Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1543
Chương 1543: Nỗi sợ cái chết
Linh Trang khe khế thở dài, ngồi xuống bên cạnh em gái Mười Ba.
Nhẹ giọng nói: ‘Em gái Mười Ba, cháu cho rằng chỉ có mỗi mình Nhà Bác Danh mới bị nhà †an cửa nát hay sao? Nhà họ Chiến chúng tôi đã sớm trải qua chuyện đó rồi sao? Nhà họ Dư sao mà lại chưa từng trải qua chứ? Tôi thật sự hy vọng, ân oán của thế hệ trước hãy cứ kết thúc như vậy đi, đừng lặp lại khiến cho bọn nhỏ vô tội lại phải chịu khổ”
Em gái Mười Ba cúi đầu, ánh mắt âm u khó lường.
Tiếng súng ở giữa sườn núi dần dần trở nên thưa thớt dần. Cuộc chiến kịch liệt ấy dường như đã sắp kết thúc rồi Đáy mắt của em gái Mười Ba tràn ngập mông lung cùng trống rồng đều bị Linh Trang nhìn thấy hết.
Linh Trang cực kì hận trận chiến này, hận sự tham lam của thế hệ trước, nhưng mà cô cũng không thể nào hận cô nhóc này.
Cô bỗng nhiên vươn tay, nắm thật chặt tay em gái Mười Ba, an ủi cô bé: “Cháu đừng sợ, cho dù là Điện Quân Tình của các cháu thua trận này. Thì cô cũng sẽ không để Mạt Thế tổn thương tới cháu. Nhưng mà cháu phải đồng ý với cô, từ nay về sau, cháu vứt bỏ lại mọi cửu hận, triệt để thay đổi tồi lần nữa sống một cuộc sống cho chính mình”
Em gái Mười Ba mê man nhìn cô.
Sự dịu dàng, từ ái của Linh Trang khiến cho trong lòng cô bé không hiểu sao lại dâng lên một nỗi ấm áp. Thật giống như hình dáng của mẹ mà cô bé luôn yêu quý cất giữ ở tận đáy lòng vậy.
“Từ khi tôi nhận thức được thế giới thì bố tôi đã nói cho tôi biết, tôi không có ông nội, bà nội, không có mẹ, chính là do nhà họ Chiến và nhà họ.
Dư cùng nhau hại chết người thân của tôi. Từ nhỏ tôi chỉ biết, sứ mệnh của tôi chính là báo thù rửa hận cho nhà Bác Danh…. Hiện giờ tất cả mọi thứ đều đã hạ màn, tôi cũng không biết sau này sẽ sống tiếp như thế nào nữa. Chẳng bằng cứ thế mà chết đi”
Linh Trang cười nói: “Cô bé ngốc, bố cháu có lẽ là một người đứng đầu vĩ đại, nhưng không phải là một người bố vĩ đại. Tuy rằng bố mẹ cho con cái sự sống, vậy cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của con mình được. Em gái Mười Ba, sau khi cuôc chiến kết thúc, cháu hãy quay về làm chính bản thân cháu đi, giống như những đứa trẻ bình thường, mỗi ngày đến trường học, làm quen bạn bè, vui vui vẻ vẻ ở trong trường học, trải qua một cuộc sống vô ưu vô tư. Cô nghĩ, cháu nhất định rất thích những ngày tháng như thế”
Cuộc sống vô ưu vô tư?
Trong mắt em gái Mười Ba tràn đầy khát vọng.
Nhưng mà ngay cả loại khát khao vui vẻ này cũng là một loại xa xi đối với em gái Mười Ba.
Rất nhanh, đặc quân của Điện Quân Tình chật vật không chịu nổi chạy về đây, tuyên bố với em gái Mười Ba: “Cô chủ, viện quân của Điện Quân Tình không tới được, chúng ta đã sắp hết đạn hết lương thực rồi. Các anh em đã chuẩn bị xong việc hy sinh. Cô chủ, cô…”
Em gái Mười Ba nhằm mắt, giọt nước mắt khẽ chảy xuống từ khóe mắt.
Lúc một lần nữa mở mắt ra. Trên mặt là nụ cười tuyệt đẹp: “Các anh yên tâm đi. Tôi sẽ không tham sống sợ chết đâu.”
Sắc mặt Linh Trang trắng bệch.
Hóa ra hậu quả việc nhiệm vụ thất bại của Điện Quân Tình chính là lấy cái chết để luận tội.
“Cháu không nhất thiết phải chết, em gái Mười Ba, cháu hãy nghe cô nói, cuộc chiến đã kết thúc, Điện Quân Tình sẽ biến mất. Cháu sẽ không bao giờ là đặc công của Điện Quân Tình nữa, không nhất thiết phải tuân thủ quy củ của bọn họ…” Linh Trang sốt ruột, thế cho nên lúc nói chuyện có vẻ vội vàng hơn hẳn.
Em gái Mười Ba nhìn Linh Trang bỗng nhiên thản nhiên cười.
Sau đó, lệnh cho hai gã đặc công đi theo sát cô bé, nói: “Đưa cô ta theo. Đi thôi.”
“Đi đâu?” Linh Trang đứng lên, có lẽ là lúc.
lánh nạn đã bị sự căng thắng chỉ phối khiến cho.
thân thể của cô lại bắt đầu xuất hiện trạng thái không tốt.
Cô kéo lê đôi chân mềm nhũn chậm rãi bước đi Em gái Mười Ba ngồi ở trên xe lăn, một gã đặc công phụ trách giúp cô đi lại. Một gã đặc công khác thì cầm khẩu súng lục trong tay cảnh giác bốn phía phòng có kẻ địch đột nhiên chui ra Giọng điệu em gái Mười Ba lạnh nhạt, nói: “Tôi chỉ là muốn tìm một chỗ có thể khiến cho tôi yên giấc mà thôi”
Hai chân của Linh Trang càng lúc càng mềm nhữn. Đối mặt với cái chết sắp đến, cô còn khiếp.
sợ hơn cả em gái Mười Ba. Cô sợ chết.
Cô sợ bọn nhỏ không có mẹ, biến thành những đứa nhỏ cô đơn như em gái Mười Ba
Linh Trang khe khế thở dài, ngồi xuống bên cạnh em gái Mười Ba.
Nhẹ giọng nói: ‘Em gái Mười Ba, cháu cho rằng chỉ có mỗi mình Nhà Bác Danh mới bị nhà †an cửa nát hay sao? Nhà họ Chiến chúng tôi đã sớm trải qua chuyện đó rồi sao? Nhà họ Dư sao mà lại chưa từng trải qua chứ? Tôi thật sự hy vọng, ân oán của thế hệ trước hãy cứ kết thúc như vậy đi, đừng lặp lại khiến cho bọn nhỏ vô tội lại phải chịu khổ”
Em gái Mười Ba cúi đầu, ánh mắt âm u khó lường.
Tiếng súng ở giữa sườn núi dần dần trở nên thưa thớt dần. Cuộc chiến kịch liệt ấy dường như đã sắp kết thúc rồi Đáy mắt của em gái Mười Ba tràn ngập mông lung cùng trống rồng đều bị Linh Trang nhìn thấy hết.
Linh Trang cực kì hận trận chiến này, hận sự tham lam của thế hệ trước, nhưng mà cô cũng không thể nào hận cô nhóc này.
Cô bỗng nhiên vươn tay, nắm thật chặt tay em gái Mười Ba, an ủi cô bé: “Cháu đừng sợ, cho dù là Điện Quân Tình của các cháu thua trận này. Thì cô cũng sẽ không để Mạt Thế tổn thương tới cháu. Nhưng mà cháu phải đồng ý với cô, từ nay về sau, cháu vứt bỏ lại mọi cửu hận, triệt để thay đổi tồi lần nữa sống một cuộc sống cho chính mình”
Em gái Mười Ba mê man nhìn cô.
Sự dịu dàng, từ ái của Linh Trang khiến cho trong lòng cô bé không hiểu sao lại dâng lên một nỗi ấm áp. Thật giống như hình dáng của mẹ mà cô bé luôn yêu quý cất giữ ở tận đáy lòng vậy.
“Từ khi tôi nhận thức được thế giới thì bố tôi đã nói cho tôi biết, tôi không có ông nội, bà nội, không có mẹ, chính là do nhà họ Chiến và nhà họ.
Dư cùng nhau hại chết người thân của tôi. Từ nhỏ tôi chỉ biết, sứ mệnh của tôi chính là báo thù rửa hận cho nhà Bác Danh…. Hiện giờ tất cả mọi thứ đều đã hạ màn, tôi cũng không biết sau này sẽ sống tiếp như thế nào nữa. Chẳng bằng cứ thế mà chết đi”
Linh Trang cười nói: “Cô bé ngốc, bố cháu có lẽ là một người đứng đầu vĩ đại, nhưng không phải là một người bố vĩ đại. Tuy rằng bố mẹ cho con cái sự sống, vậy cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của con mình được. Em gái Mười Ba, sau khi cuôc chiến kết thúc, cháu hãy quay về làm chính bản thân cháu đi, giống như những đứa trẻ bình thường, mỗi ngày đến trường học, làm quen bạn bè, vui vui vẻ vẻ ở trong trường học, trải qua một cuộc sống vô ưu vô tư. Cô nghĩ, cháu nhất định rất thích những ngày tháng như thế”
Cuộc sống vô ưu vô tư?
Trong mắt em gái Mười Ba tràn đầy khát vọng.
Nhưng mà ngay cả loại khát khao vui vẻ này cũng là một loại xa xi đối với em gái Mười Ba.
Rất nhanh, đặc quân của Điện Quân Tình chật vật không chịu nổi chạy về đây, tuyên bố với em gái Mười Ba: “Cô chủ, viện quân của Điện Quân Tình không tới được, chúng ta đã sắp hết đạn hết lương thực rồi. Các anh em đã chuẩn bị xong việc hy sinh. Cô chủ, cô…”
Em gái Mười Ba nhằm mắt, giọt nước mắt khẽ chảy xuống từ khóe mắt.
Lúc một lần nữa mở mắt ra. Trên mặt là nụ cười tuyệt đẹp: “Các anh yên tâm đi. Tôi sẽ không tham sống sợ chết đâu.”
Sắc mặt Linh Trang trắng bệch.
Hóa ra hậu quả việc nhiệm vụ thất bại của Điện Quân Tình chính là lấy cái chết để luận tội.
“Cháu không nhất thiết phải chết, em gái Mười Ba, cháu hãy nghe cô nói, cuộc chiến đã kết thúc, Điện Quân Tình sẽ biến mất. Cháu sẽ không bao giờ là đặc công của Điện Quân Tình nữa, không nhất thiết phải tuân thủ quy củ của bọn họ…” Linh Trang sốt ruột, thế cho nên lúc nói chuyện có vẻ vội vàng hơn hẳn.
Em gái Mười Ba nhìn Linh Trang bỗng nhiên thản nhiên cười.
Sau đó, lệnh cho hai gã đặc công đi theo sát cô bé, nói: “Đưa cô ta theo. Đi thôi.”
“Đi đâu?” Linh Trang đứng lên, có lẽ là lúc.
lánh nạn đã bị sự căng thắng chỉ phối khiến cho.
thân thể của cô lại bắt đầu xuất hiện trạng thái không tốt.
Cô kéo lê đôi chân mềm nhũn chậm rãi bước đi Em gái Mười Ba ngồi ở trên xe lăn, một gã đặc công phụ trách giúp cô đi lại. Một gã đặc công khác thì cầm khẩu súng lục trong tay cảnh giác bốn phía phòng có kẻ địch đột nhiên chui ra Giọng điệu em gái Mười Ba lạnh nhạt, nói: “Tôi chỉ là muốn tìm một chỗ có thể khiến cho tôi yên giấc mà thôi”
Hai chân của Linh Trang càng lúc càng mềm nhữn. Đối mặt với cái chết sắp đến, cô còn khiếp.
sợ hơn cả em gái Mười Ba. Cô sợ chết.
Cô sợ bọn nhỏ không có mẹ, biến thành những đứa nhỏ cô đơn như em gái Mười Ba