắp lên đỉnh, theo anh tiết ra lần nữa.
Chu Chi Nam bắn hết ra, ôm cô lật người lại, đổi thành cô ở bên trên. Miệng huyệt của Nguyễn La bị lấp kín bởi đồ vật mềm nhũn nhưng kích thước vẫn to lớn kia, cũng có một ít chất lỏng không bịt kín được chảy ra ngoài, nhưng ông chủ Chu mắc bệnh sạch sẽ lại làm như không thấy.
Cứ có một khoảnh khắc như vậy, muốn châm một điếu thuốc.
Nói là làm liền, anh lấy điếu thuốc trong ngăn kéo châm lửa. Nguyễn La không có sức lực nằm bò lên người anh, bàn tay nghịch ngợm bò vào trong áo sơmi của anh sờ tới sờ lui.
“Thật không công bằng…”
“Hửm?” Anh hút hơi thuốc, ác ý nhả vào mặt cô.
Nguyễn La híp mắt phẩy phẩy tay, “Anh thật đáng ghét. Lần sau không cởi quần áo cũng đừng cởi của em.”
Hút mấy hơi đã nghiền, anh dập tắt điếu thuốc, trêu chọc trả lời cô, “Không cởi, vậy xé?”
Kéo chăn đắp cho Nguyễn La, hai người ở bên dưới lộn xộn ẩm ướt, nhưng chẳng ai để ý tới. Muốn làm một đôi lãng mạn nhất Thượng Hải bây giờ, những giây phút ấm áp sau khi làm tình thật đáng quý.
Anh xoay cằm Nguyễn La đang giả vờ tức giận lại, vuốt ve đôi môi bị anh cắn đỏ của cô, “Tháng sau sinh nhật tổ chức lớn nhé?”
Nói là tháng Một năm sau, sinh nhật mười chín tuổi của cô.
“Cũng có phải tuổi chẵn đâu, làm lớn làm gì?”
Vẻ mặt anh đầy nghiêm túc trả lời cô: “Mặc áo đuôi tôm cho em xem.”
Nguyễn La không kìm được ý cười.
Trên đời này luôn luôn có người xem lời say của bạn là thật.
Hôn sự của hai nhà họ Thẩm – Trình kết thúc chưa được bao lâu, bên ngoài Thượng Hải gió yên sóng lặng, Nguyễn La bắt đầu đi làm với Chu Chi Nam mỗi ngày.
Cô thông minh, đi theo sau Ngô Tiểu Giang học mấy việc vụn vặt đơn giản rất nhanh. Nhưng vào sâu thêm nữa, dạy cô xong rồi cô cũng không muốn đi làm, nói thẳng là sợ chọc vào rắc rối.
Chu Chi Nam rất hiểu cô, cô đã quen với tản mạn, sợ gánh thêm trách nhiệm. Anh cũng không muốn cô làm chuyện lớn, trở thành một bà chủ độc lập một phương diện là đã đủ rồi, có thể giúp đỡ anh lại có thể tin cậy.
Nhìn “đồ đệ” có thể một mình đảm đương một phương diện, qua năm mới, “sư phụ” Ngô Tiểu Giang bắt đầu bị Chu Chi Nam đá về tay Lục Hán Thanh. Nói với Lục Hán Thanh rằng người ban đầu cậu không muốn cho, bây giờ tôi không thèm nữa.
Lục Hán Thanh mắng anh sắc lệnh trí hôn, thấy sắc quên nghĩa, bị Nguyễn La lạnh mặt tóm Lý Thanh Như ra uy hiếp. Cô đã quen với việc bảo vệ Chu Chi Nam ở bên ngoài, người khác nói cô một trăm điều không phải đều được, nhưng nói Chu Chi Nam một điều không phải thì tuyệt đối không thể.
Ngô Tiểu Giang tuổi tác chưa lớn nhưng đủ chín chắn cẩn thận, yên lặng pha trà thêm cho Lục Hán Thanh, độ ấm vừa đủ vào miệng, ngăn chặn cái miệng đang lải nhải của anh ta.
Nguyễn La kêu thẳng: “Lục Hán Thanh, anh học theo Ngô tiểu tiên sinh kìa, không có chững chạc gì cả.”
Cách mấy ngày cô và Lục Hán Thanh sẽ đấu khẩu một trận, trong thương hội ầm ĩ có thêm chút khói lửa, rất náo nhiệt.
Chưa đến nửa tháng, Thượng Hải truyền ra tin tức Chu Chi Nam dẫn bạn gái vào thương hội. Mỗi khi ra ngoài xã giao đều tránh không được bị hỏi một câu.
Đầu tháng Một là sinh nhật của Nguyễn La. Cô không muốn làm lớn, Chu Chi Nam cũng không ép, nói sang năm lại làm.
Hôm đó anh đích thân xuống bếp nấu một bát mì trường thọ cho cô. Nguyễn La vô cùng nể mặt ăn sạch, sau đó cười hì hì đòi quà.
Quà đã sớm chuẩn bị xong, được đựng trong hai hộp gỗ lim, cô mở ra từng cái một. Một hộp trong đó đựng một sợi dây chuyền dài bằng ngọc trai, màu sắc đồng nhất, mỗi một viên đều được chọn lựa tỉ mỉ mới thành một chuỗi này.
Ngoài miệng Nguyễn La phàn nàn, “Anh tặng cho em cái này làm gì, đeo vào còn rất nặng…” Nhưng cái tay đã cầm lên đeo vào cổ.
Chu Chi Nam làm như không nghe thấy, đứng dậy sửa sang lại tóc cho cô. Độ dài của chuỗi ngọc trai vừa vặn đến trước ngực, tăng thêm mấy phần cao quý, cũng rất hợp với bộ sườn xám gấm trắng mà cô đang mặc hôm nay.
“Như vậy ngược lại rất giống bà chủ Chu.”
Trong nhà có rất nhiều đồ trang sức, nhưng bình thường không thấy cô đeo nhiều. Từ khi đến thương hội mới bối mái tóc dài rối bù thành dáng vẻ lão luyện. Mặc dù nói người đẹp giản dị, nhưng cũng không nên quá nhạt nhẽo, ngược lại giống như Chu Chi Nam không làm ăn được vậy.
“Xin hãy gọi em là Chu tiểu thư, cảm ơn.” Cô cười để lộ hàm răng phản bác lại anh.
Chu Chi Nam đẩy đẩy cái hộp còn lại, ý bảo cô mở ra xem. Nguyễn La mở ra, cả đống giấy tờ mua bán đất, mua bán nhà, đếm qua loa có hơn mười tờ.
“Chu Chi Nam, anh đây là làm gì vậy?”
Nhìn đống chứng từ kia, mắt cô sáng lên, cái này không phải là tiền mặt nhưng có thể biến thành tiền mặt bất cứ lúc nào.
“Lấy một ít bỏ bên người đi.”
Nguyễn La trợn mắt lườm một cái, “Em mang mấy cái này bên người sẽ bị cướp gọn đấy.”
“Ai bảo em mang ra ngoài, bỏ trong két sắt khóa lại.”
Cô lại gần ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh nói một câu, “Cảm ơn, em rất thích.”
Anh hiểu cô, “Là thích tiền thôi.”
“Thích anh nhất, có anh thì có tiền đó.”
Đúng là vô cùng can đảm, không chút che giấu suy nghĩ nội tâm với anh.
Chu Chi Nam hôn lên thái dương cô, dịu dàng nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ, Chu La.”
Anh muốn lấy họ anh thêm vào tên cô.
Đã từng là chiếm hữu rõ ràng, nhưng bây giờ lại thỉnh cầu hai chữ thuộc về.
Khởi đầu năm mới nhưng cũng là thời điểm cuối năm, trước khi năm mới âm lịch đến, việc trong tay Chu Chi Nam vẫn còn rất nhiều. Thỉnh thoảng buổi tối sẽ ăn cơm với các ông chủ khác, Nguyễn La không quen uống rượu xã giao nên anh bảo cô về một mình trước.
Bây giờ Nguyễn La thường lấy sách kinh tế ở trong thư phòng của Chu Chi Nam ra đọc, cứ rảnh rổi lại ngó qua, anh nói học nhiều một chút dù sao vẫn tốt. Vốn dĩ chỉ có thể đọc những cuốn sách nông cạn, bây giờ lấy một cuốn sách phức tạp hơn một chút, dù trên đó đã đó những phê bình và chú giải của Chu Chi Nam, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn phải hỏi anh.
Hôm nay cô về nhà một mình, xe dừng yên ổn ở nhà họ Chu. Nguyễn La lấy một cái thẻ kẹp sách có khắc chữ Chu Chi Nam đặt vào rồi khép sách lại. Xuống xe vào cửa nhìn thấy một vị khách không mời mà đến ở trong phòng khách, trên bàn trà đặt mấy hộp quà.
Còn khoảng một tháng nữa mới đến Tết âm lịch, đến tặng quà cũng không nên sớm như vậy.
Dì Mai thấy cô về bèn vội vàng đón trước, thông báo một câu, “Lương tiểu thư đến rồi.”
–