Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1214
Chương 1214: Chỉ có chị mới dám làm trái mệnh lệnh của anh thôi
Anh Nguyệt như vừa nhận được lệnh ân xá, chút nữa là đã nhảy cẳng lên vì sung sướng Trước khi cúp điện thoại, Chiến Hàn Quân đột nhiên nham hiểm nói một câu.
“Sau này khi e, thay quần áo cho Linh Trang, thì đừng chạm lung tung vào cơ thể cô ấy.”
Anh Nguyệt phàn nàn, “Bệnh chiếm hữu của anh quá nặng rồi đấy …. thật là đáng sợ mài Sau khi cúp điện thoại, Anh Nguyệt phàn nàn với Linh Trang, “Chị Linh Trang, mấy ngày này chị định sống thế nào? Trong phòng này lúc nào cũng có người giám sát, cứ như thể ánh mắt của anh trai em đang nhìn chăm chẵm vào chị mọi lúc mọi nơi ấy.
Anh hình như cũng biết em định làm gì hay sao ấy, cuộc đời này thật buồn chán mà. “
Linh Trang an ủi: “Nếu như anh ta có mắng em, em có thể bịt lỗ tai vào coi như không nghe thấy, dù sao thì còn có hơn mười ngày nữa anh ta mới trở lại, đợi khi nào anh ta trở về rồi, em có thể lái xe đi luôn.”
Anh Nguyệt nhìn Linh Trang, chua chát nói: “Chỉ có mỗi chị mới dám làm trái mệnh lệnh của anh thôi. Vì anh trai em sẽ mềm lòng mà không nỡ trừng phạt chị.”
Linh Trang cười nói: “Đó là bởi vì bệnh của chị thôi.”
Anh Nguyệt và Linh Trang, rõ ràng đã dành khoảng thời gian yên tĩnh và tốt đẹp ở đây suốt bao nhiêu năm Ở nước S Chiến Hàn Quân đưa Chiến Quốc Việt, Nghiêm Mặc Hàn và Quỷ Ảnh đến nơi bé Tùng gặp tai nạn.
Nghiêm Mặc Hàn lại một lần nữa kể về những sự việc xảy ra trong năm đó … Đúng ở nơi bé Tùng biến mất, dáng người cao ráo và vững chãi của Chiến Hàn Quân bỗng trở nên vô cùng cô đơn.
Trong mắt của Chiến Hàn Quân hiện lên một tia xót xa.
Một lúc lâu sau, Chiến Hàn Quân mới quay người lại, không hiểu vì sao, nỗi buồn trong mắt lại trở nên rõ ràng hơn khó mà che dấu được.
Rất bi thương nói: “Đi thôi, ưu tiên hàng đầu của chúng ta, chính là liên lạc được với Phong Mang”
Chiến Quốc Việt nhìn về phía sân bay cách đó không xa, rồi nhìn về phía bố của mình đang đứng, cậu đang đứng cùng hướng với vị trí mà người đàn ông bí ẩn đó xuất hiện, có lẽ bố đã đưa ra một kết luận gì đó rất bất lợi rồi.
“Bố ơi, bố đang lo lắng rằng người đàn ông bí ẩn ba năm trước đó đã mang theo bé Tùng bay đến nơi khác rồi sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu. “Hản ta bắt đầu đi từ hướng này cho đến lối vào sân bay, cũng không thể loại trừ khả năng này.”
Chiến Quốc Việt nói: “Con sẽ kiểm tra thông tin hành khách của chuyến bay trong ngày”
Chiến Hàn Quân gật đầu, “Có thể sự xuất hiện của bé Tùng sẽ phá vỡ kế hoạch lên máy bay của hẳn ta, vì vậy hãy im lặng, chú ý thông tin hành khách trong vài ngày tới.”
“Vâng.”
Chiến Quốc Việt xoay người đi vào sân bay, Chiến Hàn Quân xoay người sắp xếp qua, “Đi đến các sở cảnh sát, công tố rồi điều tra xem thông tin của tất cả những kẻ đào tẩu bị truy đuổi, đồng thời liên hệ với kẻ cầm đầu xã hội đen địa phương. Tôi muốn gặp mặt họ.”
“Vâng”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn, nhưng cuối cùng không nói gì. Thay vào đó, hấy đi theo hướng tiến về khách sạn.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy rất không thoải mái, “Chiến thiếu gia, tại sao cậu không giao nhiệm vụ cho tôi? Tôi chính là người đã để mất dấu bé Tùng ngay từ đầu. Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu để cho tôi làm gì đó.”
Chiến Hàn Quân không quay đầu lại: “Chúng ta hiện tại chính là thăm dò những chuyện xấu trước đấy, thân thể của anh bây giờ không thích hợp làm những chuyện đó.”
Khi Chiến Hàn Quân trở lại khách sạn, Nghiêm Mặc Hàn còn cho rằng công việc của mình là ngồi ở trung tâm chỉ huy và ra lệnh cho những người khác.
Nhưng hoá ra, Nghiêm Mặc Hàn đã đoán sai rồi.
Khi Chiến Hàn Quân trở lại khách sạn, không hề chậm trễ anh ngay lập tức đã bật video giám sát trên điện thoại di động. Sau đó ngẩn ngơ ngồi trên giường, chăm chú vào màn hình điện thoại như đang xem một bộ phim yêu thích.
Nghiêm Mặc Hàn lẻn đến phía sau lưng Chiến Hàn Quân, nhìn thấy màn hình đi: thoại của anh, kinh ngạc mà mở to cả hai mắt.
“Đường đường là Chiến tổng, từ nhỏ đã là một học sinh ba giỏi, gia thế xuất sắc, kiến thức uyên bác, nhưng lại là người thích xem mấy cái dung tục này sao.”
“Dung tục ở chỗ nào thế?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng đáp lại
Anh Nguyệt như vừa nhận được lệnh ân xá, chút nữa là đã nhảy cẳng lên vì sung sướng Trước khi cúp điện thoại, Chiến Hàn Quân đột nhiên nham hiểm nói một câu.
“Sau này khi e, thay quần áo cho Linh Trang, thì đừng chạm lung tung vào cơ thể cô ấy.”
Anh Nguyệt phàn nàn, “Bệnh chiếm hữu của anh quá nặng rồi đấy …. thật là đáng sợ mài Sau khi cúp điện thoại, Anh Nguyệt phàn nàn với Linh Trang, “Chị Linh Trang, mấy ngày này chị định sống thế nào? Trong phòng này lúc nào cũng có người giám sát, cứ như thể ánh mắt của anh trai em đang nhìn chăm chẵm vào chị mọi lúc mọi nơi ấy.
Anh hình như cũng biết em định làm gì hay sao ấy, cuộc đời này thật buồn chán mà. “
Linh Trang an ủi: “Nếu như anh ta có mắng em, em có thể bịt lỗ tai vào coi như không nghe thấy, dù sao thì còn có hơn mười ngày nữa anh ta mới trở lại, đợi khi nào anh ta trở về rồi, em có thể lái xe đi luôn.”
Anh Nguyệt nhìn Linh Trang, chua chát nói: “Chỉ có mỗi chị mới dám làm trái mệnh lệnh của anh thôi. Vì anh trai em sẽ mềm lòng mà không nỡ trừng phạt chị.”
Linh Trang cười nói: “Đó là bởi vì bệnh của chị thôi.”
Anh Nguyệt và Linh Trang, rõ ràng đã dành khoảng thời gian yên tĩnh và tốt đẹp ở đây suốt bao nhiêu năm Ở nước S Chiến Hàn Quân đưa Chiến Quốc Việt, Nghiêm Mặc Hàn và Quỷ Ảnh đến nơi bé Tùng gặp tai nạn.
Nghiêm Mặc Hàn lại một lần nữa kể về những sự việc xảy ra trong năm đó … Đúng ở nơi bé Tùng biến mất, dáng người cao ráo và vững chãi của Chiến Hàn Quân bỗng trở nên vô cùng cô đơn.
Trong mắt của Chiến Hàn Quân hiện lên một tia xót xa.
Một lúc lâu sau, Chiến Hàn Quân mới quay người lại, không hiểu vì sao, nỗi buồn trong mắt lại trở nên rõ ràng hơn khó mà che dấu được.
Rất bi thương nói: “Đi thôi, ưu tiên hàng đầu của chúng ta, chính là liên lạc được với Phong Mang”
Chiến Quốc Việt nhìn về phía sân bay cách đó không xa, rồi nhìn về phía bố của mình đang đứng, cậu đang đứng cùng hướng với vị trí mà người đàn ông bí ẩn đó xuất hiện, có lẽ bố đã đưa ra một kết luận gì đó rất bất lợi rồi.
“Bố ơi, bố đang lo lắng rằng người đàn ông bí ẩn ba năm trước đó đã mang theo bé Tùng bay đến nơi khác rồi sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu. “Hản ta bắt đầu đi từ hướng này cho đến lối vào sân bay, cũng không thể loại trừ khả năng này.”
Chiến Quốc Việt nói: “Con sẽ kiểm tra thông tin hành khách của chuyến bay trong ngày”
Chiến Hàn Quân gật đầu, “Có thể sự xuất hiện của bé Tùng sẽ phá vỡ kế hoạch lên máy bay của hẳn ta, vì vậy hãy im lặng, chú ý thông tin hành khách trong vài ngày tới.”
“Vâng.”
Chiến Quốc Việt xoay người đi vào sân bay, Chiến Hàn Quân xoay người sắp xếp qua, “Đi đến các sở cảnh sát, công tố rồi điều tra xem thông tin của tất cả những kẻ đào tẩu bị truy đuổi, đồng thời liên hệ với kẻ cầm đầu xã hội đen địa phương. Tôi muốn gặp mặt họ.”
“Vâng”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn, nhưng cuối cùng không nói gì. Thay vào đó, hấy đi theo hướng tiến về khách sạn.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy rất không thoải mái, “Chiến thiếu gia, tại sao cậu không giao nhiệm vụ cho tôi? Tôi chính là người đã để mất dấu bé Tùng ngay từ đầu. Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu để cho tôi làm gì đó.”
Chiến Hàn Quân không quay đầu lại: “Chúng ta hiện tại chính là thăm dò những chuyện xấu trước đấy, thân thể của anh bây giờ không thích hợp làm những chuyện đó.”
Khi Chiến Hàn Quân trở lại khách sạn, Nghiêm Mặc Hàn còn cho rằng công việc của mình là ngồi ở trung tâm chỉ huy và ra lệnh cho những người khác.
Nhưng hoá ra, Nghiêm Mặc Hàn đã đoán sai rồi.
Khi Chiến Hàn Quân trở lại khách sạn, không hề chậm trễ anh ngay lập tức đã bật video giám sát trên điện thoại di động. Sau đó ngẩn ngơ ngồi trên giường, chăm chú vào màn hình điện thoại như đang xem một bộ phim yêu thích.
Nghiêm Mặc Hàn lẻn đến phía sau lưng Chiến Hàn Quân, nhìn thấy màn hình đi: thoại của anh, kinh ngạc mà mở to cả hai mắt.
“Đường đường là Chiến tổng, từ nhỏ đã là một học sinh ba giỏi, gia thế xuất sắc, kiến thức uyên bác, nhưng lại là người thích xem mấy cái dung tục này sao.”
“Dung tục ở chỗ nào thế?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng đáp lại