Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1085
Chương 1085: Xin lỗi
“Chiến Quốc Việt!”
Cả tòa nhà ký túc xá học sinh đều có thể nghe thấy âm thanh sư tử Hà Đông gầm lên của Kiêu Nhi.
“Cậu đi ra đây cho tôi. Tên khốn nạn xấu tính này”
Chiến Quốc Việt yên tĩnh ngồi trên ban công ngoài cửa sổ ký túc xá, trước mặt cậu có một giá vẽ bằng gỗ, phía trên kẹp lấy một bức chân dung vừa vẽ xong Chiến Quốc Việt ngơ ngác nhìn người phụ nữ nhỏ nanh mềm mại xinh đẹp trên bức tranh, đáy mắt ướt át Kiều Nhi phá cửa mà vào, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Chiến Quốc Việt, “Tên khốn nạn, cậu hại tôi thê thảm rồi”
Chiến Quốc Việt ngước mắt nhìn cô bé, dưới ánh sáng mờ mờ, Kiều Nhi nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ quyến rũ của cậu lóe sáng cực kì dị thường.
“Quốc Việt, cậu khóc sao?” Kiều Nhi khẩn trương hỏi.
Trong trí nhớ, cậu bé này là một người rất kiên cường, từ ngày cậu vào trong trường học trở đi, cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt.
Kiều Nhi chuyển ánh mắt lên trên bức họa, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trên đó, Kiều Nhi kinh ngạc trố mắt.
“Thật là xinh đẹp. Quốc Việt, cô ấy là ai thế?”
“Mẹ” Chiến Quốc Việt nói Kiều Nhi hơi ngây người…
Ngay sau đó ý cười khe khẽ tràn ngập ra ở đáy mắt.
Mặc dù biết Quốc Việt là một người tích chữ như vàng, thế nhưng cách cậu nói đơn giản như vậy sẽ khiến cho Kiều Nhi cảm thấy, cách cậu giới thiệu mẹ mình như vậy giống như muốn dẫn cô bé về nhà gặp phụ huynh vậy.
Kiều Nhi đang chìm trong suy nghĩ vớ vẩn hết cái này đến cái khác, xấu hổ đến mức bắt đầu thấy nóng lên.
Chiến Quốc Việt im lặng nhìn cô bé, ưu thương lấp đầy đáy mắt hơi giảm xuống.
“Chị tới làm cái gì?”
Lúc này Kiều Nhi mới nhớ tới mình là tìm đến thẳng ranh con này tính sổ “Quốc Việt, tôi đã đến lớp lục nghệ đăng kí rồi”
“Rất tốt”’ Chiến Quốc Việt không thay đổi sắc mặt khen ngợi.
Cũng không biết là thật tâm hay là gi: dối. Dù sao cậu chưa bao giờ để người ta có thể biết được tâm sự của mình.
“Tốt cái gì chứ? Tôi vào lớp lục nghệ, thầy giáo nói nếu như tôi không thể tốt nghiệp sớm, tôi cũng chỉ có thể chờ đến năm 30 tuổi mới có thể rời khỏi trường học” Kiều Nhi hít mũi một cái, chuyện này khiến cô bé thật sự rất khó chấp nhận.
“30 tuổi thì 30 tuổi đi” Chiến Quốc Việt thản nhiên nói.
Kiều Nhi trách móc, “30 tuổi, tôi chính là bà cô già hoa tàn ít bướm, chờ tôi tốt nghiệp Chiến Quốc Việt: “…”
Kiều Nhi giận dữ, “Cho nên cậu lừa tôi đến lớp lục nghệ là có ý gì?”
“Quốc Việt, cậu tính toán tôi như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu. Cậu có biết không?
Kiều Nhi phẫn nộ, cuối cùng hóa thành nước mät chua xót.
“Hu hu hu…”
Lông mi dài của Chiến Quốc Việt run rẩy, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Kiều Nhị, tôi xin lỗi”
“Bây giờ nói xin lỗi với tôi còn có tác dụng gì nữa?”
“Kiều Nhi, nhất định tôi phải nhanh chóng trở lại bên cạnh mẹ tôi!”
Kiều Nhi dừng lại tiếng khóc kêu trời kêu đất, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Chiến Quốc Việt có vẻ nghẹn ngào rất khó chịu, Kiều Nhi liền không đành lòng.
“Được rồi được rồi, tôi không trách cậu nữa “Cảm ơn”
“Mặc dù cậu đi, tôi sẽ rất khổ sở, nhưng tôi vẫn chân thành tha thiết hy vọng kiểm tra tháng sau cậu có thế thuận lợi tốt nghiệp”
“Ừm”
Chiến Quốc Việt ngước mắt nhìn Kiều Nhi, ma xui quỷ khiến nói một câu, “Tôi nghĩ, trước 25 tuổi tôi sẽ không yêu đương”
Kiều Nhi kinh ngạc.
Lập tức hớn hở mặt mày.
“Cho dù có yêu đương, cũng sẽ không kết hôn” Chiến Quốc Việt sâu xa nói.
Nụ cười Kiều Nhi dừng lại “Cho dù kết hôn, cũng sẽ không sinh con sớm như vậy.” Chiến Quốc Việt tăng thêm giọng điệu.
Kiều Nhi khóc òa lên một tiếng, “Cậu không thể chờ tôi sao?”
Chiến Quốc Việt nói, “Tôi không làm Vương Bảo Xuyến thứ hai”
Mặt của Kiều Nhi lúc trắng lúc xanh…
Bỗng nhiên, Kiều Nhi dẫm xuống đất một cái, sàn nhà bị cô bé dẫm ra một cái hố lõm.
“Chiến Quốc Việt!”
Cả tòa nhà ký túc xá học sinh đều có thể nghe thấy âm thanh sư tử Hà Đông gầm lên của Kiêu Nhi.
“Cậu đi ra đây cho tôi. Tên khốn nạn xấu tính này”
Chiến Quốc Việt yên tĩnh ngồi trên ban công ngoài cửa sổ ký túc xá, trước mặt cậu có một giá vẽ bằng gỗ, phía trên kẹp lấy một bức chân dung vừa vẽ xong Chiến Quốc Việt ngơ ngác nhìn người phụ nữ nhỏ nanh mềm mại xinh đẹp trên bức tranh, đáy mắt ướt át Kiều Nhi phá cửa mà vào, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Chiến Quốc Việt, “Tên khốn nạn, cậu hại tôi thê thảm rồi”
Chiến Quốc Việt ngước mắt nhìn cô bé, dưới ánh sáng mờ mờ, Kiều Nhi nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ quyến rũ của cậu lóe sáng cực kì dị thường.
“Quốc Việt, cậu khóc sao?” Kiều Nhi khẩn trương hỏi.
Trong trí nhớ, cậu bé này là một người rất kiên cường, từ ngày cậu vào trong trường học trở đi, cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt.
Kiều Nhi chuyển ánh mắt lên trên bức họa, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trên đó, Kiều Nhi kinh ngạc trố mắt.
“Thật là xinh đẹp. Quốc Việt, cô ấy là ai thế?”
“Mẹ” Chiến Quốc Việt nói Kiều Nhi hơi ngây người…
Ngay sau đó ý cười khe khẽ tràn ngập ra ở đáy mắt.
Mặc dù biết Quốc Việt là một người tích chữ như vàng, thế nhưng cách cậu nói đơn giản như vậy sẽ khiến cho Kiều Nhi cảm thấy, cách cậu giới thiệu mẹ mình như vậy giống như muốn dẫn cô bé về nhà gặp phụ huynh vậy.
Kiều Nhi đang chìm trong suy nghĩ vớ vẩn hết cái này đến cái khác, xấu hổ đến mức bắt đầu thấy nóng lên.
Chiến Quốc Việt im lặng nhìn cô bé, ưu thương lấp đầy đáy mắt hơi giảm xuống.
“Chị tới làm cái gì?”
Lúc này Kiều Nhi mới nhớ tới mình là tìm đến thẳng ranh con này tính sổ “Quốc Việt, tôi đã đến lớp lục nghệ đăng kí rồi”
“Rất tốt”’ Chiến Quốc Việt không thay đổi sắc mặt khen ngợi.
Cũng không biết là thật tâm hay là gi: dối. Dù sao cậu chưa bao giờ để người ta có thể biết được tâm sự của mình.
“Tốt cái gì chứ? Tôi vào lớp lục nghệ, thầy giáo nói nếu như tôi không thể tốt nghiệp sớm, tôi cũng chỉ có thể chờ đến năm 30 tuổi mới có thể rời khỏi trường học” Kiều Nhi hít mũi một cái, chuyện này khiến cô bé thật sự rất khó chấp nhận.
“30 tuổi thì 30 tuổi đi” Chiến Quốc Việt thản nhiên nói.
Kiều Nhi trách móc, “30 tuổi, tôi chính là bà cô già hoa tàn ít bướm, chờ tôi tốt nghiệp Chiến Quốc Việt: “…”
Kiều Nhi giận dữ, “Cho nên cậu lừa tôi đến lớp lục nghệ là có ý gì?”
“Quốc Việt, cậu tính toán tôi như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu. Cậu có biết không?
Kiều Nhi phẫn nộ, cuối cùng hóa thành nước mät chua xót.
“Hu hu hu…”
Lông mi dài của Chiến Quốc Việt run rẩy, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Kiều Nhị, tôi xin lỗi”
“Bây giờ nói xin lỗi với tôi còn có tác dụng gì nữa?”
“Kiều Nhi, nhất định tôi phải nhanh chóng trở lại bên cạnh mẹ tôi!”
Kiều Nhi dừng lại tiếng khóc kêu trời kêu đất, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Chiến Quốc Việt có vẻ nghẹn ngào rất khó chịu, Kiều Nhi liền không đành lòng.
“Được rồi được rồi, tôi không trách cậu nữa “Cảm ơn”
“Mặc dù cậu đi, tôi sẽ rất khổ sở, nhưng tôi vẫn chân thành tha thiết hy vọng kiểm tra tháng sau cậu có thế thuận lợi tốt nghiệp”
“Ừm”
Chiến Quốc Việt ngước mắt nhìn Kiều Nhi, ma xui quỷ khiến nói một câu, “Tôi nghĩ, trước 25 tuổi tôi sẽ không yêu đương”
Kiều Nhi kinh ngạc.
Lập tức hớn hở mặt mày.
“Cho dù có yêu đương, cũng sẽ không kết hôn” Chiến Quốc Việt sâu xa nói.
Nụ cười Kiều Nhi dừng lại “Cho dù kết hôn, cũng sẽ không sinh con sớm như vậy.” Chiến Quốc Việt tăng thêm giọng điệu.
Kiều Nhi khóc òa lên một tiếng, “Cậu không thể chờ tôi sao?”
Chiến Quốc Việt nói, “Tôi không làm Vương Bảo Xuyến thứ hai”
Mặt của Kiều Nhi lúc trắng lúc xanh…
Bỗng nhiên, Kiều Nhi dẫm xuống đất một cái, sàn nhà bị cô bé dẫm ra một cái hố lõm.