Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1625
Chương 1625: Sự thật tàn nhẫn
Linh Trang rất nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc thấy bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu thì Chiến Hàn Quân như thể bay ngay qua bên đó: “Vợ của tôi thế nào rồi Bác sĩ tỏ vẻ mệt mỏi: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã kiểm tra tổng quát cho bà nhà rồi nhưng vân chưa có kết quả xét nghiệm máu, theo những số liệu khác kiểm tra hiển thị cho thấy trước mắt cũng không có vấn đề gì to tát, bệnh tình lần này của cô ấy chắc do chứng sợ hãi gây ra nhưng…”
Thấy bác sĩ có vẻ hơi ngập ngừng khiến trái tim Chiến Hàn Quân như thắt hết lại.
“Sao thế?”
“Bà nhà cho dù không có vấn đề gì về sức khỏe nhưng lại tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ bệnh tật, trọng lượng cơ thể quá nhẹ nên thỉnh thoảng sẽ xảy ra hiện tượng mê man, tôi nghĩ bệnh trầm cảm của bà nhà đã đạt đến mức độ đáng báo động rồi, sắp tới có thể sẽ xuất hiện một chút ảo giác và vấn đề về ảo thính, tình trạng sức khỏe của cô ấy thật sự rất đáng lo ngại”
“Vấn đề về ảo thính sao? Thế thì sao chứ?”
Chiến Hàn Quân hỏi trong sự hoang mang.
Việc này có liên quan đến sức khỏe của Linh Trang nên anh muốn tìm hiểu thật kỹ từng chỉ tiết nhỏ nhặt nhất.
Bác sĩ nói: “Rất nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh trầm cảm bị ảo thính đều có khuynh hướng tự sát, vả lại rất khó để trị khỏi.”
Chiến Hàn Quân run rẩy người: “Thế tôi phải làm thế nào đây?”
Bác sĩ nhìn Chiến Hàn Quân và do dự một chút, vì đạo đức nghề nghiệp của mình nên bác sĩ vẫn phải nói thật với Chiến Hàn Quân “Tổng giám đốc, sự sợ hãi lần này bị bộc phát là do nhìn thấy ngài: Chiến Hàn Quân thật sự không muốn thừa nhận việc bởi vì nhìn thấy anh nên cô mới bộc phát bệnh sợ hãi nhưng đứng trước mặt bác sĩ thì anh cũng không dám giấu giếm.
Anh gật đầu Bác sĩ nói: “Tổng giám đốc, ngài đã trở thành nhân tố nguy hiểm khiến bà nhà phát bệnh nên sau đó mong Tổng giám đốc hãy khống chế bản thân mình lại và ít xuất hiện trước mắt bà nhà, cô ấy thật sự không thể bị kích động nữa đâu”
Chiến Hàn Quân cảm thấy cơ thể mình dường như bị bao bọc bởi băng tuyết, lạnh đến mức khiến anh rất hết cả ý thức.
Anh không thể chấp nhận nổi cái sự thật tàn khốc này, anh yêu Linh Trang như thế cớ sao lại trở thành nhân tố nguy hiểm của Linh Trang cơ chứ?
“Tôi không tin” Anh thốt ra.
Bác sĩ lo lắng nhìn Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, ngài hãy bình tĩnh lại, chỉ cần không khiến bà nhà bị kích động thì bệnh của cô ấy sẽ từ từ khỏi thô Chiến Hàn Quân thất thần đi ra khỏi phòng cấp cứu nhưng khi đứng bên ngoài cửa anh lại mất đi cái dũng khí đẩy cánh cửa ra.
Đôi mắt đen láy mê hoặc đó lúc này trông giống như đóa tuyết liên nhuôm máu tươi cứ không ngừng tỏa ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén.
Đột nhiên anh đấm vào trên thành tường, phần mu bàn tay đột nhiên bị xước rách da, phần da thịt đỏ tươi thật khiến người ta phải kinh hãi.
Hơi thở của bà Dư trở nên gấp gáp, bà ta có dự cảm Linh Trang chưa điên thì đã bị Chiến Hàn Quân làm cho phát điên trước rồi.
Bà ta nhanh chóng gọi cho Dư Nhân: “Anh họ của con đang ở bệnh viện, con hãy mau đến đưa nó về đi”
Dư Nhân là người chọc gậy như thể sợ mọi chuyện chưa đủ loạn nên khi vừa nghe thấy tin tức thì ngay lập tức thêm dầu vào lửa đi rêu rao khắp nơi “Ông nội, đứa cháu ngoại yêu dấu của ông đang ở trong bệnh viện, mẹ cháu bảo cháu đến đưa anh ấy về”
“Cô, đứa con trai cưng của cô đang ở trong bệnh viện, cô mau đến bệnh viện xem anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi”
“Ông cụ, mẹ cháu bảo ông hãy đến bệnh viện Á Châu đưa anh họ về nhà đấy”
Sau khi gọi điện thoại xong, anh ta nhìn mọi người trong biệt thự Ngọc Bích đang loạn hết cả lên và Dư Nhân cảm thấy rất vui mừng: “Tất cả đều do các người gây ra, đây chính là cái giá mà các người phải trả khi làm tổn thương Nghiêm Linh Trang, Khi các bậc trưởng bối của hai nhà Chiến Dư đến bệnh viện Á Châu thì khi bà Dư nhìn thấy đoàn người tấp nập bèn trừng mắt liếc Dư Nhân một cái.
Linh Trang rất nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc thấy bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu thì Chiến Hàn Quân như thể bay ngay qua bên đó: “Vợ của tôi thế nào rồi Bác sĩ tỏ vẻ mệt mỏi: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã kiểm tra tổng quát cho bà nhà rồi nhưng vân chưa có kết quả xét nghiệm máu, theo những số liệu khác kiểm tra hiển thị cho thấy trước mắt cũng không có vấn đề gì to tát, bệnh tình lần này của cô ấy chắc do chứng sợ hãi gây ra nhưng…”
Thấy bác sĩ có vẻ hơi ngập ngừng khiến trái tim Chiến Hàn Quân như thắt hết lại.
“Sao thế?”
“Bà nhà cho dù không có vấn đề gì về sức khỏe nhưng lại tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ bệnh tật, trọng lượng cơ thể quá nhẹ nên thỉnh thoảng sẽ xảy ra hiện tượng mê man, tôi nghĩ bệnh trầm cảm của bà nhà đã đạt đến mức độ đáng báo động rồi, sắp tới có thể sẽ xuất hiện một chút ảo giác và vấn đề về ảo thính, tình trạng sức khỏe của cô ấy thật sự rất đáng lo ngại”
“Vấn đề về ảo thính sao? Thế thì sao chứ?”
Chiến Hàn Quân hỏi trong sự hoang mang.
Việc này có liên quan đến sức khỏe của Linh Trang nên anh muốn tìm hiểu thật kỹ từng chỉ tiết nhỏ nhặt nhất.
Bác sĩ nói: “Rất nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh trầm cảm bị ảo thính đều có khuynh hướng tự sát, vả lại rất khó để trị khỏi.”
Chiến Hàn Quân run rẩy người: “Thế tôi phải làm thế nào đây?”
Bác sĩ nhìn Chiến Hàn Quân và do dự một chút, vì đạo đức nghề nghiệp của mình nên bác sĩ vẫn phải nói thật với Chiến Hàn Quân “Tổng giám đốc, sự sợ hãi lần này bị bộc phát là do nhìn thấy ngài: Chiến Hàn Quân thật sự không muốn thừa nhận việc bởi vì nhìn thấy anh nên cô mới bộc phát bệnh sợ hãi nhưng đứng trước mặt bác sĩ thì anh cũng không dám giấu giếm.
Anh gật đầu Bác sĩ nói: “Tổng giám đốc, ngài đã trở thành nhân tố nguy hiểm khiến bà nhà phát bệnh nên sau đó mong Tổng giám đốc hãy khống chế bản thân mình lại và ít xuất hiện trước mắt bà nhà, cô ấy thật sự không thể bị kích động nữa đâu”
Chiến Hàn Quân cảm thấy cơ thể mình dường như bị bao bọc bởi băng tuyết, lạnh đến mức khiến anh rất hết cả ý thức.
Anh không thể chấp nhận nổi cái sự thật tàn khốc này, anh yêu Linh Trang như thế cớ sao lại trở thành nhân tố nguy hiểm của Linh Trang cơ chứ?
“Tôi không tin” Anh thốt ra.
Bác sĩ lo lắng nhìn Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, ngài hãy bình tĩnh lại, chỉ cần không khiến bà nhà bị kích động thì bệnh của cô ấy sẽ từ từ khỏi thô Chiến Hàn Quân thất thần đi ra khỏi phòng cấp cứu nhưng khi đứng bên ngoài cửa anh lại mất đi cái dũng khí đẩy cánh cửa ra.
Đôi mắt đen láy mê hoặc đó lúc này trông giống như đóa tuyết liên nhuôm máu tươi cứ không ngừng tỏa ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén.
Đột nhiên anh đấm vào trên thành tường, phần mu bàn tay đột nhiên bị xước rách da, phần da thịt đỏ tươi thật khiến người ta phải kinh hãi.
Hơi thở của bà Dư trở nên gấp gáp, bà ta có dự cảm Linh Trang chưa điên thì đã bị Chiến Hàn Quân làm cho phát điên trước rồi.
Bà ta nhanh chóng gọi cho Dư Nhân: “Anh họ của con đang ở bệnh viện, con hãy mau đến đưa nó về đi”
Dư Nhân là người chọc gậy như thể sợ mọi chuyện chưa đủ loạn nên khi vừa nghe thấy tin tức thì ngay lập tức thêm dầu vào lửa đi rêu rao khắp nơi “Ông nội, đứa cháu ngoại yêu dấu của ông đang ở trong bệnh viện, mẹ cháu bảo cháu đến đưa anh ấy về”
“Cô, đứa con trai cưng của cô đang ở trong bệnh viện, cô mau đến bệnh viện xem anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi”
“Ông cụ, mẹ cháu bảo ông hãy đến bệnh viện Á Châu đưa anh họ về nhà đấy”
Sau khi gọi điện thoại xong, anh ta nhìn mọi người trong biệt thự Ngọc Bích đang loạn hết cả lên và Dư Nhân cảm thấy rất vui mừng: “Tất cả đều do các người gây ra, đây chính là cái giá mà các người phải trả khi làm tổn thương Nghiêm Linh Trang, Khi các bậc trưởng bối của hai nhà Chiến Dư đến bệnh viện Á Châu thì khi bà Dư nhìn thấy đoàn người tấp nập bèn trừng mắt liếc Dư Nhân một cái.