Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 57 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 57 SAU NÀY SẼ CHO CÔ BIẾT (1)
Trần Ân Tứ chưa nói dứt câu, Tần Kiết đã ấn cô vào tường, “Này nhóc, anh đây là đàn ông trăm phần trăm đấy.”
Anh cúi xuống nhìn Trần Ân Tứ, bồi thêm một câu, “Muốn thử không?”
Trần Ân Tứ ngẩng lên nhìn Tần Kiết, chớp chớp mắt, “Thử thế nào?”
Nhóc con thoáng quá nhỉ…
Tần Kiết cười thầm trong bụng, đang định trả lời thì thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cô, anh sững sờ, rút lại câu định nói, cúi đầu nhìn cặp mắt trong trẻo đen láy của cô hồi lâu, xác nhận cô quả thực không hiểu câu vừa rồi của mình có ý gì.
Gọi cô là cô nhóc, đúng là trẻ con thật…
Tần Kiết chợt thấy buồn cười, cầm gói băng vệ sinh cọ nhẹ vào cổ cô, “Sau này sẽ cho cô biết.”
Dứt lời anh ném gói băng vệ sinh vào mũ cô rồi chui vào phòng mình.
…
Khi Tần Kiết tỉnh lại khỏi dòng hồi tưởng thì đã là một giờ sáng.
Chẳng biết có phải vì nhớ lại chuyện cũ không mà anh tủm tỉm cười.
Cô nhóc ngày ấy thực sự rất ngây thơ, như một tờ giấy trắng vậy.
Dù sau này những điều cần biết đều đã biết cả, nhưng vẫn hay ngượng ngùng, bị anh trêu một câu mà đỏ mặt cả nửa ngày.
…
Mười giờ tối thứ bảy, Trần Ân Tứ quay chương trình xong, cùng Lục Tinh bắt chuyến bay đêm muộn nhất về Bắc Kinh.
Trên máy bay có wifi, hai cô bé ngồi phía sau Trần Ân Tứ và Lục Tinh vẫn đang rôm rả tán chuyện showbiz.
“Nghe nói Chu Diễm sắp nhận một bộ phim cổ trang tên là Rượu ấm pha trà…”
“Ồ, sao tớ hóng trên mạng lại nghe nói là Mục Sở Từ sắp nhận.”
“Tung tin giả à? Mục Sở Từ là Tam Kim ảnh đế (*), anh cả làng điện ảnh hàng thật giá thật, đời nào chịu đóng phim truyền hình?”
(*): Điện ảnh Hoa ngữ có ba liên hoan phim danh giá là Kim Kê (phim điện ảnh Trung Quốc), Kim Mã (điện ảnh Đài Loan), Kim Tượng (điện ảnh HongKong). Nam diễn viên giành được cả ba giải thưởng diễn viên chính xuất sắc nhất tại các liên hoan phim danh giá trên được gọi là Tam Kim ảnh đế. Còn nữ diễn viên được gọi là Tam Kim ảnh hậu.
“Nói cũng phải, Mục Sở Từ trước đây chẳng phải đã nói muốn tham gia gameshow của đài quả hạch à? Cái gameshow về khả năng diễn xuất ấy, về sau chẳng hiểu sao lại không tham gia nữa.”
“Chuyện thường thôi mà, Mục Sở Từ mỗi năm ra một phim, đều dẫn đầu bảng xếp hạng doanh thu, rất nhiều phim và show bú fame anh ấy, có điều… Tớ nghe nói Lâm Tĩnh Xu định chuyển từ phim truyền hình sang phim điện ảnh, bộ phim điện ảnh tiếp theo của Mục Sở Từ hình như định chọn cô ấy làm nữ chính… Nếu là thật thì e rằng Lâm Tĩnh Xu càng nổi hơn.”
Trần Ân Tứ định ngủ bù nhưng cuối cùng lại dỏng tai nghe hai cô bé đằng sau buôn chuyện, không nhịn nổi ghé lại hỏi nhỏ Lục Tinh, “Thật không đấy? Mục Sở Từ sắp đóng phim điện ảnh với Lâm Tĩnh Xu à?”
Lục Tinh lắc đầu, “Chị không rõ lắm.”
Trần Ân Tứ định quen mồm nói xấu Lâm Tĩnh Xu mấy câu thì nghe phía sau nhắc đến tên mình.
“Lâm Tĩnh Xu hẹn hò với Tần Kiết thật à? Nếu thế thì Lâm Tĩnh Xu đúng là sướng thật, vừa có Tần Kiết, lại vừa được đóng với ảnh đế…”
“Tần Kiết đúng là không chê vào đâu được, khuyết điểm duy nhất là có một cô người yêu cũ như Trần Ân Tứ…”
Lục Tinh giơ tay ấn chuông gọi tiếp viên.
Chẳng bao lâu sau tiếp viên đi đến, Lục Tinh ghé tai tiếp viên nói mấy câu.
Cô tiếp viên hàng không tươi cười đi tới nói với hai cô gái đằng sau, “Xin lỗi, phiền các cô nói khẽ một chút, có hành khách phản ánh các cô nói quá to làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của họ, cảm ơn các cô đã phối hợp nhé.”
Từ lúc đó hai cô nàng không hó hé gì nữa. Trần Ân Tứ đã mệt nhoài, đeo băng che mắt lên, nằm dài trên máy bay mà không sao ngủ được, đến tận Bắc Kinh.