Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 42 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 42 THUÊ CẢ PHÒNG LẪN GIƯỜNG ANH (2)
Nghe cái tên quen thuộc ấy, Trần Ân Tứ chú ý ngay, “Tần Kiết à?”
Dung Dự: “Đúng vậy, Tần Kiết… Kiết trong kiết nhiên nhất thân, quỳnh quỳnh kiết lập (*)…”
(*) Ý nói một thân một mình.
Tần Kiết, không ngờ lại cùng tên với vị hôn phu Tần Kiết cô chưa từng gặp mặt nhưng đã bị gia đình ép đính hôn, tên giống tính tình cũng giống…
Trần Ân Tứ nghĩ ngợi rồi nghiêng đầu hỏi, “Tần Kiết… là người ở đâu thế?”
Để giấu giếm thân phận thật cho kẻ đào tẩu Tần Kiết, Dung Dự nhanh nhảu trả lời, “Người Thượng Hải.”
Trần Ân Tứ gật đầu, “ừm” một tiếng, nghĩ bụng cả nước có rất nhiều người trùng tên trùng họ, nên không gặng thêm nữa.
Anh chàng Tần Kiết nọ sạch sẽ như thần tiên từ manga bước ra, sao có thể là gã Tần Kiết lăng nhăng mà dì ghẻ ép cô cưới được?
Tuy cùng tên cùng họ nhưng hai người khác nhau trời vực, tay Tần Kiết ở Bắc Kinh kia nghe nói là ăn chơi sa đọa, lăng nhăng bạc tình, tóm lại là thối nát đến không thể thối nát hơn…
Thấy Trần Ân Tứ không hỏi thêm về Tần Kiết nữa, Dung Dự lại càng có thiện cảm với cô hơn…
Nên biết rằng rất nhiều em gái hễ đã gặp Tần Kiết thì không để Dung Dự vào mắt nữa.
Nữ thần của anh ta quả nhiên không như những kẻ tầm thường, chẳng thèm nhìn Tần Cẩu đến nửa mắt…
Dung Dự lại càng ân cần xun xoe quanh Trần Ân Tứ, “Nhà vệ sinh đây, nhà này hơi cũ, chỉ có một nhà vệ sinh… bếp ở đây… chìa khóa phòng ngủ phụ không đủ, cô ở tạm một đêm đi, sáng mai tôi sẽ đưa đủ cho cô… có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ làm hết…”
…
Trong tiếng giới thiệu liến thoắng của Dung Dự, Trần Ân Tứ sực tỉnh.
Giấc ngủ này của cô thật say, lúc tỉnh lại thì đã chập tối.
Mặt trời ngả về Tây, nhuộm màu cam nhàn nhạt lên cả Bắc Kinh, hệt như năm năm trước, cô vào ở phòng 402 đơn nguyên 1 tiểu khu ba, Hoa Viên Thượng Hải.
Trần Ân Tứ nhìn ánh tịch dương ngoài song cửa, thần ra giây lát mới ý thức được mình vừa mơ thấy những chuyện cũ mà hôm qua còn nói với Lâm Nhiễm rằng “đặt xuống rồi, đặt xuống từ lâu rồi”.
Cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cầm di động và danh thiếp Tần Kiết đưa lên, trầm tư giây lát rồi mở phần tin nhắn ra, nhập số Tần Kiết, đoạn gõ: “Chào anh, tôi là Trần Ân Tứ.”
Trần Ân Tứ có thói quen gõ được mấy chữ là gửi, gửi xong lại tiếp tục gõ, kết quả còn chưa gõ xong, màn hình đã nhảy ra tin trả lời từ Tần Kiết: “Ừm.”
Tay Trần Ân Tứ run lên, lỡ tay gửi ngay mẩu tin mới gõ được một nửa, còn hơi có vẻ mờ ám đi, “Tối nay anh rảnh không?”
“Không.”
Trần Ân Tứ: “…”
Nửa phút sau, Trần Ân Tứ mới tiếp tục nhắn, “Chiều mai tôi phải rời Bắc Kinh, cuối tuần sau mới về.”
Tin này vừa gửi đi, còn chưa kịp gõ tin kế tiếp, Tần Kiết đã trả lời, “Được.”
Nguồn : ngontinh hay.com
Được? Được cái gì?
Trần Ân Tứ còn đang ngơ ngác thì tin nhắn của Tần Kiết lại nhảy ra: “Vậy cuối tuần sau gặp.”
Anh hiểu lầm ý cô rồi, cô muốn hỏi có thể cử tài xế lái xe trả lại cho anh không thôi mà…
Trần Ân Tứ vội gõ, “Không, ý tôi là có thể nhờ một tài xế liên hệ với anh, khi nào anh rảnh thì anh ta đưa xe đến cho anh được không?”
Tần Kiết: “Không được.”
Tần Kiết: “Nhỡ em chọc thủng lốp xe tôi thì sao, tôi muốn kiểm tra trước mặt em.”