Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 97 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 97 ĐẦU CHẬP MẠCH (1)
Tần Kiết đẩy cửa vào, trước tiên nhìn Trần Ân Tứ nằm gục trên bàn, thấy cô chẳng mảy may gì mới dời mắt sang người chú cảnh sát: “Chào chú, tôi là…”
Tần Kiết dừng lại thoáng chốc, mới sửa lời: “… Tôi đến nhận lại của rơi.”
Chú cảnh sát cười khà khà, thấy đôi tình nhân trẻ này đúng là thú vị bèn nổi hứng trêu đùa, chỉ vào Trần Ân Tứ: “Cảm phiền cậu xác định lại thông tin của rơi.”
Tần Kiết chẳng hề chớp mắt: “Trần Hề, giới tính nữ, chiều cao 1m69, chòm sao Bạch Dương, ngày sinh 25/03, số căn cước…”
Chú cảnh sát vốn trêu đùa, vậy mà Tần Kiết lại đọc được vanh vách. Chú ấy chỉ muốn tìm chuyện vui cho trực đêm đỡ buồn, nhìn sang Trần Ân Tứ để xin xác nhận: “Mấy thông tin này chính xác chứ?”
“Của rơi” đang gục trên bàn nhướng mi mắt lên, chìa ra một ngón tay lắc lắc: “Có một điểm không đúng, tôi cao 1m7 cơ!”
Chú cảnh sát không buồn đoái hoài chiều cao chênh lệch 1cm của Trần Ân Tứ, nhìn sang Tần Kiết: “Của rơi ở đây, cậu cứ kiểm tra, xem có hư hại hay thiếu gì không?”
Tần Kiết liếc nhìn Trần Ân Tứ say bí tỉ đang đưa ngón tay lên chống mi mắt: “Đầu bị chập mạch.”
Chú cảnh sát cười sang sảng. Vì để bảo đảm an toàn cho người dân, chú còn bảo Tần Kiết để lại thông tin cá nhân.
Lúc Tần Kiết bước đến, khom người ký tên, Trần Ân Tứ ôm lấy cánh tay anh, ngăn cản hành động của anh: “Chú cảnh sát, sao chú lại bảo Cậu Vàng đến đón tôi?”
Tần Kiết rủ mi mắt: “Buông ra.”
Trần Ân Tứ không đếm xỉa đến Tần Kiết, giữ chặt lấy tay phải đang cầm bút của anh, dõi mắt trông mong nhìn chú cảnh sát: “Chú cảnh sát, của rơi có thể gửi ở đây hai ngày rồi mới mời người đến nhận không? Chú cảnh sát, Cậu Vàng này là tên mù đường, đoạn đường đi chỉ mất mười phút mà anh ta có thể dẫn tôi đi bốn mươi phút ấy…”
Tần Kiết mất hết kiên nhẫn, giơ tay trái gạt tay cô đang ôm lấy tay mình, sau đó ôm chặt cô vào lòng bằng một tay, khom người ký tên, viết số căn cước và thông tin liên lạc.
Lúc đặt bút xuống, anh còn lịch sự nói với chú cảnh sát: “Cảm ơn.”
Chờ chú cảnh sát thẩm tra đối chiếu xong thông tin của Tần Kiết, trả lại thẻ căn cước cho anh, Tần Kiết mới cúi đầu hầm hầm nhìn Trần Ân Tứ đang bị mình giữ chặt trong lòng: “Đi được không?”
Cho dù Trần Ân Tứ đang say vẫn có thể hiểu ra ý giễu cợt trong giọng nói của Tần Kiết: “Ha ha, anh xem thường ai đấy hả? Chẳng những tôi đi được, tôi còn chạy được nữa cơ.”
Trần Ân Tứ cựa bả vai, ra vẻ muốn đi cho Tần Kiết xem.
Tần Kiết buông lỏng tay, để cô chậm chạp đứng dậy. Đợi cô loạng choạng đi đến cửa đồn, Tần Kiết mới chào chú cảnh sát rồi đuổi theo.
Lúc ra khỏi cửa, Trần Ân Tứ lấy di động ra xem: “Hai giờ lẻ bảy phút.”
Chú cảnh sát thấy thế “òa” lên: “Có thể xem rõ giờ trên di động chứng tỏ là chưa say lắm.”
Trần Ân Tứ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa kính tối đen như mực: “Ơ? Hai giờ chiều lẻ bảy phút không có mặt trời thì cũng thôi, sao trời lại đen thế? Nhật thực à?”
Vietwriter.vn
Chú cảnh sát nghẹn hết lời.
Tần Kiết đã quá quen với cảnh này, vô cảm đẩy cửa kính ra. Khi Trần Ân Tứ bước xuống thềm, anh chìa tay ra đỡ cô. Trần Ân Tứ không lập tức hất tay anh ra, mà là đến khi mình xuống bậc thềm xong, đứng trên mặt đất xác định không ngã, mới lập tức tỏ vẻ ghét bỏ rút khỏi tay anh.